Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-40
Chương 40: Bách quỷ dạ hành
Thông thành những năm gần đây có một chút tương đối khác so với những địa phương khác, không phải ở chổ kinh tế, cũng không phải lễ hội, mà là ở chổ kỳ thi Đại học.
Đối với những học sinh cấp ba cả nước mà nói, mô hình của thông thành, đủ để so sánh với những mô hình khác.
Đương nhiên, những sự thay đổi này đối với Chu Trạch mà nói, cũng không có sự thay đổi gì, tiệm anh ta đã sớm thoát khỏi "những người sống làm ăn",
Đã hoàn thành kết cấu công nghiệp thăng cấp chuyển hình, chuyển sang kiếm tiền của người chết.
Hơn hết, lần đầu tiên tìm đến mình đã là một người mập mạp, lần sau hắn lại tìm đến mình.
Mục đích rất đơn giản, kế tiếp học kỳ chính là kỳ thi Đại học, người mập dự định sẽ làm một vố lớn, làm một cuốn sách mật làm ăn.
Trong này hẳn có rất nhiều cong cong lượn lượn quanh quanh, thậm chí những mắt xích lợi ích rất phức tạp, Chu Trạch cũng không rõ, trên thực tế, cũng tin tưởng Từ Lạc cũng sẽ minh mẫn.
Người mập mạp sở dĩ lần này cũng nhập bọn cùng Từ Lạc, là vì muốn dựa vào những mối quan hệ của anh ta.
Từ Lạc trong cuộc làm ăn này, thì anh chính là trung gian của hai bên.
Ngu ngốc không sót,
Khó nhất là làm cho người yên tâm.
Sách lậu,trong xã hội đương thời hình thái xã ội tồn tại một sự vô pháp sự trốn tránh, thậm chí nó còn được gọi là "Chế tạo giả mạo" văn hóa, nhìn như oanh oanh liệt liệt, hừng hực khí thế, thậm chí cũng bắt đầu thoát ly khỏi ý xấu dần phát triển.
Nhưng theo thuyết đạo lý mà nói, cuối cùng nó cũng là phạm pháp,do đương thời cho phép, nên nó cũng từng phổ biến tột đỉnh, những nếu không để mắt tới, thì sẽ xảy ra những chuyện rất phiền phức.
Chu Trạch cự tuyệt ý định của tên mập, hắn ta rầu rĩ không vui rời đi, trước khi đi hắn ta đứng ở cửa hút một điếu thuốc, sờ lên chính mình mất phấn hồng xích vàng tử,
Mắng một câu:
"Vung so với."
Chu Trạch vẫn ngồi phía sau quầy xem sách, tên mập tìm hiểu, đơn giản trong thời gian này có sự việc xen giữa.
Nữ thi cũng như ngày thường, dọn dẹp sách rồi ngồi xuống từ từ nhắm hai mắt, nghiêng dựa vào vách tường, trong như ngẩn ngơ, cũng nhìn như là đang ngủ.
Cuộc sống của hai người, dính vào nhau giống như Lão Thái Thái bỏ chân vào vải bố,
Chu Trạch dương dương tự đắc, liên tưởng đến những việc mình mong đợi nhất trong công việc, giống như bây giờ, sống hơi uổng phí thời gian, nhìn sách, hát ngẩn người.
Không cần bất cứ lúc nào cũng đôi mặt với những bệnh nhân khám gấp, cũng không cần từng giây từng phút thúc giục chính mình ngày càng nỗ lực trèo lên.
Đối với nữ thi mà nói, cô nằm trong quan hai trăm năm, sớm đã quen với sự buồn tẻ, hiện tại, chỉ là mưa phùn,
So với tiệm sách "Bình yên như nước", Hứa Thanh Lãng liền trào dâng đi lên nhiều lần,, xuất thân của hắn rất tốt, đối với huyền học thì không có gì quá lớn, ngược lại nghĩ là dựa vào chính bản thân mình đi lên.
Cũng bởi thế, Hứa Thanh Lãng đối với gia chủ bên cạnh thật sự rất chán chường khó chịu!
"nhìn một người, suốt ngày chẳng khác gì người đã chết." Hứa Thanh Lãng theo như ngày thường hết công việc liền mang một điếu thuốc sang cho Chu Trạch một chút cao hứng.
"Ta vốn là người chết." Chu Trạch phất phất tay, phun ra một điếu thuốc.
"ngươi xem ngươi đi, đã sống qua hai đời người, nhưng hiện tại trong tay không có bao nhiêu tiền, còn ta tuy hiện tại đã có hai mươi mấy phòng, nhưng vẫn cố gắng nổ lực."
Theo lệ, hạ thấp Chu Trạch, tâng bốc bản thân mình một chút.
Chu Trạch liếc nhìn qua Hứa Thanh Lãng, cười nói: "Ngươi đây là tự mình chuẩn bị đồ cưới sao?"
"Mồm chó không thể nào nhả ra ngà voi." Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, "Ta chỉ lo về già, để thời gian về sau thảnh thơi một chút."
"Hai mươi mấy bộ đồ khiến quỷ nữ phải cho tận tám kiệu phu khiêng kiệu đến rước ngươi về kết hôn, mà bây giờ ngươi còn nổ lực, kiếm ít tiền, mua thêm nhiều phòng, nói không chừng nếu Quỷ Vương thấy môn đăng hộ đối rước ngươi về nữa, thì quỷ sai như ta cũng cảm thấy thơm lây.
Nếu có giàu sang, thì cũng chớ quên ta."
"Ha ha." Nữ thi bên cạnh chớp mắt phối hợp với ông chủ của mình.
"Mới đó đã tám giờ, ta đi chuẩn bị một chút." Hứa Thanh Lãng nhìn đồng hồ rồi nói.
"Làm cái gì?" Chu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Bình thường, Hứa Thanh Lãng khi đóng cửa tiệm thì đến nói chuyện với anh rất sớm.
"Ngày hôm nay, Văn miếu khai mở, cũng là khoảng thời gian thi tốt nghiệp, gia tộc ta có người đi thi
Đại học năm nay, nên ta đi văn miếu thắp hương cho hắn."
"Chuyện này ngươi cũng hi vọng sao?" Chu Trạch thừa biết tính tình của Hứa Thanh Lãng, nói hắn lãnh nhạt ích kỷ, nhưng ngoại trừ kiếm tiền ít khi hắn quan tâm đến chuyện khác.
"Hồi nhỏ ta thường qua nhà hắn ăn cơm, được nhà hắn cứu giúp, nếu không ta cũng không biết bây giờ ta có còn sống không nữa hoặc là dời đi nơi khác." Hứa Thanh Lãng nói nghiêm túc.
"Ừ." Chu Trạch gật gật đầu.
"Không thì, cũng đi không?" Hứa Thanh Lãng ngỏ ý mời Chu Trạch, "Giúp ta giành cái hương đầu?"
"Văn miếu cũng rất hiếm đầu hương?"
"Khà, tóm lại là được tặng thưởng không phải sao?"
"Ta hơi sực không nhiều." Chu Trạch cũng biết giành đầu hương thì nhiều người rất đông và họ rất bạo lực, thân của Hứa Thanh Lãng như nữ nhi, thì thật sự không thể chịu được, trừ phi dùng móng tay của Chu Trạch mở đường, nhưng cũng không thể đem những người xung quanh đảo ngược lại?
"Xin nàng chứ sao." HỨa Thanh Lãng chỉ vào nữ thi, "Sức lực mạnh như trâu, giúp ta khiếng một lớp."
Nữ thi nhíu mày, chuẩn bị phản biện.
"Ngươi nghĩ cô ta không muốn đi ra ngoài dạo sao?" Hứa Thanh Lãng nhíu mày.
Nữ thi bên cạnh lập tức nuốt nuốt nước bọt xuống, lúc này xuất hiện nụ cười lúm đồng tiền như hoa.
Những ngày qua, cô thật sự chưa từng rời tiệm sách nửa bước.
Không còn cách nào, Chu Trạch chỉ còn biết gật đầu đáp ứng Hứa Thanh Lãng, nhưng Chu Trạch lo lắng nếu nữ thi đi ra ngoài, không nên nhìn bộ dạng đồng thuận này, mà lòng người khó lường, huống hồ chi cương thi không có "Tâm"?
Chu Trạch còn nghĩ rằng nếu như một ngày nào đó, anh bị mất hết năng lực, không còn bất cứ năng lực nào thì có lẽ lúc đó anh phải đi nịnh bợ nữ thi kia.
Ba người thuê xe đến văn miếu, bên ngoài tập nập người, rất khó đi vào trong vì bên ngoài đã bị vây quanh.
Thương cảm cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ là đây.
Hứa Thanh Lãng ở Vane miểu cùng hắn nói vị kia thân thích vợ chồng cùng hợp hội, hai người tầm trung niên nhìn rất đàng hoàng.
Con bọn họ đương nhiên không đến, mọi người bây giờ vì tranh giành giải thưởng, hiện tại ở đây không thấy học sinh cấp ba, mà đa số toàn phụ huynh, vì những học sinh ở nhà học tập.
Thông thành văn miếu, vào năm sau "Tẩy cửa", về phần tại sao, có thể văn miếu vì những phu tử lão gia cảm thấy mọi người tranh giành hương khói có chút bất kính với thần.
Chẳng thà năm sau,
Nhìn xem mọi người trước cửa vắng vẻ, mà ta chổ này tín đồ như mâ.
Về phần nguyên nhân, thì Chu Trạch cũng không hiểu như thế nào, phong tục chính là không biết giải thích tại sao, cho rõ ràng?
Đúng như trận trên mạng được sổi nổi trào dâng thông thành bên cạnh cha mẹ tổ chức lễ thành hôn cho con dâu, có thể tạo ra cái phong tục như thế này.
"Két.." Một tiếng,
Cánh cửa gỗ lim được mỏ ra,
Trong lúc này bên ngoài các gia trưởng chờ đợi nổi trận "Hung thú", xông thẳng vào bên trong.
Nữ thi đi đầu gương mẫu xông lên trước, Hứa Thanh Lãng đi theo sau một đôi vợ chồng kia, rất nhiều Triệu Tử Long đang ở trong tư thế sẵn sàng.
Chu Trạch không tham gia náo nhiệt, anh ta ngồi xổm ở ngoài cửa hút thuốc.
Rút lấy rút, Chu trạch đột nhiên tàn thuốc trong tay mình giật mình dập tắt.
Chu Trạch một lần nữa chọn, nhưng kế tiếp rút, lại một lần trở lên không có tưu một vị lên.
"Ha ha." Chu Trạch đem tàn thuốc ném đi, nhìn xung quanh, anh ta không hiểu,đã biết điếu thuốc, bị người coi như hương khói cũng phụng.
Bỏ qua mùi thơm ngát, không để ý tới vật phẩm.
Một mình ngồi và hút điếu thuốc trong miệng của mình,
Cũng không biết là cái kia là đường Ngưu Quỷ Xà Thần.
Chu Tạch tự nhiên mất đi điếu thuốc phẫn nộ "Được, lại dám giật lấy thuốc của lão tử.", nửa tháng trước hắn còn là người nhập cư trái phép, chỉ mới thành quỷ sai nửa tháng sau này,
Một chút không có "Gà chó lên trời" cùng với "Đường này là ta khai mở".
"Bịch!"
Một tiếng chuông vang lên,
Chuyện này vào ban đêm, đột ngột như vậy, cũng hơi chói tai.
Chu Trạch nhìn theo tiếng sang,
Trong vườn hoa văn miếu, bước ra một người dáng thấp bé Chu Nho lão già, cầm một cái chiêng, trong miệng ngậm một điếu thuốc, sôi nổi đi ra ngoài Ông gi.
Lão già đặc biệt nhìn sang Chu Trạch một cái, miệng mở ra, phun ra một vòng khói thuốc, giống như cám ơn Chu Trạch vì điếu thuốc.
Chu Trạch cũng cười,
Trong tay còn những điếu thuốc còn lại, anh ta bật lửa, chỉ còn để lại một điếu thuốc.
Rất nhanh, đặt ở trên mặt đất thì tất cả điều đã dập tắt, lão già Chu Nho càng vui mừng, nhìn hậu bối hành xử rất thích, cái túi nhỏ bên trong phình lền, cần đổ đầy xì gà.
Lão già Chu Nho đánh chiêng mở đường,
Đột nhiên sau lưng, có một đám người đi tới.
