Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Sau khi biết rõ tiền nhân hậu quả, Chu Dụ cũng thấy rất ngoài ý.
Ấn tượng Thẩm Hoài mà để lại trong đầu nàng khá phức tạp.
Trước đây Thẩm Hoài làm việc trong phủ thị chính nửa năm, nàng tưởng hắn là đứa bất học vô thuật, háo sắc ngạo mạn. Nhưng từ khi Trần Minh Đức bởi bệnh mà vong, biểu hiện của Thẩm Hoài lại hoàn toàn lật đổ ấn tượng lúc xưa.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ trong bể bơi hồi ấy, phản ứng vụng về của Thẩm Hoài trước thân thể nửa trần truồng của mình ngược lại khiến nàng chợt sinh ra chút hảo cảm, cũng vô thức nảy sinh tình cảm mà chỉ giữa nam nữ mới có.
Đến sau Chu Dụ cũng tự ý thức lại, cho rằng bởi mình quá lâu không thân cận với đàn ông, nên khi tiếp xúc trong bể bơi mới khó miễn sinh ra khát vọng và suy nghĩ lung tung. Chứ không nhất định chính là Thẩm Hoài. Nếu đổi lại người đàn ông ưu tú khác, nàng nghĩ bản thân có lẽ cũng không kìm được có suy nghĩ đó?
Có điều một thời gian dài không hề giao vãng, gặp mặt, cho dù trước kia giữa hai bên có chút tình cảm, cũng bị thời gian mài mòn gần hết.
Có hay không có Thẩm Hoài, thì Chu Dụ đều quan tâm sát sao đến tiến trình Mai Khê được vạch sang địa giới hành chính của Đường Ấp, sở dĩ thế mới biết những công tác cụ thể của hắn ở Mai Khê… Vừa khéo Thẩm Hoài xốc tay chỉnh đốn toàn diện xưởng thép đạt kết quả khả quan, càng khiến thái độ với chuyện điều chỉnh hành chính của khu Đường Ấp trở nên tích cực.
Bỏ qua ân oán tư nhân giữa hai bên, Chu Dụ khá hân thưởng người đàn ông làm việc quyết đoán lại có năng lực mạnh này. Tuy Thẩm Hoài còn trẻ, nhưng không nghi ngờ hắn đã đạt tới tiêu chuẩn người đàn ông “đáng dựa vào” trong lòng nàng.
Nhưng mà, trước đây Chu Dụ chỉ biết xưởng thép Mai Khê vào tay Thẩm Hoài, sau một thời gian ngắn đạt được kỳ tích chấn hưng rất ấn tượng, nhưng tịnh không hiểu rõ quá trình cụ thể ra sao.
Lúc ấy nghe quan viên trong trấn kể lại chuyện Thẩm Hoài bị hắt nguyên chậu nước rửa chân vào người, trong lòng nàng không khỏi cảm khái: Thẩm Hoài có thể vực dậy xưởng thép trong điều kiện ngặt nghèo như vậy, tuyệt đối không phải là việc ngẫu nhiên.
Nàng đã thấy nhiều đứa con ông cháu cha, cũng đoán gia thế Thẩm Hoài khả năng còn mạnh hơn cả gia đình quan hoạn bình thường, nhưng nàng còn nhìn ra trên người Thẩm Hoài phẩm chất mà những đứa con ông cháu cha thông thường không có.
Có lẽ luận học thức, luận xử thế trơn tròn, em trai nàng, Chu Tri Bạch sẽ không kém Thẩm Hoài quá nhiều, nhưng Chu Dụ biết tận trong xương cốt em trai mình có một loại ngạo mạn tự cho cao nhân nhất đẳng rất khó khắc phục.
Nếu đổi lại là Chu Tri Bạch ở vào vị trí Thẩm Hoài, hắn sẽ chủ động thế tiền nhiệm vốn mang thù oán cũ đi chùi mông đít ư?
Sau khi bị hắt nguyên chậu nước rửa chân, hắn còn có thể làm như không có chuyện gì, tiếp tục giúp tiền nhiệm sửa sai ư?
