Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Ăn xong cơm Thẩm Hoài không về cơ quan ngay mà tính dạo một lượt quanh thị trấn.
Trạm tiếp đãi mới được xây dựng từ năm 90, có thể nói trừ xưởng thép ra thì nó là kiến trúc đại biểu cho thị trấn Mai Khê.
Phía gần mặt phố của tòa nhà cao 3 tầng, trục phía tây cao đến 5 tầng, kết cấu kiểu nửa vòng cung, khoảng sân ở trước mặt đỗ đầy xe Mosaic xanh trắng đủ loại, trông hệt như những đợt sóng biển.
Nửa tòa nhà, phía sát mặt phố được dùng làm trạm tiếp đãi, trừ ăn uống ra còn có phòng nghỉ ngơi, làm việc. Có điều thị trấn Mai Khê rất gần thành phố nên đối với những khách hàng có yêu cầu khá tỉ mỉ sẽ vào trong thành phố thuê khách sạn, thế nên tình hình kinh doanh nhà khách của trạm tiếp đãi không được lý tưởng cho lắm,. duy có khoản ăn uống, nhờ quan hệ được với thị trấn và xưởng thép nên lợi nhuận kiếm rất dày.
Đi vòng ra sau trạm tiếp đãi, cũng trong tòa nhà ấy chính là trạm văn hóa
Nói là trạm văn hóa, nhưng kỳ thực đã cho tư nhân đấu thầu từ lâu.
Dưới tầng một, trong đại sảnh có đặt một quán game, đang giữa trưa, bên trong chen chúc không ít thanh niên và học sinh trung học Mai Khê, trong góc phòng còn có mấy người vây quanh hai máy cược xèng, không một ai chú ý đến Thẩm Hoài đang đi tới.
Từ cầu thang trong góc đi lên, tầng hai là phòng chiếu bóng duy nhất của thị trấn. Trước cửa treo một tấm bảng đen, ghi lịch chiếu phim hôm nay.
Tên phim là “Giai nhân của tôi”, còn ghi chú thêm một dòng chữ hồng kẻ đậm “Tác phẩm diễm tình Hongkong”
Tầng ba là sảnh ca múa, bên trong tối đen, giờ không phải thời điểm làm việc nên không thấy có ai. Tầng bốn mới là thư viện công cộng duy nhất của toàn thị trấn. Cửa phòng thư viện khép hờ, cũng không nhìn thấy có người bên trong.
Tầng 5 là văn phòng, giữa trưa nên cũng chẳng thấy ai, đi lên nữa là tầng thượng.
Trên sân thượng có một đôi tình nhân ngồi trong góc đút cháo lưỡi cho nhau, trên người mặc đồng phục trường trung học. Nhìn thấy Thẩm Hoài lên sân thượng mới chia ra, cố vờ ra vẻ tự nhiên quay đầu đi xuống.
Trừ lò đúc xưởng thép, tháp nước trạm cấp nước Tự Lai, thì ở Mai Khê không còn tòa nhà nào cao hơn khối kiến trúc này.
Thẩm Hoài đứng trên tầng thượng, tầm nhìn rộng mở, dõi mắt ngắm ra xa, hướng nam có thể nhìn thấy lò đúc xưởng thép, hướng tây có thể nhìn thấy dòng sông Mai Khê chảy êm đềm, hướng bắc, hướng đông là một phiến ruộng đồng mênh mông. Đường Hạ Mai, phố Học Đường, hẻm nhỏ, đường xưởng thép, và cả những đường đất trong thôn gần đó, tất cả đem chia cắt toàn thị trấn thành vài chục phần khác nhau.
Nhìn ra xa cảnh sắc đẹp đẽ, hoàng tráng bao nhiêu, thì khi thu đường nhìn trở về, trước mắt chỉ toàn là khốn cùng và cũ nát.
Chưa cần nói đến hương thôn xa xa, mà ngay trong thị trấn, giữa phiến mái ngói gạch xanh san sát, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp những túp nhà tranh, khung cảnh trong các con hẻm thì càng có vẻ nhếch nhác, tạm bợ.
Từ tòa nhà trạm văn hóa này cùng với những hàng quán mới tinh trên phố Học Đường, có thể nhìn ra tình hình tài chính của Mai Khê trước năm 90 khá là khả quan, đáng tiếc tuần trăng mật quá mức ngắn ngủi. Ngay như trường trung học Mai Khê đối diện với nhà văn hóa, kiến trúc chủ yếu vẫn là lán ngựa mà quân Nhật xâm lược để lại từ trước giải phóng, được cải tạo lại làm phòng học.
Trừ cây cối um tùm xanh tốt ra, cả ngôi trường đều nhuốm màu thời gian, cũ nát vô cùng, sân thể dục cũng toàn là một phiến đất vàng đầy bụi cát.
Chưa nói hy vọng cao xa cái gì mà đường chạy đất nặn, hay sân cỏ bóng đá, ngay buổi trưa, trong phòng làm việc, chính mắt Thẩm Hoài nhìn thấy phòng giáo dục đưa lên đơn kiến nghị xin chi tiền mua 2 tấn cát dùng làm hố nhảy xa cho học sinh trong trường, từ đó có thể thấy kinh phí giáo dục của thị trấn quẫn bách đến mức độ nào…
Phía bắc nhà văn hóa là viện dưỡng lão, hai dãy nhà cấp bốn xây từ thập niên 60, 70. Từ trên cao nhìn xuống, Thẩm Hoài có thể trông thấy có mấy căn nhà phía nam đã bị gió lớn tốc mất một mảnh ngói, tạm thời phải dùng cỏ tranh và tre nứa che lại. Trong sân viện dưỡng lão, có bảy tám cụ già cô đơn đang ngủ gật, bên cạnh đó là mấy con gà thả rông chạy đầy sân.
Chợ thực phẩm phía tây phố Học Đường là một mảnh lều lợp tôn. Năm vừa rồi trời đông đổ tuyết lớn, lớp tôn bị tích tuyết quá dày nên đổ xuống, đến giờ vẫn có thể quan sát thấy vết tích của vụ sập trên nóc lều.
Có lẽ trước đây chưa từng quan sát Mai Khê ở góc độ này, nên hắn không có được cảm xúc khắc sâu khi chứng kiến sự lạc hậu và cũ nát của Mai Khê đến thế.
Đừng nói so sánh với hương thôn thị trấn ở các nước Âu Mỹ, mà so ngay với hương trấn ở thành phố Bình Giang bên kia bờ Cồn giang, Mai Khê cũng lạc hậu đi quá nhiều.
“Anh đang nhìn gì thế?”
Thẩm Hoài quay đầu lại, thấy Trần Đan đang từ thang cuốn sắt leo lên tầng thượng, nghiêng nghiêng người dựa vào lan can, nói: “Không ngờ đứng từ đây quan sát phong cảnh Mai Khê lại đẹp thế này…”
“Anh đang tuần thị địa bàn của mình? Mới lần đầu nên có cảm giác vậy thôi. Nếu đến lần sau, nhất định anh sẽ thấy những chỗ lạc hậu của Mai Khê, nhất là thép xưởng và sông Mai Khê phía nam, chỗ đó ô nhiễm rất nghiêm trọng…” Trần Đan nói.
Đây sẽ là địa bàn của chính mình ư? Trong lòng Thẩm Hoài tự hỏi.
Trước đây hắn quyết định lưu lại Đông Hoa, một phần là bởi muốn được chăm sóc chiếu cố cho tiểu Lê, phần nữa là muốn làm một phen thành tích, thay đổi cách nhìn của Tống gia với mình, nhưng đến khi chân chính đi xem xét mảnh đất mà hắn hằng mơ ước, nội tâm không khỏi tuôn ra một cỗ xung động:
Chỉ có biến mảnh đất này trở nên tươi đẹp, trở nên giàu có, mới thực sự là chuyện hắn nên làm.
“Cô và tiểu Lê ở chỗ nào?” Thẩm Hoài bình tĩnh hỏi Trần Đan.
“Kia, dãy nhà cấp bốn kia là túc xá trấn chính phủ.” Trần Đan chỉ vào một con hẻm nhỏ phía tây nhà văn hóa, nói: “Nếu Thẩm bí thư không muốn ở nhà cũ của tiểu Lê thì có thể ở trong phòng của trạm tiếp đãi, cũng có thể xin trấn chính phủ một phòng ở tạm, nếu không đến ở trong túc xá của xưởng thép cũng được…”
Trần Đan chỉ vào tòa nhà hai tầng màu xám trắng sau lưng xưởng thép nói.
