Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-102
Chương 102: Anh ta đến từ Địa ngục!!!
Thành Đô,
Mưa nhỏ,
Gió cấp 3.
Cửa hàng Phố Cũ đã đóng cửa từ lâu. Cho dù là hàng xóm láng giềng gần đó cũng không rõ lúc nào cửa hàng đó mới mở lại.
Bởi, cửa hàng đó không giống như cửa hàng ăn sáng ven đường, rất nhiều người hàng ngày ghé vào một lúc rồi lại đi ra. Ở đây cũng không giống cửa hàng bán quần áo. Vào giờ tan tầm bạn có thể vào đây thử quần áo thoải mái mà không cần mua.
Phần lớn mọi người trong cuộc sống này không phải cứ đến cửa hàng thì sẽ phải mua món đồ gì đó.
Một cách tự nhiên nhất, cửa hàng Phố Cũ không được mọi người chú ý đến nữa.
Tất nhiên,
Khi nó đóng cửa,
Cũng không có nhiều người quan tâm đến việc này, nhưng thỉnh thoảng có người đi qua, họ cũng bất ngờ vì cửa hàng đóng cửa.
Có một người cảnh sát có dáng người mập mạp, cách vài ngày lại lái xe cảnh sát đến đây, nhìn vào cửa hàng đóng cửa, hút một vài điếu thuốc rồi bỏ đi.
Những salon tóc bên cạnh vì quá nhiều người đến hỏi chuyện nên cảm thấy vô cùng phiền phức. Khi có người đến hỏi, họ sẽ lập tức bị đuổi đi, do dù họ có là khách của salon đi chăng nữa.
Liền tiền khách trả,
Cũng không cần lấy.
Cửa tiệm Massage bên cạnh cửa hàng Phố Cũ cũng đã đóng cửa từ lâu. Người ta nói rằng năm trước bà chủ cửa tiệm này có liên quan đến một vụ giết người. Mặc dù về sau đã được minh oan nhưng cô ấy cũng không quay về Thành Đô nữa.
Thỉnh thoảng cũng có khách quen tìm tới quán, tìm lại tay nghề massage của bà chủ, cô ấy xoa bóp dễ chịu thì có dễ chịu thật, nhưng họ sợ ở đây lâu sẽ phi đi đến cửa hàng Phố Cũ bên cạnh để mua áo liệm mất.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn,
Quán trà ở Thành Đô có lẽ là nơi thoải mái và thư giãn nhất.
Đây là nơi để khi vào thành phố tấp nập, mọi người có thể tận hưởng sự yên tĩnh. Quán trà chỉ mở vào mùa đông lạnh giá, khi mùa hè gõ cửa, những quán trà này lại nằm yên trong im lặng.
Hài lòng,
Thoải mái,
Thỉnh thoảng lại xoay người,
Bọc mình trong một lớp chăn mỏng,
Ừm,
Cứ như vậy chìm vào giấc nồng,
Rạng sáng, con phố trở nên vắng vẻ, ngoại trừ mấy chỗ bán đồ ăn đêm bây giờ vẫn mở cửa.
Ở cửa hàng Phố Cũ,
Lại lóe lên một thứ ánh sáng mờ ảo,
Thứ ánh sáng đó rất nhẹ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được. Thậm chí, mắt người bình thường chưa chắc đã nhìn thấy.
Trong cửa hàng bày biện hai hàng ghế. Chính giữa của hai hàng ghế, một bên có một người đàn ông râu dài ngồi đó, còn bên kia là một cô bé phúng phính đáng yêu- là Tiểu Louli.
Ở hai bên của hai hàng ghế,
Một số người mặc đồ lanh, tay áo dài phấp phới,
Một số người đội mũ cao và lắc lư,
Một số người có đôi mắt liên tục đảo qua lại,
Một số người có chiếc bụng rất to.
Trên mặt họ ai cũng tô trát đầy phấn, nhìn có chút không chân thực.
Cho dù bọn họ đang cười, móc lỗ tai hay đang nhốn nháo với nhau, họ cũng luôn mang cho người ta cảm giác đè nén, lo sợ. Giống như nhìn những bức tượng của một trăm linh tám vị La Hán, dù tạo hình của họ là hình tượng ngây thơ, chân thành nhưng có nhiều người lại cảm thấy nhìn họ rất đáng sợ.
Kể cả là một người trưởng thành, cũng không dám cười họ.
Phảng phất ở một nơi xa, cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bạn.
Nếu bạn nhìn kỹ, bạn có thể thấy rằng phong cách quần áo của những người này giống với phong cách của những người giấy được để ở góc cửa hàng, giống như họ lấy trang phục của những hình nộm giấy để mặc lên trên người mình.
Buồn cười,
Có vẻ hoang đường,
Nhưng nó thực sự là cảm giác này.
Tất cả môi của họ đều có một màu hồng kỳ lạ, giống như bôi cả đống son hồng lên môi, trông rất khoa trương và vô cũng chói mắt.
Giả Bảo Ngọc nói rằng hắn thích ăn rất là son phấn của các cô gái, nhưng không chừng khi thấy cảnh này hắn cũng sẽ hồn bay phách lạc, sợ hãi mà nhanh chóng bỏ chạy.
Bầu không khí lúc này,
Rất ngột ngạt và khó chịu.
Khắp các phòng bây giờ, phòng nào cũng đặt một bếp than trong nhà để sưởi ấm. Những tờ tiền âm phủ sẽ liên tục bay tới những bếp than này, rơi vào trong đó và bốc cháy.
Trước cửa, một người phụ nữ tóc dài đang đứng đó.
Cô khẽ cúi đầu, mái tóc dài đã che khuất khuôn mặt của cô.
Nhìn cô gái này vô cùng duyên dáng và yếu đuối,
Nếu là người bình thường, khi họ nhìn thấy cô, họ sẽ đến và vuốt tóc cô lên vì sự hiếu kỳ muốn biết rõ khuôn mặt thật của cô, họ luôn luôn có sự tò mò và luôn theo đuổi cái đẹp.
Tuy nhiên, mọi người đang ngồi trong phòng lại không muốn làm như vậy, vì họ biết rõ cô gái này không…có mặt.
"Chưa đâu."
Tiểu Louli trầm giọng nói với người đàn ông râu dài ngồi bên cạnh và khẽ nhíu mày.
"Để mọi người chờ thêm chút nữa đi."
Tiểu Louli nói.
Người đàn ông râu dài gật gật đầu rồi đáp lại: "Cố gắng bảo vệ nguyên khí, để chúng ta ở lại dương gian lâu thêm chút nữa."
Một mảng đen bay ra khỏi ống tay áo của người đàn ông râu dài, nó tách ra thành những mảnh giấy đen nhỏ và bay lượn xung quanh.
Mọi người trong phòng đưa tay ra tiếp nhận một người một mảnh nhỏ, rồi dán lên lông mày của chính mình, ngay cả người đàn ông râu dài cũng tóm lấy một mảnh và dán lên lông mày.
Trong lúc nhất thời,
Toàn bộ cửa hàng rơi vào im lặng. Những mảnh giấy đen được dính trên trán không hề di chuyển, như nó đã trở thành một phần của cơ thể vậy.
Điều này càng làm cho họ không khác gì những người giấy đang đứng ở góc cửa hàng.
Tiểu Louli đứng dậy, cầm một mảnh giấy đen trong tay và đi đến trước mặt nữ Vô diện.
Nữ Vô diện chậm rãi ngẩng đầu lên,
"Một phần cơ thể của tôi đã bị hủy hoại."
"Một phần cơ thể?" Tiểu Louli không quan tâm cho lắm.
"Chính cô là người đã bảo tôi đi theo dõi hắn ta." Nữ Vô diện lớn giọng nhắc nhở.
"Cô nói xem, sau khi tôi trở về, tôi vẫn có vị trí của anh ta chứ?"
Tiểu Louli mỉm cười.
