Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-247
Chương 247: Mộ phần nhảy disco!
Editor: Waveliterature Vietnam
Nụ cười của bà lão từ từ cứng lại, thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh không ngừng tăng lên, nhất là sau khi người đàn ông hô lên chữ "mẹ",
Dường như tình mẫu tử đang trào dâng mãnh liệt trong người bà lão,
Bà ta vặn cổ, như đang "hưởng thụ" cách xưng hô này, thân thể cũng đang run rẩy, giống như một kẻ nghiện đang lên cơn thèm thuốc đột nhiên lại được hít một hơi thật ngon lành.
Ngay sau đó, bà ta giống một con thằn lằn bò sát trên mặt đất, trực tiếp vọt thẳng tới trước mặt nam chủ nhà. Hai tay bà như hai chiếc "xẻng", gắt gao đè ép lên ghế sofa, thân thể như mãnh hổ lao tới.
"Rầm!"
Ghế sofa đổ xuống,
Nam chủ nhà ngã lăn vài vòng trên mặt đất. Khi ngã xuống người đàn ông phải chịu một sức ép rất lớn, không biết đã khiến anh ta gãy bao nhiêu cái xương sườn. Trong lúc nhất thời anh ta cũng không thể đứng dậy được.
"Mẹ, mẹ, mẹ đừng tới đây mà! Đừng tới đây!"
Người đàn ông quỳ xuống và gào khóc,
Giống hệt như đang chơi trò trốn tìm với mẹ khi còn bé,
Chỉ có điều người con trai này đã quá lớn,
Người mẹ cũng có chút nhanh nhẹn,
Tình yêu thương của mẹ bao la như trời bể,
Thật sự muốn,
Đè con ra nát bét!
Bà ta nhảy lên, đồng thời miệng há ra, để lộ những chiếc răng nhanh đáng sợ. Giữa răng nanh và môi của bà ta còn có máu đọng lại, không ngừng nhỏ xuống, đó là máu của con dâu và cháu trai bà ta!
Đối với con trai bà ta, dường như bà càng trở nên điên cuồng hơn, cũng càng thêm gấp gáp hơn.
Giống như trong một bữa yến tiệc, phải ăn những món khai vị trước, món ngon nhất phải ăn cuối cùng, như thế mới là… hưởng thụ!
"A a a a a!!!"
Một luồng khí đen nhanh chóng bay lên, quét qua người của bà lão. Bà ta hét lớn, giống hệt như con mèo bị đạp trúng đuôi, nhanh chóng lui người về phía sau.
Càng khoa trương hơn là,
Bà ta lại có thể leo lên trên vách tường, nghiêng đầu kiểm tra chuyện đang xảy ra, hơn nữa thân pháp của bà ta trông rất ổn định.
Chu Trạch đi tới phòng khách, nhìn lên trên vách tường, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin. Tốc độ của bà lão này nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của anh.
"Cứu tôi… Mau cứu tôi với."
Nam chủ nhà ngã trên mặt đất, đưa tay cầu cứu Chu Trạch.
"Bà ta là mẹ anh sao?"
Chu Trạch hỏi.
"Đó là mẹ tôi." Người đàn ông gật đầu, nói.
"Ồ."
Chu Trạch nhìn về phía bà già trên vách tường.
Đó chính là tình thân báo thù sao?
Có thể nói rằng, nếu như thi thể tổ tiên chôn dưới đất xuất hiện thi biến, một khi đi ra thì thứ thi biến cảm nhận được đầu tiên chính là người thân của mình, những người có quan hệ máu mủ trực tiếp với mình. Đối với những thi thể mới biến thành cương thi, những người có cùng huyết thống giống những ngọn đèn trong đêm tối, chỉ dẫn bọn họ đi vào và giết chết.
Thật ra, chuyện này cũng có thể lý giải là họ quay lại cắt đứt quan hệ với người cũ.
"Mẹ của tôi đã chết rồi, đã chết rất lâu rồi." Nam chủ nhà quay qua kêu khóc với Chu Trạch, thế giới quan của anh ta đã bị sụp đổ.
Đối với một người bình thường, việc người đã chết nhiều năm bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, lại còn muốn giết mình, loại này thật dễ khiến người ta sụp đổ.
