Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Tin tức về cái chết của Trần Minh Đức được khống chế một cách rất chặt chẽ, thậm chí ngay cả trong Nam viên cũng chỉ có thiểu số người được biết.
Nhân viên công tác ở những biệt thự khác tuy biết ở biệt thự số 6 đã xảy ra chuyện quan trọng, song không biết quan trọng đến mức độ nào.
Thẩm Hoài đi vào lầu chính liền có nhân viên chạy tới hỏi thăm: “Thẩm thư ký, đến cùng ở phía sau đã xảy ra chuyện gì?”
“… Nghe được gì linh tinh rồi?” Thẩm Hoài quát tên nhân viên kia ngậm mồm, rồi phân phó: “Thu xếp cho tôi một phòng là được, đừng có trộn cùng chuyện kia.”
Điện thoại sắp hết pin, Thẩm Hoài cần bình tĩnh suy nghĩ, tìm cách liên lạc được với Bắc Kinh.
Tuy đám người Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu không trực tiếp chĩa đầu mâu vào Tống gia, nhưng Trần Minh Đức từng làm thư ký cho Tống lão gia tử Tống Hoa, là quan viên thuộc Tống hệ, nếu để cái chết của hắn liên quan đến vấn đề nam nữ, đối với Tống gia không phải là việc gì tốt đẹp.
Cho dù vì bản thân, Thẩm Hoài cũng không thể mắt trừng trừng nhìn sự việc phát triển theo chiều hướng bất lợi kia.
Trong phòng, Thẩm Hoài đứng trước tủ nhìn điện thoại một lúc lâu, điện thoại ở Bắc Kinh hắn cũng nhớ được của một vài người, song lại do dự không biết nên gọi cho ai.
Nghĩ lại tình cảnh bản thân, trừ cầu viện Bắc Kinh thật không còn phương pháp khả dĩ nào nữa. Cuối cùng hắn nhấc điện thoại lên, bấm một chuỗi số xa lạ…
Nghĩ đến bản thân mình chỉ là linh hồn tá túc nhờ trong thân xác này, phải thay thế thân phận của người khác… tai nghe từng tiếng “bít bít…” từ đầu dây bên kia, Thẩm Hoài không khỏi hồi hộp, thậm chí còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Qua một lúc, từ bên kia truyền tới tiếng nhấc mấy, một tiếng nói trong trẻo vang lên: “Alo, xin hỏi cậu tìm ai…?”
Trong ký ức chợt hiện lên hình ảnh một phụ nữ trung niên tướng mạo xinh đẹp, khí độ ung dung cao quý.
Bên kia đầu dây là mẹ kế được gả vào nhà họ Tống lúc hắn 12 tuổi.
Tuy trước đây Thẩm Hoài xem người phụ nữ này là đồ rác rưởi không biết liêm sỉ, nhưng thành thật mà nói, nàng là một người rất xinh đẹp, không thì năm đó cũng không thể trói được trái tim cha Thẩm Hoài – Thẩm Bính Sinh.
Nàng giờ đã gần lên tuổi bà song tướng mạo, phong thái vẫn để lại cho người khác ấn tượng rất sâu.
Nghĩ đến nhưng chuyện khốn nạn trong quá khứ, Thẩm Hoài chợt cảm giác thấy cổ họng khô chát, gian nan mở miệng nói: “Dì, cháu là Thẩm Hoài…”
“…” Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới trả lời: “Xin lỗi cậu gọi nhầm số rồi.” Nói xong điện thoại đánh cái “cụp”.
Thẩm Hoài cười khổ không thôi, thật cũng không trách cứ được gì.
Lầm lỗi của Thẩm Hoài trước đây là không thể tha thứ, hắn không có tư cách để oán thán hành động bất nhã vừa rồi của đối phương.
Nghĩ chắc có gọi điện cho cha ruột cũng bị đối xử tương tự, Thẩm Hoài không khỏi đau đầu: Không thể hướng Tống gia cầu viện, vậy mình làm sao xoay chuyển tình cảnh trước mắt bây giờ?