"Hắn ta chỉ tạm thời thay tôi làm công việc ở Thông Thành mà thôi. Cô thử nghĩ xem, một thành phố sao mà có đến ba quỷ sai được?"
"Vậy bây giờ tôi phải làm gì?"
Nữ Vô diện nghiêm nghị hỏi.
"Không có tôi, cô không thể bắt anh ta được."
"Ở Thông Thành vốn có vị trí cho hai quỷ sai, trong đó, một tên quỷ sai đã sắp sụp đổ rồi. Cô yên tâm, sau chuyện này tôi sẽ cố gắng giúp cô có được một thân phận để thoải mái lưu lại Dương gian." Tiểu Louli vừa nói vừa đưa tay xoa lên mái tóc của nữ Vô diện.
Nữ Vô diện lại một lần nữa cúi mặt xuống.
"Tôi rất tò mò tại sao cô lại quá quan tâm đến anh chàng đó. Anh ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, à không, một lễ vật được tạo ra từ một quỷ sai khác ở Thông Thành."
"Lễ vật?"
Khuôn mặt nữ Vô diện được ẩn dấu trong lớp tóc dày, cô khẽ cười nhạt hai tiếng.
"Trong mắt của tôi, món lễ vật mà cô nói thực sự rất đáng sợ, đáng sợ hơn cô nghĩ nhiều."
Khi nghe xong những điều này, Tiểu Louli khẽ híp mắt lại. Nữ Vô diện được sinh ra từ những ai oán, tiếc nuối của những người đang trên đường xuống Hoàng Tuyền, chính vì thế, tự nhiên cô ấy hiểu rất nhiều điều.
"Ồ, có vẻ như sau khi trở về, tôi sẽ phải hành hạ, tra khảo anh ta thật kỹ."
Lúc này, mái tóc trên mặt nữ Vô diện bỗng nhiên tản ra, trên mặt cô đang ngưng tụ một thứ cảm xúc kỳ dạ, tựa như cô đang vật lộn và giãy dụa một cách đau đớn.
"Cô, cô không kiềm chế được nữa sao?" Tiểu Louli ngạc nhiên, hỏi.
"Tôi đang rất đau đớn." Nữ Vô diện trả lời: "Nhưng ý chí của tôi so với quỷ sai các người thì không có thua kém."
Tiểu Louli mỉm cười và ném tờ giấy trong tay vào bếp than.
"Nói ngắn gọn…chúng tôi không muốn giãy dụa mà thôi."
Ánh lửa yếu ớt,
Bóng tối mờ dần, mặt trời đã bắt đầu lên,
Lửa than trong chậu bắn ra tung tóe như pháo hoa:
"Bẹp!"
...….
"Bẹp!"
"Bẹp!"
"Bẹp!"
Sau cơn mưa, đường phố trở nên mát mẻ hơn. Đường xá không quá bằng phẳng nên có thể nhìn thấy những vũng nước nhỏ ở khắp mọi nơi.
Một người đàn ông mặc áo len đi chậm rãi trên con đường đầy vũng nước đọng.
Đầu anh ta được giấu kín dưới chiếc mũ len dày, dáng người anh ta lầm lũi, sắp hòa lẫn với cả bóng tối phía sau lưng.
"Meo…"
Bên cạnh anh ta,
Có một con mèo lông trắng yểu điệu rảo bước ngay phía sau.
Một người và một con mèo,
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của đường phố, kéo ra hai cái bóng dài.
Thỉnh thoảng, âm thanh của gió lại truyền đến,
Âm thanh trống rỗng và yếu ớt. Tiếng gió cứ quanh quẩn trong con phố cũ trong một thời gian dài.
Hình dáng của người đàn ông không quá cao to, vạm vỡ nhưng lại truyền cho người ta một cảm giác mãnh liệt. Anh ta giống như một con dao đang nằm im ắng trong lớp vỏ bọc, chỉ cần ra khỏi chiếc vỏ đó là có thể đập vỡ bức màn đen.
Trước mặt người đàn ông là một quán ăn khuya, chủ quán là một cặp vợ chồng.
