Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 474
Ngày đó Thận huyện truyền đến tin tức Triệu Vân đắ thắng Từ Thứ cũng không hề cao hứng cho rằng Tào Tháo sẽ lui binh, mà phân phó cho ba quân tướng sĩ cẩn thận đề phòng quân Tào công thành hơn nữa thái độ còn khác thường cổ động dân chúng Hạ Thái cùng nhau thu thập khí giới thủ thành, Từ Thứ nói:
- Tào Tháo đã không có đường lui, chỉ có thể phá nồi dìm đan, tử chiến đến cùng lần này tiến công nhất định vô cùng kịch liệt, Hạ Thái có thể không bảo trụ được, Thọ Xuân sẽ không còn yên ổn, chỉ cần qua được một tuần này là tới mùa đông, quân Tào bị phá hủy vật tư sẽ căng thẳng, Tào Tháo không muốn lui cũng phải lui cho nên chúng ta cần phải cẩn thận, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Các tướng đều bái phục trí tuệ của Từ Thứ ra ngoài chuẩn bị công việc.
Quả nhiên tình thế đúng như Từ Thứ sở liệu, Tào binh điên cuồng công Hạ Thái cũng may Từ Thứ có chuẩn bị cho nên cũng đánh lui được Tào Hồng, bảo vệ Hạ Thái yên ổn.
Đảo mặt một tuần trôi qua lập tức bắt đầu mùa đông, gió bắc gào thét quân Tào càng ngày càng cấp bách vấn đề lương thảo, Tào Tháo mấy ngày triệu tập chúng tướng thương nghị công việc lui binh.
Tào Tháo nói:
- Hiện tại quân ta vật tư khó kiếm, cộng thêm Vũ Quan Tán Quan đều có quân tình chỉ sợ nếu không lui binh quay trở lại thủ, Trung Nguyên nhân tâm chấn động khó bảo đảm rằng không có người thừa cơ khởi loạn.
Tuân Du nói:
- Chúa công nếu như vậy mà lui binh chỉ sợ Từ Thứ phái người tuy đuổi, quân ta không có chiến tâm không chống lại được công kích của quân Tào một khi ngăn cản không nổi chỉ sợ trung quân đều rơi vào tuyệt cảnh.
Tào Tháo cười nói:
- Chuyện này ta đã nghĩ, Giang Đông nếu truy kích là hợp với ý của ta, có thể để cho Tào Thực lãnh năm vạn đội ngũ ở phía sau, Tào Hưu lãnh ba vạn đội ngũ mai phục, nếu như Từ Thứ thataj sự truy kích, quân ta bắn hiệu lệnh Tào Thực ở phía sau đoạn đường quân ta quay đầu đánh lại, Tào Hưu xuất binh phục kích, phản công Hạ Thái vậy chẳng phải trừ diệt được binh mã chủ lực của Từ Thứ còn thừa cơ nắm được Hạ Thái hay sao?
Tuân Du lộ ra vẻ băn khoăn:
- Những ngày qua giao phong Từ Thứ hiển nhiên là một người không dễ mắc lừa, vạn nhất bị hắn nhìn ra chỉ sợ không thể thành.Tào Tháo gật đầu, lộ vẻ bực bội:
- Vậy ý của Công Đạt là thế nào?
Tuân Du trầm tư:
- Quân ta nên từng nhóm trở ra, thận trọng từng bước lui binh mười dặm thì đóng một doanh, chỉnh đốn một ngày, như vậy có thể yên ổn mà tới Hứa Xương.
Tào Tháo đồng ý:
- Theo ý của Công Đạt vậy truyền lệnh của tam quân, ngày mai bắt đầu lui binh.
Tào Tháo cuối cùng cũng đã lui binh, tin tức này truyền ra làm cho Hạ Thái vui mừng, có tướng sĩ kích động chỉ chờ chủ tướng hạ lệnh truy kích, giải quyết phiền muộn mấy tháng nay.
Từ Thứ điều tra hai ngày thấy Tào binh lui về có kết cấu hơn mười dặm hạ một trại, bố trí phòng ngự, mấy ngày sau lại có một đám lui về, theo vậy, Từ Thứ muốn mang binh truy kích thì Tào Tháo mặc dù lui về nhưng trước sau hai quân vẫn hô ứng, cộng thêm Tào Tháo thận trọng từng ước trong nhất thời Từ Thứ không thấy có đường nào.
