Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-254
Chương 254: Mày tìm chết hả?
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Trong đại sảnh, hiện giờ mặt Trịnh Tuyết Dương đã bị đánh đến sưng vù cả lên, khóe miệng còn có máu tươi, nhìn mà khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Triệu Lan Hương và An Diệu Linh cũng không dễ chịu chút nào, bị hai tên côn đồ ấn quỳ rạp trên đất.
Các bạn học nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều chết lặng. Mặc dù họ đều thấy Châu Tuệ Mẫn ra tay hơi quá đáng, nhưng lúc này không ai dám đứng ra nói câu nào.
Ngay cả những người rất ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương cũng đang run rẩy lẩy bẩy.
Hết cách rồi, Châu Tuệ Mẫn quá độc ác, nếu bọn họ lên tiếng vào lúc này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Thằng con rể vô dụng kia sao vẫn chưa về? Đây là vợ của tên đó mà? Ngay cả vợ mình còn không bảo vệ được chăng lẽ còn phải để chúng ta đến bảo vệ sao?"
"Ai mà biết liệu anh ta có nhìn thấy cảnh tượng này là lập tức co giò chạy thẳng không? Đến ở rể cũng làm được thì làm gì còn cái gọi là tôn nghiêm nữa? Cho dù anh ta có ở đây cũng chẳng làm được gì đâu!"
"Bạch Phúc An là người của nhà họ Bạch. Haizz, lần này coi như Trịnh Tuyết Dương xong đời rồi!"
"Sự tình có thể kết thúc như vậy thì đã tốt, ngộ nhớ đám côn đồ này."
Đám bạn học kia đều khó có thể tượng tượng được, không ngờ có một ngày hoa khôi của trường lại rơi vào cảnh này. Năm đó nếu cô chọn giả có một người đàn ông có năng lực hơn một chút thì hôm nay cũng sẽ không bị ức hiếp như này.
Trong mắt của rất nhiều người, thực ra Bùi Nguyên Minh là một người đàn ông đi ở rể nhà vợ, có ở đây trong giờ phút này hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Anh có thể ngăn chuyện này xảy ra không? Chỉ là một tên đi ở rể hèn mọn, một tên vô dụng, anh có thể làm được gì?
Nực cười!
Nếu anh có năng lực thì làm sao lại có thể trở thành phế vật nổi tiếng nhất thành phố Hải Dương chứ?
"Trịnh Tuyết Dương! Tôi muốn cô quỳ xuống!" Châu Tuệ Mẫn lại vung ra một bạt tai, đây không phải là lần đầu tiên cô ta nói câu này.
Cô ta không để mấy tên côn đồ đè Trịnh Tuyết Dương quỳ xuống, mục đích của cô ta là muốn Trịnh Tuyết Dương cam tâm tình nguyện quỳ xuống. Bởi vì thứ mà cô ta nhằm vào không chỉ là thân thể của Trịnh Tuyết Dương, mà cô ta còn muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm của Trịnh Tuyết Dương.
Khỏe miệng Trịnh Tuyết Dương nhếch lên, nở một nụ cười nhạt. Mặc dù đã nói không rõ ràng nữa, nhưng cô vẫn từ tốn lắc đầu một cách kiên định.
Châu Tuệ Mẫn biết nhà họ Bạch có quyền có thể ở thành phố Hải Dương, hơn nữa nơi đây còn là địa bàn của nhà họ, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa, cô ta vẫn có thể bình an vô sự.
Vì thế lúc này, cô ta kéo tóc Trịnh Tuyết Dương một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: “Cô có tin là bây giờ tôi sẽ để bọn họ làm nhục cô ở chỗ này, để tất cả bạn họ nhìn thấy hoa khôi của chúng ta đáng thương khổ sở đến nhường nào không?"
“Bỏ cô ấy ra!"
Đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ lối vào của đại sảnh. Lúc Bùi Nguyên Minh nhìn thấy tình cảnh của Trịnh Tuyết Dương, hai mắt anh lập tức đỏ như máu, lao thẳng đến chỗ cô.
"Thằng nhãi kia, mày đến tìm chỗ chết hả?" Tên côn đồ đang giữ chặt Trịnh Tuyết Dương cười khẩy, nhưng tên đó vẫn chưa kịp ra tay thì Bùi Nguyễn Minh tung một cước đá thẳng vào bụng gã khiển gã ngã nhào xuống đất, chật vật mãi vẫn không bò dậy được.
