Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
CHƯƠNG 56
Lần này không những làm tôi bị thương, ngược lại bản thân bị dọa vỡ mật, co về cơ thể của Giang Lễ, thiếu hụt huyết khí, phản phệ chủ nhân nhà mình.
“Anh!” Cánh tay như bị kích điện, Giang Lễ bỗng thu lại, sắc mặt của anh ta trắng bệch lùi lại mấy bước, vậy mà đụng vào bàn ăn rồi ngã ra đất.
Nói thật, tôi cũng không ngờ hậu quả của tiểu quỷ phản phệ vậy mà nghiêm trọng như vậy, có điều tự tạo nghiệt không thể sống, đối với Giang Lễ tôi sẽ không có một chút đồng cảm.
“Anh đường đường là người thừa kế bất động sản Giang Cẩm chắc sẽ không phải cũng đi học những thứ kiểu vừa ăn cướp vừa la làng chứ? Mọi người đều nhìn rõ, tôi chỉ vỗ nhẹ anh một cái.”
Từ trên cao nhìn xuống, thấy Giang Lễ kiêu ngạo bây giờ ngồi bệt trên sàn, bộ vest trắng bị dính sốt đồ ăn, vô cùng nhiều màu, giống như con gà thả vườn.
Biến cố trong đám cưới không có bất kỳ ai có thể ngờ tới, đủ loại ánh mắt nhìn về phía Giang Lễ, có đồng cảm, có cười nhạo, nhưng nhiều nhất là sự kinh ngạc.
“Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Giang Lễ ngã ra sàn cật lực muốn đứng dậy, nhưng hai chân không có sức, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi đang bình tĩnh châm điếu thuốc, trong mắt bốc hỏa, há miệng cũng không biết nên nói gì, bỗng nôn ra một ngụm máu tươi tỏa ra mùi hôi thối, sau đó đầu nghẹo sang bên, ngất đi.
“Tôi có thể báo cảnh sát không? Đây tính là lừa bịp!” Đá Giang Lễ nằm bất động: “Bỏ đi, các người vẫn là mau gọi 115 đi, đoán chắc có thể cứu chữa được.”
Hội trường lập tức trở nên hỗn loạn, thư ký của lão tổng tập đoàn Giang Cẩm và bảo vệ ở bên ngoài đều xông vào, bọn họ dẫn bác sĩ tự nhân đến đón Giang Lễ đi.
“Đám cưới không có chú rể còn có thể là đám cưới sao? Ông chủ Giang, ngày hoàng đạo ông chọn sao không tốt thế.” Khu khách quý trên tầng hai, mấy người mặc vest màu xám đứng dậy: “Chuyện nhà ông bộn bề, hôm nay chúng tôi không làm phiền nữa.”
Mấy người này nói xong thì rời khỏi hội trường, không có ý nể mặt của nhà họ Giang.
“Đó là ai? Mức độ ngang ngược sắp lên đến tận trời rồi.”
“Dừng lại, người đó là CEO của dược phẩm Kiền Đỉnh, một trong những ông trùm của thành phố chúng ta.”
“Đứa con lo liệu không chu đáo, sếp Hoàng đi thong thả.” Giọng nói này truyền từ nơi chính giữa ở tầng hai, tôi nhìn về phía đó, không có phát hiện ai cả.
“Cao Lãng, cậu sao làm được?” Thiết Tâm Lan túm cánh tay của tôi, tò mò, kinh ngạc, ánh mắt giống như lần đầu tiên quen biết tôi vậy.
“Tôi không làm gì cả, tự anh ta ngã?”
“Ai tin chứ? Cậu có nói không?”
“Sao hả? Đại đội trưởng của đội hình sự muốn dùng quyền thế ép cung sao? Tôi rất sợ nha.”
Nguyên nhân trong này chắc chắn không thể cho người ngoài, tôi không có tiếp tục chủ đề này nữa, mà lại liếc nhìn Diệp Sa: “Cô tự mình bảo trọng, tạm biệt.”
Đám cưới hỗn loạn này bất luận kết quả cuối cùng như thế nào tôi cũng không để ý, tôi đến đây, đơn thuần là vì tạm biệt quá khứ.
Trong lúc ngập ngừng muốn nói lại thôi của Diệp Sa, ở trong những ánh nhìn sững sờ của “bạn học cũ”, tôi và Thiết Tâm Lan cùng nhau rời khỏi hiện trường đám cưới.
…
Hai giờ chiều, tôi bị cuộc thoại thúc giục của Thiết Tâm Lan lại đến phân cục thành phố, vừa bước vào phòng thẩm vấn mới phát hiện sự việc nghiêm trọng.
Bốn cảnh sát đứng ở bốn góc phòng, bao gồm cả Thiết Tâm Lan mặc cảnh phục ở trong, giống như gặp phải đại địch, ở thắt lưng dắt súng.
“Đội hình lớn như vậy sao?” Người bốn người cảnh giác chẳng qua chỉ là một cô gái mặc sơ mi rách rưới mà thôi, hai tay hai chân của cô ta đều bị còng tay khóa lại vào ghế thẩm vấn, mái tóc dài xõa đằng sau, mặt dán vào bàn.
Lần này không những làm tôi bị thương, ngược lại bản thân bị dọa vỡ mật, co về cơ thể của Giang Lễ, thiếu hụt huyết khí, phản phệ chủ nhân nhà mình.
“Anh!” Cánh tay như bị kích điện, Giang Lễ bỗng thu lại, sắc mặt của anh ta trắng bệch lùi lại mấy bước, vậy mà đụng vào bàn ăn rồi ngã ra đất.
Nói thật, tôi cũng không ngờ hậu quả của tiểu quỷ phản phệ vậy mà nghiêm trọng như vậy, có điều tự tạo nghiệt không thể sống, đối với Giang Lễ tôi sẽ không có một chút đồng cảm.
“Anh đường đường là người thừa kế bất động sản Giang Cẩm chắc sẽ không phải cũng đi học những thứ kiểu vừa ăn cướp vừa la làng chứ? Mọi người đều nhìn rõ, tôi chỉ vỗ nhẹ anh một cái.”
Từ trên cao nhìn xuống, thấy Giang Lễ kiêu ngạo bây giờ ngồi bệt trên sàn, bộ vest trắng bị dính sốt đồ ăn, vô cùng nhiều màu, giống như con gà thả vườn.
Biến cố trong đám cưới không có bất kỳ ai có thể ngờ tới, đủ loại ánh mắt nhìn về phía Giang Lễ, có đồng cảm, có cười nhạo, nhưng nhiều nhất là sự kinh ngạc.
“Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Giang Lễ ngã ra sàn cật lực muốn đứng dậy, nhưng hai chân không có sức, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi đang bình tĩnh châm điếu thuốc, trong mắt bốc hỏa, há miệng cũng không biết nên nói gì, bỗng nôn ra một ngụm máu tươi tỏa ra mùi hôi thối, sau đó đầu nghẹo sang bên, ngất đi.
“Tôi có thể báo cảnh sát không? Đây tính là lừa bịp!” Đá Giang Lễ nằm bất động: “Bỏ đi, các người vẫn là mau gọi 115 đi, đoán chắc có thể cứu chữa được.”
Hội trường lập tức trở nên hỗn loạn, thư ký của lão tổng tập đoàn Giang Cẩm và bảo vệ ở bên ngoài đều xông vào, bọn họ dẫn bác sĩ tự nhân đến đón Giang Lễ đi.
“Đám cưới không có chú rể còn có thể là đám cưới sao? Ông chủ Giang, ngày hoàng đạo ông chọn sao không tốt thế.” Khu khách quý trên tầng hai, mấy người mặc vest màu xám đứng dậy: “Chuyện nhà ông bộn bề, hôm nay chúng tôi không làm phiền nữa.”
Mấy người này nói xong thì rời khỏi hội trường, không có ý nể mặt của nhà họ Giang.
“Đó là ai? Mức độ ngang ngược sắp lên đến tận trời rồi.”
“Dừng lại, người đó là CEO của dược phẩm Kiền Đỉnh, một trong những ông trùm của thành phố chúng ta.”
“Đứa con lo liệu không chu đáo, sếp Hoàng đi thong thả.” Giọng nói này truyền từ nơi chính giữa ở tầng hai, tôi nhìn về phía đó, không có phát hiện ai cả.
“Cao Lãng, cậu sao làm được?” Thiết Tâm Lan túm cánh tay của tôi, tò mò, kinh ngạc, ánh mắt giống như lần đầu tiên quen biết tôi vậy.
“Tôi không làm gì cả, tự anh ta ngã?”
“Ai tin chứ? Cậu có nói không?”
“Sao hả? Đại đội trưởng của đội hình sự muốn dùng quyền thế ép cung sao? Tôi rất sợ nha.”
Nguyên nhân trong này chắc chắn không thể cho người ngoài, tôi không có tiếp tục chủ đề này nữa, mà lại liếc nhìn Diệp Sa: “Cô tự mình bảo trọng, tạm biệt.”
Đám cưới hỗn loạn này bất luận kết quả cuối cùng như thế nào tôi cũng không để ý, tôi đến đây, đơn thuần là vì tạm biệt quá khứ.
Trong lúc ngập ngừng muốn nói lại thôi của Diệp Sa, ở trong những ánh nhìn sững sờ của “bạn học cũ”, tôi và Thiết Tâm Lan cùng nhau rời khỏi hiện trường đám cưới.
…
Hai giờ chiều, tôi bị cuộc thoại thúc giục của Thiết Tâm Lan lại đến phân cục thành phố, vừa bước vào phòng thẩm vấn mới phát hiện sự việc nghiêm trọng.
Bốn cảnh sát đứng ở bốn góc phòng, bao gồm cả Thiết Tâm Lan mặc cảnh phục ở trong, giống như gặp phải đại địch, ở thắt lưng dắt súng.
“Đội hình lớn như vậy sao?” Người bốn người cảnh giác chẳng qua chỉ là một cô gái mặc sơ mi rách rưới mà thôi, hai tay hai chân của cô ta đều bị còng tay khóa lại vào ghế thẩm vấn, mái tóc dài xõa đằng sau, mặt dán vào bàn.
Bình luận facebook