Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-151
Chương 151: Người đi cùng gặp nguy hiểm
Editor: Waveliterature Vietnam
Người đàn ông cầm trong tay một cuốn sổ nhỏ, chính là cuốn sổ nhỏ mà lúc trước Chu Trạch đã cầm. Người này dường như rất thích cuốn sổ, nhưng hắn không có mở ra xem mà chỉ không ngừng đưa qua đưa lại.
Tuy nhiên, anh mắt hắn ta chú ý hơn đến bác sĩ Lâm. Người này biết rõ rằng, bác sĩ Lâm đáng giá hơn cuốn sổ rất nhiều.
"Haha."
Người đàn ông khẽ cười khúc khích rồi ngả lưng về phía đằng sau.
Sau đó, một làn khói xanh lam bốc lên từ miệng anh ta, mang theo một ảo giác mãnh liệt. Bác sĩ Lâm muốn gọi Chu Trạch, muốn nhắc nhở Chu Trạch nhưng cô đã nhanh chóng mất đi ý thức của mình.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp có thời gian để suy nghĩ và phản ứng. Cô chỉ là một người bình thường, không phải là lính chủng hay một người có quyền cao chức trọng nào đó.
Người đàn ông ung dung chỉnh lại quần áo cho ngăn ngắn, sau đó anh ta mở cửa xe và đi xuống.
Trong nháy mắt, người này đã biến thành bác sĩ Lâm. Quần áo, cách đi đứng, khí chất đều giống hệt nhau, không để lộ ra một sơ hở dù chỉ là nhỏ nhất.
Thậm chí, trên gương mặt vẫn cũng đỏ bừng như khi bác sĩ Lâm mới vừa bước lên xe.
Điều này đủ để thấy rằng, hắn ta rất cẩn thận. Dù một chi tiết nhỏ nhất cũng đều được chăm chút cẩn thận.
Không giống nữ Vô diện, sự biến hóa của anh ta được coi như một nghệ thuật, còn sự biến hóa của nữ Vô diện vẫn đang vô cùng đơn giản và dễ nhận ra.
Hắn ta đi tới phía sau xe và đón lấy đồ uống trong tay Chu Trạch.
"Có chuyện gì thế?" Chu Trạch hỏi.
"Tôi thấy hơi sợ." Hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng giống hệt bác sĩ Lâm.
"Có tôi ở đây rồi, đừng sợ."
Nói xong,
Nói xong, Chu Trạch đặt đồ uống xuống và ôm hắn ta trong vòng tay của mình.
"..."
Đơn giản,
Thô bạo,
Thậm chí có chút bất ngờ.
Khi cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể một người đàn ông khác, có một sự ghê tởm và tức giận xuất hiện trong mắt hắn ta. Nhưng anh ta không có chống cự, mà ngay lập tức,
Hé miệng,
"Bụp!"
Làm khói xanh không còn phun ra nữa,
Một tay Chu Trạch trực tiếp bịt mồm của người đàn ông đó lại,
Sau đó, nghiêng mặt qua nhìn hắn ta, nét mặt Chu Trạch vừa giống đang cười mà cũng giống không cười.
Dĩ nhiên, hắn ta có chút hoảng hốt. Làn khói xanh được giữ lại trong miệng, nhả ra không được, nuốt xuống không xong. Điều này làm người đàn ông rất khó chịu.
"Bụp!"
Chu Trạch đẩy mạnh đầu gối của mình lên phần bụng của người đàn ông. Anh ta lập tức mở miệng rên lên đau đớn, không ngừng vật lộn trên mặt đất.
Người đàn ông có chút không hiểu và ngước lên nhìn Chu Trạch.
"Trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có một người có sở thích bắt chước người khác, cho nên tôi đã được huấn luyện qua. Khi có người bắt chước người ở bên cạnh tôi, trong lòng tôi đều xuất hiện một dự cảm đặc biệt."
Từng bị nữ Vô diện "huấn luyện" rất nhiều lần, cho nên ở khía cạnh này, những phản ứng của Chu Trạch dần trở thành một bản năng đặc biệt.
Chu Trạch đưa tay ra túm lấy cổ đối phương. Cơ thể của người này yếu ớt, giống hệt dáng vẻ của bác sĩ Lâm. Chu Trạch kéo người đàn ông đến phía của xe, anh thấy bác sĩ Lâm đang ngủ, cũng không có vấn đề gì.
Bị Chu Trạch kéo đi như một con chó, cơ thể của hắn ta đột nhiên run lẩy bẩy.
Chu Trạch buông tay ra và ném hắn xuống đất. Cơ thể của hắn bốc khói nghi ngút, y như hơi nước từ nồi áp suất đang thoát ra. Cả người hắn bắt đầu trở nên khô quắt lại.
Ở đằng xa,
Có một người đàn ông và một người phụ nữ đi cùng nhau. Dáng của người đàn ông rất cao, anh ta cao khoảng 1m9, trên người mặc một bộ đồ ngụy trang của quân đội, để lộ cơ bắp trông rất mạnh mẽ.
Người phụ nữ thì không cao lắm. Mặt của cô bị tàn nhang, miệng đang không ngừng nhai và thổi bong bóng bằng kẹo cao su.
Một làn khói xanh nhanh chóng bay đến sau lưng hai người họ và tụ thành dáng hình của một người phụ nữ, người này mặc váy màu xanh, đứng khúm núm đằng sau người phụ nữ mặt tàn nhang và người đàn ông cơ bắp. Dường như, nhiệm vụ hai người này giao cho hắn ta đã thất bại nên hắn có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, người phụ nữ váy xanh vẫn ghé vào tai người đàn ông và nhẹ nhàng nói gì đó.
Đột nhiên, người đàn ông lắc mạnh cổ qua lại và phát ra tiếng kêu giòn tan. Anh ta không nói gì mà chỉ nắm chặt hai nắm đấm. Đích thị đây như một dạng thị uy.
Người phụ nữ tàn nhang nhổ miếng kẹo cao su ở trong miệng ra rồi tiện tay dán nó vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Cô bước đến gần Chu Trạch rồi mỉm cười hỏi:
"Người anh em à, anh đã vượt qua biên giới của mình."
Là quỷ sai địa phương này sao?
Chu Trạch không hiểu rõ sự khác biệt giữa những quỷ sai ở những địa phương khác nhau, cũng không rõ ràng sự kết hợp giữa những quỷ sai với nhau.
Chu Trạch đã giết một quỷ sai,
Cũng đã thu phục một quỷ sai,
Dường như đối với đồng nghiệp của mình, Chu Trạch luôn đơn giản và thô bạo như vậy.
Tiểu Luoli vốn là muốn nhắc nhở Chu Trạch, khi sang Diêm Thành thì nên chào hỏi quỷ sai địa phương một tiếng. Giống như khi vị hòa thượng đến Thông Thành, ông đã đến chào hỏi Chu Trạch trước.
Đôi khi một lời chào hỏi có thể tránh được nhiều rắc rồi.
Chẳng qua là lúc Chu Trạch cúp máy, anh chưa kịp làm theo lời dặn của tiểu Luoli. Cứ cho là Chu Trạch biết cần phải đi chào hỏi, nhưng anh không thể để bác sĩ Lâm lại trong xe một mình được.
Hơn nữa, theo quan điểm của Chu Trạch, bên kia đã động đến anh trước, rõ ràng họ đã phái người đóng giả thành bác sĩ Lâm
"Vậy thì sao?"
Chu Trạch hỏi ngược lại.
Chu Trạch đến đây với bác sĩ Lâm là để cứu người, đồng thời, anh cũng đã cứu được một gia đình, anh cũng không hề làm hại một ai cả.
"Người anh em à, anh đến đây như vậy cứ làm chúng tôi lầm tưởng rằng có người đến đây để tuần tra."
Người phụ nữ với khuôn mặt tàn nhang mỉm cười, sau đó đưa tay ra vuốt tóc rồi nói tiếp:
"Để lại người phụ nữ đang ngồi trong xe, anh có thể rời đi. Chúng tôi sẽ không truy cứu đến chuyện anh đến đây mà không chào hỏi."
Chu Trạch nhìn người phụ nữ,
Không nói gì.
Ngay từ đầu, người phụ nữ mặt tàn nhang cảm thấy Chu Trạch đang suy nghĩ điều gì đó,
Nhưng dần dần,
Người phụ nữ phát hiện trong ánh mắt của Chu Trạch sự tức giận đang bùng lên.
Không thể trách Chu Trạch. Anh thực sự không biết làm thế nào để hòa hợp được với các đồng nghiệp của mình. Những điều cấm kỵ anh chưa hề nắm rõ được.
Có lẽ, khái niệm rõ ràng nhất về sự liên kết về quỷ sai chính là đến từ Lương Xuyên- người bị trọng thương từ Thành Đô trở về,
Trong một buổi tối, mười mấy tên quỷ sai đã bị anh ta hành hạ cho chết đi sống lại. Những quỷ sai nằm la liệt trong trận đấu đó như một đống bắp cải to.
Cho nên, đến giờ Chu Trạch vẫn không có khái niệm nào thực sự rõ ràng.
Anh luôn cảm thấy rằng những đồng nghiệp của mình như những con tôm nhỏ, tương tự như đám đông nhỏ trên trò chơi trực tuyến.
"Cô gái này nhất định phải ở lại với chúng tôi. Cô ấy có thứ mà chúng tôi muốn."
Nói xong,
Người phụ nữ tàn nhang tiến lên một bước,
Cô khụy thấp xuống,
Một trận gió mạnh thổi qua mang theo một loại dầu trơn.
Chu Trạch bỗng cảm thấy cơ thể của mình trở nên nặng trĩu. Không khí xung quanh anh cũng dần trở nên mỏng manh hơn.
Người đàn ông cao lớn lúc này cũng đã tiến gần đến bên cạnh Chu Trạch.
Chu Trạch duỗi móng tay ra,
Nhưng đối phương đã nhanh hơn. Người đàn ông trực tiếp đưa tay vặn mạnh cổ tay của Chu Trạch.
"Bịch!"
Cả người Chu Trạch bị đẩy về phía cửa xe, vì vậy, cửa xe đã bị lõm xuống dưới.
Tiểu Luoli đã từng mang lại cho Chu Trạch một nỗi kinh hoàng,
Nhưng bây giờ tiểu Luoli đã bị Chu Trạch thu phục,
Bây giờ, nỗi kinh hoàng đó dường như lại xuất hiện thêm một lần nữa.
Người đàn ông mỉm cười, sau đó túm lấy cổ của Chu Trạch.
"Ở Thông Thành không tốt sao, tự nhiên anh lại chạy qua đây làm gì? Hơn nữa anh còn mang theo cô gái này, có phải anh đang muốn khiêu khích chúng tôi không?"
"Cô ấy ư…có chuyện gì vậy?"
Chu Trạch rất bối rối,
Nếu như đối phương muốn nhằm vào cuốn sổ của anh đang cầm, điều đó cũng rất dễ hiểu. Quyển sổ sinh tử được các phán quan sử dụng, dù nó không còn lành lặn nữa, nhưng có vẫn còn có giá trị.
Tuy nhiên, mục đích của đối phương hướng tới không phải cuốn sổ, mà lại là bác sĩ Lâm.
Chuyện gì đã xảy ra với bác sĩ Lâm?
"Có một quỷ sai tình nguyện hy sinh vì cô ấy, mong muốn cô gái này được hạnh phúc, anh cảm thấy thế nào?"
Người phụ nữ tàn nhang nhìn Chu Trạch,
"Tân binh thì vẫn chỉ là tân bình. Điều này có thể anh không hiểu, thậm chí anh có hiểu nhưng vẫn giả vờ không hiểu. Anh muốn chơi loại nào đây?
Anh là một quỷ sai, là một người đã chết, không phải là người của Dương gian. Nếu cùng người trên Dương gian sống sẽ có rất nhiều điều ràng buộc, hơn nữa còn có thể hại cô ấy. Đây là lời khuyên của tôi dành cho anh, anh bạn nhỏ."
Người phụ nữ tàn nhang lấy kẹo cao su mà mình đã trét lên tay của người đàn ông xuống, bỏ vào miệng và nhai tiếp. Sau đó, cô mở cửa xe nhìn bác sĩ Lâm đang hôn mê.
"Thật tò mò, tên quỷ sai muốn bảo vệ cô gái này mà sẵn sàng đi ngược lại với quy định. Anh đã loại trừ được tên quỷ sai kia, chắc hẳn, cấp độ của anh cao hơn."
Chu Trạch biết rằng tên quỷ sai mà người phụ nữ đang nhắc đến chính là quỷ sai đã nhập hồn vào cô em vợ. Cô ấy tốt với bác sĩ Lâm cũng là điều dễ hiểu.
Thậm chí, trình độ của Chu Trạch hôm nay cũng là nhờ tên quỷ sai đó ban tặng.
Dường như Chu Trạch còn nhớ rõ, khi anh giết tên quỷ sai ẩn náu trong trong thân xác cô em vợ, cuốn sổ ghi lại công trạng của người đó đã hỏng mất rất nhiều. Liệu có phải những việc làm của người đó đã tự khiến công trạng bản thân tích lũy được bị tiêu hao?
Tiêu hao này có phải là tiêu hao mà người phụ nữ tàn nhang nhắc tới?
"Đừng đụng đến cô ấy."
Chu Trạch nói.
Người đàn ông đưa tay bóp cổ Chu Trạch. Mặc dù đang ở trong tình trạng này mà anh vẫn mở miệng uy hiếp được, có chút buồn cười.
"Tất nhiên, chúng tôi sẽ không giết cô ấy, chúng tôi chỉ cần phước lành trên người cô gái này. Là quỷ sai, chúng tôi sẽ chấp hành đúng luật lệ của Âm Ti, chắc chắn sẽ không tùy tiện giết người.
Anh có thể yên tâm về chuyện này. Mặc dù anh là tân binh nhưng vẫn là đồng nghiệp của chúng tôi, nên chúng tôi vẫn giữ cho anh chút thể diện. Cô gái này cùng lắm sẽ bị bệnh nặng hai năm, sau đó tình hình sẽ ổn thôi."
Người đàn ông đưa tay vỗ vỗ lên mặt Chu Trạch, nói:
"Anh có một vẻ ngoài thật ưa nhìn, so với tôi còn đẹp mã hơn nhiều. Tôi đang có chút ghen tị với anh đấy."
Người phụ nữ tàn nhang nhổ kẹo cao su ra lòng bàn tay, sau đó đặt lên trán của bác sĩ Lâm.
"Này, cô cẩn thận một chút, đừng hút linh hồn cô gái đó ra. Nếu linh hồn bị hút ra, cô gái đó sẽ chết. Hậu quả chúng ta không gánh nổi đâu." Người đàn ông nhắc nhở.
"Anh yên tâm, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tôi không nỡ giết đâu."
Nói xong,
Người phụ nữ tàm nhang cố ý nhìn thoáng qua Chu Trạch,
"Dù sao, cô ấy vẫn là bạn tình của đồng nghiệp chúng ta, anh nói…"
Đột nhiên, người phụ nữ tàn nhang ngây ngẩn cả người,
Bởi vì cô thấy người đang bị bạn đồng hành của mình bóp cổ,
Trên cơ thể,
Sát khí tỏa ra càng lúc càng nồng nặc…
Editor: Waveliterature Vietnam
Người đàn ông cầm trong tay một cuốn sổ nhỏ, chính là cuốn sổ nhỏ mà lúc trước Chu Trạch đã cầm. Người này dường như rất thích cuốn sổ, nhưng hắn không có mở ra xem mà chỉ không ngừng đưa qua đưa lại.
Tuy nhiên, anh mắt hắn ta chú ý hơn đến bác sĩ Lâm. Người này biết rõ rằng, bác sĩ Lâm đáng giá hơn cuốn sổ rất nhiều.
"Haha."
Người đàn ông khẽ cười khúc khích rồi ngả lưng về phía đằng sau.
Sau đó, một làn khói xanh lam bốc lên từ miệng anh ta, mang theo một ảo giác mãnh liệt. Bác sĩ Lâm muốn gọi Chu Trạch, muốn nhắc nhở Chu Trạch nhưng cô đã nhanh chóng mất đi ý thức của mình.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp có thời gian để suy nghĩ và phản ứng. Cô chỉ là một người bình thường, không phải là lính chủng hay một người có quyền cao chức trọng nào đó.
Người đàn ông ung dung chỉnh lại quần áo cho ngăn ngắn, sau đó anh ta mở cửa xe và đi xuống.
Trong nháy mắt, người này đã biến thành bác sĩ Lâm. Quần áo, cách đi đứng, khí chất đều giống hệt nhau, không để lộ ra một sơ hở dù chỉ là nhỏ nhất.
Thậm chí, trên gương mặt vẫn cũng đỏ bừng như khi bác sĩ Lâm mới vừa bước lên xe.
Điều này đủ để thấy rằng, hắn ta rất cẩn thận. Dù một chi tiết nhỏ nhất cũng đều được chăm chút cẩn thận.
Không giống nữ Vô diện, sự biến hóa của anh ta được coi như một nghệ thuật, còn sự biến hóa của nữ Vô diện vẫn đang vô cùng đơn giản và dễ nhận ra.
Hắn ta đi tới phía sau xe và đón lấy đồ uống trong tay Chu Trạch.
"Có chuyện gì thế?" Chu Trạch hỏi.
"Tôi thấy hơi sợ." Hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng giống hệt bác sĩ Lâm.
"Có tôi ở đây rồi, đừng sợ."
Nói xong,
Nói xong, Chu Trạch đặt đồ uống xuống và ôm hắn ta trong vòng tay của mình.
"..."
Đơn giản,
Thô bạo,
Thậm chí có chút bất ngờ.
Khi cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể một người đàn ông khác, có một sự ghê tởm và tức giận xuất hiện trong mắt hắn ta. Nhưng anh ta không có chống cự, mà ngay lập tức,
Hé miệng,
"Bụp!"
Làm khói xanh không còn phun ra nữa,
Một tay Chu Trạch trực tiếp bịt mồm của người đàn ông đó lại,
Sau đó, nghiêng mặt qua nhìn hắn ta, nét mặt Chu Trạch vừa giống đang cười mà cũng giống không cười.
Dĩ nhiên, hắn ta có chút hoảng hốt. Làn khói xanh được giữ lại trong miệng, nhả ra không được, nuốt xuống không xong. Điều này làm người đàn ông rất khó chịu.
"Bụp!"
Chu Trạch đẩy mạnh đầu gối của mình lên phần bụng của người đàn ông. Anh ta lập tức mở miệng rên lên đau đớn, không ngừng vật lộn trên mặt đất.
Người đàn ông có chút không hiểu và ngước lên nhìn Chu Trạch.
"Trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có một người có sở thích bắt chước người khác, cho nên tôi đã được huấn luyện qua. Khi có người bắt chước người ở bên cạnh tôi, trong lòng tôi đều xuất hiện một dự cảm đặc biệt."
Từng bị nữ Vô diện "huấn luyện" rất nhiều lần, cho nên ở khía cạnh này, những phản ứng của Chu Trạch dần trở thành một bản năng đặc biệt.
Chu Trạch đưa tay ra túm lấy cổ đối phương. Cơ thể của người này yếu ớt, giống hệt dáng vẻ của bác sĩ Lâm. Chu Trạch kéo người đàn ông đến phía của xe, anh thấy bác sĩ Lâm đang ngủ, cũng không có vấn đề gì.
Bị Chu Trạch kéo đi như một con chó, cơ thể của hắn ta đột nhiên run lẩy bẩy.
Chu Trạch buông tay ra và ném hắn xuống đất. Cơ thể của hắn bốc khói nghi ngút, y như hơi nước từ nồi áp suất đang thoát ra. Cả người hắn bắt đầu trở nên khô quắt lại.
Ở đằng xa,
Có một người đàn ông và một người phụ nữ đi cùng nhau. Dáng của người đàn ông rất cao, anh ta cao khoảng 1m9, trên người mặc một bộ đồ ngụy trang của quân đội, để lộ cơ bắp trông rất mạnh mẽ.
Người phụ nữ thì không cao lắm. Mặt của cô bị tàn nhang, miệng đang không ngừng nhai và thổi bong bóng bằng kẹo cao su.
Một làn khói xanh nhanh chóng bay đến sau lưng hai người họ và tụ thành dáng hình của một người phụ nữ, người này mặc váy màu xanh, đứng khúm núm đằng sau người phụ nữ mặt tàn nhang và người đàn ông cơ bắp. Dường như, nhiệm vụ hai người này giao cho hắn ta đã thất bại nên hắn có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, người phụ nữ váy xanh vẫn ghé vào tai người đàn ông và nhẹ nhàng nói gì đó.
Đột nhiên, người đàn ông lắc mạnh cổ qua lại và phát ra tiếng kêu giòn tan. Anh ta không nói gì mà chỉ nắm chặt hai nắm đấm. Đích thị đây như một dạng thị uy.
Người phụ nữ tàn nhang nhổ miếng kẹo cao su ở trong miệng ra rồi tiện tay dán nó vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Cô bước đến gần Chu Trạch rồi mỉm cười hỏi:
"Người anh em à, anh đã vượt qua biên giới của mình."
Là quỷ sai địa phương này sao?
Chu Trạch không hiểu rõ sự khác biệt giữa những quỷ sai ở những địa phương khác nhau, cũng không rõ ràng sự kết hợp giữa những quỷ sai với nhau.
Chu Trạch đã giết một quỷ sai,
Cũng đã thu phục một quỷ sai,
Dường như đối với đồng nghiệp của mình, Chu Trạch luôn đơn giản và thô bạo như vậy.
Tiểu Luoli vốn là muốn nhắc nhở Chu Trạch, khi sang Diêm Thành thì nên chào hỏi quỷ sai địa phương một tiếng. Giống như khi vị hòa thượng đến Thông Thành, ông đã đến chào hỏi Chu Trạch trước.
Đôi khi một lời chào hỏi có thể tránh được nhiều rắc rồi.
Chẳng qua là lúc Chu Trạch cúp máy, anh chưa kịp làm theo lời dặn của tiểu Luoli. Cứ cho là Chu Trạch biết cần phải đi chào hỏi, nhưng anh không thể để bác sĩ Lâm lại trong xe một mình được.
Hơn nữa, theo quan điểm của Chu Trạch, bên kia đã động đến anh trước, rõ ràng họ đã phái người đóng giả thành bác sĩ Lâm
"Vậy thì sao?"
Chu Trạch hỏi ngược lại.
Chu Trạch đến đây với bác sĩ Lâm là để cứu người, đồng thời, anh cũng đã cứu được một gia đình, anh cũng không hề làm hại một ai cả.
"Người anh em à, anh đến đây như vậy cứ làm chúng tôi lầm tưởng rằng có người đến đây để tuần tra."
Người phụ nữ với khuôn mặt tàn nhang mỉm cười, sau đó đưa tay ra vuốt tóc rồi nói tiếp:
"Để lại người phụ nữ đang ngồi trong xe, anh có thể rời đi. Chúng tôi sẽ không truy cứu đến chuyện anh đến đây mà không chào hỏi."
Chu Trạch nhìn người phụ nữ,
Không nói gì.
Ngay từ đầu, người phụ nữ mặt tàn nhang cảm thấy Chu Trạch đang suy nghĩ điều gì đó,
Nhưng dần dần,
Người phụ nữ phát hiện trong ánh mắt của Chu Trạch sự tức giận đang bùng lên.
Không thể trách Chu Trạch. Anh thực sự không biết làm thế nào để hòa hợp được với các đồng nghiệp của mình. Những điều cấm kỵ anh chưa hề nắm rõ được.
Có lẽ, khái niệm rõ ràng nhất về sự liên kết về quỷ sai chính là đến từ Lương Xuyên- người bị trọng thương từ Thành Đô trở về,
Trong một buổi tối, mười mấy tên quỷ sai đã bị anh ta hành hạ cho chết đi sống lại. Những quỷ sai nằm la liệt trong trận đấu đó như một đống bắp cải to.
Cho nên, đến giờ Chu Trạch vẫn không có khái niệm nào thực sự rõ ràng.
Anh luôn cảm thấy rằng những đồng nghiệp của mình như những con tôm nhỏ, tương tự như đám đông nhỏ trên trò chơi trực tuyến.
"Cô gái này nhất định phải ở lại với chúng tôi. Cô ấy có thứ mà chúng tôi muốn."
Nói xong,
Người phụ nữ tàn nhang tiến lên một bước,
Cô khụy thấp xuống,
Một trận gió mạnh thổi qua mang theo một loại dầu trơn.
Chu Trạch bỗng cảm thấy cơ thể của mình trở nên nặng trĩu. Không khí xung quanh anh cũng dần trở nên mỏng manh hơn.
Người đàn ông cao lớn lúc này cũng đã tiến gần đến bên cạnh Chu Trạch.
Chu Trạch duỗi móng tay ra,
Nhưng đối phương đã nhanh hơn. Người đàn ông trực tiếp đưa tay vặn mạnh cổ tay của Chu Trạch.
"Bịch!"
Cả người Chu Trạch bị đẩy về phía cửa xe, vì vậy, cửa xe đã bị lõm xuống dưới.
Tiểu Luoli đã từng mang lại cho Chu Trạch một nỗi kinh hoàng,
Nhưng bây giờ tiểu Luoli đã bị Chu Trạch thu phục,
Bây giờ, nỗi kinh hoàng đó dường như lại xuất hiện thêm một lần nữa.
Người đàn ông mỉm cười, sau đó túm lấy cổ của Chu Trạch.
"Ở Thông Thành không tốt sao, tự nhiên anh lại chạy qua đây làm gì? Hơn nữa anh còn mang theo cô gái này, có phải anh đang muốn khiêu khích chúng tôi không?"
"Cô ấy ư…có chuyện gì vậy?"
Chu Trạch rất bối rối,
Nếu như đối phương muốn nhằm vào cuốn sổ của anh đang cầm, điều đó cũng rất dễ hiểu. Quyển sổ sinh tử được các phán quan sử dụng, dù nó không còn lành lặn nữa, nhưng có vẫn còn có giá trị.
Tuy nhiên, mục đích của đối phương hướng tới không phải cuốn sổ, mà lại là bác sĩ Lâm.
Chuyện gì đã xảy ra với bác sĩ Lâm?
"Có một quỷ sai tình nguyện hy sinh vì cô ấy, mong muốn cô gái này được hạnh phúc, anh cảm thấy thế nào?"
Người phụ nữ tàn nhang nhìn Chu Trạch,
"Tân binh thì vẫn chỉ là tân bình. Điều này có thể anh không hiểu, thậm chí anh có hiểu nhưng vẫn giả vờ không hiểu. Anh muốn chơi loại nào đây?
Anh là một quỷ sai, là một người đã chết, không phải là người của Dương gian. Nếu cùng người trên Dương gian sống sẽ có rất nhiều điều ràng buộc, hơn nữa còn có thể hại cô ấy. Đây là lời khuyên của tôi dành cho anh, anh bạn nhỏ."
Người phụ nữ tàn nhang lấy kẹo cao su mà mình đã trét lên tay của người đàn ông xuống, bỏ vào miệng và nhai tiếp. Sau đó, cô mở cửa xe nhìn bác sĩ Lâm đang hôn mê.
"Thật tò mò, tên quỷ sai muốn bảo vệ cô gái này mà sẵn sàng đi ngược lại với quy định. Anh đã loại trừ được tên quỷ sai kia, chắc hẳn, cấp độ của anh cao hơn."
Chu Trạch biết rằng tên quỷ sai mà người phụ nữ đang nhắc đến chính là quỷ sai đã nhập hồn vào cô em vợ. Cô ấy tốt với bác sĩ Lâm cũng là điều dễ hiểu.
Thậm chí, trình độ của Chu Trạch hôm nay cũng là nhờ tên quỷ sai đó ban tặng.
Dường như Chu Trạch còn nhớ rõ, khi anh giết tên quỷ sai ẩn náu trong trong thân xác cô em vợ, cuốn sổ ghi lại công trạng của người đó đã hỏng mất rất nhiều. Liệu có phải những việc làm của người đó đã tự khiến công trạng bản thân tích lũy được bị tiêu hao?
Tiêu hao này có phải là tiêu hao mà người phụ nữ tàn nhang nhắc tới?
"Đừng đụng đến cô ấy."
Chu Trạch nói.
Người đàn ông đưa tay bóp cổ Chu Trạch. Mặc dù đang ở trong tình trạng này mà anh vẫn mở miệng uy hiếp được, có chút buồn cười.
"Tất nhiên, chúng tôi sẽ không giết cô ấy, chúng tôi chỉ cần phước lành trên người cô gái này. Là quỷ sai, chúng tôi sẽ chấp hành đúng luật lệ của Âm Ti, chắc chắn sẽ không tùy tiện giết người.
Anh có thể yên tâm về chuyện này. Mặc dù anh là tân binh nhưng vẫn là đồng nghiệp của chúng tôi, nên chúng tôi vẫn giữ cho anh chút thể diện. Cô gái này cùng lắm sẽ bị bệnh nặng hai năm, sau đó tình hình sẽ ổn thôi."
Người đàn ông đưa tay vỗ vỗ lên mặt Chu Trạch, nói:
"Anh có một vẻ ngoài thật ưa nhìn, so với tôi còn đẹp mã hơn nhiều. Tôi đang có chút ghen tị với anh đấy."
Người phụ nữ tàn nhang nhổ kẹo cao su ra lòng bàn tay, sau đó đặt lên trán của bác sĩ Lâm.
"Này, cô cẩn thận một chút, đừng hút linh hồn cô gái đó ra. Nếu linh hồn bị hút ra, cô gái đó sẽ chết. Hậu quả chúng ta không gánh nổi đâu." Người đàn ông nhắc nhở.
"Anh yên tâm, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tôi không nỡ giết đâu."
Nói xong,
Người phụ nữ tàm nhang cố ý nhìn thoáng qua Chu Trạch,
"Dù sao, cô ấy vẫn là bạn tình của đồng nghiệp chúng ta, anh nói…"
Đột nhiên, người phụ nữ tàn nhang ngây ngẩn cả người,
Bởi vì cô thấy người đang bị bạn đồng hành của mình bóp cổ,
Trên cơ thể,
Sát khí tỏa ra càng lúc càng nồng nặc…
Bình luận facebook