Công việc kinh doanh đêm nay không tốt lắm. Ông chồng ngồi trong quán và ho khù khụ, rõ ràng là bị cảm lạnh.
Người đàn ông bước vào quán,
Ông bà chủ quán ngẩng đầu lên. Khi thấy người đàn ông, họ cười nói:
"Lâu rồi không gặp."
"Vâng." Người đàn ông lên tiếng.
"Meo." Con mèo trắng cũng cất tiếng chào.
Bà chủ bắt đầu đi nấu canh cá, bà biết rằng người đàn ông chỉ ăn được món này.
Vào giữa đêm, uống một bát canh cá nóng, nó được xem như một loại hưởng thụ- không khí yên tĩnh, thức ăn ngon, như thế thì còn gì bằng.
Ông chủ quán vẫn ngồi ở đó và ho dữ dội. Khi thấy anh nhìn sang, ông tưởng người đàn ông ghét bỏ mình nên chỉ áy náy cười và quay đi.
Khi thấy ông chủ quay đi, người đàn ông biết ông chủ đã hiểu sai ý của mình nhưng anh vẫn không phản ứng gì cả.
Tối nay trời hơi lạnh,
Người đàn ông cảm thấy hơi khó chịu, anh ta uống nhanh bát canh cá rồi mau chóng rời đi.
Đặt bát đũa xuống, người đàn ông quay người và đi sâu hơn vào con phố cũ, con mèo trắng vẫn theo sát anh.
Mặc kệ bóng đêm lạnh lẽo, trời tối như mực,
Người ta vẫn có thể tìm thấy căn nhà của mình.
Người đàn ông đi đến trước cửa hàng Phố cũ và dừng chân lại.
Con mèo trắng đi lên bậc thang và nó nhớ tới vị trí quen thuộc của mình.
Vâng,
Địa điểm này vô cùng quen thuộc.
Nhớ ngày trước,
Việc yêu thích của anh hằng ngày là kê ghế ra trước cửa tiệm, ở chỗ bậc thềm để có thể ngồi đắm mình dưới ánh nắng.
Cô chủ tiệm massage bên cạnh sẽ nói hành động của anh như ông nội.
Anh nheo mắt nhìn sang phía cửa tiệm bên cạnh, cô vẫn chưa trở về.
Một số người, khi đã đi thì sẽ không bao giờ trở lại, nhưng có một số người, dù đã đi rồi nhưng đôi khi họ vẫn thầm theo dõi người mình quan tâm.
Anh nghĩ rằng, từ trước nay, anh luôn là một người cô đơn,
Ngay cả khi anh đột ngột biến mất khỏi thế giới này, cũng không có một ai nhận ra sự biến mất của anh. Anh thích sự cô đơn, anh lấy cô đơn bầu bạn và coi nó như một người bạn tri kỷ.
Chính bởi vì có người đang dõi theo anh,
Chính bởi vì có người âm thầm quan tâm anh,
Cho nên lần này anh mới quay lại,
Anh cần tìm công đạo,
Cần cho người luôn luôn âm thầm quan tâm anh một công đạo,
Đồng thời, cần công đạo cho chính anh nữa.
Đi lên bậc thang,
Tiến lên trước cửa,
Anh không gõ cửa,
Nơi này là nhà của anh, anh có chìa khóa.
Khi chìa khóa được tra vào ổ,
Phía sau cánh cửa, nữ Vô diện đang đứng đó,
Tiểu Louli cũng đứng dậy, trông vô cùng bí hiểm,
Hai hàng ghế cũng tờ giấy đen trên trán của họ cũng biến mất,
Cả tốp người mở mắt ra,
Rồi đưa ánh mắt nhìn về phía cửa!
"Kẹt kẹt…"
Cánh cửa bị mở ra,
Tiểu Louli đứng nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa và mỉm cười:
"Cuối cùng, tôi đã bắt được anh."
Người đàn ông khẽ lắc đầu, ra hiệu đối phương đã nói sai,
Rồi sửa lại:
"Không,
Là tôi,
Đã quay lại."
