Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Trương Lãng ngược lại không thèm để ý hắn cười hắc hắc không ngừng, mà đám người trên mặt đất lúc này cũng đã biến mất vô ảnh vô tung.
Yến Minh kia dò xét hai người không dứt, sau đó cả giận nói:
- Muốn đoạn Trường Tín Cung Đăng, trước hết phải vượt qua cửa quan Yến Minh này.
Trương Lãng cười cười sau đó không thèm để ý mà nói:
- Trường Tín Cung Đăng chúng ta không để ý tới, chỉ là không biết Yến Huynh định làm gì?
Yến Minh thấy Trương Lãng không có dã tâm với Trường Tín Cung Đăng hơn nữa đối với mình cũng không có ý thù địch thì sắc mặt trở nên vui vẻ, trong lòng kinh dị tuy nhiên một tay vẫn cầm tam tiêm đao lưỡng nhận, phát ra thanh âm thô hào:
- Ta nghe thấy Tào Tháo là anh hùng đang định tới tụ hợp.
Thanh âm vô cùng chói tai nghe giống như vịt đực.
Lúc này đại hán trong trận đã không kiên nhẫn bỗng nhiên nghe hắn hét lớn một tiếng, tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay của hắn chuyển thủ thành công phát ra đao phong vù vù như mãnh hổ rời núi vô cùng lợi hại, mấy đại hán vây công liền phát ra thanh âm thảm thiết mỗi người ném thương ném kích ra, đại hán kia cũng trầm thấp buồn bực một tiếng, rút lui hai bước, cánh tay trái trúng một đao chảy ra máu tươi.
Trương Lãng nghĩ nghĩ Trường Tín Cung Đăng không có ý nghĩa gì với ta tuy nhiên Yến Minh ngươi có năng lực ta làm sao có thể để ngươi đầu nhập dưới trướng Tào Tháo.
Lúc này bước chân của Yến Minh trở nên bất ổn, Trương Lãng liền vội vàng ra lệnh cho Dương Dung đến cầm máu cho Yến Minh, Yến Minh vừa muốn phản kháng thì đã bị Trương Lãng dùng một đòn chế trụ, Yến Minh vốn cho rằng đối phương muốn Trường Tín Cung Đăng trên người của mình không ngờ đối phương chỉ cởi túi xách của mình mà đặt qua một bên đồng thời Trương Lãng trầm giọng nói:
- Không nên lộn xộn bằng không miệng vết thương sẽ chảy nhiều máu hơn nữa.
Yến Minh nghe xong thì thật sự bất động nhìn đám người bọn họ cầm máu chữa thương trong lòng khó hiểu.
Sau khi băng bó xong Dương Dung mới bắt đầu khẽ dịu dàng nói:
- Băng bó xong rồi trong vòng hai tuần huynh cẩn thận là được.
Lúc này Trương Lãng mới thấy quần áo của Yến Minh rách mướp liền gọi Hàn Cử đem quần áo tốt nhất tới cho hắn thay đổi tuy hơi chật nhưng vẫn có thể thừa nhận.
Trong lòng Yến Minh dâng lên cảm giác ấm áp hai mắt của hắn hơi ươn ướt.
Hóa ra Yến Minh phụ mẫu đều mất dựa vào sự tiếp tế của người trong thôn mà sống, bởi vì hắn hết sức khó coi cho nên người khác không thích hắn chứ đừng nói là bằng hữu tốt hay là huynh đệ, đáng gaiajn chính là hắn bình thường chịu nhiều sự lăng nhục, về sau có một lần Yến Minh sau khi bị khi dễ liền hôn mê ven đường vừa vặn có người ngoại đạo đi ngang qua liền cứu hắn truyền cho hắn tam tiêm đao lưỡng nhận.Trong lúc vô tình hắn đoạt được Trường Tín Cung Đăng, lại nghe nói Tào Tháo dùng lễ hiền đối đáp thu nhân tài hắn cũng muốn đem Trường Tín Cung Đăng dâng cho Tào Tháo, đang đi trên đường một số người tìm tới hắn cũng vì Trường Tín Cung Đăng, không ngờ lại bị hắn đánh chạy.
Lúc này Yến Minh nhìn Trương Lãng và Dương Dung thấy bọn họ tư lệ trời sinh mỗi người đều quần áo tươi sáng rõ nét tuyệt không phải là người bình thường, hơn nữa Dương Dung trị thương khiến cho hắn cảm động, liền vội vàng quỳ xuống đất khóc lớn:
- Lão gia xin người thu nhận ta.
Trương Lãng ngạc nhiên vô cùng thấy Yến Minh thất thố thì vội vàng nói:
- Huynh mau đứng lên đi có chuyện gì thì từ từ nói.
Dưới sự dìu đỡ của Trương Lãng, Yến Minh vừa lau nước mắt vừa nói:
- Lão gia tiểu tử từ nhỏ không cha không mẹ bởi vì tướng mạo khó coi cho nên bị nhiều người khi dễ chỉ có lão gia là không chê còn làm phiền phu nhân trị thương đại ân đại đức này Yến Minh nhất đinh phải báo nguyện dâng Trường Tín Cung Đăng làm thân trâu ngựa cả đời, quyết không oán hận.
Dương Dung nghe xong thì há hốc mồm mắt hạnh trợn trừng Trương Lãng cũng choáng váng miệng trở thành hình chữ O, không ngờ mình chỉ nói vài câu chữa thương cho hắn hắn lại cảm động như thế.
Trương Liêu cũng động dung vô cùng đồng tình với Yến Minh tiếp lời nói:
- Chi Thanh ta thấy đại hán này tuy mặt mũi xấu xí nhưng là người lương thiện, võ nghệ bất phàm, hơn nữa chúng ta cũng muốn tới chỗ của Đào đại nhân thêm hắn cũng không có gì khác biệt.
Trương Lãng không chút nghĩ ngợi gật đàu vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt Yến Minh huynh về sau phải theo ta Trường Tín Cung Đăng kia huynh cứ giữ đi.
Yến Minh vui mừng quá dỗi, khuôn mặt đen híp lại quỳ gối xuống mà dập đầu ba cái khóc không ra tiếng nói:
- Yến Minh tạ ơn chủ nhân.
Trương Lãng cũng không ngăn lại đợi hắn chuẩn bị tốt xong liền mỉm cười đỡ hắn lên.
Sau đó Yến Minh bái Dương Dung Trương Lãng lại giới thợ hắn cho Văn Cơ Hàn Cử bọn họ, Hàn Cử không vì vẻ bề ngoài của Yến Minh mà sinh ác ý.
Dọc đường Trương Lãng thầm nghĩ mình có nên dò xét ở Đông Quận tìm vợ chồng Cao Thuận trước hay không, có lẽ Điển Vi và Điền Phong cũng đã tìm thấy Triệu Vân rồi, về sau đến Từ Châu mình phái người đưa thư cũng không muốn.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy liền đi về phía Từ Châu.
Nửa tháng sau bọn họ đã đến Định Đào không đầy mười ngày nữa là có thể tới Từ Châu Trương Lãng mệnh cho Hàn Cử thúc roi ngựa, đưa tin cho Đào Khiêm nói chuyện mình muốn tới trướng của hắn.
Đến đầu tháng bảy đám người Trương Lãng đã đến Từ Châu phồn hoa rồi.
Nơi này dĩ nhiên không vinh hoa được bằng thành thị cũng không trải qua chiến hảo tẩy lễ, thương nhân tùy ý lui tới, Trương Lãng lần đầu tiên nhìn thấy thành thị phồn hoa như vậy Trường An và Lạc Dương tuyệt không thể so sánh.
Mấy người thăm dò được địa phương của châu phủ trước hết để cho Dương Dung và Thái Văn Cơ chúng nữ nghỉ ngơi ở khách sạn bởi vì Yến Minh hình dạng khó coi cho nên cũng nghỉ tại đó, hắn cùng với Trương Liêu đi dò xét.
Từ trung tâm thành thị cho tới châu phủ chưa đầy nửa canh giờ, từ phía xa xa đã nhìn thấy kiến trúc hoa lệ khí phái phi phàm, đến gần thấy biển hiệu là Châu Mục Trương Lãng mới biết mình đã tìm đúng.
Nhìn thấy bốn phía uy phong lầm lẫm, đầy binh sĩ hồ tử Trương Lãng ý bảo Trương Liêu đi thông báo.
Người binh lính kia thấy hai người Trương Lãng khí chất bất phàm cho nên cũng không dám lạnh nhạt.
Không bao lâu sau từ bên trong đi ra một đám người dẫn đầu là một vị đại nhân mặt mũi trắng bóc, tràn ngập vẻ nhân từ, mặc một áo bào màu xanh sẫm, đằng sau là mấy vị khí chất bất phàm nhìn là biết không phải nhân vật bình thường.
