• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Phong Lưu Võ Trạng Nguyên (2 Viewers)

  • Chương 55

Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên



Tác giả: Tầm Hương Sư



Chương 56: Thiên Hàng Thần Binh. (1)



- Tạo phản?



Một thanh âm bén nhọn khàn khàn từ sau lưng nha sai truyền ra, phảng phất như một con vịt bị bóp cổ:



- Các ngươi kháng cự quan phủ bắt kẻ mạo nhận khâm sai, còn công nhiên ẩu đả quan sai, đây mới thực sự là tạo phản! Hôm nay các ngươi không thúc thủ chịu trói, bổn quan sẽ hành quyết toàn bộ các ngươi tại chỗ.



Người đàn ông trung niên hình thể mập mạp mặc phi sắc quan bào, trong tay nắm lấy một thanh bội đao mô phỏng.



Lý Tự Nghiệp nghe người của Thái Tộc thôn nói người này chính là huyện lệnh huyện Hán Dương, Hùng Tri Quyền, một kẻ lang tâm cẩu đồ chính thức.



Hùng Tri Quyền vẻ mặt dữ tợn hung thần ác sát quát lớn:



- Đám điêu dân đê tiện này dám ẩu đả người của quan phủ, đại nghịch bất đạo coi rẻ vương pháp, hôm nay chính là tử kỳ của các ngươi. Lên cho ta!



Hơn trăm tên nha sai cùng kêu lên một rống, quơ bội đao muốn xông vào bên trong.



Lý Tự Nghiệp giận dữ, thân thể cao lớn như Mãnh Hổ ra khỏi lồng lao thẳng tới bọn nha sai, Phá Phong Trường Đao trong tay chém ngang đi ra ngoài mang ra theo một hồi tiếng nổ mạnh.



Trong tiếng “Bang bang” Phá không đã chặt đứt bội đao của mấy tên nha sai, máu tươi và tứ chi vẩy ra, lập tức kêu thảm thiết liên tục, chúng nha sai bị dọa đến nỗi phải rút lui mấy bước, không dám tiến lên.



Hùng Tri Quyền trừng lớn đôi mắt, cứng ngắc nuốt một miếng nước bọt, cả kinh thét to:



- Bắn tên, bắn tên cho lão tử, bắn chết tên quái vật này.



Quát xong hắn vội nấp sau lưng của nha sai, rút bội đao ra múa may chỉ trỏ đám nha sai xông lên.



Mấy đàn ông Thái Tộc ngay ngắn sau lưng chắn trước người Lý Tự Nghiệp, người trong đó đối với Lý Tự Nghiệp nói:



- Lý ân công, ngươi mau chạy đi. Chúng ta thay ngươi chống đỡ! Đám nha sai này chuyện gì cũng dám làm.



Lý Tự Nghiệp run lên, bàn chân to mãnh liệt đạp lên đất quát:



- Con mẹ nó, nói nhảm cái gì thế! Lão tử đường đường là Thiên Tử Vệ Suất Đại Chu Thiên Ngưu Vệ Tương Quân há có thể lâm trận bỏ chạy! Mấy tên ruồi bu này gia gia còn không để vào mắt!



Một tiếng gào thét như sấm nổ, Lý Tự Nghiệp như quái thú phóng về phía đám sai nha.



Nha sai run rẩy đặt tên lên cung bắn về phía Lý Tự Nghiệp.



Phá Phong Trường Đao của Lý Tự Nghiệp dĩ nhiên múa một vòng, đám người này vũ tiễn đều lộn xộn, nằm ngổn ngang trên mặt đất.



Nha sai quá sợ hãi, Lý Tự Nghiệp giết người rồi.



Lập tức, Lý Tự Nghiệp như là hổ vào bầy dê, một thanh Phá Phong đao như là ác ma huyết liêu thôn phệ tánh mạng, nha sai kêu lên sợ hãi, kích thích từng đợt quang ảnh huyết lan.



- Sát!!!



Hai mắt Lý Tự Nghiệp phảng phất muốn phun ra hỏa quang, phá phong quét qua hoặc tứ chi không trọn vẹn hoặc tánh mạng chung kết. Máu phun ra như suối, Phá Phong đao sáng như tuyết lưu trên mặt đất, hóa thành thành từng mảnh đất đỏ nhìn thấy mà giật mình.



Nha sai ngày bình thường nhiều nhất là khi dễ bỗng dân chúng tay không tấc sắt, làm sao bái kiến hung thần bực này. Lập tức có thật nhiều người ôm đầu nhảy lên, mấy người can đảm còn sót lại cũng run rẩy chạy sang một bên, không dám tiến lên chút nào.



- Tất cả dừng tay!



Một tiếng quát chói tai từ sau lưng nha sai truyền tới, mọi người nhìn lại thấy Huyện lệnh Đại Nhân mập mạp như heo, đã bị một thanh niên tuấn mỹ xách cổ, hai chân đạp đạp trên không cách mặt đất một đoạn.



Lý Tự Nghiệp đại hỉ:

- Đại Nhân trở lại rồi!



Tần Tiêu kéo cổ Hùng Tri Quyền chậm rãi lui vào bên trong hàng rào của Thái Tộc:



- Toàn bộ bỏ vũ khí xuống, người vi phạm, hết thảy luận xử theo như mưu phản.



