Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-217
Chương 217: Như ngươi mong muốn, ác ma giá lâm!
Editor: Waveliterature Vietnam
Rốt cuộc giấc mộng và thực tế khác nhau tới thế nào,
Có thể nói là rất lớn,
Nhưng cũng có thể nói chỉ cách nhau một đường chỉ nhỏ.
Trang sinh hiểu mộng đã từng nói tới một vấn đề rất triết học, nếu như giấc mơ đủ chân thật, liệu con người có đủ năng lực để ý thức được bản thân mình đang nằm mơ hay không?
Lúc này Chu Trạch đang có loại cảm giác như vậy, bản thân anh vốn chỉ mang cảm giác như sống nhờ trong thị giác của người khác, thế nhưng sau khi bị đẩy vào giấc mộng này, anh lại khiến mình biến thành một quần chúng vây xem.
Đơn giản là xem một bộ phim điện ảnh có tính chân thực cùng tính ảnh hưởng khá cao thôi.
Nhưng theo giấc mộng càng sâu, Ông chủ Chu cũng từ từ bị thay vào trong đó, bắt đầu cảm nhận được hỉ nộ ái ố của nhân vật trong mộng, đụng chạm đến tâm tình thuộc về bọn họ.
Rõ ràng bọn chúng đã coi một người sống như "Maruta" để thí nghiệm, mà nơi này người sống lại là thứ không đáng tiền nhất, mỗi ngày đều sẽ bị tiêu hao.
Thế nhưng ở trong phòng giam, vòng chân kia lại bị mấy lời nói dối biến thành đồ vật khiến người ta ao ước ganh tị nhất, Chu Trạch không rõ lắm rốt cuộc xích chân này có ý nghĩa như thế nào, nhưng cũng có thể chỉ một cách mượn cớ mà thôi, thật ra cũng không khó đoán.
Giống như trao đổi tù binh, cũng giống như, mỗi ngày cố định thả bao nhiệm phạm nhân tự do, với tư cách là người chưởng quản, là chúa tể nơi này, bọn họ có quá nhiều biện pháp để khiến đám sơn dương dưới tay mình mơ lấy một giấc mộng đẹp, khiến bọn họ cố gắng kiên cường sống sót trong hoàn cảnh thậm tệ như vậy.
Một chút hi vọng, chỉ cần mỗi ngày có thể thấy được "hi vọng", là có thể khiến phần lớn người ương ngạnh khắc phục sự tàn phá do điều kiện cuộc sống gian khổ mang tới, khiến bọn họ cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng, sau đó bị lôi ra ngoài biến thành một vật thí nghiệm.
Chu Trạch một mực quên không được cảnh tượng người chồng phải rơi máu chảy giành lấy xiềng xích cho vợ, còn có cảnh tượng người chồng đeo xiềng xích vào cho vợ mình;
Dưới ánh mắt của người chồng, bản thân anh ta đã làm tất cả những gì anh ta có thể làm được, anh ta bỏ qua cơ hội có thể để bản thân mình rời đi, nhường cơ hội lại cho vợ mình, cho đứa con trong bụng vợ mình.
Vậy mà, vợ con anh ta lại cực kỳ khốn khổ vặn vẹo mà chết trên bàn giải phẫu, con của anh ta thì lại bị móc ra, tiếp tục bị thực nghiệm, tất cả chỉ đổi lấy được một tiếng thốt lên kinh ngạc của đám người mặc áo blu trắng
"Tốt lắm."
Từng phòng thí nghiệm đều đang thực hiện hạng mục của riêng mình, có thực nghiệm vi khuẩn trên trẻ sơ sinh, có thực nghiệm nối lại tứ chi, thậm chí còn có cả thực nghiệm rắm chó khi cho người và vật giao hợp,thực nghiệm mà tưởng chừng chỉ là chuyện thiên phương dạ đàm ở hiện tại, không ngờ lại có thể được tiến hành ở nơi này.
Không phải đám người Nhật nơi này bị bệnh hão huyền, cũng khoogn phải cũng không đủ chuyên nghiệp, mà là bởi vì những tiêu bản là con người ở đây quá đỗi sung túc, lại liên tùng không ngừng được bổ sung, cho nên bọn họ có thể thỏa sức tận dụng chọn những thực nghiệm tưởng chừng như thiên phương dạ đàm ấy.
Suy cho cùng, đối với bọn họ, thứ không đáng giá nhất chính là chi phí, thứ không thiếu nhất cũng chính là chi phí.
Chu Trạch đã từng đi qua địa ngục, từng nhìn thấy đường hoàng tuyền, cũng từng nhìn thấy hoa bỉ ngạn, nhưng nói thật lòng, trong giấc mộng này, đối với anh nơi này mới thực sự là địa ngục.
