Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 115: Nghi ngờ lại sinh ra
Vào tới phủ Thứ Sử thì cửa đóng chặt, không có một người nào nghênh đón.
Tần Tiêu xoay người xuống ngựa, nghi hoặc nhìn qua Phạm Thức Đức hỏi:
- Phạm tiên sinh, đây là phong tục gì? Hình như Giang Châu không có loại chuyện này.
Phạm Thức Đức cười hắc hắc, nói ra:
- Tân lang, lần này ngươi phải nhập gia tùy tục rồi. Ta cũng nghe theo lời của Ngô đại nhân nói, Ngạc Châu này lưu hành tập tục ‘ngăn cửa’, đem giấu cô dâu sau vài lớp cửa, tân lang phải đích thân mở ra từng cánh cửa, lúc này còn phải xem chú rể còn có thành ý hay không? Còn nữa a, phải có ‘mãi môn thải’, mỗi một tầng cửa sẽ có người giữ cửa, đều là thân thích của nhà gái hoặc là hảo hữu, ngươi phải ứng phó cho tốt, ha ha!
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, cười khổ:
- Giày vò như vậy bao lâu cho hết? Nếu phủ Thứ Sử có nhiều cửa thì phải làm sao!
Đám người cười to một hồi, đã có người hô:
- Tân lang, nhanh vào gọi cửa đi!
Tần Tiêu cười to, đi tới cửa chính cầm lấy cái vòng trong miệng con nghê, dùng sức đập vài cái:
- Mở cửa mở cửa, bổn quan... Ách, tân lang đến lấy lão bà.
Đám người lại cười to, có người nói:
- Làm gì có chú rể nào kêu cửa như vậy! Ngươi phải hạ giọng mới được, đang có việc cầu người đấy!
Quả nhiên cửa không có chút phản ứng, chỉ nghe bên trong có người cười hì hì.
Tần Tiêu buồn bực, đành phải khép nép nói:
- Vãn sinh Tần Tiêu đến đây nghênh đón Ngô gia đại tiểu thư, mời làm giai ngẫu, thỉnh cầu chư vị mở cửa, tạo thuận lợi!
Trong cửa lại cười hì hì, có giọng nữ kêu lên:
[ truyen cua t
ui ʘʘ net ] - Mở cửa thì được, nhưng phải có mãi môn thải!
Tần Tiêu vỗ trán một cái:
- Không tốt! Tiền bạc ta đều khen thưởng cho hạ nhân rồi, nhiều cũng không mang đến, cái này...
Lý Trọng Tuấn ở bên cạnh cũng đang ở bên cạnh cười ha ha, đi đến bên người Tần Tiêu kín đáo đưa cho hắn một bao bạc:
- Huynh đệ, ba trăm lượng, có lẽ đủ! Ta đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhớ rõ vốn và lãi phải đưa đủ cho ta!
Đám người thổn thức:
- Ba trăm lượng mãi môn thải, không hổ là làm quan nhi! Thực sự có tiền!
Tần Tiêu cười khổ tiếp nhận:
- Tạ điện hạ...
Dứt lời đem một thỏi bạc ném vào trong cửa:
- Mãi môn thải đã có, thỉnh cầu mở cửa!
Người sau cửa kinh hô, cánh cửa lập tức mở ra, mấy tiểu nha đầu cười toe toét nhìn Tần Tiêu xoay người hành lễ:
- Đa tạ cô gia khen thưởng, xin mời!
Tần Tiêu như trút được gánh nặng, dẫn theo bà mối bước vào trong cửa phủ Thứ Sử.
Trong phủ thứ sử đã sớm có lụa đỏ chữ hỉ đầy đủ, trang hoàng cực kỳ đại khí, ở ngoài đang có một đám quan viên của phủ Ngạc Châu tề tựu, vui vẻ ra mặt đi lên chúc mừng Tần Tiêu.
Tần Tiêu cũng không đợi Phạm Sĩ Đức giải thích, đoán chừng đều là người tới đây chúc mừng, muốn lấy chỗ tốt gì đó. Không có nói gì, phân a phân a, chia tiền a!
