Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761
Chương 763: Tương kế tựu kế. (1)
Sưu tầm:
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
- Nga? Chuyện này có chút quá thuận lợi.
Tần Tiêu như có suy nghĩ gì trầm ngâm chốc lát:
- Kim tiên sinh, việc này chúng ta bàn sau. Tân Khách, ngươi lại có tin tốt lành gì?
- Người Khiết Đan rời khỏi Doanh Châu.
Đỗ Tân Khách thập phần cao hứng nói:
- Mười ngày trước chúng ta phái ra thám báo đã quay trở lại, người Khiết Đan trú binh tại Doanh Châu cùng gần bên Bạch Lang Thủy đều toàn bộ nhổ trại, đi qua Du Quan chạy đến cảnh nội phía bắc Khiết Đan tại Sĩ Hộ Chân Hà. Doanh Châu đã không còn bóng dáng của người Khiết Đan. Đại soái, ngài thật đúng là thần cơ diệu toán! Không phí một binh một tốt đã thu phục Doanh Châu, thật sự là biện pháp rất hay!
- Lại đơn giản như vậy?
Tần Tiêu hơi nhíu khóe miệng, chậm rãi đi tới bên cạnh đại sa bàn, tinh tế nhìn tình huống địa lý của Doanh Châu, lầm bầm làu bàu nói:
- Vậy thì không khỏi quá thuận lợi một chút.
Kim Lương Phượng đi tới bên người Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Xem ra đại soái đã nhìn ra một ít sơ hở nào sao?
- Tạm thời còn không có. Nhưng bản năng vẫn có chút cảm giác việc này sẽ không dễ dàng như vậy.
Tần Tiêu nói:
- Các ngươi suy nghĩ một chút. Hiện tại Mặc Xuyết đặt toàn bộ tâm tư tại đông bắc, sẽ dễ dàng cho phép người Hề trốn khỏi tay của mình sao? Hai quân đối chiến, ta đem Hề tộc kéo về phía trận doanh của chúng ta... Đây là chuyện mà kẻ khác vốn không thể tưởng tượng được, ta cũng không hề nghĩ tới muốn thu dụng toàn bộ Hề tộc cho ta dùng, chỉ châm ngòi cho bọn hắn nội đấu mà thôi. Thật không ngờ Hề tộc lại thật sảng khoái đáp ứng quy thuận Đại Đường. Các ngươi nói đây không phải giấu đầu hở đuôi sao?
- Đại soái minh giám, kỳ thật ty chức cũng từ trong này nhìn ra được một ít sơ hở, đang định nói với đại soái.
Kim Lương Phượng nói tiếp:
- Vừa rồi ta đã gọi sứ giả đến hỏi, hơn nữa sứ giả mà Lý Đại Bô phái tới cũng đã được an bài tại dịch quán. Đại soái có thể tùy thời tự mình đi thẩm vấn một chút.
- Nha, ngươi nói trước thử xem là tình huống nào.
Tần Tiêu chăm chú nhìn Kim Lương Phượng:
- Sơ hở gì đây?
Kim Lương Phượng mỉm cười, nói:
- Sơ hở đầu tiên đúng như lời đại soái đã nói. Trước mắt người Đột Quyết đang khẩn trương nhìn chằm chằm đông bắc. Làm sao dễ dàng cho phép Hề tộc liên kết một tuyến với chúng ta đây? Đoạn đường này sứ giả chúng ta đi về lại không hề bị ngăn trở chút nào, cũng không thấy có người Khiết Đan cùng Đột Quyết truy bắt, đây chẳng phải là quá dễ dàng sao?
- Ý của ngươi là người Đột Quyết giả vờ tránh né cho sứ giả chúng ta gặp mặt Hề tộc?
Tần Tiêu nói tiếp:
- Ngươi nói tiếp.
- Chỗ sơ hở thứ hai chính là sứ giả mà Lý Đại Bô phái tới nói, ước định chúng ta ở mùng 8 tháng Chạp phái binh tiếp ứng.
Kim Lương Phượng nói:
- Bởi vì Lý Đại Bô lo lắng đến lúc đó người Đột Quyết cùng người Khiết Đan sẽ đến ngăn cản cùng đuổi giết.
- A, sơ hở này đã lộ ra có chút trí mạng.
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Người Bắc Địch tuy rằng học xong chút gian xảo, nhưng còn chưa tới nơi. Phản bội sao có thể định sẵn thời gian? Vạn nhất đến lúc đó xảy ra chuyện gì Lý Đại Bô không thể chạy ra, ta lại đi tiếp ứng, chẳng phải sẽ bị hẫng? Xem ra bọn hắn lại chơi trò tương kế tựu kế với chúng ta thôi!
- Đại soái anh minh!
Kim Lương Phượng cùng Đỗ Tân Khách đều nở nụ cười, Kim Lương Phượng nói:
- Vừa rồi ty chức cùng Đỗ tư mã đã thương nghị qua. Chúng tôi đều nhất trí cho rằng Hề tộc vẫn bám vào người Đột Quyết, lần này muốn tương kế tựu kế gài bẫy ngược lại chúng ta. Xem ra hết thảy vẫn là người Đột Quyết đứng sau lưng điều khiển. Người Khiết Đan thối lui ra khỏi Doanh Châu, chính là vì mê hoặc chúng ta, cho chúng ta nghĩ đến người Khiết Đan đã quay về cảnh nội, để chúng ta sơ ý khinh thường. Sau đó phái ra Lý Đại Bô làm mồi, đem chúng ta lừa ra khỏi U Châu. Đến lúc đó người Khiết Đan cùng người Đột Quyết quay về làm khó dễ, Lý Đại Bô từ bên trong tiếp ứng. Mưu kế này thật đủ âm tàn, muốn đem Liêu Đông quân chúng ta tận diệt.
- Muốn nói đối chiến chiến trận chính diện, chúng ta có lẽ không bằng người Bắc Địch. Muốn nói đùa mưu kế xảo trá, bọn hắn còn kém xa lắm!
Tần Tiêu cười lạnh, chỉ vào Loan Hà lưu vực nói:
- Nếu không chúng ta cho bọn hắn nếm thử thế nào là tương kế tựu kế, ở ngay Loan Hà báo thù trận binh bại của Tiết Nột thế nào?
- Tốt thì tốt, nhưng vẫn còn vài vấn đề lớn.
Kim Lương Phượng nói:
- Trận mùng 8 tháng Chạp, trời lạnh giá rét, không nên chinh chiến, hơn nữa lúc đó hà cốc Loan Hà không dễ mai phục, đây là cái hại thứ nhất; Thứ hai, nếu chỉ có Lý Đại Bô đến đây, chúng ta có lý do gì tiến hành bao vây tiêu diệt bọn hắn đây? Hắn đại khái có thể liều chết không thừa nhận, nói là đến thành tâm quy hàng. Cứ như vậy chúng ta còn mất đi chữ tín, làm người Bắc Địch càng thêm đoàn kết; Thứ ba, đối với việc sắp xếp sau đó của Khiết Đan cùng Đột Quyết, chúng ta vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Bọn hắn, nhất là người Đột Quyết mang theo bao nhiêu binh mã đến nơi đây, cũng là một nhân tố trọng yếu. Nói không chừng chúng ta bố trí mai phục còn bị đại quân bọn hắn đánh bại, đây cũng là có khả năng.
Tần Tiêu suy nghĩ một lúc, nói:
- Lời của Kim tiên sinh thật có đạo lý. Nhưng trời băng giá rét, không riêng lực chiến đấu của chúng ta bị giảm xuống, người Bắc Địch cũng như thế. Hơn nữa bọn hắn vượt đường xa, chúng ta tại chỗ chờ đợi. Huống chi chúng ta đã chuẩn bị xong vật tư mùa đông, điểm này hẳn không thành vấn đề. Mai phục tại hà cốc Loan Hà ta xem vẫn là có thể. Nhưng lần này xem ra các tướng sĩ phải nếm khổ sở. Mặt khác Lý Đại Bô có thể liều chết không thừa nhận mình đến trá hàng, điều này vẫn có thể xảy ra. Xem ra người Đột Quyết đã xem thấu kế ly gián của chúng ta, vì thế tương kế tựu kế. Nhưng người Hề bị người Khiết Đan cùng Đột Quyết khi dễ, nô dịch cũng là sự thật. Ta vẫn nắm chắc có thể làm Hề tộc phải đến nhờ vả Đại Đường, Lý Đại Bô muốn trá hàng, ta sẽ mời hắn đến U Châu cho hắn thỏa mãn tâm nguyện đến trá hàng của hắn. Đi tới trong thành ta tự nhiên có biện pháp tiếp tục đối phó hắn.
- Đó là một hiểm chiêu nhưng mà khả thi.
Kim Lương Phượng quyết đoán nói:
- Đến lúc đó có thể để Lý Đại Bô mang theo quân đội dàn xếp ngoài thành U Châu, chúng ta mời hắn vào thành, bắt giặc bắt vua. Trước tiên bắt giữ hắn, như vậy quân đội của hắn cũng không khó chế phục. Nhưng trong này có một vấn đề rất trọng yếu, muốn làm được như vậy điều kiện tiên quyết là không thể làm cho người Hề làm rối loạn sự sắp xếp phòng thủ trong thành chúng ta, làm cho người Đột Quyết cùng Khiết Đan có thể công vào thành.
- Yên tâm, chắc chắn sẽ không.
Tần Tiêu khẽ cười, ngưng thần nhìn vào sa bàn:
- Xem ra đã tới thời gian mở đại chiến, cần chơi mưu kế với nhau sao? Man di Bắc Địch, các ngươi còn kém một chút. Gia gia chính là chơi trò này trưởng thành. Kim Lương Phượng, Đỗ Tân Khách, lập tức triệu tập các tướng quân ngoài tứ phẩm đến phòng nghị sự. Ta muốn sắp xếp chiến dịch lần này thật chi tiết!
Sưu tầm:
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
- Nga? Chuyện này có chút quá thuận lợi.
Tần Tiêu như có suy nghĩ gì trầm ngâm chốc lát:
- Kim tiên sinh, việc này chúng ta bàn sau. Tân Khách, ngươi lại có tin tốt lành gì?
- Người Khiết Đan rời khỏi Doanh Châu.
Đỗ Tân Khách thập phần cao hứng nói:
- Mười ngày trước chúng ta phái ra thám báo đã quay trở lại, người Khiết Đan trú binh tại Doanh Châu cùng gần bên Bạch Lang Thủy đều toàn bộ nhổ trại, đi qua Du Quan chạy đến cảnh nội phía bắc Khiết Đan tại Sĩ Hộ Chân Hà. Doanh Châu đã không còn bóng dáng của người Khiết Đan. Đại soái, ngài thật đúng là thần cơ diệu toán! Không phí một binh một tốt đã thu phục Doanh Châu, thật sự là biện pháp rất hay!
- Lại đơn giản như vậy?
Tần Tiêu hơi nhíu khóe miệng, chậm rãi đi tới bên cạnh đại sa bàn, tinh tế nhìn tình huống địa lý của Doanh Châu, lầm bầm làu bàu nói:
- Vậy thì không khỏi quá thuận lợi một chút.
Kim Lương Phượng đi tới bên người Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Xem ra đại soái đã nhìn ra một ít sơ hở nào sao?
- Tạm thời còn không có. Nhưng bản năng vẫn có chút cảm giác việc này sẽ không dễ dàng như vậy.
Tần Tiêu nói:
- Các ngươi suy nghĩ một chút. Hiện tại Mặc Xuyết đặt toàn bộ tâm tư tại đông bắc, sẽ dễ dàng cho phép người Hề trốn khỏi tay của mình sao? Hai quân đối chiến, ta đem Hề tộc kéo về phía trận doanh của chúng ta... Đây là chuyện mà kẻ khác vốn không thể tưởng tượng được, ta cũng không hề nghĩ tới muốn thu dụng toàn bộ Hề tộc cho ta dùng, chỉ châm ngòi cho bọn hắn nội đấu mà thôi. Thật không ngờ Hề tộc lại thật sảng khoái đáp ứng quy thuận Đại Đường. Các ngươi nói đây không phải giấu đầu hở đuôi sao?
- Đại soái minh giám, kỳ thật ty chức cũng từ trong này nhìn ra được một ít sơ hở, đang định nói với đại soái.
Kim Lương Phượng nói tiếp:
- Vừa rồi ta đã gọi sứ giả đến hỏi, hơn nữa sứ giả mà Lý Đại Bô phái tới cũng đã được an bài tại dịch quán. Đại soái có thể tùy thời tự mình đi thẩm vấn một chút.
- Nha, ngươi nói trước thử xem là tình huống nào.
Tần Tiêu chăm chú nhìn Kim Lương Phượng:
- Sơ hở gì đây?
Kim Lương Phượng mỉm cười, nói:
- Sơ hở đầu tiên đúng như lời đại soái đã nói. Trước mắt người Đột Quyết đang khẩn trương nhìn chằm chằm đông bắc. Làm sao dễ dàng cho phép Hề tộc liên kết một tuyến với chúng ta đây? Đoạn đường này sứ giả chúng ta đi về lại không hề bị ngăn trở chút nào, cũng không thấy có người Khiết Đan cùng Đột Quyết truy bắt, đây chẳng phải là quá dễ dàng sao?
- Ý của ngươi là người Đột Quyết giả vờ tránh né cho sứ giả chúng ta gặp mặt Hề tộc?
Tần Tiêu nói tiếp:
- Ngươi nói tiếp.
- Chỗ sơ hở thứ hai chính là sứ giả mà Lý Đại Bô phái tới nói, ước định chúng ta ở mùng 8 tháng Chạp phái binh tiếp ứng.
Kim Lương Phượng nói:
- Bởi vì Lý Đại Bô lo lắng đến lúc đó người Đột Quyết cùng người Khiết Đan sẽ đến ngăn cản cùng đuổi giết.
- A, sơ hở này đã lộ ra có chút trí mạng.
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Người Bắc Địch tuy rằng học xong chút gian xảo, nhưng còn chưa tới nơi. Phản bội sao có thể định sẵn thời gian? Vạn nhất đến lúc đó xảy ra chuyện gì Lý Đại Bô không thể chạy ra, ta lại đi tiếp ứng, chẳng phải sẽ bị hẫng? Xem ra bọn hắn lại chơi trò tương kế tựu kế với chúng ta thôi!
- Đại soái anh minh!
Kim Lương Phượng cùng Đỗ Tân Khách đều nở nụ cười, Kim Lương Phượng nói:
- Vừa rồi ty chức cùng Đỗ tư mã đã thương nghị qua. Chúng tôi đều nhất trí cho rằng Hề tộc vẫn bám vào người Đột Quyết, lần này muốn tương kế tựu kế gài bẫy ngược lại chúng ta. Xem ra hết thảy vẫn là người Đột Quyết đứng sau lưng điều khiển. Người Khiết Đan thối lui ra khỏi Doanh Châu, chính là vì mê hoặc chúng ta, cho chúng ta nghĩ đến người Khiết Đan đã quay về cảnh nội, để chúng ta sơ ý khinh thường. Sau đó phái ra Lý Đại Bô làm mồi, đem chúng ta lừa ra khỏi U Châu. Đến lúc đó người Khiết Đan cùng người Đột Quyết quay về làm khó dễ, Lý Đại Bô từ bên trong tiếp ứng. Mưu kế này thật đủ âm tàn, muốn đem Liêu Đông quân chúng ta tận diệt.
- Muốn nói đối chiến chiến trận chính diện, chúng ta có lẽ không bằng người Bắc Địch. Muốn nói đùa mưu kế xảo trá, bọn hắn còn kém xa lắm!
