• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Phú đại gia ở rể Bản cũ (24 Viewers)

Status
Not open for further replies.
  • Chương 196-200

Chương 196

“Tôi tên là Bùi Nguyên Minh” Bùi Nguyên Minh cười cười ty giới thiệu.

Trình Tiên cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nói: “ Anh Diệp, anh đi trước đi, Ngụy Nga là phó viện trưởng, có lúc còn có thể vượt qua cả viện trưởng của chúng tôi nữa! Ông ta còn có nhân vật lớn nâng đỡ, quen biết rất nhiều người có tiền có quyền, cho dù anh có tiền cũng không thể đắc tội với bọn họ được”

Nói xong những câu đó, trong lòng Trình Tiên cũng rất lo lầng. Hôm nay là do cô nên Bùi Nguyên Minh mới gặp phải những rắc rối này, trưởng bối của anh còn đang nắm trong bệnh viện nên việc này muốn giải quyết e là khó càng thêm khó rồi.



Hơn nữa bản thân sau này chắc không thể ở lại bệnh viện này làm việc nữa, bản thân cô thì không sợ những vấn đề về tìm việc làm nhưng cô không yên tâm với những bệnh nhân kia.

“Yên tâm đi, không có việc gì, tôi có thể giải quyết được” Bùi Nguyên Minh cười cười an ủi Trình Tiên.

Trình Tiên ngơ người ra một lúc cũng không nói gì nữa, không biết vì sao khi nghe Bùi Nguyên Minh nói những lời này cô lại tin tưởng anh.

Đúng vào lúc này, Ngụy Nga vừa chuẩn bị gọi điện thoại, nhưng còn chưa kịp bấm số thì nghe thấy tiếng bước chân truyên đến từ cửa phòng.



Hai người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu đi vào, khí thế rất kinh người. Mà người đi sau hai người họ là một người đàn ông trung niên mặc quần áo thời Đường, vừa nhìn là biết người vừa có tiền vừa có quyền.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, hai mắt của Ngụy Nga sáng rực lên giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, liền bổ nhào đến dưới chân của người đàn ông đấy, gào khóc nói: “Giám đốc Nạp...Nạp, đúng lúc ngài tới rồi, vừa nãy tôi đang định gọi điện thoại cho ngài, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi!"


“Giám đốc Nạp?” Bùi Nguyên Minh vô ý thức nhìn đến chỗ bọn họ, vẻ mặt kỳ lạ.

“Nạp Thừa Trạch?” vẻ mặt Trình Tiên trằng bệch, lần này thật sự là bị dọa sợ rồi. Nạp Thừa Thạch là người của nhà họ Nạp ở tỉnh lị, mà nhà họ Nạp là cổ đông lớn nhất ở bệnh viện này. Nhân vật lớn như này cũng đến rồi, cho dù là bản thân hay Diệp Hạo sợ rằng đều không qua khỏi.

Ngụy Nga đắc ý ra mặt , khi quay lại nhìn Bùi Nguyên Minh ánh mắt của ông ta còn tràn đầy sự hung ác.

Nhà họ Nạp lập nghiệp bằng nghề buôn bán đồ cổ, nhưng điều đó không có nghĩa là gia tộc bọn họ chỉ buôn bán đồ cổ, những gia tộc tương tự như này đều có rất nhiều sản nghiệp phân bố khắp nơi trong tỉnh thành.

Nạp Thừa Trạch là đại diện toàn quyền của nhà họ Nạp ở thành phố Hải Dương, quyền thế ngập trời. Chỉ có điều anh †a trước nay làm người khiêm tốn nên ít người biết đến thân phận của anh. Ngụy Nga năm đó cũng là do Tình cờ mới biết được thân phận của Nạp Thừa Trạch, từ đó về sau cứ theo đuôi Nạp Thừa Trạch mới có thế leo lên được vị trí phó viện trưởng như bây giờ, nếu không đựa vào y thuật của ông ta thì đến kiếp sau cũng không leo lên được vị trí này.

Nạp Thừa Trạch nhìn Ngụy Nga hơi gật đầu, sau đó lãnh đạm nói: “Nghe nói ở đây có một người tên là Bùi Nguyên Minh, xin hỏi...”

“Là tôi” Bùi Nguyên Minh khoanh tay, khỏng có ý định đứng lên, đến cả việc nhìn Nạp Thừa Trạch cũng không làm.




