Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
CHƯƠNG 25
“Nói hay lắm, nhưng tại sao tôi lại có loại cảm giác thất vọng vậy?”
Trong phòng livestream có một nhóm người xem náo nhiệt chê chuyện không lớn, mà lại tiếp tục muốn động, tôi sáng suốt quyết định kết thúc đề tài này.
“Mọi người đừng quên, dựa vào tính cách của người bị hại, mặc dù rất có thể không khống chế được mình, nhưng mà lúc đó điều kiện kinh tế của anh ta cũng không cho phép anh ta có hành động gì khác người.”
Một người trốn nợ, suốt ngày sợ hãi trốn ở trong quán trọ giá rẻ ở ngoại thành, ăn bữa trước không có bữa sau, tình huống kinh tế của anh ta chắc chắn rất thê thảm.
Tất cả lại trở về điểm ban đầu, đêm hôm đó, rốt cuộc là người chết đã làm việc gì?
Giả thuyết đó chính là anh ta sống trong căn phòng quái dị âm trầm, đêm đã khuya, trên người không có gì, với tình huống này, có khi nào tôi sẽ lựa chọn đi ra khỏi phòng hút một điếu thuốc.
“Lúc tôi vào ở phòng 203, bà cụ có dặn dò là nếu như nghe thấy bất cứ tiếng động gì cũng không cần ra ngoài, vậy dựa theo tình huống bình thường mà nói, khi còn sống, người chết cũng đã từng được bà cụ dặn dò như thế này, nhưng mà nếu như anh ta không nghe theo lời dặn, tự tiện ra ngoài trong đêm khuya thì sao đây?”
Nói lý thuyết thì coi như lưu loát, cái chết của người bị hại có liên quan đến việc ra ngoài trong đêm khuya.
Nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn chưa tới rạng sáng, tôi kéo cửa phòng, đặt camera ở cửa, quan sát hình ảnh livestream do điện thoại quay lại. Lầu ba không có người, chỉ có một sự im lặng.
“Đi ra ngoài một chút đi, nếu như đã quyết định gặp quỷ, vậy thì đừng có sợ đầu sợ đuôi.” Camera đặt ở cửa, tôi nhìn căn phòng 206 ở phía đối diện, hồi tưởng lại người chết quỷ dị ấy, muốn nói không sợ, vậy thì chắc chắn là gạt người.
“Nếu như có thể đi vào phòng 206, có lẽ tôi đã có thể phát hiện manh mối mà cảnh sát bỏ sót cũng không chừng.” Đáng tiếc là suy nghĩ này chỉ có thể xuất hiện ở trong đầu của tôi, tùy tiện đưa ra yêu cầu như vậy với chủ nhà, rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ. Bởi vì trong mắt của tôi, đôi vợ chồng ấy cũng bị nghi ngờ giết người.
Cầm điện thoại di động đi xuống lầu 2, ông cụ với vết sẹo trên mặt và bà cụ mập lùn đều không có ở đó, trong quầy lễ tân chỉ có một người phụ nữ khoảng chừng 20 tuổi.
Cô gái quỳ gối ở góc tường, đưa lưng về phía tôi, nhìn kỹ một hồi, giống như là đang tế bái 1 đứa con gái khoảng chừng 2, 3 tuổi.
“Quấy rầy rồi, xin hỏi cô có biết chủ thuê nhà ở đâu không vậy, tivi phòng tôi bị hỏng rồi.”
“Vốn dĩ tivi đã bị hỏng, hỏng không sửa được.”
“À, lời này của cô có chút thú vị đó, nó hỏng thì mới cần sửa chứ.”
Người phụ nữ đứng dậy lau sạch tấm ảnh đen trắng của bé gái 2, 3 tuổi trước ly hương: “Giống như anh vậy đó, hư rồi mãi mãi cũng không hối cải.”
Người phụ nữ này vẫn luôn đưa lưng về phía tôi, giọng nói rất nhỏ: “Không có việc gì thì anh nhanh chóng trở lại phòng đi, buổi tối ở đây không yên ổn.”
“Cô đã thành công khơi gợi lòng hiếu kỳ của tôi đó, à đúng rồi, cô bé trong tấm ảnh là con của cô hả, tôi thấy cô…”
“Con bé là em gái của tôi, mất tích khi còn rất nhỏ.”
“Tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu, dù sao thì tôi đã quen rồi, chỉ là tôi hy vọng người kế tiếp mất tích không phải là tôi.” Giọng điệu của người phụ nữ có chút bi quan.
“Nhà nghỉ An Tâm chỉ có ba người bọn cô trông chừng hả, chồng cô cô đâu rồi?”
