Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 567
- Bí thư Dương tìm tôi có việc?
Vương Quốc Hoa hỏi làm Dương Quốc Minh thấy quá chói tai. Chẳng qua Dương Quốc Minh chỉ có thể nhịn mà thôi bởi vì lúc này y đang nghĩ tới cảnh Vương Quốc Hoa và Vương Cảnh Lược đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau.
Dương Quốc Minh suy nghĩ quá chính xác, lúc này ở trong phòng tốt nhất nhà khách huyện ủy huyện Lâm Vượng, Vương Quốc Hoa và Vương Cảnh Lược đang nói chuyện. Nhận được điện Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua số máy đưa tay ra hiệu.
- Vừa nãy tôi nói chuyện với đồng chí Vương Cảnh Lược, huyện Lâm Vượng chấp hành văn kiện của tỉnh ủy đúng là rất xuất sắc, ý kiến của đồng chí Vương Cảnh Lược cũng là ý kiến của tôi. Quốc Hoa lúc phản ánh lên tỉnh ủy không nên nghiêng về một phía.
Dương Quốc Minh không ngờ có thể cười nói như vậy.
Vương Quốc Hoa nghe điện có thể nói là thầm giật mình, Dương Quốc Minh này quá lợi hại. Đã như vậy còn có thể thuận thế kiếm chỗ tốt về phía mình.
- Tỉnh ủy rất coi trọng hạng mục xóa đói giảm nghèo, điểm này bí thư Dương chắc cũng rõ. Lần này phương án mà huyện Lâm Vượng áp dụng, tôi và thị trưởng Vương đánh giá rất cao. Bây giờ bí thư Dương cũng khẳng định, tôi có thể yên tâm báo cáo lên tỉnh ủy. Thành tích của huyện Lâm Vượng là đạt được dưới sự lãnh đạo của Bàng Mẫn lãnh đạo thị ủy.
- Được được, tôi hiểu.
Dương Quốc Minh há bất đắc dĩ. Vương Cảnh Lược và Vương Quốc Hoa hợp sức làm Dương Quốc Minh không dám mạo hiểm. Đáng tiếc cho kịch bản hay, hai tên này làm như vậy sau này muốn mượn việc này để khống chế người là quá khó khăn. Có thể nói Vương Quốc Hoa và Vương Cảnh Lược ra chiêu không khác gì rút củi đấy nồi.
Đương nhiên Dương Quốc Minh tổn thất không quá nhiều. Y cũng biết thị ủy không có sức trói buộc quá lớn đối với cấp ủy ban huyện. Vương Cảnh Lược cũng hiểu vấn đề này.
- Tôi rất hài lòng với thành tích công việc của bộ máy huyện Lâm Vượng, nếu thị ủy đạt được tán thành thì tôi dự định sớm về báo cáo với bí thư Hứa, mời bí thư Hứa đến thị sát huyện Lâm Vượng.
Câu cuối cùng của Vương Quốc Hoa có thể nói là quá trọng lượng. Một khi bí thư Hứa quyết định xuống thị sát thì chẳng khác nào làm chỗ dựa cho phương thức này. Vương Quốc Hoa có quyền giám sát có thể nói là hoàn toàn nắm quyền chủ động, cũng có thể nói Vương Cảnh Lược rất có thể vì việc này dựa được vào bí thư Hứa.
Dương Quốc Minh thoáng cái như quả bóng bị châm kim, bao khí thế mất sạch.
- Ha ha, chuyện tốt, cứ như vậy đi.
Một lần nữa cầm bản fax đọc thật kỹ Dương Quốc Minh mặc dù không cam lòng nhưng cũng phải thầm than về nội dung của văn bản. Có thể nói đây là do một đám người quen thuộc công tác cơ sở viết ra. Trong đó các biện pháp rất rõ ràng, chi tiết.
Từ ý nghĩa mặt trước mà nói thì huyện Lâm Vượng đưa ra phương thức này ở trình độ rất lớn sẽ đảm bảo tài chính áp dụng đầy đủ vào hạng mục xóa đói giảm nghèo. Nhưng từ góc độ của Dương Quốc Minh mà nói thì đây là sẽ đả kích mạnh việc y cố gắng thông qua khoản tài chính này để khống chế cục diện. Từ góc độ thế lực thứ ba do Tôn Đồng cầm đầu thì phương thức này được áp dụng không khác gì chặn đường phát tài của mọi người.