Tần Tiêu cười lạnh, chỉ vào Loan Hà lưu vực nói:
- Nếu không chúng ta cho bọn hắn nếm thử thế nào là tương kế tựu kế, ở ngay Loan Hà báo thù trận binh bại của Tiết Nột thế nào?
- Tốt thì tốt, nhưng vẫn còn vài vấn đề lớn.
Kim Lương Phượng nói:
- Trận mùng 8 tháng Chạp, trời lạnh giá rét, không nên chinh chiến, hơn nữa lúc đó hà cốc Loan Hà không dễ mai phục, đây là cái hại thứ nhất; Thứ hai, nếu chỉ có Lý Đại Bô đến đây, chúng ta có lý do gì tiến hành bao vây tiêu diệt bọn hắn đây? Hắn đại khái có thể liều chết không thừa nhận, nói là đến thành tâm quy hàng. Cứ như vậy chúng ta còn mất đi chữ tín, làm người Bắc Địch càng thêm đoàn kết; Thứ ba, đối với việc sắp xếp sau đó của Khiết Đan cùng Đột Quyết, chúng ta vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Bọn hắn, nhất là người Đột Quyết mang theo bao nhiêu binh mã đến nơi đây, cũng là một nhân tố trọng yếu. Nói không chừng chúng ta bố trí mai phục còn bị đại quân bọn hắn đánh bại, đây cũng là có khả năng.
Tần Tiêu suy nghĩ một lúc, nói:
- Lời của Kim tiên sinh thật có đạo lý. Nhưng trời băng giá rét, không riêng lực chiến đấu của chúng ta bị giảm xuống, người Bắc Địch cũng như thế. Hơn nữa bọn hắn vượt đường xa, chúng ta tại chỗ chờ đợi. Huống chi chúng ta đã chuẩn bị xong vật tư mùa đông, điểm này hẳn không thành vấn đề. Mai phục tại hà cốc Loan Hà ta xem vẫn là có thể. Nhưng lần này xem ra các tướng sĩ phải nếm khổ sở. Mặt khác Lý Đại Bô có thể liều chết không thừa nhận mình đến trá hàng, điều này vẫn có thể xảy ra. Xem ra người Đột Quyết đã xem thấu kế ly gián của chúng ta, vì thế tương kế tựu kế. Nhưng người Hề bị người Khiết Đan cùng Đột Quyết khi dễ, nô dịch cũng là sự thật. Ta vẫn nắm chắc có thể làm Hề tộc phải đến nhờ vả Đại Đường, Lý Đại Bô muốn trá hàng, ta sẽ mời hắn đến U Châu cho hắn thỏa mãn tâm nguyện đến trá hàng của hắn. Đi tới trong thành ta tự nhiên có biện pháp tiếp tục đối phó hắn.
- Đó là một hiểm chiêu nhưng mà khả thi.
Kim Lương Phượng quyết đoán nói:
- Đến lúc đó có thể để Lý Đại Bô mang theo quân đội dàn xếp ngoài thành U Châu, chúng ta mời hắn vào thành, bắt giặc bắt vua. Trước tiên bắt giữ hắn, như vậy quân đội của hắn cũng không khó chế phục. Nhưng trong này có một vấn đề rất trọng yếu, muốn làm được như vậy điều kiện tiên quyết là không thể làm cho người Hề làm rối loạn sự sắp xếp phòng thủ trong thành chúng ta, làm cho người Đột Quyết cùng Khiết Đan có thể công vào thành.
- Yên tâm, chắc chắn sẽ không.
Tần Tiêu khẽ cười, ngưng thần nhìn vào sa bàn:
- Xem ra đã tới thời gian mở đại chiến, cần chơi mưu kế với nhau sao? Man di Bắc Địch, các ngươi còn kém một chút. Gia gia chính là chơi trò này trưởng thành. Kim Lương Phượng, Đỗ Tân Khách, lập tức triệu tập các tướng quân ngoài tứ phẩm đến phòng nghị sự. Ta muốn sắp xếp chiến dịch lần này thật chi tiết!
Bình luận facebook