Vương Quốc Hoa nói không hề khách khí, khá ngang ngược. Dương Quốc Minh nghe xong cũng khá khó chịu. Trần Khải Hoa dù sao cũng là chủ tịch một huyện thuộc thị xã Bắc Sơn, mình là bí thư thị ủy, không phải tên Vương Quốc Hoa mà. Dương Quốc Minh thiếu chút nữa phun ra câu này nhưng vẫn nhịn xuống.
- Lời này nói như thế nào nhỉ? Ở hội nghị thường vụ tôi đã tỏ thái độ không nên tin vào lời đồn nhưng Ủy ban kỷ luật vẫn làm như vậy.
Vương Quốc Hoa cố ý làm vậy để hy vọng Dương Quốc Minh tức giận, tranh cãi thì hắn càng vui vẻ.
- Trần Khải Hoa là cán bộ thuộc quản lý của Văn phòng tỉnh ủy, Ủy ban kỷ luật thị xã Bắc Sơn không có chứng cứ thì không thể giữ người. Dù là Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không làm như vậy cơ mà.
Vương Quốc Hoa càng nói càng lớn, giọng càng khó nghe hơn.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, đây là công việc của thị ủy, không nên động tí là mang tỉnh ủy ra. Tỉnh ủy nếu có thể bao hết thiên hạ thì cần thị ủy làm gì?
Dương Quốc Minh cũng có chút tức giận.
- Tôi đã nói rồi đó, sáng mai nếu không thấy Trần Khải Hoa thì tôi lên Ủy ban kỷ luật thị ủy đòi người. Trần Khải Hoa lúc trước do tôi đề nghị làm chủ tịch huyện, y có vấn đề cũng là vấn đề của tôi.
Vương Quốc Hoa nói xong dập máy.
Dương Quốc Minh cầm máy nửa mừng nửa tức. Chuyện có vẻ đang phát triển theo hướng mình đặt ra. Vừa nãy đáp lại chính là muốn để Vương Quốc Hoa tức tối. Vương Quốc Hoa lo chính là chẳng may Vương Quốc Hoa làm quá mạnh thì chuyện không biết phát triển tới mức nào.
Dương Quốc Minh cầm máy do dự một chút nhưng vẫn gọi:
- Lão Tôn, chuyện của Trần Khải Hoa nếu không có chứng cứ rõ ràng thì đừng giữ người nếu không sẽ rất bị động.
Đầu bên kia trầm ngâm một chút mới nói:
- Tôi biết rồi.
Dương Quốc Minh dập máy thoáng hiện ra một tia tàn nhẫn như muốn ăn cả điện thoại. Dương Quốc Minh làm bí thư thị ủy cũng không dễ dàng gì. Dương Quốc Minh không có yêu cầu quá cao, chỉ là bí thư, thị trưởng giữ thăng bằng, bí thư chiếm chút ưu thế. Chẳng qua cục diện thị xã Bắc Sơn khá đặc biệt. Dương Quốc Minh thật r among tỉnh ủy tiến hành điều chỉnh bộ máy thị ủy một chút, nhưng chủ tịch tỉnh Đoạn Phong mãi vẫn không có động tác gì.
Trần Khải Hoa được gọi nhưng được đãi ngộ khá tốt. Y được Ủy ban kỷ luật hỏ vài câu rồi đi, đương nhiên trước khi đi còn nói một câu đó là Trần Khải Hoa tạm thời còn phải ở lại phòng khách sạn, không được đi.
Đây không khác gì giam lỏng, Trần Khải Hoa chỉ có thể ở trong khách sạn, điện thoại cũng bị giữ. Muốn ăn thì dùng điện thoại bàn là được.
Ăn tối xong Trần Khải Hoa yên ổn ngồi xem Tv, trong lòng cũng không quá sợ. Hắn ngồi ở vị trí chủ tịch huyện Lâm Vượng khá sạch sẽ, đi xuống thị sát ngay cả tiền đi lại mà cấp xã đưa tới cũng không nhận, ăn cơm cũng đều làm giống như lúc làm ở tổ công tác xóa đói giảm nghèo.
Tiếng gõ cửa cắt ngang việc xem Tv của Trần Khải Hoa. Hắn ra mở cửa, nhân viên Ủy ban kỷ luật ở phòng bên cười nói:
- Chủ tịch huyện Trần, lãnh đạo gọi tới chỉ thị bảo tôi có thể về. Anh muốn thì có thể ở lại, chi phí do Ủy ban kỷ luật thị xã chi trả.