Sản lượng một năm của xưởng thép Mai Khê ước chừng không đến một phần mười xưởng thép thành phố, nhưng cũng có gần 800 công nhân, so với các hương trấn xung quanh đã được tính là xưởng lớn.
“Cô qua đây là để tìm tôi?” Thẩm Hoài lại hỏi.
“Hả?” Giờ Trần Đan mới nhớ đến nàng lên tầng thượng để làm gì.
Lúc nàng mới lên tới nơi, thấy Thẩm Hoài đang nhìn nơi xa đến thất thần, bị đường nét đăm chiêu suy tư của hắn hấp dẫn nên mới bị dẫn sang chuyện khác.
Trần Đan mặt phấn hơi hồng: “Triệu Đông qua đây rồi, vừa đến trạm tiếp đãi liền mượn điện thoại muốn tìm anh. Vừa lúc tôi thấy anh bước vào nhà văn hóa, nghĩ chắc anh ở trên này nên qua gọi…”
Thẩm Hoài cùng Trần Đan xuống lầu, Triệu Đông và Dương Hải Bằng đang đứng chờ ngoài trạm tiếp đãi, cũng không biết hai người bọn họ lôi từ đâu ra một chiếc Santa, dừng ngay ở ven đường.
Thẩm Hoài nhìn Dương Hải Bằng, hỏi: “Triệu Đông từ chức trong xưởng thép rồi, giờ không có việc làm, đến đây cũng không sao, còn cậu, không quản chuyện trong cửa hàng?”
“Ài, cửa hàng thì có chuyện gì để quản? Hôm nay là ngày Thẩm bí thư cậu tân quan thượng nhiệm, nói thế nào cũng phải tới góp vui chứ, Thẩm bí thư không hoan nghênh tôi?” Dương Hải Bằng sờ sờ lên mái tóc đầu đinh nhọn như nhím, mắt cười híp cả lại, nhiệt tình xưng hô chức quan mới của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cười vỗ lên vai Dương Hải Bằng một cái, nói: “Không cần xa lạ thế, tôi ở Đông Hoa không có bạn bè gì, cậu và Triệu Đông có muốn làm bằng hữu của tôi không?”
Dương Hải Bằng ngoan ngoãn lẻo đẽo theo Triệu Đông đuổi tới Mai Khê cũng có một phần tư tâm, hắn biết chưa chắc hành động của mình đã khiến Thẩm Hoài ưa thích. Nhưng lúc này một cái vỗ vai khiến lòng hắn ấm cả lên, tâm tình kích động không thôi.
“Đi vào tìm chỗ nói chuyện đã…” Thẩm Hoài mời Triệu Đông, Dương Hải Bằng vào trong trạm tiếp đãi.
Buổi tiệc giữa trưa bị hắn phá tan tành, thành ra giờ trạm tiếp đãi vắng như chùa bà đanh, không biết Hà Nguyệt Liên đã chạy chỉ nơi nào, Trần Đan dẫn ba người bọn hắn lên một phòng trên lầu hai, pha trà rót nước rồi lui ra đứng trước cửa, chứ không chịu ngồi trong phòng, hệt như nhân viên phục vụ tùy thời phân phó.
Thẩm Hoài cầm ly trà lên xoay xoay nói: “Tình hình hôm nay hơi phức tạp, buổi trưa tôi với Đỗ lão hổ trở mặt. Theo lý thuyết chiều nay hắn phải trực tiếp dẫn tôi tới xưởng thép tuyên bố bổ mệnh, nhưng mà với tình hình bây giờ, khả năng hắn trốn không thèm nhìn tôi rồi.”
“Bổ nhiệm được thông qua chưa?” Triệu Đông hỏi.
“Cho dù ở Mai Khê Đỗ Kiến được tính là tọa sơn hổ đi chăng nữa, thì vẫn không có gan đi ngược lại ý chí của huyện ủy, bổ nhiệm thông qua là điều đương nhiên.” Thẩm Hoài cười nói: “Bổ nhiệm thông qua rồi, bọn hắn dây dưa không tuyên bố hoàn toàn là điều vô nghĩa, chắc giữa trưa bị tôi làm cho tức chết, cầm việc này ra trả đũa đây mà…”
“Cậu trêu tức Đỗ lão hổ đến mức nào mà thành thế này?” Dương Hải Bằng tò mò.