Thành Đô,
Mưa nhỏ,
Gió cấp 3.
Cửa hàng Phố Cũ đã đóng cửa từ lâu. Cho dù là hàng xóm láng giềng gần đó cũng không rõ lúc nào cửa hàng đó mới mở lại.
Bởi, cửa hàng đó không giống như cửa hàng ăn sáng ven đường, rất nhiều người hàng ngày ghé vào một lúc rồi lại đi ra. Ở đây cũng không giống cửa hàng bán quần áo. Vào giờ tan tầm bạn có thể vào đây thử quần áo thoải mái mà không cần mua.
Phần lớn mọi người trong cuộc sống này không phải cứ đến cửa hàng thì sẽ phải mua món đồ gì đó.
Một cách tự nhiên nhất, cửa hàng Phố Cũ không được mọi người chú ý đến nữa.
Tất nhiên,
Khi nó đóng cửa,
Cũng không có nhiều người quan tâm đến việc này, nhưng thỉnh thoảng có người đi qua, họ cũng bất ngờ vì cửa hàng đóng cửa.
Có một người cảnh sát có dáng người mập mạp, cách vài ngày lại lái xe cảnh sát đến đây, nhìn vào cửa hàng đóng cửa, hút một vài điếu thuốc rồi bỏ đi.
Những salon tóc bên cạnh vì quá nhiều người đến hỏi chuyện nên cảm thấy vô cùng phiền phức. Khi có người đến hỏi, họ sẽ lập tức bị đuổi đi, do dù họ có là khách của salon đi chăng nữa.
Liền tiền khách trả,
Cũng không cần lấy.
Cửa tiệm Massage bên cạnh cửa hàng Phố Cũ cũng đã đóng cửa từ lâu. Người ta nói rằng năm trước bà chủ cửa tiệm này có liên quan đến một vụ giết người. Mặc dù về sau đã được minh oan nhưng cô ấy cũng không quay về Thành Đô nữa.
Thỉnh thoảng cũng có khách quen tìm tới quán, tìm lại tay nghề massage của bà chủ, cô ấy xoa bóp dễ chịu thì có dễ chịu thật, nhưng họ sợ ở đây lâu sẽ phi đi đến cửa hàng Phố Cũ bên cạnh để mua áo liệm mất.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn,
Quán trà ở Thành Đô có lẽ là nơi thoải mái và thư giãn nhất.
Đây là nơi để khi vào thành phố tấp nập, mọi người có thể tận hưởng sự yên tĩnh. Quán trà chỉ mở vào mùa đông lạnh giá, khi mùa hè gõ cửa, những quán trà này lại nằm yên trong im lặng.
Hài lòng,
Thoải mái,
Thỉnh thoảng lại xoay người,
Bọc mình trong một lớp chăn mỏng,
Ừm,
Cứ như vậy chìm vào giấc nồng,
Rạng sáng, con phố trở nên vắng vẻ, ngoại trừ mấy chỗ bán đồ ăn đêm bây giờ vẫn mở cửa.
Ở cửa hàng Phố Cũ,
Lại lóe lên một thứ ánh sáng mờ ảo,
Thứ ánh sáng đó rất nhẹ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được. Thậm chí, mắt người bình thường chưa chắc đã nhìn thấy.
Trong cửa hàng bày biện hai hàng ghế. Chính giữa của hai hàng ghế, một bên có một người đàn ông râu dài ngồi đó, còn bên kia là một cô bé phúng phính đáng yêu- là Tiểu Louli.
Ở hai bên của hai hàng ghế,
Một số người mặc đồ lanh, tay áo dài phấp phới,
Một số người đội mũ cao và lắc lư,
Một số người có đôi mắt liên tục đảo qua lại,
Một số người có chiếc bụng rất to.
Trên mặt họ ai cũng tô trát đầy phấn, nhìn có chút không chân thực.
Cho dù bọn họ đang cười, móc lỗ tai hay đang nhốn nháo với nhau, họ cũng luôn mang cho người ta cảm giác đè nén, lo sợ. Giống như nhìn những bức tượng của một trăm linh tám vị La Hán, dù tạo hình của họ là hình tượng ngây thơ, chân thành nhưng có nhiều người lại cảm thấy nhìn họ rất đáng sợ.
Kể cả là một người trưởng thành, cũng không dám cười họ.
Phảng phất ở một nơi xa, cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bạn.
Nếu bạn nhìn kỹ, bạn có thể thấy rằng phong cách quần áo của những người này giống với phong cách của những người giấy được để ở góc cửa hàng, giống như họ lấy trang phục của những hình nộm giấy để mặc lên trên người mình.
Buồn cười,
Có vẻ hoang đường,
Nhưng nó thực sự là cảm giác này.
Tất cả môi của họ đều có một màu hồng kỳ lạ, giống như bôi cả đống son hồng lên môi, trông rất khoa trương và vô cũng chói mắt.
Giả Bảo Ngọc nói rằng hắn thích ăn rất là son phấn của các cô gái, nhưng không chừng khi thấy cảnh này hắn cũng sẽ hồn bay phách lạc, sợ hãi mà nhanh chóng bỏ chạy.
Bầu không khí lúc này,
Rất ngột ngạt và khó chịu.
Khắp các phòng bây giờ, phòng nào cũng đặt một bếp than trong nhà để sưởi ấm. Những tờ tiền âm phủ sẽ liên tục bay tới những bếp than này, rơi vào trong đó và bốc cháy.
Trước cửa, một người phụ nữ tóc dài đang đứng đó.
Cô khẽ cúi đầu, mái tóc dài đã che khuất khuôn mặt của cô.
Nhìn cô gái này vô cùng duyên dáng và yếu đuối,
Nếu là người bình thường, khi họ nhìn thấy cô, họ sẽ đến và vuốt tóc cô lên vì sự hiếu kỳ muốn biết rõ khuôn mặt thật của cô, họ luôn luôn có sự tò mò và luôn theo đuổi cái đẹp.
Tuy nhiên, mọi người đang ngồi trong phòng lại không muốn làm như vậy, vì họ biết rõ cô gái này không…có mặt.
"Chưa đâu."
Tiểu Louli trầm giọng nói với người đàn ông râu dài ngồi bên cạnh và khẽ nhíu mày.
"Để mọi người chờ thêm chút nữa đi."
Tiểu Louli nói.
Người đàn ông râu dài gật gật đầu rồi đáp lại: "Cố gắng bảo vệ nguyên khí, để chúng ta ở lại dương gian lâu thêm chút nữa."
Một mảng đen bay ra khỏi ống tay áo của người đàn ông râu dài, nó tách ra thành những mảnh giấy đen nhỏ và bay lượn xung quanh.
Mọi người trong phòng đưa tay ra tiếp nhận một người một mảnh nhỏ, rồi dán lên lông mày của chính mình, ngay cả người đàn ông râu dài cũng tóm lấy một mảnh và dán lên lông mày.
Trong lúc nhất thời,
Toàn bộ cửa hàng rơi vào im lặng. Những mảnh giấy đen được dính trên trán không hề di chuyển, như nó đã trở thành một phần của cơ thể vậy.
Điều này càng làm cho họ không khác gì những người giấy đang đứng ở góc cửa hàng.
Tiểu Louli đứng dậy, cầm một mảnh giấy đen trong tay và đi đến trước mặt nữ Vô diện.
Nữ Vô diện chậm rãi ngẩng đầu lên,
"Một phần cơ thể của tôi đã bị hủy hoại."
"Một phần cơ thể?" Tiểu Louli không quan tâm cho lắm.
"Chính cô là người đã bảo tôi đi theo dõi hắn ta." Nữ Vô diện lớn giọng nhắc nhở.
"Cô nói xem, sau khi tôi trở về, tôi vẫn có vị trí của anh ta chứ?"
Tiểu Louli mỉm cười.
"Hắn ta chỉ tạm thời thay tôi làm công việc ở Thông Thành mà thôi. Cô thử nghĩ xem, một thành phố sao mà có đến ba quỷ sai được?"
"Vậy bây giờ tôi phải làm gì?"
Nữ Vô diện nghiêm nghị hỏi.
"Không có tôi, cô không thể bắt anh ta được."
"Ở Thông Thành vốn có vị trí cho hai quỷ sai, trong đó, một tên quỷ sai đã sắp sụp đổ rồi. Cô yên tâm, sau chuyện này tôi sẽ cố gắng giúp cô có được một thân phận để thoải mái lưu lại Dương gian." Tiểu Louli vừa nói vừa đưa tay xoa lên mái tóc của nữ Vô diện.
Nữ Vô diện lại một lần nữa cúi mặt xuống.
"Tôi rất tò mò tại sao cô lại quá quan tâm đến anh chàng đó. Anh ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, à không, một lễ vật được tạo ra từ một quỷ sai khác ở Thông Thành."
"Lễ vật?"
Khuôn mặt nữ Vô diện được ẩn dấu trong lớp tóc dày, cô khẽ cười nhạt hai tiếng.
"Trong mắt của tôi, món lễ vật mà cô nói thực sự rất đáng sợ, đáng sợ hơn cô nghĩ nhiều."
Khi nghe xong những điều này, Tiểu Louli khẽ híp mắt lại. Nữ Vô diện được sinh ra từ những ai oán, tiếc nuối của những người đang trên đường xuống Hoàng Tuyền, chính vì thế, tự nhiên cô ấy hiểu rất nhiều điều.
"Ồ, có vẻ như sau khi trở về, tôi sẽ phải hành hạ, tra khảo anh ta thật kỹ."
Lúc này, mái tóc trên mặt nữ Vô diện bỗng nhiên tản ra, trên mặt cô đang ngưng tụ một thứ cảm xúc kỳ dạ, tựa như cô đang vật lộn và giãy dụa một cách đau đớn.
"Cô, cô không kiềm chế được nữa sao?" Tiểu Louli ngạc nhiên, hỏi.
"Tôi đang rất đau đớn." Nữ Vô diện trả lời: "Nhưng ý chí của tôi so với quỷ sai các người thì không có thua kém."
Tiểu Louli mỉm cười và ném tờ giấy trong tay vào bếp than.
"Nói ngắn gọn…chúng tôi không muốn giãy dụa mà thôi."
Ánh lửa yếu ớt,
Bóng tối mờ dần, mặt trời đã bắt đầu lên,
Lửa than trong chậu bắn ra tung tóe như pháo hoa:
"Bẹp!"
...….
"Bẹp!"
"Bẹp!"
"Bẹp!"
Sau cơn mưa, đường phố trở nên mát mẻ hơn. Đường xá không quá bằng phẳng nên có thể nhìn thấy những vũng nước nhỏ ở khắp mọi nơi.
Một người đàn ông mặc áo len đi chậm rãi trên con đường đầy vũng nước đọng.
Đầu anh ta được giấu kín dưới chiếc mũ len dày, dáng người anh ta lầm lũi, sắp hòa lẫn với cả bóng tối phía sau lưng.
"Meo…"
Bên cạnh anh ta,
Có một con mèo lông trắng yểu điệu rảo bước ngay phía sau.
Một người và một con mèo,
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của đường phố, kéo ra hai cái bóng dài.
Thỉnh thoảng, âm thanh của gió lại truyền đến,
Âm thanh trống rỗng và yếu ớt. Tiếng gió cứ quanh quẩn trong con phố cũ trong một thời gian dài.
Hình dáng của người đàn ông không quá cao to, vạm vỡ nhưng lại truyền cho người ta một cảm giác mãnh liệt. Anh ta giống như một con dao đang nằm im ắng trong lớp vỏ bọc, chỉ cần ra khỏi chiếc vỏ đó là có thể đập vỡ bức màn đen.
Trước mặt người đàn ông là một quán ăn khuya, chủ quán là một cặp vợ chồng.
Công việc kinh doanh đêm nay không tốt lắm. Ông chồng ngồi trong quán và ho khù khụ, rõ ràng là bị cảm lạnh.
Người đàn ông bước vào quán,
Ông bà chủ quán ngẩng đầu lên. Khi thấy người đàn ông, họ cười nói:
"Lâu rồi không gặp."
"Vâng." Người đàn ông lên tiếng.
"Meo." Con mèo trắng cũng cất tiếng chào.
Bà chủ bắt đầu đi nấu canh cá, bà biết rằng người đàn ông chỉ ăn được món này.
Vào giữa đêm, uống một bát canh cá nóng, nó được xem như một loại hưởng thụ- không khí yên tĩnh, thức ăn ngon, như thế thì còn gì bằng.
Ông chủ quán vẫn ngồi ở đó và ho dữ dội. Khi thấy anh nhìn sang, ông tưởng người đàn ông ghét bỏ mình nên chỉ áy náy cười và quay đi.
Khi thấy ông chủ quay đi, người đàn ông biết ông chủ đã hiểu sai ý của mình nhưng anh vẫn không phản ứng gì cả.
Tối nay trời hơi lạnh,
Người đàn ông cảm thấy hơi khó chịu, anh ta uống nhanh bát canh cá rồi mau chóng rời đi.
Đặt bát đũa xuống, người đàn ông quay người và đi sâu hơn vào con phố cũ, con mèo trắng vẫn theo sát anh.
Mặc kệ bóng đêm lạnh lẽo, trời tối như mực,
Người ta vẫn có thể tìm thấy căn nhà của mình.
Người đàn ông đi đến trước cửa hàng Phố cũ và dừng chân lại.
Con mèo trắng đi lên bậc thang và nó nhớ tới vị trí quen thuộc của mình.
Vâng,
Địa điểm này vô cùng quen thuộc.
Nhớ ngày trước,
Việc yêu thích của anh hằng ngày là kê ghế ra trước cửa tiệm, ở chỗ bậc thềm để có thể ngồi đắm mình dưới ánh nắng.
Cô chủ tiệm massage bên cạnh sẽ nói hành động của anh như ông nội.
Anh nheo mắt nhìn sang phía cửa tiệm bên cạnh, cô vẫn chưa trở về.
Một số người, khi đã đi thì sẽ không bao giờ trở lại, nhưng có một số người, dù đã đi rồi nhưng đôi khi họ vẫn thầm theo dõi người mình quan tâm.
Anh nghĩ rằng, từ trước nay, anh luôn là một người cô đơn,
Ngay cả khi anh đột ngột biến mất khỏi thế giới này, cũng không có một ai nhận ra sự biến mất của anh. Anh thích sự cô đơn, anh lấy cô đơn bầu bạn và coi nó như một người bạn tri kỷ.
Chính bởi vì có người đang dõi theo anh,
Chính bởi vì có người âm thầm quan tâm anh,
Cho nên lần này anh mới quay lại,
Anh cần tìm công đạo,
Cần cho người luôn luôn âm thầm quan tâm anh một công đạo,
Đồng thời, cần công đạo cho chính anh nữa.
Đi lên bậc thang,
Tiến lên trước cửa,
Anh không gõ cửa,
Nơi này là nhà của anh, anh có chìa khóa.
Khi chìa khóa được tra vào ổ,
Phía sau cánh cửa, nữ Vô diện đang đứng đó,
Tiểu Louli cũng đứng dậy, trông vô cùng bí hiểm,
Hai hàng ghế cũng tờ giấy đen trên trán của họ cũng biến mất,
Cả tốp người mở mắt ra,
Rồi đưa ánh mắt nhìn về phía cửa!
"Kẹt kẹt…"
Cánh cửa bị mở ra,
Tiểu Louli đứng nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa và mỉm cười:
"Cuối cùng, tôi đã bắt được anh."
Người đàn ông khẽ lắc đầu, ra hiệu đối phương đã nói sai,
Rồi sửa lại:
"Không,
Là tôi,
Đã quay lại."
Bình luận facebook