“Nói hay lắm, nhưng tại sao tôi lại có loại cảm giác thất vọng vậy?”
Trong phòng livestream có một nhóm người xem náo nhiệt chê chuyện không lớn, mà lại tiếp tục muốn động, tôi sáng suốt quyết định kết thúc đề tài này.
“Mọi người đừng quên, dựa vào tính cách của người bị hại, mặc dù rất có thể không khống chế được mình, nhưng mà lúc đó điều kiện kinh tế của anh ta cũng không cho phép anh ta có hành động gì khác người.”
Một người trốn nợ, suốt ngày sợ hãi trốn ở trong quán trọ giá rẻ ở ngoại thành, ăn bữa trước không có bữa sau, tình huống kinh tế của anh ta chắc chắn rất thê thảm.
Tất cả lại trở về điểm ban đầu, đêm hôm đó, rốt cuộc là người chết đã làm việc gì?
Giả thuyết đó chính là anh ta sống trong căn phòng quái dị âm trầm, đêm đã khuya, trên người không có gì, với tình huống này, có khi nào tôi sẽ lựa chọn đi ra khỏi phòng hút một điếu thuốc.
“Lúc tôi vào ở phòng 203, bà cụ có dặn dò là nếu như nghe thấy bất cứ tiếng động gì cũng không cần ra ngoài, vậy dựa theo tình huống bình thường mà nói, khi còn sống, người chết cũng đã từng được bà cụ dặn dò như thế này, nhưng mà nếu như anh ta không nghe theo lời dặn, tự tiện ra ngoài trong đêm khuya thì sao đây?”
Nói lý thuyết thì coi như lưu loát, cái chết của người bị hại có liên quan đến việc ra ngoài trong đêm khuya.
Nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn chưa tới rạng sáng, tôi kéo cửa phòng, đặt camera ở cửa, quan sát hình ảnh livestream do điện thoại quay lại. Lầu ba không có người, chỉ có một sự im lặng.
“Đi ra ngoài một chút đi, nếu như đã quyết định gặp quỷ, vậy thì đừng có sợ đầu sợ đuôi.” Camera đặt ở cửa, tôi nhìn căn phòng 206 ở phía đối diện, hồi tưởng lại người chết quỷ dị ấy, muốn nói không sợ, vậy thì chắc chắn là gạt người.
“Nếu như có thể đi vào phòng 206, có lẽ tôi đã có thể phát hiện manh mối mà cảnh sát bỏ sót cũng không chừng.” Đáng tiếc là suy nghĩ này chỉ có thể xuất hiện ở trong đầu của tôi, tùy tiện đưa ra yêu cầu như vậy với chủ nhà, rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ. Bởi vì trong mắt của tôi, đôi vợ chồng ấy cũng bị nghi ngờ giết người.
Cầm điện thoại di động đi xuống lầu 2, ông cụ với vết sẹo trên mặt và bà cụ mập lùn đều không có ở đó, trong quầy lễ tân chỉ có một người phụ nữ khoảng chừng 20 tuổi.
Cô gái quỳ gối ở góc tường, đưa lưng về phía tôi, nhìn kỹ một hồi, giống như là đang tế bái 1 đứa con gái khoảng chừng 2, 3 tuổi.
“Quấy rầy rồi, xin hỏi cô có biết chủ thuê nhà ở đâu không vậy, tivi phòng tôi bị hỏng rồi.”
“Vốn dĩ tivi đã bị hỏng, hỏng không sửa được.”
“À, lời này của cô có chút thú vị đó, nó hỏng thì mới cần sửa chứ.”
Người phụ nữ đứng dậy lau sạch tấm ảnh đen trắng của bé gái 2, 3 tuổi trước ly hương: “Giống như anh vậy đó, hư rồi mãi mãi cũng không hối cải.”
Người phụ nữ này vẫn luôn đưa lưng về phía tôi, giọng nói rất nhỏ: “Không có việc gì thì anh nhanh chóng trở lại phòng đi, buổi tối ở đây không yên ổn.”
“Cô đã thành công khơi gợi lòng hiếu kỳ của tôi đó, à đúng rồi, cô bé trong tấm ảnh là con của cô hả, tôi thấy cô…”
“Con bé là em gái của tôi, mất tích khi còn rất nhỏ.”
“Tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu, dù sao thì tôi đã quen rồi, chỉ là tôi hy vọng người kế tiếp mất tích không phải là tôi.” Giọng điệu của người phụ nữ có chút bi quan.
“Nhà nghỉ An Tâm chỉ có ba người bọn cô trông chừng hả, chồng cô cô đâu rồi?”
Bình luận facebook