Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-21
Chương 21: Con chó nói
Lâm bác sĩ xuống xe, vừa lúc Chu Trạch cũng đã tới, hai người có vẻ rất ăn ý, cũng không nói chuyện với nhau, lặng lẽ đi về trung tâm thương mại.
Trung tâm nay đã "chết" từ lâu, ngoại trừ tiệm sách của Chu Trạch và tiệm mì của Hứa Thanh Lãng, thì còn có rạp chiếu phim cùng với cửa hàng tự chọn.
Đường nhiên, tác động tình hình chung, trên thực tế, nhà hát cũng làm ăn thua lỗ, không có nhiều người đi xem phim trong tuần cũng như cuối tuần nên việc mua vé cũng khá dễ dàng.
Tuy nhiên, trong dịp lễ tết, hầu hết mọi người điều có một kỳ nghỉ, nên việc mà một gia đình đi xem phim cùng nhau cũng rất phổ biến đây cũng là một sự phổ biến đặc biệt đối với rạp chiếu phim đã bị bỏ hoang sắp đóng cửa.
Tuy nhiên, sự náo nhiệt này dưới góc nhìn của Chu Trạch thì nó giống như một loại ánh sáng kích thích.
Tình trạng vô vọng, việc trung tâm đóng cửa cũng là chuyện bình thường.
Chu Trạch đi mua vé xem phim, mua thêm một phần cho cặp vợ chồng, anh xem đồng hồ, và cùng với bác sĩ Lâm vào rạp chiếu phim.
Do anh tới muộn một chút, nên Chu Trạch mua vé xem phim buổi gần nhất, nên cũng không còn chổ ngồi tốt, Chu Trạch cùng Lâm bác sĩ chỉ ngồi ở hàng thứ nhất.
Không phải không thể mua trễ, mà do ở đâu không có chỗ nào để dạo trong lúc chờ đợi, hơn nữa bộ "Thám tử đường phố 2" là một bộ phim 2D, nên ngồi hàng ghế đầu cũng không có việc gì khó.
Trên đường đi bác sĩ Lâm không nói nhiều lời, cô chỉ im lặng và ngồi bên cạnh của Chu Trạch, nhẹ nhàng chéo hay chân, và ngẩng đầu nhìn màn hình.
Chu Trạch đem bỏng ngô đưa cho Vãn Thu, nhưng cô khoát khoát tay, ý bảo mình không ăn.
Chu Trạch thở dài, đối với hắn kiếp trước việc theo đuổi cô gái đã khó, vậy mà kiếp này dựa vào thân xác của Từ Lạc nên nó càng khó khăn hơn.
Hiệu ứng của bộ phim không tệ, Chu Trạch thỉnh thoảng cười, còn Lâm Vãn Thu thì cười nhiều hơn, nhưng không phải cười thành tiếng, mà cười rất tinh tế và rất đẹp.
Nhưng đối với chu Trạch mà nói, thì bộ phim dường như bầu không khí không như anh suy nghĩ, mọi thứ không đồng bộ với nhau.
Có chút buồn tẻ và cảm thấy nó hơi thiếu muối.
Bộ phim kết thúc, Chu Trạch và bác sĩ lâm đi cạnh nhau, không quá muộn chỉ mới 7:00 tối, rạp chiếu phim vừa đóng thì bên ngoài những khu vực khác của trung tâm cũng đã tối ôm,
Bác sĩ Lâm trầm mặc, cùng đi theo anh.
Chu Trạch muốn nói một điều gì đó, nhưng anh không biết mình sẽ nói những gì.
Ngày hôm qua, chính anh là người muốn chấm dứt mọi thứ, nhưng hôm nay chính anh lại là người chủ động, không biết mọi người có xem anh bị bệnh tâm thần không?
"Đi đến tiệm sách..."
"Hãy đi đến tiệm sách ngồi chút..."
Hai người tựa như đang cố gắng xóa bỏ đi xiềng xích, và chọn một hướng đi.
Trở lại tiệm sạch, Chu Trạch phát hiện tiệm mì đã đóng cửa, tấm mảnh vải cửa sổ cũng đã bị kéo xuống, cũng không biết Hứa Thanh Lãng có ở bên trong hay không.
Lâm bác sĩ chọn một quyển tạp chí và đến ngồi phía sau quầy, Chu Trạch cũng cầm một quyển sách, ngồi bên cạnh, lật tùy ý.
Hai chén trà nóng cũng được đặt trên bàn, làn khói bay lững lờ.
Chu Trạch đột nhiên cảm thấy mình không thể nào chê bai Từ Lạc được, bởi vì anh phát hiện buổi hẹn hò lần đầu của anh giống như chuyện văn xuôi và nghệ thuật như Tương Kính Như Tân cũng thấy rất lạ!
Hiếm thấy mình cũng nên ban cho mình một phần thưởng!
"Hiện tại, sao không đóng cửa?" Bác sĩ Lâm hỏi, ý của cô muốn nói, dù sao cũng tối rồi, tại sao anh không chịu đóng cửa, chỉ cần anh đóng cửa thì cô sẽ có cơ hội để đi về.
"A, buổi tối tôi cũng mở cửa buôn bán." Chu Trạch do không hiểu ý của Vãn Thu, nên anh trả lời thật tình.
Bác sĩ Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng vén tóc sang một bên, tiếp tục ngồi xem quyển sách trên tay.
"Két..."
Cửa tiệm sách mở ra, đi vào là hai nam một nữ.
Ba người cũng không lớn tuổi lắm, cũng tầm hai mươi tuổi, hai người nam đã say trên mặt còn ửng đỏ, rõ ràng đã uống rượu trước đó.
"Ông chủ, có nước không?" Cô gái hỏi.
Chu Trạch chỉ chỉ bên tường máy đun nước bên kia.
Cô gái đi lại lấy ly rót cho bạn của mình nước ấm, sau đó đến trước quầy hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
Nói xong, cô lấy điện thoại ra, hình như đang chuẩn bị quét mã.
"ba mươi." Chu Trạch đáp.
"Ông chủ, năm mới cũng không nên chặt chém với khách như vậy, uống có ba chén nước trắng anh thu ba mươi." Cô gái cười mắng, nhưng vẫn quét mã thanh toán, lập tức xoay sang hai người bạn nói: "Hãy ở lại đây, đọc sách một chút."
Họ xem cửa hàng sách này chính là nơi dừng chân tạm thời, Chu Trạch thu 30 đã quá rẻ đây là mức thu tối thiểu của một quán trà, giá cả cũng rất hợp lí.
"Đọc sách? Định đọc sách gì?"
Một người đàn ông say rượu cất cao giọng,
"Tôi muốn đọc truyện ma, truyện kinh khủng, trong tiệm này có sao?"
Người đàn ông vừa nói vừa cười ha hả.
Chu Trạch thở dài, đến kệ lấy hai bộ truyện kinh dị, bước tới người đàn ông và đưa cho anh ta, và vô tình chạm vào ngón tay của anh ấy.
Ừ, không phải là ma.
Cuộc hẹn đêm nay hơi thất bại,
Nếu như để cho Lâm bác sĩ thấy cảnh tượng như lần trước năm anh em công nhân "bách quỷ lời nói trong đêm", nó cũng tuyệt vời, nhưng Chu Trạch cũng không muốn điều này xảy ra.
Là người là tốt rồi, dù có say, miễn là người thì vẫn đáng yêu.
Hai người kia, Chu Trạch cũng không thể đi lại đụng, nó cũng hơi bất tiện.
Người đàn ông say rượu ngồi xuống, người đàn ông và người phụ nữ kia cũng ngồi trên chiếc băng ghế nhựa dài, ba người cùng vui đùa bên điện thoại, lật cuốn sách tùy ý.
Hoàn toàn, mức thu tối thiểu ba mươi đô là mức đáng giá nhất.
"Thật là một câu chuyện ma."
Người đàn ông đem sách, vứt xuống bên cạnh máy đun nước.
Cô gái kia đi đem sách nhặt lên, phát hiện do lúc nảy cô lấy nước nên đã rơi ra vài giọt nước trên sàn, nên giờ quyển sách cũng đã bị ướt rồi.
"ông chủ, bao nhiêu ạ?"
"Giá niêm yết giảm 8%." Chu Trạch rất vui, ba người trẻ này có vẻ là người có tiền.
Đương nhiên, Chu Trạch hy vọng gã say rượu kia đem sách của mình vứt hết một lần ra ngoài, và muốn cho chúng dơ hết, vì anh cũng muốn được thanh lý chúng.
Người phụ nữ có chút bất lực trong việc thanh toán tiền, rồi đi đến người đàn ông say rượu trước mặt,
"Chúng ta đi thôi, đừng phá nữa."
"Chuyện ma đâu, người viết truyện chắc chắn chưa bao giờ thấy ma." Người đàn ông say rượu hét lên.
Chu Trạch nhẹ nhàng "phát" một tiếng, ừ, đáng lẽ phải gặp thấy hồn ma ngay trước mặt.
"Tôi không quay về, tuyệt đối không về, tôi sẽ ngủ ở đây trong đêm nay!" Người đàn ông nói phát điên, "Tôi về nhà sẽ thấy ma, ngủ cũng thấy, tôi muốn ngủ ở đây, trong tiệm sách này,
Ít nhất,
Tôi sẽ không gặp ma!"
"......" Chu Trạch.
Lúc này, Lâm bác sĩ đặt quyển sách trên bàn xuống và nhìn người đàn ông say rượu, hiển nhiên, cô ấy thấy chuyện này cũng rất thú vị.
"Này, Lưu ca, có con ma nào trong tiệm của anh không?" người đàn ông còn lại đi đến người đàn ông say rượu nói chuyện đùa.
Cô gái liếc mắt nhìn, ý bảo đừng phá nữa.
"cút đi ngay! Nhà của ngươi mới có ma đấy!"
Người đàn ông say rượu đứng dậy,
"Mẹ nó, con ma đến bắt tôi vào dịp năm mới, những người khác không quan tâm tôi, anh trai, chị gái, ông bà, dì chú, còn có cả ba mẹ của ta cũng không quan tâm, không cho ta đi, nó chỉ tìm đến tôi!"
"Ma nữ?" Người đàn ông kia hỏi.
"Nếu là ma nữ thì tốt rồi, thì nó là một người mẹ...con chó!"
"Phốc!"
Cả hai điều phá cười cười trong tiềm thức,
Ngay cả chu Trạch và Lâm bác sĩ cũng ho khan và cúi xuống nhưng họ thật sự đã cười.
Nhất là khi người đàn ông say rượu nói sợ không phải là ma nữ... chó gương mặt tràn đầy ủy khuất.
Bảo Bảo nội tâm đau khổ,
Bảo Bảo say và nói hết mọi chuyện!
"Mỗi khi đến tết vào những ngày trước và sau, nó lại đến tìm tôi! Tôi chỉ cần đi ngủ, nó sẽ đến, tốt!"
Mặc dù người đàn ông say rượu, nhưng anh ta vẫn kiểm soát nó, nhưng ngược lại mọi người cảm thấy nó không khủng khiếp lắm, mà rất thú vị.
"Từ bảy năm trước, cho đến bây giờ, mỗi ngày của năm mới, nó sẽ đến đúng giờ, còn hơn là việc cha mẹ ta cho ta tiền mừng tuổi đúng giờ!" Người đàn ông ôm đầu trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất và bắt đầu khóc, "Móa ơi, chuyện này không thể kết thúc, không có cách nào giải quyết!"
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?Con chó đó, bạn biết không?" người đàn ông say rượu hỏi.
"Đó là con chó mà tôi từng nuôi trong nhà, vì số tiền mà cha ta đặt dưới gầm giường đã bị phá vỡ và kết quả là anh em chúng tôi đã đem nó đi thịt."
"Nhất định là nó không cam chịu, nên trở về trả thù." Người đàn ông phân tích.
"tôi không biết tại sao nó chỉ muốn tìm tôi? Lúc trước giết nó, ngoài ta ra, còn có anh ta, cha ta và cả ông của ta mà!
Ăn thịt chó, cũng là cả gia đình cùng ăn, nó trở thành một món ăn cho năm mới!
Con chó nó cắn nát 5 ngàn, nên bị thịt cũng đáng đời!
Nhưng tại sao lại chỉ hận có một mình ta?"
Người đàn ông say gần như sắp khóc: "Ta thấy vậy qua hỏi anh, cha, ông của ta, mọi người điều không bị, nhưng làm sao chỉ có chuyện nhìn chằm chằm vào ta như thế được?"
"Anh say rồi, đi thôi, tôi đưa anh về." Cô gái dìu anh ta đứng lên, và bảo người còn lại cùng hỗ trợ.
Bước ra khỏi tiệm sách đi,
Vừa nảy còn náo nhiệt nhưng giờ cũng trở nên hiu quạnh.
"Ngươi nói, là vì cái gì?" Lâm bác sĩ nhìn về phía Chu trạch, không quan tâm thật giả, chỉ muốn buông chuyện phiếm, "Vậy con chó vì điều gì mà tìm hắn để chọc? Chẳng lẽ hắn, có chổ khác những người khác?"
"Cô nghe có cảm thấy hứng thú không?" Chu Trạch có chút ý không quan tâm.
"Ừ." Lâm bác sĩ gật đầu.
Chu Trạch cươi "Kỳ thật, rất đơn giản, nếu muốn biết suy nghĩ của con chó đo, thì đem hắn thay vào con chó kia."
"Như vậy là sao?" Lâm bác sĩ mỉm cười, "Rất khó để thay vào."
Đúng vậy, làm thế nào để thay một người vào con chó để tư duy?
"Chó chết trở về, chọc ghẹo người, là vì nó có oán khí." Chu Trạch giải thích, "Người đàn ông này nên bị như vậy."
"Vậy tại sao nó không nghịch ngợm người khác, những người còn lại trong gia đình?"
"Có lẽ là vì tiền kia, chó nghịch ngợm, cắn nát một bộ phận, nhưng những tờ còn lại đã bị anh ta đánh cắp bởi anh ta.
Cho nên con chó cảm thấy không công bằng, nó xé nát tiền, bị trừng phạt, bị giết, còn bị ăn thịt, nó cảm thấy không chấp nhận được.
Vậy do cái gì,
Người kia cũng trộm tiền, nhưng không có gì xảy ra?
Cho nên nó không phục, nó trả đũa, nó chọn trả đũa người khác, nên chọn trả thù anh ta."
Lâm bác sĩ lắc đầu, có chút không chấp nhận: " Chỉ là câu chuyện của người say rượu, bị ngươi phân tích như vậy, giống như nó là sự thật."
Chu Trạch đi đến vị trí băng ghế vừa ngồi và tìm thấy một chiếc ví trên mặt đất, anh ta nhặt nó lên, và đi đến cửa của cửa hàng.
Lúc này cô gái kia chạy khắp nơi.
"Xin lỗi, có một..."
Chu Trạch đem túi tiền đưa cho cô.
"Cảm ơn anh!" Cô gái chỉ biết cúi đầu cảm ơn, "nếu như túi tiền này mà bị mất đi, thì đêm nay hắn sẽ bị gia đình mắng cho."
"Không có gì." Chu Trạch vẫy vẫy tay.
Đối phương cũng chào lại anh, sau đó chạy đuổi theo bạn mình phái trước.
Trong ánh trăng,
Khi người phụ nữ đang chạy,
Dưới lớp áo,
Dường như có một cái đuôi màu vàng đang nhè nhẹ lắc lư...
Lâm bác sĩ xuống xe, vừa lúc Chu Trạch cũng đã tới, hai người có vẻ rất ăn ý, cũng không nói chuyện với nhau, lặng lẽ đi về trung tâm thương mại.
Trung tâm nay đã "chết" từ lâu, ngoại trừ tiệm sách của Chu Trạch và tiệm mì của Hứa Thanh Lãng, thì còn có rạp chiếu phim cùng với cửa hàng tự chọn.
Đường nhiên, tác động tình hình chung, trên thực tế, nhà hát cũng làm ăn thua lỗ, không có nhiều người đi xem phim trong tuần cũng như cuối tuần nên việc mua vé cũng khá dễ dàng.
Tuy nhiên, trong dịp lễ tết, hầu hết mọi người điều có một kỳ nghỉ, nên việc mà một gia đình đi xem phim cùng nhau cũng rất phổ biến đây cũng là một sự phổ biến đặc biệt đối với rạp chiếu phim đã bị bỏ hoang sắp đóng cửa.
Tuy nhiên, sự náo nhiệt này dưới góc nhìn của Chu Trạch thì nó giống như một loại ánh sáng kích thích.
Tình trạng vô vọng, việc trung tâm đóng cửa cũng là chuyện bình thường.
Chu Trạch đi mua vé xem phim, mua thêm một phần cho cặp vợ chồng, anh xem đồng hồ, và cùng với bác sĩ Lâm vào rạp chiếu phim.
Do anh tới muộn một chút, nên Chu Trạch mua vé xem phim buổi gần nhất, nên cũng không còn chổ ngồi tốt, Chu Trạch cùng Lâm bác sĩ chỉ ngồi ở hàng thứ nhất.
Không phải không thể mua trễ, mà do ở đâu không có chỗ nào để dạo trong lúc chờ đợi, hơn nữa bộ "Thám tử đường phố 2" là một bộ phim 2D, nên ngồi hàng ghế đầu cũng không có việc gì khó.
Trên đường đi bác sĩ Lâm không nói nhiều lời, cô chỉ im lặng và ngồi bên cạnh của Chu Trạch, nhẹ nhàng chéo hay chân, và ngẩng đầu nhìn màn hình.
Chu Trạch đem bỏng ngô đưa cho Vãn Thu, nhưng cô khoát khoát tay, ý bảo mình không ăn.
Chu Trạch thở dài, đối với hắn kiếp trước việc theo đuổi cô gái đã khó, vậy mà kiếp này dựa vào thân xác của Từ Lạc nên nó càng khó khăn hơn.
Hiệu ứng của bộ phim không tệ, Chu Trạch thỉnh thoảng cười, còn Lâm Vãn Thu thì cười nhiều hơn, nhưng không phải cười thành tiếng, mà cười rất tinh tế và rất đẹp.
Nhưng đối với chu Trạch mà nói, thì bộ phim dường như bầu không khí không như anh suy nghĩ, mọi thứ không đồng bộ với nhau.
Có chút buồn tẻ và cảm thấy nó hơi thiếu muối.
Bộ phim kết thúc, Chu Trạch và bác sĩ lâm đi cạnh nhau, không quá muộn chỉ mới 7:00 tối, rạp chiếu phim vừa đóng thì bên ngoài những khu vực khác của trung tâm cũng đã tối ôm,
Bác sĩ Lâm trầm mặc, cùng đi theo anh.
Chu Trạch muốn nói một điều gì đó, nhưng anh không biết mình sẽ nói những gì.
Ngày hôm qua, chính anh là người muốn chấm dứt mọi thứ, nhưng hôm nay chính anh lại là người chủ động, không biết mọi người có xem anh bị bệnh tâm thần không?
"Đi đến tiệm sách..."
"Hãy đi đến tiệm sách ngồi chút..."
Hai người tựa như đang cố gắng xóa bỏ đi xiềng xích, và chọn một hướng đi.
Trở lại tiệm sạch, Chu Trạch phát hiện tiệm mì đã đóng cửa, tấm mảnh vải cửa sổ cũng đã bị kéo xuống, cũng không biết Hứa Thanh Lãng có ở bên trong hay không.
Lâm bác sĩ chọn một quyển tạp chí và đến ngồi phía sau quầy, Chu Trạch cũng cầm một quyển sách, ngồi bên cạnh, lật tùy ý.
Hai chén trà nóng cũng được đặt trên bàn, làn khói bay lững lờ.
Chu Trạch đột nhiên cảm thấy mình không thể nào chê bai Từ Lạc được, bởi vì anh phát hiện buổi hẹn hò lần đầu của anh giống như chuyện văn xuôi và nghệ thuật như Tương Kính Như Tân cũng thấy rất lạ!
Hiếm thấy mình cũng nên ban cho mình một phần thưởng!
"Hiện tại, sao không đóng cửa?" Bác sĩ Lâm hỏi, ý của cô muốn nói, dù sao cũng tối rồi, tại sao anh không chịu đóng cửa, chỉ cần anh đóng cửa thì cô sẽ có cơ hội để đi về.
"A, buổi tối tôi cũng mở cửa buôn bán." Chu Trạch do không hiểu ý của Vãn Thu, nên anh trả lời thật tình.
Bác sĩ Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng vén tóc sang một bên, tiếp tục ngồi xem quyển sách trên tay.
"Két..."
Cửa tiệm sách mở ra, đi vào là hai nam một nữ.
Ba người cũng không lớn tuổi lắm, cũng tầm hai mươi tuổi, hai người nam đã say trên mặt còn ửng đỏ, rõ ràng đã uống rượu trước đó.
"Ông chủ, có nước không?" Cô gái hỏi.
Chu Trạch chỉ chỉ bên tường máy đun nước bên kia.
Cô gái đi lại lấy ly rót cho bạn của mình nước ấm, sau đó đến trước quầy hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
Nói xong, cô lấy điện thoại ra, hình như đang chuẩn bị quét mã.
"ba mươi." Chu Trạch đáp.
"Ông chủ, năm mới cũng không nên chặt chém với khách như vậy, uống có ba chén nước trắng anh thu ba mươi." Cô gái cười mắng, nhưng vẫn quét mã thanh toán, lập tức xoay sang hai người bạn nói: "Hãy ở lại đây, đọc sách một chút."
Họ xem cửa hàng sách này chính là nơi dừng chân tạm thời, Chu Trạch thu 30 đã quá rẻ đây là mức thu tối thiểu của một quán trà, giá cả cũng rất hợp lí.
"Đọc sách? Định đọc sách gì?"
Một người đàn ông say rượu cất cao giọng,
"Tôi muốn đọc truyện ma, truyện kinh khủng, trong tiệm này có sao?"
Người đàn ông vừa nói vừa cười ha hả.
Chu Trạch thở dài, đến kệ lấy hai bộ truyện kinh dị, bước tới người đàn ông và đưa cho anh ta, và vô tình chạm vào ngón tay của anh ấy.
Ừ, không phải là ma.
Cuộc hẹn đêm nay hơi thất bại,
Nếu như để cho Lâm bác sĩ thấy cảnh tượng như lần trước năm anh em công nhân "bách quỷ lời nói trong đêm", nó cũng tuyệt vời, nhưng Chu Trạch cũng không muốn điều này xảy ra.
Là người là tốt rồi, dù có say, miễn là người thì vẫn đáng yêu.
Hai người kia, Chu Trạch cũng không thể đi lại đụng, nó cũng hơi bất tiện.
Người đàn ông say rượu ngồi xuống, người đàn ông và người phụ nữ kia cũng ngồi trên chiếc băng ghế nhựa dài, ba người cùng vui đùa bên điện thoại, lật cuốn sách tùy ý.
Hoàn toàn, mức thu tối thiểu ba mươi đô là mức đáng giá nhất.
"Thật là một câu chuyện ma."
Người đàn ông đem sách, vứt xuống bên cạnh máy đun nước.
Cô gái kia đi đem sách nhặt lên, phát hiện do lúc nảy cô lấy nước nên đã rơi ra vài giọt nước trên sàn, nên giờ quyển sách cũng đã bị ướt rồi.
"ông chủ, bao nhiêu ạ?"
"Giá niêm yết giảm 8%." Chu Trạch rất vui, ba người trẻ này có vẻ là người có tiền.
Đương nhiên, Chu Trạch hy vọng gã say rượu kia đem sách của mình vứt hết một lần ra ngoài, và muốn cho chúng dơ hết, vì anh cũng muốn được thanh lý chúng.
Người phụ nữ có chút bất lực trong việc thanh toán tiền, rồi đi đến người đàn ông say rượu trước mặt,
"Chúng ta đi thôi, đừng phá nữa."
"Chuyện ma đâu, người viết truyện chắc chắn chưa bao giờ thấy ma." Người đàn ông say rượu hét lên.
Chu Trạch nhẹ nhàng "phát" một tiếng, ừ, đáng lẽ phải gặp thấy hồn ma ngay trước mặt.
"Tôi không quay về, tuyệt đối không về, tôi sẽ ngủ ở đây trong đêm nay!" Người đàn ông nói phát điên, "Tôi về nhà sẽ thấy ma, ngủ cũng thấy, tôi muốn ngủ ở đây, trong tiệm sách này,
Ít nhất,
Tôi sẽ không gặp ma!"
"......" Chu Trạch.
Lúc này, Lâm bác sĩ đặt quyển sách trên bàn xuống và nhìn người đàn ông say rượu, hiển nhiên, cô ấy thấy chuyện này cũng rất thú vị.
"Này, Lưu ca, có con ma nào trong tiệm của anh không?" người đàn ông còn lại đi đến người đàn ông say rượu nói chuyện đùa.
Cô gái liếc mắt nhìn, ý bảo đừng phá nữa.
"cút đi ngay! Nhà của ngươi mới có ma đấy!"
Người đàn ông say rượu đứng dậy,
"Mẹ nó, con ma đến bắt tôi vào dịp năm mới, những người khác không quan tâm tôi, anh trai, chị gái, ông bà, dì chú, còn có cả ba mẹ của ta cũng không quan tâm, không cho ta đi, nó chỉ tìm đến tôi!"
"Ma nữ?" Người đàn ông kia hỏi.
"Nếu là ma nữ thì tốt rồi, thì nó là một người mẹ...con chó!"
"Phốc!"
Cả hai điều phá cười cười trong tiềm thức,
Ngay cả chu Trạch và Lâm bác sĩ cũng ho khan và cúi xuống nhưng họ thật sự đã cười.
Nhất là khi người đàn ông say rượu nói sợ không phải là ma nữ... chó gương mặt tràn đầy ủy khuất.
Bảo Bảo nội tâm đau khổ,
Bảo Bảo say và nói hết mọi chuyện!
"Mỗi khi đến tết vào những ngày trước và sau, nó lại đến tìm tôi! Tôi chỉ cần đi ngủ, nó sẽ đến, tốt!"
Mặc dù người đàn ông say rượu, nhưng anh ta vẫn kiểm soát nó, nhưng ngược lại mọi người cảm thấy nó không khủng khiếp lắm, mà rất thú vị.
"Từ bảy năm trước, cho đến bây giờ, mỗi ngày của năm mới, nó sẽ đến đúng giờ, còn hơn là việc cha mẹ ta cho ta tiền mừng tuổi đúng giờ!" Người đàn ông ôm đầu trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất và bắt đầu khóc, "Móa ơi, chuyện này không thể kết thúc, không có cách nào giải quyết!"
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?Con chó đó, bạn biết không?" người đàn ông say rượu hỏi.
"Đó là con chó mà tôi từng nuôi trong nhà, vì số tiền mà cha ta đặt dưới gầm giường đã bị phá vỡ và kết quả là anh em chúng tôi đã đem nó đi thịt."
"Nhất định là nó không cam chịu, nên trở về trả thù." Người đàn ông phân tích.
"tôi không biết tại sao nó chỉ muốn tìm tôi? Lúc trước giết nó, ngoài ta ra, còn có anh ta, cha ta và cả ông của ta mà!
Ăn thịt chó, cũng là cả gia đình cùng ăn, nó trở thành một món ăn cho năm mới!
Con chó nó cắn nát 5 ngàn, nên bị thịt cũng đáng đời!
Nhưng tại sao lại chỉ hận có một mình ta?"
Người đàn ông say gần như sắp khóc: "Ta thấy vậy qua hỏi anh, cha, ông của ta, mọi người điều không bị, nhưng làm sao chỉ có chuyện nhìn chằm chằm vào ta như thế được?"
"Anh say rồi, đi thôi, tôi đưa anh về." Cô gái dìu anh ta đứng lên, và bảo người còn lại cùng hỗ trợ.
Bước ra khỏi tiệm sách đi,
Vừa nảy còn náo nhiệt nhưng giờ cũng trở nên hiu quạnh.
"Ngươi nói, là vì cái gì?" Lâm bác sĩ nhìn về phía Chu trạch, không quan tâm thật giả, chỉ muốn buông chuyện phiếm, "Vậy con chó vì điều gì mà tìm hắn để chọc? Chẳng lẽ hắn, có chổ khác những người khác?"
"Cô nghe có cảm thấy hứng thú không?" Chu Trạch có chút ý không quan tâm.
"Ừ." Lâm bác sĩ gật đầu.
Chu Trạch cươi "Kỳ thật, rất đơn giản, nếu muốn biết suy nghĩ của con chó đo, thì đem hắn thay vào con chó kia."
"Như vậy là sao?" Lâm bác sĩ mỉm cười, "Rất khó để thay vào."
Đúng vậy, làm thế nào để thay một người vào con chó để tư duy?
"Chó chết trở về, chọc ghẹo người, là vì nó có oán khí." Chu Trạch giải thích, "Người đàn ông này nên bị như vậy."
"Vậy tại sao nó không nghịch ngợm người khác, những người còn lại trong gia đình?"
"Có lẽ là vì tiền kia, chó nghịch ngợm, cắn nát một bộ phận, nhưng những tờ còn lại đã bị anh ta đánh cắp bởi anh ta.
Cho nên con chó cảm thấy không công bằng, nó xé nát tiền, bị trừng phạt, bị giết, còn bị ăn thịt, nó cảm thấy không chấp nhận được.
Vậy do cái gì,
Người kia cũng trộm tiền, nhưng không có gì xảy ra?
Cho nên nó không phục, nó trả đũa, nó chọn trả đũa người khác, nên chọn trả thù anh ta."
Lâm bác sĩ lắc đầu, có chút không chấp nhận: " Chỉ là câu chuyện của người say rượu, bị ngươi phân tích như vậy, giống như nó là sự thật."
Chu Trạch đi đến vị trí băng ghế vừa ngồi và tìm thấy một chiếc ví trên mặt đất, anh ta nhặt nó lên, và đi đến cửa của cửa hàng.
Lúc này cô gái kia chạy khắp nơi.
"Xin lỗi, có một..."
Chu Trạch đem túi tiền đưa cho cô.
"Cảm ơn anh!" Cô gái chỉ biết cúi đầu cảm ơn, "nếu như túi tiền này mà bị mất đi, thì đêm nay hắn sẽ bị gia đình mắng cho."
"Không có gì." Chu Trạch vẫy vẫy tay.
Đối phương cũng chào lại anh, sau đó chạy đuổi theo bạn mình phái trước.
Trong ánh trăng,
Khi người phụ nữ đang chạy,
Dưới lớp áo,
Dường như có một cái đuôi màu vàng đang nhè nhẹ lắc lư...
Bình luận facebook