Phần đất men sông phía nam cầu Mai Khê, xung quanh cảng sông gần đó là hệ thống cửa hàng vật liệu xây dựng khá đông đúc. Bờ tây sông thuộc về khu Đường Ấp, bờ đông sông thuộc về thị trấn Mai Khê, cửa hàng vật liệu của Dương Hải Bằng nằm ở bờ tây, nhưng đối với tình hình của Mai Khê hắn khá là hiểu biết.
Sau khi biết hôm qua Thẩm Hoài dẫn lão Hùng lên tỉnh là để làm gì, Dương Hải Bằng không bận tâm kẻ có ô dù là tân bí thư thị ủy như Thẩm Hoài nuốt sống không nổi Đỗ Kiến. Nhưng vẫn hiếu kỳ sao ngày tiên Thẩm Hoài đã có thể trở mặt được với Đỗ Kiến.
“À, việc này hai người hỏi Trần Đan đi…” Thẩm Hoài cười nói.
“Sao lại đẩy sang tôi rồi?” Trần Đan đứng bên cửa gắt giọng: “Tôi chỉ quản bưng trà rót nước, những chuyện khác sao biết được!”
Dương Hải Bằng cười hắc hắc, trong lòng hắn cũng nhận định Thẩm Hoài đi thuê nhà cũ mà Tôn Hải Văn lưu lại cho em gái là vì có ý đồ với mỹ nhân kiều diễm Trần Đan này. Bởi quan hệ giữa hắn và Hải Văn trước đây rất tốt, nên tuy chưa có cơ hội gặp mặt Trần Đan, song cũng biết khá rõ tình hình về nàng.
Thế giới này chính là nam hoan nữ ái, Thẩm Hoài niên thiếu quyền trọng, phong lưu hào phóng, cho dù bên thân một đống lớn hoa cỏ, ở trong mắt Dương Hải Bằng không hề tính là khuyết điểm gì cả.
Hắn thấy Trần Đan và Thẩm Hoài đưa mắt cho nhau, thầm nghĩ, chẳng lẽ bắt được sóng rồi?
Tâm tư Triệu Đông không phức tạp được như Dương Hải Bằng, còn đang mãi nghĩ về chuyện Thẩm Hoài trở mặt với bí thư đảng ủy trấn, nói: “Phó tổng công trình sư xưởng sắt thép Mai Khê Từ Khê Đình là người đi ra từ xưởng thép thành phố, cùng tôi, Hải Bằng đều có quen biết. Vốn định sớm tìm cơ hội ăn cơm nói chuyện, nhưng Từ Khê Đình là người cẩn thận, muốn sự tình đóng đinh xuống mới chịu gặp mặt. Nếu Đỗ Kiến dây dưa không mang cậu tới xưởng thép tuyên bố nhận chức, tối nay có nên mời Từ Khê Đình đi ăn cơm không?”
“Có, sao lại không?” Thẩm Hoài gật gật đầu, một loạt thủ đoạn lúc trưa có Đỗ Kiến, chẳng qua là muốn giá rỗng hắn. Còn hắn lại muốn nắm giữ thực quyền, thực chất là tìm đầy đủ “lính” để nghe sai bảo thôi.
Thẩm Hoài không xa lạ gì Từ Khê Đình, khi hắn mới vào xưởng thép thành phố, Từ Khê Đình còn là thầy chỉ đạo kỹ thuật, được xem như một trong những nhân tài kỹ thuật bậc nhất trong xưởng bấy giờ. Mấy năm trước, xưởng thép Mai Khê tiến hành khuếch trương, nhập khẩu lưu trình lò điện của Anh, liền đặc ý mời Từ Khê Đình từ xưởng thép thành phố sang chủ trì hạng mục.
Từ Khê Đình xuất thân dân kỹ thuật, tính cách lại hơi mềm yếu, đến nơi như xưởng thép Mai Khê này cũng không khả năng có cơ hội phát huy năng lực. Nói thật, Từ Khê Đình có thể một mực ngẩn trong xưởng thép mà không bị đá ra, một phần rất lớn là nhờ vào tính cách giỏi cam chịu của y.
