Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Tuy Hùng Văn Bân đảm nhiệm phó chánh văn phòng thị ủy, nhưng vẫn chưa gấp gáp đổi sang phòng khác, vẫn cùng với vợ ở trong nhà tập thể phủ thịc chính, cách khách sạn Anh Hoàng chỉ một con phố.
Nhận được điện thoại từ Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân mới biết Triệu Đông và Tiêu Minh Hà đã đăng ký kết hôn, hôm nay Thẩm Hoài mời khách, chúc mừng đôi bạn trẻ.
Tuy địa điểm ăn cơm hơi kỳ quái, Hùng Văn Bân cũng không nghĩ nhiều, lấy chiếc xe đạp từ trong nhà ra, đuổi đến Anh Hoàng.
Đẩy cửa vào phòng, Hùng Văn Bân liếc thấy Chu Dụ và Chu Tri Bạch đều có mặt, hơi kinh ngạc, hỏi: “Chu phó khu trưởng và Chu tổng đều ở đây à?”
“Mai Khê muốn đem hai thôn phía Đông Nam của Hạc Đường vạch sang để xây cầu cảng, Chu khu trưởng và Chu tổng tìm tôi là muốn bàn chuyện này, tiện thể mời ăn cơm luôn…” Thẩm Hoài đứng lên, mời Hùng Văn Bân nhập tọa.
Hùng Văn Bân còn chưa biết chuyện hạng mục cầu cảng, nghe Thẩm Hoài nói vậy, trong lòng kỳ quái, song vẫn ngồi xuống gật đầu chào Tôn Á Lâm: “Tôn tiểu thư cũng ở đây!”
Tôn Á Lâm cười cười, nói: “Khó khăn lắm mới có lần bắt Thẩm Hoài xuất huyết, sao tôi lỡ được?”
“Nếu không phải cô cưỡng bách, đàng nào tôi chịu cam tâm xuất huyết ở nơi này?” Thẩm Hoài oán trách một tiếng, muốn để Hùng Văn Bân hiểu chọn chỗ này ăn cơm là chủ ý của Tôn Á Lâm: “Ăn một bữa bên này mất tận cả tháng lương của tôi, lại còn không thoải mái…”
“Nói oan uổng thế này, hệt như anh chưa bao giờ vào chỗ này hoa thiên tửu địa vậy ấy.” Tôn Á Lâm bất mãn nhìn sang Thẩm Hoài: “Tiêu Minh Hà với Triệu Đông kết hôn này, vào chỗ này là để Tiêu Minh Hà biết, miễn phải ngày nào đó bị Triệu Đông lừa mà không biết!”
Triệu Đông cười oán thán: “Bọn ngươi đừng thiêu chiến hỏa đến chỗ tôi chứ, thiêu nữa là nhà tôi loạn đấy…” Lời chưa đợi hắn nói xong, eo đã bị Tiêu Minh Hà bóp một cái thật lực.
Hùng Văn Bân ha ha cười lớn, thay Triệu Đông giải thích: “Thỉnh thoảng họp mặt xã giao thôi, cũng là bất đắc dĩ cả….”
Lúc Chu Dụ, Chu Tri Bạch vừa mới nhập tọa, nghe Thẩm Hoài giới thiệu rằng cô gái xinh đẹp ngồi bên phải hắn gọi là Tôn Á Lâm, chỉ cho rằng hai bên là người quen, bạn bè, cũng không đặc biệt coi trọng.
Lúc này thấy Hùng Văn Bân nhập tọa, xưng hô với nàng rất nghiêm túc, mà khí thế của nàng cũng có vẻ trương hất lên, Chu Dụ mới ý thức ra thân phận người này không đơn giản, bắt đầu cẩn thận đánh giá nàng.
Con ngươi màu nâu sẫm, dưới ánh đèn phảng phất như hổ phách, càng giống người Âu Mỹ hơn, nhưng khuôn mặt lại mang đậm nét Á Đông, lúc trước ngồi bên thân Thẩm Hoài, không thường cất tiếng, khí chất nhàn tĩnh u nhã, nhưng giờ đây khí thế lộ ra, dung quang tán phát, minh diễm cực kỳ.
“Chuyện cầu cảng là thế nào, sao lúc trước không thấy ai nhắc qua?” Hùng Văn Bân ngồi xuống, nhịn không nổi hiếu kỳ hỏi.
Vừa vào phòng hắn đã nghe Thẩm Hoài không chút kiêng dè nhắc đến chuyện cảng sông, biết những lời này cũng không tránh hai chị em Chu Dụ, Chu Tri Bạch. Hắn tiếp tục hỏi cũng là muốn biết quan hệ giữa Thẩm Hoài và Chu gia có bao sâu.
“Xưởng thép Mai Khê còn phải tiếp tục mở rộng quy mô nữa.” Thẩm Hoài nói: “Một khi sản lượng xưởng thép Mai Khê đột phá 50 vạn tấn, áp lực chi phí vận tải cũng lớn theo. Hiện tại ở Đông Hoa chỉ duy có một con đường sắt, lại chỉ dừng ở mặt Bắc thành phố, cách Mai Khê còn hơn 30 km. Xây một con đường từ Mai Khê đến đó hiển nhiên là không thực tế. Xây cảng sông là hạng mục bọn tôi bắt buộc phải làm, hơn nữa nên làm sớm chứ không nên trễ…”
Lời này vừa để nói cho Hùng Văn Bân nghe, vừa cho hai chị em nhà họ Chu nghe.
Chu Dụ, Chu Tri Bạch không mời mà tới, sau khi đến Anh Hoàng lại thấy Thẩm Hoài mời cả Hùng Văn Bân đến, cho rằng Thẩm Hoài muốn vứt sạch quan hệ với Chu gia ngay trước mặt Hùng Văn Bân, đương thời trong lòng rất tức giận.
Lúc này nghe Thẩm Hoài giải thích duyên cớ chuyện cầu cảng, Chu Dụ, Chu Tri Bạch đều cả kinh, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm hắn.
Hùng Văn Bân cũng bị dọa sững, hỏi: “Lò điện thép mà có thể đạt sản lượng 50 vạn tấn ư? Cậu tính hoàn thành mục tiêu này trong mấy năm?”
“Ừ!” Thẩm Hoài nói: “Trước mắt xưởng chúng tôi chỉ đủ điều kiện vận hành chu rình lò điện thép, theo kế hoạch, trong ba năm sẽ đạt mục tiêu này. Muốn vậy, nhất định phải xây được cảng sông, ngoài ra phải xây thêm một trạm phát điện nữa.”
Cho dù Thẩm Hoài có chỗ nói qua, Chu Dụ và Chu Tri Bạch đều không khỏi chấn kinh vì dã tâm của y.
Tổng sản lượng của xưởng thép thành phố hiện tại cũng chỉ mới tầm 50-60 vạn tấn; Trong ba năm, Thẩm Hoài muốn đưa xưởng Mai Khê phát triển lên quy mô tương đương với xưởng thép thành phố, dã tâm này đúng là hơi khó tin.
Đương nhiên, đối với Bằng Duyệt, tin tức này càng then chốt, càng trọng yếu.
Cho dù năm nay xưởng thép Mai Khê không tiến hành mở rộng, sản lượng thép vân ốc cũng sẽ đột phá 10 vạn tấn, trừ sắt thép phế liệu mà Mai Khê tự cung cấp được, đại thể còn cần chừng 8-9 vạn tấn nguyên liệu thu mua từ bên ngoài.
Nếu xưởng thép Mai Khê chỉ đơn thuần phát triển lò điện, không làm hạng mục luyện thép bằng lò cao, trong ba năm tiếp theo, đồng thời với tăng trưởng sản lượng, nhu cầu phế thép cũng sẽ đạt tới tầm 50 vạn tấn.
Nên biết rằng năm rồi ngạch mậu dịch của Bằng Duyệt cũng chỉ chừng 12 vạn tấn.
Nếu đúng như Thẩm Hoài nói, cho dù Bằng Duyệt chỉ giữ được nghiệp vụ với xưởng thép Mai Khê, lượng mậu dịch cũng đủ để tăng gấp đôi.
Từ lúc mới thấy mặt Thẩm Hoài ở đại sảnh, tình tự Chu Tri Bạch một mực trầm xuống, song đến bây giờ nhịn không nổi muốn mở miệng chất vấn: Liệu trong ba năm xưởng thép Mai Khê có đủ năng lực đạt mục tiêu này không.
“Muốn làm trọn cả hạng mục, sợ là phải đầu tư 5-600 triệu a!” Hùng Văn Bân cũng nhìn không rõ hư thực của Thẩm Hoài, tạm thời cứ thuận theo ngữ khí Thẩm Hoài mà nói chuyện: “Đã lâu Đông Hoa mới có hạng mục lớn thế này rồi, cậu nắm bắt được bao nhiêu?” Nói đến đây, Hùng Văn Bân cũng khẽ quan sát thần tình Chu Dụ, Chu Tri Bạch. Nhìn bộ dạng của bọn hắn, tựa hồ cũng mới lần đầu nghe Thẩm Hoài nói đến chuyện này.
“Không làm vật liệu tấm, chỉ chuyên sản xuất thép vân ốc, không cần đầu tư lớn thế đâu!” Thẩm Hoài nói rằng: “Góp được khoảng 400 triệu tiền đầu tư là có thể bắt tay vào làm…”
Hùng Văn Bân nghĩ nghĩ, ngạch đầu tư khống chế từ 400 triệu trở xuống cũng không phải không có khả năng, nhưng điều khiến hắn tò mò là Thẩm Hoài lấy tiền từ đâu.
Tư sản của xưởng Mai Khê chỉ chừng 4-50 triệu, còn đang nợ ngân hàng gần 80 triệu, hắn thực tưởng tượng không ra, trong ba năm Mai Khê đào đâu ra từng ấy tiền?
Hùng Văn Bân nhìn sang Tôn Á Lâm, từ biểu tình trên mặt nàng nhìn không ra được điều gì, thầm nghĩ: khả năng ngân hàng thương nghiệp giúp Thẩm Hoài mở rộng xưởng thép không lớn, độ rủi ro quá cao, trừ phi Thẩm Hoài còn những đường kênh khác.
Hùng Văn Bân mong đợi Thẩm Hoài có thể tiếp tục câu chuyện, nhưng lúc này Thẩm Hoài lại đứng dậy, tiếp chén rượu từ trong tay Triệu Đông, mở nắt chuẩn bị rót rượu cho mọi người.
Trong lòng Hùng Văn Bân khẽ than thở một tiếng, hắn không biết vì sao Thẩm Hoài đột nhiên làm ra tư thái tựa gần thực xa thế này, chẳng lẽ sau khi bị Đàm Khải Bình mép biên hóa, hắn không đủ nhẫn nại, hay là không hề sợ hãi?
Tròng mắt Hùng Văn Bân quét qua Triệu Đông, Dương Hải Bằng. Nhưng thấy hai người đang quay người cầm thức ăn lên bà, hệt như không quan tâm lắm đến chủ đề này, trong lòng biết từ bọn họ cũng chắc không hỏi ra được điều gì.
Hùng Văn Bân không muốn bị Thẩm Hoài dắt mũi, thấy Thẩm Hoài không có ý nói sau, liền ngậm mồm không hỏi tiếp.
Chu Dụ, Chu Tri Bạch đều mong mỏi Thẩm Hoài có thể nói rõ kế hoạch cụ thể hơn, nhưng Thẩm Hoài lảng sang chuyện khác, bọn hắn đành hết cách.
Chu Dụ cũng hoài nghi dã tâm 50 vạn tấn mà Thẩm Hoài đột nhiên thổ lộ ra này là mồi nhử, nhưng tình hình trước mắt khiến nàng không thể không quan tâm.
Lúc tin xưởng Mai Khê muốn xây cảng sông đến tai, Chu Dụ lo lắng đây là Đàm Khải Bình cố ý để Thẩm Hoài liên hợp với Cố Đồng cùng đánh áp Chu gia, nên mới gấp gáp dẫn em trai tới gặp mặt Thẩm Hoài.
Nếu kế hoạch 50 vạn tấn kia là thật, đồng nghĩa với suy đoán trước đây của nàng hoàn toàn sai lầm.
Trên bàn rượu Chu Dụ không cách nào nói chuyện riêng với em trai, đối với sản nghiệp thép nàng cũng không quen thuộc, bởi thế càng không cách nào phân biện lời Thẩm Hoài là thật hay giả, chỉ còn nước nghiêng đầu quan sát em trai, thấy sắc mặt Chu Tri Bạch rất ngưng trọng, tựa hồ cũng bị kế hoạch kia làm cho động tâm.
Nói Hùng Văn Bân là người làm ngành thép số một Đông Hoa, một điểm đều không quá đáng.
Hùng Văn Bân phán đoán trong ba năm xưởng thép Mai Khê muốn đạt được mục tiêu nâng sản lượng lên 50 vạn tấn, cần đầu tư thêm 5-600 triệu, Chu Dụ tin tưởng hắn không nói hoang.
Cho dù Thẩm Hoài nói tiền đầu tư chỉ cần 400 triệu là hoàn thành kế hoạch, thế thì, giả như đó là thật, vậy 400 triệu kia lấy từ đâu?
Chu Dụ mải suy tư, chờ đến lúc nàng ý thức được không khí trong phòng lặng xuống, mới nhận ra ý đồ trong những lời Thẩm Hoài nói vừa rồi, là rành rành để chị em nàng biết: Hùng Văn Bân không sớm biết chuyện này hơn các nàng, cũng không biết nhiều hơn các nàng mảy may.
Trong lòng Triệu Đông, Dương Hải Bằng cũng đầy đau xót: Dưới tình huống ngay trước mặt Chu Tri Bạch, Thẩm Hoài đột nhiên quẳng ra kế hoạch mở rộng sản lượng lên 50 tấn cho Hùng Văn Bân nghe, cũng là một loại thái độ.
Không khí trong phòng tức thì lặng xuống, Dương Hải Bằng đang tính kiếm chủ đề nào đó hòa hoãn không khí, chợt cửa phòng bị đẩy ra, Chu Minh cầm rượu bước vào: “Chuyện kết hôn lớn thế này, cả Chu tổng lẫn Chu khu trưởng đều bị kinh động, mà Thẩm Hoài cậu không báo cho tôi với Khải Văn một tiếng, quá không suy nghĩ rồi. Điện thoại không mời được cậu, tôi đành đại biểu Khải Văn sang đây phạt câu mấy chén vậy…”
Hùng Văn Bân là người thông minh, Chu Minh đột nhiên xông vào thế này, làm sao không tưởng tượng ra hôm nay xảy ra vấn đề gì? Mặt tức thì đen lại, quay người trừng mắt với con rể.
Nhận được điện thoại từ Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân mới biết Triệu Đông và Tiêu Minh Hà đã đăng ký kết hôn, hôm nay Thẩm Hoài mời khách, chúc mừng đôi bạn trẻ.
Tuy địa điểm ăn cơm hơi kỳ quái, Hùng Văn Bân cũng không nghĩ nhiều, lấy chiếc xe đạp từ trong nhà ra, đuổi đến Anh Hoàng.
Đẩy cửa vào phòng, Hùng Văn Bân liếc thấy Chu Dụ và Chu Tri Bạch đều có mặt, hơi kinh ngạc, hỏi: “Chu phó khu trưởng và Chu tổng đều ở đây à?”
“Mai Khê muốn đem hai thôn phía Đông Nam của Hạc Đường vạch sang để xây cầu cảng, Chu khu trưởng và Chu tổng tìm tôi là muốn bàn chuyện này, tiện thể mời ăn cơm luôn…” Thẩm Hoài đứng lên, mời Hùng Văn Bân nhập tọa.
Hùng Văn Bân còn chưa biết chuyện hạng mục cầu cảng, nghe Thẩm Hoài nói vậy, trong lòng kỳ quái, song vẫn ngồi xuống gật đầu chào Tôn Á Lâm: “Tôn tiểu thư cũng ở đây!”
Tôn Á Lâm cười cười, nói: “Khó khăn lắm mới có lần bắt Thẩm Hoài xuất huyết, sao tôi lỡ được?”
“Nếu không phải cô cưỡng bách, đàng nào tôi chịu cam tâm xuất huyết ở nơi này?” Thẩm Hoài oán trách một tiếng, muốn để Hùng Văn Bân hiểu chọn chỗ này ăn cơm là chủ ý của Tôn Á Lâm: “Ăn một bữa bên này mất tận cả tháng lương của tôi, lại còn không thoải mái…”
“Nói oan uổng thế này, hệt như anh chưa bao giờ vào chỗ này hoa thiên tửu địa vậy ấy.” Tôn Á Lâm bất mãn nhìn sang Thẩm Hoài: “Tiêu Minh Hà với Triệu Đông kết hôn này, vào chỗ này là để Tiêu Minh Hà biết, miễn phải ngày nào đó bị Triệu Đông lừa mà không biết!”
Triệu Đông cười oán thán: “Bọn ngươi đừng thiêu chiến hỏa đến chỗ tôi chứ, thiêu nữa là nhà tôi loạn đấy…” Lời chưa đợi hắn nói xong, eo đã bị Tiêu Minh Hà bóp một cái thật lực.
Hùng Văn Bân ha ha cười lớn, thay Triệu Đông giải thích: “Thỉnh thoảng họp mặt xã giao thôi, cũng là bất đắc dĩ cả….”
Lúc Chu Dụ, Chu Tri Bạch vừa mới nhập tọa, nghe Thẩm Hoài giới thiệu rằng cô gái xinh đẹp ngồi bên phải hắn gọi là Tôn Á Lâm, chỉ cho rằng hai bên là người quen, bạn bè, cũng không đặc biệt coi trọng.
Lúc này thấy Hùng Văn Bân nhập tọa, xưng hô với nàng rất nghiêm túc, mà khí thế của nàng cũng có vẻ trương hất lên, Chu Dụ mới ý thức ra thân phận người này không đơn giản, bắt đầu cẩn thận đánh giá nàng.
Con ngươi màu nâu sẫm, dưới ánh đèn phảng phất như hổ phách, càng giống người Âu Mỹ hơn, nhưng khuôn mặt lại mang đậm nét Á Đông, lúc trước ngồi bên thân Thẩm Hoài, không thường cất tiếng, khí chất nhàn tĩnh u nhã, nhưng giờ đây khí thế lộ ra, dung quang tán phát, minh diễm cực kỳ.
“Chuyện cầu cảng là thế nào, sao lúc trước không thấy ai nhắc qua?” Hùng Văn Bân ngồi xuống, nhịn không nổi hiếu kỳ hỏi.
Vừa vào phòng hắn đã nghe Thẩm Hoài không chút kiêng dè nhắc đến chuyện cảng sông, biết những lời này cũng không tránh hai chị em Chu Dụ, Chu Tri Bạch. Hắn tiếp tục hỏi cũng là muốn biết quan hệ giữa Thẩm Hoài và Chu gia có bao sâu.
“Xưởng thép Mai Khê còn phải tiếp tục mở rộng quy mô nữa.” Thẩm Hoài nói: “Một khi sản lượng xưởng thép Mai Khê đột phá 50 vạn tấn, áp lực chi phí vận tải cũng lớn theo. Hiện tại ở Đông Hoa chỉ duy có một con đường sắt, lại chỉ dừng ở mặt Bắc thành phố, cách Mai Khê còn hơn 30 km. Xây một con đường từ Mai Khê đến đó hiển nhiên là không thực tế. Xây cảng sông là hạng mục bọn tôi bắt buộc phải làm, hơn nữa nên làm sớm chứ không nên trễ…”
Lời này vừa để nói cho Hùng Văn Bân nghe, vừa cho hai chị em nhà họ Chu nghe.
Chu Dụ, Chu Tri Bạch không mời mà tới, sau khi đến Anh Hoàng lại thấy Thẩm Hoài mời cả Hùng Văn Bân đến, cho rằng Thẩm Hoài muốn vứt sạch quan hệ với Chu gia ngay trước mặt Hùng Văn Bân, đương thời trong lòng rất tức giận.
Lúc này nghe Thẩm Hoài giải thích duyên cớ chuyện cầu cảng, Chu Dụ, Chu Tri Bạch đều cả kinh, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm hắn.
Hùng Văn Bân cũng bị dọa sững, hỏi: “Lò điện thép mà có thể đạt sản lượng 50 vạn tấn ư? Cậu tính hoàn thành mục tiêu này trong mấy năm?”
“Ừ!” Thẩm Hoài nói: “Trước mắt xưởng chúng tôi chỉ đủ điều kiện vận hành chu rình lò điện thép, theo kế hoạch, trong ba năm sẽ đạt mục tiêu này. Muốn vậy, nhất định phải xây được cảng sông, ngoài ra phải xây thêm một trạm phát điện nữa.”
Cho dù Thẩm Hoài có chỗ nói qua, Chu Dụ và Chu Tri Bạch đều không khỏi chấn kinh vì dã tâm của y.
Tổng sản lượng của xưởng thép thành phố hiện tại cũng chỉ mới tầm 50-60 vạn tấn; Trong ba năm, Thẩm Hoài muốn đưa xưởng Mai Khê phát triển lên quy mô tương đương với xưởng thép thành phố, dã tâm này đúng là hơi khó tin.
Đương nhiên, đối với Bằng Duyệt, tin tức này càng then chốt, càng trọng yếu.
Cho dù năm nay xưởng thép Mai Khê không tiến hành mở rộng, sản lượng thép vân ốc cũng sẽ đột phá 10 vạn tấn, trừ sắt thép phế liệu mà Mai Khê tự cung cấp được, đại thể còn cần chừng 8-9 vạn tấn nguyên liệu thu mua từ bên ngoài.
Nếu xưởng thép Mai Khê chỉ đơn thuần phát triển lò điện, không làm hạng mục luyện thép bằng lò cao, trong ba năm tiếp theo, đồng thời với tăng trưởng sản lượng, nhu cầu phế thép cũng sẽ đạt tới tầm 50 vạn tấn.
Nên biết rằng năm rồi ngạch mậu dịch của Bằng Duyệt cũng chỉ chừng 12 vạn tấn.
Nếu đúng như Thẩm Hoài nói, cho dù Bằng Duyệt chỉ giữ được nghiệp vụ với xưởng thép Mai Khê, lượng mậu dịch cũng đủ để tăng gấp đôi.
Từ lúc mới thấy mặt Thẩm Hoài ở đại sảnh, tình tự Chu Tri Bạch một mực trầm xuống, song đến bây giờ nhịn không nổi muốn mở miệng chất vấn: Liệu trong ba năm xưởng thép Mai Khê có đủ năng lực đạt mục tiêu này không.
“Muốn làm trọn cả hạng mục, sợ là phải đầu tư 5-600 triệu a!” Hùng Văn Bân cũng nhìn không rõ hư thực của Thẩm Hoài, tạm thời cứ thuận theo ngữ khí Thẩm Hoài mà nói chuyện: “Đã lâu Đông Hoa mới có hạng mục lớn thế này rồi, cậu nắm bắt được bao nhiêu?” Nói đến đây, Hùng Văn Bân cũng khẽ quan sát thần tình Chu Dụ, Chu Tri Bạch. Nhìn bộ dạng của bọn hắn, tựa hồ cũng mới lần đầu nghe Thẩm Hoài nói đến chuyện này.
“Không làm vật liệu tấm, chỉ chuyên sản xuất thép vân ốc, không cần đầu tư lớn thế đâu!” Thẩm Hoài nói rằng: “Góp được khoảng 400 triệu tiền đầu tư là có thể bắt tay vào làm…”
Hùng Văn Bân nghĩ nghĩ, ngạch đầu tư khống chế từ 400 triệu trở xuống cũng không phải không có khả năng, nhưng điều khiến hắn tò mò là Thẩm Hoài lấy tiền từ đâu.
Tư sản của xưởng Mai Khê chỉ chừng 4-50 triệu, còn đang nợ ngân hàng gần 80 triệu, hắn thực tưởng tượng không ra, trong ba năm Mai Khê đào đâu ra từng ấy tiền?
Hùng Văn Bân nhìn sang Tôn Á Lâm, từ biểu tình trên mặt nàng nhìn không ra được điều gì, thầm nghĩ: khả năng ngân hàng thương nghiệp giúp Thẩm Hoài mở rộng xưởng thép không lớn, độ rủi ro quá cao, trừ phi Thẩm Hoài còn những đường kênh khác.
Hùng Văn Bân mong đợi Thẩm Hoài có thể tiếp tục câu chuyện, nhưng lúc này Thẩm Hoài lại đứng dậy, tiếp chén rượu từ trong tay Triệu Đông, mở nắt chuẩn bị rót rượu cho mọi người.
