Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
CHƯƠNG 74
“Bụp!”
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Cùng lúc Tiết Phi thét lên, tôi lập tức đẩy cửa gỗ ra ôm lấy Anh Tử chạy nhanh ra ngoài, lúc này bản thân khó bảo vệ, căn bản không lo được thứ khác.
Khoảnh khắc lướt qua người gỗ mô hình, tôi có thể nhìn thấy Tiết Phi bởi vì sợ hãi mà mặt mày trở nên vặn vẹo, nhưng tôi không cứu được cậu ta.
Chạy nhanh đi, cướp đường mà chạy!
“Chạy theo! Chạy theo!” Tú Mộc ở đằng sau, chúng tôi một hơi chạy đến phòng mỹ thuật, nhảy xuống từ cửa sổ.
Khi hai chân lần nữa chạm trên con đường nhỏ bị bỏ hoang, tôi cuối cùng mới thở phào.
“Đều nhìn thấy rồi chứ, nơi này rất nguy hiểm, Tiết Phi và Thẩm Mộng tôi sẽ nghĩ cách cứu, hai người đừng ở đây gây thêm phiền phức cho tôi.” Tôi để Anh Tử ở trong lòng xuống, giao cho Tú Mộc: “Cậu mau chóng đưa cô ấy về nhà, bảo người lớn trong nhà báo cảnh sát, biết chưa?”
Tú Mộc không có ý muốn trông Anh Tử, cậu ta hình như bị dọa hỏng rồi, hất tay tôi ra: “Tôi sẽ không ở cùng cô ấy, vẫn là chú chăm sóc cô ấy đi.”
Tú Mộc nói rất kiên quyết, giống như trong lời nói ẩn chứa ý khác.
Tôi thầm lưu ý chi tiết, ngoài miệng không có nói nhiều: “Tóm lại, về nhà đi, chuyện kỳ lạ ở ngôi trường này quá nhiều…”
“Về nhà? Ba mẹ tôi chỉ biết kiếm tiền, đoán chắc tôi cho dù chết ở bên ngoài, bọn họ cũng sẽ không biết, nơi đó có thể được gọi là nhà sao?”
Lời của Tú Mộc, tôi nhất thời không biết nên đáp lại làm sao, nhìn tòa nhà thí nghiệm tối tăm, bên tai thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của Tiết Phi.
“Chết còn đáng sợ hơn những gì cậu tưởng tượng nhiều.” Cậu ta không muốn đi, tôi không thể cưỡng ép đuổi đi, kiểm tra thiết bị, máy quay vẫn có thể sử dụng bình thường, livestream thì kín mịt bình luận, lượng view không biết khi nào đã vượt qua 500.
“Chỉ là không có ai tặng thưởng.” Điện điện đút trong túi, tôi đang suy nghĩ bước tiếp theo nên đi tòa nhà nào, áo đột nhiên bị Tú Mộc kéo: “Streamer, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Tôi tưởng cậu muốn nói chuyện lớn kinh thiên động địa gì, đi đi, tôi đi cùng cậu, Anh Tử cô ở đây đừng chạy lung tung!”
Tôi dẫn Tú Mộc đến lùm cây cách mười mấy mét, đi xong, Tú Mộc đột nhiên dùng một loại giọng nói rất khàn nói: “Streamer, chú có phát hiện Anh Tử rất kỳ lạ không?”
Hai tay của tôi hơi nheo lại, trong đầu vụt qua rất nhiều giả thiết, trong miệng lại chỉ hờ hững nói một câu: “Có gì kỳ lạ? Lại nói các cô cậu là bạn bè, cậu hỏi tôi tôi làm sao biết được?”
“Tôi và cô ấy không thân, cô gái này là Thẩm Mộng nhặt về.”
“Nhặt về sao?” Lời của Tú Mộc khiến tôi rất tò mò.
Cậu ta gật đầu: “Tôi, Thẩm Mộng, Tiết Phi đều sống ở gần đây, chúng tôi từ nhỏ đã nghe người lớn nói cách chỗ chúng tôi có một ngôi trường ma không thể tùy tiện đi vào, lúc nhỏ tuy vì tò mò cũng đến vào ban ngày, nhưng chúng tôi trước giờ chưa từng đến nơi này vào buổi tối.”
“Chuyện này có liên quan gì tới Anh Tử?”
“Sau khi lớn lên, khi chúng tôi sắp quên nơi này thì Anh Tử xuất hiện. Cô ấy lần nào cũng sẽ ngồi trên con đường ba chúng tôi về nhà, phải biết học xong ca tối đã 8-9 giờ, cô gái nhỏ này vậy mà một mình lang thang ở trên đường lớn, cô ấy lẽ nào không có người nhà sao?”
Suy nghĩ kỹ lại, trong lòng Tú Mộc có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, nhưng tôi không có chỉ ra: “Cậu nói tiếp.”
“Vào vài ngày trước, Thẩm Mộng bắt đầu nói chuyện với Anh Tử, cô ấy thấy Anh Tử tội nghiệp không có nhà để về, vì thế quyết định gọi chúng tôi cùng đưa Anh Tử về nhà.”
“Nhà của Anh Tử không phải ở trong ngôi trường này chứ?”
“Không, nhưng cũng gần vậy, địa chỉ mà cô ấy cho ở đằng sau ngôi trường này.”
Có thể đám Tú Mộc không biết đằng sau trường là gì, nhưng tôi đã tra tư liệu ở trên mạng thì rất rõ, nơi đó là lò thiêu, có thể dùng để thiêu xử lý rác rác, cũng có thể dùng để thiêu xác.
“Cho nên các cô cậu đã đến đây?”
