Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-83
Chương 83: Cuộc truy đuổi vào ban ngày
Xe cảnh sát và xe cứu thương đã tới.
Đương nhiên. Xa cứu thương dù có tới hay không tới cũng không có ý nghĩa gì trong trường hợp này nữa.
Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng ngồi xổm ở phía đối diện cửa hàng xảy ra án mạng. Người tò mò đến đây xem đứng chật cứng.
Hứa Thanh Lãng vừa mới bình tĩnh lại một chút sau sự việc hồi nãy. Bây giờ, ta anh ta vẫn còn run run. Hứa Thanh Lãng không sợ ma, anh ta cũng rất thường xuyên nhìn thấy ma nhưng sự việc lúc nãy không đơn thuần là sợ hay không sợ, mà nói diễn ra rất nhanh, rất hãi hùng.
Trước đó Hứa Thanh Lãng còn ngồi chậm rãi thưởng thức món mì hoành thánh của "tiệm đối thủ", tự nhiên cái đầu của cô gái rơi xuống như châm biếm anh ta vậy. Thật kích thích!
"Chuyện này dọa người ta sợ chết thôi."
Một lát sau, Hứa Thanh Lãng mới lấy lại được chút tinh thần, đồng thời lại hỏi:
"Quạt trần này sắc đến mức có thể cắt được cổ người sao?"
Chu Trạch lắc đầu: "Về lý thuyết mà nói thì đó là điều không thể, nặng nhất là chỉ bị thương phần mềm thôi."
"Vậy lần này chính là vượt quá phạm vi lý thuyết?"
"Cứ xem là vậy đi. Kiếp trước khi tôi là bác sĩ, tôi đã từng xử lý vết thương do quạt trần gây ra giúp một bệnh nhân, nhưng tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện quạt trần cắt đứt đầu bao giờ cả."
Lưỡi của cái quạt trần lúc nãy sắc như cái dao ở thời cổ đại vậy, sắc như những cái đao dùng để chém đầu ngày xưa, chỉ cần sượt qua là đầu đã rơi xuống.
"Chu Trạch, tôi cảm thấy nơi này phong thủy không tốt lắm."
"Ở đây rất tốt." Chu Trạch nói.
"Haha, anh nói sao…" Hứa Thanh Lãng trợn mắt nhìn.
"Trên thực tế, những việc không may mắn xảy ra ở khắp mọi nơi. Trong chuyện này, xem như cô gái kia chưa được may mắn.
Cũng giống như khi anh lấy một trang sách và bặm môi lên trên đó, nếu không may mắn sẽ làm cho trang sách bị rách. Hay như việc anh không may ăn phải cà chua bị tẩm thuốc chẳng hạn."
"Nhưng ăn ít thì tôi không thể bị chết được."
"Nếu ăn đến bốn tấn, lượng độc sẽ đủ làm chết người."
"..." Hứa Thanh Lãng.
"Anh ăn bất cứ thứ gì nhiều đến bốn tấn thì anh cũng chết thôi." Hứa Thanh Lãng thấp giọng, quát lớn.
"Chà, chúng ta ở hiện trường lúc xảy ra án mạng lúc nãy, chúng ta cũng nên đến chỗ cảnh sát để lấy lời khai.
Hồi trước, chúng ta cũng đã nhìn thấy án mạng và cho lời khai một lần, lần này anh vội vàng cái gì.
Anh đem Conan trong con người anh ra như anh nói lần trước đi."
"Hôm nay thực sự rất xui xẻo. Tôi đến đây với tâm trạng vô cùng háo hức, ai biết sẽ phát sinh ra chuyện này." Hứa Thanh Lãng thả điếu thuốc xuống và đạp đạp cho thuốc tắt hẳn.
"Tôi còn tưởng anh sẽ cảm thấy hạnh phúc vì bớt đi được một đối thủ cạnh tranh chứ."
"Anh nói những lời này mà nghe được sao, cô bé ấy mới chết không bao lâu."
"Ồ, anh nói cô ấy vừa mới chết, thế theo anh, hồn của người mới chết có thể bay ra không?"
Nói xong, Chu Trạch chỉ vào chỗ cửa của tiệm mỳ, có một cô gái mặc áo len màu vàng đang đứng đó.
Cô ấy trông khác với cô gái đã chết lúc nãy. Cơ thể của cô ấy trong mảnh khảnh và cao ráo, nhất là đôi chân kia, thực sự rất dài và rất đẹp.
"Tất nhiên, nếu cô ấy có đầu, thì trông cô ấy còn đẹp hơn nữa."
"Cái này....." Hứa Thanh Lãng sững sờ.
Kể cả là một cái chết đầy oan khuất thì cũng phải đợi bảy ngày để trở thành ma. Không phải cứ chết rồi sẽ trở thành ma, điều này còn phụ thuộc vào may mắn. Trong một nghìn người chết, chỉ có một người mới có thể ở lại dương gian.
"Tôi đã nói rồi, làm sao quạt trần có thể cắt đầu người được cơ chứ." Chu Trạch đứng lên và đi đến chỗ cô gái áo vàng đang đứng."
"Cô gái đã chết kia, ít ra cũng phải hỏi được nguyên nhân làm cô ấy chết!"
"Ah…."
Chu Trạch vô thức đưa tay đặt lên ngực. Ngực của anh đang đau một cách dữ dội.
Vì công trạng, vì công trạng, tôi làm thế này là vì công trạng của mình thôi!
Hôm qua, khi dẫn được Trần Trạch Sinh xuống địa ngục, công trạng của Chu Trạch đã tăng từ 8% lên 10%. Thu phục một con ma chỉ được 1-2%, nếu muốn trở thành quỷ sai chính thức không biết phải đợi đến lúc nào.
Được làm việc này thật tốt, có thể bắt ma, thậm chí còn có thế giết người nữa.
Đáng giá!
Khi Chu Trạch vừa thay đổi mạch suy nghĩ,
Lập tức ngực anh không còn đau nữa.
Hứa Thanh Lãng cũng đi theo Chu Trạch tới chỗ cô gái kia. Chỉ mới len vào đám đông, Hứa Thanh Lãng đã choáng váng đầu óc và đột nhiên ngã xuống, nằm sõng soài trên mặt đất.
"Này…."
Chỗ lòng bàn tay chống xuống đất khi bị ngã xuống đã xước ra, tạo thành một vết thương lớn và chảy máu.
Hứa Thanh Lãng ngay lập tức đứng lên, bao quanh anh là biển người đến hóng chuyện, phía kia còn có cảnh sát đứng xếp hàng nhưng không thấy Chu Trạch và cô gái không đầu kia đâu.
Hứa Thanh Lãng có chút sững sờ,
Mặt trời có vẻ chói hơn, bầu không khí xung quanh anh trở nên ngột ngạt làm anh rất khó thở.
Anh hơi hoang mang, cũng có chút chột dạ.
Mặc dù đạo hạnh của anh không cao nhưng cũng không phải quá thấp. Hứa Thanh Lãng không phải sợ hãi vì con ma không đầu nhưng bây giờ trong lòng anh trào dâng một loại cảm xúc bất an đến khó tả, không thể kìm nén được.
Anh bắt đầu tìm kiếm và đi lách qua đám đông. Anh đang tìm Chu Trạch, anh tìm cả cô gái không đầu kia nữa. Hứa Thanh Lãng cảm thấy rằng, chỉ cần tìm thấy một trong số họ, anh sẽ thoát khỏi được cảm giác bất an lúc này.
Tìm kiếm,
Lại tiếp tục tìm kiếm…
Mồ hôi trên trán và từ cơ thể của Hứa Thanh Lãng đã đổ ra rất nhiều, bờ môi của anh cũng có cảm giác khô nứt, ánh nắng mặt trời càng lúc càng trở nên chói chang, chói chang đến khó chịu.
"Răng rắc..."
Một âm thanh giòn vang phát ra từ phía sau của Hứa Thanh Lãng. Anh vô thức đẩy đám đông ra và đi về phía đó.
Hứa Thanh Lãng đi đến cửa một quán mì,
Anh thấy Chu Trạch đang ngồi trong đó.
"Anh ở đây sao, tôi đã tìm anh mãi!"
Hứa Thanh Lãng gần như bật khóc vì vui sướng. Sự bối rối và tuyệt vọng mà anh vừa trải qua thật khó diễn tả bằng lời, như một người bị nhốt vào cơn ác mộng của chính mình vậy.
Không có cảm giác bắt đầu,
Cũng không có cảm giác kết thúc.
Hứa Thanh Lãng chạy đến bên Chu Trạch, anh rất phấn khích.
Trên thực tế, Hứa Thanh Lãng không phải là một người đồng tính, giới tính của anh vẫn là trai thẳng như bình thường, đơn giản là ông trời đã định tính cách sai cho anh ta. Có đôi khi chính anh ta cũng nhập gia tùy tục, nhiều việc không để trong lòng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, vào lúc này, khi Hứa Thanh Lãng nhìn thấy Chu Trạch,
Anh ta đã rất vui!
Như thể một người trên sa mạc tìm được một ốc đảo; một người đói đến rã ruột có được một ổ bánh mỳ.
Hứa Thanh Lãng nhào tới và mở rộng vòng tay của mình.
Anh thấy Chu Trạch cũng đứng lên,
Sau đó, anh nhìn thấy trên đỉnh đầu Chu Trạch có chiếc quạt trần,
Chiếc quạt đang quay,
Quay rất nhanh.
Khuôn mặt Hứa Thanh Lãng lộ rõ vẻ kinh hoàng. Anh muốn gọi Chu Trạch cùng chạy,
Nhưng thân thể của anh vì quán tính đã chạy liền về phía trước
Lúc đó anh như nhìn thấy được kết cục của mình,
Chu Trạch sẽ ôm anh,
Rồi sau đó nhấc bổng anh lên,
Sau đó đầu của anh,
Răng rắc….
Lăn lông lốc như quả bóng.
Nhưng Hứa Thanh Lãng lại không thấy hai cánh tay của Chu Trạch,
Anh chỉ thấy Chu Trạch giơ chân lên.
"Bịch!"
Một cước tung ra,
Chu Trạch đạp vào bụng anh rất mạnh.
Hứa Thanh Lãng ngã nhoài xuống đất, mở mắt ra, anh thấy mình đang nằm bên vệ đường. Chiếc ô tô con vừa mới từ trước mặt anh lao đi,
Chu Trạch thì đang đứng trên vệ đường.
Cơ thể Hứa Thanh Lãng đổ mồ hôi lạnh, ướt nhẹp. Anh sờ lên trán của mình,
"Tôi đang ở đâu thế này?"
"Anh đã gần như bị xe cán chết." Chu Trạch chậm rãi nói, "Đúng vậy, hôm nay phong thủy không tốt cho lắm."
"Cô ta mạnh như thế sao?" Hứa Thanh Lãng thở dài nhẹ nhõm.
"Cô ta hẳn là cảm nhận được cô ta đang bị chúng ta theo dõi. Cho nên, đối phó với cô gái này thực không đơn giản. Nếu tôi không kịp thời ra tay, chắc mạng sống của anh cũng không giữ được rồi."
"Cô ta là dạng quỷ gì?
Anh đã gặp cô ta chưa?"
Hứa Thanh Lãng vừa lắc đầu vừa hỏi.
"Tôi đã gặp qua." Chu Trạch thở dài. "Cô ấy băng qua đường để đi đến trung tâm mua sắm ở phía đối diện, anh ngồi ở đây nhé, tôi sẽ đi một mình."
"Cô ta đã suýt giết tôi, anh không được bỏ qua đâu đấy!"
Hứa Thanh Lãng đứng dậy, phủi bụi trên quần áo và nói:
"Tôi sẽ trở về để nấu ăn, sau khi anh thu phục cô ấy, anh hãy trở về nhà ăn tối nha."
Chu Trạch gật đầu. Hôm qua vị cha xứ kia trông có gì đó là lạ. Bây giờ chính anh đứng ở khu phố này, anh mới hiểu được.
Đèn xanh,
Chu Trạch vẫy tay và đi qua đường để đến trung tâm mua sắm phía đối diện. Khi vào trong đó, Chu Trạch tiếp tục đi tìm cô gái không đầu kia.
Kỳ thật, Chu Trạch đôi khi cảm thấy rất phiền muộn. Lắm lúc năng lực của anh rất lớn, có thể trị được Bạch Oanh Oanh,
Nhưng có một số lúc, anh lại rất "gà".
Chu Trạch là một người có nhiều năng lực, nhưng năng lực đó lại không phù hợp trong nhiều trường hợp khác nhau. Ví dụ như lúc này đây, sau khi người phụ nữ không đầu đi vào trung tâm thương mại đông đúc, anh đã thực sự bị mất phương hướng.
Hơn nữa, Chu Trạch cảm thấy cô ta không phải là một con ma bình thường. Cô ta có thể giữa ban ngày ban mặt ra tay giết người, tại biển người lại có thể sử dụng ảo ảnh làm Hứa Thanh Lãng suýt bị xe đụng trúng.
Một con ma bình thường không thể nào làm những chuyện này được.
Lúc này, Chu Trạch bất ngờ thấy một cô gái mặc áo len màu vàng đứng ở phía đối diện. Nhưng cô ấy có đầu, trên mặt có một chút tàn nhang.
Chu Trạch đi đến, nhưng anh lại thấy nhiều phụ nữ mặc áo len vàng khác đang đứng ở nhiều chỗ khác nhau trong siêu thị.
Chu Trạch nhận ra rằng áo len màu vàng chính là đồng phục của những cô gái bán hàng ở đây
thế này thì làm sao tìm được cô ta đây!
Chu Trạch đi tới tủ lạnh, lấy một chai nước ra và mở nắp uống.
"Thưa anh, đồ ở đây phải trả tiền trước khi sử dụng." Một nữ nhân viên bán hàng mặc chiếc áo len màu vàng đến để nhắc nhở anh.
Cô ấy còn rất trẻ, trông như một nhân viên đi làm việc bán thời gian.
"Tôi xin lỗi." Chu Trạch lấy từ trong túi ra mười tệ và đưa cho cô ấy. "Cô có thể trả tiền chai nước này giúp tôi được không?"
Sau đó, Chu Trạch đưa tay và siết chặt khuôn mặt của cô gái.
Anh muốn xác nhận xem,
Đó có phải là một cái đầu thật không.
Cô gái giận dữ và hét lên với Chu Trạch: "Anh làm cái gì thế?"
Cô ấy cầm mười tệ, chai nước đó chỉ có hai tệ nên số tiền dư lại còn tám tệ,
Chỉ với số tiền đó thôi mà bạn lại làm những gì bạn muốn,
Sàm sỡ cả con gái nhà lành,
Thực không có liêm sỉ nữa rồi!
"Xin lỗi." Chu Trạch nói xong liền ngồi xổm xuống.
Cô gái muốn kêu bảo vệ đến bắt anh, nhưng sau khi thấy Chu Trạch làm hành động này, cô đã thở dài rồi đem tiền đến quầy để thanh toán.
Chu Trạch duỗi tay ra, móng tay anh bắt đầu mọc dài. Anh cắm móng tay của mình xuống đất.
Tôi không tin,
Tôi không tìm được cô!
Một làn khí đen từ móng tay Chu Trạch bay ra rồi đi thẳng xuống mặt đất,
Sau đó,
Chu Trạch thấy bên cạnh mình xuất hiện những dấu chân lạ màu đen,
Dấu chân ngày càng được kéo dài,
Kéo đến chỗ cô nhân viên bán hàng đang đứng thanh toán tiền nước cho anh.
Xe cảnh sát và xe cứu thương đã tới.
Đương nhiên. Xa cứu thương dù có tới hay không tới cũng không có ý nghĩa gì trong trường hợp này nữa.
Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng ngồi xổm ở phía đối diện cửa hàng xảy ra án mạng. Người tò mò đến đây xem đứng chật cứng.
Hứa Thanh Lãng vừa mới bình tĩnh lại một chút sau sự việc hồi nãy. Bây giờ, ta anh ta vẫn còn run run. Hứa Thanh Lãng không sợ ma, anh ta cũng rất thường xuyên nhìn thấy ma nhưng sự việc lúc nãy không đơn thuần là sợ hay không sợ, mà nói diễn ra rất nhanh, rất hãi hùng.
Trước đó Hứa Thanh Lãng còn ngồi chậm rãi thưởng thức món mì hoành thánh của "tiệm đối thủ", tự nhiên cái đầu của cô gái rơi xuống như châm biếm anh ta vậy. Thật kích thích!
"Chuyện này dọa người ta sợ chết thôi."
Một lát sau, Hứa Thanh Lãng mới lấy lại được chút tinh thần, đồng thời lại hỏi:
"Quạt trần này sắc đến mức có thể cắt được cổ người sao?"
Chu Trạch lắc đầu: "Về lý thuyết mà nói thì đó là điều không thể, nặng nhất là chỉ bị thương phần mềm thôi."
"Vậy lần này chính là vượt quá phạm vi lý thuyết?"
"Cứ xem là vậy đi. Kiếp trước khi tôi là bác sĩ, tôi đã từng xử lý vết thương do quạt trần gây ra giúp một bệnh nhân, nhưng tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện quạt trần cắt đứt đầu bao giờ cả."
Lưỡi của cái quạt trần lúc nãy sắc như cái dao ở thời cổ đại vậy, sắc như những cái đao dùng để chém đầu ngày xưa, chỉ cần sượt qua là đầu đã rơi xuống.
"Chu Trạch, tôi cảm thấy nơi này phong thủy không tốt lắm."
"Ở đây rất tốt." Chu Trạch nói.
"Haha, anh nói sao…" Hứa Thanh Lãng trợn mắt nhìn.
"Trên thực tế, những việc không may mắn xảy ra ở khắp mọi nơi. Trong chuyện này, xem như cô gái kia chưa được may mắn.
Cũng giống như khi anh lấy một trang sách và bặm môi lên trên đó, nếu không may mắn sẽ làm cho trang sách bị rách. Hay như việc anh không may ăn phải cà chua bị tẩm thuốc chẳng hạn."
"Nhưng ăn ít thì tôi không thể bị chết được."
"Nếu ăn đến bốn tấn, lượng độc sẽ đủ làm chết người."
"..." Hứa Thanh Lãng.
"Anh ăn bất cứ thứ gì nhiều đến bốn tấn thì anh cũng chết thôi." Hứa Thanh Lãng thấp giọng, quát lớn.
"Chà, chúng ta ở hiện trường lúc xảy ra án mạng lúc nãy, chúng ta cũng nên đến chỗ cảnh sát để lấy lời khai.
Hồi trước, chúng ta cũng đã nhìn thấy án mạng và cho lời khai một lần, lần này anh vội vàng cái gì.
Anh đem Conan trong con người anh ra như anh nói lần trước đi."
"Hôm nay thực sự rất xui xẻo. Tôi đến đây với tâm trạng vô cùng háo hức, ai biết sẽ phát sinh ra chuyện này." Hứa Thanh Lãng thả điếu thuốc xuống và đạp đạp cho thuốc tắt hẳn.
"Tôi còn tưởng anh sẽ cảm thấy hạnh phúc vì bớt đi được một đối thủ cạnh tranh chứ."
"Anh nói những lời này mà nghe được sao, cô bé ấy mới chết không bao lâu."
"Ồ, anh nói cô ấy vừa mới chết, thế theo anh, hồn của người mới chết có thể bay ra không?"
Nói xong, Chu Trạch chỉ vào chỗ cửa của tiệm mỳ, có một cô gái mặc áo len màu vàng đang đứng đó.
Cô ấy trông khác với cô gái đã chết lúc nãy. Cơ thể của cô ấy trong mảnh khảnh và cao ráo, nhất là đôi chân kia, thực sự rất dài và rất đẹp.
"Tất nhiên, nếu cô ấy có đầu, thì trông cô ấy còn đẹp hơn nữa."
"Cái này....." Hứa Thanh Lãng sững sờ.
Kể cả là một cái chết đầy oan khuất thì cũng phải đợi bảy ngày để trở thành ma. Không phải cứ chết rồi sẽ trở thành ma, điều này còn phụ thuộc vào may mắn. Trong một nghìn người chết, chỉ có một người mới có thể ở lại dương gian.
"Tôi đã nói rồi, làm sao quạt trần có thể cắt đầu người được cơ chứ." Chu Trạch đứng lên và đi đến chỗ cô gái áo vàng đang đứng."
"Cô gái đã chết kia, ít ra cũng phải hỏi được nguyên nhân làm cô ấy chết!"
"Ah…."
Chu Trạch vô thức đưa tay đặt lên ngực. Ngực của anh đang đau một cách dữ dội.
Vì công trạng, vì công trạng, tôi làm thế này là vì công trạng của mình thôi!
Hôm qua, khi dẫn được Trần Trạch Sinh xuống địa ngục, công trạng của Chu Trạch đã tăng từ 8% lên 10%. Thu phục một con ma chỉ được 1-2%, nếu muốn trở thành quỷ sai chính thức không biết phải đợi đến lúc nào.
Được làm việc này thật tốt, có thể bắt ma, thậm chí còn có thế giết người nữa.
Đáng giá!
Khi Chu Trạch vừa thay đổi mạch suy nghĩ,
Lập tức ngực anh không còn đau nữa.
Hứa Thanh Lãng cũng đi theo Chu Trạch tới chỗ cô gái kia. Chỉ mới len vào đám đông, Hứa Thanh Lãng đã choáng váng đầu óc và đột nhiên ngã xuống, nằm sõng soài trên mặt đất.
"Này…."
Chỗ lòng bàn tay chống xuống đất khi bị ngã xuống đã xước ra, tạo thành một vết thương lớn và chảy máu.
Hứa Thanh Lãng ngay lập tức đứng lên, bao quanh anh là biển người đến hóng chuyện, phía kia còn có cảnh sát đứng xếp hàng nhưng không thấy Chu Trạch và cô gái không đầu kia đâu.
Hứa Thanh Lãng có chút sững sờ,
Mặt trời có vẻ chói hơn, bầu không khí xung quanh anh trở nên ngột ngạt làm anh rất khó thở.
Anh hơi hoang mang, cũng có chút chột dạ.
Mặc dù đạo hạnh của anh không cao nhưng cũng không phải quá thấp. Hứa Thanh Lãng không phải sợ hãi vì con ma không đầu nhưng bây giờ trong lòng anh trào dâng một loại cảm xúc bất an đến khó tả, không thể kìm nén được.
Anh bắt đầu tìm kiếm và đi lách qua đám đông. Anh đang tìm Chu Trạch, anh tìm cả cô gái không đầu kia nữa. Hứa Thanh Lãng cảm thấy rằng, chỉ cần tìm thấy một trong số họ, anh sẽ thoát khỏi được cảm giác bất an lúc này.
Tìm kiếm,
Lại tiếp tục tìm kiếm…
Mồ hôi trên trán và từ cơ thể của Hứa Thanh Lãng đã đổ ra rất nhiều, bờ môi của anh cũng có cảm giác khô nứt, ánh nắng mặt trời càng lúc càng trở nên chói chang, chói chang đến khó chịu.
"Răng rắc..."
Một âm thanh giòn vang phát ra từ phía sau của Hứa Thanh Lãng. Anh vô thức đẩy đám đông ra và đi về phía đó.
Hứa Thanh Lãng đi đến cửa một quán mì,
Anh thấy Chu Trạch đang ngồi trong đó.
"Anh ở đây sao, tôi đã tìm anh mãi!"
Hứa Thanh Lãng gần như bật khóc vì vui sướng. Sự bối rối và tuyệt vọng mà anh vừa trải qua thật khó diễn tả bằng lời, như một người bị nhốt vào cơn ác mộng của chính mình vậy.
Không có cảm giác bắt đầu,
Cũng không có cảm giác kết thúc.
Hứa Thanh Lãng chạy đến bên Chu Trạch, anh rất phấn khích.
Trên thực tế, Hứa Thanh Lãng không phải là một người đồng tính, giới tính của anh vẫn là trai thẳng như bình thường, đơn giản là ông trời đã định tính cách sai cho anh ta. Có đôi khi chính anh ta cũng nhập gia tùy tục, nhiều việc không để trong lòng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, vào lúc này, khi Hứa Thanh Lãng nhìn thấy Chu Trạch,
Anh ta đã rất vui!
Như thể một người trên sa mạc tìm được một ốc đảo; một người đói đến rã ruột có được một ổ bánh mỳ.
Hứa Thanh Lãng nhào tới và mở rộng vòng tay của mình.
Anh thấy Chu Trạch cũng đứng lên,
Sau đó, anh nhìn thấy trên đỉnh đầu Chu Trạch có chiếc quạt trần,
Chiếc quạt đang quay,
Quay rất nhanh.
Khuôn mặt Hứa Thanh Lãng lộ rõ vẻ kinh hoàng. Anh muốn gọi Chu Trạch cùng chạy,
Nhưng thân thể của anh vì quán tính đã chạy liền về phía trước
Lúc đó anh như nhìn thấy được kết cục của mình,
Chu Trạch sẽ ôm anh,
Rồi sau đó nhấc bổng anh lên,
Sau đó đầu của anh,
Răng rắc….
Lăn lông lốc như quả bóng.
Nhưng Hứa Thanh Lãng lại không thấy hai cánh tay của Chu Trạch,
Anh chỉ thấy Chu Trạch giơ chân lên.
"Bịch!"
Một cước tung ra,
Chu Trạch đạp vào bụng anh rất mạnh.
Hứa Thanh Lãng ngã nhoài xuống đất, mở mắt ra, anh thấy mình đang nằm bên vệ đường. Chiếc ô tô con vừa mới từ trước mặt anh lao đi,
Chu Trạch thì đang đứng trên vệ đường.
Cơ thể Hứa Thanh Lãng đổ mồ hôi lạnh, ướt nhẹp. Anh sờ lên trán của mình,
"Tôi đang ở đâu thế này?"
"Anh đã gần như bị xe cán chết." Chu Trạch chậm rãi nói, "Đúng vậy, hôm nay phong thủy không tốt cho lắm."
"Cô ta mạnh như thế sao?" Hứa Thanh Lãng thở dài nhẹ nhõm.
"Cô ta hẳn là cảm nhận được cô ta đang bị chúng ta theo dõi. Cho nên, đối phó với cô gái này thực không đơn giản. Nếu tôi không kịp thời ra tay, chắc mạng sống của anh cũng không giữ được rồi."
"Cô ta là dạng quỷ gì?
Anh đã gặp cô ta chưa?"
Hứa Thanh Lãng vừa lắc đầu vừa hỏi.
"Tôi đã gặp qua." Chu Trạch thở dài. "Cô ấy băng qua đường để đi đến trung tâm mua sắm ở phía đối diện, anh ngồi ở đây nhé, tôi sẽ đi một mình."
"Cô ta đã suýt giết tôi, anh không được bỏ qua đâu đấy!"
Hứa Thanh Lãng đứng dậy, phủi bụi trên quần áo và nói:
"Tôi sẽ trở về để nấu ăn, sau khi anh thu phục cô ấy, anh hãy trở về nhà ăn tối nha."
Chu Trạch gật đầu. Hôm qua vị cha xứ kia trông có gì đó là lạ. Bây giờ chính anh đứng ở khu phố này, anh mới hiểu được.
Đèn xanh,
Chu Trạch vẫy tay và đi qua đường để đến trung tâm mua sắm phía đối diện. Khi vào trong đó, Chu Trạch tiếp tục đi tìm cô gái không đầu kia.
Kỳ thật, Chu Trạch đôi khi cảm thấy rất phiền muộn. Lắm lúc năng lực của anh rất lớn, có thể trị được Bạch Oanh Oanh,
Nhưng có một số lúc, anh lại rất "gà".
Chu Trạch là một người có nhiều năng lực, nhưng năng lực đó lại không phù hợp trong nhiều trường hợp khác nhau. Ví dụ như lúc này đây, sau khi người phụ nữ không đầu đi vào trung tâm thương mại đông đúc, anh đã thực sự bị mất phương hướng.
Hơn nữa, Chu Trạch cảm thấy cô ta không phải là một con ma bình thường. Cô ta có thể giữa ban ngày ban mặt ra tay giết người, tại biển người lại có thể sử dụng ảo ảnh làm Hứa Thanh Lãng suýt bị xe đụng trúng.
Một con ma bình thường không thể nào làm những chuyện này được.
Lúc này, Chu Trạch bất ngờ thấy một cô gái mặc áo len màu vàng đứng ở phía đối diện. Nhưng cô ấy có đầu, trên mặt có một chút tàn nhang.
Chu Trạch đi đến, nhưng anh lại thấy nhiều phụ nữ mặc áo len vàng khác đang đứng ở nhiều chỗ khác nhau trong siêu thị.
Chu Trạch nhận ra rằng áo len màu vàng chính là đồng phục của những cô gái bán hàng ở đây
thế này thì làm sao tìm được cô ta đây!
Chu Trạch đi tới tủ lạnh, lấy một chai nước ra và mở nắp uống.
"Thưa anh, đồ ở đây phải trả tiền trước khi sử dụng." Một nữ nhân viên bán hàng mặc chiếc áo len màu vàng đến để nhắc nhở anh.
Cô ấy còn rất trẻ, trông như một nhân viên đi làm việc bán thời gian.
"Tôi xin lỗi." Chu Trạch lấy từ trong túi ra mười tệ và đưa cho cô ấy. "Cô có thể trả tiền chai nước này giúp tôi được không?"
Sau đó, Chu Trạch đưa tay và siết chặt khuôn mặt của cô gái.
Anh muốn xác nhận xem,
Đó có phải là một cái đầu thật không.
Cô gái giận dữ và hét lên với Chu Trạch: "Anh làm cái gì thế?"
Cô ấy cầm mười tệ, chai nước đó chỉ có hai tệ nên số tiền dư lại còn tám tệ,
Chỉ với số tiền đó thôi mà bạn lại làm những gì bạn muốn,
Sàm sỡ cả con gái nhà lành,
Thực không có liêm sỉ nữa rồi!
"Xin lỗi." Chu Trạch nói xong liền ngồi xổm xuống.
Cô gái muốn kêu bảo vệ đến bắt anh, nhưng sau khi thấy Chu Trạch làm hành động này, cô đã thở dài rồi đem tiền đến quầy để thanh toán.
Chu Trạch duỗi tay ra, móng tay anh bắt đầu mọc dài. Anh cắm móng tay của mình xuống đất.
Tôi không tin,
Tôi không tìm được cô!
Một làn khí đen từ móng tay Chu Trạch bay ra rồi đi thẳng xuống mặt đất,
Sau đó,
Chu Trạch thấy bên cạnh mình xuất hiện những dấu chân lạ màu đen,
Dấu chân ngày càng được kéo dài,
Kéo đến chỗ cô nhân viên bán hàng đang đứng thanh toán tiền nước cho anh.
Bình luận facebook