Mã Xuân Sinh rất cẩn thận đọc, Vương Quốc Hoa ở bên có chút tò mò nói:
- Sao thế, có phải tạm thời thêm mười người không đủ cấp bậc không? Tôi biết ngay tên này dùng hàng đểu lừa tôi, không chừng còn định nhân lễ hội văn hóa mà nổi danh. Không được tôi phải gọi điện mắng hắn, nghĩ tôi không hiểu gì trong làng giải trí sao?
Mã Xuân Sinh lấy lại tinh thần vội vàng hỏi:
- Bí thư, ngài gọi điện mắng người ta cái gì?
Vương Quốc Hoa có chút buồn bực nói:
- Vẫn là vợ tôi nói có lý, đám thiếu gia Bắc Kinh này không có tên nào đáng tin cả. Vừa thấy lợi là lao vào như ruồi thấy trứng thối, lúc cần ra sức thì không thể tin được.
Mã Xuân Sinh thấy Vương Quốc Hoa lấy máy điện thoại liền vội vàng đưa tay chặn lại.
- Bí thư, ngài đừng kích động, nghe tôi nói đã. Bản danh sách này với giá bình thường thì ít nhất phải sáu triệu mới được. Lần này toàn là ngôi sao, nghệ sĩ đang nổi tiếng, đám ngôi sao hạng nhất ra diễn đòi ít nhất đều là 300 ngàn.
Vương Quốc Hoa lúc này mới thu máy điện thoại khó hiểu hỏi:
- Đây là chuyện tốt mà, đây coi như lần làm việc đáng tin của hắn.
- Đương nhiên là việc tốt rồi, chẳng qua đây mới là tiền chi trả cát sê chứ chưa tính đến chi phí tiếp đón. Trước đó vốn định bỏ ra một triệu mời hai ngôi sao Hongkong, bây giờ ở trong nước đã là ba triệu nên cần tăng hêm chút kinh phí mới được. Việc này tôi đi bàn với thị trưởng Vương.
Mã Xuân Sinh nói xong, Vương Quốc Hoa cũng hiểu lần này Du Khánh Dương làm rất tốt. Từ góc độ của Vương Quốc Hoa mà nói nếu đã ra tay đương nhiên phải làm một cách đẹp nhất, đó mới là cách biểu hiện thực lực của hắn.
- Đừng tìm thị trưởng Vương, việc chỉnh đốn ở tập đoàn điện tử Ân Châu đã tốn không ít tiền. Không là như vậy, tôi sẽ tìm tài trợ cho lễ hội văn hóa, anh chờ một chút.
Vương Quốc Hoa xoay người lấy một quyển sổ trong túi ra tìm tìm vài trang rồi lấy máy bàn gọi điện.
Mã Xuân Sinh ở bên thầm buồn bực, nhà tài trợ dễ tìm như vậy sao? Bây giờ muốn lấy tiền từ túi người khó đến mức nào thì Mã Xuân Sinh cũng biết. Ban Tuyên giáo không phải ngành bên chính quyền, tài nguyên trong tay khá có hạn, chuyện này Vương Suất cũng không quá nhiệt tình. Vừa vặn Trịnh Kiệt có mâu thuẫn với Lâm Cảnh Hạo và Mã Xuân Sinh cho nên việc này trước được thông qua là do Nguyên Chấn Thiên kiên trì, hơn nữa Mã Xuân Sinh cũng hết lòng ủng hộ vì lợi ích cá nhân. Nhưng cái này không dễ dàng, nhà tài trợ gần như không ai tham gia. Mã Xuân Sinh không phải không nghĩ tới biện pháp nhưng kết quả lại chẳng khả quan. Đám người có tiền mời anh ăn một bữa chơi một bữa thì dễ, muốn bọn họ tài trợ mấy trăm ngàn, một triệu thì sẽ rất khó khăn. Ban tuyên giáo thị ủy tuy có thể diện nhưng không lớn đến mức như vậy.
- Ử, chủ tịch Hoàng, tôi là Vương Quốc Hoa, đây là số điện thoại văn phòng tôi. Tôi nói chuyện này với ông, thị xã Ân Châu chúng tôi tổ chức lễ hội văn hóa nhưng thiếu tài trợ. Ông có phải là đến xem một chút xem có gì cần quảng cáo không?
Cách nói chuyện của Vương Quốc Hoa làm Mã Xuân Sinh dở khóc dở cười, đâu có ai kéo tài trợ như vậy? Xem ra chuyện này không thể trông cậy, lát mình phải sang đòi tiền Vương Suất mới được. Mã Xuân Sinh biết Vương Quốc Hoa có thể mời đám ngôi sao Bắc Kinh kia thì cũng là có thực lực, có căn cơ ở Bắc Kinh, mà nếu không có căn cơ đủ mạnh thì sao có thể bò nhanh như vậy?
Mã Xuân Sinh đang suy nghĩ miên man thì Vương Quốc Hoa che máy nói:
- Trưởng ban Mã, còn thiếu bao tiền tài trợ?
- Hả, còn kém tầm ba triệu rưỡi.
Mã Xuân Sinh vô thức nói, vì lễ hội văn hóa này hắn tốn không ít tâm tư. Nguyên nhân chủ yếu là do chính quyền không chịu phối hợp. Nguyên Chấn Thiên đi việc này rất có thể không tiến hành được.
- Nhiều như vậy à?
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói, Mã Xuân Sinh vội vàng nói:
- Ít một chút cũng được, dù sao có tài trợ bao nhiêu tốt bấy nhiêu, không nên quá tham.
- Ừ, cũng có lý.
Vương Quốc Hoa gật đầu sau đó nói với đầu bên kia:
- Chủ tịch Hoàng, ông xem rồi làm, năm triệu không ít, mười triệu cũng không nhiều.
Mã Xuân Sinh đang cầm cốc trà đưa lên miệng nghe thấy câu này tay run run, nửa chén trà rơi vào quần. Y vội vàng bỏ chén lau quần. Vương Quốc Hoa kinh ngạc nhìn y rồi nói tiếp:
- Cái gì, tám triệu ư? Ít quá, cho số tròn đi.
Mã Xuân Sinh lau xong cầm chặt tờ giấy trong tay. Chẳng qua y lại tin lời đối phương. Con người đúng là kỳ quái như vậy, mới đầu anh cảm thấy tên Vương Quốc Hoa này không đáng tin nhưng khi hắn nói câu tám triệu còn ít thì Mã Xuân Sinh lại có kết luận với việc này. Có thể nói ra câu này thì nói rõ người ta rất chắc chắn. bí thư thị ủy nói chuyện không phải là muốn nói gì cũng được. Việc Vương Quốc Hoa mời đám ngôi sao cũng là minh chứng.
Mã Xuân Sinh lại uống trà nhưng lần này chính là dùng hành vi này để che dấu khủng hoảng trong lòng. Tên Vương Quốc Hoa này có tài nguyên cường đại làm cho hắn không còn gì để nói. Chuyện mình gặp khó khăn, bao ngày không giải quyết được thì người ta gọi hai cuộc điện là xong. Từ nhân viên đến kinh phí, bất cứ vấn đề khó khăn gì rơi vào tay hắn đều trở nên dễ dàng. Trước đó Mã Xuân Sinh còn nghĩ Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy đã được tỉnh ủy điều tới làm phó bí thư thị ủy chủ trì công việc Ân Châu là do may mắn, bây giờ xem ra mình đã đánh giá sai. Vương Quốc Hoa có thực lực. Trên đời này thứ đáng tin nhất chính là thực lực, không có thực lực thì anh chẳng là gì.
- Vị chủ tịch Hoàng kia là Hoàng Kiên người giàu nhất tỉnh Nam Thiên chúng ta, phải để y mất chút máu chứ, hơ nữa không phải ăn không tiền của y. Tôi nói trưởng ban Mã, anh để lại suất tài trợ vàng cho tôi được không? Đổi bằng mười triệu tài trợ?