Thở dài một tiếng, Dương Quốc Minh lại cười lạnh một tiếng. Đừng nhìn mày bây giờ làm tốt, nhưng ngày sau đám người Tôn Đồng còn không hận mày tới chết sao? Chẳng qua nghĩ ở vấn đề này mình phải thỏa hiệp, Dương Quốc Minh lại ủ rũ.
Dương Quốc Minh bất đắc dĩ một lần nữa cầm máy gọi rồi thản nhiên nói:
- Lão Tôn, lời của thị trưởng Vương nói ra ở huyện Lâm Vượng chắc anh cũng biết. Bí thư tỉnh ủy Hứa rất coi trọng việc này, tôi đã tỏ thái độ ủng hộ thị trưởng Vương, chờ thị trưởng Vương về sẽ tổ chức hội nghị chính thức xác định một chút.
Dương Quốc Minh không phải không muốn thay đổi cục diện một chút, nhưng y lại phát hiện trước mặt Vương Quốc Hoa mà mình giở thủ đoạn chưa chắc đã làm ăn được gì cả. Tên Vương Quốc Hoa và Vương Cảnh Lược liên thủ đóng kịch đường đường chính chính, dù từ góc độ nào mà nói cũng không tìm được sơ sót. Vương Cảnh Lược chỉ là tán thành phương thức của huyện Lâm Vượng và đề nghị phổ biến, hành vi của Vương Quốc Hoa cũng là nằm trong phạm vi quyền hạn.
Dương Quốc Minh nghe rõ tiếng thở nặng nề ở đầu bên kia, y không khỏi có chút thoải mái. Khó chịu không chỉ có mình mình mà.
Vương Cảnh Lược từ huyện về đến thị xã đã là buổi chiều. Vương Quốc Hoa quyết định cùng lên, hắn là về tỉnh. Tôn Đồng vẫn đi cùng bất ngờ nói mình mệt không tiễn chánh văn phòng Vương.
Về tới tỉnh, Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ phát hiện trong nhà không có ai, Lưu Linh còn đỡ, có thể ra ngoài ở, Sở Sở và mẹ mình đâu? Đang khó hiểu thì máy điện thoại vang lên.
- Anh ở đâu thế? Về gấp được không? Sở Sở sắp sinh.
Lưu Linh nói rất nhanh, Vương Quốc Hoa vừa mừng vừa sợ, không phải dự đoán nửa tháng nữa mới sinh sao?
- Ừ, anh về tới nhà rồi, anh đến bệnh viện ngay.
Vương Quốc Hoa dậy máy ra ngoài, bệnh viện thì hắn biết, ở ngay gần bệnh viện quân khu tỉnh, mỗi lần hắn đưa Sở Sở đi kiểm tra đều tới đây.
Đến bệnh viện vừa xuống xe, Lưu Linh đã chờ ở cửa. Cô nói:
- Sở Sở đã vào phòng sinh, anh sao về nhanh như vậy?
Vương Quốc Hoa giải thích qua loa. Vương Quốc Hoa cũng may là về kịp thời. Trưa nay Sở Sở ăn cơm thấy đau bụng nên được Lưu Linh đưa vào bệnh viện, đến bệnh viện mới biết màng ối đã vỡ.
Đến cửa phòng sinh, Vương Quốc Hoa nghe thấy tiếng Sở Sở từ trong truyền ra:
- Vương Quốc Hoa, anh chết ở đâu, lão nương bị anh làm hại …
Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi không kịp lau. Hắn muốn vào nhưng bà mẹ vừa lúc từ trong mở cửa đi ra, bà nói:
- Cút, ở ngoài, vợ sinh con có chuyện gì của anh.
Vương Quốc Hoa không biết nói gì, cũng may y tá ở bên nói:
- Dì, để anh ta vào đi, có chồng ở bên người vợ sẽ bớt thấy đau hơn.
Trần Thúy Hoa nghe vậy có chút khó hiểu nói:
- Cô sinh con hai lần chẳng lẽ không biết bằng cháu?
Y tá cười nói:
- Dì, đây là khoa học.
Vương Quốc Hoa nhân cơ hội lẻn vào trong. Tình hình muốn ngăn cũng không được, bà lẩm bẩm nói:
- Thằng ranh này không sợ đen à?
Sở Sở nhắm mắt lại lớn tiếng gọi, đầu đổ mồ hôi, cảnh này Vương Quốc Hoa cả đời không quên được.
Thấy Vương Quốc Hoa xuất hiện, Sở Sở nở nụ cười khá yếu ớt. Vương Quốc Hoa xông tới nắm tay cô, muốn nói nhưng không biết nói gì cho tốt.
- A.
Vương Quốc Hoa kêu lên, Sở Sở đang cầm tay hắn bỏ vào miệng cắn. Cắn xong Sở Sở như lấy lại sức, chỉ nghe y tá ở bên nói:
- Ra rồi, đầu ra rồi, dùng sức, dùng sức.
Sở Sở cười thật tươi với Vương Quốc Hoa, cô nắm chặt tay hắn.
Oe. Y tá bế đứa bé tát vào mông, đứa bé khóc lớn. Vương Quốc Hoa không nhịn được nói:
- Sao chị đánh cháu bé?
- Thằng ranh này biết gì. Chăm cho vợ đi.
Trần Thúy Hoa gầm lên tức tối, Vương Quốc Hoa vội vàng ngậm miệng.
- Sở Sở, cảm ơn em.
Sở Sở không còn chút sức để lắc đầu, cô chỉ khẽ nói:
- Em đã có con cho Vương gia.
- Thằng ranh này không chịu đi ra, làm mẹ đau hai tiếng, sau này anh xử lý.
Vương Quốc Hoa cười nói một câu, Sở Sở trừng mắt nói:
- Anh dám. Con em chỉ có thể do em đánh.
….
Vương Quốc Hoa mới làm bố ôm con khá ngốc bị Lưu Linh dùng máy quay lại. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không ôm được lâu thì đã bị bà mẹ đoạt lấy, bà còn lẩm bẩm nói:
- Tay chân vụng về.
Sở Sở đã ngủ thiếp đi, Vương Quốc Hoa ngồi bên nhìn hai mẹ con. Lúc này Lưu Linh cầm một bình bảo ôn vào, cô có chút u oán nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đi lên cầm bình khẽ vỗ vỗ tay Lưu Linh. Lưu Linh hiểu ý nói:
- Chăm sóc tốt cho Sở Sở.
Người vui nhất chính là Trần Thúy Hoa, bà ôm cháu không muốn bỏ tay. Người già ở nông thôn rất trọng nam khinh nữ, bây giờ có cháu trai đương nhiên là vui vẻ rồi.
- Em nói với mẹ một tiếng là anh ra ngoài ăn.
Vương Quốc Hoa cả trưa không ăn nên bụng bắt đầu kêu réo. Thấy Sở Sở còn ngủ nên dặn Lưu Linh rồi rời đi.
Vương Quốc Hoa chưa ăn xong bát mì thì máy điện thoại vang lên. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ vì đây là số của Hứa Nam Hạ.
- Hứa thúc.
Vương Quốc Hoa ân cần chào hỏi, Hứa Nam Hạ rất rõ ràng ngẩn ra nói:
- Có chuyện gì mà giọng vui vẻ thế?
Vương Quốc Hoa nói qua việc vợ đã sinh con, biết Vương Quốc Hoa về kịp lúc vợ sinh, Hứa Nam Hạ cũng vui vẻ nói:
- Ồ, về đúng là kịp. Ừ, cháu đừng hiểu lầm, cái này nếu đã về thì mai đến chỗ chú, đến nhà đi, chú có chuyện nói.
Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được sự nặng nề trong giọng Hứa Nam Hạ, hình như xảy ra chuyện gì đó. Hứa Nam Hạ không nói nhiều mà dập máy. Vương Quốc Hoa đi về phòng, Sở Sở còn đang ngủ, Trần Thúy Hoa bảo Vương Quốc Hoa về nghỉ.
Vương Quốc Hoa nghĩ đến cuộc điện của Hứa Nam Hạ nên không muốn về, nếu không mai đến chỗ Hứa Nam Hạ không chừng sẽ có nhiệm vụ phải đi.
- Để con ở lại, dù sao con cũng chỉ ngồi một chỗ mà thôi.
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ giường bên, Sở Sở ở phòng bệnh hạng đặc biệt nên có giường dành cho người nhà.