Chu Trạch không để ý đến người con trai đang than khóc không ngừng,
Mà chỉ tay vào bà lão đang bám trên tường rồi nhìn xung quanh.
"Bà muốn giết anh ta?"
Chu Trạch quay sang nhìn chăm chú nam chủ nhà.
"Vậy xuống đây giết anh ta đi."
Bà lão vẫn rất cẩn thận, không tiến về phía trước. Tròng mắt của bà ta lại thỉnh thoảng đảo qua móng tay của Chu Trạch. Hiển nhiên, bà ta rất kiêng kị vật này.
"Haha."
Chu Trạch có chút buồn bực,
Anh chưa bao giờ thấy qua cương thi nào nhanh nhẹn đến thế, cho dù là Bạch Oanh Oanh, cô ấy chỉ mạnh về phần sức mạnh, nhưng nếu nói Oanh Oanh nhanh nhẹn, có thể vượt nóc băng tường thì điều đó là không thực tế.
Chỉ có điều bà lão trước mặt này lại làm được. Có vẻ như bà ta rất linh hoạt. Nếu trên người bà ta không toát ra mùi thi khí nồng nặc thì Chu Trạch có thể tưởng rằng bà ta là Hầu Tử đại tiên.
Rất khó chịu,
Người ta đang ở trên vách tường,
Ông chủ Chu lại không biết khinh công nên không thể đi lên;
Đồng thời, Chu Trạch cũng không hiểu rõ tại sao lúc trước bản thân lại không gặp được bà cụ này.
Đoán chừng lúc trước bà cụ này vẫn còn đang di chuyển trên vách tường, chờ thời cơ thích hợp để giết người, căn bản là bà ta không cần đi từ cửa để vào như Chu Trạch.
"Này, rốt cuộc bà có muốn giết không?"
Chu Trạch nhấc người đàn ông đang nằm trên mặt đất lên,
Lắc lắc,
"Đến đây, tôi cho bà giết, thực sự không lừa bà đâu, ngoan, xuống đây."
"..." Nam chủ nhà.
Bà lão vẫn chưa chịu xuống, bà ta kiêng kị Chu Trạch, sợ Chu Trạch, loại sợ hãi này có thể đẩy lùi phần nào ý chí muốn giết con trai của bà ta.
"Này, anh gọi mẹ thêm mấy tiếng nữa đi, bảo mẹ anh qua đây."
Chu Trạch nói với nam chủ nhà.
Người đàn ông trưng ra vẻ mặt cầu xin,
Anh ta luôn cảm thấy chuyện này có chút không đúng.
"Anh là ai…" Nam chủ nhà hỏi Chu Trạch.
"Tôi bảo anh gọi mẹ đi, anh hỏi nhiều làm gì?"
Nói xong, Chu Trạch tát một cái lên mặt nam chủ nhà, sau đó lại nhìn nghiêng về phía bà già trên vách tường.
"Này, nếu bà không xuống đây tôi sẽ giết con trai bà."
Bà lão hơi vặn vẹo rồi uốn éo chiếc đầu của mình, tiếp tục không quan tâm.
Chu Trạch lắc đầu rồi ném thẳng người đàn ông xuống dưới đất, cũng liền vào lúc này, bà lão đột nhiên động đậy. Vốn bà đang ở trên vách tường, bây giờ lại trực tiếp bò như thằn lằn.
Di chuyển phía trên trần nhà, sau đó vuông góc nhảy xuống!
Tốc độ cực nhanh,
Quả nhiên thứ mà người mẹ quý trọng nhất chính là con của mình.
Thân thể Chu Trạch dừng lại, sau đó hai tay mở ra rồi hướng lên trên. Mười móng tay Chu Trạch lập tức mọc dài ra, giống như lưỡi hái, trực tiếp đâm lên!
Bà lão lao đến như gió, khi bà ta nhìn thấy móng tay đáng sợ của Chu Trạch, cả người lập tức choáng váng, nhưng bà ta không có cách nào để dừng lại được.