Vương Quốc Hoa gọi điện xong nói như vậy, Mã Xuân Sinh một lần nữa hả một tiếng.
Vương Quốc Hoa lập lại lần nữa, Mã Xuân Sinh vội vàng cười nói:
- Không thành vấn đề, ngài đừng quá khách khí như vậy, gọi tôi là lão Mã đi, tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy.
Không biết từ lúc nào Mã Xuân Sinh đột nhiên cảm thấy mình cần thay đổi giọng điệu. Đây là do khi lãnh đạo có thể giải quyết vấn đề của cấp dưới đó chính là hành vi hiếm có. Ở tình hình bình thường đó là anh phải có gì đó thì cấp trên mới giúp anh chứ? Bây giờ Mã Xuân Sinh chưa làm gì cả, chỉ có giọng điệu hơi cung kính một chút, chút nỗ lực này là không đáng để nhắc tới, so với lợi ích đạt được đúng là không đáng gì.
- Vậy cũng được. Lão Mã, tôi phải nói trước đó là tôi kéo tài trợ về, chuyện anh phải làm thật tốt, làm không ổn tôi sẽ nghiêm túc xử lý.
Vương Quốc Hoa thu hồi nụ cười, đổi sang giọng đầy nghiêm túc.
Mã Xuân Sinh thấy thế cũng nghiêm mặt nói:
- Xin bí thư yên tâm, có mười triệu tài trợ này nếu làm hỏng việc thì tôi xin từ chức.
Vương Quốc Hoa xua tay thản nhiên nói:
- Không cần nghiêm trọng như vậy đâu. Tôi chỉ có ý chính là chuyện đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất.
Mã Xuân Sinh nhìn Vương Quốc Hoa cảm thấy khi đối phương nói chuyện lại mang theo một cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm, hơn nữa lúc gọi mình là “lão Mã” cũng rất tự nhiên. Mã Xuân Sinh không khỏi đột nhiên giật mình thầm nghĩ không phải Vương Quốc Hoa trước đây lúc trên tỉnh ủy đều gọi người khác như vậy chứ?
- Bí thư, tôi xin phép về trước, ngài làm việc.
Mã Xuân Sinh đứng lên nói rồi định đi ra, Vương Quốc Hoa đột nhiên gọi hắn lại:
- Chờ chút lão Mã, vừa nãy tôi nghe Lôi Phân nói tình hình an ninh trật tự của Ân Châu không quá tốt, chuyện này anh thấy sao?
Câu hỏi có rất nhiều nghĩa phải xem người nghe giải thích như thế nào. Có lấy việc luận việc, có ý lấy việc nhằm vào người, còn có cả vấn đề khác. Tóm lại câu hỏi này cũng làm Mã Xuân Sinh suy nghĩ không ít.
- tình hình an ninh trật tự của Ân Châu không được tốt cũng có nhiều nguyên nhân khách quan. Do dân cư từ ngoài vào tăng nhiều, do kinh phí của hệ thống công an thị xã khó khăn, còn có cả do tố chất của nhân viên hệ thống công an. Đương nhiên chủ tịch Lôi nói cũng đúng, tính cách của cục trưởng Cục công an thị xã Triệu Hạc Minh khá thô bạo, quan hệ hơi kém một chút.
Mã Xuân Sinh trả lời không quá rõ nhưng cũng lộ ra vài tin tức thật.
- Xem ra cần phải tăng cường công tác xây dựng đội ngũ công an. Cảm ơn lão Mã, anh đi làm việc đi.
Vương Quốc Hoa không nói gì khác, câu trả lời vừa nãy của Mã Xuân Sinh coi như là có ý dựa vào. Lôi Phân nhằm vào Cục công an là do có mâu thuẫn, Mã Xuân Sinh đánh giá khách quan nhưng cũng mờ mịt điểm ra vài thứ.
Vương Quốc Hoa coi như hiểu rõ Lôi Phân có ý một mũi tên trúng ba đích. Vừa đưa cho mình lý do, vừa thuận tay đâm vào sau lưng người khác, giết người không chảy máu. Không biết bao người đã ngã dưới bàn tay cô ta nữa.
Con mẹ nó chứ.
Vương Quốc Hoa thầm mắng một tiếng, chức phó bí thư thị ủy này không dễ làm.
Chuyện của Mã Xuân Sinh, Vương Quốc Hoa có thể nói là dùng hết sức thể hiện thực lực của mình. Hắn vừa có ý thể hiện thực lực, vừa có ý phân hóa, mượn sức các bên. Từ kết quả thì Mã Xuân Sinh đã bắt đầu kính sợ hắn. Điều quan trọng nhất chính là Vương Quốc Hoa tìm được lý do đầy xác đáng để nhúng tay vào công việc của hệ thống công an. Hai thường vụ thị ủy nói chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Cần làm như thế nào để tăng cường sức mạnh đội ngũ công an Ân Châu? Đây là cơ hội tốt để mở rộng tầm ảnh hưởng, Vương Quốc Hoa không định bỏ qua cơ hội để thò tay vào cơ quan bạo lực này.
Giang Triều Sinh lúc này tiến vào nói:
- Bí thư, sắp hết giờ làm rồi.
Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nói:
- Ừ, Triều Sinh, anh ghi chép một chút, sáng mai đến Cục công an thị xã, bỏ đi, ngầm tới cũng được. Triều Sinh, anh nói ở Ân Châu nơi nào có an ninh trật tự kém nhất?
Giang Triều Sinh có chút ngạc nhiên nói:
- Bí thư, nơi có tình hình an ninh trật tự kém nhất đương nhiên là nơi đông người như nhà ga, bến xe, khu phố trung tâm và khu cảng.
Mã Xuân Sinh sang văn phòng Lâm Cảnh Hạo mà vẻ mặt khá uể oải mệt mỏi làm cho Lâm Cảnh Hạo hoảng hốt.
- Lão Mã, xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Cảnh Hạo vội vàng hỏi một câu, Mã Xuân Sinh nói qua nội dung, Lâm Cảnh Hạo trợn tròn mắt không nhịn được kêu lên:
- Không lầm chứ, hắn dựa vào gì mà giúp anh?
Mã Xuân Sinh có chút buồn bực nói:
- Dựa vào gì ư? Thực lực, người ta có thực lực không sợ người khác gây khó dễ.
Càng là cách thể hiện thực lực đơn giản thì càng lấy được hiệu quả tốt.
Vương Quốc Hoa chính là thông qua biểu diễn thực lực làm cho Mã Xuân Sinh cùng Lâm Cảnh Hạo cảm nhận thấy sự vô lực nếu đối đầu với hắn. Có quyền, có thế, có tiền, ba điểm này nếu như người khác không so được với anh thì còn có ý chống đối gì nữa. Chuyện mình không làm được, người khác gọi một cuộc điện là xong. Hơn nữa người ta còn là phó bí thư chủ trì công việc, vậy còn đấu thế nào nữa? Lâm Cảnh Hạo, Mã Xuân Sinh vốn còn có ý gây rối vài việc nhưng giờ coi như bị một trận mưa rào dập tắt.
- Đúng thế, tên này từ đâu mà ra vậy?
Lâm Cảnh Hạo có chút không cam lòng, đây không phải y muốn đạt được vị trí của Vương Quốc Hoa bây giờ mà chỉ muốn cố gắng vì hoàn cảnh sinh tồn trong tương lai mà thôi.
- Tôi cảm thấy chúng ta xem người khác có hành động gì trước không. Lúc này Vương Quốc Hoa đang đầy khí thế, anh và tôi quá nóng vội gây chuyện sẽ dễ thành kẻ mà hắn lập uy.
Mã Xuân Sinh thực ra mới là trụ cột của liên minh. Lâm Cảnh Hạo tuy có địa vị cao hơn Mã Xuân Sinh nhưng thực tế hay nghe lời nói có lý của Mã Xuân Sinh.
- Cũng chỉ có thể như vậy, tên Vương Quốc Hoa này đúng là không ngừng ra chiêu, chiêu toàn khó đỡ. Bây giờ nhớ ra thì đúng là hận chết tên hãm hại Cao Nguyên, đền bây giờ còn chưa điều tra ra được đó là ai.
Lâm Cảnh Hạo vô lực ngồi xuống cầm thuốc định châm nhưng ai ngờ bật lửa lên rồi lại tắt.
Mã Xuân Sinh lại nhắc đến việc Lôi Phân nói với Vương Quốc Hoa, Lâm Cảnh Hạo nghe xong có chút ngạc nhiên nói:
- Ả phụ nữ này quá âm hiểm, anh nhắc rất kịp thời, Vương Quốc Hoa có lẽ sẽ nhớ đến ý tốt của anh.
Mã Xuân Sinh lắc đầu nói:
- Tôi cảm thấy không thể nhìn chuyện như vậy. Tên Vương Quốc Hoa này như thế nào nhỉ? Hắn làm cho tôi cảm thấy chỉ rất đơn giản là muốn làm tốt công việc, chỉ cần làm tốt công việc thì đã rất hài lòng rồi.
- Được rồi, hắn nếu chỉ là người làm việc hoặc không làm việc thì đâu thể nào đi tới vị trí này?
Lâm Cảnh Hạo không cho là đúng bác bỏ, Mã Xuân Sinh cười nói:
- Anh giải thích nhầm rồi. Ý của tôi là cách đối xử với cấp dưới của Vương Quốc Hoa chính là coi trọng năng lực làm việc.
Vương Quốc Hoa nếu nghe được lời phân tích này của Mã Xuân Sinh nhất định sẽ nghĩ đó là tri kỷ của mình. Cách nhìn cấp dưới của hắn luôn đặt năng lực lên đầu tiên, phẩm chất… chỉ đứng vị trí dưới. Nguyên nhân chính là ở trong chính trị mà vừa có phẩm chất vừa có năng lực tốt đúng là quá hiếm hoi.
Khách sạn Ân Châu, một người phụ nữ đứng ở cửa khách sạn chờ cả chiều, Tả Hòa Sinh đã sớm chú ý đến người phụ nữ này. Người phụ nữ này thì Tả Hòa Sinh cũng nhận ra, chính là nữ quản lý xinh đẹp ngủ cùng với Cao Nguyên rồi cả hai bị bắt gian tại trận.
Chuyện tự chuốc họa vào thân Tả Hòa Sinh sẽ không làm vì thế chỉ có thể coi như không phát hiện, y dặn bảo vệ một tiếng là đuổi người đi nếu không lát nữa Bí thư Vương sẽ về.
Phải nói người phụ nữ này khá xinh đẹp, dáng người như người mẫu, khuôn mặt quyến rũ. Phó thị trưởng Cao Nguyên chết vì ngủ với ả cũng không oan. Tả Hòa Sinh cũng biết đôi chút về ả phụ nữ này, chẳng qua đây là việc của Diêu Bình. Tuy y và Diêu Bình có quan hệ khá tốt nhưng chưa đến mức đủ hy sinh về nhau.
Lúc xe của Vương Quốc Hoa xuất hiện ở cổng khách sạn, Tả Hòa Sinh lộ ra nụ cười vui vẻ đang chuẩn bị lên nghênh đón thì một người phụ nữ từ trong vườn hoa phía sau chạy ra. Tả Hòa Sinh thấy thế không khỏi hoảng sợ, y cũng thầm chửi đám bảo vệ không làm lên chuyện.
Hai tên bảo vệ rất kịp thời phát hiện tình hình hơn nữa ngăn cản người phụ nữ kia. Không ngờ người phụ nữ phản ứng rất mạnh, vừa cố giằng co vừa gào lên. Vương Quốc Hoa đang xuống xe nghe thấy động tĩnh không khỏi quay đầu lại nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Một người phụ nữ điên vòng vo quanh khách sạn cả chiều. Bí thư Vương đừng lo lắng, bảo vệ sẽ xử lý tốt
Tả Hòa Sinh vội vàng giải thích nhưng nói tới đây thì người phụ nữ kia đã gào lên:
- Tôi muốn gặp Bí thư Vương, thả tôi ra….
Miệng ả phụ nữ bị bịt lại, hai bảo vệ xách ả rời đi.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại trừng mắt nhìn Tả Hòa Sinh rồi thản nhiên nói:
- Đưa người vào phòng tôi.
Tả Hòa Sinh bị ánh mắt của Vương Quốc Hoa nhìn tới không khỏi run lên. Vương Quốc Hoa đi ra hai bước đứng lại thản nhiên nói:
- Tôi quên nhắc anh một câu đó là con người tôi không thể tha thứ nhất là lừa gạt, tự lo cho mình đi.
Tả Hòa Sinh không tự giác khom lưng nhỏ giọng nói:
- Vâng, tôi nhớ thưa bí thư.
Vương Quốc Hoa đã đi xa nhưng vụ giằng co phía sau vẫn còn tiếp tục. Tả Hòa Sinh hít sâu một hơi đi tới nói với hai bảo vệ:
- Bỏ ả ra.
Người phụ nữ kia lạnh lùng nhìn Tả Hòa Sinh:
- Tổng giám đốc Tạ đúng là uy phong quá đó.
Tả Hòa Sinh thở dài một tiếng:
- An Bình Bình, cô đừng châm chọc tôi. Cô có gan chờ ở đây sao không dám trực tiếp tới trụ sở thị ủy? Nói không dễ nghe đó là ai không biết nhau chứ? Đừng có ra vẻ đàng hoàng trước ặt tôi.
An Bình Bình chỉnh lại quần áo ưỡn ngực cười lạnh nói:
- Anh cũng không phải kẻ nghiêm chỉnh gì, nghĩ tôi không biết sao? Đám phụ nữ hơi đẹp một chút ở khách sạn này có ai không qua tay anh?
Trong mắt Tả Hòa Sinh hiện lên một tia tức giận nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
- Cô đi theo tôi, chẳng qua đừng nói tôi không nhắc nhở cô. Bí thư Vương ghét nhất người khác lừa mình, cô nhét gì vào mồm cũng được nhưng đừng nói nửa câu lừa dối trước mặt Bí thư Vương.
Trên mặt An Bình Bình lộ tia xấu hổ và tức tối, ả nhỏ giọng nói:
- Ý tốt quá nhỉ? không phải vì đám đàn ông khốn nạn các người thì tôi có ngày hôm nay sao? Tên nào cửi quần ra chẳng là cầm thù, kéo quần lên lại thành quân tử.
Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn ở phòng khách, tay đang cầm một tập văn bản xem thì có người mở cửa. Giang Triều Sinh ra ngoài mở, Vương Quốc Hoa bỏ tài liệu xuống:
- Triều Sinh, ở đây không có việc, anh có thể về.
Giang Triều Sinh cười cười không nói ra ngoài mở cửa rồi mới vào xin về. Vương Quốc Hoa không nhìn hai người Tả Hòa Sinh, hắn gật đầu nói với Giang Triều Sinh:
- Đi xe tôi mà về, muộn rồi.
Giang Triều Sinh cảm ơn lãnh đạo quan tâm rồi lững thững đi ra. Vương Quốc Hoa nói vậy nhưng y đương nhiên không làm thế. Lãnh đạo quan tâm anh là việc của lãnh đạo, làm thư ký mà không có tự giác thì chịu khó rời đi cho nhanh. Nếu không đi cùng Vương Quốc Hoa, Giang Triều Sinh sẽ không dại gì ngồi xe của Vương Quốc Hoa.
Tả Hòa Sinh dẫn An Bình Bình đứng chờ ở đối diện gần mười phút mà Vương Quốc Hoa vẫn cúi đầu xem tài liệu, không có ý ngẩng đầu lên. Vương Quốc Hoa cuối cùng phê vài chữ, ký tên mới bỏ bút ngẩng đầu nhìn tới.
- Bây giờ anh có thể nói là có việc gì.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói, Tả Hòa Sinh cúi đầu cung kính nói:
- Bí thư Vương, đây là An Bình Bình, phó thị trưởng Cao Nguyên…
Vương Quốc Hoa rất kịp thời mở miệng nói:
- Được rồi, anh ra ngoài đi.
Tả Hòa Sinh thở dài một tiếng đi ra, trong phòng còn lại Cao Nguyên mặc váy, hai chân đi tất đen. Vương Quốc Hoa nhìn từ trên xuống dưới làm An Bình Bình cảm thấy gặp áp lực rất nặng nề, ả vô thức cúi đầu xuống.
- Chuyện của cô tôi biết một chút, chẳng qua tôi hy vọng thấy cô ở văn phòng chứ không phải ở đây. Cô về đi, tôi sẽ liên lạc với Cao Nguyên trước, hỏi xem y an bài cô như thế nào. Nếu cô không muốn tiếp nhận an bài của Cao Nguyên thì tôi sẽ tìm công việc ở một công ty tư nhân cho cô, sau đó cô đừng xuất hiện trước mặt tôi.
An Bình Bình lộ vẻ xấu hổ, ả hơi tức giận nói:
- Sao, Bí thư Vương không có gì muốn hỏi tôi sao?
Vương Quốc Hoa đáp ngay:
- Không cần thiết, cô chỉ là vật hi sinh không bằng quân tốt thí. Nói thẳng ra cô không hề thông minh, tôi cho rằng biện pháp tốt nhất của ô không phải là tìm tôi mà là lánh đi một thời gian sau đó tìm Cao Nguyên. Cô bây giờ dù xuất hiện ở đâu cũng sẽ rất phiền phức.
- Làm quan quả nhiên không có ai là thứ tốt.
An Bình Bình nói xong tức giận xoay người dập mạnh cửa. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nở nụ cười. Hắn cầm máy xoay xoay trong tay khá lâu mới gọi điện:
- Cao Nguyên, An Bình Bình vừa tìm tôi, anh thấy sao?
Hai hôm nay Cao Nguyên ngồi nhà không có việc gì, y không ra ngoài để người khác gây phiền toái cho mình. Cao Nguyên bình tĩnh lại coi như là thông minh. Vương Quốc Hoa gọi tới, Cao Nguyên do dự một chút mới nói:
- Quốc Hoa, người phụ nữ này cũng vô tội, cô ta cũng không sai, không phải loại phụ nữ kia.
Phán đoán của Cao Nguyên, Vương Quốc Hoa đương nhiên không cho là thật. Trước khi biết rõ chân tướng hắn sẽ không bao giờ dễ dàng đưa ra kết luận. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng không bác bỏ lời của Cao Nguyên ngay. Hắn chỉ cười nói:
- Hay là anh gọi điện cho ả, bảo ả đến tìm Hoàng Nhàn, bố trí một công việc, người ở trên tỉnh cũng dễ khống chế.
Vương Quốc Hoa nói làm Cao Nguyên hơi động tâm. Biểu hiện trên giường của An Bình Bình làm Cao Nguyên rất thỏa mãn.
- Tôi nghĩ xem sao.
Cao Nguyên không nói gì mà dập máy, sau đó y lại ấn số gọi.
Giang Triều Sinh đang ngồi xe bus thì tận mắt thấy một xe máy lướt như bay trên đường sau đó là tiếng thét chói tai của một người phụ nữ:
- Bắt trộm.
Bình luận facebook