Hùng Tri Quyền mở to đôi mắt toàn thân phát run, trong cổ họng khanh khách rung động, hắn kinh hoảng kêu lên:



- Buông, các ngươi đều buông... Đại Nhân tha mạng, ty chức... Ty chức là sợ có người mạo danh khâm sai nên cố ý tự mình đến đây nghênh đón...



- Im ngay!



Tần Tiêu quát một tiếng chói tai, lực lượng trên tay hắn tăng thêm mấy phần, thực hận không thể một tay bóp chết tên mập này. Hùng Tri Quyền lập tức mặt như màu đất, hàm răng lập cập đập vào nhau phát ra những tiếng cành cạch.



Nha sai thấy Huyện lệnh đại nhân đều mềm nhũn ra thì nhao nhao kinh hoảng ném ra binh khí, nằm sấp trên mặt đất không dám đứng dậy.



Đúng lúc này, cửa thôn bụi mù bay lên, lập tức nghe được một hồi vó ngựa tung bay, đằng xa kia hình như còn có tinh kỳ tung bay vô cùng khí thế.



Khuôn mặt Hùng Tri Quyền đột nhiên lộ vẻ cuồng hỉ, hắn hung hăng càn quấy kêu lên:



- Haha, ha ha! Các ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi! Viện binh của Lão gia đến rồi! Các huynh đệ đừng sợ bọn họ, lên cho ta ah, giết sạch đám phản tặc này cho ta.



Tần Tiêu giận dữ, ngón tay dùng lực, cái cằm Hùng Tri Quyền lập tức bị trật khớp, đôi mắt vừa trợn trắng, đau đến ngất đi. Tần Tiêu tiện tay quăng ra như ném một đống thịt heo vào trong bụi cỏ. Mấy thanh niên Thái Tộc tiến lên trói nghiến hắn lại.



Nha sai nằm rạp trên mặt đất do dự, có mấy người can đảm âm thầm cầm bội đao bị Lý Tự Nghiệp trừng mắt, vừa sợ hãi liền ném xuống.



Lúc này, lộ binh mã đã gần đến phụ cận thôn trang Thái Tộc, ước chừng ba trăm người, toàn bộ đều là kỵ binh cầm trường thương. Dẫn đầu chính là tướng quân Kim Giáp Kỵ Ô Hắc Đại Mã, chỉ thấy hắn cầm trong tay Khai Sơn Đại Đao vung lên:



- Vây quanh, đem đám nha sai tạo phản này bắt lại.



Sau đó, hắn xoay người xuống ngựa, đem đại đao ném ột quân sĩ, trực tiếp chạy đến trước mặt Tần Tiêu.



Kim giáp tướng quân một gối quỳ xuống chào một cái, nghiêm nghị nói:



- Giang Nam đạo Ngạc Châu phủ Quả Nghị Đô úy Quan Thiết Sơn, bái kiến khâm sai Đại Nhân! Cứu giá chậm trễ, mong rằng Đại Nhân thứ tội!



Lý Tự Nghiệp đại hỉ. Con mẹ nó thật tốt quá! Là người một nhà!



Trong lòng Tần Tiêu cũng vui mừng, hắn liền bước lên phía trước nâng Quan Thiết Sơn lên nói:



- Quan Tướng quân nhanh đứng dậy. Ngươi tới vừa kịp lúc.



Quan Thiết Sơn ước chừng bốn mươi tuổi, thân thể cao lớn cường tráng, mặt mũi tràn đầy cương nghị và chính khí, làn da như đồng đỏ, râu ngắn ba thốn, quả nhiên uy phong lẫm lẫm!



Quan Thiết Sơn thấy Tần Tiêu, quay đầu vừa chắp tay với Lý Tự Nghiệp:



- Vị này là Thiên Ngưu Vệ Tương Quân, Lý tướng quân sao?



Lý Tự Nghiệp mừng rỡ, đem đại đao cắm xuống trên mặt đất đáp lễ lại nói:



- Là ta! Không thể tưởng được Quan Tướng quân nhận thức vô danh tiểu tốt như ta, thật là vinh hạnh.



Ba người thoải mái cười to, âm thanh chấn sơn cốc. Một đám người Thái Tộc cũng hoan hô tung tăng như chim sẻ, kinh hỉ như điên. Cùng lúc đó nha sai đã bị phủ binh tước vũ khí trói lại, một đám hơn trăm người bị bao quanh ngoài ra còn có hơn mười cỗ thi thể bị chôn tại chỗ.



Tần Tiêu dẫn Quan Thiết Sơn vào trong trại nghỉ ngơi, hỏi:



- Quan Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì? Bổn quan đến thôn Phu hưng đã có nguy hiểm?



Quan Thiết Sơn nói:



- Bẩm Đại Nhân, có người hầu của Ngạc Châu phủ vào đêm hôm qua Ngô Hưng Quốc Ngô đại nhân tự mình tìm được mạt tướng, nói khâm sai đại nhân đang gặp nguy hiểm, mạt tướng liền lập tức dẫn theo một đội kỵ binh đêm tối lên đường chạy đi. Ah! Ngô đại nhân cùng Phạm Thức Đức tiên sinh cũng đang chạy tới nơi này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom