Nếu nói như vậy…Đương nhiên, Cố Ý chỉ nói là nếu như…
Nếu như hôn môi với anh, thì với loại sức chứa yếu kém mới ba ngàn như cô, chẳng phải sẽ bị anh hôn đến chết sao?
Thật là muốn thét chói tai, thật là muốn trải nghiệm mùi vị bị anh hôn đến ngạt thở.
Cố Ý hưng phấn che miệng lại.
Buổi sáng chủ nhật, Cố Ý thức dậy sớm hơn cả bà nội, lúc bà nội gọi Cố Ý dậy ăn, cô đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.
Bà nội: ”Ăn một chút rồi đi chứ?”
Ông nội tưới hoa dưới hậu viện xong trở lại, dạy dỗ:
”Trẻ con không ăn điểm tâm làm sao có thể lớn chứ? Nhìn cháu gầy chưa, người khác còn tưởng rằng lão nhân gia chúng ta ngược đãi cháu đấy.”
Cố Ý làm mặt quỷ: ”Sơ sơ, cháu phải mập thành heo gia gia mới có thể hài lòng. Trước khi kiểm tra sức khỏe không được ăn điểm tâm.”
Trường học ở ngoại ô, lúc tài xế đưa Cố Ý đến cửa trường, đã qua tám giờ.
Mây đen giữa bầu trời lúc tụ lúc tán, thời tiết âm u.
Cố Ý xách vali nhỏ xuống xe, trên vai còn mang một túi giấy quà vặt.
Khi đi qua máy cà thẻ ở cổng, cô nửa ngày cũng không lấy ra được thẻ học sinh, thật vất vả mới mò ra, thì lại rơi bay ra ngoài.
”Mẹ.”
Cố Ý vừa mắng vừa khom người nhặt, túi trên vai lại trượt xuống đất, một chai nước óc chó nhanh như chớp lăn đến phía trước.
Sau lưng truyền đến tiếng thắng xe đạp, sau đó là tiếng bước chân vững chắc bước tới.
Máy đọc thẻ: ”Tích, học sinh nội trú.”
Cố Ý cũng không ngẩng đầu lên: ”Bạn học, giúp tớ nhặt thẻ học sinh một chút.”
”Từ chối.”
Thanh âm quen thuộc.
Cố Ý đứng thẳng tắp, muốn mắng anh, lại không nhịn được cười: ”Cậu chờ tớ một chút.”
Trì Tự đẩy xe đi về phía trước mấy mét, dừng lại, quay dầu nhìn cô một cái. Chỉ thấy Cố thiên kim tay chân luống cuống nhặt chai nước óc chó và thẻ học sinh rồi chạy tới phía anh, sau đó phát hiện mình quên kéo vali, lại chạy về.
Trì Tự đá chân chống xe xuống, đứng tại chỗ chờ cô.
Gió lạnh từng cơn, sắc trời cũng sáng. Nhưng anh đứng yên ở phía trước, dáng người ung dung rực rỡ, khí khái hào hùng đập vào mặt, Cố Ý liền cảm giác trời đất cũng sáng lên.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
”Cuối tuần về nhà cậu liền mang theo những đồ này?” Cố Ý chỉ chỉ cặp sách của anh.
Trì Tự lời ít ý nhiều: ”Thay và giặt quần áo.”
”Sách đâu? Đồ ăn đâu?”
”Không mang theo.”
”Ồ.” Hai má Cố Ý hồng phấn, ”Bằng không cậu giúp tớ…”
Trì Tự lướt mắt qua vali của cô, rất chủ động:
”Đưa túi cho tôi.”
Cố Ý vội vàng gật đầu, kìm nén nụ cười đạt được ý xấu, đem túi quà vặt tới.
Trì Tự cả kinh: ”Nặng như vậy?”
”Thì sao, tiểu nương tử ngươi không xách được sao?” Cố Ý tỉnh bơ trêu đùa, ”Hay là đưa cho tướng công ta đi.”
Trì Tự mặt lạnh, treo túi lên tay lái, sãi bước để mở rộng khoảng cách với cô.
Cố Ý hấp tấp đuổi theo:
”Nương tử đi chậm một chút.”
Trì Tự ném tới một đao ánh mắt: ”Lại gọi một tiếng thử đi.”
Ánh mắt kia vừa lạnh vừa hung ác, Cố Ý lập tức kinh sợ:
”Ôi, tướng công, tớ sai rồi.”
Trì Tự: ”…”
Anh đi nhanh hơn, bước chân có chút loạn.
” Xe đạp Giant International [1] không tệ nha, đáng tiếc là xe leo núi không có chỗ ngồi phía sau, cậu lắp một cái đi.”
[1] Xe đạp Giant International:
”Không có hứng thú.”
”Tớ có hứng thú, cậu cho tớ, tớ giúp cậu lắp.”
”Tôi không chở cậu.”
”Bây giờ không chở, không có nghĩa là sau này không chở nha.”
Trì Tự nhìn chằm chằm cô, một bộ dáng lòng buồn bực và bất đắc dĩ.
Cố Ý gõ gõ vào xà ngang của xe đạp anh: ”Bằng không ngồi ở đây cũng được, tớ sẽ ngồi yên.”
Trong đầu Trì Tự nảy ra một câu: Vậy phải xem mông cậu có nhỏ hay không.
Mẹ, đây là gì chứ.
Đầu óc anh gần đây quả thực không tốt, lúc nào cũng mất kiểm soát.
”Bốn lớp chúng ta cùng nhau kiểm tra sức khỏe đấy, cậu chờ tớ một chút thôi, tớ còn phải trở về ký túc thu dọn một chút.”
”Tôi ở chỗ đóng đơn chờ cậu.”
Trì Tự đưa túi quà vặt giao cho cô, leo lên xe, cấp tốc rời ký túc xá nữ.
Bóng lưng anh hơi có vẻ vội vàng, Cố Ý ngơ ngác nhìn một hồi.
Chỗ nộp đơn sao?
A a, kiểm tra sức khỏe xong rồi mới nộp đơn, anh xem cô là khỉ để đùa bỡn sao?
Ký túc không có một bóng người, Cố Ý ném vali, liền đi tìm Hạ Vũ Tâm.
Đẩy cửa ra, thấy người này đang gục xuống bàn.
”Tỉnh đi.” Cố Ý đẩy cô ấy.
Hạ Vũ Tâm chống mặt: ”Đại ca cậu tối hôm qua mất ngủ đến kịch liệt, để cho tớ ngủ một chút nữa.”
”Có quầng thâm mắt, lộ ra đại ca của cậu ngủ càng khuya, xinh đẹp ngây người.”
”…”
”Mau cùng tớ đi kiểm tra sức khỏe, bị muộn rồi!”
Khu phòng học lớp mười ở trên tầng cao, phần lớn học sinh đã bắt đầu kiểm tra sức khỏe.
Cố Ý nhận được đơn kiểm tra sức khỏe của mình, lại giúp Hạ Vũ Tâm đang choáng nhận một tờ.
Ở giữa vành đai xanh và đường đá cuội có hai tên nam sinh đi tới, đều là lớp 7.
Cố Ý: ”Ơ, Nghiêm thiếu, thật là đúng lúc nha.”
Nghiêm Hằng: ”Ôi, Cố thiên kim, thật là đúng lúc.”
Mỗi lần Cố Ý nhìn thấy Nghiêm Hằng, cũng tựa như gặp người thân. Hai người hướng đối phương mãnh liệt nháy mắt phóng điện, làm nam sinh bên cạnh Nghiêm Hằng không được tự nhiên:
”Ngài và Cố thiên kim trời đất tạo nên, có thể không ngược cẩu không?”
Nghiêm Hằng dùng cùi chỏ ra sức thúc xương sườn của cậu ta: ”Chớ nói bậy bạ!”
Hạ Vũ Tâm tựa lên vai Cố Ý có chút ảo não, vì vậy mở mắt ra: ”Ồn ào cái gì vậy…”
Giọng nói Nghiêm Hằng thoáng chốc dịu dàng vô cùng: ”Nữ thần thế nào, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
”Đúng vậy, tớ buồn ngủ muốn chết.”
”Ồ, như vậy à.” Nghiêm Hằng như có điều suy nghĩ.
Hạ Vũ Tâm và Nghiêm Hằng không quá quen, tùy tiện đối thoại đôi câu, liền theo Cố Ý xếp hàng đi kiểm tra sức khỏe.
Cố Ý đi lên tầng đầu tiên, ở trong phòng đo thị lực tìm được Trì Tự.
Trì Tự đứng ở giữa hàng ngũ, phía sau phần lớn là nam sinh lớp 3.
Cố Ý kéo Hạ Vũ Tâm tới.
”Nhường một chút nhường một chút.”
Các nam sinh nhất thời tách ra thành một con đường lớn, vui vẻ nghênh hai đại mỹ nữ quang lâm.
Khi đến nơi đông người, Hạ Vũ Tâm cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ bình thường.
Vẻ mặt cô ôn nhu, mặt mũi lộ vẻ cười: ”Tử Tuấn sao, không ngại để chúng tớ xen vào hàng chứ?”
Diêu Tử Tuấn liếc thấy nữ thần, nghe nữ thần muốn xếp hàng phía trước mặt mình, vui vẻ còn không kịp:
”Không ngại không ngại.”
Trì Tự chợt cảm thấy một trận buồn bực, ánh mắt sau lưng nóng bỏng gần như muốn khoan lỗ trên lưng anh.
Anh quay đầu, Cố Ý liền chớp mắt với anh, cặp mắt đào hoa sáng giống như ngôi sao, ánh sáng rực rỡ lấp lánh.
Trì Tự xoa xoa huyệt Thái dương. Anh không chỉ có buồn bực, còn bị cô làm cho choáng váng đầu.
Diêu Tử Tuấn đang muốn tìm cơ hội bắt chuyện với nữ thần, cửa sau của lớp học lại có người chen vào giữa hàng ngũ.
”Lớp 7 sao lại tới?”
”Nghiêm thiếu, lớp 7 kiểm tra sức khỏe vào buổi chiều, còn chưa bắt đầu.”
”Biết rõ biết rõ.” Nghiêm thiếu tiếp tục đi vào trong, dừng bên người Cố Ý và Hạ Vũ Tâm.
Trì Tự cũng nhìn thấy cậu ta, mặt lạnh.
Sáng sớm tới tìm Cố Ý sao?
Thật là rãnh rỗi.
”Cái đó.” Nghiêm Hằng vỗ bả vai của Hạ Vũ Tâm, ”Nữ thần, cậu không phải buồn ngủ sao, tôi mua cho cậu một lon cà phê.”
Cả phòng học thoáng chốc lắng xuống.
Hạ Vũ Tâm ngây ngẩn cả người, Cố Ý cũng vô cùng khiếp sợ.
Hạ nữ thần dù sao cũng là Hạ nữ thần, trong nháy mắt cô lộ ra nụ cười đặc trưng của mình, sau đó từ chối:
”Dạ dạy tớ không tốt, không thể uống cà phê.”
”Vậy tớ mua cho cậu sữa bò?”
”Tớ không dung nạp được lactôzơ, không thể uống sữa bò.”
”Vậy cậu muốn ăn cái gì?”
Hạ Vũ Tâm chỉ chỉ bác sĩ: ”Trước khi kiểm tra sức khỏe phải để bụng rỗng.”
Nghiêm Hằng đã hiểu ra, có chút lúng túng.
”Được rồi, tớ đi trước.”
Trong phòng học có đông đảo nam sinh ái mộ Hạ Vũ Tâm, ánh mắt như đao như kiếm, chỉ hận không thể dùng ánh mắt đâm chết Nghiêm Hằng.
Cố Ý nói chuyện lắp bắp: ”Nghiêm thiếu…Nghiêm thiếu lại…”
Hạ Vũ Tâm xoè ngón tay ra: ‘Nghiêm Hằng là đệ nhất thiếu gia giàu có của trường chúng ta, dáng dấp lại đẹp trai, không thể nhìn đến tớ sao?’
”Có thể cậu ta không biết bộ mặt thật của cậu đâu.”
Hạ Vũ Tâm đè thấp giọng: ”Đừng làm như chắc chắn rằng cậu ta sẽ theo đuổi tớ.”
”Nhưng mà…”
Cố Ý coi Nghiêm Hằng là bạn tri kỷ thứ hai, đương nhiên quan tâm, huống chi, cậu ta còn thích bạn tri kỷ thứ nhất, nhân cách phân liệt Hạ Vũ Tâm.
Điều này có thể đủ cho cậu ta.
Hạ Vũ Tâm nhắc nhở cô: ”Đến lượt Trì Tự nhà cậu đo thị lực kìa.”
Ở giữa Cố Ý và Trì Tự là một đoạn trống lớn, cô vội vàng bước lên, sát chặt.
Cô dựa quá gần, sống lưng Trì Tự thẳng tắp, hít sâu một hơi.
Anh cầm thìa gỗ lên, che kín con mắt trái.
4.0 đến 4.8, thuận lợi thông qua.
4.9, Trì Tự sai một điểm, cũng thông qua.
Lúc đo 5.0, Trì Tự sai cái đầu tiên rồi.
Cố Ý có chút nóng nảy.
Trì Tự nhà cô làm sao có thể chỉ 4.9 chứ, ít nhất cũng phải là 5.0.
Thanh gỗ nhỏ của bác sĩ khoa mắt chỉ vào chữ E thứ hai bên trái, Trì Tự do dự.
Anh lại nheo mắt phải, vẫn là nhìn không rõ lắm.
Trên lưng đột nhiên truyền tới cảm giác tê dại mãnh liệt như điện giật vậy.
Đầu ngón tay thiếu nữ mãnh khảnh mềm mại trên lưng anh, vạch một đường ngang từ phải sang trái.
Cả người Trì Tự run lên, ngón tay chỉ hướng bên trái.
Bác sĩ thấy anh trả lời chậm, lại đo thêm vài lần ở chỗ 5.0 nữa.
Một cái E hướng lên, ngón tay Cố Ý nghe theo hướng lên trên lưng anh.
Trì Tự quả thực không nhịn được: ”Uh hừm…”
Bác sĩ gõ gõ que gỗ, ra hiệu cho anh tỉnh táo.
Trong nội tâm Trì Tự có một vạn câu Cmn chạy qua.
Tiếp theo, là hướng bên phải chữ E, Cố Ý tiếp tục ăn gian, ngón tay một mực vạch đến bên phải eo anh.
Cảm giác giống như điện giật truyền thẳng đến tim phổi, Trì Tự cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhịn được:
”Hừ hừ hừ…”
Bác sĩ: ”Cười cái gì, nghiêm túc một chút.”
Trì Tự thở ra hít vào, nghiêng đầu trừng Cố Ý một cái.
Cố Ý chớp mắt to vô tội, khẩu hình miệng bày tỏ với anh: Cố gắng lên.
Trì Tự thật sự không hề có một chút hỏa khí nào.
Mắt phải dừng ở 5.0, còn mắt trái thì tệ hơn một chút, Cố Ý giúp mấy lần, cuối cùng là 4.9.
Buông muỗng gỗ nhỏ che mắt xuống, cả người Trì Tự đều run rẩy.
Mèo điên nhỏ cười híp mắt tiến tới bên tai anh:
”Lưng cậu có phải rất nhạy cảm phải không?”
Trì Tự không đáp, nghiêm mặt đi nhanh về phía trước, đi đến chỗ bác sĩ để lấy đơn kiểm tra sức khỏe của mình.
Đã không chỉ là lưng, mà do mấy lần sau cô trêu ghẹo, lúc Cố Ý ở bên tai anh nói chuyện thổi khí mà anh cũng cảm thấy yếu mề. Nhột khó nhịn được.
Anh đặc biệt đi vòng một con đường khác, vừa đi vừa niết vành tai, bỏng đến muốn chết.
Trái tim nhỏ bé của Cố Ý đang rong chơi ở trên trời, làm gì cũng không rớt xuống đất được.
Chỉ dùng đầu ngón tay thôi, cô cũng có thể cảm nhận được bắp thịt rắn chắc trên lưng Trì Tự, kết cấu hoàn mỹ.
Hơn nữa còn nhạy cảm như vậy.
A a a!
Thật muốn sờ lúc khỏa thân mà!
Hạ Vũ Tâm yếu ớt kề sát lưng cô: ”Đến cậu, Cố huynh.”
Cuối cùng, còn thêm một câu: ”Tớ biết cậu đang suy nghĩ gì.”
Cố Ý dễ dàng đo được 5.1, cầm đơn kiểm tra sức khỏe đứng sau cửa chờ Hạ Vũ Tâm.
Hạ Vũ Tâm đo xong đi ra, Cố Ý hỏi cô ấy:
”Lời vừa rồi cậu nói là có ý gì đó?”
Hạ Vũ Tâm nhướn mày: ”Muốn nhìn khỏa thân?”
”Không phải muốn nhìn, muốn sờ!”
”…Sờ thì sợ rằng không làm được, chứ nhìn ngược lại thì có thể, lớp mười một có cuộc thi bơi lội, tớ đoán Trì Tự sẽ tham gia đó.”
”A a a a!” Cố Ý ôm Hạ Vũ Tâm, lắc lư đầu cô ấy, ”Hạ đại ca, muah!”
Hạ Vũ Tâm: ”…”
Trừ khoa ngũ quan, các hạng mục kiểm tra sức khỏe còn lại đều tách trai gái ra.
Cố Ý đo sức chứa của phổi, vòng ngực, lại đến tầng trên đo chiều cao cân nặng cơ thể.
Nam sinh ở bên kia, Cố Ý chỉ có thể nhìn xa thấy Trì Tự cao hơn người khác gần nửa đầu.
Anh hình như lại cao thêm.
Lần này có được 1m8 không?
”181, 73.5kg, tốt, người kế tiếp.”
Trì Tự mang giày xong, đi vào đám nam sinh.
”Trì ca, cậu ăn gì mà lại cao thêm vậy? Một năm 4cm đó.”
Trì Tự: ”Cơm.”
Không có nói chuyện phiếm.
Nam sinh nào đó lôi Diêu Tử Tuấn nói: ”Tớ mới vừa đi ngang qua khu nữ sinh bên kia, đúng lúc Hạ Vũ Tâm đang cân.”
Diêu Tử Tuấn nhất thời hưng phấn: ”Cậu ấy nặng bao nhiêu?”
”Không thấy cân nặng.”
”Xuy…Chờ chút.” Diêu Tử Tuấn hạ thấp giọng, ”Chẳng lẽ cậu thấy…cái gì đó hả?”
Nam sinh vừa cười: ”Cậu ngu sao, hai chữ vòng ngực sao có thể nói ra được?”
”Cái gì vòng ngực?”
”Ai ai ai, vòng ngực ai?”
Những nam sinh khác nghe thấy, tinh mắt kéo tới chính giữa.
Đối với việc người khác liên tục tra hỏi, nam sinh nói:
”Được rồi, là của Hạ Vũ Tâm, con số tôi không nói, dù sao cũng không quá lớn.”
Đám nam sinh hậm hực.
Không lớn thì không lớn đi.
Thiên nga dù có gầy hơn nữa, thì bọn họ cũng không ăn được.
Nên nam sinh tiếp tục như bong bóng nổi lên bề mặt: ”Cố Ý ở phía sau Hạ Vũ Tâm, tôi cũng thấy cậu ấy.”
Hứng thú của đám nam sinh lại dâng cao:
”Con mẹ nó cậu được đó, Cố thiên kim mà cũng dám nhìn!”
Trì Tự cầm đơn kiểm tra sức khỏe đứng một mình bên ngoài, đột nhiên có người kéo anh đến giữa đám người.
”Làm gì?”
Diêu Tử Tuấn cười đến mức mặt cũng nhăn nhó:
”Trì ca à Trì ca, nơi này có bí mật nhỏ của fan hâm một số một của cậu đấy.”
Fan hâm mộ số một?
Trì Tự lập tức đoán được là Cố Ý.
Lại liên tưởng đến vấn đề bọn họ vừa mới thảo luận, sắc mặt anh tái xanh rồi đen lại.
”Tất cả đều nhàm chán sao?”
Trì Tự biểu lộ sự khinh thường cực độ, thậm chí còn có ánh mắt âm u lạnh lẽo kín đáo, ”Không có việc gì đừng tới gần.”
Bỏ lại hai câu rồi đi, khắp người anh đều là hắc khí.
”Cậu ta có bệnh à?” Nam sinh khơi mào đề tài hỏi Diêu Tử Tuấn, ”Trì Tự hôm nay uống lộn thuốc sao?”
Diêu Tử Tuấn cũng thấy kỳ quái: ”Tôi không biết.”
Lúc Trì Tự đến chỗ nộp đơn, gặp phải Cố Ý đang chờ, còn có Hạ Vũ Tâm.
Cố Ý nhìn thấy anh sắp tới, lập tức rời chỗ cũ, xếp sau lưng anh.
”Sao cậu không tới đây?” Cố Ý gọi Hạ Vũ Tâm.
Hạ Vũ Tâm liếc mắt: ”So cân nặng đối với tớ không quan trọng, ngực tớ còn lớn hơn so với nữ sinh đứng chung chỗ.”
Cố Ý: ”…”
Mặc dù Hạ Vũ Tâm đã hết sức hạ thấp giọng, nhưng Trì Tự đứng xếp ở giữa hai cô, rất khó để mà không nghe thấy.
Anh hướng mặt sang bên kia.
Tai có chút đỏ.
Cố Ý chọt chọt cùi chỏ anh: ”Ăn cá, cậu đưa đơn kiểm tra sức khỏe cho tớ nhìn một chút được không?”
”Không được.”
”Nếu không thì như vậy, chúng ta trao đổi một chút, cậu cũng có thể nhìn của tớ.”
Trì Tự hít sâu một hơi, lắc đầu.
Cố Ý có chút nhụt chí: ”Sao cậu lại ra vẻ như thế, cũng không có gì mà không cho xem.”
”Tớ chỉ liếc mắt nhìn thôi, rất nhanh.”
”Cho tớ nhìn một chút thôi mà, tớ tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết!”
Trì Tự thở dài, rũ mắt:
”Cậu muốn biết cái gì, tôi nói cho cậu.”
”Được được được, đầu tiên là…chiều cao.”
”181.”
Thật là cao~ Trái tim nhỏ bé của Cố Ý đang vui mừng.
”Cân nặng?”
”147.” [2]
[2] Vì tác giả chỉ ghi là 147, mà ở phía trên lại ghi 73.5kg nên mình có đi tìm hiểu và đã phát hiện ra tác giả đang nói 147 cân = 73.5kg
Cmn, thật là hoàn mỹ!
Trái tim nhỏ bé của Cố đang thét chói tai.
”Vậy…sức chứa của phổi?”
”5100.”
”Năm…” Cố Ý kích động đến mức cà lăm, ”Năm ngàn mốt?”
Năm ngàn mốt?
Cao như vậy!
Cô mặc dù biết sức chịu đựng ưu việt của Trì Tự, nhưng sức chứa của phổi mới lớp mười đã vượt năm ngàn, cái này cũng thật là đáng sợ!
Nếu nói như vậy…Đương nhiên, Cố Ý chỉ nói là nếu như…
Nếu như hôn môi với anh, thì với loại sức chứa yếu kém mới ba ngàn như cô, chẳng phải sẽ bị anh hôn đến chết sao?
Thật là muốn thét chói tai, thật là muốn trải nghiệm mùi vị bị anh hôn đến ngạt thở.
Cố Ý hưng phấn che miệng lại.
Trì Tự như gặp quỷ: ”Trúng gió hả?”
Cố Ý gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tay che ngực:
”Đột nhiên có một loại cảm giác nghẹt thở.”
Trì Tự: ”Bệnh thần kinh.”
Đôi lời tâm tình của editor: Bạn Mèo lại liên tưởng bậy bạ rồi =))))
Bình luận facebook