Thẩm Hoài lại bấm số nhà Trần Minh Đức ở trên tỉnh, điện thoại vang một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy, thầm nghĩ: Chắc người nhà Trần Minh Đức sau khi nhận được thông báo đã lên đường đến Đông Hoa rồi.
Đầu năm nay di động và “cục gạch” đều là đồ quý hiếm, trừ ông chủ hoặc công chức, người bình thường còn xài không nổi.
Thẩm Hoài lê cả giày lên giường, bình tĩnh nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm gọi điện cho bác hai.
Tống Kiều Sinh thân là phó trưởng ban tổ chức TW (phó bộ trưởng trung tổ bộ), là bác hai Thẩm Hoài, cũng là người được chỉ định sẽ kế thừa sự nghiệp chính trị của lão gia tử Tống Hoa, đồng thời là người mẫn cảm về chính trị nhất trong nhà họ Tống. Con đường hoạn lộ của ông ta đang phát triển rất thuận lợi, hiện tại là thủ lĩnh đời thứ hai của Tống gia.
Với tính chất của sự việc này, Thẩm Hoài tin rằng bác hai nhất định sẽ nhìn thấu ngọn ngành, cũng nhất định xem xét một cách nghiêm túc.
Điện thoại gọi tới, bên kia là một giọng nói trẻ tuổi.
Sau vụ say rượi cưỡng dâm bất thành ở nước ngoài, Thẩm Hoài bị đá đến Hoài Hải, đã gần gần 5 6 năm không về Bắc Kinh. Trong khoảng thời gian đó chỉ ba bốn lần có cơ hội gặp phụ thân, cơ hồ không gặp mặt được ai trong Tống gia nữa, có thể nói đúng là đồ “bỏ đi”.
Đối phương tự xưng là thư ký của Tống Kiều Sinh, Thẩm Hoài hoàn toàn không có ấn tượng.
Qua mãi một lúc lâu mới truyền đến một giọng nói xa lạ mà trầm thấp: “Chuyện ở Đông Hoa bác đã biết rồi, sẽ xử lý, cháu cứ ở Đông Hoa, đừng có gây chuyện là được…”
Thẩm Hoài vừa muốn đem âm mưu sau lưng nói ra, chỉ nghe đầu dây bên kia có tiếng người gọi Tống Kiều Sinh: “Tống bộ trưởng, Đàm bộ trưởng tỉnh Hoài Hải đã trên đường tới Đông Hoa, ông ấy muốn nói chuyện với ngài…”
Không đợi Thẩm Hoài mở miệng, Tống Kiều Sinh đã đặt điện thoại xuống bàn, chỉ còn lại mỗi tiếng lạch cạch đập vào tai Thẩm Hoài.
“Alo, alo…” Qua nửa ngày, đầu bên kia vẫn không có ai lên tiếng, hiển nhiên đã quên mất bên này còn có người chờ điện thoại.
Thẩm Hoài hận đến mức tưởng đập điện thoại nát nhừ cho hả giận.
Cho dù trước kia sống rất hồ đồ, hành vi có bại hoại, nhưng bị xem thường, khinh thị như thế vẫn khiến Thẩm Hoài giận sôi gan, hậm hực chửi đổng: Bác sẽ xử lý… Ông không biết bọn Cao Thiên Hà định chơi trò gì, ông định xử lý cái cứt!
Thẩm Hoài vừa bực vừa cảm thấy đành chịu vì bản thân vô lực, thậm chí hờn giận nghĩ:
Cho dù sự tình có nát bươm ra, cho dù vì việc này mà Tống gia bị người khác giẫm dưới chân, với ta có can gì?
Chẳng lẽ tình cảnh của ta còn hỏng được đến đâu?
Đương nhiên rồi, nếu nói hoàn toàn không liên quan gì đến mình, đó là giận quá mất khôn.
Hắn đã không còn là Thẩm Hoài phản nghịch trước kia, chỉ tưởng gây chuyện khiến Tống gia khó chịu, quan hệ lợi hại đằng sau còn có thể cân nhắc rõ ràng.
Đúng mình là đồ bỏ của nhà họ Tống, bị đá đến mép biên quyền lực, nhưng hắn mới tý tuổi đầu, lại bất học vô thuật vẫn có thể theo Trần Minh Đức đến Đông Hoa, đảm nhiệm thư ký chuyên chức cho thường ủy phó thị trưởng. Nói đến cùng đó không phải nhờ phúc họ Tống ư?
Chỉ cần đại thụ Tống gia không đổ, vậy bản thân còn có cơ hội làm lại cuộc đời, chí ít cũng có thể được dư ấm che chở… Không quản ra làm sao, cũng tất phải duy trì lợi ích cho Tống gia.
Dù hành vi của mình không được người khác hiểu, nhưng bảo vệ lợi ích Tống gia, đối với mình trăm lợi mà vô hại…
Vả lại có đem lợi ích Tống gia ném sang một bên, đơn thuần vì lợi ích bản thân cũng không thể cuốn tay áo đứng nhìn.
Nếu trên tỉnh nhận định Trần Minh Đức chết khi đang công tác, hắn làm thư ký cho Trần Minh Đức, là thân tín tâm phúc duy nhất của Trần Minh Đức ở Đông Hoa, chí ít cũng được sắp xếp vị trí mang tính an ủi, có khi còn được bổ thường thêm cái khác cũng nói không chừng.
Nếu Trần Minh Đức mà chết trên bụng đàn bà, hắn làm thư ký của Trần Minh Đức, không phải sẽ thành đống cứt chó bị ném sang một bên ư?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, điện thoại cũng đã ngắt, tạm thời Thẩm Hoài không cách nào liên hệ được với bác hai….
Hắn như con thú bị nhốt, ngồi chết dí trong phòng, nhìn sắc đêm càng lúc càng đậm, vẫn không nghĩ ra được đối sách gì cho thích hợp.
Ngồi mãi trong phòng cũng không phải cách hay, Thẩm Hoài lại xuống lầu, từ Nam viên đi ra thúy hồ, đứng dưới bóng râm bên hồ, ngắm nhìn biệt thự số 6 đèn đuốc sáng choang.
Cửa sổ nhìn ra phía hồ đều được mở toang, thậm chí Thẩm Hoài còn nhìn rõ được thần tình từng người ở bên trong.
Người trên lầu cũng không nghĩ đến lúc ấy sẽ có người từ tán cây bên bờ hồ nhìn trộm lên.
Hai cảnh sát còn đứng canh ngoài hành lang, hai bác sỹ tham gia cấp cứu và hai nhân viên phục vụ vẫn đứng dưới khách sảnh lầu 1. Cơ hồ có thể nhìn ra mãi đến bây giờ họ vẫn chưa chuyển cước.
Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng và chuyên gia cấp cứu dẫn đội đang đứng trong phòng ngủ lầu hai, các bên đều trầm mặc, tựa hồ đang quan sát sự tình phát triển.
Chu Dụ không biết đã đi nơi nào, trong một gian phòng nhỏ cách đó không xa bí thư thị ủy Ngô Hải Phong đang đi lại xung quanh, hình như phân vân điều gì ghê gớm lắm, mãi mới mở cửa bước tới phòng ngủ, sắc mặt có vẻ nôn nóng.
Cát Vĩnh Thu nhìn ánh mắt Ngô Hải Phong, hơi có chút không xác định và lo lắng…
Biến hóa trên từng khuôn mặt khiến Thẩm Hoài lờ mờ nhận ra, trên vấn đề định tính cho cái chết của Trần Minh Đức, giữa Cát Vĩnh Thu và Ngô Hải Phong không hề tìm được sự đồng nhất.
Nghĩ nghĩ cho kỹ thì điều này cũng bình thường, Cát Vĩnh Thu là người của Cao Thiên Hà. Có địa phương nào mà thị trưởng và bí thư quan hệ hòa hợp, rất ít… Nghĩ đến chỗ này, Thẩm Hoài lại cảm giác thấy kỳ quái, những thường ủy khác không lộ diện thì cũng thôi, sao đến giờ Cao Thiên Hà vẫn chưa xuất hiện?
Trong khi Thẩm Hoài đang nghi hoặc, trên lầu hai, Ngô Hải Phong to tiếng chất vấn Cát Vĩnh Thu: “Sao Cao thị trưởng còn chưa tới?”
