Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
CHƯƠNG 89
Hít thở không khí, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên mở mắt ra.
Cái xác trên lưng tôi vẫn còn đó, nhưng mười ba bậc thang dẫn đến thế giới bên kia đã biến mất, thay vào đó là một mảnh da người với những hoa văn phức tạp được lột ra từ ngực.
Mảnh da đã biến mất khỏi cơ thể của Quách Quân Kiệt được dán trên lối đi duy nhất lên sân thượng, cậu ta đã dùng mảnh da người bị nguyền rủa này để giam cầm linh hồn của những học sinh bị chết oan uổng.
“Vừa rồi là ai cứu tôi?”
Nhìn lên thì thấy hai bóng người một đen và một đỏ đang đánh nhau dữ dội trên cầu thang, ác quỷ dữ tợn màu đen là Nguyên Thần Thần Sát, mà người phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ đang mang trong mình nỗi oán niệm kia lại là Tiểu Phượng!
“Hồng Loan Thiên Hỉ!” Giọng nói của Vạn Nhất Đạo Trưởng trong phòng livestream cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại: “Hồng Loan, một trong bát tự thần sát, số của tên streamer này sao thế nhỉ? Người bình thường dễ gì gặp được một trong số các vị thần sát, nhưng người này chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã gặp được hai vị thần sát! Hơn nữa mệnh xung khắc, gặp dữ hóa lành!”
Hồng Loan Thiên Hỉ cũng là một trong tám vị bát tự thần sát, tuy không dữ tợn như Nguyên Thần, nhưng có thể điều khiển máu, đánh nhau trong thời gian ngắn sẽ không lép vế.
Tôi không biết tại sao Tiểu Phượng lại đến đây, mà lúc này cũng không còn sức để nghĩ nữa.
Đứng dậy lần nữa, thi thể Quách Quân Kiệt vẫn còn trên lưng, tôi bước qua mảnh da người, đá cánh cửa gỗ dẫn lên sân thượng.
Ánh trăng lờ mờ chiếu lên mặt, chỉ có tầng cao nhất của tòa nhà mới có thể nhìn thấy ánh trăng.
“Dưới ánh sáng của ánh trăng, tôi sẽ khiến tên ác quỷ hại người như cậu tan xương nát thịt, hồn phi phách tán!” Từng bước từng bước đi tới rìa của sân thượng, giẫm lên lan can.
“Đi chết đi!”
Tôi dùng hết sức ném cái xác nằm trên lưng từ tầng 4 xuống!
“Grầm!”
Bên trong hành lang vang lên tiếng gào thét kinh hoàng, vô số mặt quỷ dữ tợn trong đám khói đen cuồn cuộn bay ra, gương nanh múa vuốt, gào khóc thảm thiết.
“Bùm!” Vài giây sau, tiếng va chạm giữa thi thể và mặt đất vang lên, cùng lúc đó, toàn bộ bóng ma tụ tập trên mái nhà đều biến mất.
Lúc này, Nguyên Thần Thần Sát mới thoát khỏi Tiểu Phượng, cậu ta bước lên sân thượng, nhưng đáng tiếc là tất cả đã kết thúc.
Ác quỷ hóa thành từng luồng khói xanh, cuối cùng chỉ còn lại một cậu bé gầy gò đứng trước mặt tôi, cậu ta mặc một bộ đồng phục học sinh phong phanh, khuôn mặt mờ mịt dần dần hiện rõ ra.
“Là cậu?” Tôi buột miệng thốt ra hai chữ, nhưng vắt óc suy nghĩ vẫn không thể nhớ ra tôi đã gặp cậu ta ở đâu.
“Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau.” Cậu ta hóa thành tro bụi dưới ánh trăng, nhưng lời cuối cùng của cậu ta đã khắc sâu vào lòng tôi.
“Kết thúc rồi sao?” Trên trời có ánh sáng lờ mờ, tôi khập khiễng đi lại cầu thang, lớp da người trên đất đã biến mất, Anh Tử và Tú Mộc cũng đã biến mất, trên bậc thang lạnh lẽo chỉ còn cô gái mặc áo cưới tên Tiểu Phượng.
“Cô gái, cảm ơn nhiều.” Tôi đưa tay vỗ vai Tiểu Phượng, nhưng khi cô ta quay đầu lại đã khiến tôi sợ chết khiếp, đó không phải là biểu cảm của một con người nên có, trên mặt cô ta lúc này tràn ngập hận thù và đau khổ.
Sau một lúc lặng im suy nghĩ, tôi mới nhận ra đây chính ác quỷ đã chiếm lấy cơ thể của Tiểu Phượng trong khách sạn An Tâm, chẳng trách oán khí lại sâu đến vậy.