Trạm tiếp đãi mới được xây dựng từ năm 90, có thể nói trừ xưởng thép ra thì nó là kiến trúc đại biểu cho thị trấn Mai Khê.
Phía gần mặt phố của tòa nhà cao 3 tầng, trục phía tây cao đến 5 tầng, kết cấu kiểu nửa vòng cung, khoảng sân ở trước mặt đỗ đầy xe Mosaic xanh trắng đủ loại, trông hệt như những đợt sóng biển.
Nửa tòa nhà, phía sát mặt phố được dùng làm trạm tiếp đãi, trừ ăn uống ra còn có phòng nghỉ ngơi, làm việc. Có điều thị trấn Mai Khê rất gần thành phố nên đối với những khách hàng có yêu cầu khá tỉ mỉ sẽ vào trong thành phố thuê khách sạn, thế nên tình hình kinh doanh nhà khách của trạm tiếp đãi không được lý tưởng cho lắm,. duy có khoản ăn uống, nhờ quan hệ được với thị trấn và xưởng thép nên lợi nhuận kiếm rất dày.
Đi vòng ra sau trạm tiếp đãi, cũng trong tòa nhà ấy chính là trạm văn hóa
Nói là trạm văn hóa, nhưng kỳ thực đã cho tư nhân đấu thầu từ lâu.
Dưới tầng một, trong đại sảnh có đặt một quán game, đang giữa trưa, bên trong chen chúc không ít thanh niên và học sinh trung học Mai Khê, trong góc phòng còn có mấy người vây quanh hai máy cược xèng, không một ai chú ý đến Thẩm Hoài đang đi tới.
Từ cầu thang trong góc đi lên, tầng hai là phòng chiếu bóng duy nhất của thị trấn. Trước cửa treo một tấm bảng đen, ghi lịch chiếu phim hôm nay.
Tên phim là “Giai nhân của tôi”, còn ghi chú thêm một dòng chữ hồng kẻ đậm “Tác phẩm diễm tình Hongkong”
Tầng ba là sảnh ca múa, bên trong tối đen, giờ không phải thời điểm làm việc nên không thấy có ai. Tầng bốn mới là thư viện công cộng duy nhất của toàn thị trấn. Cửa phòng thư viện khép hờ, cũng không nhìn thấy có người bên trong.
Tầng 5 là văn phòng, giữa trưa nên cũng chẳng thấy ai, đi lên nữa là tầng thượng.
Trên sân thượng có một đôi tình nhân ngồi trong góc đút cháo lưỡi cho nhau, trên người mặc đồng phục trường trung học. Nhìn thấy Thẩm Hoài lên sân thượng mới chia ra, cố vờ ra vẻ tự nhiên quay đầu đi xuống.
Trừ lò đúc xưởng thép, tháp nước trạm cấp nước Tự Lai, thì ở Mai Khê không còn tòa nhà nào cao hơn khối kiến trúc này.
Thẩm Hoài đứng trên tầng thượng, tầm nhìn rộng mở, dõi mắt ngắm ra xa, hướng nam có thể nhìn thấy lò đúc xưởng thép, hướng tây có thể nhìn thấy dòng sông Mai Khê chảy êm đềm, hướng bắc, hướng đông là một phiến ruộng đồng mênh mông. Đường Hạ Mai, phố Học Đường, hẻm nhỏ, đường xưởng thép, và cả những đường đất trong thôn gần đó, tất cả đem chia cắt toàn thị trấn thành vài chục phần khác nhau.
Nhìn ra xa cảnh sắc đẹp đẽ, hoàng tráng bao nhiêu, thì khi thu đường nhìn trở về, trước mắt chỉ toàn là khốn cùng và cũ nát.
Chưa cần nói đến hương thôn xa xa, mà ngay trong thị trấn, giữa phiến mái ngói gạch xanh san sát, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp những túp nhà tranh, khung cảnh trong các con hẻm thì càng có vẻ nhếch nhác, tạm bợ.
Từ tòa nhà trạm văn hóa này cùng với những hàng quán mới tinh trên phố Học Đường, có thể nhìn ra tình hình tài chính của Mai Khê trước năm 90 khá là khả quan, đáng tiếc tuần trăng mật quá mức ngắn ngủi. Ngay như trường trung học Mai Khê đối diện với nhà văn hóa, kiến trúc chủ yếu vẫn là lán ngựa mà quân Nhật xâm lược để lại từ trước giải phóng, được cải tạo lại làm phòng học.
Trừ cây cối um tùm xanh tốt ra, cả ngôi trường đều nhuốm màu thời gian, cũ nát vô cùng, sân thể dục cũng toàn là một phiến đất vàng đầy bụi cát.
Chưa nói hy vọng cao xa cái gì mà đường chạy đất nặn, hay sân cỏ bóng đá, ngay buổi trưa, trong phòng làm việc, chính mắt Thẩm Hoài nhìn thấy phòng giáo dục đưa lên đơn kiến nghị xin chi tiền mua 2 tấn cát dùng làm hố nhảy xa cho học sinh trong trường, từ đó có thể thấy kinh phí giáo dục của thị trấn quẫn bách đến mức độ nào…
Phía bắc nhà văn hóa là viện dưỡng lão, hai dãy nhà cấp bốn xây từ thập niên 60, 70. Từ trên cao nhìn xuống, Thẩm Hoài có thể trông thấy có mấy căn nhà phía nam đã bị gió lớn tốc mất một mảnh ngói, tạm thời phải dùng cỏ tranh và tre nứa che lại. Trong sân viện dưỡng lão, có bảy tám cụ già cô đơn đang ngủ gật, bên cạnh đó là mấy con gà thả rông chạy đầy sân.
Chợ thực phẩm phía tây phố Học Đường là một mảnh lều lợp tôn. Năm vừa rồi trời đông đổ tuyết lớn, lớp tôn bị tích tuyết quá dày nên đổ xuống, đến giờ vẫn có thể quan sát thấy vết tích của vụ sập trên nóc lều.
Có lẽ trước đây chưa từng quan sát Mai Khê ở góc độ này, nên hắn không có được cảm xúc khắc sâu khi chứng kiến sự lạc hậu và cũ nát của Mai Khê đến thế.
Đừng nói so sánh với hương thôn thị trấn ở các nước Âu Mỹ, mà so ngay với hương trấn ở thành phố Bình Giang bên kia bờ Cồn giang, Mai Khê cũng lạc hậu đi quá nhiều.
“Anh đang nhìn gì thế?”
Thẩm Hoài quay đầu lại, thấy Trần Đan đang từ thang cuốn sắt leo lên tầng thượng, nghiêng nghiêng người dựa vào lan can, nói: “Không ngờ đứng từ đây quan sát phong cảnh Mai Khê lại đẹp thế này…”
“Anh đang tuần thị địa bàn của mình? Mới lần đầu nên có cảm giác vậy thôi. Nếu đến lần sau, nhất định anh sẽ thấy những chỗ lạc hậu của Mai Khê, nhất là thép xưởng và sông Mai Khê phía nam, chỗ đó ô nhiễm rất nghiêm trọng…” Trần Đan nói.
Đây sẽ là địa bàn của chính mình ư? Trong lòng Thẩm Hoài tự hỏi.
Trước đây hắn quyết định lưu lại Đông Hoa, một phần là bởi muốn được chăm sóc chiếu cố cho tiểu Lê, phần nữa là muốn làm một phen thành tích, thay đổi cách nhìn của Tống gia với mình, nhưng đến khi chân chính đi xem xét mảnh đất mà hắn hằng mơ ước, nội tâm không khỏi tuôn ra một cỗ xung động:
Chỉ có biến mảnh đất này trở nên tươi đẹp, trở nên giàu có, mới thực sự là chuyện hắn nên làm.
“Cô và tiểu Lê ở chỗ nào?” Thẩm Hoài bình tĩnh hỏi Trần Đan.
“Kia, dãy nhà cấp bốn kia là túc xá trấn chính phủ.” Trần Đan chỉ vào một con hẻm nhỏ phía tây nhà văn hóa, nói: “Nếu Thẩm bí thư không muốn ở nhà cũ của tiểu Lê thì có thể ở trong phòng của trạm tiếp đãi, cũng có thể xin trấn chính phủ một phòng ở tạm, nếu không đến ở trong túc xá của xưởng thép cũng được…”
Trần Đan chỉ vào tòa nhà hai tầng màu xám trắng sau lưng xưởng thép nói.
Sản lượng một năm của xưởng thép Mai Khê ước chừng không đến một phần mười xưởng thép thành phố, nhưng cũng có gần 800 công nhân, so với các hương trấn xung quanh đã được tính là xưởng lớn.
“Cô qua đây là để tìm tôi?” Thẩm Hoài lại hỏi.
“Hả?” Giờ Trần Đan mới nhớ đến nàng lên tầng thượng để làm gì.
Lúc nàng mới lên tới nơi, thấy Thẩm Hoài đang nhìn nơi xa đến thất thần, bị đường nét đăm chiêu suy tư của hắn hấp dẫn nên mới bị dẫn sang chuyện khác.
Trần Đan mặt phấn hơi hồng: “Triệu Đông qua đây rồi, vừa đến trạm tiếp đãi liền mượn điện thoại muốn tìm anh. Vừa lúc tôi thấy anh bước vào nhà văn hóa, nghĩ chắc anh ở trên này nên qua gọi…”
Thẩm Hoài cùng Trần Đan xuống lầu, Triệu Đông và Dương Hải Bằng đang đứng chờ ngoài trạm tiếp đãi, cũng không biết hai người bọn họ lôi từ đâu ra một chiếc Santa, dừng ngay ở ven đường.
Thẩm Hoài nhìn Dương Hải Bằng, hỏi: “Triệu Đông từ chức trong xưởng thép rồi, giờ không có việc làm, đến đây cũng không sao, còn cậu, không quản chuyện trong cửa hàng?”
“Ài, cửa hàng thì có chuyện gì để quản? Hôm nay là ngày Thẩm bí thư cậu tân quan thượng nhiệm, nói thế nào cũng phải tới góp vui chứ, Thẩm bí thư không hoan nghênh tôi?” Dương Hải Bằng sờ sờ lên mái tóc đầu đinh nhọn như nhím, mắt cười híp cả lại, nhiệt tình xưng hô chức quan mới của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cười vỗ lên vai Dương Hải Bằng một cái, nói: “Không cần xa lạ thế, tôi ở Đông Hoa không có bạn bè gì, cậu và Triệu Đông có muốn làm bằng hữu của tôi không?”
Dương Hải Bằng ngoan ngoãn lẻo đẽo theo Triệu Đông đuổi tới Mai Khê cũng có một phần tư tâm, hắn biết chưa chắc hành động của mình đã khiến Thẩm Hoài ưa thích. Nhưng lúc này một cái vỗ vai khiến lòng hắn ấm cả lên, tâm tình kích động không thôi.
“Đi vào tìm chỗ nói chuyện đã…” Thẩm Hoài mời Triệu Đông, Dương Hải Bằng vào trong trạm tiếp đãi.
Buổi tiệc giữa trưa bị hắn phá tan tành, thành ra giờ trạm tiếp đãi vắng như chùa bà đanh, không biết Hà Nguyệt Liên đã chạy chỉ nơi nào, Trần Đan dẫn ba người bọn hắn lên một phòng trên lầu hai, pha trà rót nước rồi lui ra đứng trước cửa, chứ không chịu ngồi trong phòng, hệt như nhân viên phục vụ tùy thời phân phó.
Thẩm Hoài cầm ly trà lên xoay xoay nói: “Tình hình hôm nay hơi phức tạp, buổi trưa tôi với Đỗ lão hổ trở mặt. Theo lý thuyết chiều nay hắn phải trực tiếp dẫn tôi tới xưởng thép tuyên bố bổ mệnh, nhưng mà với tình hình bây giờ, khả năng hắn trốn không thèm nhìn tôi rồi.”
“Bổ nhiệm được thông qua chưa?” Triệu Đông hỏi.
“Cho dù ở Mai Khê Đỗ Kiến được tính là tọa sơn hổ đi chăng nữa, thì vẫn không có gan đi ngược lại ý chí của huyện ủy, bổ nhiệm thông qua là điều đương nhiên.” Thẩm Hoài cười nói: “Bổ nhiệm thông qua rồi, bọn hắn dây dưa không tuyên bố hoàn toàn là điều vô nghĩa, chắc giữa trưa bị tôi làm cho tức chết, cầm việc này ra trả đũa đây mà…”
“Cậu trêu tức Đỗ lão hổ đến mức nào mà thành thế này?” Dương Hải Bằng tò mò.
Phần đất men sông phía nam cầu Mai Khê, xung quanh cảng sông gần đó là hệ thống cửa hàng vật liệu xây dựng khá đông đúc. Bờ tây sông thuộc về khu Đường Ấp, bờ đông sông thuộc về thị trấn Mai Khê, cửa hàng vật liệu của Dương Hải Bằng nằm ở bờ tây, nhưng đối với tình hình của Mai Khê hắn khá là hiểu biết.
Sau khi biết hôm qua Thẩm Hoài dẫn lão Hùng lên tỉnh là để làm gì, Dương Hải Bằng không bận tâm kẻ có ô dù là tân bí thư thị ủy như Thẩm Hoài nuốt sống không nổi Đỗ Kiến. Nhưng vẫn hiếu kỳ sao ngày tiên Thẩm Hoài đã có thể trở mặt được với Đỗ Kiến.
“À, việc này hai người hỏi Trần Đan đi…” Thẩm Hoài cười nói.
“Sao lại đẩy sang tôi rồi?” Trần Đan đứng bên cửa gắt giọng: “Tôi chỉ quản bưng trà rót nước, những chuyện khác sao biết được!”
Dương Hải Bằng cười hắc hắc, trong lòng hắn cũng nhận định Thẩm Hoài đi thuê nhà cũ mà Tôn Hải Văn lưu lại cho em gái là vì có ý đồ với mỹ nhân kiều diễm Trần Đan này. Bởi quan hệ giữa hắn và Hải Văn trước đây rất tốt, nên tuy chưa có cơ hội gặp mặt Trần Đan, song cũng biết khá rõ tình hình về nàng.
Thế giới này chính là nam hoan nữ ái, Thẩm Hoài niên thiếu quyền trọng, phong lưu hào phóng, cho dù bên thân một đống lớn hoa cỏ, ở trong mắt Dương Hải Bằng không hề tính là khuyết điểm gì cả.
Hắn thấy Trần Đan và Thẩm Hoài đưa mắt cho nhau, thầm nghĩ, chẳng lẽ bắt được sóng rồi?
Tâm tư Triệu Đông không phức tạp được như Dương Hải Bằng, còn đang mãi nghĩ về chuyện Thẩm Hoài trở mặt với bí thư đảng ủy trấn, nói: “Phó tổng công trình sư xưởng sắt thép Mai Khê Từ Khê Đình là người đi ra từ xưởng thép thành phố, cùng tôi, Hải Bằng đều có quen biết. Vốn định sớm tìm cơ hội ăn cơm nói chuyện, nhưng Từ Khê Đình là người cẩn thận, muốn sự tình đóng đinh xuống mới chịu gặp mặt. Nếu Đỗ Kiến dây dưa không mang cậu tới xưởng thép tuyên bố nhận chức, tối nay có nên mời Từ Khê Đình đi ăn cơm không?”
“Có, sao lại không?” Thẩm Hoài gật gật đầu, một loạt thủ đoạn lúc trưa có Đỗ Kiến, chẳng qua là muốn giá rỗng hắn. Còn hắn lại muốn nắm giữ thực quyền, thực chất là tìm đầy đủ “lính” để nghe sai bảo thôi.
Thẩm Hoài không xa lạ gì Từ Khê Đình, khi hắn mới vào xưởng thép thành phố, Từ Khê Đình còn là thầy chỉ đạo kỹ thuật, được xem như một trong những nhân tài kỹ thuật bậc nhất trong xưởng bấy giờ. Mấy năm trước, xưởng thép Mai Khê tiến hành khuếch trương, nhập khẩu lưu trình lò điện của Anh, liền đặc ý mời Từ Khê Đình từ xưởng thép thành phố sang chủ trì hạng mục.
Từ Khê Đình xuất thân dân kỹ thuật, tính cách lại hơi mềm yếu, đến nơi như xưởng thép Mai Khê này cũng không khả năng có cơ hội phát huy năng lực. Nói thật, Từ Khê Đình có thể một mực ngẩn trong xưởng thép mà không bị đá ra, một phần rất lớn là nhờ vào tính cách giỏi cam chịu của y.
Bình luận facebook