Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
CHƯƠNG 4
“Thật giả thì để tối nay xem thử.” Thay bộ đồ thường, nhét tờ giấy quảng cáo cùng với dụng cụ phòng vệ vào trong túi quần, chạy xe đến địa điểm.
Con đèn không đường ở khu phố cổ, chờ đến lúc tôi đến đây, sắc trời đã nhá nhem tối, mưa phùn lất phất.
“Đúng là xui xẻo mà.” Ngày mưa mà còn cầm theo dụng cụ chích điện, rất dễ dàng làm bị thương mình, nếu như mà gặp phải lưu manh, vậy thì xui rồi.
Đứng do dự một hồi trong con ngõ nhỏ, hai bên là kiến trúc cổ xưa, thái độ của người dân bản xứ đối với người ngoài như tôi rất không thân thiện, tìm người hỏi thăm, chỉ cần tôi nhắc tới ba chữ đường không đèn, bọn họ đều sẽ phất tay rồi vội vàng đi khỏi.
Không có bất cứ lời chỉ dẫn nào, tôi giống như là một con ruồi không đầu cứ lượn tới lượn lui. Tới hơn 10 giờ đêm, tôi vẫn còn chưa tìm kiếm được con đường không đèn trong truyền thuyết.
Mưa càng lúc càng lớn, xuất hiện làn sương dày đặc, tôi muốn tìm một nơi để tránh mưa, nhưng mà trong con ngõ nhỏ lại không có chỗ nào trong giống như là cửa hàng.
Chỉ có trên cửa của một vài nhà trong cửa hàng đều được bày biện giấy phòng linh ngựa, vòng hoa, áo liệm, hiển nhiên là buôn bán đồ tang.
Mưa càng ngày càng lớn, bây giờ không có cách nào tránh mưa, tôi chỉ có thể kiên trì trốn vào trong cửa hàng đồ tang. Nhưng mà càng làm cho tôi không để tới là thoáng một cái đã tới 11 giờ, chủ cửa hàng đóng cửa tắt hết đèn điện, thắp sáng hai ngọn nến, đưa cho tôi một cây dù màu đen rồi sau đó hối thúc tôi đi khỏi.
“Những người này thật là kỳ quái.” Cầm cây dù đen đứng ở trong mưa, liếc nhìn sang, toàn bộ con nhỏ không có một tia sáng.
“Không có đèn đường?” Tôi không khỏi rùng mình một cái, một mình đi hết hai mươi mấy phút, quay tới quay lui, vậy mà lại mất hết phương hướng, lúc tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cảnh sát để xin sự giúp đỡ, đúng lúc này lại nhìn thấy có một cụ già đang vẫy tay với tôi.
“Trời tối mưa lại lớn, sao bà ta đã ở ngoài một mình vậy chứ, người nhà của bà ta đâu?”
Nước mưa làm ướt quần áo của bà cụ, bà cụ lẻ loi hiu quạnh trông có vẻ còn thê thảm hơn tôi nhiều.
Bà ta liên tục vẫy tay, tôi vội vàng đi tới che dù cho bà ta: “Bà cụ, bà…”
Một tia chớp xẹt qua, tôi cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy gương mặt của bà cụ không có màu máu, trên mặt toàn là nếp nhăn, trông giống như là da đậu xuất hiện trên khắp cả gương mặt già nua.
“Tôi làm mất đồ rồi, cậu tìm giúp tôi với.”
Giọng nói của bà cụ run rẩy, có vẻ như là gần đất xa trời, đây chính là lời thỉnh cầu trước khi tắt thở.
Tôi ép buộc mình phải tỉnh táo lại: “Bà đừng gấp, bà đã làm mất cái gì?”
Đôi mắt đục ngầu của bà cụ nhìn quanh hai bên: “Tôi làm lạc mất cháu trai của mình rồi, nó trong con ngõ nhỏ này.”
Bà ta chỉ vào con đường tối đen, mơ màng khập khiễng đi vào trong.
“Cháu trai hả? Người sống?” Không biết tại sao tôi lại nhớ đến mấy lời đồn trong con đường không có đèn ở trên mạng, nhìn bóng lưng của bà cụ, tóc gáy dựng hết cả lên.
“Không có khả năng, cái gọi là quỷ quái thần phật đều là tự mình gọi, nhìn tình huống hiện tại của mình, chắc là phản ứng bản năng của con người đối với những sự việc mà mình không chắc chắn, được kích hoạt trong một vài hoàn cảnh nhất định.” Cơ thể con người tự có cơ chế bảo vệ mình khi gặp phải nguy hiểm, đó chính là sợ hãi và trốn thoát.
“Phản ứng của người dân địa phương cùng với những lời đồn ở trên mạng, còn có bà cụ ở trước mặt, hành vi và hành động của bọn họ đều trông rất kỳ quái, giống như là đang cố gắng tạo ra một bầu không khí kinh khủng.” Tôi không tin, tôi vẫn cảm thấy đây là một trò đùa như lúc nãy, bây giờ có rất nhiều tiết mục giải trí vì để thu hút tỷ lệ người xem mà không từ thủ đoạn, mấy tiết mục khẩu vị nặng có rất nhiều. Có lẽ là ở một nơi nào đó mà tôi không biết, lúc này đang đặt mười mấy cái camera, quay lại toàn bộ hiện trường.