“Bụp!”
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Cùng lúc Tiết Phi thét lên, tôi lập tức đẩy cửa gỗ ra ôm lấy Anh Tử chạy nhanh ra ngoài, lúc này bản thân khó bảo vệ, căn bản không lo được thứ khác.
Khoảnh khắc lướt qua người gỗ mô hình, tôi có thể nhìn thấy Tiết Phi bởi vì sợ hãi mà mặt mày trở nên vặn vẹo, nhưng tôi không cứu được cậu ta.
Chạy nhanh đi, cướp đường mà chạy!
“Chạy theo! Chạy theo!” Tú Mộc ở đằng sau, chúng tôi một hơi chạy đến phòng mỹ thuật, nhảy xuống từ cửa sổ.
Khi hai chân lần nữa chạm trên con đường nhỏ bị bỏ hoang, tôi cuối cùng mới thở phào.
“Đều nhìn thấy rồi chứ, nơi này rất nguy hiểm, Tiết Phi và Thẩm Mộng tôi sẽ nghĩ cách cứu, hai người đừng ở đây gây thêm phiền phức cho tôi.” Tôi để Anh Tử ở trong lòng xuống, giao cho Tú Mộc: “Cậu mau chóng đưa cô ấy về nhà, bảo người lớn trong nhà báo cảnh sát, biết chưa?”
Tú Mộc không có ý muốn trông Anh Tử, cậu ta hình như bị dọa hỏng rồi, hất tay tôi ra: “Tôi sẽ không ở cùng cô ấy, vẫn là chú chăm sóc cô ấy đi.”
Tú Mộc nói rất kiên quyết, giống như trong lời nói ẩn chứa ý khác.
Tôi thầm lưu ý chi tiết, ngoài miệng không có nói nhiều: “Tóm lại, về nhà đi, chuyện kỳ lạ ở ngôi trường này quá nhiều…”
“Về nhà? Ba mẹ tôi chỉ biết kiếm tiền, đoán chắc tôi cho dù chết ở bên ngoài, bọn họ cũng sẽ không biết, nơi đó có thể được gọi là nhà sao?”
Lời của Tú Mộc, tôi nhất thời không biết nên đáp lại làm sao, nhìn tòa nhà thí nghiệm tối tăm, bên tai thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của Tiết Phi.
“Chết còn đáng sợ hơn những gì cậu tưởng tượng nhiều.” Cậu ta không muốn đi, tôi không thể cưỡng ép đuổi đi, kiểm tra thiết bị, máy quay vẫn có thể sử dụng bình thường, livestream thì kín mịt bình luận, lượng view không biết khi nào đã vượt qua 500.
“Chỉ là không có ai tặng thưởng.” Điện điện đút trong túi, tôi đang suy nghĩ bước tiếp theo nên đi tòa nhà nào, áo đột nhiên bị Tú Mộc kéo: “Streamer, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Tôi tưởng cậu muốn nói chuyện lớn kinh thiên động địa gì, đi đi, tôi đi cùng cậu, Anh Tử cô ở đây đừng chạy lung tung!”
Tôi dẫn Tú Mộc đến lùm cây cách mười mấy mét, đi xong, Tú Mộc đột nhiên dùng một loại giọng nói rất khàn nói: “Streamer, chú có phát hiện Anh Tử rất kỳ lạ không?”
Hai tay của tôi hơi nheo lại, trong đầu vụt qua rất nhiều giả thiết, trong miệng lại chỉ hờ hững nói một câu: “Có gì kỳ lạ? Lại nói các cô cậu là bạn bè, cậu hỏi tôi tôi làm sao biết được?”
“Tôi và cô ấy không thân, cô gái này là Thẩm Mộng nhặt về.”
“Nhặt về sao?” Lời của Tú Mộc khiến tôi rất tò mò.
Cậu ta gật đầu: “Tôi, Thẩm Mộng, Tiết Phi đều sống ở gần đây, chúng tôi từ nhỏ đã nghe người lớn nói cách chỗ chúng tôi có một ngôi trường ma không thể tùy tiện đi vào, lúc nhỏ tuy vì tò mò cũng đến vào ban ngày, nhưng chúng tôi trước giờ chưa từng đến nơi này vào buổi tối.”
“Chuyện này có liên quan gì tới Anh Tử?”
“Sau khi lớn lên, khi chúng tôi sắp quên nơi này thì Anh Tử xuất hiện. Cô ấy lần nào cũng sẽ ngồi trên con đường ba chúng tôi về nhà, phải biết học xong ca tối đã 8-9 giờ, cô gái nhỏ này vậy mà một mình lang thang ở trên đường lớn, cô ấy lẽ nào không có người nhà sao?”
Suy nghĩ kỹ lại, trong lòng Tú Mộc có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, nhưng tôi không có chỉ ra: “Cậu nói tiếp.”
“Vào vài ngày trước, Thẩm Mộng bắt đầu nói chuyện với Anh Tử, cô ấy thấy Anh Tử tội nghiệp không có nhà để về, vì thế quyết định gọi chúng tôi cùng đưa Anh Tử về nhà.”
“Nhà của Anh Tử không phải ở trong ngôi trường này chứ?”
“Không, nhưng cũng gần vậy, địa chỉ mà cô ấy cho ở đằng sau ngôi trường này.”
Có thể đám Tú Mộc không biết đằng sau trường là gì, nhưng tôi đã tra tư liệu ở trên mạng thì rất rõ, nơi đó là lò thiêu, có thể dùng để thiêu xử lý rác rác, cũng có thể dùng để thiêu xác.
“Cho nên các cô cậu đã đến đây?”
Bình luận facebook