Nhìn thấy thái độ này của anh, Ngụy Nga đang ngồi trên đất nhảy dựng lên gào thét nói: “Thằng nhóc kia, mày còn không mau đứng lên, mày cho rằng mày là ai? Dám hung hăng càn quấy trước mặt giám đốc Nạp? Chắc mày không biết chữ chết viết như nào rồi!”


“Bùi...Bùi Nguyên Minh...hay là anh đứng lên đi.. " Trình Tiên mặc dù tính Tình đơn thuần, nhưng mà vẫn biết thân phận của Nạp Thừa Trạch không đơn giản, cho dù là những đại gia tộc ở thành phố Hải Dương cũng không đám đắc tội anh ta.

Bùi Nguyên Minh lúc này biểu cảm cười như không cười.

Nạp Thừa Trạch đi đến phía trước, lễ độ cung kính nói: “Anh Minh, vừa nãy cô Nạp đã dặn dò đế tôi đến đây, cho dù là có phiền phức gì thì cứ đế tôi giải quyết”

Rõ ràng Nạp Thừa Trạch là do Nạp Nhã Lan gọi đến. Đừng nhìn thấy Nạp Thừa Trạch là đại diện của nhà họ Nạp ở thành phố Hải Dương, quyền thế ngập trời, hô gió gọi mưa, nhưng ở trước mặt Nạp Nhã Lan, dòng chính của nhà họ Nạp, anh ta chỉ là một con chó có địa vị cao một tí mà thôi. Vừa nãy Nạp Nhã Lan gọi điện đến, mặc dù anh chưa rõ là chuyện gì xảy ra nhưng vẫn dùng thời gian ngản nhất chạy đến đây, bây giờ anh vẫn chưa biết Nạp Hoàng Chi đang ở trong bệnh viện này.




Bùi Nguyên Minh tùy ý chỉ vào Ngụy Nga: ˆ Chỉ là một con heo thôi, không tính là phiền phức gì”

“Đã rõ rồi!” Nạp Thừa Trạch không chút do dự nào mà xoay người đạp chân lên đầu Ngụy Nga, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Ngụy Nga, chuyện này là sao?”

“Đây.. .đây...đây...

Ngụy Nga lúc này đang rất khó hiểu, người mà ông tâ khó lắm mới có thể bám vào là giám đốc Nạp, tại sao lại cung kinh với người thanh niên kia như thể? Hơn nữa còn không nói câu nào đã đạp hãn một phát?

Trình Tiên đứng bên cạnh cũng ngơ ngác, Bùi Nguyên Minh rốt cuộc là ai? Vì sao chỉ dựa vào một câu nói mà có thể khiến cho giám đốc Nạp nghe lời như vậy?


Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này cười cười nói: “Tôi giới thiệu với anh Nạp, đây là bác sĩ Trình Tiên, là người vừa cứu mạng đại sư Nạp Hoàng Chi”

"Cái gì?" Nạp Thừa Trạch chấn động, “Anh Diệp, ý của anh là ông chú đang ở bệnh viện này của tôi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Chương 197

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Những điều
xảy ra trước đây Nạp Lan Nhã đều biết rõ, bác sĩ
Trình, cô cần phải kể lại sự việc vừa mới xảy ra, tôi
biết là cô cảm thấy ngại ngùng nhưng đây đều là
vì bệnh nhân của cô.. ”

Người Trình Tiên khẽ động, cô đúng thật là có
chút ngại ngùng, làm gì có cô gái nào không ngại
khi nói về vấn đề này, nhưng mà Bùi Nguyên Minh
nói không sai, cô phải vì bệnh nhân của mình mà
dũng cảm.

Rất nhanh cô đã kể hết lại đầu đuôi sự việc
đã xảy ra sau khi Bùi Nguyên Minh đến bệnh viện,
khi kể xong vẻ mặt cô vẫn còn lộ ra sự sợ hãi.



Nghe đến nguyên nhân dẫn đến việc ông Nạp

suýt nữa phải ngừng phẫu thuật giữa chừng là do
Ngụy Nga gây ra, Nạp Thừa Trạch chảy mồ hôi
lạnh đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, nghe đến cuối
cùng thì vẻ mặt đã trở nên vô vùng khó coi. Ngụy
Nga là người mà anh cất nhắc, thậm chí còn có ý
định bồi dưỡng ông ta thành viện trưởng tiếp
theo, không ngờ ông ta lại làm việc bỉ ổi như vậy.