Trong lòng Hùng Văn Bân khẽ than thở một tiếng, hắn không biết vì sao Thẩm Hoài đột nhiên làm ra tư thái tựa gần thực xa thế này, chẳng lẽ sau khi bị Đàm Khải Bình mép biên hóa, hắn không đủ nhẫn nại, hay là không hề sợ hãi?
Tròng mắt Hùng Văn Bân quét qua Triệu Đông, Dương Hải Bằng. Nhưng thấy hai người đang quay người cầm thức ăn lên bà, hệt như không quan tâm lắm đến chủ đề này, trong lòng biết từ bọn họ cũng chắc không hỏi ra được điều gì.
Hùng Văn Bân không muốn bị Thẩm Hoài dắt mũi, thấy Thẩm Hoài không có ý nói sau, liền ngậm mồm không hỏi tiếp.
Chu Dụ, Chu Tri Bạch đều mong mỏi Thẩm Hoài có thể nói rõ kế hoạch cụ thể hơn, nhưng Thẩm Hoài lảng sang chuyện khác, bọn hắn đành hết cách.
Chu Dụ cũng hoài nghi dã tâm 50 vạn tấn mà Thẩm Hoài đột nhiên thổ lộ ra này là mồi nhử, nhưng tình hình trước mắt khiến nàng không thể không quan tâm.
Lúc tin xưởng Mai Khê muốn xây cảng sông đến tai, Chu Dụ lo lắng đây là Đàm Khải Bình cố ý để Thẩm Hoài liên hợp với Cố Đồng cùng đánh áp Chu gia, nên mới gấp gáp dẫn em trai tới gặp mặt Thẩm Hoài.
Nếu kế hoạch 50 vạn tấn kia là thật, đồng nghĩa với suy đoán trước đây của nàng hoàn toàn sai lầm.
Trên bàn rượu Chu Dụ không cách nào nói chuyện riêng với em trai, đối với sản nghiệp thép nàng cũng không quen thuộc, bởi thế càng không cách nào phân biện lời Thẩm Hoài là thật hay giả, chỉ còn nước nghiêng đầu quan sát em trai, thấy sắc mặt Chu Tri Bạch rất ngưng trọng, tựa hồ cũng bị kế hoạch kia làm cho động tâm.
Nói Hùng Văn Bân là người làm ngành thép số một Đông Hoa, một điểm đều không quá đáng.
Hùng Văn Bân phán đoán trong ba năm xưởng thép Mai Khê muốn đạt được mục tiêu nâng sản lượng lên 50 vạn tấn, cần đầu tư thêm 5-600 triệu, Chu Dụ tin tưởng hắn không nói hoang.
Cho dù Thẩm Hoài nói tiền đầu tư chỉ cần 400 triệu là hoàn thành kế hoạch, thế thì, giả như đó là thật, vậy 400 triệu kia lấy từ đâu?
Chu Dụ mải suy tư, chờ đến lúc nàng ý thức được không khí trong phòng lặng xuống, mới nhận ra ý đồ trong những lời Thẩm Hoài nói vừa rồi, là rành rành để chị em nàng biết: Hùng Văn Bân không sớm biết chuyện này hơn các nàng, cũng không biết nhiều hơn các nàng mảy may.
Trong lòng Triệu Đông, Dương Hải Bằng cũng đầy đau xót: Dưới tình huống ngay trước mặt Chu Tri Bạch, Thẩm Hoài đột nhiên quẳng ra kế hoạch mở rộng sản lượng lên 50 tấn cho Hùng Văn Bân nghe, cũng là một loại thái độ.
Không khí trong phòng tức thì lặng xuống, Dương Hải Bằng đang tính kiếm chủ đề nào đó hòa hoãn không khí, chợt cửa phòng bị đẩy ra, Chu Minh cầm rượu bước vào: “Chuyện kết hôn lớn thế này, cả Chu tổng lẫn Chu khu trưởng đều bị kinh động, mà Thẩm Hoài cậu không báo cho tôi với Khải Văn một tiếng, quá không suy nghĩ rồi. Điện thoại không mời được cậu, tôi đành đại biểu Khải Văn sang đây phạt câu mấy chén vậy…”
Hùng Văn Bân là người thông minh, Chu Minh đột nhiên xông vào thế này, làm sao không tưởng tượng ra hôm nay xảy ra vấn đề gì? Mặt tức thì đen lại, quay người trừng mắt với con rể.
Bình luận facebook