Mọi việc như thế trọn vẹn làm ầm ĩ mười hiệp, rốt cục khi tới khuê phòn của Ngô tiểu thư thì thủ vệ đương nhiên là lão tử Ngô Hưng Quốc.
Tần Tiêu đã mỏi mệt không chịu nổi, tìm Lý Trọng Tuấn mượn bạc cũng tiêu sạch rồi, vẫn còn tới chỗ Phạm Thức Đức chỗ mượn thêm một trăm lượng. Đi đến nơi đây đã hai tay trống trơn.
Tần Tiêu đang chuẩn đi tìm người vay để vượt qua mãi môn thải, cửa khuê phòng đã mở ra, Ngô Hưng Quốc cười ha hả ngồi ở ghế thái sư trước cửa lớn, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Hiền tế, vi phụ không muốn mãi môn thải, nhưng muốn bái ba đường, khi đó con gái của ta chính là của ngươi.
Tần Tiêu nghe xong thì tức giận: Đòi tiền thì được rồi, còn muốn lão tử bái lão tặc ngươi? Nhưng mà đùa giỡn tới mức này cũng phải tiếp tục thôi.
Tần Tiêu cười hì hì đi đến trước mặt Ngô Hưng Quốc xoay người bái hắn, trong nội tâm mắng thầm:
- Ta bái ngươi bán thân bất toại!
- Ta bái ngươi già bị si ngốc!
- Ta bái ngươi chết không toàn thây, ha ha, ta thật sự là quá ác độc!
Tần Tiêu bái xong, Ngô Hưng Quốc cười ha ha mang Tần Tiêu nâng dậy, lại kín đáo đưa cho hắn một cái gì đó, thì ra là một tấm ngân phiếu, nhìn hắn nói ra:
- Hiền tế chớ trách, phong thổ Ngạc Châu này là như thế, giày vò ngươi mệt lắm a? Đây là tiền vi phụ đưa cho ngươi qua ‘mãi môn thải’. Mà tiền này cũng là phong tục bản địa, coi như hồi báo hao tốn của ngươi, ha ha! Nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, nói như thế nào cũng không thể tiện nghi kẻ khác a!
Tần Tiêu cầm lấy ngân phiếu nhìn qua, trong nội tâm vui mừng mà nói:
- Ba ngàn quan, đây chính là ba ngàn lượng bạc! Ha ha, thoáng cái đã thu lại cả vốn lẫn lời!
Ngô Hưng Quốc tránh khỏi ghế thái sư, cười ha hả nói ra:
- Hiền tế mau vào đi! Tân nương tử đã đợi trong phòng từ lâu rồi.
Tần Tiêu giống như tháo được tảng đá lớn, rốt cục cũng thở dài một hơi, chắp chắp tay đi vào trong phòng.
Trong phòng Lý Tiên Huệ ăn mặc hoa bào màu đỏ rực, ngồi ngay ngắn ở mép giường, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tần Tiêu thì cười rộ lên:
- Tần đại nhân, mệt chết a?
- Nàng nói hay lắm!
Vẻ mặt Tần Tiêu cười khổ đi qua bên cạnh bàn, cầm lấy nước trà trên bàn tự rót một bát lớn và uống cạn. Lúc nãy hắn phải vượt qua mười tám cửa mới đi tới nơi này được, cuống họng đã khát khô rồi.
Cách ăn mặc của Lý Tiên Huệ hôm nay vô cùng xinh đẹp, áo hoa đỏ rực, mũ phượng khăn quàng vai, trâm cài Loan Phượng, trên trán thì thiếp một đóa hoa mai càng động lòng người, kiểu diễm sinh tư.
Tần Tiêu trong lúc lơ đãng đưa mắt nhìn qua vài lần, trong nội tâm lại thầm rung động, nhất thời sinh ra một ít ảo giác, hắn suy nghĩ có nên làm cho tràng kết hôn giả này thành thật hay không?