Người Trịnh Tuyết Dương mềm nhũn, suýt chút nữa đã xụi lơ trên nền đất. Bùi Nguyên Minh run rẩy ôm lấy cô, run rẩy vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, lúc này trên người anh như tỏa ra một luồng sát khí không thể ngăn cản được.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Trong đại sảnh, hiện giờ mặt Trịnh Tuyết Dương đã bị đánh đến sưng vù cả lên, khóe miệng còn có máu tươi, nhìn mà khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Triệu Lan Hương và An Diệu Linh cũng không dễ chịu chút nào, bị hai tên côn đồ ấn quỳ rạp trên đất.
Các bạn học nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều chết lặng. Mặc dù họ đều thấy Châu Tuệ Mẫn ra tay hơi quá đáng, nhưng lúc này không ai dám đứng ra nói câu nào.
Ngay cả những người rất ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương cũng đang run rẩy lẩy bẩy.
Hết cách rồi, Châu Tuệ Mẫn quá độc ác, nếu bọn họ lên tiếng vào lúc này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Thằng con rể vô dụng kia sao vẫn chưa về? Đây là vợ của tên đó mà? Ngay cả vợ mình còn không bảo vệ được chăng lẽ còn phải để chúng ta đến bảo vệ sao?"
"Ai mà biết liệu anh ta có nhìn thấy cảnh tượng này là lập tức co giò chạy thẳng không? Đến ở rể cũng làm được thì làm gì còn cái gọi là tôn nghiêm nữa? Cho dù anh ta có ở đây cũng chẳng làm được gì đâu!"
"Bạch Phúc An là người của nhà họ Bạch. Haizz, lần này coi như Trịnh Tuyết Dương xong đời rồi!"
"Sự tình có thể kết thúc như vậy thì đã tốt, ngộ nhớ đám côn đồ này."
Đám bạn học kia đều khó có thể tượng tượng được, không ngờ có một ngày hoa khôi của trường lại rơi vào cảnh này. Năm đó nếu cô chọn giả có một người đàn ông có năng lực hơn một chút thì hôm nay cũng sẽ không bị ức hiếp như này.
Trong mắt của rất nhiều người, thực ra Bùi Nguyên Minh là một người đàn ông đi ở rể nhà vợ, có ở đây trong giờ phút này hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Anh có thể ngăn chuyện này xảy ra không? Chỉ là một tên đi ở rể hèn mọn, một tên vô dụng, anh có thể làm được gì?
Nực cười!
Nếu anh có năng lực thì làm sao lại có thể trở thành phế vật nổi tiếng nhất thành phố Hải Dương chứ?
"Trịnh Tuyết Dương! Tôi muốn cô quỳ xuống!" Châu Tuệ Mẫn lại vung ra một bạt tai, đây không phải là lần đầu tiên cô ta nói câu này.
Cô ta không để mấy tên côn đồ đè Trịnh Tuyết Dương quỳ xuống, mục đích của cô ta là muốn Trịnh Tuyết Dương cam tâm tình nguyện quỳ xuống. Bởi vì thứ mà cô ta nhằm vào không chỉ là thân thể của Trịnh Tuyết Dương, mà cô ta còn muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm của Trịnh Tuyết Dương.
Khỏe miệng Trịnh Tuyết Dương nhếch lên, nở một nụ cười nhạt. Mặc dù đã nói không rõ ràng nữa, nhưng cô vẫn từ tốn lắc đầu một cách kiên định.
Châu Tuệ Mẫn biết nhà họ Bạch có quyền có thể ở thành phố Hải Dương, hơn nữa nơi đây còn là địa bàn của nhà họ, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa, cô ta vẫn có thể bình an vô sự.
Vì thế lúc này, cô ta kéo tóc Trịnh Tuyết Dương một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: “Cô có tin là bây giờ tôi sẽ để bọn họ làm nhục cô ở chỗ này, để tất cả bạn họ nhìn thấy hoa khôi của chúng ta đáng thương khổ sở đến nhường nào không?"
“Bỏ cô ấy ra!"
Đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ lối vào của đại sảnh. Lúc Bùi Nguyên Minh nhìn thấy tình cảnh của Trịnh Tuyết Dương, hai mắt anh lập tức đỏ như máu, lao thẳng đến chỗ cô.
"Thằng nhãi kia, mày đến tìm chỗ chết hả?" Tên côn đồ đang giữ chặt Trịnh Tuyết Dương cười khẩy, nhưng tên đó vẫn chưa kịp ra tay thì Bùi Nguyễn Minh tung một cước đá thẳng vào bụng gã khiển gã ngã nhào xuống đất, chật vật mãi vẫn không bò dậy được.
Người Trịnh Tuyết Dương mềm nhũn, suýt chút nữa đã xụi lơ trên nền đất. Bùi Nguyên Minh run rẩy ôm lấy cô, run rẩy vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, lúc này trên người anh như tỏa ra một luồng sát khí không thể ngăn cản được.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Bình luận facebook