"Rầm rầm…"
Móng tay của Chu Trạch xé rách da của bà ta, đâm sâu vào trong cơ thể của đối phương. Hành động này rất đơn giản, rất trơn tru, khi bàn về việc chiến đấu với cương thi, chắc hẳn Chu Trạch là chuyện nghiệp nhất.
Nếm thử qua xiên thịt này không?
Hiện tại, Chu Trạch cảm thấy mình như một đầu bếp đang làm thịt xiên nướng,
Vị trí lồng ngực của bà lão hoàn toàn bị mười ngón tay của Chu Trạch hoàn toàn đâm vào. Đồng thời, khi bà lão trượt xuống, còn chưa chết ngay. Không ngờ bà ta hé miệng, có ý muốn cắn Chu Trạch.
Chu Trạch lập tức xoay người, hai tay hạ xuống rồi lại vung lên. Bà lão bị Chu Trạch hung hăng quăng ra ngoài, đập vào TV rồi rơi xuống đất.
Bà ta muốn đứng lên nhưng có vẻ rất khó khăn. Dù vậy, mắt bà ta vẫn đang nhìn chằm chặp vào con trai mình.
Chu Trạch nhìn lướt qua, chất lỏng màu vàng xanh từ tay anh chảy xuống, chỉ cảm thấy ghê tởm không gì sánh được. Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong việc này rồi quay về vệ sinh móng tay của mình.
Vậy mà, khi Chu Trạch chuẩn bị cho đợt tiến công lần thứ hai, đầu cầu thang có một người lao tới.
Chính là lão Thôi!
Lão Thôi nhìn thấy Chu Trạch, lập tức giơ tay lên, trong tay ông ta cầm một chiếc búa.
"Vù…"
Không một chút do dự, lão Thôi ném chiếc búa trong tay về phía Chu Trạch. Móng tay Chu Trạch vung lên, đỡ lấy cây búa. Nhưng không ngờ lão Thôi lại nhanh chóng lấy từ đằng sau ra một cây nỏ!
Là nỏ thường thấy trong trò chơi bắn bóng ở công viên.
"Phập!"
Một âm thanh vang giòn giã vang lên,
Ông chủ Châu vừa quét búa ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì chỉ cảm thấy phần ngực của mình đau nhói, cả người lùi về phía sau hai bước rồi quỳ trên mặt đất.
"A a a!!!"
Bà lão cố gắng giãy giụa, chống hai tay và bò trên mặt đất. Bà ta không còn dám ở lại phòng khách nữa mà xông về phía lão Thôi, chỉ dùng cánh tay của mình mà túm lấy cái đầu gầy nhỏ của lão Thôi rồi nhảy xuống ban công.
Chu Trạch chỉ nghe thấy tiếng "phù phù", sau đó, hai người kia đã rơi xuống đất.
Cố nén cơn đau đớn ở ngực, Chu Trạch đứng lên rồi đuổi theo ra ngoài ban công. Lão Thôi cũng không phải giàu có, tất nhiên cũng không thể chơi món đồ quá sang được, nếu không, lúc xuất hiện, thứ ông ta cầm sẽ không phải là nỏ mà là súng cũng nên!
Hơn nữa,
Chiếc nỏ lão Thôi dùng cũng không phải là thứ đồ chân chính, đoán chừng lão đã trộm chiếc nỏ này ở khu vui chơi. Mũi tên bắn ra chỉ có phần đầu nhỏ của tên đâm vào Chu Trạch, không gây ra tổn thương quá lớn.
Vậy mà,
Khi Chu Trạch chuẩn bị nhảy xuống dưới ban công để tiếp tục đuổi theo,
Cả cơ thể anh bỗng nhiên lảo đảo,
Không ngờ quỳ rạp người xuống dưới đất,
Tầm mắt bắt đầu chao đảo,
Đầu óc trở nên hỗn độn,
Mẹ nó,
Ông lão này,
Đã bôi thuốc lên đầu mũi tên.
Hai mắt của Chu Trạch đỏ bừng lên,
Bản năng của anh muốn anh rơi vào trạng thái kia để đuổi theo,
Trên thực tế,
Chu Trạch rất rõ ràng,
Một khi anh tiến vào trạng thái kia, chắc chắn bà lão và lão Thôi chắc chắn sẽ không chạy thoát, thế nhưng Chu Trạch không dám, cũng không muốn làm vậy.
Trước đây, anh không biết tác dụng phụ của trạng thái này nên đã tùy tiện mở ra vài lần.
Nhưng hiện tại, Chu Trạch không dám để trạng thái kia thức tỉnh nữa.
Mặc dù trong nhà này đã có rất nhiều người chết,
Nhưng Chu Trạch không hề có ý nghĩ sẽ hy sinh bản thân để trả thù cho họ.
Có lẽ,
Đây là sự ích kỷ của anh chăng?
Chu Trạch dựa vào lan can trên ban công, ngồi xuống, suy nghĩ bắt đầu trở nên hỗn loạn.
...…
"Bà ta… làm sao có thể…làm sao lại…"
Trong lúc ông chủ Chu dựa lưng trên ban công và rơi vào trạng thái hỗn loạn,
Rốt cục nam chủ nhà cũng lảo đảo bò dậy,
Anh ta theo bản năng đi vào phòng ngủ, muốn gọi vợ cùng con trai chạy trốn vì trong nhà có quái vật,
Không ngờ mẹ anh ta có thể sống lại được!
Chỉ có điều, khi anh ta đẩy cửa phòng ngủ ra,
Sau khi nhìn thấy thảm kịch trên giường,
Anh ta vô cùng hoảng sợ, ôm đầu của mình, há miệng thật lớn. Anh ta không thể tin những gì diễn ra ở trước mắt mình.
Vợ của anh ta,
Con của anh ta…
Đều…
Đều…
Người đàn ông ngơ ngác trở về phòng khách,
Anh ta cảm thấy đây thực sự là một cơn ác mộng,
Là một cơn ác mộng khiến anh ta khao khát được tỉnh dậy.
Anh ta lặng lẽ,
Liếc nhìn Chu Trạch đang ngồi trên ban công,
Sau đó,
Anh ta nhặt chiếc búa mà lão Thôi vừa ném xuống đất,
Bước thật nhanh về phía ban công.
"Các người… các người… đều là ma quỷ… đều là… ma quỷ…"
Nam chủ nhà cầm búa,
Đi về phía Chu Trạch.
Mà hai con mắt Chu Trạch vẫn đang nhắm tịt, đầu anh đang rất đau. Theo lý thuyết, Chu Trạch sẽ rơi vào trạng thái mê man và ngủ thiếp đi, thế như anh không ngủ được. Thế nhưng, loại chết do không thể ngủ được mới là khó chịu nhát.
Thậm chí Chu Trạch còn không nhận thức rõ được tình huống xung quanh, chỉ đang không ngừng chống lại thứ đang phát tác trong cơ thể mình.
"Rầm!"
Một tiếng vang truyền đến,
Chu Trạch gắng gượng mở mắt ra,
Anh nhìn thấy nam chủ nhà đang ở trước mặt mình, trong tay anh ta còn có một cây búa. Mà phía sau nam chủ nhà, anh thấy có một hình bóng quen thuộc.
...…
A,
Lão Hứa đã đến rồi,
Lão Hứa,
Đầu tôi đau quá,
Tên lão Thôi kia,
Quả nhiên là đồng bọn với cương thi,
Bọn họ cùng một phe.
...
"Sạt…Sạt…"
Tiếng bước chân truyền đến.
.....
Lão Hứa,
Đỡ tôi với,
Rời khỏi nơi này thôi, khi trời sáng rồi chúng ta không cần phải lo nữa. Trong túi tôi còn chút tiền
Âm phủ, có thể đốt một chút.
...…..
Chu Trạch cảm nhận được hơi thở của đối phương trên mặt mình,
Mang theo chút ấm áp và ẩm ướt,
Anh biết là Hứa Thanh Lãng đang ngồi xổm trước mặt anh.
Ngay sau đó,
Chu Trạch cảm thấy trên mặt mình có cảm giác ướt và dinh dính.
....
Lão Hứa,
Mau đỡ tôi đứng dậy,
Ách,
Mẹ nó,
Anh bị bệnh à,
Anh liếm mặt tôi làm cái gì...
Editor: Waveliterature Vietnam
Nụ cười của bà lão từ từ cứng lại, thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh không ngừng tăng lên, nhất là sau khi người đàn ông hô lên chữ "mẹ",
Dường như tình mẫu tử đang trào dâng mãnh liệt trong người bà lão,
Bà ta vặn cổ, như đang "hưởng thụ" cách xưng hô này, thân thể cũng đang run rẩy, giống như một kẻ nghiện đang lên cơn thèm thuốc đột nhiên lại được hít một hơi thật ngon lành.
Ngay sau đó, bà ta giống một con thằn lằn bò sát trên mặt đất, trực tiếp vọt thẳng tới trước mặt nam chủ nhà. Hai tay bà như hai chiếc "xẻng", gắt gao đè ép lên ghế sofa, thân thể như mãnh hổ lao tới.
"Rầm!"
Ghế sofa đổ xuống,
Nam chủ nhà ngã lăn vài vòng trên mặt đất. Khi ngã xuống người đàn ông phải chịu một sức ép rất lớn, không biết đã khiến anh ta gãy bao nhiêu cái xương sườn. Trong lúc nhất thời anh ta cũng không thể đứng dậy được.
"Mẹ, mẹ, mẹ đừng tới đây mà! Đừng tới đây!"
Người đàn ông quỳ xuống và gào khóc,
Giống hệt như đang chơi trò trốn tìm với mẹ khi còn bé,
Chỉ có điều người con trai này đã quá lớn,
Người mẹ cũng có chút nhanh nhẹn,
Tình yêu thương của mẹ bao la như trời bể,
Thật sự muốn,
Đè con ra nát bét!
Bà ta nhảy lên, đồng thời miệng há ra, để lộ những chiếc răng nhanh đáng sợ. Giữa răng nanh và môi của bà ta còn có máu đọng lại, không ngừng nhỏ xuống, đó là máu của con dâu và cháu trai bà ta!
Đối với con trai bà ta, dường như bà càng trở nên điên cuồng hơn, cũng càng thêm gấp gáp hơn.
Giống như trong một bữa yến tiệc, phải ăn những món khai vị trước, món ngon nhất phải ăn cuối cùng, như thế mới là… hưởng thụ!
"A a a a a!!!"
Một luồng khí đen nhanh chóng bay lên, quét qua người của bà lão. Bà ta hét lớn, giống hệt như con mèo bị đạp trúng đuôi, nhanh chóng lui người về phía sau.
Càng khoa trương hơn là,
Bà ta lại có thể leo lên trên vách tường, nghiêng đầu kiểm tra chuyện đang xảy ra, hơn nữa thân pháp của bà ta trông rất ổn định.
Chu Trạch đi tới phòng khách, nhìn lên trên vách tường, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin. Tốc độ của bà lão này nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của anh.
"Cứu tôi… Mau cứu tôi với."
Nam chủ nhà ngã trên mặt đất, đưa tay cầu cứu Chu Trạch.
"Bà ta là mẹ anh sao?"
Chu Trạch hỏi.
"Đó là mẹ tôi." Người đàn ông gật đầu, nói.
"Ồ."
Chu Trạch nhìn về phía bà già trên vách tường.
Đó chính là tình thân báo thù sao?
Có thể nói rằng, nếu như thi thể tổ tiên chôn dưới đất xuất hiện thi biến, một khi đi ra thì thứ thi biến cảm nhận được đầu tiên chính là người thân của mình, những người có quan hệ máu mủ trực tiếp với mình. Đối với những thi thể mới biến thành cương thi, những người có cùng huyết thống giống những ngọn đèn trong đêm tối, chỉ dẫn bọn họ đi vào và giết chết.
Thật ra, chuyện này cũng có thể lý giải là họ quay lại cắt đứt quan hệ với người cũ.
"Mẹ của tôi đã chết rồi, đã chết rất lâu rồi." Nam chủ nhà quay qua kêu khóc với Chu Trạch, thế giới quan của anh ta đã bị sụp đổ.
Đối với một người bình thường, việc người đã chết nhiều năm bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, lại còn muốn giết mình, loại này thật dễ khiến người ta sụp đổ.
Chu Trạch không để ý đến người con trai đang than khóc không ngừng,
Mà chỉ tay vào bà lão đang bám trên tường rồi nhìn xung quanh.
"Bà muốn giết anh ta?"
Chu Trạch quay sang nhìn chăm chú nam chủ nhà.
"Vậy xuống đây giết anh ta đi."
Bà lão vẫn rất cẩn thận, không tiến về phía trước. Tròng mắt của bà ta lại thỉnh thoảng đảo qua móng tay của Chu Trạch. Hiển nhiên, bà ta rất kiêng kị vật này.
"Haha."
Chu Trạch có chút buồn bực,
Anh chưa bao giờ thấy qua cương thi nào nhanh nhẹn đến thế, cho dù là Bạch Oanh Oanh, cô ấy chỉ mạnh về phần sức mạnh, nhưng nếu nói Oanh Oanh nhanh nhẹn, có thể vượt nóc băng tường thì điều đó là không thực tế.
Chỉ có điều bà lão trước mặt này lại làm được. Có vẻ như bà ta rất linh hoạt. Nếu trên người bà ta không toát ra mùi thi khí nồng nặc thì Chu Trạch có thể tưởng rằng bà ta là Hầu Tử đại tiên.
Rất khó chịu,
Người ta đang ở trên vách tường,
Ông chủ Chu lại không biết khinh công nên không thể đi lên;
Đồng thời, Chu Trạch cũng không hiểu rõ tại sao lúc trước bản thân lại không gặp được bà cụ này.
Đoán chừng lúc trước bà cụ này vẫn còn đang di chuyển trên vách tường, chờ thời cơ thích hợp để giết người, căn bản là bà ta không cần đi từ cửa để vào như Chu Trạch.
"Này, rốt cuộc bà có muốn giết không?"
Chu Trạch nhấc người đàn ông đang nằm trên mặt đất lên,
Lắc lắc,
"Đến đây, tôi cho bà giết, thực sự không lừa bà đâu, ngoan, xuống đây."
"..." Nam chủ nhà.
Bà lão vẫn chưa chịu xuống, bà ta kiêng kị Chu Trạch, sợ Chu Trạch, loại sợ hãi này có thể đẩy lùi phần nào ý chí muốn giết con trai của bà ta.
"Này, anh gọi mẹ thêm mấy tiếng nữa đi, bảo mẹ anh qua đây."
Chu Trạch nói với nam chủ nhà.
Người đàn ông trưng ra vẻ mặt cầu xin,
Anh ta luôn cảm thấy chuyện này có chút không đúng.
"Anh là ai…" Nam chủ nhà hỏi Chu Trạch.
"Tôi bảo anh gọi mẹ đi, anh hỏi nhiều làm gì?"
Nói xong, Chu Trạch tát một cái lên mặt nam chủ nhà, sau đó lại nhìn nghiêng về phía bà già trên vách tường.
"Này, nếu bà không xuống đây tôi sẽ giết con trai bà."
Bà lão hơi vặn vẹo rồi uốn éo chiếc đầu của mình, tiếp tục không quan tâm.
Chu Trạch lắc đầu rồi ném thẳng người đàn ông xuống dưới đất, cũng liền vào lúc này, bà lão đột nhiên động đậy. Vốn bà đang ở trên vách tường, bây giờ lại trực tiếp bò như thằn lằn.
Di chuyển phía trên trần nhà, sau đó vuông góc nhảy xuống!
Tốc độ cực nhanh,
Quả nhiên thứ mà người mẹ quý trọng nhất chính là con của mình.
Thân thể Chu Trạch dừng lại, sau đó hai tay mở ra rồi hướng lên trên. Mười móng tay Chu Trạch lập tức mọc dài ra, giống như lưỡi hái, trực tiếp đâm lên!
Bà lão lao đến như gió, khi bà ta nhìn thấy móng tay đáng sợ của Chu Trạch, cả người lập tức choáng váng, nhưng bà ta không có cách nào để dừng lại được.
"Rầm rầm…"
Móng tay của Chu Trạch xé rách da của bà ta, đâm sâu vào trong cơ thể của đối phương. Hành động này rất đơn giản, rất trơn tru, khi bàn về việc chiến đấu với cương thi, chắc hẳn Chu Trạch là chuyện nghiệp nhất.
Nếm thử qua xiên thịt này không?
Hiện tại, Chu Trạch cảm thấy mình như một đầu bếp đang làm thịt xiên nướng,
Vị trí lồng ngực của bà lão hoàn toàn bị mười ngón tay của Chu Trạch hoàn toàn đâm vào. Đồng thời, khi bà lão trượt xuống, còn chưa chết ngay. Không ngờ bà ta hé miệng, có ý muốn cắn Chu Trạch.
Chu Trạch lập tức xoay người, hai tay hạ xuống rồi lại vung lên. Bà lão bị Chu Trạch hung hăng quăng ra ngoài, đập vào TV rồi rơi xuống đất.
Bà ta muốn đứng lên nhưng có vẻ rất khó khăn. Dù vậy, mắt bà ta vẫn đang nhìn chằm chặp vào con trai mình.
Chu Trạch nhìn lướt qua, chất lỏng màu vàng xanh từ tay anh chảy xuống, chỉ cảm thấy ghê tởm không gì sánh được. Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong việc này rồi quay về vệ sinh móng tay của mình.
Vậy mà, khi Chu Trạch chuẩn bị cho đợt tiến công lần thứ hai, đầu cầu thang có một người lao tới.
Chính là lão Thôi!
Lão Thôi nhìn thấy Chu Trạch, lập tức giơ tay lên, trong tay ông ta cầm một chiếc búa.
"Vù…"
Không một chút do dự, lão Thôi ném chiếc búa trong tay về phía Chu Trạch. Móng tay Chu Trạch vung lên, đỡ lấy cây búa. Nhưng không ngờ lão Thôi lại nhanh chóng lấy từ đằng sau ra một cây nỏ!
Là nỏ thường thấy trong trò chơi bắn bóng ở công viên.
"Phập!"
Một âm thanh vang giòn giã vang lên,
Ông chủ Châu vừa quét búa ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì chỉ cảm thấy phần ngực của mình đau nhói, cả người lùi về phía sau hai bước rồi quỳ trên mặt đất.
"A a a!!!"
Bà lão cố gắng giãy giụa, chống hai tay và bò trên mặt đất. Bà ta không còn dám ở lại phòng khách nữa mà xông về phía lão Thôi, chỉ dùng cánh tay của mình mà túm lấy cái đầu gầy nhỏ của lão Thôi rồi nhảy xuống ban công.
Chu Trạch chỉ nghe thấy tiếng "phù phù", sau đó, hai người kia đã rơi xuống đất.
Cố nén cơn đau đớn ở ngực, Chu Trạch đứng lên rồi đuổi theo ra ngoài ban công. Lão Thôi cũng không phải giàu có, tất nhiên cũng không thể chơi món đồ quá sang được, nếu không, lúc xuất hiện, thứ ông ta cầm sẽ không phải là nỏ mà là súng cũng nên!
Hơn nữa,
Chiếc nỏ lão Thôi dùng cũng không phải là thứ đồ chân chính, đoán chừng lão đã trộm chiếc nỏ này ở khu vui chơi. Mũi tên bắn ra chỉ có phần đầu nhỏ của tên đâm vào Chu Trạch, không gây ra tổn thương quá lớn.
Vậy mà,
Khi Chu Trạch chuẩn bị nhảy xuống dưới ban công để tiếp tục đuổi theo,
Cả cơ thể anh bỗng nhiên lảo đảo,
Không ngờ quỳ rạp người xuống dưới đất,
Tầm mắt bắt đầu chao đảo,
Đầu óc trở nên hỗn độn,
Mẹ nó,
Ông lão này,
Đã bôi thuốc lên đầu mũi tên.
Hai mắt của Chu Trạch đỏ bừng lên,
Bản năng của anh muốn anh rơi vào trạng thái kia để đuổi theo,
Trên thực tế,
Chu Trạch rất rõ ràng,
Một khi anh tiến vào trạng thái kia, chắc chắn bà lão và lão Thôi chắc chắn sẽ không chạy thoát, thế nhưng Chu Trạch không dám, cũng không muốn làm vậy.
Trước đây, anh không biết tác dụng phụ của trạng thái này nên đã tùy tiện mở ra vài lần.
Nhưng hiện tại, Chu Trạch không dám để trạng thái kia thức tỉnh nữa.
Mặc dù trong nhà này đã có rất nhiều người chết,
Nhưng Chu Trạch không hề có ý nghĩ sẽ hy sinh bản thân để trả thù cho họ.
Có lẽ,
Đây là sự ích kỷ của anh chăng?
Chu Trạch dựa vào lan can trên ban công, ngồi xuống, suy nghĩ bắt đầu trở nên hỗn loạn.
...…
"Bà ta… làm sao có thể…làm sao lại…"
Trong lúc ông chủ Chu dựa lưng trên ban công và rơi vào trạng thái hỗn loạn,
Rốt cục nam chủ nhà cũng lảo đảo bò dậy,
Anh ta theo bản năng đi vào phòng ngủ, muốn gọi vợ cùng con trai chạy trốn vì trong nhà có quái vật,
Không ngờ mẹ anh ta có thể sống lại được!
Chỉ có điều, khi anh ta đẩy cửa phòng ngủ ra,
Sau khi nhìn thấy thảm kịch trên giường,
Anh ta vô cùng hoảng sợ, ôm đầu của mình, há miệng thật lớn. Anh ta không thể tin những gì diễn ra ở trước mắt mình.
Vợ của anh ta,
Con của anh ta…
Đều…
Đều…
Người đàn ông ngơ ngác trở về phòng khách,
Anh ta cảm thấy đây thực sự là một cơn ác mộng,
Là một cơn ác mộng khiến anh ta khao khát được tỉnh dậy.
Anh ta lặng lẽ,
Liếc nhìn Chu Trạch đang ngồi trên ban công,
Sau đó,
Anh ta nhặt chiếc búa mà lão Thôi vừa ném xuống đất,
Bước thật nhanh về phía ban công.
"Các người… các người… đều là ma quỷ… đều là… ma quỷ…"
Nam chủ nhà cầm búa,
Đi về phía Chu Trạch.
Mà hai con mắt Chu Trạch vẫn đang nhắm tịt, đầu anh đang rất đau. Theo lý thuyết, Chu Trạch sẽ rơi vào trạng thái mê man và ngủ thiếp đi, thế như anh không ngủ được. Thế nhưng, loại chết do không thể ngủ được mới là khó chịu nhát.
Thậm chí Chu Trạch còn không nhận thức rõ được tình huống xung quanh, chỉ đang không ngừng chống lại thứ đang phát tác trong cơ thể mình.
"Rầm!"
Một tiếng vang truyền đến,
Chu Trạch gắng gượng mở mắt ra,
Anh nhìn thấy nam chủ nhà đang ở trước mặt mình, trong tay anh ta còn có một cây búa. Mà phía sau nam chủ nhà, anh thấy có một hình bóng quen thuộc.
...…
A,
Lão Hứa đã đến rồi,
Lão Hứa,
Đầu tôi đau quá,
Tên lão Thôi kia,
Quả nhiên là đồng bọn với cương thi,
Bọn họ cùng một phe.
...
"Sạt…Sạt…"
Tiếng bước chân truyền đến.
.....
Lão Hứa,
Đỡ tôi với,
Rời khỏi nơi này thôi, khi trời sáng rồi chúng ta không cần phải lo nữa. Trong túi tôi còn chút tiền
Âm phủ, có thể đốt một chút.
...…..
Chu Trạch cảm nhận được hơi thở của đối phương trên mặt mình,
Mang theo chút ấm áp và ẩm ướt,
Anh biết là Hứa Thanh Lãng đang ngồi xổm trước mặt anh.
Ngay sau đó,
Chu Trạch cảm thấy trên mặt mình có cảm giác ướt và dinh dính.
....
Lão Hứa,
Mau đỡ tôi đứng dậy,
Ách,
Mẹ nó,
Anh bị bệnh à,
Anh liếm mặt tôi làm cái gì...
Bình luận facebook