Vương Quốc Hoa là người không phải không biết lễ phép nhưng đối với người nhà Nguyên Chấn Thiên, hắn đúng là khó dùng lễ phép đối đãi. Chẳng qua hắn đây là không nghĩ mình có thể đến Ân Châu là bí thư là còn phải cảm ơn người nhà Nguyên Chấn Thiên.
Giang Triều Sinh tiến vào, Vương Quốc Hoa có chút tức giận nói:
- Ả ta đã đi chưa?
Giang Triều Sinh gật đầu nói:
- Đi rồi, chẳng qua vẻ mặt rất khó chịu.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng đầy nhạo báng.
- Ả không ngờ dám đến tận văn phòng tôi, chắc là cảm thấy mình từ trước đến giờ vẫn không gặp gì bất lợi mà. Hừ, bao vụ ở tập đoàn điện tử Ân Châu, công ty cầu đường thị xã… tôi còn chưa tính với ả đó.
Mấy công ty kia đều là công ty khó khăn hàng đầu của thị xã, trong đó có ảnh hưởng lớn nhất chính là tập đoàn điện tử Ân Châu.
- Bí thư, tại sao không điều tra công ty xuất nhập khẩu Thủy Liên của ả ta?
Giang Triều Sinh cũng bị lây tâm trạng của Vương Quốc Hoa nên chủ động đưa vấn đề. Vương Quốc Hoa nhìn y một lát mới nói:
- Điều tra gì? Đại diện pháp nhân của công ty này không phải là ả. Từ biểu hiện của ả mà nói thì chỉ là người làm nghề tự do hoặc là nói không có việc làm. Nhưng anh có thể nhìn đồ ả mặc, vòng tay ả đeo cũng không dưới 200 ngàn. Người như vậy nếu không có ông bố là bí thư thị ủy thì ả không đáng là gì cả.
Sau hội nghị thường vụ buổi sáng, Lâm Cảnh Hạo tự mình dẫn ba đồng chí từ Sở công an xuống cùng mình đi tới Cục công an. Lúc này Cục công an có thể nói là rất lo lắng, Ủy ban kỷ luật bắt hai lãnh đạo chủ yếu nên ai cũng sợ.
Sau khi Lâm Cảnh Hạo tuyên bố quyết định của thị ủy, ba người chính thức nhận chức, cuộc chỉnh đốn Cục công an một cách toàn diện đã bắt đầu.
3h chiều Vương Quốc Hoa ngồi xe đến trụ sở tập đoàn điện tử Ân Châu.
Nơi này nằm trên địa phận Khu khai phát thị xã. Tập đoàn điện tử Ân Châu hồi đầu giải phóng chỉ là một nhà máy sản xuất đài phát thanh, cuối những năm 80 đầu 80, thị ủy, ủy ban Ân Châu tiết kiệm chi tiêu nhập khẩu dây chuyền sản xuất từ nước ngoài về khiến tập đoàn điện tử Ân Châu phát triển nhanh chóng. Khi đó Triệu Đông Thăng chỉ là một nhân viên bình thường. Đoạn lịch sử này Vương Quốc Hoa được Trác Cường Quốc cung cấp tài liệu cho biết.
Từ một nhà máy sản xuất đài phát thanh phát triển đến bây giờ có mười mấy loại sản phẩm, mấy dây chuyền sản xuất có thể nói là không dễ dàng. Một tập đoàn đang kinh doanh tốt đẹp lại vì một lệnh hành chính mà thay đổi hoàn toàn. Mà nguyên nhân tạo ra lệnh hành chính đó là vì Triệu Đông Thăng từ chối việc con gái Nguyên Chấn Thiên nhận tiêu thụ sản phẩm của tập đoàn điện tử.
Vương Quốc Hoa cẩn thận suy nghĩ cũng biết đây là việc rất đáng sợ.
Vương Quốc Hoa đến không báo ai. hắn đứng trước cửa tập đoàn nhìn vào trong, bên trong khá yên tĩnh. Bảo vệ ở trong phòng đi ra, người này đưa tay chặn xe nói:
- Các vị làm gì vậy?
Vương Quốc Hoa cười nói với y:
- Tôi muốn vào xem một chút.
Vương Quốc Hoa nói khá thân thiện nhưng mang theo chút nghiêm nghị khiến tên bảo vệ có chút khẩn trương nhìn xe ngoài cửa.
- Cái này anh phải đợi một chút, tôi báo cáo với lãnh đạo nữa.
Bảo vệ vội vàng về phòng gọi điện báo cáo. Vương Quốc Hoa nhìn cửa sắt không khỏi thở dài nói:
- Xem ra không muốn kinh động người là không được.
Giang Triều Sinh cười nói:
- Bí thư, thực ra đây là việc tốt, tập đoàn đã như vậy mà nhân viên còn có trách nhiệm đến thế nói rõ tập đoàn này còn có hy vọng.
- Anh giỏi nói thật đó.
Vương Quốc Hoa cười cười, lời này có thể coi như là chưa nghe.
Một tập đoàn nhất là một tập đoàn nhà nước thì có thể làm tốt hay không nằm ở chỗ ai làm lãnh đạo thị ủy. Đây thực sự là một việc hoang đường đến cùng cực. Nhưng mà ở thời đại này việc đó đâu hiếm. Một công ty đang phát triển tốt nhưng vẫn có thể bị đóng cửa bất cứ lúc nào.
- Cuối cùng vẫn dựa trên chế độ, dùng chế độ để ước thúc quyền lực.
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói thì bên trong có một người vội vàng đi ra. Vương Quốc Hoa liếc mắt cái là nhận ra Triệu Đông Thăng.
- Bí thư Vương, sao ngài lại tới đây.
Còn cách hơn chục bước Triệu Đông Thăng đã cất bước chạy. Giữa trời nắng lại bị nền xi măng bốc lên đúng là không dễ chịu gì. Triệu Đông Thăng chạy có vài bước đã đổ mồ hôi, hai tay từ xa đã đưa tới.
Vương Quốc Hoa chủ động tiến lên ba bước, đưa tay ra:
- Tôi sớm muốn đến xem đáng tiếc bận không dành được thời gian. Nói ra cũng là do tôi thất trách.
Triệu Đông Thăng nghe không quá rõ câu này của Vương Quốc Hoa.
- Bí thư Vương, tổ điều tra của thị xã vẫn ở trong tập đoàn, tôi có nên thông báo không?
Triệu Đông Thăng có chút do dự rồi hỏi, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không cần, tôi thật ra muốn biết sao anh lại về?
Triệu Đông Thăng nói:
- Tôi vốn là thành viên trong bộ máy lãnh đạo tập đoàn, sau khi tổ điều tra tiến vào mọi người đề cử tôi phụ trách việc sản xuất của tập đoàn. Mấy ngày này sản xuất đã khôi phục nhưng mảng tiêu thụ chưa khởi sắc. bên công ty xuất nhập khẩu Thủy Liên vẫn còn nợ tập đoàn hơn 50 triệu tiền hàng chưa trả, nhiều lắm là ba ngày tài liệu còn lại trong kho sẽ hết.
Triệu Đông Thăng có chút lo lắng không tự chủ được nói hết ra khó khăn. Vương Quốc Hoa cẩn thận nghe, vừa đi vào trong hắn vừa nói:
- Vấn đề con đường tiêu thụ của sản phẩm là do chính về cầu hay là do sản phẩm có vấn đề?
Triệu Đông Thăng ngẩn ra một chút sau đó vội vàng tiến nhanh hơn vài bước. Y nói:
- Tôi đã điều tra qua, chúng tôi mất rất nhiều thị trường chủ yếu là do con đường tiêu thụ có vấn đề, cụ thể hai ba câu không nói hết được.
Vương Quốc Hoa đột nhiên dừng lại, hắn nói:
- Nếu như anh làm chủ tịch tập đoàn điện tử với tiền lương một năm được nhận hay không phụ thuộc vào lợi nhuận của tập đoàn, anh có làm không?
Triệu Đông Thăng cười khổ một tiếng:
- Lúc ngài làm bí thư thị ủy Ân Châu thì không vấn đề gì nhưng nếu đổi bí thư khác thì sao?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nếu có một chế độ có thể tránh được việc thay đổi bí thư thị ủy làm rung chuyển bộ máy lãnh đạo tập đoàn thì sao?
Triệu Đông Thăng vẫn lắc đầu nói:
- Tôi vẫn kiên trì quan điểm của mình, bất cứ chế độ nào khi mất quyền lực giám sát đều không có tác dụng.
- Ý của anh là việc tư hữu hóa chính là tất nhiên, hoặc tiến hành MOB?
Vương Quốc Hoa cười cười, Triệu Đông Thăng thở dài nói:
- Tôi bây giờ vẫn còn mê man. Các quốc gia phương tây cũng có tập đoàn nhà nước, chế độ dành cho giám đốc điều hành của bọn họ rất tốt.
- Tôi cho rằng công ty nhà nước đầu tiên là của toàn thể nhân viên công ty sau đó mới là chính quyền.
Vương Quốc Hoa nói rất nhẹ nhàng nhưng làm Triệu Đông Thăng lộ rõ vẻ nghi hoặc.
- Bí thư có thể nói cẩn thận một chút không?
Triệu Đông Thăng đặt câu hỏi, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, đưa quyền lực giám sát xuống dưới, do nhân viên tập đoàn cùng đề cử một vài công nhân làm ủy viên giám sát, thành lập một hội ủy viên giám sát. Bất cứ quyết định quan trọng nào mà tập đoàn đưa ra đều phải được đa số ủy viên hội giám sát kia đồng ý.
- Như vậy Đảng ủy tập đoàn còn cần tồn tại nữa không?
Triệu Đông Thăng giật mình nhưng vẫn có chút lo lắng. Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói:
- Dy tập đoàn có thể làm được rất nhiều việc ví dụ như xây dựng tinh thần văn minh, như giúp đỡ công việc của hội giám sát. Giai cấp công nhân không phải là giai cấp lãnh đạo sao? Nguyên tắc của quốc gia chúng ta không phải do nhân dân làm chủ sao? Sự tồn tại của một Đảng ủy nếu như chỉ để thể hiện lợi ích của một nhóm người chứ, đương đầu với nhân dân thì tôi thấy Đảng ủy đó không cần tồn tại.
Liên tiếp các câu nói làm Triệu Đông Thăng thấy mình không kịp hiểu, đứng trước cửa văn phòng quên cả mở cửa. Kết quả Giang Triều Sinh mở cửa cho Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa vào trong ngồi xuống thì Triệu Đông Thăng mới tiến vào theo.
Cải cách là điều nhất định phải làm, nhưng vấn đề là cải cách như thế nào.
Trên thực tế Vương Quốc Hoa không giỏi trong phương diện này, hắn chỉ có thể cố làm một cách công bằng mà thôi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook