hẩu hình, giáo ý nghe hồi lâu mới hiểu được.
Bác sĩ chưa thấy qua ai yết ớt như vậy, bất đắc dĩ nói:
”Trong trường học chỉ có cái này, tạm đỡ một chút đi.”
”Không được không được!” Cố Ý kéo ống tay áo Trì Tự, ”Tớ không muối bôi cái này.”
Trì Tự nheo mắt, nhất thời có loại cảm giác nuôi con gái nhỏ.
Gíao y cũng ngẩng đầu nhìn anh, tựa như anh là người giám hộ của tiểu cô nương.
Trì Tự có phần không được tự nhiên mà mở miệng: ”Bác sĩ, có thể không bôi không?”
Gíao y than thở:
”Có thể thì có thể, nhưng phải khử độc cho tốt, không được đụng vào nước và quần áo đồ dùng hàng ngày. Hôm nay là thứ năm rồi, ngày mai ra trường đi bệnh viện xử lý một chút, mua thuốc mỡ để kín miệng vết thương là được.”
Nói xong, giáo y giúp cô dùng rượu sát trùng lau qua nhiều lần.
Trong quá trình chờ huyết dịch kết vảy, Cố Ý vẫn ngồi ở phòng y tế, thầy thuốc lại cho cô thuốc cảm mạo trừ sốt, giục cô uống.
Trì Tự đi ra ngoài thay Cố Ý tìm cặp sách, trong phòng y tế không còn người khác, cô y tế trẻ tuổi của trường mở miệng hỏi cô:
”Bạn trai?”
Cố Ý sợ hãi lắc đầu.
Gíao y cười một tiếng: ”Cô cũng không phải là giáo viên, em sợ cái gì.”
Sau khi Cố Ý nghe xong, xấu hổ đứng lên, làm một khẩu hình:
”Thật sự không phải.”
Gíao y kỳ quái nhướn mày:
”Vậy mà không phải ư. Em bị thương, cô nhìn em ấy còn gấp hơn cha em.”
Cố Ý nhếch môi, nụ cười theo khóe môi nảy ra.
Cô cũng không hiểu nha, tại sao Trì Tự lại gấp như vậy.
Đối với bạn bình thường mà nói, lo lắng như vậy hơi quá mức nhỉ?
Trong đầu quay lại hình ảnh rung động lòng người mới vừa nãy, Cố Ý động tâm rất khó đè nén.
Cô càng ngày càng cảm thấy, Trì Tự có thể thật sự não tàn…
”Xong chưa?”
Thiếu niên cao gầy từ ngoài cửa bước nhanh vào, được bao bọc bởi một cơn gió lạnh.
Màn đêm ở sau lưng anh buông xuống, có những vì sao trong mắt anh.
Trì Tự bị ánh mắt si mê của Cố Ý làm cho có chút lúng túng:
”Tự học tối đã bắt đầu.”
Cố Ý gật đầu, một chân nhảy xuống giường.
Thuốc cảm mạo đã bắt đầu phát huy dược liệu, đầu cô càng choáng.
Trì Tự cực kỳ tự nhiên đỡ cô:
”Đi thôi.”
Cố Ý ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên thấy chỗ xương gò má của anh có vết bầm đen nhạt, cực kỳ đau lòng:
”Cậu bị thương? Có muốn…”
”Không có sao.” Trì Tự không thèm để ý chút nào, ”Qua hai ngày là tốt.”
Anh mang cặp sách của Cố Y, đỡ người ra phòng y tế.
Nhiệt độ những ngày gần đây chuyển lạnh, mặt trời biến mất càng lúc càng sớm.
Cố Ý không bị thương ở xương cốt, nhưng người lại mềm nhũn dựa lên người ta, giống như muốn sưởi ấm.
Trì Tự đi theo cô, sống lưng căn cứng, vẻ mặt cực kỳ chính trực.
”Cậu gần đây…” Anh nặn ra mấy chữ, rất nhanh im ngay.
Cố Ý còn bệnh, nói không ra lời, anh hà tất gì phải nóng lòng chứ.
”Hả?”
”Còn năm phút nữa vào học.” Trì Tự nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng rơi lên mặt cô, ”Hai ngày nay chú ý một chút, cẩn thận tuân theo lời dặn dò của bác sĩ.”
”Ừ.”
Cố Ý không thể nói nhiều, hiếm khi cực kỳ khôn khéo.
Đưa cô đến hành lang lớp học, thừa diịp bốn bề vắng lặng, Trì Tự nhịn không được, giơ tay lên vuốt vuốt đỉnh đầu cô.
”Ngoan một chút.” Anh nói, ”Để cho tôi tiết kiệm tâm tư một chút.”
Mấy chữ rơi vào tai cô, lòng Cố Ý đều tan chảy rồi.
Cánh môi nhợt nhạt của cô khẽ mở ra, vẫn như thổi khí vậy:
”Meow ô.”
Tay Trì Tự hơi chậm lại, không nỡ rút về.
Dù sao cô cũng bị cảm mạo, mũi cô cũng bị nghẹt.
Trong lòng nghĩ vậy, bàn tay anh dời xuống, nhẹ nhàng véo chóp mũi nhỏ của cô.
Da của cô thật sự là nõn nà, vừa mềm vừa trơn.
Anh nói: ”Mèo ngốc.”
Hai chân nhỏ của Cố Ý nhất thời mềm nhũn.
Xong rồi xong rồi, thật là muối bị anh véo mũi như vậy dẫn đi, đi đâu cũng được.
Ô ô, cô gần như mắc chứng mèo ngốc rồi, không chữa được.
Đôi lời tâm tình của editor: Chương này siêu cấp dài, tận 6 nghìn chữ, tui edit cũng hông biết khi nào hết chương luôn ấy =)) Cơ mà con đường bị ngược của bạn Trì hết rồi, quá ngắn, giờ là tới con đường chúng ta bị bốn bạn trẻ ngọt đến mức ngược chúng ta~~
Bình luận facebook