“Chát—”

Nạp Thừa Trạch xách Ngụy Nga lên, hất tay
tát ông ta một phát: “Ngụy Nga, lúc tôi cất nhắc
ông, đã nói với ông cái gì ông quên rồi sao? Người
hành y phải lấy y đức làm trọng, ông luôn mồm
thê rằng sẽ coi bệnh viện như nhà, coi các bác sĩ
khác và bệnh nhân như người thân, vậy mà bây
giờ ông lại đối xử với người thân của mình như
vậy sao?”



Nói xong anh lại tát ông ta một phát, cảm thấy
vẫn chưa đủ nên trực tiếp đạp lên bụng Ngụy

Nga, đạp cả người ông ta đập vào tường.

“Phốc—”

Ngụy Nga vùng vây đứng dậy, nhưng trên mặt
ông ta không hề có ý oán trách mà là nhịn đau
quỳ trước mặt Nạp Thừa Trạch, vẻ mặt hoảng sợ
nói: “Giám đốc Nạp, tôi...tôi...tôi..

“Ông im miệng!” Nạp Thừa Trạch lạnh lùng
nói: “Ngụy Nga, tôi vốn cho rằng ông còn có chút
hi vọng, nhưng cuối cùng ông lại khiến cho tôi
quá thất vọng, từ ngày hôm nay ông hãy cút ra
khỏi bệnh viện này, tôi sẽ cho người điều tra rõ
những việc ông đã làm. Cho dù ông chỉ dùng 1
đồng của bệnh viện tôi cũng sẽ khiến cho ông
ngồi tù”

“Giám đốc Nạp...”

Nghe thấy những câu này, Ngụy Nga xụi lơ
trên mặt đất, run rẩy không nói lên lời. Ông ta biết

bản thân xong đời rôi, những năm gân đây ông
giở thủ đoạn lấy đi không ít tiền của bệnh viện, đe
dọa không ít y tá, nhưng do ông có Nạp Thừa
Trạch chống lưng nên không ai dám làm gì ông.

Nhưng giờ đây Nạp Thừa Trạch lấy đi quyên
lực của ông, còn định điêu tra đến cùng, cuộc đời
của ông không còn cơ hội lật mình nữa rồi.

Lúc này Nạp Thừa trạch hơi khom người với
Trình Tiên, vẻ mặt tôn kính nói: “Bác sĩ Trình Tiên,
tôi đã sớm nghe qua danh của cô rồi, là một bác
sĩ có tấm lòng phụ mẫu, cô làm rất đúng, nếu
không có cô ở trong bệnh viện này thì bệnh viện
này còn không bằng đóng cửa”




“Từ ngày hôm nay trở đi cô sẽ là phó viện
trưởng, hơn nữa tôi sẽ bỏ ra một số tiên để lập
một quỹ từ thiện, đối với những gia đình thật sự
khó khăn không thể trả nổi viện phí thì sẽ do quỹ
từ thiện này trợ cấp. Nhưng mà phó viện trưởng



5-22.png
transparent.gif


6-24.png
transparent.gif









7-22.png
transparent.gif


8-8.png

Chương 198

Trong căn phòng bệnh cao cấp, Nạp Hoàng
Chỉ đã tỉnh, có thể ngồi được bình thường rồi.

Nạp Nhã Lan khí chất khuynh thành, bây giờ
lại giống như một bé gái ngồi bên cạnh nói
chuyện với Nạp Hoàng Chi.

“Nhã Lan à, vừa nãy ông đã nghĩ kĩ rôi, chuyện
lần này mặc dù là do Bùi Nguyên Minh mà ra,
nhưng cũng không thể nói đây hoàn toàn là trách
nhiệm của cậu ta, nếu không phải do ông cả tin đi
đến địa bàn của Tôn Thắng, cũng sẽ không bị bắt
làm con tin. Nói cho cùng cũng là tự chuốc vạ
vào thân, cháu đừng có trách người ta.”



“Không những thế mà Bùi Nguyên Minh còn
cứu hai ông cháu mình, đưa ông đến bệnh viện

cứu chữa, nghe nói còn vì chuyện này của ông
mà đắc tội không ít người, đây là đại ân nên cháu
nhất định phải nhớ rõ.” Nạp Hoàng Chi thốn thức
nói.