Yến Minh kia dò xét hai người không dứt, sau đó cả giận nói:
- Muốn đoạn Trường Tín Cung Đăng, trước hết phải vượt qua cửa quan Yến Minh này.
Trương Lãng cười cười sau đó không thèm để ý mà nói:
- Trường Tín Cung Đăng chúng ta không để ý tới, chỉ là không biết Yến Huynh định làm gì?
Yến Minh thấy Trương Lãng không có dã tâm với Trường Tín Cung Đăng hơn nữa đối với mình cũng không có ý thù địch thì sắc mặt trở nên vui vẻ, trong lòng kinh dị tuy nhiên một tay vẫn cầm tam tiêm đao lưỡng nhận, phát ra thanh âm thô hào:
- Ta nghe thấy Tào Tháo là anh hùng đang định tới tụ hợp.
Thanh âm vô cùng chói tai nghe giống như vịt đực.
Lúc này đại hán trong trận đã không kiên nhẫn bỗng nhiên nghe hắn hét lớn một tiếng, tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay của hắn chuyển thủ thành công phát ra đao phong vù vù như mãnh hổ rời núi vô cùng lợi hại, mấy đại hán vây công liền phát ra thanh âm thảm thiết mỗi người ném thương ném kích ra, đại hán kia cũng trầm thấp buồn bực một tiếng, rút lui hai bước, cánh tay trái trúng một đao chảy ra máu tươi.
Trương Lãng nghĩ nghĩ Trường Tín Cung Đăng không có ý nghĩa gì với ta tuy nhiên Yến Minh ngươi có năng lực ta làm sao có thể để ngươi đầu nhập dưới trướng Tào Tháo.
Lúc này bước chân của Yến Minh trở nên bất ổn, Trương Lãng liền vội vàng ra lệnh cho Dương Dung đến cầm máu cho Yến Minh, Yến Minh vừa muốn phản kháng thì đã bị Trương Lãng dùng một đòn chế trụ, Yến Minh vốn cho rằng đối phương muốn Trường Tín Cung Đăng trên người của mình không ngờ đối phương chỉ cởi túi xách của mình mà đặt qua một bên đồng thời Trương Lãng trầm giọng nói:
- Không nên lộn xộn bằng không miệng vết thương sẽ chảy nhiều máu hơn nữa.
Yến Minh nghe xong thì thật sự bất động nhìn đám người bọn họ cầm máu chữa thương trong lòng khó hiểu.
Sau khi băng bó xong Dương Dung mới bắt đầu khẽ dịu dàng nói:
- Băng bó xong rồi trong vòng hai tuần huynh cẩn thận là được.
Lúc này Trương Lãng mới thấy quần áo của Yến Minh rách mướp liền gọi Hàn Cử đem quần áo tốt nhất tới cho hắn thay đổi tuy hơi chật nhưng vẫn có thể thừa nhận.
Trong lòng Yến Minh dâng lên cảm giác ấm áp hai mắt của hắn hơi ươn ướt.
Hóa ra Yến Minh phụ mẫu đều mất dựa vào sự tiếp tế của người trong thôn mà sống, bởi vì hắn hết sức khó coi cho nên người khác không thích hắn chứ đừng nói là bằng hữu tốt hay là huynh đệ, đáng gaiajn chính là hắn bình thường chịu nhiều sự lăng nhục, về sau có một lần Yến Minh sau khi bị khi dễ liền hôn mê ven đường vừa vặn có người ngoại đạo đi ngang qua liền cứu hắn truyền cho hắn tam tiêm đao lưỡng nhận.Trong lúc vô tình hắn đoạt được Trường Tín Cung Đăng, lại nghe nói Tào Tháo dùng lễ hiền đối đáp thu nhân tài hắn cũng muốn đem Trường Tín Cung Đăng dâng cho Tào Tháo, đang đi trên đường một số người tìm tới hắn cũng vì Trường Tín Cung Đăng, không ngờ lại bị hắn đánh chạy.
Lúc này Yến Minh nhìn Trương Lãng và Dương Dung thấy bọn họ tư lệ trời sinh mỗi người đều quần áo tươi sáng rõ nét tuyệt không phải là người bình thường, hơn nữa Dương Dung trị thương khiến cho hắn cảm động, liền vội vàng quỳ xuống đất khóc lớn:
- Lão gia xin người thu nhận ta.
Trương Lãng ngạc nhiên vô cùng thấy Yến Minh thất thố thì vội vàng nói:
- Huynh mau đứng lên đi có chuyện gì thì từ từ nói.
Dưới sự dìu đỡ của Trương Lãng, Yến Minh vừa lau nước mắt vừa nói:
- Lão gia tiểu tử từ nhỏ không cha không mẹ bởi vì tướng mạo khó coi cho nên bị nhiều người khi dễ chỉ có lão gia là không chê còn làm phiền phu nhân trị thương đại ân đại đức này Yến Minh nhất đinh phải báo nguyện dâng Trường Tín Cung Đăng làm thân trâu ngựa cả đời, quyết không oán hận.
Dương Dung nghe xong thì há hốc mồm mắt hạnh trợn trừng Trương Lãng cũng choáng váng miệng trở thành hình chữ O, không ngờ mình chỉ nói vài câu chữa thương cho hắn hắn lại cảm động như thế.
Trương Liêu cũng động dung vô cùng đồng tình với Yến Minh tiếp lời nói:
- Chi Thanh ta thấy đại hán này tuy mặt mũi xấu xí nhưng là người lương thiện, võ nghệ bất phàm, hơn nữa chúng ta cũng muốn tới chỗ của Đào đại nhân thêm hắn cũng không có gì khác biệt.
Trương Lãng không chút nghĩ ngợi gật đàu vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt Yến Minh huynh về sau phải theo ta Trường Tín Cung Đăng kia huynh cứ giữ đi.
Yến Minh vui mừng quá dỗi, khuôn mặt đen híp lại quỳ gối xuống mà dập đầu ba cái khóc không ra tiếng nói:
- Yến Minh tạ ơn chủ nhân.
Trương Lãng cũng không ngăn lại đợi hắn chuẩn bị tốt xong liền mỉm cười đỡ hắn lên.
Sau đó Yến Minh bái Dương Dung Trương Lãng lại giới thợ hắn cho Văn Cơ Hàn Cử bọn họ, Hàn Cử không vì vẻ bề ngoài của Yến Minh mà sinh ác ý.
Dọc đường Trương Lãng thầm nghĩ mình có nên dò xét ở Đông Quận tìm vợ chồng Cao Thuận trước hay không, có lẽ Điển Vi và Điền Phong cũng đã tìm thấy Triệu Vân rồi, về sau đến Từ Châu mình phái người đưa thư cũng không muốn.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy liền đi về phía Từ Châu.
Nửa tháng sau bọn họ đã đến Định Đào không đầy mười ngày nữa là có thể tới Từ Châu Trương Lãng mệnh cho Hàn Cử thúc roi ngựa, đưa tin cho Đào Khiêm nói chuyện mình muốn tới trướng của hắn.
Đến đầu tháng bảy đám người Trương Lãng đã đến Từ Châu phồn hoa rồi.
Nơi này dĩ nhiên không vinh hoa được bằng thành thị cũng không trải qua chiến hảo tẩy lễ, thương nhân tùy ý lui tới, Trương Lãng lần đầu tiên nhìn thấy thành thị phồn hoa như vậy Trường An và Lạc Dương tuyệt không thể so sánh.
Mấy người thăm dò được địa phương của châu phủ trước hết để cho Dương Dung và Thái Văn Cơ chúng nữ nghỉ ngơi ở khách sạn bởi vì Yến Minh hình dạng khó coi cho nên cũng nghỉ tại đó, hắn cùng với Trương Liêu đi dò xét.
Từ trung tâm thành thị cho tới châu phủ chưa đầy nửa canh giờ, từ phía xa xa đã nhìn thấy kiến trúc hoa lệ khí phái phi phàm, đến gần thấy biển hiệu là Châu Mục Trương Lãng mới biết mình đã tìm đúng.
Nhìn thấy bốn phía uy phong lầm lẫm, đầy binh sĩ hồ tử Trương Lãng ý bảo Trương Liêu đi thông báo.
Người binh lính kia thấy hai người Trương Lãng khí chất bất phàm cho nên cũng không dám lạnh nhạt.
Không bao lâu sau từ bên trong đi ra một đám người dẫn đầu là một vị đại nhân mặt mũi trắng bóc, tràn ngập vẻ nhân từ, mặc một áo bào màu xanh sẫm, đằng sau là mấy vị khí chất bất phàm nhìn là biết không phải nhân vật bình thường.
Bình luận facebook