Lúc cửa xe mở ra, Vương Quốc Hoa thấy một gương mặt tươi cười hiếm có, hắn không khỏi ngẩn ra.
- Sao ngài lại tự mình tới?
Vương Quốc Hoa có chút khom khom lưng, Lãnh Vũ ở trên xe cười nói:
- Tôi không tiện ra mặt nên đành ngồi trên xe đợi cậu, lên xe đi.
Vương Quốc Hoa lên xe bắt chặt tay Lãnh Vũ, trong lòng rất ấm áp. Lãnh Vũ xuất hiện ở đây làm hắn rất cảm động.
- Mấy ngày trước tôi nghe chuyện của cậu, sao, trong lòng không thoải mái à?
Lãnh Vũ hỏi rất trực tiếp, Vương Quốc Hoa mỉm cười lắc đầu nói:
- Không có gì không thoải mái, tôi cảm thấy đây không hẳn là việc xấu.
Lãnh Vũ nghe vậy không nhịn được cười:
- Tôi tin cậu nói là thật lòng, thực ra cậu cũng không nhất định đi theo hướng này, cậu hoàn toàn có thể đi theo con đường thuận lợi hơn. Chỉ là tôi không rõ sao cậu lại chọn như bây giờ?
Vương Quốc Hoa không cần suy nghĩ nhiều:
- Rất đơn giản, tôi không phải người cùng đường với ông ấy.
- Có thể giải thích một chút không?
Lãnh Vũ hỏi tới, Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra:
- Có được không lãnh đạo?
Lãnh Vũ gật đầu, Vương Quốc Hoa châm hút một hơi mới nói:
- Con người tôi không thích bị người an bài. Chuyện lần này tôi thấy rõ, bí thư Hứa có điểm khó nói, điều ông có thể tranh thủ giúp tôi thì ông đã làm, điểm này tôi không oán bí thư Hứa. Về phần ông ta, nói thật tôi không thể đi cùng ông, trong mắt ông càng quan trọng hơn chính là lợi ích cá nhân.
Lãnh Vũ được câu trả lời làm y khá bất ngờ, Lãnh Vũ vốn nghĩ Vương Quốc Hoa chọn như bây giờ là do tâm trạng phản nghịch, qua một thời gian sẽ có biến hoá, ai nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ nói như vậy. Đây là nguyên nhân mà sao trước đó Vương Quốc Hoa lại đi theo Hứa Nam Hạ.
Lãnh Vũ im lặng một lúc mới mở miệng nói:
- Cậu trước hết nghỉ ngơi một thời gian, vài ngày nữa tôi sẽ rời khỏi tỉnh thành lên Bắc Kinh công tác. Đến lúc đó tôi sẽ phái người liên lạc với cậu, chúng ta gặp ở Bắc Kinh.
Vương Quốc Hoa gật đầu không hỏi Lãnh Vũ lên Bắc Kinh làm gì. Lãnh Vũ một lần nữa kinh ngạc nói:
- Sao, cậu không quan tâm tôi đi đâu ư?
- Ngài nếu nguyện ý thì nói, không phải sao?
Lãnh Vũ nghe vậy cười ha hả:
- Đã xác định hướng đi, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
Vương Quốc Hoa không nhịn được run lên, Lãnh Vũ bây giờ là phó chủ tịch thường trực, lên Ủy ban kế hoạch phát triển thì ít nhất là một phó chủ nhiệm cấp bộ trưởng.
- Tôi coi như chúc mừng ngài.
Vương Quốc Hoa mỉm cười nói, Lãnh Vũ xua tay nói:
- Cậu không cần nói như vậy với tôi, chờ cậu đến Bắc Kinh, chúng ta có nhiều thời gian nói chuyện.
Xe dừng ở ven đường, Lãnh Vũ xuống xe, Vương Quốc Hoa định xuống theo nhưng Lãnh Vũ chặn lại.
- Không cần, tôi có chút chuyện quan trọng cần làm, không tiễn cậu. Lái xe sẽ đưa cậu về tỉnh thành, trong thời gian này xe và lái xe thuộc về cậu.