Tin tức Tào Tháo lui binh cũng rơi vào trong tai của Triệu Vân, bởi vì Triệu Vân đã kịp thời điều động binh mã của Hoàng Tự và Lăng Thống nên liền có ý định ở Thận huyện vây công Tào Tháo, nhưng nhanh chóng Từ Thứ đưa thư tới nói Triệu Vân bỏ qua ý định này, Tào Tháo mặc dù lui nhưng hai cánh y nguyên vẫn còn,thừa cơ hội này, nên phá hai cánh của hắn, Triệu Vân sau khi đánh giá thì đồng ý với suy nghĩ của Từ Thứ, lại để cho Hoàng Tự và Lăng Thống dẫn mấy vạn binh sĩ cùng với Từ Hoảng hợp binh, tiến tới Nhữ Âm phối hợp với đại quân của Chu Du, đánh Dĩnh Xuyên quận, tranh thủ cầm lấy Dĩnh Xuyên, Hạ Hầu Uyên không có cách nào tấn công Tiểu Bái, Cao Thuận cũng không cách nào đánh lui Tào Binh, cộng thêm bắt đầu mùa đông, hai quân bắt đầu lui về, chuẩn bị năm sau tái chiến.
Ở đường phía Tây, vốn Tào Nhân ngăn cản không được trùng kích của Chu Du, cộng thêm Tào Tháo lui binh vô cùng chậm chạp, bị Từ Hoảng nhanh chân tiến tới trước một bước hai đạo nhân mã điên cuồng giáp công, trong nhất thời Tào Nhân bốn bề thụ địch, tràn đầy nguy cơ.
Đúng lúc này, Tuần Hoặc mang binh tới tiếp viện Dĩnh Xuyên khó khăn lắm mới ổn định được tình thế đồng thời phân công mấy vạn đội ngũ đi Vũ quan, không cho quân Giang Đông mở cửa Quan Trung ra.
Đảo mắt đã qua một tuần, đã là ngày đông chí, Chu Du lâu không công được, cộng thêm Tào Tháo đã điều quân tiếp viện, lúc này mới bỏ binh lui về Tương thành.
Nam Bắc đại chiến, rốt cuộc cũng tạm dừng một giai đoan.
Trận chiến này, bên Tào Tháo và Trương Lãng đều đánh ngang tay, nhưng tình thế nhìn xuống quân Giang Đông vẫn thua một chút, phòng thủ vĩnh viễn vẫn là bị động, mấy lần phòng tuyến bị quân Tào công phá, tuy cuối cùng vẫn lấy lại nhưng tổn thất thảm trọng, cũng may nhờ thần uy của Triệu Vân phá được Thận huyện mới ổn định cục diện, ngược lại hai bên bất phân thắng bại, Từ Châu mất đi Phong huyện, mà Chu Du lại lấy được Tương Thành, nhưng có một điều khiến cho Trương Lãng cố kỵ chính là tuy lúc này đánh lui Tào Tháo nhưng khó bảo toàn rằng tiếp theo cũng có thể đánh lui như vậy, Tào Tháo ở phía Bắc có lực lượng hùng hậu, mà mình thì không có tiền vốn như vậy, hiện tại kỳ vọng lớn nhất chính là Lưu Bị có thể nhanh chóng phát triển ở Tứ Xuyên, cùng mình liên minh kháng Tào, đương nhiên Trương Lãng không phải là một người dựa vào người khác
Lưu Bị hiện tại ở Tứ Xuyên như cá gặp nước không ngừng chiêu binh mãi mã, lễ vật danh sĩ khắp nơi, những người có tài liền tụ hợp, thế mạnh hơn nhiều, mà dưới sự chủ trì của Gia Cát Lượng, quân chính đề cao tiền bạc sâu dày, sớm đã vượt xa ngày trước, hơn nữa Lưu Bị cũng bắt đầu hùng tâm bừng bừng, sau khi nhận được thư của Trương Lãng liền lập tức thương thảo cùng với Gia Cát Lượng ra Hán Trung.
Gia Cát Lượng dĩ nhiên biết tầm quan trọng vị trí địa lý của Hán Trung, tuy Trương Lãng có cái nhìn khác nhưng đất Hán Trung là môn hộ của Xuyên Thục, cho nên Trương Lãng không nói thêm gì bắt đầu mang binh ra đánh Trương Lỗ.
Hai bên bền bỉ giao chiến, Trương Lỗ dần ngăn không nổi.
Mà lúc này Trương Lãng ở phía Giang Đông lại cảm thấy phiền muộn về Từ Châu, thứ nhất phụ thân của Mi Hoàn chết bệnh, thứ hai Trương Liêu và Hạ Hầu Uyên đang giao phong thì giặc Oa trên biển lại một lần nữa hưng phong, mà Trương Liêu lại không có thời gian để bận tâm, nghĩ tới nghĩ lui, Trương Liêu quyết định để cho Điền Phong đi xem.
Giặc Oa vây Trương Liêu đã lâu, lần này thừa dịp quân Tào lui binh nhất định phải nhổ tận gốc đám Nhật Bản đáng ghét này.
- Tào Tháo đã không có đường lui, chỉ có thể phá nồi dìm đan, tử chiến đến cùng lần này tiến công nhất định vô cùng kịch liệt, Hạ Thái có thể không bảo trụ được, Thọ Xuân sẽ không còn yên ổn, chỉ cần qua được một tuần này là tới mùa đông, quân Tào bị phá hủy vật tư sẽ căng thẳng, Tào Tháo không muốn lui cũng phải lui cho nên chúng ta cần phải cẩn thận, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Các tướng đều bái phục trí tuệ của Từ Thứ ra ngoài chuẩn bị công việc.
Quả nhiên tình thế đúng như Từ Thứ sở liệu, Tào binh điên cuồng công Hạ Thái cũng may Từ Thứ có chuẩn bị cho nên cũng đánh lui được Tào Hồng, bảo vệ Hạ Thái yên ổn.
Đảo mặt một tuần trôi qua lập tức bắt đầu mùa đông, gió bắc gào thét quân Tào càng ngày càng cấp bách vấn đề lương thảo, Tào Tháo mấy ngày triệu tập chúng tướng thương nghị công việc lui binh.
Tào Tháo nói:
- Hiện tại quân ta vật tư khó kiếm, cộng thêm Vũ Quan Tán Quan đều có quân tình chỉ sợ nếu không lui binh quay trở lại thủ, Trung Nguyên nhân tâm chấn động khó bảo đảm rằng không có người thừa cơ khởi loạn.
Tuân Du nói:
- Chúa công nếu như vậy mà lui binh chỉ sợ Từ Thứ phái người tuy đuổi, quân ta không có chiến tâm không chống lại được công kích của quân Tào một khi ngăn cản không nổi chỉ sợ trung quân đều rơi vào tuyệt cảnh.
Tào Tháo cười nói:
- Chuyện này ta đã nghĩ, Giang Đông nếu truy kích là hợp với ý của ta, có thể để cho Tào Thực lãnh năm vạn đội ngũ ở phía sau, Tào Hưu lãnh ba vạn đội ngũ mai phục, nếu như Từ Thứ thataj sự truy kích, quân ta bắn hiệu lệnh Tào Thực ở phía sau đoạn đường quân ta quay đầu đánh lại, Tào Hưu xuất binh phục kích, phản công Hạ Thái vậy chẳng phải trừ diệt được binh mã chủ lực của Từ Thứ còn thừa cơ nắm được Hạ Thái hay sao?
Tuân Du lộ ra vẻ băn khoăn:
- Những ngày qua giao phong Từ Thứ hiển nhiên là một người không dễ mắc lừa, vạn nhất bị hắn nhìn ra chỉ sợ không thể thành.Tào Tháo gật đầu, lộ vẻ bực bội:
- Vậy ý của Công Đạt là thế nào?
Tuân Du trầm tư:
- Quân ta nên từng nhóm trở ra, thận trọng từng bước lui binh mười dặm thì đóng một doanh, chỉnh đốn một ngày, như vậy có thể yên ổn mà tới Hứa Xương.
Tào Tháo đồng ý:
- Theo ý của Công Đạt vậy truyền lệnh của tam quân, ngày mai bắt đầu lui binh.
Tào Tháo cuối cùng cũng đã lui binh, tin tức này truyền ra làm cho Hạ Thái vui mừng, có tướng sĩ kích động chỉ chờ chủ tướng hạ lệnh truy kích, giải quyết phiền muộn mấy tháng nay.
Từ Thứ điều tra hai ngày thấy Tào binh lui về có kết cấu hơn mười dặm hạ một trại, bố trí phòng ngự, mấy ngày sau lại có một đám lui về, theo vậy, Từ Thứ muốn mang binh truy kích thì Tào Tháo mặc dù lui về nhưng trước sau hai quân vẫn hô ứng, cộng thêm Tào Tháo thận trọng từng ước trong nhất thời Từ Thứ không thấy có đường nào.
Tin tức Tào Tháo lui binh cũng rơi vào trong tai của Triệu Vân, bởi vì Triệu Vân đã kịp thời điều động binh mã của Hoàng Tự và Lăng Thống nên liền có ý định ở Thận huyện vây công Tào Tháo, nhưng nhanh chóng Từ Thứ đưa thư tới nói Triệu Vân bỏ qua ý định này, Tào Tháo mặc dù lui nhưng hai cánh y nguyên vẫn còn,thừa cơ hội này, nên phá hai cánh của hắn, Triệu Vân sau khi đánh giá thì đồng ý với suy nghĩ của Từ Thứ, lại để cho Hoàng Tự và Lăng Thống dẫn mấy vạn binh sĩ cùng với Từ Hoảng hợp binh, tiến tới Nhữ Âm phối hợp với đại quân của Chu Du, đánh Dĩnh Xuyên quận, tranh thủ cầm lấy Dĩnh Xuyên, Hạ Hầu Uyên không có cách nào tấn công Tiểu Bái, Cao Thuận cũng không cách nào đánh lui Tào Binh, cộng thêm bắt đầu mùa đông, hai quân bắt đầu lui về, chuẩn bị năm sau tái chiến.
Ở đường phía Tây, vốn Tào Nhân ngăn cản không được trùng kích của Chu Du, cộng thêm Tào Tháo lui binh vô cùng chậm chạp, bị Từ Hoảng nhanh chân tiến tới trước một bước hai đạo nhân mã điên cuồng giáp công, trong nhất thời Tào Nhân bốn bề thụ địch, tràn đầy nguy cơ.
Đúng lúc này, Tuần Hoặc mang binh tới tiếp viện Dĩnh Xuyên khó khăn lắm mới ổn định được tình thế đồng thời phân công mấy vạn đội ngũ đi Vũ quan, không cho quân Giang Đông mở cửa Quan Trung ra.
Đảo mắt đã qua một tuần, đã là ngày đông chí, Chu Du lâu không công được, cộng thêm Tào Tháo đã điều quân tiếp viện, lúc này mới bỏ binh lui về Tương thành.
Nam Bắc đại chiến, rốt cuộc cũng tạm dừng một giai đoan.
Trận chiến này, bên Tào Tháo và Trương Lãng đều đánh ngang tay, nhưng tình thế nhìn xuống quân Giang Đông vẫn thua một chút, phòng thủ vĩnh viễn vẫn là bị động, mấy lần phòng tuyến bị quân Tào công phá, tuy cuối cùng vẫn lấy lại nhưng tổn thất thảm trọng, cũng may nhờ thần uy của Triệu Vân phá được Thận huyện mới ổn định cục diện, ngược lại hai bên bất phân thắng bại, Từ Châu mất đi Phong huyện, mà Chu Du lại lấy được Tương Thành, nhưng có một điều khiến cho Trương Lãng cố kỵ chính là tuy lúc này đánh lui Tào Tháo nhưng khó bảo toàn rằng tiếp theo cũng có thể đánh lui như vậy, Tào Tháo ở phía Bắc có lực lượng hùng hậu, mà mình thì không có tiền vốn như vậy, hiện tại kỳ vọng lớn nhất chính là Lưu Bị có thể nhanh chóng phát triển ở Tứ Xuyên, cùng mình liên minh kháng Tào, đương nhiên Trương Lãng không phải là một người dựa vào người khác
Lưu Bị hiện tại ở Tứ Xuyên như cá gặp nước không ngừng chiêu binh mãi mã, lễ vật danh sĩ khắp nơi, những người có tài liền tụ hợp, thế mạnh hơn nhiều, mà dưới sự chủ trì của Gia Cát Lượng, quân chính đề cao tiền bạc sâu dày, sớm đã vượt xa ngày trước, hơn nữa Lưu Bị cũng bắt đầu hùng tâm bừng bừng, sau khi nhận được thư của Trương Lãng liền lập tức thương thảo cùng với Gia Cát Lượng ra Hán Trung.
Gia Cát Lượng dĩ nhiên biết tầm quan trọng vị trí địa lý của Hán Trung, tuy Trương Lãng có cái nhìn khác nhưng đất Hán Trung là môn hộ của Xuyên Thục, cho nên Trương Lãng không nói thêm gì bắt đầu mang binh ra đánh Trương Lỗ.
Hai bên bền bỉ giao chiến, Trương Lỗ dần ngăn không nổi.
Mà lúc này Trương Lãng ở phía Giang Đông lại cảm thấy phiền muộn về Từ Châu, thứ nhất phụ thân của Mi Hoàn chết bệnh, thứ hai Trương Liêu và Hạ Hầu Uyên đang giao phong thì giặc Oa trên biển lại một lần nữa hưng phong, mà Trương Liêu lại không có thời gian để bận tâm, nghĩ tới nghĩ lui, Trương Liêu quyết định để cho Điền Phong đi xem.
Giặc Oa vây Trương Liêu đã lâu, lần này thừa dịp quân Tào lui binh nhất định phải nhổ tận gốc đám Nhật Bản đáng ghét này.
Bình luận facebook