Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phòng Trọ Ba Người - Chương 08
Dạo này, Nhiệm đã thôi đòi chiếm cứ khung cửa sổ mở sang nhà Sương nữa. Bây giờ, túc trực ở "vị trí chiến đấu" đó là Chuyên. Tiếng chổi quét sân sáng sớm của Sương lâu nay đã trở thành tiếng đồng hồ báo thức đối với anh.
Sau khi rửa mặt và diện quần áo tươm tất, Chuyên phóc lại bên cửa sổ ngó xuống, chờ Sương... ngó lên, cười một cái.
Sương biết tất cả những điều đó, nhưng không phải lúc nào cô cũng đáp lại sự chờ đợi của Chuyên. Những khi giận nhau với Chuyên (khi đã yêu nhau hình như con người ta lại giận nhau nhiều hơn!), Sương không thèm liếc lên cửa sổ lấy một cái. Mặc cho Chuyên huýt sáo, nhăn nhó, năn nỉ đủ kiểu, Sương vẫn cắm cúi quét sân, ra vẻ ta đây khoái nhìn... đống rác hơn là nhìn bản mặt Chuyên và sau khi kết thúc công việc, cô bỏ vào nhà một mạch, lạnh lùng, sắt đá, Chuyên đành thở dài quay vô.
Gặp những dịp "may mắn" như vậy, Nhiệm không bao giờ bỏ lỡ thời cơ bày tỏ sự "khó ưa" của mình. Anh reo lên khoái chí:
- Đã quá đã!
Và lập tức cao giọng ngâm thơ theo thói quen:
- "Chuyên" chỉ là người mơ ước thôi
Là người mơ ước hão, than ôi!
Bị Sương "tẩy chay", Chuyên đã phát cáu, giờ lại bị Nhiệm lấy thơ Thế Lữ ra "xỏ", Chuyên hầm hầm:
- Quá đủ rồi nghen! Tao không có chọc gì mày à!
Mặt Nhiệm vẫn nhơn nhơn:
- Chưa đủ đâu! Còn câu này của Chế Lan Viên nữa. Hay không thua gì câu kia: "Tôi có chờ đâu có đợi đâu. Đem chi "Chuyên" lại gợi thêm sầu. Với tôi..."
Nhiệm chưa đọc dứt câu, Chuyên đã cầm lên cái gạt tàn khiến Nhiệm vội vã chộp cuốn tập trên bàn phóng lẹ ra cửa, bỏ quên cả cây viết nằm giữa đống sách.
Nhưng những màn "giận nhau bên cửa sổ" như vậy xảy ra không nhiều. Thường thì cuộc đối thoại trong... tiếng chổi đệm của Chuyên và Sương diễn ra khá suôn sẻ, mặc dù xét cho cùng chẳng có gì hấp dẫn. Mẫn không biết trong những lần gặp nhau ở lớp học tiếng Anh ban đêm, Chuyên và Sương nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ "trữ tình" như thế nào, chứ còn những lúc... hẹn hò bên cửa sổ, hai người nói chuyện nghe phát chán.
Đại khái, Chuyên nói:
- Sáng nay trời mát quá hén Sương?
Sương đáp:
- Ừ.
- Mát hơn hôm qua nhiều.
- Chắc trời sắp mưa.
- Không mưa đâu!
- Biết đâu được!
Ngập ngừng một chút, Chuyên tiếp:
- Sáng nay Sương đi học không?
- Đi.
- Tôi cũng đi.
Những mẩu đối thoại vô duyên như vậy bao giờ cũng khiến Mẫn và Nhiệm che miệng cười hích hích. Nhưng Chuyên phớt lờ và tiếp tục say sưa "tâm sự" với người yêu:
- Tôi tìm được cho Sương cuốn sách đó rồi.
- Cuốn "Những vì sao" hả?
- Ừ.
- Tìm đâu hay vậy?
- Tìm trong thư viện. Tôi đi khắp các thư viện trong thành phố mới tìm ra.
- Cực quá hén?
- Ừ, cực ghê!
Chuyên đang kể công ngon lành với Sương thì Nhiệm nhô đầu ra cửa sổ, phá bĩnh:
- Hắn xạo đó! Cuốn sách đó do thằng Mẫn mượn giùm!
Thoáng thấy Nhiệm nhào tới, Chuyên tính xô ra nhưng không kịp, mặt nhăn như khỉ. Còn Nhiệm sau khi chơi trò "thọc gậy bánh xe" liền rút lui vô giữa phòng, đứng cười hềnh hệch.
Chuyên quắc mắt:
- Chơi trò gì mất nết vậy mày?
Nhiệm xoa xoa mái tóc rễ tre:
- Ai bảo mày lúc nào cũng chê tao ba hoa bốc phét! Bây giờ thấy mày bốc phét thì tao phải "chỉnh" chứ sao!
Chuyên phun nước bọt:
- Chỉnh cái con khỉ! Lúc nào chỉnh chẳng được lại nhằm ngay lúc "mùi mẫn"...
Nhiệm trề môi:
- Mùi mẫn! Tụi mày nói chuyện với nhau cứ y như hai tên bị tâm thần, nghe chán ngắt mà kêu mùi mẫn!
Chuyên nổi nóng:
- Tâm thần kệ tao, mày!
- Thì kệ mày chứ sao!
- Đã nói "kệ" thì không có chơi trò phá đám nữa à!
Nhưng Nhiệm chỉ nghiệm túc được vài bữa. Qua mấy ngày sau, anh vẫn chứng nào tật nấy. Hễ nghe Chuyên và Sương nói chuyện với nhau, tới chỗ nào hơi buồn cười là Nhiệm thấy ngứa miệng không chịu nổi. Thế nào anh cũng thò đầu ra chêm một câu ngang phè khiến Chuyên tức anh ách.
Mới đây, Chuyên "xạc" Nhiệm một trận nẩy lửa cũng do cái trò nghịch ngợm oái oăm đó của Nhiệm, lại đúng vào lúc Chuyên và Sương đang lục đục với nhau.
Buổi sáng, lúc chàng Roméo và nàng Juliette đang phát thanh chương trình hỏi đáp bên cửa sổ như thường lệ thì Mẫn thức dậy trước. Nằm nghe ngóng một hồi, Mẫn biết là hai anh chị đang giận nhau. Thực ra chỉ có nàng Juliette hờn giận, còn chàng Roméo vẫn đóng vai năn nỉ như xưa nay. Dường như từ khi ông Adam và bà Eva xuất hiện đến giờ, đàn ông và đàn bà thường được phân vai như vậy nên Mẫn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên về sự "xuống nước" với giọng điệu mỗi lúc một thiểu não của Chuyên.
Qua những lời thanh minh nỉ non của Chuyên, Mẫn đoán là Sương đang kết tội Chuyên mấy hôm nay đã nói chuyện hơi "trên mức tình cảm" với một cô gái nào đó trong lớp. Còn Chuyên thì vận dụng tất cả sự diễn cảm của giọng nói, hơi thở, ánh mắt và cả tiếng khịt mũi đứt khúc nữa để ra sức chứng minh rằng tất cả chỉ là sự tưởng tượng vô căn cứ của Sương, rằng cái cô gái kia đối với anh không là gì cả (chỗ này không hiểu do quýnh quáng hay là do muốn nhấn mạnh, Chuyên còn tương cả tiếng Anh "To me, she is nothing") và cuối cùng để chứng tỏ rằng nếu như cô gái kia có tình ý gì với anh thì đó là... việc riêng của cô ta, còn anh chỉ là một người ngây thơ vô tội chính cống, Chuyên bèn lên giọng ví von:
- Trong trường hợp này, cô ta là lưỡi câu, còn anh chỉ là con cá, anh đâu có biết gì...
Xui cho Chuyên, đúng lúc đó Nhiệm thức giấc. Chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cũng chẳng thấy hết mức độ nghiêm trọng của tình hình, vừa mở mắt ra, nghe Chuyên đang vung vít so sánh chuyện tình yêu với chuyện câu cá, Nhiệm đã thấy... nhột lỗ tai.
Thế là phóc một phát từ giường ra cửa sổ, tóc tai dựng đứng, mắt đầy ghèn, Nhiệm ngâm ông ổng:
- Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra?
Chuyên đẩy Nhiệm một cái khiến anh té bệt xuống sàn nhà, la oai oái:
- Bể đít tao, mày!
Chuyên nghiến răng:
- Kệ mày!
Không thèm ngó Nhiệm, Chuyên hấp tấp quay ra cửa sổ đúng lúc Sương xách chổi quay vào nhà. Anh quýnh quíu gọi:
- Sương!
Sương quay lại, mắt nheo nheo:
- Anh còn kêu tôi làm gì nữa! Anh Nhiệm nói vậy không đúng sao?
Chuyên chưa kịp mở miệng thì Sương đã chạy vọt vào nhà. Tiếng cánh cửa đóng "ầm" một phát như bom nổ khiến Chuyên cảm thấy cả lồng ngực rung rinh, trái tim muốn rớt ra ngoài.
Nhiệm nãy giờ vẫn ngồi dưới đất. Anh vừa xoa mông vừa bắt đầu hiểu ra mức độ tai hại của trò chơi không đúng chỗ của mình.
Sau khi Sương bỏ đi, Chuyên đứng thẫn thờ bên cửa sổ một hồi lâu, không nói không rằng. Dường như anh đang dõi mắt nhìn theo những đám mây hồng nhạt lững lờ trôi phía chân trời và bâng khuâng tự hỏi tại sao tình yêu của mình không được nhẹ nhàng, êm ái như đám mây kia.
Lát sau, Chuyên quay vào. Nhìn thấy Nhiệm, đôi mắt anh như tóe lửa. Nhưng anh vẫn cố kềm giọng, chỉ trách khéo:
- Hay quá hén!
Biết lỗi, Nhiệm im re, không cãi chày cãi cối như mọi khi. Chuyên vẫn tiếp tục giọng "ngọt mật chết ruồi": - Giỡn vậy "đã" chưa?
Nhiệm tặc lưỡi, không đáp.
Thái độ im lặng của Nhiệm không hiểu sao lại khiến Chuyên đâm nổi khùng. Từ nói "nhẹ" anh chuyển qua nói "nặng":
- Mày là cái thằng nhà báo... hại! Mày chỉ biết "phá" cho sướng cái miệng mày, còn người khác ra sao thì mặc kệ!
Nhiệm gãi đầu, ấp úng:
- Nhưng mà thoạt đầu tao đâu có biết...
Chuyên cắt ngang:
- Không biết thì im cái mồm lại cho người ta nhờ! Đã không biết mà còn cứ thò mũi vô...
Những lời lẽ "búa tạ" của Chuyên không làm cho Nhiệm tức giận. Anh cứ một mực nhận lỗi:
- Lần sau tao rút kinh nghiệm...
- Rút cái con khỉ! - Chuyên nhún vai - Mày nói câu đó bao nhiêu lần rồi mà tao có thấy mày rút gì đâu!
Nhiệm gật đầu, vẻ thành khẩn:
- Nhưng lần này tao sẽ rút.
Thấy Nhiệm xụi lơ, Chuyên cũng hết ham "xài xể", đành thở dài:
- Đợi mày rút cho được cái kinh nghiệm thì em Sương đã rút khỏi đời tao tự hồi tám hoánh nào rồi!
Nhiệm trố mắt:
- Gì dữ vậy?
- Chứ gì nữa! Khi nãy em đang giận tao, mày lại "phang" một câu sét đánh như vậy, kỳ này chắc em "thôi" tao luôn!
Trước tình cảnh... nghìn cân treo sợi tóc của Chuyên, Nhiệm tỏ vẻ áy náy:
- Nếu vậy, để tao đi gặp Sương. Tao sẽ nói cho em hiểu...
Chuyên gạt phắt:
- Thôi, thôi, tao lạy mày! Ăn nói bặm trợn như mày mà đi làm "thuyết khách" chắc hai bên khỏi nhìn mặt nhau luôn!
Nhiệm tặc lưỡi:
- Nếu em Sương quyết tâm "de" mày, tao sẽ nhường... em Thủy lại cho. Tao sẽ chinh phục một em khác đẹp hơn em Thủy.
Mẫn nãy giờ im lặng theo dõi cuộc đấu khẩu giữa hai đối thủ, bỗng nghe Nhiệm đề nghị "ba trợn" như vậy, anh liền phì cười. Còn Chuyên thì nhăn nhó:
- Đến nước này mà mày còn giỡn được!
Tới giờ đi học nên cuộc kiểm điểm Nhiệm đành phải kết thúc ở đó, trong sự nhẹ nhõm của đương sự. Còn Chuyên, chân bước đến lớp nhưng đầu óc thì loay hoay nghĩ cách làm lành với Sương. Tối mốt, anh tự dặn lòng, mình sẽ không trò chuyện với cô - gái - lưỡi - câu nữa, cô ta hỏi gì mình cũng giả đò làm con cá điếc. Điếc đặc. Để Sương khỏi thắc mắc lôi thôi.
Sương hết thắc mắc lôi thôi thật. Không biết hai người "dàn xếp" với nhau như thế nào, qua mấy ngày sau, Chuyên tươi tỉnh hẳn lên. Và chương trình phát thanh buổi sáng bên cửa sổ tiếp tục diễn ra như thường lệ, nghĩa là đậm đà hạnh phúc với người trong cuộc và nhạt như nước ốc với những thính giả bất đắc dĩ như Nhiệm và Mẫn.
Sau lần gây ra "tai họa" kia, Nhiệm đã thành khẩn hứa rút kinh nghiệm. Nhưng anh chỉ "rút" được có vài ngày. Đến khi thấy chuyện tình của Chuyên đã sóng êm gió lặng, những bóng mây u ám đã trôi vào quá khứ, cái máu nghịch tếu kinh niên của Nhiệm lại nổi lên, bất chấp những lời thề thốt trước đây của mình.
Chuyên chẳng lạ gì tính Nhiệm. Anh thừa biết trước sau gì Nhiệm cũng sẽ lại giở trò phá bĩnh. Vì vậy, dạo này Chuyên đề cao cảnh giác hơn. Mỗi lần đứng nói chuyện với Sương bên cửa sổ, anh luôn liếc mắt theo dõi nhất cửa nhất động của Nhiệm. Hễ thấy Nhiệm nhúc nhích định lao về phía cửa sổ là anh kịp thời chận đường ngay. Nhờ vậy mà từ đó đến nay, Nhiệm chưa có dịp gây thêm một trò rắc rối nào nữa.
Mẫn chứng kiến tất cả những hoạt cảnh bi hài đó với một sự hào hứng lặng lẽ. Qua Chuyên và Nhiệm, anh cảm thấy khi tình yêu chạm ngón tay kì diệu của nó vào người nào, lập tức người đó trở nên ngộ nghĩnh khác thường. Niềm vui và nỗi buồn cứ không ngừng lẫn lộn, xô đẩy và quấy rầy nhau trong trái tim càng ngày càng trở nên đa cảm của các bạn anh.
Trong nháy mắt, chỉ với một nụ cười vặt vãnh nào đó của Sương bên cửa sổ, Chuyên trở thành một chàng trai yêu đời vô bờ bến với đôi mắt lấp lánh như gương và mồm huýt sáo suốt ngày. Nhưng chỉ cần một lời trách móc nhỏ nhặt của Sương sau đó vài phút, Chuyên đã có thể rơi xuống tận đáy của địa ngục đau khổ, mặt mày cứ như tàu lá héo, trông thảm hại hết sức.
Nhiệm chẳng hơn gì Chuyên. Cái miệng lúc nào cũng bô bô kia chỉ là một thứ súng bắn đạn... giả, hệt như đồ chơi của trẻ con. Đằng sau những tiếng nổ lốp xốp kia là một trái tim yếu bóng vía, lúc nào cũng sẵn sàng cuống lên trước các đòn trừng phạt tinh thần có định kỳ của Thủy.
Đứng ngoài những biến cố trọng đại này, Mẫn mặc nhiên được coi như người tỉnh táo nhất trong bọn. Vì vậy, cái vai trò "quân sư quạt mo" của anh vẫn được duy trì vững chắc giữa hai mối tình của Chuyên và Nhiệm, cho dù gần đây sự rối rắm trong những lời chỉ đạo... gỡ rối của anh không hề bớt rắm rối hơn chút nào.
Chuyên luôn tỏ ra tín nhiệm Mẫn:
- Mẫn ơi, hôm qua tao chở em đi chơi, nửa chừng em đòi về, mày có biết tại sao...
Nhiệm vọt miệng trả lời thay:
- Chắc tại em... nhớ nhà!
Chuyên quắc mắt:
- Tao đâu có hỏi mày, tao hỏi thằng Mẫn...
Mẫn ngó Chuyên, cười:
- Đâu, mày kể đầu đuôi tao nghe!
Thế là Chuyên hăm hở dốc bầu tâm sự. Còn Mẫn vừa lắng tai nghe vừa cố đoán xem một người con gái đi chơi với người yêu nửa chừng đòi về là do nhứt đầu hay do đau bụng, hay là cô sự nhớ quên tắt bếp điện khi ra khỏi nhà.
Những lúc hục hặc với Chuyên, Nhiệm cũng tìm đến Mẫn với vẻ nịnh nọt giả tạo:
- Mẫn ơi, chuyện này ngoài mày ra chắc không ai gỡ nổi...
Mẫn nheo mắt ngắm nghía điệu bộ khúm núm của Nhiệm, lên giọng:
- Chuyên gì?
- Em Thủy bảo tao... - Nhiệm ngập ngừng.
- Em bảo sao?
- Em bảo... em không thích thấy tao đội nón khi đi chơi với em.
Mẫn khịt mũi:
- Thì đừng đội nữa!
Nhiệm tặc lưỡi:
- Nhưng tao không biết em nói thật hay em nói chơi.
- Em nói chơi với mày làm gì?
Nhiệm đưa tay xoa đầu:
- Nhưng chẳng lẽ em... nói thật? Bỏ nón ra, cái đầu tao trông nó kỳ kỳ, tóc nó cứ xù lên...
Mẫn cười:
- Biết đâu em lại "kết" tóc xù thì sao!
Nhiệm ngẩn ngơ:
- Vậy tao bỏ nón hén?
- Ừ, bỏ đi! Đưa cái nón đây cho tao đội!
Thế là nhờ "gỡ rối tơ lòng" cho Nhiệm, Mẫn "tịch thu" được cái nón trong một tình huống rất chi là... hợp lý, hợp tình.
Sau khi rửa mặt và diện quần áo tươm tất, Chuyên phóc lại bên cửa sổ ngó xuống, chờ Sương... ngó lên, cười một cái.
Sương biết tất cả những điều đó, nhưng không phải lúc nào cô cũng đáp lại sự chờ đợi của Chuyên. Những khi giận nhau với Chuyên (khi đã yêu nhau hình như con người ta lại giận nhau nhiều hơn!), Sương không thèm liếc lên cửa sổ lấy một cái. Mặc cho Chuyên huýt sáo, nhăn nhó, năn nỉ đủ kiểu, Sương vẫn cắm cúi quét sân, ra vẻ ta đây khoái nhìn... đống rác hơn là nhìn bản mặt Chuyên và sau khi kết thúc công việc, cô bỏ vào nhà một mạch, lạnh lùng, sắt đá, Chuyên đành thở dài quay vô.
Gặp những dịp "may mắn" như vậy, Nhiệm không bao giờ bỏ lỡ thời cơ bày tỏ sự "khó ưa" của mình. Anh reo lên khoái chí:
- Đã quá đã!
Và lập tức cao giọng ngâm thơ theo thói quen:
- "Chuyên" chỉ là người mơ ước thôi
Là người mơ ước hão, than ôi!
Bị Sương "tẩy chay", Chuyên đã phát cáu, giờ lại bị Nhiệm lấy thơ Thế Lữ ra "xỏ", Chuyên hầm hầm:
- Quá đủ rồi nghen! Tao không có chọc gì mày à!
Mặt Nhiệm vẫn nhơn nhơn:
- Chưa đủ đâu! Còn câu này của Chế Lan Viên nữa. Hay không thua gì câu kia: "Tôi có chờ đâu có đợi đâu. Đem chi "Chuyên" lại gợi thêm sầu. Với tôi..."
Nhiệm chưa đọc dứt câu, Chuyên đã cầm lên cái gạt tàn khiến Nhiệm vội vã chộp cuốn tập trên bàn phóng lẹ ra cửa, bỏ quên cả cây viết nằm giữa đống sách.
Nhưng những màn "giận nhau bên cửa sổ" như vậy xảy ra không nhiều. Thường thì cuộc đối thoại trong... tiếng chổi đệm của Chuyên và Sương diễn ra khá suôn sẻ, mặc dù xét cho cùng chẳng có gì hấp dẫn. Mẫn không biết trong những lần gặp nhau ở lớp học tiếng Anh ban đêm, Chuyên và Sương nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ "trữ tình" như thế nào, chứ còn những lúc... hẹn hò bên cửa sổ, hai người nói chuyện nghe phát chán.
Đại khái, Chuyên nói:
- Sáng nay trời mát quá hén Sương?
Sương đáp:
- Ừ.
- Mát hơn hôm qua nhiều.
- Chắc trời sắp mưa.
- Không mưa đâu!
- Biết đâu được!
Ngập ngừng một chút, Chuyên tiếp:
- Sáng nay Sương đi học không?
- Đi.
- Tôi cũng đi.
Những mẩu đối thoại vô duyên như vậy bao giờ cũng khiến Mẫn và Nhiệm che miệng cười hích hích. Nhưng Chuyên phớt lờ và tiếp tục say sưa "tâm sự" với người yêu:
- Tôi tìm được cho Sương cuốn sách đó rồi.
- Cuốn "Những vì sao" hả?
- Ừ.
- Tìm đâu hay vậy?
- Tìm trong thư viện. Tôi đi khắp các thư viện trong thành phố mới tìm ra.
- Cực quá hén?
- Ừ, cực ghê!
Chuyên đang kể công ngon lành với Sương thì Nhiệm nhô đầu ra cửa sổ, phá bĩnh:
- Hắn xạo đó! Cuốn sách đó do thằng Mẫn mượn giùm!
Thoáng thấy Nhiệm nhào tới, Chuyên tính xô ra nhưng không kịp, mặt nhăn như khỉ. Còn Nhiệm sau khi chơi trò "thọc gậy bánh xe" liền rút lui vô giữa phòng, đứng cười hềnh hệch.
Chuyên quắc mắt:
- Chơi trò gì mất nết vậy mày?
Nhiệm xoa xoa mái tóc rễ tre:
- Ai bảo mày lúc nào cũng chê tao ba hoa bốc phét! Bây giờ thấy mày bốc phét thì tao phải "chỉnh" chứ sao!
Chuyên phun nước bọt:
- Chỉnh cái con khỉ! Lúc nào chỉnh chẳng được lại nhằm ngay lúc "mùi mẫn"...
Nhiệm trề môi:
- Mùi mẫn! Tụi mày nói chuyện với nhau cứ y như hai tên bị tâm thần, nghe chán ngắt mà kêu mùi mẫn!
Chuyên nổi nóng:
- Tâm thần kệ tao, mày!
- Thì kệ mày chứ sao!
- Đã nói "kệ" thì không có chơi trò phá đám nữa à!
Nhưng Nhiệm chỉ nghiệm túc được vài bữa. Qua mấy ngày sau, anh vẫn chứng nào tật nấy. Hễ nghe Chuyên và Sương nói chuyện với nhau, tới chỗ nào hơi buồn cười là Nhiệm thấy ngứa miệng không chịu nổi. Thế nào anh cũng thò đầu ra chêm một câu ngang phè khiến Chuyên tức anh ách.
Mới đây, Chuyên "xạc" Nhiệm một trận nẩy lửa cũng do cái trò nghịch ngợm oái oăm đó của Nhiệm, lại đúng vào lúc Chuyên và Sương đang lục đục với nhau.
Buổi sáng, lúc chàng Roméo và nàng Juliette đang phát thanh chương trình hỏi đáp bên cửa sổ như thường lệ thì Mẫn thức dậy trước. Nằm nghe ngóng một hồi, Mẫn biết là hai anh chị đang giận nhau. Thực ra chỉ có nàng Juliette hờn giận, còn chàng Roméo vẫn đóng vai năn nỉ như xưa nay. Dường như từ khi ông Adam và bà Eva xuất hiện đến giờ, đàn ông và đàn bà thường được phân vai như vậy nên Mẫn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên về sự "xuống nước" với giọng điệu mỗi lúc một thiểu não của Chuyên.
Qua những lời thanh minh nỉ non của Chuyên, Mẫn đoán là Sương đang kết tội Chuyên mấy hôm nay đã nói chuyện hơi "trên mức tình cảm" với một cô gái nào đó trong lớp. Còn Chuyên thì vận dụng tất cả sự diễn cảm của giọng nói, hơi thở, ánh mắt và cả tiếng khịt mũi đứt khúc nữa để ra sức chứng minh rằng tất cả chỉ là sự tưởng tượng vô căn cứ của Sương, rằng cái cô gái kia đối với anh không là gì cả (chỗ này không hiểu do quýnh quáng hay là do muốn nhấn mạnh, Chuyên còn tương cả tiếng Anh "To me, she is nothing") và cuối cùng để chứng tỏ rằng nếu như cô gái kia có tình ý gì với anh thì đó là... việc riêng của cô ta, còn anh chỉ là một người ngây thơ vô tội chính cống, Chuyên bèn lên giọng ví von:
- Trong trường hợp này, cô ta là lưỡi câu, còn anh chỉ là con cá, anh đâu có biết gì...
Xui cho Chuyên, đúng lúc đó Nhiệm thức giấc. Chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cũng chẳng thấy hết mức độ nghiêm trọng của tình hình, vừa mở mắt ra, nghe Chuyên đang vung vít so sánh chuyện tình yêu với chuyện câu cá, Nhiệm đã thấy... nhột lỗ tai.
Thế là phóc một phát từ giường ra cửa sổ, tóc tai dựng đứng, mắt đầy ghèn, Nhiệm ngâm ông ổng:
- Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra?
Chuyên đẩy Nhiệm một cái khiến anh té bệt xuống sàn nhà, la oai oái:
- Bể đít tao, mày!
Chuyên nghiến răng:
- Kệ mày!
Không thèm ngó Nhiệm, Chuyên hấp tấp quay ra cửa sổ đúng lúc Sương xách chổi quay vào nhà. Anh quýnh quíu gọi:
- Sương!
Sương quay lại, mắt nheo nheo:
- Anh còn kêu tôi làm gì nữa! Anh Nhiệm nói vậy không đúng sao?
Chuyên chưa kịp mở miệng thì Sương đã chạy vọt vào nhà. Tiếng cánh cửa đóng "ầm" một phát như bom nổ khiến Chuyên cảm thấy cả lồng ngực rung rinh, trái tim muốn rớt ra ngoài.
Nhiệm nãy giờ vẫn ngồi dưới đất. Anh vừa xoa mông vừa bắt đầu hiểu ra mức độ tai hại của trò chơi không đúng chỗ của mình.
Sau khi Sương bỏ đi, Chuyên đứng thẫn thờ bên cửa sổ một hồi lâu, không nói không rằng. Dường như anh đang dõi mắt nhìn theo những đám mây hồng nhạt lững lờ trôi phía chân trời và bâng khuâng tự hỏi tại sao tình yêu của mình không được nhẹ nhàng, êm ái như đám mây kia.
Lát sau, Chuyên quay vào. Nhìn thấy Nhiệm, đôi mắt anh như tóe lửa. Nhưng anh vẫn cố kềm giọng, chỉ trách khéo:
- Hay quá hén!
Biết lỗi, Nhiệm im re, không cãi chày cãi cối như mọi khi. Chuyên vẫn tiếp tục giọng "ngọt mật chết ruồi": - Giỡn vậy "đã" chưa?
Nhiệm tặc lưỡi, không đáp.
Thái độ im lặng của Nhiệm không hiểu sao lại khiến Chuyên đâm nổi khùng. Từ nói "nhẹ" anh chuyển qua nói "nặng":
- Mày là cái thằng nhà báo... hại! Mày chỉ biết "phá" cho sướng cái miệng mày, còn người khác ra sao thì mặc kệ!
Nhiệm gãi đầu, ấp úng:
- Nhưng mà thoạt đầu tao đâu có biết...
Chuyên cắt ngang:
- Không biết thì im cái mồm lại cho người ta nhờ! Đã không biết mà còn cứ thò mũi vô...
Những lời lẽ "búa tạ" của Chuyên không làm cho Nhiệm tức giận. Anh cứ một mực nhận lỗi:
- Lần sau tao rút kinh nghiệm...
- Rút cái con khỉ! - Chuyên nhún vai - Mày nói câu đó bao nhiêu lần rồi mà tao có thấy mày rút gì đâu!
Nhiệm gật đầu, vẻ thành khẩn:
- Nhưng lần này tao sẽ rút.
Thấy Nhiệm xụi lơ, Chuyên cũng hết ham "xài xể", đành thở dài:
- Đợi mày rút cho được cái kinh nghiệm thì em Sương đã rút khỏi đời tao tự hồi tám hoánh nào rồi!
Nhiệm trố mắt:
- Gì dữ vậy?
- Chứ gì nữa! Khi nãy em đang giận tao, mày lại "phang" một câu sét đánh như vậy, kỳ này chắc em "thôi" tao luôn!
Trước tình cảnh... nghìn cân treo sợi tóc của Chuyên, Nhiệm tỏ vẻ áy náy:
- Nếu vậy, để tao đi gặp Sương. Tao sẽ nói cho em hiểu...
Chuyên gạt phắt:
- Thôi, thôi, tao lạy mày! Ăn nói bặm trợn như mày mà đi làm "thuyết khách" chắc hai bên khỏi nhìn mặt nhau luôn!
Nhiệm tặc lưỡi:
- Nếu em Sương quyết tâm "de" mày, tao sẽ nhường... em Thủy lại cho. Tao sẽ chinh phục một em khác đẹp hơn em Thủy.
Mẫn nãy giờ im lặng theo dõi cuộc đấu khẩu giữa hai đối thủ, bỗng nghe Nhiệm đề nghị "ba trợn" như vậy, anh liền phì cười. Còn Chuyên thì nhăn nhó:
- Đến nước này mà mày còn giỡn được!
Tới giờ đi học nên cuộc kiểm điểm Nhiệm đành phải kết thúc ở đó, trong sự nhẹ nhõm của đương sự. Còn Chuyên, chân bước đến lớp nhưng đầu óc thì loay hoay nghĩ cách làm lành với Sương. Tối mốt, anh tự dặn lòng, mình sẽ không trò chuyện với cô - gái - lưỡi - câu nữa, cô ta hỏi gì mình cũng giả đò làm con cá điếc. Điếc đặc. Để Sương khỏi thắc mắc lôi thôi.
Sương hết thắc mắc lôi thôi thật. Không biết hai người "dàn xếp" với nhau như thế nào, qua mấy ngày sau, Chuyên tươi tỉnh hẳn lên. Và chương trình phát thanh buổi sáng bên cửa sổ tiếp tục diễn ra như thường lệ, nghĩa là đậm đà hạnh phúc với người trong cuộc và nhạt như nước ốc với những thính giả bất đắc dĩ như Nhiệm và Mẫn.
Sau lần gây ra "tai họa" kia, Nhiệm đã thành khẩn hứa rút kinh nghiệm. Nhưng anh chỉ "rút" được có vài ngày. Đến khi thấy chuyện tình của Chuyên đã sóng êm gió lặng, những bóng mây u ám đã trôi vào quá khứ, cái máu nghịch tếu kinh niên của Nhiệm lại nổi lên, bất chấp những lời thề thốt trước đây của mình.
Chuyên chẳng lạ gì tính Nhiệm. Anh thừa biết trước sau gì Nhiệm cũng sẽ lại giở trò phá bĩnh. Vì vậy, dạo này Chuyên đề cao cảnh giác hơn. Mỗi lần đứng nói chuyện với Sương bên cửa sổ, anh luôn liếc mắt theo dõi nhất cửa nhất động của Nhiệm. Hễ thấy Nhiệm nhúc nhích định lao về phía cửa sổ là anh kịp thời chận đường ngay. Nhờ vậy mà từ đó đến nay, Nhiệm chưa có dịp gây thêm một trò rắc rối nào nữa.
Mẫn chứng kiến tất cả những hoạt cảnh bi hài đó với một sự hào hứng lặng lẽ. Qua Chuyên và Nhiệm, anh cảm thấy khi tình yêu chạm ngón tay kì diệu của nó vào người nào, lập tức người đó trở nên ngộ nghĩnh khác thường. Niềm vui và nỗi buồn cứ không ngừng lẫn lộn, xô đẩy và quấy rầy nhau trong trái tim càng ngày càng trở nên đa cảm của các bạn anh.
Trong nháy mắt, chỉ với một nụ cười vặt vãnh nào đó của Sương bên cửa sổ, Chuyên trở thành một chàng trai yêu đời vô bờ bến với đôi mắt lấp lánh như gương và mồm huýt sáo suốt ngày. Nhưng chỉ cần một lời trách móc nhỏ nhặt của Sương sau đó vài phút, Chuyên đã có thể rơi xuống tận đáy của địa ngục đau khổ, mặt mày cứ như tàu lá héo, trông thảm hại hết sức.
Nhiệm chẳng hơn gì Chuyên. Cái miệng lúc nào cũng bô bô kia chỉ là một thứ súng bắn đạn... giả, hệt như đồ chơi của trẻ con. Đằng sau những tiếng nổ lốp xốp kia là một trái tim yếu bóng vía, lúc nào cũng sẵn sàng cuống lên trước các đòn trừng phạt tinh thần có định kỳ của Thủy.
Đứng ngoài những biến cố trọng đại này, Mẫn mặc nhiên được coi như người tỉnh táo nhất trong bọn. Vì vậy, cái vai trò "quân sư quạt mo" của anh vẫn được duy trì vững chắc giữa hai mối tình của Chuyên và Nhiệm, cho dù gần đây sự rối rắm trong những lời chỉ đạo... gỡ rối của anh không hề bớt rắm rối hơn chút nào.
Chuyên luôn tỏ ra tín nhiệm Mẫn:
- Mẫn ơi, hôm qua tao chở em đi chơi, nửa chừng em đòi về, mày có biết tại sao...
Nhiệm vọt miệng trả lời thay:
- Chắc tại em... nhớ nhà!
Chuyên quắc mắt:
- Tao đâu có hỏi mày, tao hỏi thằng Mẫn...
Mẫn ngó Chuyên, cười:
- Đâu, mày kể đầu đuôi tao nghe!
Thế là Chuyên hăm hở dốc bầu tâm sự. Còn Mẫn vừa lắng tai nghe vừa cố đoán xem một người con gái đi chơi với người yêu nửa chừng đòi về là do nhứt đầu hay do đau bụng, hay là cô sự nhớ quên tắt bếp điện khi ra khỏi nhà.
Những lúc hục hặc với Chuyên, Nhiệm cũng tìm đến Mẫn với vẻ nịnh nọt giả tạo:
- Mẫn ơi, chuyện này ngoài mày ra chắc không ai gỡ nổi...
Mẫn nheo mắt ngắm nghía điệu bộ khúm núm của Nhiệm, lên giọng:
- Chuyên gì?
- Em Thủy bảo tao... - Nhiệm ngập ngừng.
- Em bảo sao?
- Em bảo... em không thích thấy tao đội nón khi đi chơi với em.
Mẫn khịt mũi:
- Thì đừng đội nữa!
Nhiệm tặc lưỡi:
- Nhưng tao không biết em nói thật hay em nói chơi.
- Em nói chơi với mày làm gì?
Nhiệm đưa tay xoa đầu:
- Nhưng chẳng lẽ em... nói thật? Bỏ nón ra, cái đầu tao trông nó kỳ kỳ, tóc nó cứ xù lên...
Mẫn cười:
- Biết đâu em lại "kết" tóc xù thì sao!
Nhiệm ngẩn ngơ:
- Vậy tao bỏ nón hén?
- Ừ, bỏ đi! Đưa cái nón đây cho tao đội!
Thế là nhờ "gỡ rối tơ lòng" cho Nhiệm, Mẫn "tịch thu" được cái nón trong một tình huống rất chi là... hợp lý, hợp tình.
Bình luận facebook