Tiếng Cát Vĩnh Thu trả lời rất nhỏ, Thẩm Hoài nghe không rõ ràng, nhưng nhìn thần sắc trên mặt Ngô Hải Phong có vẻ khá bất mãn và bực bội.
“Đàm bộ trưởng chuẩn bị từ trên tỉnh xuống Đông Hoa rồi, cậu gọi điện thoại báo cho Cao thị trưởng, không quản đang bận chuyện gì đều để tạm sang một bên.” Ngô Hải Phong xuất thân từ quân nhân, ở Đông Hoa có danh to mồm, cho dù ép thấp thanh âm nói chuyện vẫn nghe như lớn tiếng quở mắng người khác.
Ngô Hải Phong kiên trì muốn Cao Thiên Hà ra mặt, điều này Thẩm Hoài có thể hiểu được: Làm um chuyện Trần Minh Đức chết lên, quan hệ lớn lắm, đối với thế lực địa phương như bọn họ, nếu thành công tất có chỗ tốt cực đại, song nếu thất bại, phong hiểm chính trị là điều rất khó tránh khỏi.
Ngô Hải Phong muốn dù có chết cũng phải kéo vài đại đội đi theo!!!
Mà rất hiển nhiên lúc này Cao Thiên Hà còn trốn không ra, đây là muốn quấy nước đục, lại không chịu gánh rủi ro.
Nếu để Ngô Hải Phong biết từ đầu đến đuôi là do Cao Thiên Hà trốn sau lưng xui Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng quấy nước đục, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào?
Nếu để Ngô Hải Phong biết hắn đang bị Cao Thiên Hà dắt mũi, hắn sẽ làm sao?
Thẩm Hoài như chết đuối vớ được cọc. Tuy lập trường đối ngoại của Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà là nhất trí, nhưng giữa hai bên đều hận không được cắn đối phương một miếng thịt – tuyệt đại đa số địa phương trong nước, giữa thị trưởng và bí thư đều không có khả năng hòa hợp, đồng chí tiến thủ.
Để cho Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà chó cắn chó, có lẽ đây là cơ hội duy nhất cho hắn nắm bắt.
Nhân viên công tác ở những biệt thự khác tuy biết ở biệt thự số 6 đã xảy ra chuyện quan trọng, song không biết quan trọng đến mức độ nào.
Thẩm Hoài đi vào lầu chính liền có nhân viên chạy tới hỏi thăm: “Thẩm thư ký, đến cùng ở phía sau đã xảy ra chuyện gì?”
“… Nghe được gì linh tinh rồi?” Thẩm Hoài quát tên nhân viên kia ngậm mồm, rồi phân phó: “Thu xếp cho tôi một phòng là được, đừng có trộn cùng chuyện kia.”
Điện thoại sắp hết pin, Thẩm Hoài cần bình tĩnh suy nghĩ, tìm cách liên lạc được với Bắc Kinh.
Tuy đám người Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu không trực tiếp chĩa đầu mâu vào Tống gia, nhưng Trần Minh Đức từng làm thư ký cho Tống lão gia tử Tống Hoa, là quan viên thuộc Tống hệ, nếu để cái chết của hắn liên quan đến vấn đề nam nữ, đối với Tống gia không phải là việc gì tốt đẹp.
Cho dù vì bản thân, Thẩm Hoài cũng không thể mắt trừng trừng nhìn sự việc phát triển theo chiều hướng bất lợi kia.
Trong phòng, Thẩm Hoài đứng trước tủ nhìn điện thoại một lúc lâu, điện thoại ở Bắc Kinh hắn cũng nhớ được của một vài người, song lại do dự không biết nên gọi cho ai.
Nghĩ lại tình cảnh bản thân, trừ cầu viện Bắc Kinh thật không còn phương pháp khả dĩ nào nữa. Cuối cùng hắn nhấc điện thoại lên, bấm một chuỗi số xa lạ…
Nghĩ đến bản thân mình chỉ là linh hồn tá túc nhờ trong thân xác này, phải thay thế thân phận của người khác… tai nghe từng tiếng “bít bít…” từ đầu dây bên kia, Thẩm Hoài không khỏi hồi hộp, thậm chí còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Qua một lúc, từ bên kia truyền tới tiếng nhấc mấy, một tiếng nói trong trẻo vang lên: “Alo, xin hỏi cậu tìm ai…?”
Trong ký ức chợt hiện lên hình ảnh một phụ nữ trung niên tướng mạo xinh đẹp, khí độ ung dung cao quý.
Bên kia đầu dây là mẹ kế được gả vào nhà họ Tống lúc hắn 12 tuổi.
Tuy trước đây Thẩm Hoài xem người phụ nữ này là đồ rác rưởi không biết liêm sỉ, nhưng thành thật mà nói, nàng là một người rất xinh đẹp, không thì năm đó cũng không thể trói được trái tim cha Thẩm Hoài – Thẩm Bính Sinh.
Nàng giờ đã gần lên tuổi bà song tướng mạo, phong thái vẫn để lại cho người khác ấn tượng rất sâu.
Nghĩ đến nhưng chuyện khốn nạn trong quá khứ, Thẩm Hoài chợt cảm giác thấy cổ họng khô chát, gian nan mở miệng nói: “Dì, cháu là Thẩm Hoài…”
“…” Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới trả lời: “Xin lỗi cậu gọi nhầm số rồi.” Nói xong điện thoại đánh cái “cụp”.
Thẩm Hoài cười khổ không thôi, thật cũng không trách cứ được gì.
Lầm lỗi của Thẩm Hoài trước đây là không thể tha thứ, hắn không có tư cách để oán thán hành động bất nhã vừa rồi của đối phương.
Nghĩ chắc có gọi điện cho cha ruột cũng bị đối xử tương tự, Thẩm Hoài không khỏi đau đầu: Không thể hướng Tống gia cầu viện, vậy mình làm sao xoay chuyển tình cảnh trước mắt bây giờ?
Thẩm Hoài lại bấm số nhà Trần Minh Đức ở trên tỉnh, điện thoại vang một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy, thầm nghĩ: Chắc người nhà Trần Minh Đức sau khi nhận được thông báo đã lên đường đến Đông Hoa rồi.
Đầu năm nay di động và “cục gạch” đều là đồ quý hiếm, trừ ông chủ hoặc công chức, người bình thường còn xài không nổi.
Thẩm Hoài lê cả giày lên giường, bình tĩnh nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm gọi điện cho bác hai.
Tống Kiều Sinh thân là phó trưởng ban tổ chức TW (phó bộ trưởng trung tổ bộ), là bác hai Thẩm Hoài, cũng là người được chỉ định sẽ kế thừa sự nghiệp chính trị của lão gia tử Tống Hoa, đồng thời là người mẫn cảm về chính trị nhất trong nhà họ Tống. Con đường hoạn lộ của ông ta đang phát triển rất thuận lợi, hiện tại là thủ lĩnh đời thứ hai của Tống gia.
Với tính chất của sự việc này, Thẩm Hoài tin rằng bác hai nhất định sẽ nhìn thấu ngọn ngành, cũng nhất định xem xét một cách nghiêm túc.
Điện thoại gọi tới, bên kia là một giọng nói trẻ tuổi.
Sau vụ say rượi cưỡng dâm bất thành ở nước ngoài, Thẩm Hoài bị đá đến Hoài Hải, đã gần gần 5 6 năm không về Bắc Kinh. Trong khoảng thời gian đó chỉ ba bốn lần có cơ hội gặp phụ thân, cơ hồ không gặp mặt được ai trong Tống gia nữa, có thể nói đúng là đồ “bỏ đi”.
Đối phương tự xưng là thư ký của Tống Kiều Sinh, Thẩm Hoài hoàn toàn không có ấn tượng.
Qua mãi một lúc lâu mới truyền đến một giọng nói xa lạ mà trầm thấp: “Chuyện ở Đông Hoa bác đã biết rồi, sẽ xử lý, cháu cứ ở Đông Hoa, đừng có gây chuyện là được…”
Thẩm Hoài vừa muốn đem âm mưu sau lưng nói ra, chỉ nghe đầu dây bên kia có tiếng người gọi Tống Kiều Sinh: “Tống bộ trưởng, Đàm bộ trưởng tỉnh Hoài Hải đã trên đường tới Đông Hoa, ông ấy muốn nói chuyện với ngài…”
Không đợi Thẩm Hoài mở miệng, Tống Kiều Sinh đã đặt điện thoại xuống bàn, chỉ còn lại mỗi tiếng lạch cạch đập vào tai Thẩm Hoài.
“Alo, alo…” Qua nửa ngày, đầu bên kia vẫn không có ai lên tiếng, hiển nhiên đã quên mất bên này còn có người chờ điện thoại.
Thẩm Hoài hận đến mức tưởng đập điện thoại nát nhừ cho hả giận.
Cho dù trước kia sống rất hồ đồ, hành vi có bại hoại, nhưng bị xem thường, khinh thị như thế vẫn khiến Thẩm Hoài giận sôi gan, hậm hực chửi đổng: Bác sẽ xử lý… Ông không biết bọn Cao Thiên Hà định chơi trò gì, ông định xử lý cái cứt!
Thẩm Hoài vừa bực vừa cảm thấy đành chịu vì bản thân vô lực, thậm chí hờn giận nghĩ:
Cho dù sự tình có nát bươm ra, cho dù vì việc này mà Tống gia bị người khác giẫm dưới chân, với ta có can gì?
Chẳng lẽ tình cảnh của ta còn hỏng được đến đâu?
Đương nhiên rồi, nếu nói hoàn toàn không liên quan gì đến mình, đó là giận quá mất khôn.
Hắn đã không còn là Thẩm Hoài phản nghịch trước kia, chỉ tưởng gây chuyện khiến Tống gia khó chịu, quan hệ lợi hại đằng sau còn có thể cân nhắc rõ ràng.
Đúng mình là đồ bỏ của nhà họ Tống, bị đá đến mép biên quyền lực, nhưng hắn mới tý tuổi đầu, lại bất học vô thuật vẫn có thể theo Trần Minh Đức đến Đông Hoa, đảm nhiệm thư ký chuyên chức cho thường ủy phó thị trưởng. Nói đến cùng đó không phải nhờ phúc họ Tống ư?
Chỉ cần đại thụ Tống gia không đổ, vậy bản thân còn có cơ hội làm lại cuộc đời, chí ít cũng có thể được dư ấm che chở… Không quản ra làm sao, cũng tất phải duy trì lợi ích cho Tống gia.
Dù hành vi của mình không được người khác hiểu, nhưng bảo vệ lợi ích Tống gia, đối với mình trăm lợi mà vô hại…
Vả lại có đem lợi ích Tống gia ném sang một bên, đơn thuần vì lợi ích bản thân cũng không thể cuốn tay áo đứng nhìn.
Nếu trên tỉnh nhận định Trần Minh Đức chết khi đang công tác, hắn làm thư ký cho Trần Minh Đức, là thân tín tâm phúc duy nhất của Trần Minh Đức ở Đông Hoa, chí ít cũng được sắp xếp vị trí mang tính an ủi, có khi còn được bổ thường thêm cái khác cũng nói không chừng.
Nếu Trần Minh Đức mà chết trên bụng đàn bà, hắn làm thư ký của Trần Minh Đức, không phải sẽ thành đống cứt chó bị ném sang một bên ư?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, điện thoại cũng đã ngắt, tạm thời Thẩm Hoài không cách nào liên hệ được với bác hai….
Hắn như con thú bị nhốt, ngồi chết dí trong phòng, nhìn sắc đêm càng lúc càng đậm, vẫn không nghĩ ra được đối sách gì cho thích hợp.
Ngồi mãi trong phòng cũng không phải cách hay, Thẩm Hoài lại xuống lầu, từ Nam viên đi ra thúy hồ, đứng dưới bóng râm bên hồ, ngắm nhìn biệt thự số 6 đèn đuốc sáng choang.
Cửa sổ nhìn ra phía hồ đều được mở toang, thậm chí Thẩm Hoài còn nhìn rõ được thần tình từng người ở bên trong.
Người trên lầu cũng không nghĩ đến lúc ấy sẽ có người từ tán cây bên bờ hồ nhìn trộm lên.