Ngô Hưng Quốc cười ha hả kéo cửa lại tự đi ra ngoài, thấy hắn ra ngoài cửa thì đoàn náo động ở bên ngoài cười vang, đều chúc mừng hắn.
Lý Tiên Huệ đi tới bên cạnh Tần Tiêu nói nhỏ vào tai của hắn, nói:
- Tần đại nhân, hẳn là Trọng Tuấn huynh trưởng của ta cũng tới Ngạc Châu?
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Nàng làm sao biết?
Lý Tiên Huệ nói ra:
- Hôm qua Tịch Nhi trên đường phố đi mua chút đồ cho tiệc cưới thì nhìn thấy trên đường.
Tần Tiêu thầm than, trong nội tâm suy nghĩ: Tịch Nhi, tại sao nàng lại lưu ý tới Lý Trọng Tuấn? Nàng là con gái Thứ Sử thì sao nhận ra Nghĩa Hưng Vương? Nếu Tịch Nhi đều sớm nhìn thấy Lý Trọng Tuấn thì Phượng tỷ bên kia khẳng định không có đạo lý không biết. Bọn chúng có thể vì Lý Trọng Tuấn bất ngờ tới mà sinh ra một ít hoài nghi, sau đó áp dụng các biện pháp thi triển thủ đoạn hay không?
Còn có Tịch Nhi, nếu phụ thân hắn là người xấu thì cũng nên cẩn thận tự định giá cân nhắc một chút, nha đầu kia là nhân vật nào!
Lý Tiên Huệ chân thành ngồi bên cạnh bàn, trâm cài trên đầu của nàng phát ra tiếng vang leng keng, cười mỉm nhìn qua Tần Tiêu:
- Tần đại nhân, Tiên Huệ chưa từng nghĩ tới còn có cơ hội mặc áo đỏ thêu phượng, đội mũ phượng và khăn quang vai hỉ đấy, gả ột người tuy là diễn trò, nhưng mà cũng hoàn thành một tâm nguyện của ta, cám ơn ngài ah!
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 115: Nghi ngờ lại sinh ra
Vào tới phủ Thứ Sử thì cửa đóng chặt, không có một người nào nghênh đón.
Tần Tiêu xoay người xuống ngựa, nghi hoặc nhìn qua Phạm Thức Đức hỏi:
- Phạm tiên sinh, đây là phong tục gì? Hình như Giang Châu không có loại chuyện này.
Phạm Thức Đức cười hắc hắc, nói ra:
- Tân lang, lần này ngươi phải nhập gia tùy tục rồi. Ta cũng nghe theo lời của Ngô đại nhân nói, Ngạc Châu này lưu hành tập tục ‘ngăn cửa’, đem giấu cô dâu sau vài lớp cửa, tân lang phải đích thân mở ra từng cánh cửa, lúc này còn phải xem chú rể còn có thành ý hay không? Còn nữa a, phải có ‘mãi môn thải’, mỗi một tầng cửa sẽ có người giữ cửa, đều là thân thích của nhà gái hoặc là hảo hữu, ngươi phải ứng phó cho tốt, ha ha!
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, cười khổ:
- Giày vò như vậy bao lâu cho hết? Nếu phủ Thứ Sử có nhiều cửa thì phải làm sao!
Đám người cười to một hồi, đã có người hô:
- Tân lang, nhanh vào gọi cửa đi!
Tần Tiêu cười to, đi tới cửa chính cầm lấy cái vòng trong miệng con nghê, dùng sức đập vài cái:
- Mở cửa mở cửa, bổn quan... Ách, tân lang đến lấy lão bà.
Đám người lại cười to, có người nói:
- Làm gì có chú rể nào kêu cửa như vậy! Ngươi phải hạ giọng mới được, đang có việc cầu người đấy!
Quả nhiên cửa không có chút phản ứng, chỉ nghe bên trong có người cười hì hì.
Tần Tiêu buồn bực, đành phải khép nép nói:
- Vãn sinh Tần Tiêu đến đây nghênh đón Ngô gia đại tiểu thư, mời làm giai ngẫu, thỉnh cầu chư vị mở cửa, tạo thuận lợi!
Trong cửa lại cười hì hì, có giọng nữ kêu lên:
[ truyen cua t
ui ʘʘ net ] - Mở cửa thì được, nhưng phải có mãi môn thải!
Tần Tiêu vỗ trán một cái:
- Không tốt! Tiền bạc ta đều khen thưởng cho hạ nhân rồi, nhiều cũng không mang đến, cái này...
Lý Trọng Tuấn ở bên cạnh cũng đang ở bên cạnh cười ha ha, đi đến bên người Tần Tiêu kín đáo đưa cho hắn một bao bạc:
- Huynh đệ, ba trăm lượng, có lẽ đủ! Ta đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhớ rõ vốn và lãi phải đưa đủ cho ta!
Đám người thổn thức:
- Ba trăm lượng mãi môn thải, không hổ là làm quan nhi! Thực sự có tiền!
Tần Tiêu cười khổ tiếp nhận:
- Tạ điện hạ...
Dứt lời đem một thỏi bạc ném vào trong cửa:
- Mãi môn thải đã có, thỉnh cầu mở cửa!
Người sau cửa kinh hô, cánh cửa lập tức mở ra, mấy tiểu nha đầu cười toe toét nhìn Tần Tiêu xoay người hành lễ:
- Đa tạ cô gia khen thưởng, xin mời!
Tần Tiêu như trút được gánh nặng, dẫn theo bà mối bước vào trong cửa phủ Thứ Sử.
Trong phủ thứ sử đã sớm có lụa đỏ chữ hỉ đầy đủ, trang hoàng cực kỳ đại khí, ở ngoài đang có một đám quan viên của phủ Ngạc Châu tề tựu, vui vẻ ra mặt đi lên chúc mừng Tần Tiêu.
Tần Tiêu cũng không đợi Phạm Sĩ Đức giải thích, đoán chừng đều là người tới đây chúc mừng, muốn lấy chỗ tốt gì đó. Không có nói gì, phân a phân a, chia tiền a!
Mọi việc như thế trọn vẹn làm ầm ĩ mười hiệp, rốt cục khi tới khuê phòn của Ngô tiểu thư thì thủ vệ đương nhiên là lão tử Ngô Hưng Quốc.
Tần Tiêu đã mỏi mệt không chịu nổi, tìm Lý Trọng Tuấn mượn bạc cũng tiêu sạch rồi, vẫn còn tới chỗ Phạm Thức Đức chỗ mượn thêm một trăm lượng. Đi đến nơi đây đã hai tay trống trơn.
Tần Tiêu đang chuẩn đi tìm người vay để vượt qua mãi môn thải, cửa khuê phòng đã mở ra, Ngô Hưng Quốc cười ha hả ngồi ở ghế thái sư trước cửa lớn, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Hiền tế, vi phụ không muốn mãi môn thải, nhưng muốn bái ba đường, khi đó con gái của ta chính là của ngươi.
Tần Tiêu nghe xong thì tức giận: Đòi tiền thì được rồi, còn muốn lão tử bái lão tặc ngươi? Nhưng mà đùa giỡn tới mức này cũng phải tiếp tục thôi.
Tần Tiêu cười hì hì đi đến trước mặt Ngô Hưng Quốc xoay người bái hắn, trong nội tâm mắng thầm:
- Ta bái ngươi bán thân bất toại!
- Ta bái ngươi già bị si ngốc!
- Ta bái ngươi chết không toàn thây, ha ha, ta thật sự là quá ác độc!
Tần Tiêu bái xong, Ngô Hưng Quốc cười ha ha mang Tần Tiêu nâng dậy, lại kín đáo đưa cho hắn một cái gì đó, thì ra là một tấm ngân phiếu, nhìn hắn nói ra:
- Hiền tế chớ trách, phong thổ Ngạc Châu này là như thế, giày vò ngươi mệt lắm a? Đây là tiền vi phụ đưa cho ngươi qua ‘mãi môn thải’. Mà tiền này cũng là phong tục bản địa, coi như hồi báo hao tốn của ngươi, ha ha! Nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, nói như thế nào cũng không thể tiện nghi kẻ khác a!
Tần Tiêu cầm lấy ngân phiếu nhìn qua, trong nội tâm vui mừng mà nói:
- Ba ngàn quan, đây chính là ba ngàn lượng bạc! Ha ha, thoáng cái đã thu lại cả vốn lẫn lời!
Ngô Hưng Quốc tránh khỏi ghế thái sư, cười ha hả nói ra:
- Hiền tế mau vào đi! Tân nương tử đã đợi trong phòng từ lâu rồi.
Tần Tiêu giống như tháo được tảng đá lớn, rốt cục cũng thở dài một hơi, chắp chắp tay đi vào trong phòng.
Trong phòng Lý Tiên Huệ ăn mặc hoa bào màu đỏ rực, ngồi ngay ngắn ở mép giường, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tần Tiêu thì cười rộ lên:
- Tần đại nhân, mệt chết a?
- Nàng nói hay lắm!
Vẻ mặt Tần Tiêu cười khổ đi qua bên cạnh bàn, cầm lấy nước trà trên bàn tự rót một bát lớn và uống cạn. Lúc nãy hắn phải vượt qua mười tám cửa mới đi tới nơi này được, cuống họng đã khát khô rồi.
Cách ăn mặc của Lý Tiên Huệ hôm nay vô cùng xinh đẹp, áo hoa đỏ rực, mũ phượng khăn quàng vai, trâm cài Loan Phượng, trên trán thì thiếp một đóa hoa mai càng động lòng người, kiểu diễm sinh tư.
Tần Tiêu trong lúc lơ đãng đưa mắt nhìn qua vài lần, trong nội tâm lại thầm rung động, nhất thời sinh ra một ít ảo giác, hắn suy nghĩ có nên làm cho tràng kết hôn giả này thành thật hay không?
Ngô Hưng Quốc cười ha hả kéo cửa lại tự đi ra ngoài, thấy hắn ra ngoài cửa thì đoàn náo động ở bên ngoài cười vang, đều chúc mừng hắn.
Lý Tiên Huệ đi tới bên cạnh Tần Tiêu nói nhỏ vào tai của hắn, nói:
- Tần đại nhân, hẳn là Trọng Tuấn huynh trưởng của ta cũng tới Ngạc Châu?
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Nàng làm sao biết?
Lý Tiên Huệ nói ra:
- Hôm qua Tịch Nhi trên đường phố đi mua chút đồ cho tiệc cưới thì nhìn thấy trên đường.
Tần Tiêu thầm than, trong nội tâm suy nghĩ: Tịch Nhi, tại sao nàng lại lưu ý tới Lý Trọng Tuấn? Nàng là con gái Thứ Sử thì sao nhận ra Nghĩa Hưng Vương? Nếu Tịch Nhi đều sớm nhìn thấy Lý Trọng Tuấn thì Phượng tỷ bên kia khẳng định không có đạo lý không biết. Bọn chúng có thể vì Lý Trọng Tuấn bất ngờ tới mà sinh ra một ít hoài nghi, sau đó áp dụng các biện pháp thi triển thủ đoạn hay không?
Còn có Tịch Nhi, nếu phụ thân hắn là người xấu thì cũng nên cẩn thận tự định giá cân nhắc một chút, nha đầu kia là nhân vật nào!
Lý Tiên Huệ chân thành ngồi bên cạnh bàn, trâm cài trên đầu của nàng phát ra tiếng vang leng keng, cười mỉm nhìn qua Tần Tiêu:
- Tần đại nhân, Tiên Huệ chưa từng nghĩ tới còn có cơ hội mặc áo đỏ thêu phượng, đội mũ phượng và khăn quang vai hỉ đấy, gả ột người tuy là diễn trò, nhưng mà cũng hoàn thành một tâm nguyện của ta, cám ơn ngài ah!
Bình luận facebook