Dưới tình hình tài chính khẩn bách của thị trấn, hắn có đủ khí phách để đứng ra gánh trách nhiệm mình nên đó, đứng ra bảo đảm những chuyện kia ư?
Nhìn khuôn mặt nóng đến đỏ bừng của Thẩm Hoài, ấn tượng mà hắn gieo vào trong lòng nàng trước khi Trần Minh Đức bệnh mất phút chốc chợt tan thành mây khói, Chu Dụ càng ấn tượng hơn với biểu hiện cơ trí, quyết đoán mà Thẩm Hoài biểu hiện ra sau đó, cả sự vụng về, quan tâm trong lần gặp gỡ bất ngờ trong bể bơi, rồi thái độ độ lượng và vùi đầu vào công tác ngày hôm nay…
Thẩm Hoài không biết sóng cả đang cuộn trào trong lòng Chu Dụ, hắn hít sâu một hơi lấy sức, tuy đã hơi gượng lại, nhưng trước mắt hẵng còn mờ mờ, cố ngồi lên bậc thềm, nói: “Tôi không sao, chỉ nóng chút thôi. Đỡ tôi về phòng nghỉ ngơi là được rồi. Làm phiền lão Hà dẫn Chu khu trưởng đến trường tiểu học thăm hỏi đồng bào gặp nạn…”
Thẩm Hoài gượng muốn đứng lên, nhưng chân mềm cả lại, không cách nào đứng vững. Chu Dụ đứng gần hắn nhất, kề sát, đem hắn ôm vào lòng, nói với Hà Thanh Xã: “Với tình hình của Thẩm bí thư bây giờ nhất định phải đưa tới bệnh viện cứu chữa, không thể dây dưa được…”
Thẩm Hoài cũng biết thân thể mình giờ mà không tới bệnh viện chắc chẳng trụ được thêm mấy hồi, thấy Hoàng Tân Lương muốn cùng đi, cố không để mình hôn mê, dặn Hà Thanh Xã: “Chuyện tôi sinh bệnh không cần công khai ra ngoài. Sức khỏe tôi thế nào tôi tự biết, tới viện truyền hai chai nước là đỡ thôi. Mọi người không cần quá lo lắng…” Lại quay sang nói với Hoàng Tân Lương: “Để tiểu Chử theo tôi là được rồi, anh theo Hà trấn trưởng và lãnh đạo khu đi, xong việc cứ về nhà đón Tết, ngày mai còn phải tới cơ quan trực ban nữa…”
Cho dù đối với Thẩm Hoài, Hoàng Tân Lương sợ sệt nhiều hơn là tôn kính. Nhưng mấy ngày qua, hắn làm chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, theo Thẩm Hoài chạy trước chạy sau, thể nghiệm trực tiếp phong cách làm việc của Thẩm Hoài, giờ chuyện thế này khiến nội tâm vốn trơn tròn của hắn cũng nhịn không được cảm giác xúc động dâng trào.
Chu Dụ vốn tương để người của thị trấn đưa Thẩm Hoài đi, nhưng chuyển niệm lại nhíu mày nói: “Giờ tình hình giường bệnh trong bệnh viện trong thành phố rất căng, để tôi tự thân tới đó một chuyến xem sao.” Lại quay sang nói với phó chủ nhiệm văn phòng theo sau: “Anh đại biểu khu theo Hà trấn trưởng tới thăm hỏi đồng bào gặp nạn, xong việc thì cứ về nhà đón Tết…”
Hà Thanh Xã trừ dẫn đám cán bộ khu tới thăm hỏi đồng bào gặp nạn, còn phải ở lại thị trấn trực ban, không cách nào thoát thân ra được.
Hắn cũng biết lần này trọn cả thành phố Đông Hoa đều bị cơn bão tuyết ảnh hưởng, giường bệnh lớn nhỏ trong bệnh viện bị chen đầy là chuyện đương nhiên, không phải cứ quan viên hương trấn là sẽ được “mặc định” có giường nằm. Chu Dụ nguyện ra mặt xử lý, Hà Thanh Xã chỉ có thể đại biểu thị trấn cảm ơn, rồi để Chử Cường cùng theo chăm sóc Thẩm Hoài.
Đương nhiên Hà Thanh Xã có nghe nói lúc ở trên thành phố, quan hệ của Thẩm Hoài với đồng nghiệp không hề hòa hợp. Song thấy Chu Dụ rất quan tâm đến sức khỏe Thẩm Hoài, mới đoán đúng là có một số lời đồn không đáng tin chút nào.
Thẩm Hoài lại dặn dò Hà Thanh Xã đừng rêu rao chuyện này, mới gọi Chử Cường nâng mình vào trong xe, thấy Chu Dụ cũng từ cửa bên chui vào, gượng cười nói: “Lần này xem như tôi nợ cô…”
Thẩm Hoài ngồi trên xe được một lúc thì hôn mê, trước khi mất ý thức chỉ nhớ là mình sà vào trong lòng Chu Dụ, áp sát vào ngực nàng, hình như nàng còn nhịn đau khẽ kêu một tiếng.
Lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường bệnh rồi, không thấy thân ảnh Chu Dụ đâu, ngược lại đám Hà Thanh Xã, Lý Phong, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn, Chử Hợp Lương, Chử Cường, Triệu Đông, Tiền Văn Huệ, Thiệu Chinh, Uông Khang Thăng, Phan Thành lại đủ cả, đều đang vây quanh giường, căng thẳng nhìn hắn mấp máy mắt.
Có lẽ do thuốc phát huy tác dụng, Thẩm Hoài cảm thấy ý thức thanh tỉnh rất nhiều, cả người cũng không nặng như chì như trước, chắc đã hết sốt…
Trừ người hơi tê dại, mu tay trái khá lạnh, còn thì không có chỗ nào không thoải mái nữa, hắn biết giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua, cố giãy dụa ngồi dậy, Triệu Đông liền rướn người kê gối đầu lên cho hắn dễ xoay xở.
“Sao mọi người ở đây cả thế này? Tôi hôn mê bao lâu, đừng nói đã sang năm rồi nhé?” Thẩm Hoài cười hỏi, thấy đèn trong phòng bệnh còn sáng, cảnh vật ngoài song cửa thì đen kìn kịt.
“Cậu ngủ mê 6 giờ, còn chưa tới giao thừa đâu.” Thấy Thẩm Hoài nói chuyện rất tỉnh táo, Hà Thanh Xã yên tâm hơn nhiều, đưa đồng hồ bên gối cho Thẩm Hoài nhìn, đã 7h, chẳng trách ngoài trời tối thế kia.
Thẩm Hoài ngàn đinh ninh, vạn dặn dò, rằng đừng kinh động đến người khác. Có điều khi nghe tin trên đường đưa tới bệnh viện Thẩm Hoài đã hôn mê, Hà Thanh Xã không dám qua loa, vội đổi người khác thay mình trực ban, rồi hội hợp với Lý Phong cùng theo tới bệnh viện quan sát tình hình chữa trị.
Thẩm Hoài biết những người vây quanh giường đều đợi mình tỉnh lại từ tận lúc chiều, tâm lý khá cảm động, chứng tỏ công tác của hắn ở Mai Khê thời gian qua không hề lãng phí.
“Bác sĩ nói tôi thế nào?” Thẩm Hoài lại hỏi.
“Sốt cao 40 độ, lại thêm hai ngày nay mệt mỏi quá độ, cơ thể chịu đựng không nổi. Cũng trách bọn tôi không chú ý quan tâm đến thân thể cậu kịp thời.” Hà Thanh Xã nói: “Việc này Đào bí thư đã phê bình chúng tôi. May mà tố chất thân thể cậu rất tốt, lui sốt là ngủ say ngay, không thì bọn tôi không biết nói năng thế nào với Đào bí thư cho phải…”
Tuy Thẩm Hoài không muốn kinh động ai, nhưng hắn đã hôn mê đến mức này, đám Hà Thanh Xã lại không biết được tình hình cụ thể, tất nhiên phải báo cáo lên với huyện ủy.
“Đào bí thư bận công chuyện không thoát thân ra được, đã hai lần gọi điện thoại tới thăm hỏi bệnh tình của cậu. Khi 3h chiều, Hùng bí thư trưởng thị ủy cũng tự thân tới thăm, nhưng dặn không kêu tỉnh cậu…” Hà Thanh Xã tiếp tục nói.
Chử Cường ở bên cạnh đưa tới một tờ giấy, nói: “Sau khi thấy anh được chuyền nước, nhiệt độ cơ thể cũng giảm, Chu khu trưởng liền về nước, dặn nếu có việc thì gọi điện thoại cho nàng…”
Thẩm Hoài thầm nghĩ Hùng Văn Bân đã biết hắn bệnh, còn tự thân đến bệnh viện thăm hỏi, vậy chứng tỏ chắc Đàm Khải Bình cũng biết chuyện, chẳng qua trước hết cứ gọi điện trả lời Hùng Văn Bân đã, việc gì cũng phải làm theo tuần tự.
Tất nhiên hắn sẽ không gọi điện cho Hùng Văn Bân ngay trước mặt nhiều người thế này, mới cười hỏi: “Mấy người còn đứng ở đây làm gì? Chút bệnh vặt thôi, mọi người vây quanh thế này, tôi tỉnh lại liền bị dọa sững, tưởng sắp phải dặn dò di chúc chứ…” Nói rồi rướn người xua xua tay đuổi mọi người về nhà đón Tết.
“Để Chử Cường ở lại chăm sóc cậu nhé?” Chử Hợp Lương nói.
“Không cần, đứa này mà ở lại, chỉ ảnh hưởng tôi cưa cẩm mấy cô y tá ở đây thôi.” Thẩm Hoài cười nói.
Cô y tá đang quan sát bình dịch truyền bên cạnh, thấy Thẩm Hoài không ngờ lôi mình ra đùa, mặt trắng nõn đỏ ửng đến tận mang tai, nguýt Thẩm Hoài một cái rồi chạy ra phòng bệnh, bỏ lại một đám đàn ông ha ha cười lớn.
Mọi người cũng biết có một số cuộc điện thoại Thẩm Hoài không tiện gọi trước mặt mình, lại thấy hắn nói cười tỉnh táo như không, sắc mặt cũng bình thường trở lại, bèn yên tâm cáo từ rời đi.
Chỉ mình Triệu Đông không gấp, ở lại hỏi Thẩm Hoài: “Có cần tôi báo cho Trần Đan một tiếng?”
Trần Đan không có di động, trong nhà lại không mắc điện thoại bàn, giờ phái xe đến đón nàng, quá là chuyện bé xé ra to.
Thẩm Hoài lắc lắc đầu, hắn thà để bản thân cô đơn trốn trong phòng bệnh, cũng không muốn quấy nhiễu phút an vui đón năm mới bên người nhà của nàng.
Thẩm Hoài thấy bên giường bệnh có điện thoại, thầm nhủ phòng này chắc không phải dành cho người bình thường, thuận miệng hỏi Triệu Đông: “Phía lão Hùng là cậu nói à?”
“Hà trấn trưởng nói cậu đặc ý dặn dò không muốn kinh động đến ai, nên tôi không gọi điện cho lão Hùng và Hải Bằng.” Triệu Đông trả lời: “Chắc Đào bí thư gọi điện cho lão Hùng hoặc Đàm bí thư; lão Hùng không gọi điện thoại tới mà trực tiếp đến luôn…”
Thẩm Hoài gật gật đầu, Hùng Văn Bân là phó chánh văn phòng thị ủy, tất nhiên không thể nào ngồi trong phòng bệnh đợi hắn tỉnh lại, có thể chạy đến thăm, xem như đã niệm tình nghị lắm rồi.
Ấn tượng Thẩm Hoài mà để lại trong đầu nàng khá phức tạp.
Trước đây Thẩm Hoài làm việc trong phủ thị chính nửa năm, nàng tưởng hắn là đứa bất học vô thuật, háo sắc ngạo mạn. Nhưng từ khi Trần Minh Đức bởi bệnh mà vong, biểu hiện của Thẩm Hoài lại hoàn toàn lật đổ ấn tượng lúc xưa.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ trong bể bơi hồi ấy, phản ứng vụng về của Thẩm Hoài trước thân thể nửa trần truồng của mình ngược lại khiến nàng chợt sinh ra chút hảo cảm, cũng vô thức nảy sinh tình cảm mà chỉ giữa nam nữ mới có.
Đến sau Chu Dụ cũng tự ý thức lại, cho rằng bởi mình quá lâu không thân cận với đàn ông, nên khi tiếp xúc trong bể bơi mới khó miễn sinh ra khát vọng và suy nghĩ lung tung. Chứ không nhất định chính là Thẩm Hoài. Nếu đổi lại người đàn ông ưu tú khác, nàng nghĩ bản thân có lẽ cũng không kìm được có suy nghĩ đó?
Có điều một thời gian dài không hề giao vãng, gặp mặt, cho dù trước kia giữa hai bên có chút tình cảm, cũng bị thời gian mài mòn gần hết.
Có hay không có Thẩm Hoài, thì Chu Dụ đều quan tâm sát sao đến tiến trình Mai Khê được vạch sang địa giới hành chính của Đường Ấp, sở dĩ thế mới biết những công tác cụ thể của hắn ở Mai Khê… Vừa khéo Thẩm Hoài xốc tay chỉnh đốn toàn diện xưởng thép đạt kết quả khả quan, càng khiến thái độ với chuyện điều chỉnh hành chính của khu Đường Ấp trở nên tích cực.
Bỏ qua ân oán tư nhân giữa hai bên, Chu Dụ khá hân thưởng người đàn ông làm việc quyết đoán lại có năng lực mạnh này. Tuy Thẩm Hoài còn trẻ, nhưng không nghi ngờ hắn đã đạt tới tiêu chuẩn người đàn ông “đáng dựa vào” trong lòng nàng.
Nhưng mà, trước đây Chu Dụ chỉ biết xưởng thép Mai Khê vào tay Thẩm Hoài, sau một thời gian ngắn đạt được kỳ tích chấn hưng rất ấn tượng, nhưng tịnh không hiểu rõ quá trình cụ thể ra sao.
Lúc ấy nghe quan viên trong trấn kể lại chuyện Thẩm Hoài bị hắt nguyên chậu nước rửa chân vào người, trong lòng nàng không khỏi cảm khái: Thẩm Hoài có thể vực dậy xưởng thép trong điều kiện ngặt nghèo như vậy, tuyệt đối không phải là việc ngẫu nhiên.
Nàng đã thấy nhiều đứa con ông cháu cha, cũng đoán gia thế Thẩm Hoài khả năng còn mạnh hơn cả gia đình quan hoạn bình thường, nhưng nàng còn nhìn ra trên người Thẩm Hoài phẩm chất mà những đứa con ông cháu cha thông thường không có.
Có lẽ luận học thức, luận xử thế trơn tròn, em trai nàng, Chu Tri Bạch sẽ không kém Thẩm Hoài quá nhiều, nhưng Chu Dụ biết tận trong xương cốt em trai mình có một loại ngạo mạn tự cho cao nhân nhất đẳng rất khó khắc phục.
Nếu đổi lại là Chu Tri Bạch ở vào vị trí Thẩm Hoài, hắn sẽ chủ động thế tiền nhiệm vốn mang thù oán cũ đi chùi mông đít ư?
Sau khi bị hắt nguyên chậu nước rửa chân, hắn còn có thể làm như không có chuyện gì, tiếp tục giúp tiền nhiệm sửa sai ư?
Dưới tình hình tài chính khẩn bách của thị trấn, hắn có đủ khí phách để đứng ra gánh trách nhiệm mình nên đó, đứng ra bảo đảm những chuyện kia ư?
Nhìn khuôn mặt nóng đến đỏ bừng của Thẩm Hoài, ấn tượng mà hắn gieo vào trong lòng nàng trước khi Trần Minh Đức bệnh mất phút chốc chợt tan thành mây khói, Chu Dụ càng ấn tượng hơn với biểu hiện cơ trí, quyết đoán mà Thẩm Hoài biểu hiện ra sau đó, cả sự vụng về, quan tâm trong lần gặp gỡ bất ngờ trong bể bơi, rồi thái độ độ lượng và vùi đầu vào công tác ngày hôm nay…
Thẩm Hoài không biết sóng cả đang cuộn trào trong lòng Chu Dụ, hắn hít sâu một hơi lấy sức, tuy đã hơi gượng lại, nhưng trước mắt hẵng còn mờ mờ, cố ngồi lên bậc thềm, nói: “Tôi không sao, chỉ nóng chút thôi. Đỡ tôi về phòng nghỉ ngơi là được rồi. Làm phiền lão Hà dẫn Chu khu trưởng đến trường tiểu học thăm hỏi đồng bào gặp nạn…”
Thẩm Hoài gượng muốn đứng lên, nhưng chân mềm cả lại, không cách nào đứng vững. Chu Dụ đứng gần hắn nhất, kề sát, đem hắn ôm vào lòng, nói với Hà Thanh Xã: “Với tình hình của Thẩm bí thư bây giờ nhất định phải đưa tới bệnh viện cứu chữa, không thể dây dưa được…”
Thẩm Hoài cũng biết thân thể mình giờ mà không tới bệnh viện chắc chẳng trụ được thêm mấy hồi, thấy Hoàng Tân Lương muốn cùng đi, cố không để mình hôn mê, dặn Hà Thanh Xã: “Chuyện tôi sinh bệnh không cần công khai ra ngoài. Sức khỏe tôi thế nào tôi tự biết, tới viện truyền hai chai nước là đỡ thôi. Mọi người không cần quá lo lắng…” Lại quay sang nói với Hoàng Tân Lương: “Để tiểu Chử theo tôi là được rồi, anh theo Hà trấn trưởng và lãnh đạo khu đi, xong việc cứ về nhà đón Tết, ngày mai còn phải tới cơ quan trực ban nữa…”
Cho dù đối với Thẩm Hoài, Hoàng Tân Lương sợ sệt nhiều hơn là tôn kính. Nhưng mấy ngày qua, hắn làm chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, theo Thẩm Hoài chạy trước chạy sau, thể nghiệm trực tiếp phong cách làm việc của Thẩm Hoài, giờ chuyện thế này khiến nội tâm vốn trơn tròn của hắn cũng nhịn không được cảm giác xúc động dâng trào.
Chu Dụ vốn tương để người của thị trấn đưa Thẩm Hoài đi, nhưng chuyển niệm lại nhíu mày nói: “Giờ tình hình giường bệnh trong bệnh viện trong thành phố rất căng, để tôi tự thân tới đó một chuyến xem sao.” Lại quay sang nói với phó chủ nhiệm văn phòng theo sau: “Anh đại biểu khu theo Hà trấn trưởng tới thăm hỏi đồng bào gặp nạn, xong việc thì cứ về nhà đón Tết…”
Hà Thanh Xã trừ dẫn đám cán bộ khu tới thăm hỏi đồng bào gặp nạn, còn phải ở lại thị trấn trực ban, không cách nào thoát thân ra được.
Hắn cũng biết lần này trọn cả thành phố Đông Hoa đều bị cơn bão tuyết ảnh hưởng, giường bệnh lớn nhỏ trong bệnh viện bị chen đầy là chuyện đương nhiên, không phải cứ quan viên hương trấn là sẽ được “mặc định” có giường nằm. Chu Dụ nguyện ra mặt xử lý, Hà Thanh Xã chỉ có thể đại biểu thị trấn cảm ơn, rồi để Chử Cường cùng theo chăm sóc Thẩm Hoài.
Đương nhiên Hà Thanh Xã có nghe nói lúc ở trên thành phố, quan hệ của Thẩm Hoài với đồng nghiệp không hề hòa hợp. Song thấy Chu Dụ rất quan tâm đến sức khỏe Thẩm Hoài, mới đoán đúng là có một số lời đồn không đáng tin chút nào.
Thẩm Hoài lại dặn dò Hà Thanh Xã đừng rêu rao chuyện này, mới gọi Chử Cường nâng mình vào trong xe, thấy Chu Dụ cũng từ cửa bên chui vào, gượng cười nói: “Lần này xem như tôi nợ cô…”
Thẩm Hoài ngồi trên xe được một lúc thì hôn mê, trước khi mất ý thức chỉ nhớ là mình sà vào trong lòng Chu Dụ, áp sát vào ngực nàng, hình như nàng còn nhịn đau khẽ kêu một tiếng.
Lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường bệnh rồi, không thấy thân ảnh Chu Dụ đâu, ngược lại đám Hà Thanh Xã, Lý Phong, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn, Chử Hợp Lương, Chử Cường, Triệu Đông, Tiền Văn Huệ, Thiệu Chinh, Uông Khang Thăng, Phan Thành lại đủ cả, đều đang vây quanh giường, căng thẳng nhìn hắn mấp máy mắt.
Có lẽ do thuốc phát huy tác dụng, Thẩm Hoài cảm thấy ý thức thanh tỉnh rất nhiều, cả người cũng không nặng như chì như trước, chắc đã hết sốt…
Trừ người hơi tê dại, mu tay trái khá lạnh, còn thì không có chỗ nào không thoải mái nữa, hắn biết giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua, cố giãy dụa ngồi dậy, Triệu Đông liền rướn người kê gối đầu lên cho hắn dễ xoay xở.
“Sao mọi người ở đây cả thế này? Tôi hôn mê bao lâu, đừng nói đã sang năm rồi nhé?” Thẩm Hoài cười hỏi, thấy đèn trong phòng bệnh còn sáng, cảnh vật ngoài song cửa thì đen kìn kịt.
“Cậu ngủ mê 6 giờ, còn chưa tới giao thừa đâu.” Thấy Thẩm Hoài nói chuyện rất tỉnh táo, Hà Thanh Xã yên tâm hơn nhiều, đưa đồng hồ bên gối cho Thẩm Hoài nhìn, đã 7h, chẳng trách ngoài trời tối thế kia.
Thẩm Hoài ngàn đinh ninh, vạn dặn dò, rằng đừng kinh động đến người khác. Có điều khi nghe tin trên đường đưa tới bệnh viện Thẩm Hoài đã hôn mê, Hà Thanh Xã không dám qua loa, vội đổi người khác thay mình trực ban, rồi hội hợp với Lý Phong cùng theo tới bệnh viện quan sát tình hình chữa trị.
Thẩm Hoài biết những người vây quanh giường đều đợi mình tỉnh lại từ tận lúc chiều, tâm lý khá cảm động, chứng tỏ công tác của hắn ở Mai Khê thời gian qua không hề lãng phí.
“Bác sĩ nói tôi thế nào?” Thẩm Hoài lại hỏi.
“Sốt cao 40 độ, lại thêm hai ngày nay mệt mỏi quá độ, cơ thể chịu đựng không nổi. Cũng trách bọn tôi không chú ý quan tâm đến thân thể cậu kịp thời.” Hà Thanh Xã nói: “Việc này Đào bí thư đã phê bình chúng tôi. May mà tố chất thân thể cậu rất tốt, lui sốt là ngủ say ngay, không thì bọn tôi không biết nói năng thế nào với Đào bí thư cho phải…”
Tuy Thẩm Hoài không muốn kinh động ai, nhưng hắn đã hôn mê đến mức này, đám Hà Thanh Xã lại không biết được tình hình cụ thể, tất nhiên phải báo cáo lên với huyện ủy.