Không phải các gia trưởng vào văn miếu,
Mà là một đám ăn mặc quỷ dị nhân.
Phía trước có vài thứ, quạt lông khăn chít đầu, vẻ mặt có vẻ hôi bại, đi theo lão già chậm rãi đi lên phía trước.
Phía sau còn có hai bím tóc, ánh mắt đờ đẫn, đi theo lão già tiến lên phía trước.
Về sau một số người, quần áo và trang sức có chút hiện đại, nếu so với học sinh phổ thông cũng không có gì khác nhau.
Hơn hết sắc mặt họ có chút tái nhợt bi thảm, có đầu lâu bị vỡ vụn.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Chu Trạch liền phân tích những người phía sau một là uống thuốc độc chết, hoặc là nhảy lầu chết.
Trong đó, Chu Trạch thấy có một người quen mắt, dường như mấy năm trước đổi mới đã thấy qua hình của hắn, bởi vì sự thay dổi thất thường của kỳ thì, quá áp lực, nên đã nhảy lầu tự sát.
Lão già Chu Nho gõ chiêng đi lên phía trước, sau lưng bọn "Thư sinh" như những con rối cùng đi theo tiến lên,
Bọn họ giống như đội ngũ biểu tình cùng nhau.
Vòng quanh văn miếu.
Mà lân cận người đi đường,
Ngoại trừ Chu Trạch, không ai nhìn thấy bọn họ.
"Bịch!"
Một tiếng chiêng vang,
"Ổn định không cần khung cao ốc, bên trong tự có Hoàng Kim Ốc!" Chu Nho giọng khàn khàn quát.
"Ầm!"
Lại một tiếng chuông vang lên,
"Cưới vợ cũng không cần thận thù vô lương môi, trong sách tự có Nhan Như Ngọc!"
Chu Nho tiếp tục hô.
Vòng văn miếu đi ba vòng,
Lúc này đội ngũ quỷ dữ đã không thấy tăm hơi.
Chốc lát,
Thắp hương xong các gia trưởng bắt đầu từ bên trong đi ra,
Gương mặt bọn họ thõa mãn,
Mang theo chờ đợi,
Mang theo cờ vọng Thành Long tha thiết.
Thông thành những năm gần đây có một chút tương đối khác so với những địa phương khác, không phải ở chổ kinh tế, cũng không phải lễ hội, mà là ở chổ kỳ thi Đại học.
Đối với những học sinh cấp ba cả nước mà nói, mô hình của thông thành, đủ để so sánh với những mô hình khác.
Đương nhiên, những sự thay đổi này đối với Chu Trạch mà nói, cũng không có sự thay đổi gì, tiệm anh ta đã sớm thoát khỏi "những người sống làm ăn",
Đã hoàn thành kết cấu công nghiệp thăng cấp chuyển hình, chuyển sang kiếm tiền của người chết.
Hơn hết, lần đầu tiên tìm đến mình đã là một người mập mạp, lần sau hắn lại tìm đến mình.
Mục đích rất đơn giản, kế tiếp học kỳ chính là kỳ thi Đại học, người mập dự định sẽ làm một vố lớn, làm một cuốn sách mật làm ăn.
Trong này hẳn có rất nhiều cong cong lượn lượn quanh quanh, thậm chí những mắt xích lợi ích rất phức tạp, Chu Trạch cũng không rõ, trên thực tế, cũng tin tưởng Từ Lạc cũng sẽ minh mẫn.
Người mập mạp sở dĩ lần này cũng nhập bọn cùng Từ Lạc, là vì muốn dựa vào những mối quan hệ của anh ta.
Từ Lạc trong cuộc làm ăn này, thì anh chính là trung gian của hai bên.
Ngu ngốc không sót,
Khó nhất là làm cho người yên tâm.
Sách lậu,trong xã hội đương thời hình thái xã ội tồn tại một sự vô pháp sự trốn tránh, thậm chí nó còn được gọi là "Chế tạo giả mạo" văn hóa, nhìn như oanh oanh liệt liệt, hừng hực khí thế, thậm chí cũng bắt đầu thoát ly khỏi ý xấu dần phát triển.
Nhưng theo thuyết đạo lý mà nói, cuối cùng nó cũng là phạm pháp,do đương thời cho phép, nên nó cũng từng phổ biến tột đỉnh, những nếu không để mắt tới, thì sẽ xảy ra những chuyện rất phiền phức.
Chu Trạch cự tuyệt ý định của tên mập, hắn ta rầu rĩ không vui rời đi, trước khi đi hắn ta đứng ở cửa hút một điếu thuốc, sờ lên chính mình mất phấn hồng xích vàng tử,
Mắng một câu:
"Vung so với."
Chu Trạch vẫn ngồi phía sau quầy xem sách, tên mập tìm hiểu, đơn giản trong thời gian này có sự việc xen giữa.
Nữ thi cũng như ngày thường, dọn dẹp sách rồi ngồi xuống từ từ nhắm hai mắt, nghiêng dựa vào vách tường, trong như ngẩn ngơ, cũng nhìn như là đang ngủ.
Cuộc sống của hai người, dính vào nhau giống như Lão Thái Thái bỏ chân vào vải bố,
Chu Trạch dương dương tự đắc, liên tưởng đến những việc mình mong đợi nhất trong công việc, giống như bây giờ, sống hơi uổng phí thời gian, nhìn sách, hát ngẩn người.
Không cần bất cứ lúc nào cũng đôi mặt với những bệnh nhân khám gấp, cũng không cần từng giây từng phút thúc giục chính mình ngày càng nỗ lực trèo lên.
Đối với nữ thi mà nói, cô nằm trong quan hai trăm năm, sớm đã quen với sự buồn tẻ, hiện tại, chỉ là mưa phùn,
So với tiệm sách "Bình yên như nước", Hứa Thanh Lãng liền trào dâng đi lên nhiều lần,, xuất thân của hắn rất tốt, đối với huyền học thì không có gì quá lớn, ngược lại nghĩ là dựa vào chính bản thân mình đi lên.
Cũng bởi thế, Hứa Thanh Lãng đối với gia chủ bên cạnh thật sự rất chán chường khó chịu!
"nhìn một người, suốt ngày chẳng khác gì người đã chết." Hứa Thanh Lãng theo như ngày thường hết công việc liền mang một điếu thuốc sang cho Chu Trạch một chút cao hứng.
"Ta vốn là người chết." Chu Trạch phất phất tay, phun ra một điếu thuốc.
"ngươi xem ngươi đi, đã sống qua hai đời người, nhưng hiện tại trong tay không có bao nhiêu tiền, còn ta tuy hiện tại đã có hai mươi mấy phòng, nhưng vẫn cố gắng nổ lực."
Theo lệ, hạ thấp Chu Trạch, tâng bốc bản thân mình một chút.
Chu Trạch liếc nhìn qua Hứa Thanh Lãng, cười nói: "Ngươi đây là tự mình chuẩn bị đồ cưới sao?"
"Mồm chó không thể nào nhả ra ngà voi." Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, "Ta chỉ lo về già, để thời gian về sau thảnh thơi một chút."
"Hai mươi mấy bộ đồ khiến quỷ nữ phải cho tận tám kiệu phu khiêng kiệu đến rước ngươi về kết hôn, mà bây giờ ngươi còn nổ lực, kiếm ít tiền, mua thêm nhiều phòng, nói không chừng nếu Quỷ Vương thấy môn đăng hộ đối rước ngươi về nữa, thì quỷ sai như ta cũng cảm thấy thơm lây.
Nếu có giàu sang, thì cũng chớ quên ta."
"Ha ha." Nữ thi bên cạnh chớp mắt phối hợp với ông chủ của mình.
"Mới đó đã tám giờ, ta đi chuẩn bị một chút." Hứa Thanh Lãng nhìn đồng hồ rồi nói.
"Làm cái gì?" Chu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Bình thường, Hứa Thanh Lãng khi đóng cửa tiệm thì đến nói chuyện với anh rất sớm.
"Ngày hôm nay, Văn miếu khai mở, cũng là khoảng thời gian thi tốt nghiệp, gia tộc ta có người đi thi
Đại học năm nay, nên ta đi văn miếu thắp hương cho hắn."
"Chuyện này ngươi cũng hi vọng sao?" Chu Trạch thừa biết tính tình của Hứa Thanh Lãng, nói hắn lãnh nhạt ích kỷ, nhưng ngoại trừ kiếm tiền ít khi hắn quan tâm đến chuyện khác.
"Hồi nhỏ ta thường qua nhà hắn ăn cơm, được nhà hắn cứu giúp, nếu không ta cũng không biết bây giờ ta có còn sống không nữa hoặc là dời đi nơi khác." Hứa Thanh Lãng nói nghiêm túc.
"Ừ." Chu Trạch gật gật đầu.
"Không thì, cũng đi không?" Hứa Thanh Lãng ngỏ ý mời Chu Trạch, "Giúp ta giành cái hương đầu?"
"Văn miếu cũng rất hiếm đầu hương?"
"Khà, tóm lại là được tặng thưởng không phải sao?"
"Ta hơi sực không nhiều." Chu Trạch cũng biết giành đầu hương thì nhiều người rất đông và họ rất bạo lực, thân của Hứa Thanh Lãng như nữ nhi, thì thật sự không thể chịu được, trừ phi dùng móng tay của Chu Trạch mở đường, nhưng cũng không thể đem những người xung quanh đảo ngược lại?
"Xin nàng chứ sao." HỨa Thanh Lãng chỉ vào nữ thi, "Sức lực mạnh như trâu, giúp ta khiếng một lớp."
Nữ thi nhíu mày, chuẩn bị phản biện.
"Ngươi nghĩ cô ta không muốn đi ra ngoài dạo sao?" Hứa Thanh Lãng nhíu mày.
Nữ thi bên cạnh lập tức nuốt nuốt nước bọt xuống, lúc này xuất hiện nụ cười lúm đồng tiền như hoa.
Những ngày qua, cô thật sự chưa từng rời tiệm sách nửa bước.
Không còn cách nào, Chu Trạch chỉ còn biết gật đầu đáp ứng Hứa Thanh Lãng, nhưng Chu Trạch lo lắng nếu nữ thi đi ra ngoài, không nên nhìn bộ dạng đồng thuận này, mà lòng người khó lường, huống hồ chi cương thi không có "Tâm"?
Chu Trạch còn nghĩ rằng nếu như một ngày nào đó, anh bị mất hết năng lực, không còn bất cứ năng lực nào thì có lẽ lúc đó anh phải đi nịnh bợ nữ thi kia.
Ba người thuê xe đến văn miếu, bên ngoài tập nập người, rất khó đi vào trong vì bên ngoài đã bị vây quanh.
Thương cảm cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ là đây.
Hứa Thanh Lãng ở Vane miểu cùng hắn nói vị kia thân thích vợ chồng cùng hợp hội, hai người tầm trung niên nhìn rất đàng hoàng.
Con bọn họ đương nhiên không đến, mọi người bây giờ vì tranh giành giải thưởng, hiện tại ở đây không thấy học sinh cấp ba, mà đa số toàn phụ huynh, vì những học sinh ở nhà học tập.
Thông thành văn miếu, vào năm sau "Tẩy cửa", về phần tại sao, có thể văn miếu vì những phu tử lão gia cảm thấy mọi người tranh giành hương khói có chút bất kính với thần.
Chẳng thà năm sau,
Nhìn xem mọi người trước cửa vắng vẻ, mà ta chổ này tín đồ như mâ.
Về phần nguyên nhân, thì Chu Trạch cũng không hiểu như thế nào, phong tục chính là không biết giải thích tại sao, cho rõ ràng?
Đúng như trận trên mạng được sổi nổi trào dâng thông thành bên cạnh cha mẹ tổ chức lễ thành hôn cho con dâu, có thể tạo ra cái phong tục như thế này.
"Két.." Một tiếng,
Cánh cửa gỗ lim được mỏ ra,
Trong lúc này bên ngoài các gia trưởng chờ đợi nổi trận "Hung thú", xông thẳng vào bên trong.
Nữ thi đi đầu gương mẫu xông lên trước, Hứa Thanh Lãng đi theo sau một đôi vợ chồng kia, rất nhiều Triệu Tử Long đang ở trong tư thế sẵn sàng.
Chu Trạch không tham gia náo nhiệt, anh ta ngồi xổm ở ngoài cửa hút thuốc.
Rút lấy rút, Chu trạch đột nhiên tàn thuốc trong tay mình giật mình dập tắt.
Chu Trạch một lần nữa chọn, nhưng kế tiếp rút, lại một lần trở lên không có tưu một vị lên.
"Ha ha." Chu Trạch đem tàn thuốc ném đi, nhìn xung quanh, anh ta không hiểu,đã biết điếu thuốc, bị người coi như hương khói cũng phụng.
Bỏ qua mùi thơm ngát, không để ý tới vật phẩm.
Một mình ngồi và hút điếu thuốc trong miệng của mình,
Cũng không biết là cái kia là đường Ngưu Quỷ Xà Thần.
Chu Tạch tự nhiên mất đi điếu thuốc phẫn nộ "Được, lại dám giật lấy thuốc của lão tử.", nửa tháng trước hắn còn là người nhập cư trái phép, chỉ mới thành quỷ sai nửa tháng sau này,
Một chút không có "Gà chó lên trời" cùng với "Đường này là ta khai mở".
"Bịch!"
Một tiếng chuông vang lên,
Chuyện này vào ban đêm, đột ngột như vậy, cũng hơi chói tai.
Chu Trạch nhìn theo tiếng sang,
Trong vườn hoa văn miếu, bước ra một người dáng thấp bé Chu Nho lão già, cầm một cái chiêng, trong miệng ngậm một điếu thuốc, sôi nổi đi ra ngoài Ông gi.
Lão già đặc biệt nhìn sang Chu Trạch một cái, miệng mở ra, phun ra một vòng khói thuốc, giống như cám ơn Chu Trạch vì điếu thuốc.
Chu Trạch cũng cười,
Trong tay còn những điếu thuốc còn lại, anh ta bật lửa, chỉ còn để lại một điếu thuốc.
Rất nhanh, đặt ở trên mặt đất thì tất cả điều đã dập tắt, lão già Chu Nho càng vui mừng, nhìn hậu bối hành xử rất thích, cái túi nhỏ bên trong phình lền, cần đổ đầy xì gà.
Lão già Chu Nho đánh chiêng mở đường,
Đột nhiên sau lưng, có một đám người đi tới.
Không phải các gia trưởng vào văn miếu,
Mà là một đám ăn mặc quỷ dị nhân.
Phía trước có vài thứ, quạt lông khăn chít đầu, vẻ mặt có vẻ hôi bại, đi theo lão già chậm rãi đi lên phía trước.
Phía sau còn có hai bím tóc, ánh mắt đờ đẫn, đi theo lão già tiến lên phía trước.
Về sau một số người, quần áo và trang sức có chút hiện đại, nếu so với học sinh phổ thông cũng không có gì khác nhau.
Hơn hết sắc mặt họ có chút tái nhợt bi thảm, có đầu lâu bị vỡ vụn.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Chu Trạch liền phân tích những người phía sau một là uống thuốc độc chết, hoặc là nhảy lầu chết.
Trong đó, Chu Trạch thấy có một người quen mắt, dường như mấy năm trước đổi mới đã thấy qua hình của hắn, bởi vì sự thay dổi thất thường của kỳ thì, quá áp lực, nên đã nhảy lầu tự sát.
Lão già Chu Nho gõ chiêng đi lên phía trước, sau lưng bọn "Thư sinh" như những con rối cùng đi theo tiến lên,
Bọn họ giống như đội ngũ biểu tình cùng nhau.
Vòng quanh văn miếu.
Mà lân cận người đi đường,
Ngoại trừ Chu Trạch, không ai nhìn thấy bọn họ.
"Bịch!"
Một tiếng chiêng vang,
"Ổn định không cần khung cao ốc, bên trong tự có Hoàng Kim Ốc!" Chu Nho giọng khàn khàn quát.
"Ầm!"
Lại một tiếng chuông vang lên,
"Cưới vợ cũng không cần thận thù vô lương môi, trong sách tự có Nhan Như Ngọc!"
Chu Nho tiếp tục hô.
Vòng văn miếu đi ba vòng,
Lúc này đội ngũ quỷ dữ đã không thấy tăm hơi.
Chốc lát,
Thắp hương xong các gia trưởng bắt đầu từ bên trong đi ra,
Gương mặt bọn họ thõa mãn,
Mang theo chờ đợi,
Mang theo cờ vọng Thành Long tha thiết.
Bình luận facebook