Hai cảnh sát còn đứng canh ngoài hành lang, hai bác sỹ tham gia cấp cứu và hai nhân viên phục vụ vẫn đứng dưới khách sảnh lầu 1. Cơ hồ có thể nhìn ra mãi đến bây giờ họ vẫn chưa chuyển cước.
Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng và chuyên gia cấp cứu dẫn đội đang đứng trong phòng ngủ lầu hai, các bên đều trầm mặc, tựa hồ đang quan sát sự tình phát triển.
Chu Dụ không biết đã đi nơi nào, trong một gian phòng nhỏ cách đó không xa bí thư thị ủy Ngô Hải Phong đang đi lại xung quanh, hình như phân vân điều gì ghê gớm lắm, mãi mới mở cửa bước tới phòng ngủ, sắc mặt có vẻ nôn nóng.
Cát Vĩnh Thu nhìn ánh mắt Ngô Hải Phong, hơi có chút không xác định và lo lắng…
Biến hóa trên từng khuôn mặt khiến Thẩm Hoài lờ mờ nhận ra, trên vấn đề định tính cho cái chết của Trần Minh Đức, giữa Cát Vĩnh Thu và Ngô Hải Phong không hề tìm được sự đồng nhất.
Nghĩ nghĩ cho kỹ thì điều này cũng bình thường, Cát Vĩnh Thu là người của Cao Thiên Hà. Có địa phương nào mà thị trưởng và bí thư quan hệ hòa hợp, rất ít… Nghĩ đến chỗ này, Thẩm Hoài lại cảm giác thấy kỳ quái, những thường ủy khác không lộ diện thì cũng thôi, sao đến giờ Cao Thiên Hà vẫn chưa xuất hiện?
Trong khi Thẩm Hoài đang nghi hoặc, trên lầu hai, Ngô Hải Phong to tiếng chất vấn Cát Vĩnh Thu: “Sao Cao thị trưởng còn chưa tới?”
Tiếng Cát Vĩnh Thu trả lời rất nhỏ, Thẩm Hoài nghe không rõ ràng, nhưng nhìn thần sắc trên mặt Ngô Hải Phong có vẻ khá bất mãn và bực bội.
“Đàm bộ trưởng chuẩn bị từ trên tỉnh xuống Đông Hoa rồi, cậu gọi điện thoại báo cho Cao thị trưởng, không quản đang bận chuyện gì đều để tạm sang một bên.” Ngô Hải Phong xuất thân từ quân nhân, ở Đông Hoa có danh to mồm, cho dù ép thấp thanh âm nói chuyện vẫn nghe như lớn tiếng quở mắng người khác.
Ngô Hải Phong kiên trì muốn Cao Thiên Hà ra mặt, điều này Thẩm Hoài có thể hiểu được: Làm um chuyện Trần Minh Đức chết lên, quan hệ lớn lắm, đối với thế lực địa phương như bọn họ, nếu thành công tất có chỗ tốt cực đại, song nếu thất bại, phong hiểm chính trị là điều rất khó tránh khỏi.
Ngô Hải Phong muốn dù có chết cũng phải kéo vài đại đội đi theo!!!
Mà rất hiển nhiên lúc này Cao Thiên Hà còn trốn không ra, đây là muốn quấy nước đục, lại không chịu gánh rủi ro.
Nếu để Ngô Hải Phong biết từ đầu đến đuôi là do Cao Thiên Hà trốn sau lưng xui Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng quấy nước đục, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào?
Nếu để Ngô Hải Phong biết hắn đang bị Cao Thiên Hà dắt mũi, hắn sẽ làm sao?
Thẩm Hoài như chết đuối vớ được cọc. Tuy lập trường đối ngoại của Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà là nhất trí, nhưng giữa hai bên đều hận không được cắn đối phương một miếng thịt – tuyệt đại đa số địa phương trong nước, giữa thị trưởng và bí thư đều không có khả năng hòa hợp, đồng chí tiến thủ.
Để cho Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà chó cắn chó, có lẽ đây là cơ hội duy nhất cho hắn nắm bắt.
Bình luận facebook