“Đào bí thư bận công chuyện không thoát thân ra được, đã hai lần gọi điện thoại tới thăm hỏi bệnh tình của cậu. Khi 3h chiều, Hùng bí thư trưởng thị ủy cũng tự thân tới thăm, nhưng dặn không kêu tỉnh cậu…” Hà Thanh Xã tiếp tục nói.
Chử Cường ở bên cạnh đưa tới một tờ giấy, nói: “Sau khi thấy anh được chuyền nước, nhiệt độ cơ thể cũng giảm, Chu khu trưởng liền về nước, dặn nếu có việc thì gọi điện thoại cho nàng…”
Thẩm Hoài thầm nghĩ Hùng Văn Bân đã biết hắn bệnh, còn tự thân đến bệnh viện thăm hỏi, vậy chứng tỏ chắc Đàm Khải Bình cũng biết chuyện, chẳng qua trước hết cứ gọi điện trả lời Hùng Văn Bân đã, việc gì cũng phải làm theo tuần tự.
Tất nhiên hắn sẽ không gọi điện cho Hùng Văn Bân ngay trước mặt nhiều người thế này, mới cười hỏi: “Mấy người còn đứng ở đây làm gì? Chút bệnh vặt thôi, mọi người vây quanh thế này, tôi tỉnh lại liền bị dọa sững, tưởng sắp phải dặn dò di chúc chứ…” Nói rồi rướn người xua xua tay đuổi mọi người về nhà đón Tết.
“Để Chử Cường ở lại chăm sóc cậu nhé?” Chử Hợp Lương nói.
“Không cần, đứa này mà ở lại, chỉ ảnh hưởng tôi cưa cẩm mấy cô y tá ở đây thôi.” Thẩm Hoài cười nói.
Cô y tá đang quan sát bình dịch truyền bên cạnh, thấy Thẩm Hoài không ngờ lôi mình ra đùa, mặt trắng nõn đỏ ửng đến tận mang tai, nguýt Thẩm Hoài một cái rồi chạy ra phòng bệnh, bỏ lại một đám đàn ông ha ha cười lớn.
Mọi người cũng biết có một số cuộc điện thoại Thẩm Hoài không tiện gọi trước mặt mình, lại thấy hắn nói cười tỉnh táo như không, sắc mặt cũng bình thường trở lại, bèn yên tâm cáo từ rời đi.
Chỉ mình Triệu Đông không gấp, ở lại hỏi Thẩm Hoài: “Có cần tôi báo cho Trần Đan một tiếng?”
Trần Đan không có di động, trong nhà lại không mắc điện thoại bàn, giờ phái xe đến đón nàng, quá là chuyện bé xé ra to.
Thẩm Hoài lắc lắc đầu, hắn thà để bản thân cô đơn trốn trong phòng bệnh, cũng không muốn quấy nhiễu phút an vui đón năm mới bên người nhà của nàng.
Thẩm Hoài thấy bên giường bệnh có điện thoại, thầm nhủ phòng này chắc không phải dành cho người bình thường, thuận miệng hỏi Triệu Đông: “Phía lão Hùng là cậu nói à?”
“Hà trấn trưởng nói cậu đặc ý dặn dò không muốn kinh động đến ai, nên tôi không gọi điện cho lão Hùng và Hải Bằng.” Triệu Đông trả lời: “Chắc Đào bí thư gọi điện cho lão Hùng hoặc Đàm bí thư; lão Hùng không gọi điện thoại tới mà trực tiếp đến luôn…”
Thẩm Hoài gật gật đầu, Hùng Văn Bân là phó chánh văn phòng thị ủy, tất nhiên không thể nào ngồi trong phòng bệnh đợi hắn tỉnh lại, có thể chạy đến thăm, xem như đã niệm tình nghị lắm rồi.
Bình luận facebook