Hít thở không khí, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên mở mắt ra.
Cái xác trên lưng tôi vẫn còn đó, nhưng mười ba bậc thang dẫn đến thế giới bên kia đã biến mất, thay vào đó là một mảnh da người với những hoa văn phức tạp được lột ra từ ngực.
Mảnh da đã biến mất khỏi cơ thể của Quách Quân Kiệt được dán trên lối đi duy nhất lên sân thượng, cậu ta đã dùng mảnh da người bị nguyền rủa này để giam cầm linh hồn của những học sinh bị chết oan uổng.
“Vừa rồi là ai cứu tôi?”
Nhìn lên thì thấy hai bóng người một đen và một đỏ đang đánh nhau dữ dội trên cầu thang, ác quỷ dữ tợn màu đen là Nguyên Thần Thần Sát, mà người phụ nữ mặc váy cưới màu đỏ đang mang trong mình nỗi oán niệm kia lại là Tiểu Phượng!
“Hồng Loan Thiên Hỉ!” Giọng nói của Vạn Nhất Đạo Trưởng trong phòng livestream cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại: “Hồng Loan, một trong bát tự thần sát, số của tên streamer này sao thế nhỉ? Người bình thường dễ gì gặp được một trong số các vị thần sát, nhưng người này chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã gặp được hai vị thần sát! Hơn nữa mệnh xung khắc, gặp dữ hóa lành!”
Hồng Loan Thiên Hỉ cũng là một trong tám vị bát tự thần sát, tuy không dữ tợn như Nguyên Thần, nhưng có thể điều khiển máu, đánh nhau trong thời gian ngắn sẽ không lép vế.
Tôi không biết tại sao Tiểu Phượng lại đến đây, mà lúc này cũng không còn sức để nghĩ nữa.
Đứng dậy lần nữa, thi thể Quách Quân Kiệt vẫn còn trên lưng, tôi bước qua mảnh da người, đá cánh cửa gỗ dẫn lên sân thượng.
Ánh trăng lờ mờ chiếu lên mặt, chỉ có tầng cao nhất của tòa nhà mới có thể nhìn thấy ánh trăng.
“Dưới ánh sáng của ánh trăng, tôi sẽ khiến tên ác quỷ hại người như cậu tan xương nát thịt, hồn phi phách tán!” Từng bước từng bước đi tới rìa của sân thượng, giẫm lên lan can.
“Đi chết đi!”
Tôi dùng hết sức ném cái xác nằm trên lưng từ tầng 4 xuống!
“Grầm!”
Bên trong hành lang vang lên tiếng gào thét kinh hoàng, vô số mặt quỷ dữ tợn trong đám khói đen cuồn cuộn bay ra, gương nanh múa vuốt, gào khóc thảm thiết.
“Bùm!” Vài giây sau, tiếng va chạm giữa thi thể và mặt đất vang lên, cùng lúc đó, toàn bộ bóng ma tụ tập trên mái nhà đều biến mất.
Lúc này, Nguyên Thần Thần Sát mới thoát khỏi Tiểu Phượng, cậu ta bước lên sân thượng, nhưng đáng tiếc là tất cả đã kết thúc.
Ác quỷ hóa thành từng luồng khói xanh, cuối cùng chỉ còn lại một cậu bé gầy gò đứng trước mặt tôi, cậu ta mặc một bộ đồng phục học sinh phong phanh, khuôn mặt mờ mịt dần dần hiện rõ ra.
“Là cậu?” Tôi buột miệng thốt ra hai chữ, nhưng vắt óc suy nghĩ vẫn không thể nhớ ra tôi đã gặp cậu ta ở đâu.
“Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau.” Cậu ta hóa thành tro bụi dưới ánh trăng, nhưng lời cuối cùng của cậu ta đã khắc sâu vào lòng tôi.
“Kết thúc rồi sao?” Trên trời có ánh sáng lờ mờ, tôi khập khiễng đi lại cầu thang, lớp da người trên đất đã biến mất, Anh Tử và Tú Mộc cũng đã biến mất, trên bậc thang lạnh lẽo chỉ còn cô gái mặc áo cưới tên Tiểu Phượng.
“Cô gái, cảm ơn nhiều.” Tôi đưa tay vỗ vai Tiểu Phượng, nhưng khi cô ta quay đầu lại đã khiến tôi sợ chết khiếp, đó không phải là biểu cảm của một con người nên có, trên mặt cô ta lúc này tràn ngập hận thù và đau khổ.
Sau một lúc lặng im suy nghĩ, tôi mới nhận ra đây chính ác quỷ đã chiếm lấy cơ thể của Tiểu Phượng trong khách sạn An Tâm, chẳng trách oán khí lại sâu đến vậy.
Bình luận facebook