Vương Quốc Hoa xuất hiện trước cửa hàng thời trang đã là giữa trưa, trong cửa hàng không có khách, rất yên tĩnh, hai nữ nhân viên đang ngồi nói chuyện không chú ý đến Vương Quốc Hoa.
Tiếng bước chân làm một cô bừng tỉnh nhìn Vương Quốc Hoa:
- Là Vương tiên sinh đến.
Lần trước sau khi Vương Quốc Hoa đi, hai nữ nhân viên này được tăng lương nên muốn quên hắn là rất khó.
- Hai cô ấy có đây không?
- Đang ngủ trưa, ngài lên đi.
Ánh mắt cô gái khá mập mờ nhìn theo Vương Quốc Hoa.
Không gian trên lầu đã có biến hoá không nhỏ, hàng hóa đã được dọn đi, cũng sửa chữa qua. Vương Quốc Hoa nhìn qua nghe thấy toilet có động tĩnh liền qua xem vừa lúc cửa mở, Mộ Dung mặt buồn ngủ đi ra.
- Chết.
Mộ Dung thấy Vương Quốc Hoa liền lập tức lui vào xoay người đứng trước gương nhìn mình, mặt cô đỏ như gấc. Tóc bị loạn, mặt cũng không rửa, cô vốn định về ngủ tiếp không ngờ hắn lại đến.
Cô vội vàng chải đầu rửa mặt, Mộ Dung đẩy cửa vào kết quả không phát hiện Vương Quốc Hoa.
Cô đang chuẩn bị về phòng thì lưng bị ôm, một hơi nóng phả vào cổ, vòng eo cũng bị ôm, người cô thoáng cái ngã ra sau. Cô nhỏ giọng nói:
- Sao không tìm hai người kia?
Mộ Dung luôn mang tới cảm giác mới lạ cho Vương Quốc Hoa, lúc trên sân khấu cô như người khác, sau sân khấu lại biến thành người khác.
Triền miên một lát, Vương Quốc Hoa thả lỏng Mộ Dung ra. Thời gian và không gian không chuẩn, tuy Vương Quốc Hoa muốn xử lý đối phương nhưng vẫn phải nhịn.
- Anh vào xem chị em Liên Mai một chút.
Vương Quốc Hoa liếm nhẹ trên tai Mộ Dung, Mộ Dung run lên, hai mắt nhắm lại ừ một tiếng.
- Đi đi.
Phòng ngủ chính biến hoá rất lớn, chiếc giường hơn hai mét đủ rộng cho chị em ngủ. Liên Mai nằm cuộn tròn, ngủ rất điềm đạm, cô em lại bỏ chân bỏ tay chiếm hai phần ba giường.
Bên giường có ghế, Vương Quốc Hoa ngồi nhìn hai chị em ngủ. Váy ngủ hai chị em mặc cùng màu, chỉ khác là Liên Maiq dù ngủ vẫn dùng tay giữ trên đùi không cho lộ hàng, một bên thì váy vụt lên tận hông lộ ra chiếc quần lót rất nhỏ gần như không che được gì.
Vương Quốc Hoa nở nụ cười lặng lẽ đi đến bên cạnh Liên Mai khẽ gõ, hắn muốn xem cô lúc đột nhiên bị đánh thức như thế nào. Liên Mai thấy là ai liền đỏ mặt, sau đó quyến rũ nhìn tới kém theo tiếng ừm oán trách, tay khẽ đưa xuống che miệng không cho phát ra âm thanh.
Vương Quốc Hoa như ý nhìn thấy màu trắng của chiếc quần bên dưới, thấy ở đó có vệt ẩm ướt, hắn ngồi xuống nhỏ giọng nói:
- Mơ à?
Liên Mai càng đỏ mặt gật đầu.
- Mơ gì?
Vương Quốc Hoa hỏi tiếp, Liên Mai đưa tay khẽ đẩy ngực hắn, thấy hắn có chút đắc ý cười cô vội vàng xuống giường định vào toilet ai ngờ bị ôm lấy. Nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đóng chặt, Liên Mai buông tha chống cự mặc cho tay hắn tiến vào.
Liên Mai không sức chống cự theo yêu cầu dựa vào tướng vểnh mông lên, bên dưới được hắn hơi chạm vào đã ẩm ướt rồi được bao phủ, cảm giác đó làm cô không nhịn được khẽ rên lên.
- Lại ăn vụng.
Phía sau truyền tới giọng bất mãn kèm theo thân hình nóng bỏng dán lên. Vương Quốc Hoa đẩy nhanh tiết tấu vì bị hai luồng mềm mại đè vào.
- Anh chưa ăn cơm đâu đó.
Vương Quốc Hoa nằm trên giường hưởng thụ hai chị em dùng khăn lau người.
- Đáng đời.
Liên Tuyết không hề khách khí đáp lại giống như có chút bất mãn vì ai đó không để ý tới mình trước.
- Em đi làm đồ ăn.
Liên Mai vội vàng bỏ khăn thay quần áo chạy ra.
Vương Quốc Hoa từ từ ăn mì, ba người phụ nữ yên tĩnh ngồi bên như phi tử đợi được chiều chuộng. Cảm giác này làm Vương Quốc Hoa rất thỏa mãn.
Bỏ đũa, Vương Quốc Hoa cầm khăn Mộ Dung đưa, lau miệng nói:
- Anh phải lên Bắc Kinh một thời gian, ba em có dự định gì không?
- Cửa hàng kinh doanh khá tốt, em không muốn đi.
Liên Tuyết mở miệng nói đầu tiên.
- Trong đoàn gần đây có vở diễn mới, em chắc không đi được.
Mộ Dung do dự một chút cũng chọn ở lại.
Liên Mai nghe xong hai người nói mới lên tiếng:
- Em không yên tâm về Liên Tuyết, chuyện của anh em không thể giúp được, vậy không bằng ở lại đây.
Vương Quốc Hoa châm thuốc nhìn một vòng.
- Như vậy đi anh mua luôn cả cửa hàng bên cạnh, do anh bỏ tiền.
Hắn quay sang nói với Mộ Dung:
- Vở diễn mới của bọn em có gì khó khăn không?
Mộ Dung lắc đầu:
- Không có, lãnh đạo rất coi trọng, Ban Tuyên giáo tỉnh ủy còn cấp một khoản tiền, yêu cầu bọn em đoạt giải thưởng trong cuộc thi kịch toàn quốc.
….
- Hắn vẫn ở đó chứ?
Sở Giang Thu vừa xử lý văn bản vừa nói. Thư ký ở đối diện cẩn thận nói:
- Đã ở đó ba ngày, chưa đi ra.
- Thằng khốn này về quê mà không đến gặp tôi.
Sở Giang Thu căm tức nói, thư ký không dám ở lâu vội vàng lui ra. Trước khi cửa đóng lại y nghe thấy rõ tiếng cốc rơi xuống mặt đất.
Theo Sở Giang Thu một thời gian, thư ký lần đầu thấy Sở Giang Thu tức đến thế.
Cầm máy Sở Giang Thu lại bỏ nhưng cuối cùng lại cầm máy gọi.
- Danh sách kia có thể bắt hắn không?
Đầu kia nói:
- Sợ là không được, thái độ của Hứa Nam Hạ rất cứng rắn, nếu bức quá sợ mọi người đều không ổn.
Sở Giang Thu lặng lẽ bỏ máy, đây tuy là cuộc giao dịch nhưng hai bên đều có giới hạn. Y vốn tưởng rằng sẽ kéo được Vương Quốc Hoa lên thuyền, ai ngờ không thành công. Sở Giang Thu không ngờ sẽ có kết quả này. Tại sao tiền đồ tốt đẹp như vậy mà thằng ranh này không chịu đi theo mình?
Sở Giang Thu không hiểu, cũng có nhiều người không hiểu, có lẽ chỉ mình Vương Quốc Hoa mới biết câu trả lời.
Bình luận facebook