Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-33
Chương 33: Nhân lúc còn nóng
Hứa Thanh Lãng nôn ói đến choáng váng, gần như suýt đem hết mật dịch mà nhổ ra hết.
Chu Trạch khẽ lắc đầu, anh chàng này, là do tuổi còn trẻ, hay do không xem nhiều phim ma, gặp mặt quỷ, cùng ăn cơm, kỳ thật là một màn kinh điển nhất điện ảnh.
Nguyên bản của món ăn hiện ra chính là thịt giòi, con giun, con gián, kiến...,
Ngạch, đã bị nghiền nát.
Dù cho anh không thể ăn uống được gì, thì nhất định cũng không động đến.
Chẳng lẽ ngươi còn chờ mong mỗi ngày quỷ sẽ đi ra đường mua rau? Lại còn thắp lửa bếp lò để nấu cơm cho ngươi?
Chu Trạch nhớ rõ trước kia có một vụ án đặc biệt, đi một mình thăm hỏi người bạn bè, nhưng người bạn ấy nói rằng vợ đã đi du lịch, nên ở nhà một mình tự chiêu đãi bạn mình, anh ta ở trong nhà chiêu đãi bạn mình suốt 1 tuần lễ, duy nhất khuyết điểm trong nhà thức ăn quá ít, đều là thịt, nhưng mà canh thịt thì lại ăn rất ngon.
Đến khi cáo biệt bằng hữu của mình, gặp phải người hàng xóm, người hàng xóm mới nói gần một tháng anh ta cũng chưa từng bước chân ra khỏi nhà.
Người này nghe xong liền phun ra hết những gì mình đã ăn ngay lập tức.
Chu Trạch vô ý bưng chén rượu lên, nhưng sau đó đặt xuống,
Thiếu chút nữa quên,à uống rồi,
Rượu này được chế biến bằng nước tiểu.
"Tướng công hình như có chút mệt, hay hãy nằm xuống nghỉ ngơi." Quỷ nữ nhìn về tỳ nữ mặc váy màu đen nói.
Tỳ nữ gật đầu, đi tới đỡ Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng trực tiếp đẩy tỳ nữ ra, ngồi xuống, nói:
"muốn gì thì hãy nói nhanh đi, ta không muốn chơi trò vòng vòng nữa."
Ừ, Hứa Thanh Lãng nổi giận rồi.
Đích thực anh ta đã phẫn nộ.
Quỷ nữ đứng người lên, đi đến trước mặt chu Trạch, anh ngủi được từ người cô có một mùi thơm ngát phát ra, dáng người uyển chuyển, phong thái đẫy đà, làm cho người khác không thể không mơ tưởng viễn vong.
Chu Trạch cảm thấy thở một hơi dài nhẹ nhõm,
Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng đã ở đây một thời gian rất lâu, nhưng anh vẫn bình thường.
Chỉ là, Chu Trạch không có dũng khí vén khăn đỏ của cô dâu xuống.
Mỹ nhân xương khô, chuyện đương nhiên.
Nhìn bố cục trang trí này, cũng có thể đoán được quỷ nữ này đã chết rất lâu rồi, nếu như xốc khăn lên, nếu như cô ta thật sự tốt, thì sẽ cho ngươi xem khuôn mặt khi còn sống;
Ngược lại, nếu không tốt thì sẽ phơi bày bộ mặt đã không còn thịt.
Chu Trạch nhớ rõ ở tiền thế có nghe qua một tin, trong lưu hành người chồng đã tiếng cùng vợ của mình bước vào phòng sanh đẻ;
Mọi người đều nghĩ rằng người chồng làm như vậy điều hiểu được vợ mình sẽ trả một cái giá lớn lao, về sau người chồng Nhật Bản trực tiếp uất ức, sinh lòng oán giận, rốt cuộc không có biện pháp bình thường giữa sinh hoạt phu thê, cuối cùng chọn cách ly hôn.
Mà trước mắt, Chu Trạch bên cạnh có nữ nhân xinh đẹp hơn láng giềng, nếu bị nữ quỷ này làm cho giật mình, nói không chừng chính bản thân mình không thể nắm lấy Thâm Uyên.