Thực ra ông vẫn còn muốn thử thách Bùi
Nguyên Minh vài lân, nhưng bây giờ thì không
cần nữa, từ lần này có thể biết được dù là phẩm
hạnh, năng lực hay là thân thủ của Bùi Nguyên
Minh đều vô cùng tốt. Một người như này mà có
thể làm cháu rể của nhà họ Nạp thì là một chuyện
may mắn như nào cơ chứ?

Nghĩ đến đây, Nạp Hoàng Chi đột nhiên cười
tít mắt nói: “Nhã Lan à, lúc ở chỗ đấu trường
quyên anh ông thấy cháu rất lo cho Bùi Nguyên
Minh, nói thật cho ông biết có phải cháu thích
người ta rôi không?”



Khuôn mặt xinh đẹp của Nạp Nhã Lan đỏ lên:
“Ông nội, ông đừng có đùa nữa, Bùi Nguyên Minh

đã có vợ rồi”

“Hahaha..” Nạp Hoàng Chi cười nhẹ, lắc đầu
nói: “Các cháu đúng là trẻ người non dạ, không
hiểu rằng phải quý trọng người trước mắt, cậu ta
có vợ rồi thì sao? Ông đã điều tra rồi, cậu ta làm rể
nhà họ Trịnh nhưng không có tiếng nói trong gia
đình, thậm chí đã kết hôn ba năm nhưng vẫn
chưa được nắm tay vợ của mình một lần, cháu
nghĩ là hai người họ có tình cảm với nhau sao?”

“Ông nghe nói người nhà họ Trịnh bên kia
đang ép cậu ta ly hôn, đây đối với chúng ta chính
là chuyện tốt. Nhã Lan, cháu không được bỏ lỡ cơ
hội này, cố gắng phát huy dẫn cháu rể về cho ông,
chỉ cần cậu ta đồng ý ở rể thì tài sản của nhà họ
Nạp sau này sẽ là của hai con rồi!”

Nạp Nhã Lan dở khóc dở cười nói: “Ông nội,
chuyện này vẫn còn chưa đâu vào đâu cả, hơn
nữa anh ấy sẽ không đồng ý ở rể đâu.”

Nạp Hoàng chi cười nói: “Trước lạ sau quen,
Nhã Lan, không có một người đàn ông bên cạnh,
cháu sẽ không tranh được với hai anh của cháu
đâu.”

Lúc nghe đến câu này thì nụ cười trên môi
của Nạp Nhã Lan biến mất, quay trở lại khí chất
lạnh lùng.

Nạp Hoàng Chi sớm đã quen với tính cách
của cô, cười cười không nói gì nữa.

Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu
không khí trâm lặng trong phòng bệnh.

Nạp Nhã Lan lạnh lùng nói: “Mời vào.”

Bùi Nguyên Minh được nhường ởi vào trước,
tiếp sau đó mới là Nạp Thừa Trạch và Trình Tiên.
Nhìn thấy Nạp Hoàng Chi đã tỉnh lại, Bùi
Nguyên Minh cười nói: “Đại sư Nạp, ông không

sao là cháu thấy yên tâm rồi”






15-19.png
transparent.gif


16-22.png
transparent.gif









17-21.png
transparent.gif


18-8.png

Chương 199

“Làm rất tốt!” Nạp Hoàng Chi rất vừa lòng với
cách làm của Nạp Thừa Trạch, có một số việc mà
ông không thể làm được vì phải để ý thân phận,
nhưng người ở dưới lại hiểu ý ông nên ông cảm
thấy rất vừa lòng.

Nạp Thừa Trạch cảm kích nhìn Bùi Nguyên
Minh , có một số lời mà anh ta nói sẽ không thích
hợp nhưng Bùi Nguyên Minh nói lại có một ý
nghĩa khác, điều này nói lên anh Bùi đây rất biết
đối nhân xử thế.

Vào lúc này Nạp Nhã Lan đột nhiên nói: “Ông
nội, nếu đây là sản nghiệp của gia tộc sợ rằng là
có nhiều tai mắt, không cẩn thận là sự việc sẽ
truyên về gia tộc, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?”



Nạp Nhã Lan nói xong câu này không hiểu
sao trong lòng có chút lo lắng không yên, cô cũng
không biết đây là vì lí do gì nhưng chỉ là cô không
muốn nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Trình Tiên
đứng cạnh nhau.

Nạp Hoàng Chỉ lại không nghĩ nhiêu như vậy,
suy nghĩ một lúc thì gật đầu nói: “Có lý, Nạp Thừa
Trạch, cậu có chỗ nào bí mật ở thành phố Hải
Dương không, tôi ở đấy nghỉ ngơi vài ngày”

“Ông cứ yên tâm, tôi sẽ đi chuẩn bị, đảm bảo
sẽ không ai phát hiện ra.” Nạp Thừa Trạch vô
cùng ân cần, đừng thấy anh ta ở thành phổ Hải
Dương hô gió gọi mưa, nhưng ở trong gia tộc Nạp
anh ta chỉ là người ở rìa ngoài gia tộc, có cơ hội
thể hiện trước mặt Nạp Hoàng Chi thế này là phúc
nửa đời của anh ta.

Trình Tiên đứng bên cạnh suy nghĩ một lúc
xong nói: “Những vết thương của ông chủ yếu là



vết thương ngoài da và mất máu nghiêm trọng,
giờ đã được khâu lại và truyên máu, mặc dù thân
thế vẫn còn yếu nhưng mấy ngày sắp tới chịu khó
dưỡng bệnh là được. Như này đi, từ ngày mai trở
đi tôi sẽ đích thân đến truyền nước cho ông”

“Vậy thì phải cảm ơn phó viện trưởng Trình
rôi” Nạp Hoàng Chi cười nói, mọi việc cứ như vậy
là quyết định xong.

Đợi lúc Nạp Hoàng Chi, Bùi Nguyên Minh và
những người khác rời khỏi bệnh viện, Trình Tiên
nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh mới nhẹ
nhàng thở ra một hơi. Hôm nay người đàn ông
này đã dạy cho cô một bài học đáng nhớ, hơn nữa
còn cứu cô, cũng không biết anh ấy năm nay bao
nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa, có quan hệ gì với
cô gái tên Nạp Nhã Lan kia...

Nghĩ đến đây, Trình Tiên thật sự có cảm giác
muốn khóc, vừa nãy vội quá mà quên mất hỏi số

điện thoại của Bùi Nguyên Minh là gì, cũng không
biết lần gặp mặt tới sẽ là bao giờ.

Đồng thời vào lúc này, trong một hội sở bí mật
của thành phố Hải Dương.

Trịnh Chí Dụng một thân âu phục, tóc tai chải
chuốt bóng loáng, trước người anh ta là một
chồng tiên màu đỏ được đặt trên bàn, nếu mà
đếm kĩ thì số tiền đó vừa đúng 3,5 tỷ.

Ngôi trước mặt Trịnh Chí Dụng là một người
đàn ông trung niên cường tráng, cả người chỉ
mặc một chiếc quần đùi, toàn thân xăm hình
Thanh Long Bạch Hổ. Người đàn ông lúc này
đang trái ôm phải ấp, không để ý đến Trịnh Chí
Dụng, đến cả tiền để trên mặt bàn hắn ta cũng
làm như không nhìn thấy.




“Anh Thức, những lời tôi vừa nói lúc nãy anh



25-18.png
transparent.gif


26-20.png
transparent.gif









27-19.png

Chương 200

“Nói ra thì đứa con rể của nhà họ Trịnh các
người cũng là một nhân vật truyên kì nha, tôi khó
mà có thể tưởng tượng được một người đàn ông
có thể bất tài đến mức nào. Nghe nói hắn ta ở
nhà các người có địa vị còn không bằng một con
chó, mỗi ngày không phải làm việc nhà thì là bị
đánh, thậm chí muôn tiêu tiền cũng phải xin vợ,
người như này đúng là làm mất hết mặt cánh đàn
ông màI”

Trịnh Chí Dụng nghe xong cười lạnh một
tiếng, nói: “Cũng chỉ như vậy, anh Thức anh
không biết hắn ta vô dụng như thế nào đâu, đừng
nói đến giặt quần áo nấu cơm, nghe nói ngay cả
giày của bạn thân vợ hắn ta cũng là do hắn ta
giặt. Hơn nữa còn không có tư cách ngồi trên bàn

ăn cơm mà chỉ có thể ăn đồ thừa của người khác
để lại”



Nói đến đây Trịnh Chí Dụng liền cảm thấy ghê
tởm, nhịn không được nôn khan vài lân.

“Mẹ kiếp, đây cũng quá vô dụng rồi, tôi mà
gặp phải loại người này chắc là một tát tát chết
hắn ta luôn, đúng là làm mất hết mặt cánh đàn
ông! Loại người như này mà vẫn còn sống chính
là nỗi nhục của đàn ông chúng ta!” Vẻ mặt Trần
Văn Thức đúng là không còn gì để nói, bọn hắn là
người trong hắc đạo, làm sao có thể chịu được
những người ăn cơm mềm? Hơn nữa còn là loại
bất tài như này.

“Haizzz.” Trịnh Chí Dụng cảm thán nói:
“Không sai, người như hắn ta không xứng làm
đàn ông, tôi nhiêu lần muốn cởi quân hắn ra xem
xem, hắn ta rốt cuộc được cấu tạo như nào, thật
là cả thiên hạ không tìm được người thứ hai!”

“Đúng rồi.” Trần Văn Thức như nghĩ đến gì đó:
“Nghe nói, người chị này của anh là mỹ nhân nổi
tiếng của nhà họ Trịnh, đứa con rể này đúng là có
diễm phúc mà...”



“Hừ, chỉ dựa vào hắn ta?” Trịnh Chí Dụng cười
lạnh nói: “Cái tên bất tài này, kết hôn ba năm rồi
mà ngay cả tay của Trịnh Tuyết Dương cũng chưa
từng nắm qua, vẫn luôn ngủ ở trong phòng đọc
sách, có nhiều lúc tôi không hiểu tên bất tài hắn
rốt cuộc là muốn cái gì”

Trần Văn Thức nghe đến đây liền lộ ra biểu
cảm ý vị sâu xa mà nói: “Kết hôn ba năm rồi mà
chưa từng năm tay? Đây không phải là giống như
quả phụ sao ? Haizz, chị gái của anh đúng là đáng
thương mà...”

Trịnh Chí Dụng khẽ nhíu mày, nhưng rất
nhanh liền lộ ra nụ cười như đã hiểu ý. Đều là đàn
ông mà, có một số lời không cần nói ra nhưng

anh ta vẫn hiểu được Trần Văn Thức đang nghĩ gì.

Mặc dù Trịnh Chí Dụng rất bất mãn với Trịnh
Tuyết Dương, nhưng mà đơn thuần nhìn từ
phương diện của một người đàn ông thì cô ta
đúng thật là tuyệt thế giai nhân, không những
dáng người đẹp mà dung mạo, khí chất cũng đều
hơn người. Năm đó khi chưa gả cho Bùi Nguyên
Minh, không biết là có bao nhiêu cậu ấm giẫm nát
bậc cửa nhà họ Trịnh đòi cưới cô ta.

Nếu như Trần Văn Thức với Trịnh Tuyết
Dương thực sự xảy ra quan hệ, thì không phải chỉ
cần dựa vào cái danh “bại hoại gia phong” liên có
thể đuổi Trịnh Tuyết Dương ra khỏi nhà họ Trịnh
sao?

Nghĩ đến đây, Trịnh Chí Dụng liên lộ ra nụ
cười hèn hạ, nói: “Anh Thức , có một số lời không
cần nói ra anh và tôi đều hiểu, chỉ cần anh Thức
muốn tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh”

“Không tôi, quả nhiên là một người thông
minh! Nếu mà đã quyết định như này thì ngày mai
tôi sẽ bắt đầu hành động như đã ước hẹn, có điều
tôi nói trước, đây là người thân của anh nên phải
thêm tiền!” Trân Văn Thức cười híp mắt chặn
ngang tay trên chông tiền.

“Đương nhiên là không có vấn đề gì” Trịnh
Chí Dụng mặc dù trong lòng cười lạnh nhưng trên
mặt vẫn tươi cười như không có việc gì, chỉ cần
có thể đuổi Trịnh Tuyết Dương ra khỏi Trịnh gia,
để cho anh ta có thể tiếp nhận hạng mục trung
tâm thương mại thì mấy tỉ trong mắt anh ta không
là cái gì.




Ở ngoại ô phía tây của thành phố Hải Dương,
khu thắng cảnh 5A, nơi phong cảnh đẹp đẽ bên
cạnh hồ nước là một ngôi nhà ba tầng mang
phong cách cổ điển.



36-15.png
transparent.gif









37-16.png
transparent.gif


38-6.png
 
Advertisement
Status
Not open for further replies.

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom