Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 844
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 846: Đã đến lúc đại phản công. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Chương 846: Đã đến lúc đại phản công. (1)
Lý Tự Nghiệp nhất thời vui sướng cười ha hả:
- Ha ha, đại đô đốc nguyên lai còn là một hán tử nói nghĩa khí! Trước kia ta thật đúng là xem thường ngươi. Ta sai lầm rồi, mời ngươi tha thứ!
Tần Tiêu cũng nở nụ cười:
- Sao vậy, không gọi người ta là tiểu bạch kiểm nữa sao?
Lý Tự Nghiệp lại xấu hổ quẫn bách.
Trương Cửu Linh cười nói:
- Cho tới bây giờ ta chưa từng trách ngươi chuyện gì, nói gì đến tha thứ? Đúng rồi vương gia, lần này Doanh Châu đánh trận vất vả, mấy ngày liền còn bị chặt đứt lương. Lần này ta điều động ba vạn dân phu vận chuyển mười lăm vạn thạch quân lương tới đây. Khoảng chừng năm ngày sau có thể đến Du Quan. Nếu đại soái cần nam chinh, có nên đem đại quân chỉnh đốn lại một chút? Trước mắt Liêu Đông quân vô cùng mỏi mệt, nếu viễn chinh đường dài sẽ bất lợi. Hơn nữa Liêu Đông quân đang bị phân tán khắp đông bắc, nên phân phối sắp xếp lại binh lực một chút.
- Được, có lương thảo đúng là một tin tốt lành. Liêu Đông quân cũng tới thời điểm gây dựng lại một chút, đề nghị của ngươi tốt lắm.
Tần Tiêu nói:
- Lúc ấy ta mang theo bảy vạn binh mã, một vạn thành lập trạm gác từ U Châu đến Du Quan. Lý Giai Lạc mang năm ngàn người thì toàn quân bị diệt. Trước mắt ngoại trừ bên cạnh ta có hơn vạn người, Doanh Châu còn lại một vạn năm ngàn. Quách Tri Vận còn một vạn, thật không biết còn bao nhiêu người có thể trở về. Ở Sĩ Hộ Chân Hà có chừng một vạn, nhưng hơn phân nửa là thương binh. Mặt khác ta còn có một việc không nói cho ngươi. Ta để Kim Lương Phượng cùng Chu Dĩ Đệ mang theo một vạn người đi hỗ trợ Bột Hải quốc đánh Hắc Thủy Mạt Hạt. Truyện từ
Trương Cửu Linh hơi sững sờ, lập tức gật đầu nói:
- Xem ra vương gia nhất định đã có diệu chiêu khác, Kim đại nhân mang đi một vạn người là giá trị. Ta đề nghị cho thương binh tướng sĩ tại Sĩ Hộ Chân Hà rút về Doanh Châu nghỉ ngơi điều dưỡng, có thể tăng cường phòng ngự Doanh Châu. Nhân mã của Quách Tri Vận đã quá mệt mỏi, nên về nghỉ ngơi, không bằng cho họ chạy tới Du Quan, trạm gác từ U Châu đến Du Quan đổi lại cho hắn. Đây là việc nhẹ, vừa lúc cho bộ đội của hắn khôi phục lại nguyên khí. Vốn có năm ngàn binh mã ở những trạm gác kia, có thể dùng bổ sung binh lực cho vương gia. Mặt khác, Lý đại tướng quân lần này ngươi cũng theo vương gia cùng đi Tân La đi. Ta biết mấy ngày này ngươi đi theo tiểu bạch kiểm như ta thật có chút nghẹn hỏng rồi!
Lý Tự Nghiệp cười gượng:
- Đa tạ đại đô đốc!
Tần Tiêu cũng cười, sau đó nói:
- Như vậy nếu tính ra thủ hạ của ta có ba vạn người, hẳn là đủ dùng. Di, phải rồi, ngươi bảo ta mang đi Lý Tự Nghiệp, U Châu làm sao bây giờ, không cần phòng thủ sao? Theo ta được biết năm vạn nhân mã của ngươi đã có ba vạn đi Khiết Đan, một vạn đi Nhiêu Nhạc đô hộ phủ. Dưới tay chỉ còn nhóm người của Lý Tự Nghiệp.
Trương Cửu Linh mỉm cười:
- U Châu không sao cả, lần trước Tân La đột kích dân chúng tự phát trợ giúp quân đội phản kháng, ta thừa cơ điều động mấy ngàn tráng đinh làm như dân binh thủ thành. Tuy rằng không chịu nổi trọng dụng, nhưng miễn cưỡng có thể duy trì một chút. Hơn nữa ta sẽ đi Khiết Đan triệu nhân mã của Đỗ Tân Khách quay về U Châu trấn thủ, cũng để cho hắn cùng Khương Sư Độ đảm nhiệm châu vụ.
Lý Tự Nghiệp ha ha cười to:
- Vương gia, ngươi nói thật sự không sai! Vị tiểu... Đại đô đốc đích thật là người tài giỏi thật sự!
- A, ngươi muốn đi Khiết Đan sao? Tốt lắm!
Tần Tiêu nở nụ cười:
- Tàn cục như vậy cũng chỉ có ngươi mới có thể thu thập xong. Lần này Đỗ Tân Khách chính là đại công thần, lại có thể một lần bình định Khiết Đan. Đúng rồi, ngươi nên mang theo Lý Vi Ấn bên người, nói không chừng có thể phát huy ra tác dụng lớn. Dụ dỗ cũng hoàn toàn giải quyết Khiết Đan, người này có tác dụng không nhỏ.
- Đa tạ vương gia nhắc nhở.
Trương Cửu Linh mỉm cười nói:
- Nói tới công thần, làm gương cho binh sĩ cùng người Khiết Đan chiến đấu đẫm máu không ai ngoài Liêu Dương Vương, tự nhiên là ngài lập công đầu. Những người như chúng ta chỉ đi theo đục nước béo cò mà thôi. Ta hiểu rõ chuyện của Lý Vi Ấn, hơn nữa cũng đã thượng biểu triều đình thỉnh tấn phong hắn làm Tùng Mạc quận vương, đồng thời thỉnh hoàng thượng không truy cứu tội nghiệt của Lý Thất Hoạt cùng Lý Thiệu Cố, tốt nhất thả họ trở về dẹp yên lòng người Khiết Đan.
Tần Tiêu cười ha hả:
- Trương Cửu Linh ah Trương Cửu Linh, ngươi thật đúng là tri kỷ của Tần Tiêu ah! Muốn nói chuyện gì cũng không cần ta nói rõ với ngươi cả. Phương pháp của ngươi không hẹn mà trùng hợp với ý của ta. Hay, thật sự là khéo!
Trương Cửu Linh cũng khiêm tốn cười dài:
- Cửu Linh làm sao so được với sự lo xa nghĩ rộng của vương gia? Nếu vương gia muốn đánh Tân La, châu vụ bên Doanh Châu tốt nhất giao ột người giỏi giang đắc lực quản lý. Dù sao nơi đó là châu phủ mới xây dựng, đang cần chiếu cố, trước mắt còn trải qua cuộc chiến tranh tàn phá, có thể nói là cảnh hoang tàn khắp nơi ah!
- Ngô, nhân tuyển này ta đã có.
Tần Tiêu nói:
- Lúc trước Hà Bắc khâm sai Tống Khánh Lễ mang theo hai mươi vạn dân phu đến Doanh Châu, còn chưa kịp trở về thì cuộc chiến đã xảy ra, vẫn luôn lưu ở đó. Ta thỉnh tấu triều đình nên để cho hắn làm đô đốc Doanh Châu là tốt nhất. Dù sao cần vỗ yên dân sinh của dân chúng, gầy dựng nông nghiệp thủy lợi hắn lành nghề hơn ta thật nhiều. U Châu giao cho Khương Sư Độ, Doanh Châu giao cho Tống Khánh Lễ, Kim Lương Phượng cùng Chu Dĩ Đệ đi Bạch Sơn Hắc Thủy, đại đô đốc đi Khiết Đan, ta đi tấn công Tân La, bên Hề tộc có Phạm Thức Đức lại thêm Đỗ Tân Khách quay về U Châu vẫn có thể đến Nhiêu Nhạc đô hộ phủ mang binh trấn thủ. Cứ như vậy cả đông bắc xem như được nắm giữ trong tay Đại Đường. Ngô, một ván cờ không sai, không phải sao?
- Hay, thật sự là tuyệt không thể tả! Năng lực trù tính chung toàn cục của vương gia, đích thật làm Cửu Linh cảm thấy không bằng...
Trương Cửu Linh cảm thán khen ngợi:
- Vương gia sở hướng vô địch, tất nhiên có thể thuận lợi chiếm lĩnh Tân La. Kim tiên sinh cùng Chu tướng quân đi tới Bạch Sơn Hắc Thủy sẽ dựng thế. Hiện tại xem ra chỉ có Cửu Linh đi Khiết Đan còn chưa biết thành bại. Áp lực trên người ta thật có điểm lớn! Nếu làm không thành sự đúng thật là rất dọa người.
- Ngươi đừng quá khiêm nhường, Trương Cửu Linh.
Tần Tiêu cười nói:
- Bản lĩnh của ngươi hiện tại đã được người đông bắc thừa nhận rồi. Chuyện bên Khiết Đan không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết, cũng không phải kẻ mang binh có tính nóng nảy như ta có thể xử lý. Nếu xử lý tốt Khiết Đan, đây chính là công ở đương đại, lợi ở thiên thu, tất cả đều nhìn vào ngươi.
Trương Cửu Linh đứng dậy vái dài một cái:
- Cửu Linh nhất định cúc cung tận tụy, không dám phụ lòng hoàng thượng cùng vương gia nhờ vả!
- Được rồi, đừng nên khách sáo.
Tần Tiêu xua tay, ý bảo thị vệ trong phòng đều lui ra ngoài, đóng cửa lại. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Tần Tiêu, Trương Cửu Linh, Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan.
Thanks
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 846: Đã đến lúc đại phản công. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Chương 846: Đã đến lúc đại phản công. (1)
Lý Tự Nghiệp nhất thời vui sướng cười ha hả:
- Ha ha, đại đô đốc nguyên lai còn là một hán tử nói nghĩa khí! Trước kia ta thật đúng là xem thường ngươi. Ta sai lầm rồi, mời ngươi tha thứ!
Tần Tiêu cũng nở nụ cười:
- Sao vậy, không gọi người ta là tiểu bạch kiểm nữa sao?
Lý Tự Nghiệp lại xấu hổ quẫn bách.
Trương Cửu Linh cười nói:
- Cho tới bây giờ ta chưa từng trách ngươi chuyện gì, nói gì đến tha thứ? Đúng rồi vương gia, lần này Doanh Châu đánh trận vất vả, mấy ngày liền còn bị chặt đứt lương. Lần này ta điều động ba vạn dân phu vận chuyển mười lăm vạn thạch quân lương tới đây. Khoảng chừng năm ngày sau có thể đến Du Quan. Nếu đại soái cần nam chinh, có nên đem đại quân chỉnh đốn lại một chút? Trước mắt Liêu Đông quân vô cùng mỏi mệt, nếu viễn chinh đường dài sẽ bất lợi. Hơn nữa Liêu Đông quân đang bị phân tán khắp đông bắc, nên phân phối sắp xếp lại binh lực một chút.
- Được, có lương thảo đúng là một tin tốt lành. Liêu Đông quân cũng tới thời điểm gây dựng lại một chút, đề nghị của ngươi tốt lắm.
Tần Tiêu nói:
- Lúc ấy ta mang theo bảy vạn binh mã, một vạn thành lập trạm gác từ U Châu đến Du Quan. Lý Giai Lạc mang năm ngàn người thì toàn quân bị diệt. Trước mắt ngoại trừ bên cạnh ta có hơn vạn người, Doanh Châu còn lại một vạn năm ngàn. Quách Tri Vận còn một vạn, thật không biết còn bao nhiêu người có thể trở về. Ở Sĩ Hộ Chân Hà có chừng một vạn, nhưng hơn phân nửa là thương binh. Mặt khác ta còn có một việc không nói cho ngươi. Ta để Kim Lương Phượng cùng Chu Dĩ Đệ mang theo một vạn người đi hỗ trợ Bột Hải quốc đánh Hắc Thủy Mạt Hạt. Truyện từ
Trương Cửu Linh hơi sững sờ, lập tức gật đầu nói:
- Xem ra vương gia nhất định đã có diệu chiêu khác, Kim đại nhân mang đi một vạn người là giá trị. Ta đề nghị cho thương binh tướng sĩ tại Sĩ Hộ Chân Hà rút về Doanh Châu nghỉ ngơi điều dưỡng, có thể tăng cường phòng ngự Doanh Châu. Nhân mã của Quách Tri Vận đã quá mệt mỏi, nên về nghỉ ngơi, không bằng cho họ chạy tới Du Quan, trạm gác từ U Châu đến Du Quan đổi lại cho hắn. Đây là việc nhẹ, vừa lúc cho bộ đội của hắn khôi phục lại nguyên khí. Vốn có năm ngàn binh mã ở những trạm gác kia, có thể dùng bổ sung binh lực cho vương gia. Mặt khác, Lý đại tướng quân lần này ngươi cũng theo vương gia cùng đi Tân La đi. Ta biết mấy ngày này ngươi đi theo tiểu bạch kiểm như ta thật có chút nghẹn hỏng rồi!
Lý Tự Nghiệp cười gượng:
- Đa tạ đại đô đốc!
Tần Tiêu cũng cười, sau đó nói:
- Như vậy nếu tính ra thủ hạ của ta có ba vạn người, hẳn là đủ dùng. Di, phải rồi, ngươi bảo ta mang đi Lý Tự Nghiệp, U Châu làm sao bây giờ, không cần phòng thủ sao? Theo ta được biết năm vạn nhân mã của ngươi đã có ba vạn đi Khiết Đan, một vạn đi Nhiêu Nhạc đô hộ phủ. Dưới tay chỉ còn nhóm người của Lý Tự Nghiệp.
Trương Cửu Linh mỉm cười:
- U Châu không sao cả, lần trước Tân La đột kích dân chúng tự phát trợ giúp quân đội phản kháng, ta thừa cơ điều động mấy ngàn tráng đinh làm như dân binh thủ thành. Tuy rằng không chịu nổi trọng dụng, nhưng miễn cưỡng có thể duy trì một chút. Hơn nữa ta sẽ đi Khiết Đan triệu nhân mã của Đỗ Tân Khách quay về U Châu trấn thủ, cũng để cho hắn cùng Khương Sư Độ đảm nhiệm châu vụ.
Lý Tự Nghiệp ha ha cười to:
- Vương gia, ngươi nói thật sự không sai! Vị tiểu... Đại đô đốc đích thật là người tài giỏi thật sự!
- A, ngươi muốn đi Khiết Đan sao? Tốt lắm!
Tần Tiêu nở nụ cười:
- Tàn cục như vậy cũng chỉ có ngươi mới có thể thu thập xong. Lần này Đỗ Tân Khách chính là đại công thần, lại có thể một lần bình định Khiết Đan. Đúng rồi, ngươi nên mang theo Lý Vi Ấn bên người, nói không chừng có thể phát huy ra tác dụng lớn. Dụ dỗ cũng hoàn toàn giải quyết Khiết Đan, người này có tác dụng không nhỏ.
- Đa tạ vương gia nhắc nhở.
Trương Cửu Linh mỉm cười nói:
- Nói tới công thần, làm gương cho binh sĩ cùng người Khiết Đan chiến đấu đẫm máu không ai ngoài Liêu Dương Vương, tự nhiên là ngài lập công đầu. Những người như chúng ta chỉ đi theo đục nước béo cò mà thôi. Ta hiểu rõ chuyện của Lý Vi Ấn, hơn nữa cũng đã thượng biểu triều đình thỉnh tấn phong hắn làm Tùng Mạc quận vương, đồng thời thỉnh hoàng thượng không truy cứu tội nghiệt của Lý Thất Hoạt cùng Lý Thiệu Cố, tốt nhất thả họ trở về dẹp yên lòng người Khiết Đan.
Tần Tiêu cười ha hả:
- Trương Cửu Linh ah Trương Cửu Linh, ngươi thật đúng là tri kỷ của Tần Tiêu ah! Muốn nói chuyện gì cũng không cần ta nói rõ với ngươi cả. Phương pháp của ngươi không hẹn mà trùng hợp với ý của ta. Hay, thật sự là khéo!
Trương Cửu Linh cũng khiêm tốn cười dài:
- Cửu Linh làm sao so được với sự lo xa nghĩ rộng của vương gia? Nếu vương gia muốn đánh Tân La, châu vụ bên Doanh Châu tốt nhất giao ột người giỏi giang đắc lực quản lý. Dù sao nơi đó là châu phủ mới xây dựng, đang cần chiếu cố, trước mắt còn trải qua cuộc chiến tranh tàn phá, có thể nói là cảnh hoang tàn khắp nơi ah!
- Ngô, nhân tuyển này ta đã có.
Tần Tiêu nói:
- Lúc trước Hà Bắc khâm sai Tống Khánh Lễ mang theo hai mươi vạn dân phu đến Doanh Châu, còn chưa kịp trở về thì cuộc chiến đã xảy ra, vẫn luôn lưu ở đó. Ta thỉnh tấu triều đình nên để cho hắn làm đô đốc Doanh Châu là tốt nhất. Dù sao cần vỗ yên dân sinh của dân chúng, gầy dựng nông nghiệp thủy lợi hắn lành nghề hơn ta thật nhiều. U Châu giao cho Khương Sư Độ, Doanh Châu giao cho Tống Khánh Lễ, Kim Lương Phượng cùng Chu Dĩ Đệ đi Bạch Sơn Hắc Thủy, đại đô đốc đi Khiết Đan, ta đi tấn công Tân La, bên Hề tộc có Phạm Thức Đức lại thêm Đỗ Tân Khách quay về U Châu vẫn có thể đến Nhiêu Nhạc đô hộ phủ mang binh trấn thủ. Cứ như vậy cả đông bắc xem như được nắm giữ trong tay Đại Đường. Ngô, một ván cờ không sai, không phải sao?
- Hay, thật sự là tuyệt không thể tả! Năng lực trù tính chung toàn cục của vương gia, đích thật làm Cửu Linh cảm thấy không bằng...
Trương Cửu Linh cảm thán khen ngợi:
- Vương gia sở hướng vô địch, tất nhiên có thể thuận lợi chiếm lĩnh Tân La. Kim tiên sinh cùng Chu tướng quân đi tới Bạch Sơn Hắc Thủy sẽ dựng thế. Hiện tại xem ra chỉ có Cửu Linh đi Khiết Đan còn chưa biết thành bại. Áp lực trên người ta thật có điểm lớn! Nếu làm không thành sự đúng thật là rất dọa người.
- Ngươi đừng quá khiêm nhường, Trương Cửu Linh.
Tần Tiêu cười nói:
- Bản lĩnh của ngươi hiện tại đã được người đông bắc thừa nhận rồi. Chuyện bên Khiết Đan không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết, cũng không phải kẻ mang binh có tính nóng nảy như ta có thể xử lý. Nếu xử lý tốt Khiết Đan, đây chính là công ở đương đại, lợi ở thiên thu, tất cả đều nhìn vào ngươi.
Trương Cửu Linh đứng dậy vái dài một cái:
- Cửu Linh nhất định cúc cung tận tụy, không dám phụ lòng hoàng thượng cùng vương gia nhờ vả!
- Được rồi, đừng nên khách sáo.
Tần Tiêu xua tay, ý bảo thị vệ trong phòng đều lui ra ngoài, đóng cửa lại. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Tần Tiêu, Trương Cửu Linh, Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan.
Thanks
Bình luận facebook