Kiếp trước kiếp này, bản thân mình cũng chưa từng gặp người phụ nữ thật sự mà mình mong muốn, Chu Trạch cũng không muốn đời này trực tiếp nhảy qua quy định của trò chơi.
"thượng sai, thiếp chỉ mời lên mà không chủ động tới thăm hỏi, không phải là do thần thiếp vô lễ, chậm trễ đón thượng sai, mà do tôi không thể rời khỏi nơi này."
Qủy nữ khóc lóc kể lể với Chu Trạch.
"Về phần này, vị tướng công này, sở dĩ mời hắn qua, là do hơn mười năm trước khi mà anh ta còn là đứa trẻ từng đi qua nơi này nói một câu, lúc ấy ngồi bên cạnh tôi mà nói, cô gái nữ quỷ như trong phim Vương Tổ Hiền, anh ta cũng nguyện ý lấy về nhà."
Hứa Thanh Lãng nghe vậy, há to miệng,
Bản thân cũng đã quên, còn có cả cái này?
Chu Trạch liếc qua Hứa Thanh Lãng, ý tứ: Nhìn không ra, ngươi lớn lên như vậy, bắt đầu tới có sự quen thuộc.
"Cụ thể, có chuyện gì?"
Chu Trạch không nói thẳng không nghe lời, tôi muốn đem ngươi về âm phủ.
Tiểu La lỵ từng nói anh là một người có nội tâm có thể bức ép được người,
Hoàn toàn chính xác,
Chu Trạch hiện tại trong lòng có sự trách mắng, không có một lợi ích, một điều kiện tiên quyết, anh ta thực sự không vì làm cho địa ngục phát triển mà hi sinh chính bản thân mình.
"thượng sai vô lo, tôi hôm nay sẽ rời đi, hồn sẽ về U Minh." Quỷ nữ cười cười, tiếp tục nói: "Tôi họ Bạch, bèn nói năm ánh sáng đang lúc thư hương môn đệ tới, không biết làm sao mệnh đồ gặp nhiều điều sai trái, cho xuất giá lấy chồng trước giờ yêu trôi qua, được chôn cất nơi này, thân thuộc gần như hai trăm năm.
Tôi mặc dù là quỷ, nhưng lại chưa từng làm ra bất kỳ chuyện thâm độc nào, mà còn phù hộ cho người dân an cư lạc nghiệp, nên được sắc am thờ cúng, chính vì vậy mà thân thể cũng miếu thờ, được hưởng nhang khói;
Chẳng qua gần một con giáp, thì miếu đã sơn tan hoang, đã sơn không tìm thấy, hiện nay cũng không có người nào biết được nơi này có ngôi miếu."
"Sắc am tiên sinh là ai?" Hứa Thanh Lãng trừng mắt nhìn hỏi.
"Trương Kiển." Chu Trạch hồi đáp.
"A, thì ra hắn." Hứa Thanh Lãng lần này đã rõ.
Trương Kiển là nhân vật nổi tiếng tại thông thành, rõ ràng khi thoái vị chính hắn đã phác thảo chiếu thư, Thanh Mạt là một trạng nguyên giỏi nhất song cũng là người dân tộc.
Quỷ nữ theo như lời nói, cũng không phải chính địa phương lộn xộn, mà do triều đình không nhận tế vật cho miếu, hoặc làm những việc trái với phong tục thờ cúng thần linh.
"Vậy ngươi rất lợi hại." Hứa Thanh Lãng vừa mới phục hồi sao khi nôn mửa, quỷ nữ mời hắn đến chỉ vì lúc nhỏ hắn đã nói đùa một câu, anh ta cũng thanh tĩnh lại, không phải cưỡng ép làm chồng là được rồi.
Tu hành hai trăm năm, còn được xây dựng từ miếu để thờ cúng, như vậy đã thoát khỏi quỷ tầng thứ mấy?
"hiện giờ, tu hành viên mãn, sắp về với U Minh, nhưng mà tôi còn một chuyện không thể không làm."
Quỷ nhân khẽ khẩn cầu Chu Trạch:
"Thân thể tôi xưa nay, vì nguyên nhân lúc mai táng, việc cũng đã qua hai trăm năm, nhưng cũng sống động như thật, thần thiếp hồn bây giờ sắp về U Minh những mà thân thể không thể nào mang đi.
Vả lại hai trăm năm này, thân thể với hồn phách không thể nào liên quan đến nhau, tôi không muốn thân thể mình bị lưu ở dưới, để cho một thân thể vạn nhất gặp biến cố thức tỉnh lại làm ra chuyện thương thiên hại lí, nên khẩn cầu thượng sai cứu giúp."
"tôi giúp, nhưng giúp ngươi như thế nào?"
Chu Trạch xoa xoa bàn tay của mình, nếu như muốn bản thân mình xuống địa ngục, đó không còn gì tốt hơn, đây là cách tự đầu thú nhỉ;
Không đúng, không giống như tự thú, mà giống hơn với việc tăng cường tiếp nhận danh phận chức quan của thời cổ đại hơn.
Nhưng bất kể thế nào, không phải cùng đấu đá với nhau là tốt rồi.
"tôi mời ngài đến trong coi thân thể, đợi đến đoạn Hàn Y chi dạ, lấy trúc mộc hỏa táng." Quỷ nữ nói."hỗ trợ trông giữ?" Chu Trạch nghĩ, rồi gật gật.
"Thương sai như thế là bằng lòng với tôi sao?" Quỷ nữ xác nhận nói: "Tôi ở đây xin tạ ơn thượng sai."
"khách khí."
Chu Trạch vô thức bưng chén rượu lên,
Ừ,
Lại đặt xuống.
"Vậy tôi xin, cáo lui." Quỷ nữ bắt đầu tan biến mất, dứt khoát biến tan.
Chu Trạch mím môi, một khắc, phát hiện cảnh tượng xung quanh điều biến mất, chính anh và Hứa Thanh Lãng đang ngồi trên hai tảng đá lớn.
Bốn phía yến hội cũng điều tan biến mất, đập vào mắt, là những đá vụn, lởm chởm, cỏ dại rậm rạp khắp nơi.
Hứa Thanh Lãng có chút phiền muộn, đốt điếu thuốc.
"không nhìn được mặt của vợ mình có chút thất vọng sao? Chu Trạch hỏi.
"sao ngươi không nhấc chiếc khăn lên để nhìn thử xem?" Hứa Thanh Lãng hừ lạnh một tiếng.
Đường xa Mã Lực lâu ngày mới biết nhân tâm, đêm nay Chu Trạch đối với chính mình đã gặp nhiều người gặp nguy, Hứa Thanh Lãng tư tưởng vốn nhỏ điều nhớ kỹ.
"Vợ của ngươi, làm như thế không biết xấu hổ sao." Chu Trạch ngắm nhìn xung quanh, sau đó bước đi, "Vậy vị Bạch cô nương thân thể chắc ở dưới mảnh đất này?"
"Chắc là vậy." Hứa Thanh Lãng có chút không chắc, nhưng rất nhanh, phát hiện phía trước trong bụi cỏ có hai cái xẻng rỉ sắt, "hẳn là, nó được chuẩn bị cho chúng ta rồi."
Chu Trạch đi tới mỗi người một xẻng, không còn cách nghĩ nào khác, màu đào thôi!
Hai người đào đến gần sáng, mồ hôi mệt mỏi, rốt cuộc cũng đụng đến được phần cứng của đồ vật, bỏ qua phái trên phần đất, có thể thấy rõ ràng đó là gỗ lim dùng làm quan tài.
Hao tổn sức lực hơn nửa giờ, hai người đem quan tài trọn vẹn ra ngoài.
"Mở hòm quan tài ra." Chu Trạch nói, "Trời đã nhanh sáng rồi, nhanh lên một chút, nếu không người khác bắt gặp sẽ nói chúng ta trộm mộ."
"Ngươi tới đi." Hứa Thanh Lãng lau mồ hôi, "tôi chán ghét tâm."
"cô ta không phải nói thân thể không có hư thối sao?"
"Ai biết là thật hay giả?"
Chu Trạch lắc đầu, không có biện pháp, chính anh ta chấp nhận giúp đỡ, Hứa Thanh Lãng chỉ là hỗ trợ, nên không thể ép buộc, đành chính anh phải đi làm.
Cạy mở đinh quan tài, Chu Trạch đứng bên cạnh dùng sức kéo một phát, đinh bung ra, sau đó, Chu Trạch lấy điện thoại ra để chiếu sáng.
"A...thật sự là còn nguyên."
Hứa Thanh Lãng cũng nhìn, chính xác, trong quan tài là nữ nhân mặc bộ váy màu trắng, tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, thoạt nhìn như nàng đang ngủ.
"Cô là vợ của anh, hãy nhìn cô ấy nhân lúc còn nóng..."
Hứa Thanh Lãng đẩy Chu Trạch ra, "Nói xàn cái gì, mau đưa cơ thể cô ấy trở về."
Lần này, Hứa Thanh Lãng rất tích cực, nhảy xuống, ôm lấy thư thể.
Thế nhưng khi ôm cách mặt đất, Hứa Thanh Lãng thay đổi sắc mặt, lập tức buông nữ nhi xuống, không ngừng chà sát tay.
"tê...lạnh quá, lạnh thấu xương, sát khí rất nặng nề, rõ ràng là cương thi, nữ quỷ kia chưa nói thật hoàn toàn;
Nhất định là do nàng thích chưng diện, một mực muốn nhờ mình bồi dưỡng cho thi thể của cô ta.
Hiện tại bản thân cũng sắp đi công đức viên mãn, mới để lại một đại phiền toái như thế này."
Chu Trạch tự mình ôm lấy thi thể của nữ nhi, cùng lúc này anh có khả năng làm cho linh hồn có cảm giác mát.
Nhưng sau một khắc Chu Trạch mới bắt đầu phát hiện, móng tay anh bắt đầu mọc dài, những cảm giác chính Hứa Thanh Lãng nói trước đó bắt đầu chảy ngược vào trong móng tay của anh.
Trong lúc nhất thời,
Cảm giác như linh hồn của Chu Trạch hoàn toàn run lên, tựa hồ như một loại dinh dưỡng để tẩm bổ.
"Hô... A...Tê......Ô......"
ở bên cạnh xem xét tay mình có bị nứt da Hứa Thanh Lãng nghe được âm thanh từ Chu Trạch, lọ mặt khiếp sợ chỉ vào anh mà nói:
"Ngươi là đồ cầm thú,
Ngươi thật sự nhân lúc còn nóng!"
Hứa Thanh Lãng nôn ói đến choáng váng, gần như suýt đem hết mật dịch mà nhổ ra hết.
Chu Trạch khẽ lắc đầu, anh chàng này, là do tuổi còn trẻ, hay do không xem nhiều phim ma, gặp mặt quỷ, cùng ăn cơm, kỳ thật là một màn kinh điển nhất điện ảnh.
Nguyên bản của món ăn hiện ra chính là thịt giòi, con giun, con gián, kiến...,
Ngạch, đã bị nghiền nát.
Dù cho anh không thể ăn uống được gì, thì nhất định cũng không động đến.
Chẳng lẽ ngươi còn chờ mong mỗi ngày quỷ sẽ đi ra đường mua rau? Lại còn thắp lửa bếp lò để nấu cơm cho ngươi?
Chu Trạch nhớ rõ trước kia có một vụ án đặc biệt, đi một mình thăm hỏi người bạn bè, nhưng người bạn ấy nói rằng vợ đã đi du lịch, nên ở nhà một mình tự chiêu đãi bạn mình, anh ta ở trong nhà chiêu đãi bạn mình suốt 1 tuần lễ, duy nhất khuyết điểm trong nhà thức ăn quá ít, đều là thịt, nhưng mà canh thịt thì lại ăn rất ngon.
Đến khi cáo biệt bằng hữu của mình, gặp phải người hàng xóm, người hàng xóm mới nói gần một tháng anh ta cũng chưa từng bước chân ra khỏi nhà.
Người này nghe xong liền phun ra hết những gì mình đã ăn ngay lập tức.
Chu Trạch vô ý bưng chén rượu lên, nhưng sau đó đặt xuống,
Thiếu chút nữa quên,à uống rồi,
Rượu này được chế biến bằng nước tiểu.
"Tướng công hình như có chút mệt, hay hãy nằm xuống nghỉ ngơi." Quỷ nữ nhìn về tỳ nữ mặc váy màu đen nói.
Tỳ nữ gật đầu, đi tới đỡ Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng trực tiếp đẩy tỳ nữ ra, ngồi xuống, nói:
"muốn gì thì hãy nói nhanh đi, ta không muốn chơi trò vòng vòng nữa."
Ừ, Hứa Thanh Lãng nổi giận rồi.
Đích thực anh ta đã phẫn nộ.
Quỷ nữ đứng người lên, đi đến trước mặt chu Trạch, anh ngủi được từ người cô có một mùi thơm ngát phát ra, dáng người uyển chuyển, phong thái đẫy đà, làm cho người khác không thể không mơ tưởng viễn vong.
Chu Trạch cảm thấy thở một hơi dài nhẹ nhõm,
Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng đã ở đây một thời gian rất lâu, nhưng anh vẫn bình thường.
Chỉ là, Chu Trạch không có dũng khí vén khăn đỏ của cô dâu xuống.
Mỹ nhân xương khô, chuyện đương nhiên.
Nhìn bố cục trang trí này, cũng có thể đoán được quỷ nữ này đã chết rất lâu rồi, nếu như xốc khăn lên, nếu như cô ta thật sự tốt, thì sẽ cho ngươi xem khuôn mặt khi còn sống;
Ngược lại, nếu không tốt thì sẽ phơi bày bộ mặt đã không còn thịt.
Chu Trạch nhớ rõ ở tiền thế có nghe qua một tin, trong lưu hành người chồng đã tiếng cùng vợ của mình bước vào phòng sanh đẻ;
Mọi người đều nghĩ rằng người chồng làm như vậy điều hiểu được vợ mình sẽ trả một cái giá lớn lao, về sau người chồng Nhật Bản trực tiếp uất ức, sinh lòng oán giận, rốt cuộc không có biện pháp bình thường giữa sinh hoạt phu thê, cuối cùng chọn cách ly hôn.
Mà trước mắt, Chu Trạch bên cạnh có nữ nhân xinh đẹp hơn láng giềng, nếu bị nữ quỷ này làm cho giật mình, nói không chừng chính bản thân mình không thể nắm lấy Thâm Uyên.
Kiếp trước kiếp này, bản thân mình cũng chưa từng gặp người phụ nữ thật sự mà mình mong muốn, Chu Trạch cũng không muốn đời này trực tiếp nhảy qua quy định của trò chơi.
"thượng sai, thiếp chỉ mời lên mà không chủ động tới thăm hỏi, không phải là do thần thiếp vô lễ, chậm trễ đón thượng sai, mà do tôi không thể rời khỏi nơi này."
Qủy nữ khóc lóc kể lể với Chu Trạch.
"Về phần này, vị tướng công này, sở dĩ mời hắn qua, là do hơn mười năm trước khi mà anh ta còn là đứa trẻ từng đi qua nơi này nói một câu, lúc ấy ngồi bên cạnh tôi mà nói, cô gái nữ quỷ như trong phim Vương Tổ Hiền, anh ta cũng nguyện ý lấy về nhà."
Hứa Thanh Lãng nghe vậy, há to miệng,
Bản thân cũng đã quên, còn có cả cái này?
Chu Trạch liếc qua Hứa Thanh Lãng, ý tứ: Nhìn không ra, ngươi lớn lên như vậy, bắt đầu tới có sự quen thuộc.
"Cụ thể, có chuyện gì?"
Chu Trạch không nói thẳng không nghe lời, tôi muốn đem ngươi về âm phủ.
Tiểu La lỵ từng nói anh là một người có nội tâm có thể bức ép được người,
Hoàn toàn chính xác,
Chu Trạch hiện tại trong lòng có sự trách mắng, không có một lợi ích, một điều kiện tiên quyết, anh ta thực sự không vì làm cho địa ngục phát triển mà hi sinh chính bản thân mình.
"thượng sai vô lo, tôi hôm nay sẽ rời đi, hồn sẽ về U Minh." Quỷ nữ cười cười, tiếp tục nói: "Tôi họ Bạch, bèn nói năm ánh sáng đang lúc thư hương môn đệ tới, không biết làm sao mệnh đồ gặp nhiều điều sai trái, cho xuất giá lấy chồng trước giờ yêu trôi qua, được chôn cất nơi này, thân thuộc gần như hai trăm năm.
Tôi mặc dù là quỷ, nhưng lại chưa từng làm ra bất kỳ chuyện thâm độc nào, mà còn phù hộ cho người dân an cư lạc nghiệp, nên được sắc am thờ cúng, chính vì vậy mà thân thể cũng miếu thờ, được hưởng nhang khói;
Chẳng qua gần một con giáp, thì miếu đã sơn tan hoang, đã sơn không tìm thấy, hiện nay cũng không có người nào biết được nơi này có ngôi miếu."
"Sắc am tiên sinh là ai?" Hứa Thanh Lãng trừng mắt nhìn hỏi.
"Trương Kiển." Chu Trạch hồi đáp.
"A, thì ra hắn." Hứa Thanh Lãng lần này đã rõ.
Trương Kiển là nhân vật nổi tiếng tại thông thành, rõ ràng khi thoái vị chính hắn đã phác thảo chiếu thư, Thanh Mạt là một trạng nguyên giỏi nhất song cũng là người dân tộc.
Quỷ nữ theo như lời nói, cũng không phải chính địa phương lộn xộn, mà do triều đình không nhận tế vật cho miếu, hoặc làm những việc trái với phong tục thờ cúng thần linh.
"Vậy ngươi rất lợi hại." Hứa Thanh Lãng vừa mới phục hồi sao khi nôn mửa, quỷ nữ mời hắn đến chỉ vì lúc nhỏ hắn đã nói đùa một câu, anh ta cũng thanh tĩnh lại, không phải cưỡng ép làm chồng là được rồi.
Tu hành hai trăm năm, còn được xây dựng từ miếu để thờ cúng, như vậy đã thoát khỏi quỷ tầng thứ mấy?
"hiện giờ, tu hành viên mãn, sắp về với U Minh, nhưng mà tôi còn một chuyện không thể không làm."
Quỷ nhân khẽ khẩn cầu Chu Trạch:
"Thân thể tôi xưa nay, vì nguyên nhân lúc mai táng, việc cũng đã qua hai trăm năm, nhưng cũng sống động như thật, thần thiếp hồn bây giờ sắp về U Minh những mà thân thể không thể nào mang đi.
Vả lại hai trăm năm này, thân thể với hồn phách không thể nào liên quan đến nhau, tôi không muốn thân thể mình bị lưu ở dưới, để cho một thân thể vạn nhất gặp biến cố thức tỉnh lại làm ra chuyện thương thiên hại lí, nên khẩn cầu thượng sai cứu giúp."
"tôi giúp, nhưng giúp ngươi như thế nào?"
Chu Trạch xoa xoa bàn tay của mình, nếu như muốn bản thân mình xuống địa ngục, đó không còn gì tốt hơn, đây là cách tự đầu thú nhỉ;
Không đúng, không giống như tự thú, mà giống hơn với việc tăng cường tiếp nhận danh phận chức quan của thời cổ đại hơn.
Nhưng bất kể thế nào, không phải cùng đấu đá với nhau là tốt rồi.
"tôi mời ngài đến trong coi thân thể, đợi đến đoạn Hàn Y chi dạ, lấy trúc mộc hỏa táng." Quỷ nữ nói."hỗ trợ trông giữ?" Chu Trạch nghĩ, rồi gật gật.
"Thương sai như thế là bằng lòng với tôi sao?" Quỷ nữ xác nhận nói: "Tôi ở đây xin tạ ơn thượng sai."
"khách khí."
Chu Trạch vô thức bưng chén rượu lên,
Ừ,
Lại đặt xuống.
"Vậy tôi xin, cáo lui." Quỷ nữ bắt đầu tan biến mất, dứt khoát biến tan.
Chu Trạch mím môi, một khắc, phát hiện cảnh tượng xung quanh điều biến mất, chính anh và Hứa Thanh Lãng đang ngồi trên hai tảng đá lớn.
Bốn phía yến hội cũng điều tan biến mất, đập vào mắt, là những đá vụn, lởm chởm, cỏ dại rậm rạp khắp nơi.
Hứa Thanh Lãng có chút phiền muộn, đốt điếu thuốc.
"không nhìn được mặt của vợ mình có chút thất vọng sao? Chu Trạch hỏi.
"sao ngươi không nhấc chiếc khăn lên để nhìn thử xem?" Hứa Thanh Lãng hừ lạnh một tiếng.
Đường xa Mã Lực lâu ngày mới biết nhân tâm, đêm nay Chu Trạch đối với chính mình đã gặp nhiều người gặp nguy, Hứa Thanh Lãng tư tưởng vốn nhỏ điều nhớ kỹ.
"Vợ của ngươi, làm như thế không biết xấu hổ sao." Chu Trạch ngắm nhìn xung quanh, sau đó bước đi, "Vậy vị Bạch cô nương thân thể chắc ở dưới mảnh đất này?"
"Chắc là vậy." Hứa Thanh Lãng có chút không chắc, nhưng rất nhanh, phát hiện phía trước trong bụi cỏ có hai cái xẻng rỉ sắt, "hẳn là, nó được chuẩn bị cho chúng ta rồi."
Chu Trạch đi tới mỗi người một xẻng, không còn cách nghĩ nào khác, màu đào thôi!
Hai người đào đến gần sáng, mồ hôi mệt mỏi, rốt cuộc cũng đụng đến được phần cứng của đồ vật, bỏ qua phái trên phần đất, có thể thấy rõ ràng đó là gỗ lim dùng làm quan tài.
Hao tổn sức lực hơn nửa giờ, hai người đem quan tài trọn vẹn ra ngoài.
"Mở hòm quan tài ra." Chu Trạch nói, "Trời đã nhanh sáng rồi, nhanh lên một chút, nếu không người khác bắt gặp sẽ nói chúng ta trộm mộ."
"Ngươi tới đi." Hứa Thanh Lãng lau mồ hôi, "tôi chán ghét tâm."
"cô ta không phải nói thân thể không có hư thối sao?"
"Ai biết là thật hay giả?"
Chu Trạch lắc đầu, không có biện pháp, chính anh ta chấp nhận giúp đỡ, Hứa Thanh Lãng chỉ là hỗ trợ, nên không thể ép buộc, đành chính anh phải đi làm.
Cạy mở đinh quan tài, Chu Trạch đứng bên cạnh dùng sức kéo một phát, đinh bung ra, sau đó, Chu Trạch lấy điện thoại ra để chiếu sáng.
"A...thật sự là còn nguyên."
Hứa Thanh Lãng cũng nhìn, chính xác, trong quan tài là nữ nhân mặc bộ váy màu trắng, tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, thoạt nhìn như nàng đang ngủ.
"Cô là vợ của anh, hãy nhìn cô ấy nhân lúc còn nóng..."
Hứa Thanh Lãng đẩy Chu Trạch ra, "Nói xàn cái gì, mau đưa cơ thể cô ấy trở về."
Lần này, Hứa Thanh Lãng rất tích cực, nhảy xuống, ôm lấy thư thể.
Thế nhưng khi ôm cách mặt đất, Hứa Thanh Lãng thay đổi sắc mặt, lập tức buông nữ nhi xuống, không ngừng chà sát tay.
"tê...lạnh quá, lạnh thấu xương, sát khí rất nặng nề, rõ ràng là cương thi, nữ quỷ kia chưa nói thật hoàn toàn;
Nhất định là do nàng thích chưng diện, một mực muốn nhờ mình bồi dưỡng cho thi thể của cô ta.
Hiện tại bản thân cũng sắp đi công đức viên mãn, mới để lại một đại phiền toái như thế này."
Chu Trạch tự mình ôm lấy thi thể của nữ nhi, cùng lúc này anh có khả năng làm cho linh hồn có cảm giác mát.
Nhưng sau một khắc Chu Trạch mới bắt đầu phát hiện, móng tay anh bắt đầu mọc dài, những cảm giác chính Hứa Thanh Lãng nói trước đó bắt đầu chảy ngược vào trong móng tay của anh.
Trong lúc nhất thời,
Cảm giác như linh hồn của Chu Trạch hoàn toàn run lên, tựa hồ như một loại dinh dưỡng để tẩm bổ.
"Hô... A...Tê......Ô......"
ở bên cạnh xem xét tay mình có bị nứt da Hứa Thanh Lãng nghe được âm thanh từ Chu Trạch, lọ mặt khiếp sợ chỉ vào anh mà nói:
"Ngươi là đồ cầm thú,
Ngươi thật sự nhân lúc còn nóng!"
Bình luận facebook