“Thật giả thì để tối nay xem thử.” Thay bộ đồ thường, nhét tờ giấy quảng cáo cùng với dụng cụ phòng vệ vào trong túi quần, chạy xe đến địa điểm.
Con đèn không đường ở khu phố cổ, chờ đến lúc tôi đến đây, sắc trời đã nhá nhem tối, mưa phùn lất phất.
“Đúng là xui xẻo mà.” Ngày mưa mà còn cầm theo dụng cụ chích điện, rất dễ dàng làm bị thương mình, nếu như mà gặp phải lưu manh, vậy thì xui rồi.
Đứng do dự một hồi trong con ngõ nhỏ, hai bên là kiến trúc cổ xưa, thái độ của người dân bản xứ đối với người ngoài như tôi rất không thân thiện, tìm người hỏi thăm, chỉ cần tôi nhắc tới ba chữ đường không đèn, bọn họ đều sẽ phất tay rồi vội vàng đi khỏi.
Không có bất cứ lời chỉ dẫn nào, tôi giống như là một con ruồi không đầu cứ lượn tới lượn lui. Tới hơn 10 giờ đêm, tôi vẫn còn chưa tìm kiếm được con đường không đèn trong truyền thuyết.
Mưa càng lúc càng lớn, xuất hiện làn sương dày đặc, tôi muốn tìm một nơi để tránh mưa, nhưng mà trong con ngõ nhỏ lại không có chỗ nào trong giống như là cửa hàng.
Chỉ có trên cửa của một vài nhà trong cửa hàng đều được bày biện giấy phòng linh ngựa, vòng hoa, áo liệm, hiển nhiên là buôn bán đồ tang.
Mưa càng ngày càng lớn, bây giờ không có cách nào tránh mưa, tôi chỉ có thể kiên trì trốn vào trong cửa hàng đồ tang. Nhưng mà càng làm cho tôi không để tới là thoáng một cái đã tới 11 giờ, chủ cửa hàng đóng cửa tắt hết đèn điện, thắp sáng hai ngọn nến, đưa cho tôi một cây dù màu đen rồi sau đó hối thúc tôi đi khỏi.
“Những người này thật là kỳ quái.” Cầm cây dù đen đứng ở trong mưa, liếc nhìn sang, toàn bộ con nhỏ không có một tia sáng.
“Không có đèn đường?” Tôi không khỏi rùng mình một cái, một mình đi hết hai mươi mấy phút, quay tới quay lui, vậy mà lại mất hết phương hướng, lúc tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cảnh sát để xin sự giúp đỡ, đúng lúc này lại nhìn thấy có một cụ già đang vẫy tay với tôi.
“Trời tối mưa lại lớn, sao bà ta đã ở ngoài một mình vậy chứ, người nhà của bà ta đâu?”
Nước mưa làm ướt quần áo của bà cụ, bà cụ lẻ loi hiu quạnh trông có vẻ còn thê thảm hơn tôi nhiều.
Bà ta liên tục vẫy tay, tôi vội vàng đi tới che dù cho bà ta: “Bà cụ, bà…”
Một tia chớp xẹt qua, tôi cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy gương mặt của bà cụ không có màu máu, trên mặt toàn là nếp nhăn, trông giống như là da đậu xuất hiện trên khắp cả gương mặt già nua.
“Tôi làm mất đồ rồi, cậu tìm giúp tôi với.”
Giọng nói của bà cụ run rẩy, có vẻ như là gần đất xa trời, đây chính là lời thỉnh cầu trước khi tắt thở.
Tôi ép buộc mình phải tỉnh táo lại: “Bà đừng gấp, bà đã làm mất cái gì?”
Đôi mắt đục ngầu của bà cụ nhìn quanh hai bên: “Tôi làm lạc mất cháu trai của mình rồi, nó trong con ngõ nhỏ này.”
Bà ta chỉ vào con đường tối đen, mơ màng khập khiễng đi vào trong.
“Cháu trai hả? Người sống?” Không biết tại sao tôi lại nhớ đến mấy lời đồn trong con đường không có đèn ở trên mạng, nhìn bóng lưng của bà cụ, tóc gáy dựng hết cả lên.
“Không có khả năng, cái gọi là quỷ quái thần phật đều là tự mình gọi, nhìn tình huống hiện tại của mình, chắc là phản ứng bản năng của con người đối với những sự việc mà mình không chắc chắn, được kích hoạt trong một vài hoàn cảnh nhất định.” Cơ thể con người tự có cơ chế bảo vệ mình khi gặp phải nguy hiểm, đó chính là sợ hãi và trốn thoát.
“Phản ứng của người dân địa phương cùng với những lời đồn ở trên mạng, còn có bà cụ ở trước mặt, hành vi và hành động của bọn họ đều trông rất kỳ quái, giống như là đang cố gắng tạo ra một bầu không khí kinh khủng.” Tôi không tin, tôi vẫn cảm thấy đây là một trò đùa như lúc nãy, bây giờ có rất nhiều tiết mục giải trí vì để thu hút tỷ lệ người xem mà không từ thủ đoạn, mấy tiết mục khẩu vị nặng có rất nhiều. Có lẽ là ở một nơi nào đó mà tôi không biết, lúc này đang đặt mười mấy cái camera, quay lại toàn bộ hiện trường.
Bình luận facebook