Mà sự nhập tâm của anh cũng đã tới đây như vậy, cứ chậm chậm mà thấm nhuần.
Cũng bởi vậy,
Sau khi khi cái ống sắt kia nổ tung,
Ánh mắt Chu Trạch lần thứ hai nhìn về phía chỗ kia,
Ngay từ đầu anh đã chú ý tới nơi ấy.
Anh vốn cho rằng nơi đó là kho máu, bởi vì anh đã nhìn thấy đám người mặc áo blu trắng lấy máu từ bên trong tiêm vào cơ thể thai phụ, kể cả máu được tiêm vào cơ thể mình, thật ra cũng đều trực tiếp được lấy ra từ nơi đó.
Lúc này, người thanh niên trẻ tuổi mặc áo blu trắng vô cùng hồn siêu phách tán, sợ đến mức run cầm cập, trong miệng anh ta đang huyên thuyên mấy lời mà chẳng ai hiểu, dù sao thì Chu Trạch cũng không hiểu.
Mà lúc này đây, cũng không biết là do tiếng gọi của người thanh niên mặc áo choàng trắng hay tiếng trầm đục do két sắt phát ra, nói chung, càng ngày càng có nhiều người mặc áo blu trắng bắt đầu tụ tập đến phòng thí nghiệm này.
Phần lớn người đều mang theo vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt, dường như bọn họ có một loại kính nể tự nhiên đối với cái thứ còn đang ở bên trong tủ sắt, nhưng cũng có mấy lão già tóc hoa râm mang trên mặt vẻ vô cùng kích động và nóng lòng muốn thử.
Một vật thí nghiệm như Chu Trạch vào lúc này trái lại lại bị bỏ qua, Chu Trạch cẩm thấy hình như mình mới vừa vượt qua một ghi chép gì đó, nhưng lúc này dường như không ai chú ý đến mình.
Mấy người mặc áo blu trắng lớn tuổi nhất hoặc có lẽ người có địa vị tối cao bắt đầu cãi vã kịch liệt, bọn họ cãi tới mặt đỏ tới mang, ai cũng không muốn lui về phía sau một bước.
Ngồi nghe thứ ngôn ngữ mà bản thân mình không hiểu, lại còn ồn ào như vậy, khiến Chu Trạch cảm thấy đầu mình đã bắt đầu lớn ra.
Đúng lúc này, người thanh niên mặc áo blu trắng đã dẫn theo Chu Trạch bò sát đi tới bên cạnh một người lớn tuổi, chỉ vào Chu Trạch nói gì đó, mà người lớn tuổi lại không nhìn được phất phất tay, hình như ông ta đang nói vào lúc này mà lôi một chuyện nhỏ nhặt như vậy tới nơi thật sự là không có nhãn lực.
Người thanh niên mặc áo blu trắng lại càng không ngừng "vâng ạ", "vâng ạ", vẻ mặt cung kính thành khẩn tiếp nhận phê bình.
Sau đó anh ta đi tới, bắt đầu đưa Chu Trạch rời khỏi phòng thí nghiệm này.
Có lẽ,
Bọn họ tạm thời không có thời gian chú ý tới mình, mà trên người mình quả thật cũng có một bước đột phá nhỏ trong thí nghiệm, cho nên bọn họ giữ mình lại sau còn có chỗ dùng, trong lòng Chu Trạch nghĩ như vậy.
Người thanh niên mặc áo blu trắng không đưa Chu Trạch quay về nhà tù, hiển nhiên cũng không thể nào đưa Chu Trạch quay lại nhà tù được, bởi vì Chu Trạch đã nhìn thấy ý nghĩa chân chính của sợi dây xích này, đối với mấy người mặc áo blu trắng, bọn họ càng hy vọng đám "Maruta" của mình có thể kiên cường mà sống, sống tới lúc biến thành tiêu bản thực nghiệm của bọn họ.
Chu Trạch bị đẩy vào trong một căn phòng có không gian hơi lớn, nơi này lớn chừng nửa sân bóng rổ, người thanh niên mặc áo blu trắng dùng dây xích trói chặt Chu Trạch vào một giá sắt, sau đó anh ta quay qua nói chuyện với mấy người mặc áo blu trắng đang làm việc bên trong vài câu, sau đó lại ngựa không dừng vó chạy về căn phòng thí nghiệm ban đầu.
Chu Trạch cứ ngồi ở đó như vậy, ngay từ đầu anh còn đang suy tư, suy nghĩ về tiếng trầm đục phát ra từ bên trong tủ sắt kia, nhưng rất nhanh, sức chú ý của Chu Trạch đã bị gian phòng này hấp dẫn ngược lại.
Gian phòng có một vật chứa kim loại hay thủy tinh gì đó thật lớn, xuyên thấu qua bộ phận thủy tinh, có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Bên trong có một người phụ nữ còn có một cô gái, dường như hai người là mẹ con, bởi vì cô ấy đang rúc vào người phụ nữ bên cạnh, mà người phụ nữ ấy lại đưa tay vuốt đầu cô bé, dường như đang an ủi cô bé.
Bên ngoài có mấy người mặc áo blu trắng đang cầm một chiếc camera, còn có người cầm bút ký viết gì đó, mà những người khác lại đang đứng bên cạnh vận hành một loại thiết bị trông khá giống với quạt gió.
Ngay từ đầu,
Chu Trạch cũng hiểu đây là thực nghiệm gì,
Dần dần,
Anh nhìn hiểu,
Nguyên nhân là vì nguyên lý của thực nghiệm này rất đơn giản, bọn họ đang không ngừng rút không khí trong vật chứa ra, mà trên đồng hồ đo lại biểu thị sức chịu nén bên trong vật chứa.
Theo không khí không ngừng bị rút ra,
Chu Trạch nhìn thấy mẹ con trong vật chứa đều nằm trên đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Cô bé vượt khỏi cái ôm của người mẹ, bò tới sát biên giới chiếc vật chứa, đang không ngừng vuốt đập miếng thủy tinh, nhưng sự khóc gọi của cô bé lại không thể khiến đám người bên ngoài phản ứng lại.
Đám người mặc áo blu trắng bốn phía đều đang tiếp tục công việc trong tay mình, đâu vào đấy, cực kỳ thành thạo.
Cuối cùng,
Cô bé nhìn về phía Chu Trạch bị trói ở trong góc,
Cô bé nhìn Chu Trạch, cầu cứu,
Cô bé không thể phân biệt được,
Kỳ thực Chu Trạch cũng là một thành viên của thí nghiệm, căn bản không thể cứu được cô bé, đây là sự ngây thơ của một đứa bé mà có thể mẹ của cô bé đã sớm dự cảm được kết cục, trái lại có vẻ hơi bình tĩnh.
Chu Trạch nhìn cô bé trong vật chứa,
Cô bé trong vật chứa cũng đang nhìn anh,
Hai cặp mắt nhìn nhau, cứ vậy nhìn nhau.
Chu Trạch muốn làm chút gì đó, nhưng anh lại không thể tự mình cởi trói được, anh thử cởi, đã cố gắng nỗ lực, quên mất bản thân mình chỉ có thân phận của một người khách đang nhìn mọi thứ, anh đã dung nhập vào trong, anh muốn làm gì đó, anh muốn ngăn cản tất cả đang phát sinh trước mắt.
Kỳ thực, anh muốn ngăn cản…..những chuyện đã xảy ra.
Vốn dĩ, xiềng xích có kiên cố đến mấy, trước móng tay của mình cũng chỉ trở thành giấy vụn, nhưng bây giờ, căn bản anh không làm gì được.
Theo không khí không ngừng bị rút ra, khí quan trong cơ thể của cô bé bắt đầu từ mắt, sau đó tới miệng, thậm chí là những bộ phận khác đều không ngừng trào ra ngoài, phàm là những vị trí có lỗ trên người đều bị khí quan bên trong cơ thể tràn ra ngoài.
Mạch máu quanh thân như giãn ra, hình thành vô số con "giun" rậm rạp chằng chịt.
Mặt cô bé căng như bọt biển, nhãn cầu phồng lên, thế nhưng cô bé vẫn đang nhìn chằm chằm Chu Trạch như vậy, có lẽ đây là bản năng cầu sinh cuối cùng của cô bé.
Chu Trạch càng không ngừng giãy dụa, hy vọng có thể giãy ra khỏi chiếc xích sắt này, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ma sát "răng rắc răng rắc", nhưng loại giãy giụa này có vẻ chẳng thể làm nên trò trống gì.
Thân thể của cô bé đang chậm rãi bị áp súc và kéo dài,
Đồng thời,
Ruột trong cơ thể bắt đầu không ngừng "xuất hiện" từ mắt và miệng, giống hệt như một thứ có sinh mệnh đang tự mình chui ra.
Tình huống này,
Khiến người ta tê cả da đầu.
Giống hệt như một người đang đi bộ không cẩn thận dẫm chết một con giun, mà một đám vàng trắng từ trong cơ thể con giun đang không ngừng trào ra, thế nhưng trước mặt anh lại là người.
Anh có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của cô bé,
Anh có thể cảm nhân được hỉ nộ ái ố của cô bé,
Cùng với,
Sự tuyệt vọng của cô bé.
"Bẹp...….."
Con ngươi cô bé như nổ tung,
Hoặc như đang bắn ra ngoài,
Sau đó thân thể cô bé co quắp một trận,
Lại sau đó chán nản ngã trên đất,
Cuối cùng cô cũng không nhìn Chu Trạch nữa.
Nhưng cho dù cô bé đã chết rồi.
Nhưng ruột và các khí quan khác trong cơ thể cô bé đang không ngừng bị áp súc lòi ra, mà đám người mặc áo blu trắng còn trách nhiệm rút không khí bên kia vẫn đang tiếp tục công việc.
Đợi đến khi không khí rút tới cực hạn,
Chụp lại vài bức ảnh, cũng ghi lại số liệu cẩn thận,
Mấy người mặc áo blu trắng phát ra một tiếng hoan hô,
Như đã đến giờ công nhân tan việc, bọn họ có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi, trên tay người nào cũng có một tấm vé ở khu "an ủi", có thể đi thư giãn một tí.
Một người mặc áo blu trắng nhìn thấy Chu Trạch đang cố gắng kéo đứt xích sắt một cách máy móc và chết lặng,
Lập tức chỉ vào Chu Trạch cười lớn, mấy đồng bạn khác cũng cười theo người đó.
Chu Trạch là tiêu bản của phòng thí nghiệm khác "tạm thời" đặt ở đây, đương nhiên bọn họ sẽ không đưa Chu Trạch vào trong vật chứa, hơn nữa, hạng mục thực nghiệm và số liệu của bọn họ ngày hôm qua đã hoàn thành, có thể "tan ca" nghỉ ngơi.
Nghe được tiếng cười,
Chu Trạch có chút mờ mịt ngẩng đầu,
Nhìn về phía mấy người mặc áo khoác trắng,
Chỉ có điều anh vẫn không ngừng động tác kéo xích sắt của mình.
Biết là vô dụng,
Dù sao đây cũng chỉ là mộng,
Cho dù chân thực hơn nữa,
Cũng chỉ là mộng,
Nhưng lúc này, dường như chỉ có tác động này mới có thể khiến Chu Trạch cảm thấy hình như bản thân mình đang làm gì đó.
Có lẽ,
Anh muốn dùng hành động này để tê liệt bản thân.
"Ken két....ken két...…"
Chu Trạch vẫn đang tiếp tục kéo xích.
Mà người bên cạnh mặc áo blu vẫn còn đang cười.
"Ken két....ken két...…"
Trong đầu Chu Trạch lại hiện lên ánh mắt cuối cùng của cô bé,
Ánh mắt của cô bé,
Vốn trong suốt đáng yêu,
Đến cuối cùng "bẹp" một tiếng,
Không còn nữa.
Hí....
Trái tim,
Bỗng nhiên đau quá,
Đã lâu rồi không còn trải nghiệm qua cảm giác đau lòng này, nhất là tại mình không có tâm về sau.
Cố nén cảm giác khó chịu này,
Chu Trạch tiếp tục kéo xích sắt.
"Bịch!"
Một tiếng vang nhỏ từ trong phòng thí nghiệm khác truyền ra!
Mấy người mặc áo blu trắng trong phòng thí nghiệm đầu tiên Chu Trạch vào còn đang cãi vã, mà đám người mặc áo blu trắng bên cạnh lại đang cung kính chờ đợi kết quả trận cãi vã của bọn họ.
Đột nhiên,
Cửa tủ sắt lần thứ hai bị đụng một cái từ bên trong!
Toàn bộ người ở đây đều ngẩn ra,
Cùng nhau dùng ánh mắt không thể che giấu sợ hãi, nhìn đăm đăm tủ sắt.
"Ken két....ken két...…" Chu Trạch tiếp tục kéo.
"Bịch!!!" Tủ sắt truyền đến tiếng va chạm
"Ken két...."
"Bịch!!!"
"Ken két...….."
"Bịch!!!"
Thanh âm càng lúc càng lớn,
Vang vọng toàn bộ sở nghiên cứu,
Toàn bộ đám người mặc áo blu trắng trong phòng thí nghiệm có tủ sắt đều sợ đến mức trực tiếp ngồi xổm xuống, mà tất cả nhân viên trong phòng thí nghiệm khác nghe thấy tiếng động này lập tức cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, đồng loạt dừng công việc trong tay đi ra ngoài, bọn họ muốn xem tình huống bên ngoài là thế nào.
Chỉ có Chu Trạch lúc này ở trong căn phòng với một vài người áo trắng ít ỏi khác,
Đang đưa mắt nhìn Chu Trạch như một tên quái vật,
Trên mặt đầy vết sợ hãi,
Bởi vì họ kinh ngạc phát hiện,
Chu Trạch mỗi lần kéo xích sắt,
Không ngờ lại có thể phát ra tiếng vang trầm đục,
Giống nhau như đúc!
Editor: Waveliterature Vietnam
Rốt cuộc giấc mộng và thực tế khác nhau tới thế nào,
Có thể nói là rất lớn,
Nhưng cũng có thể nói chỉ cách nhau một đường chỉ nhỏ.
Trang sinh hiểu mộng đã từng nói tới một vấn đề rất triết học, nếu như giấc mơ đủ chân thật, liệu con người có đủ năng lực để ý thức được bản thân mình đang nằm mơ hay không?
Lúc này Chu Trạch đang có loại cảm giác như vậy, bản thân anh vốn chỉ mang cảm giác như sống nhờ trong thị giác của người khác, thế nhưng sau khi bị đẩy vào giấc mộng này, anh lại khiến mình biến thành một quần chúng vây xem.
Đơn giản là xem một bộ phim điện ảnh có tính chân thực cùng tính ảnh hưởng khá cao thôi.
Nhưng theo giấc mộng càng sâu, Ông chủ Chu cũng từ từ bị thay vào trong đó, bắt đầu cảm nhận được hỉ nộ ái ố của nhân vật trong mộng, đụng chạm đến tâm tình thuộc về bọn họ.
Rõ ràng bọn chúng đã coi một người sống như "Maruta" để thí nghiệm, mà nơi này người sống lại là thứ không đáng tiền nhất, mỗi ngày đều sẽ bị tiêu hao.
Thế nhưng ở trong phòng giam, vòng chân kia lại bị mấy lời nói dối biến thành đồ vật khiến người ta ao ước ganh tị nhất, Chu Trạch không rõ lắm rốt cuộc xích chân này có ý nghĩa như thế nào, nhưng cũng có thể chỉ một cách mượn cớ mà thôi, thật ra cũng không khó đoán.
Giống như trao đổi tù binh, cũng giống như, mỗi ngày cố định thả bao nhiệm phạm nhân tự do, với tư cách là người chưởng quản, là chúa tể nơi này, bọn họ có quá nhiều biện pháp để khiến đám sơn dương dưới tay mình mơ lấy một giấc mộng đẹp, khiến bọn họ cố gắng kiên cường sống sót trong hoàn cảnh thậm tệ như vậy.
Một chút hi vọng, chỉ cần mỗi ngày có thể thấy được "hi vọng", là có thể khiến phần lớn người ương ngạnh khắc phục sự tàn phá do điều kiện cuộc sống gian khổ mang tới, khiến bọn họ cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng, sau đó bị lôi ra ngoài biến thành một vật thí nghiệm.
Chu Trạch một mực quên không được cảnh tượng người chồng phải rơi máu chảy giành lấy xiềng xích cho vợ, còn có cảnh tượng người chồng đeo xiềng xích vào cho vợ mình;
Dưới ánh mắt của người chồng, bản thân anh ta đã làm tất cả những gì anh ta có thể làm được, anh ta bỏ qua cơ hội có thể để bản thân mình rời đi, nhường cơ hội lại cho vợ mình, cho đứa con trong bụng vợ mình.
Vậy mà, vợ con anh ta lại cực kỳ khốn khổ vặn vẹo mà chết trên bàn giải phẫu, con của anh ta thì lại bị móc ra, tiếp tục bị thực nghiệm, tất cả chỉ đổi lấy được một tiếng thốt lên kinh ngạc của đám người mặc áo blu trắng
"Tốt lắm."
Từng phòng thí nghiệm đều đang thực hiện hạng mục của riêng mình, có thực nghiệm vi khuẩn trên trẻ sơ sinh, có thực nghiệm nối lại tứ chi, thậm chí còn có cả thực nghiệm rắm chó khi cho người và vật giao hợp,thực nghiệm mà tưởng chừng chỉ là chuyện thiên phương dạ đàm ở hiện tại, không ngờ lại có thể được tiến hành ở nơi này.
Không phải đám người Nhật nơi này bị bệnh hão huyền, cũng khoogn phải cũng không đủ chuyên nghiệp, mà là bởi vì những tiêu bản là con người ở đây quá đỗi sung túc, lại liên tùng không ngừng được bổ sung, cho nên bọn họ có thể thỏa sức tận dụng chọn những thực nghiệm tưởng chừng như thiên phương dạ đàm ấy.
Suy cho cùng, đối với bọn họ, thứ không đáng giá nhất chính là chi phí, thứ không thiếu nhất cũng chính là chi phí.
Chu Trạch đã từng đi qua địa ngục, từng nhìn thấy đường hoàng tuyền, cũng từng nhìn thấy hoa bỉ ngạn, nhưng nói thật lòng, trong giấc mộng này, đối với anh nơi này mới thực sự là địa ngục.
Mà sự nhập tâm của anh cũng đã tới đây như vậy, cứ chậm chậm mà thấm nhuần.
Cũng bởi vậy,
Sau khi khi cái ống sắt kia nổ tung,
Ánh mắt Chu Trạch lần thứ hai nhìn về phía chỗ kia,
Ngay từ đầu anh đã chú ý tới nơi ấy.
Anh vốn cho rằng nơi đó là kho máu, bởi vì anh đã nhìn thấy đám người mặc áo blu trắng lấy máu từ bên trong tiêm vào cơ thể thai phụ, kể cả máu được tiêm vào cơ thể mình, thật ra cũng đều trực tiếp được lấy ra từ nơi đó.
Lúc này, người thanh niên trẻ tuổi mặc áo blu trắng vô cùng hồn siêu phách tán, sợ đến mức run cầm cập, trong miệng anh ta đang huyên thuyên mấy lời mà chẳng ai hiểu, dù sao thì Chu Trạch cũng không hiểu.
Mà lúc này đây, cũng không biết là do tiếng gọi của người thanh niên mặc áo choàng trắng hay tiếng trầm đục do két sắt phát ra, nói chung, càng ngày càng có nhiều người mặc áo blu trắng bắt đầu tụ tập đến phòng thí nghiệm này.
Phần lớn người đều mang theo vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt, dường như bọn họ có một loại kính nể tự nhiên đối với cái thứ còn đang ở bên trong tủ sắt, nhưng cũng có mấy lão già tóc hoa râm mang trên mặt vẻ vô cùng kích động và nóng lòng muốn thử.
Một vật thí nghiệm như Chu Trạch vào lúc này trái lại lại bị bỏ qua, Chu Trạch cẩm thấy hình như mình mới vừa vượt qua một ghi chép gì đó, nhưng lúc này dường như không ai chú ý đến mình.
Mấy người mặc áo blu trắng lớn tuổi nhất hoặc có lẽ người có địa vị tối cao bắt đầu cãi vã kịch liệt, bọn họ cãi tới mặt đỏ tới mang, ai cũng không muốn lui về phía sau một bước.
Ngồi nghe thứ ngôn ngữ mà bản thân mình không hiểu, lại còn ồn ào như vậy, khiến Chu Trạch cảm thấy đầu mình đã bắt đầu lớn ra.
Đúng lúc này, người thanh niên mặc áo blu trắng đã dẫn theo Chu Trạch bò sát đi tới bên cạnh một người lớn tuổi, chỉ vào Chu Trạch nói gì đó, mà người lớn tuổi lại không nhìn được phất phất tay, hình như ông ta đang nói vào lúc này mà lôi một chuyện nhỏ nhặt như vậy tới nơi thật sự là không có nhãn lực.
Người thanh niên mặc áo blu trắng lại càng không ngừng "vâng ạ", "vâng ạ", vẻ mặt cung kính thành khẩn tiếp nhận phê bình.
Sau đó anh ta đi tới, bắt đầu đưa Chu Trạch rời khỏi phòng thí nghiệm này.
Có lẽ,
Bọn họ tạm thời không có thời gian chú ý tới mình, mà trên người mình quả thật cũng có một bước đột phá nhỏ trong thí nghiệm, cho nên bọn họ giữ mình lại sau còn có chỗ dùng, trong lòng Chu Trạch nghĩ như vậy.
Người thanh niên mặc áo blu trắng không đưa Chu Trạch quay về nhà tù, hiển nhiên cũng không thể nào đưa Chu Trạch quay lại nhà tù được, bởi vì Chu Trạch đã nhìn thấy ý nghĩa chân chính của sợi dây xích này, đối với mấy người mặc áo blu trắng, bọn họ càng hy vọng đám "Maruta" của mình có thể kiên cường mà sống, sống tới lúc biến thành tiêu bản thực nghiệm của bọn họ.
Chu Trạch bị đẩy vào trong một căn phòng có không gian hơi lớn, nơi này lớn chừng nửa sân bóng rổ, người thanh niên mặc áo blu trắng dùng dây xích trói chặt Chu Trạch vào một giá sắt, sau đó anh ta quay qua nói chuyện với mấy người mặc áo blu trắng đang làm việc bên trong vài câu, sau đó lại ngựa không dừng vó chạy về căn phòng thí nghiệm ban đầu.
Chu Trạch cứ ngồi ở đó như vậy, ngay từ đầu anh còn đang suy tư, suy nghĩ về tiếng trầm đục phát ra từ bên trong tủ sắt kia, nhưng rất nhanh, sức chú ý của Chu Trạch đã bị gian phòng này hấp dẫn ngược lại.
Gian phòng có một vật chứa kim loại hay thủy tinh gì đó thật lớn, xuyên thấu qua bộ phận thủy tinh, có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Bên trong có một người phụ nữ còn có một cô gái, dường như hai người là mẹ con, bởi vì cô ấy đang rúc vào người phụ nữ bên cạnh, mà người phụ nữ ấy lại đưa tay vuốt đầu cô bé, dường như đang an ủi cô bé.
Bên ngoài có mấy người mặc áo blu trắng đang cầm một chiếc camera, còn có người cầm bút ký viết gì đó, mà những người khác lại đang đứng bên cạnh vận hành một loại thiết bị trông khá giống với quạt gió.
Ngay từ đầu,
Chu Trạch cũng hiểu đây là thực nghiệm gì,
Dần dần,
Anh nhìn hiểu,
Nguyên nhân là vì nguyên lý của thực nghiệm này rất đơn giản, bọn họ đang không ngừng rút không khí trong vật chứa ra, mà trên đồng hồ đo lại biểu thị sức chịu nén bên trong vật chứa.
Theo không khí không ngừng bị rút ra,
Chu Trạch nhìn thấy mẹ con trong vật chứa đều nằm trên đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Cô bé vượt khỏi cái ôm của người mẹ, bò tới sát biên giới chiếc vật chứa, đang không ngừng vuốt đập miếng thủy tinh, nhưng sự khóc gọi của cô bé lại không thể khiến đám người bên ngoài phản ứng lại.
Đám người mặc áo blu trắng bốn phía đều đang tiếp tục công việc trong tay mình, đâu vào đấy, cực kỳ thành thạo.
Cuối cùng,
Cô bé nhìn về phía Chu Trạch bị trói ở trong góc,
Cô bé nhìn Chu Trạch, cầu cứu,
Cô bé không thể phân biệt được,
Kỳ thực Chu Trạch cũng là một thành viên của thí nghiệm, căn bản không thể cứu được cô bé, đây là sự ngây thơ của một đứa bé mà có thể mẹ của cô bé đã sớm dự cảm được kết cục, trái lại có vẻ hơi bình tĩnh.
Chu Trạch nhìn cô bé trong vật chứa,
Cô bé trong vật chứa cũng đang nhìn anh,
Hai cặp mắt nhìn nhau, cứ vậy nhìn nhau.
Chu Trạch muốn làm chút gì đó, nhưng anh lại không thể tự mình cởi trói được, anh thử cởi, đã cố gắng nỗ lực, quên mất bản thân mình chỉ có thân phận của một người khách đang nhìn mọi thứ, anh đã dung nhập vào trong, anh muốn làm gì đó, anh muốn ngăn cản tất cả đang phát sinh trước mắt.
Kỳ thực, anh muốn ngăn cản…..những chuyện đã xảy ra.
Vốn dĩ, xiềng xích có kiên cố đến mấy, trước móng tay của mình cũng chỉ trở thành giấy vụn, nhưng bây giờ, căn bản anh không làm gì được.
Theo không khí không ngừng bị rút ra, khí quan trong cơ thể của cô bé bắt đầu từ mắt, sau đó tới miệng, thậm chí là những bộ phận khác đều không ngừng trào ra ngoài, phàm là những vị trí có lỗ trên người đều bị khí quan bên trong cơ thể tràn ra ngoài.
Mạch máu quanh thân như giãn ra, hình thành vô số con "giun" rậm rạp chằng chịt.
Mặt cô bé căng như bọt biển, nhãn cầu phồng lên, thế nhưng cô bé vẫn đang nhìn chằm chằm Chu Trạch như vậy, có lẽ đây là bản năng cầu sinh cuối cùng của cô bé.
Chu Trạch càng không ngừng giãy dụa, hy vọng có thể giãy ra khỏi chiếc xích sắt này, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ma sát "răng rắc răng rắc", nhưng loại giãy giụa này có vẻ chẳng thể làm nên trò trống gì.
Thân thể của cô bé đang chậm rãi bị áp súc và kéo dài,
Đồng thời,
Ruột trong cơ thể bắt đầu không ngừng "xuất hiện" từ mắt và miệng, giống hệt như một thứ có sinh mệnh đang tự mình chui ra.
Tình huống này,
Khiến người ta tê cả da đầu.
Giống hệt như một người đang đi bộ không cẩn thận dẫm chết một con giun, mà một đám vàng trắng từ trong cơ thể con giun đang không ngừng trào ra, thế nhưng trước mặt anh lại là người.
Anh có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của cô bé,
Anh có thể cảm nhân được hỉ nộ ái ố của cô bé,
Cùng với,
Sự tuyệt vọng của cô bé.
"Bẹp...….."
Con ngươi cô bé như nổ tung,
Hoặc như đang bắn ra ngoài,
Sau đó thân thể cô bé co quắp một trận,
Lại sau đó chán nản ngã trên đất,
Cuối cùng cô cũng không nhìn Chu Trạch nữa.
Nhưng cho dù cô bé đã chết rồi.
Nhưng ruột và các khí quan khác trong cơ thể cô bé đang không ngừng bị áp súc lòi ra, mà đám người mặc áo blu trắng còn trách nhiệm rút không khí bên kia vẫn đang tiếp tục công việc.
Đợi đến khi không khí rút tới cực hạn,
Chụp lại vài bức ảnh, cũng ghi lại số liệu cẩn thận,
Mấy người mặc áo blu trắng phát ra một tiếng hoan hô,
Như đã đến giờ công nhân tan việc, bọn họ có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi, trên tay người nào cũng có một tấm vé ở khu "an ủi", có thể đi thư giãn một tí.
Một người mặc áo blu trắng nhìn thấy Chu Trạch đang cố gắng kéo đứt xích sắt một cách máy móc và chết lặng,
Lập tức chỉ vào Chu Trạch cười lớn, mấy đồng bạn khác cũng cười theo người đó.
Chu Trạch là tiêu bản của phòng thí nghiệm khác "tạm thời" đặt ở đây, đương nhiên bọn họ sẽ không đưa Chu Trạch vào trong vật chứa, hơn nữa, hạng mục thực nghiệm và số liệu của bọn họ ngày hôm qua đã hoàn thành, có thể "tan ca" nghỉ ngơi.
Nghe được tiếng cười,
Chu Trạch có chút mờ mịt ngẩng đầu,
Nhìn về phía mấy người mặc áo khoác trắng,
Chỉ có điều anh vẫn không ngừng động tác kéo xích sắt của mình.
Biết là vô dụng,
Dù sao đây cũng chỉ là mộng,
Cho dù chân thực hơn nữa,
Cũng chỉ là mộng,
Nhưng lúc này, dường như chỉ có tác động này mới có thể khiến Chu Trạch cảm thấy hình như bản thân mình đang làm gì đó.
Có lẽ,
Anh muốn dùng hành động này để tê liệt bản thân.
"Ken két....ken két...…"
Chu Trạch vẫn đang tiếp tục kéo xích.
Mà người bên cạnh mặc áo blu vẫn còn đang cười.
"Ken két....ken két...…"
Trong đầu Chu Trạch lại hiện lên ánh mắt cuối cùng của cô bé,
Ánh mắt của cô bé,
Vốn trong suốt đáng yêu,
Đến cuối cùng "bẹp" một tiếng,
Không còn nữa.
Hí....
Trái tim,
Bỗng nhiên đau quá,
Đã lâu rồi không còn trải nghiệm qua cảm giác đau lòng này, nhất là tại mình không có tâm về sau.
Cố nén cảm giác khó chịu này,
Chu Trạch tiếp tục kéo xích sắt.
"Bịch!"
Một tiếng vang nhỏ từ trong phòng thí nghiệm khác truyền ra!
Mấy người mặc áo blu trắng trong phòng thí nghiệm đầu tiên Chu Trạch vào còn đang cãi vã, mà đám người mặc áo blu trắng bên cạnh lại đang cung kính chờ đợi kết quả trận cãi vã của bọn họ.
Đột nhiên,
Cửa tủ sắt lần thứ hai bị đụng một cái từ bên trong!
Toàn bộ người ở đây đều ngẩn ra,
Cùng nhau dùng ánh mắt không thể che giấu sợ hãi, nhìn đăm đăm tủ sắt.
"Ken két....ken két...…" Chu Trạch tiếp tục kéo.
"Bịch!!!" Tủ sắt truyền đến tiếng va chạm
"Ken két...."
"Bịch!!!"
"Ken két...….."
"Bịch!!!"
Thanh âm càng lúc càng lớn,
Vang vọng toàn bộ sở nghiên cứu,
Toàn bộ đám người mặc áo blu trắng trong phòng thí nghiệm có tủ sắt đều sợ đến mức trực tiếp ngồi xổm xuống, mà tất cả nhân viên trong phòng thí nghiệm khác nghe thấy tiếng động này lập tức cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, đồng loạt dừng công việc trong tay đi ra ngoài, bọn họ muốn xem tình huống bên ngoài là thế nào.
Chỉ có Chu Trạch lúc này ở trong căn phòng với một vài người áo trắng ít ỏi khác,
Đang đưa mắt nhìn Chu Trạch như một tên quái vật,
Trên mặt đầy vết sợ hãi,
Bởi vì họ kinh ngạc phát hiện,
Chu Trạch mỗi lần kéo xích sắt,
Không ngờ lại có thể phát ra tiếng vang trầm đục,
Giống nhau như đúc!
Bình luận facebook