Ngay sau đó là lái xe và thư ký của Trần Khải Hoa đi lên, Trần Khải Hoa không khỏi cảm thấy việc bất bình thường. Mặc dù có thể ở lại nhưng Trần Khải Hoa vẫn quyết định về huyện. Vương Quốc Hoa vẫn ở đó cơ mà, mình phải về gặp chánh văn phòng Vương chứ. Y bảo lái xe, thư ký chuẩn bị một chút, mình vừa đi xuống vừa gọi cho Vương Quốc Hoa.
- Chánh văn phòng Vương, tôi bây giờ về huyện gấp.
Bên này Vương Quốc Hoa trả lời rất đơn giản.
- Ừ, đi đường cẩn thận.
Trần Khải Hoa nghe ra như là Vương Quốc Hoa đã biết kết quả. Hắn thầm phục đối phương giống như việc gì lãnh đạo cũng nắm được trong tay.
Trần Khải Hoa về đến nhà khách huyện ủy đã là nửa đêm. Phòng Vương Quốc Hoa vẫn sáng đèn, Trần Khải Hoa đi tới gõ cửa. Cửa mở ra, Trần Khải Hoa thấy Lưu Bân cũng đang gở đây đợi mình về.
Đối mặt với nụ cười của Vương Quốc Hoa, Trần Khải Hoa không khỏi có chút kích động. Hôm nay có thể đi ra cũng không hẳn là do mình sạch sẽ. Điểm này Trần Khải Hoa biết rất rõ.
- Lãnh đạo, ngài vất vả rồi.
Trần Khải Hoa bắt chặt tay Vương Quốc Hoa, giọng hơi nặng nề. Vương Quốc Hoa cười cười vỗ tay y:
- Được rồi, ngồi xuống nói chuyện.
Ba người ngồi xuống, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Vừa nãy tôi và Lưu Bân thỏa luận về vấn đề công khai và viết thành văn bản, anh xem một chút. Mai thị trưởng Vương đến thị sát tới lúc ấy anh đại biểu ủy ban huyện tuyên bố một chút cách làm công khai của ủy ban.
Trần Khải Hoa cười nói:
- Tôi ở ngay trong nhà khách, tôi xem một chút, xem xong sẽ ngủ. Không còn sớm nữa, lãnh đạo cũng nên nghỉ ngơi.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Trần Khải Hoa, hắn nghiêm túc nói:
- Khải Hoa, thói quen của tôi anh cũng biết đó, chỉ cần anh làm tốt công việc thì cái khác không cần suy nghĩ. Tôi nếu lúc trước có thể để anh làm chủ tịch huyện Lâm Vượng thì cũng có năng lực giữ được anh.
Sáng hôm sau Dương Quốc Minh vừa vào văn phòng thì Vương Cảnh Lược đã tìm tới cửa.
- Bí thư, sáng nay tôi định đến huyện Lâm Vượng một chuyến. Chánh văn phòng Vương đến giám sát công việc, bộ máy ủy ban thị xã nhất trí cho rằng cần tích cực phối hợp. Tôi cảm thấy cũng cần mang đồng chí bên tuyên giáo để tranh thủ tuyên truyền một chút.
Dương Quốc Minh ngoài miệng không nói, trong lòng lại thầm oán. Gì mà bộ máy ủy ban thị xã nhất trí, chẳng qua là mày muốn đi theo Vương Quốc Hoa mà thôi. Mày cho là việc bị từ chối ở huyện Văn Sơn, tao không biết ư? Không biết xấu hổ.
- Ừ, đi một chuyến cũng tốt. Các đồng chí bên dưới tôi và anh đều hiểu rõ, trong quá trình chấp hành thường thêm không ít thứ. Mang theo bên tuyên giáo để tăng cường giám sát cũng tốt.
Dương Quốc Minh gật đầu nói, thực tế thị ủy khi chấp hành văn bản của tỉnh ủy cũng đã đưa lý do là kết hợp tình hình thực tế của địa phương.
Vương Cảnh Lược hỏi được ý kiến của Dương Quốc Minh liền đi ngay. Dương Quốc Minh nhìn theo không khỏi cười lạnh một tiếng. Lúc này thư ký vội vàng tiến vào nói:
- Bí thư, vừa nhận được tin tối qua Trần Khải Hoa đã về.
Nụ cười trên mặt Dương Quốc Minh cứng lại giống như nghe tin rất xấu. Y lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên là xem thường mày.
Dương Quốc Minh phát hiện kịch bản đi lệch hướng cũng không bối rối. Hắn cầm máy gọi điện nói:
- Là tôi, khoản tiền kia ngoài huyện Văn Sơn cùng huyện Lâm Vượng thì các nơi khác tạm đè đó.
Trong tay nắm vũ khí, Dương Quốc Minh đương nhiên không thể không dùng.
Nếu như nói chuyện của Trần Khải Hoa là sai khác nho nhỏ, như vậy chuyện xảy ra tiếp theo làm Dương Quốc Minh không kịp ứng phó.
Nội dung cuộc điện thoại rất rõ ràng, hôm nay ở huyện Lâm Vượng, thị trưởng Vương Cảnh Lược sau khi khảo sát xong liền nói trước mặt đông đảo thành viên bộ máy huyện. Đầu tiên là nhấn mạnh tỉnh ủy và thị ủy coi trọng hạng mục xóa đói giảm nghèo, sau đó là tán thành thành tích công việc của huyện ủy huyện Lâm Vượng, cuối cùng là khẳng định phương thức tiến hành hạng mục đặc thù của huyện Lâm Vượng, muốn các nơi khác học tập huyện Lâm Vượng.
Sau điện thoại chính là bản fax. Đọc xong, Dương Quốc Minh ném mạnh cốc trà xuống mặt đất. Cầm máy, Dương Quốc Minh quay số rồi không hề khách khí lớn tiếng nói:
- Đồng chí Vương Cảnh Lược, anh làm như thế nào vậy hả? Gì mà phương thức huyện Lâm Vượng? Chuyện lớn như vậy sao chưa thông qua hội nghị thường vụ thị ủy mà đã tỏ thái độ?
Vương Cảnh Lược bên kia rất quyết đoán đáp lại:
- Bí thư Dương, hạng mục xóa đói giảm nghèo do bên ủy ban phụ trách, ủy ban thị xã nếu ngay cả chút quyền tự chủ cũng không có thì còn cần ủy ban thị xã làm gì? Hơn nữa huyện Lâm Vượng làm tốt như vậy tại sao không thể tỏ thái độ. Hạng mục xóa đói giảm nghèo lần này nếu như các huyện trong toàn thị xã làm như huyện Lâm Vượng, tôi sẽ lên tỉnh ủy mời cấp bằng khen cho Đảng ủy, chính quyền các huyện. Còn nữa tôi đã bàn với chánh văn phòng Vương việc này, chánh văn phòng Vương cũng khen ngợi phương thức của huyện Lâm Vượng.
Mấy câu trước không tính gì, câu cuối cùng rơi vào tai Dương Quốc Minh không khác gì tiếng sét. Vương Quốc Hoa tán thành? Hai tên kia hợp tác sao?
Năng lực phá hoại của Vương Quốc Hoa, Dương Quốc Minh biết rõ. Lúc trước vì mình xem thường tên này nên mới khiến Miêu Lập Hằng phải ngã gục.
Dù là Lâm Tĩnh thì lúc làm bí thư thị ủy cũng không lúc nào hoàn toàn nắm giữ được quận Hồng Sam. Ý của Lâm Tĩnh thậm chí là ý của Dương Quốc Minh cũng chưa từng được quận Hồng Sam chấp hành. Có thể nói quận Hồng Sam vẫn phát triển theo tư tưởng của Vương Quốc Hoa.
So với Vương Cảnh Lược, ưu thế lớn nhất của Dương Quốc Minh là được chủ tịch tỉnh Đoạn Phong ủng hộ. Chẳng may Dương Quốc Minh được bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ ủng hộ thì hậu quả sẽ như thế nào? Nghĩ đến đây Dương Quốc Minh không khỏi có chút hối hận lúc đầu mình đáp ứng đề nghị của Vương Cảnh Lược tiến hành xử lý mấy con sâu mọt ở Bắc Sơn có phải tốt không? Chẳng qua việc tới nước này Dương Quốc Minh biết hối hận cũng không kịp. Hắn suy nghĩ một chút rồi cầm máy gọi.
- Quốc Hoa bận không?
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook