- Công việc ở quận Đông Hợp hy vọng bí thư ủng hộ nhiều hơn. Quận ủy nhất định sẽ đoàn kết chặt chẽ xung quanh thị ủy.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền mở mắt ra, người cũng ngồi thẳng lên nhìn thoáng qua Hướng Cảnh Hoa. Hướng Cảnh Hoa lắp bắp nói:
- Cái này, cái này …
Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại:
- Được rồi, tôi biết.
Hướng Cảnh Hoa lau mồ hôi trán rồi mới lui ra ngoài. Vương Quốc Hoa không nhắc một câu nào việc công ty của Hồ Duyệt vay vốn ngân hàng quá nhiều. Ở trong này nếu không có vấn đề gì thì mới là lạ, vì thế Vương Quốc Hoa mới không nói một câu nào. Chờ Hướng Cảnh Hoa tự động nhận thua là đủ, nếu Hướng Cảnh Hoa không biết điều vậy đừng trách Vương Quốc Hoa này độc ác. Chuyện nếu muốn điều tra thì không khó ra vấn đề.
Hướng Cảnh Hoa không làm Vương Quốc Hoa thất vọng, đương nhiên Vương Quốc Hoa vốn không định làm gì hắn. Lãnh đạo các quận, huyện vẫn nhìn chằm chằm vào Bí thư Vương. Chỉnh Hướng Cảnh Hoa thì sẽ hù dọa một đám người đang quan sát. Vương Quốc Hoa không có nhiều thời gian, làm hết khóa cũng là năm năm, nhìn như dài nhưng thực tế hắn muốn làm việc, lại làm đẹp thì thời gian năm năm lại không tính là dài. Vương Quốc Hoa không có bao thời gian phí công với đám người bên dưới. Vì thế cách trực tiếp nhất là tạo điển hình, Vương Quốc Hoa chọn quận Đông Hợp là để cho mọi người xem.
Hắn giúp kéo công ty lên, trong các thường vụ thị ủy cũng phân hóa, lôi kéo, xác định đại cục xong thì các quận, huyện bên dưới tự nhiên biết nên làm như thế nào.
Chiều Vương Quốc Hoa tiếp tục thị sát, quận Đông Hợp cũng không có nhiều thứ để xem lắm. Khu Khai Phát khá lẻ tẻ, trong đó còn có không ít vấn đề. Không phát hiện hai vị Hướng Cảnh Hoa, Vu Á Lệ không muốn báo cáo mấy về đề tài Khu khai phát sao? Buổi chiều thị sát chủ yếu là việc phổ biến trồng táo, lần này không phải là ý tạm thời của Vương Quốc Hoa, Hướng Cảnh Hoa và Vu Á Lệ đến xin chỉ thị, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ làm theo an bài của quận.
Hai người Hướng Cảnh Hoa thở dài một tiếng, có vài thứ đều là không thể để lãnh đạo nhìn thấy, lãnh đạo thích chạy loạn đó mới là chết người. Buổi sáng Bí thư Vương chạy loạn coi như là cho quận ủy một bài học. Nói là khảo sát công ty nhưng kết quả dẫn ra vấn đề của Khu khai phát, hai lãnh đạo bị mắng một trận.
Vương Quốc Hoa cũng không trông mong sau một buổi sáng là Hướng Cảnh Hoa sẽ dựa sát vào mình, đó là không thực tế. Chỉ cần tạm thời Hướng Cảnh Hoa không đứng ở phía đối diện với hắn là đủ rồi.
So với buổi sáng, đi xuống sẽ không nhẹ nhàng như vậy, đi trên cùng là xe cảnh sát mở đường.
Trọng quận bố trí điểm khảo sát là xã Nham Thủy, đây là xã trồng táo tốt nhất quận. Xe đến xã, lãnh đạo xã đã tạo thành hàng dài nghênh đón. Ở trụ sở chính quyền xã có giăng một biểu ngữ chào mừng lãnh đạo thị ủy đến thị sát công việc xã Nham Thủy. Biểu ngữ không phải in mà là dán chữ, mục đích chính là để sử dụng lần sau.
Tai đám cán bộ xã rất thính, chuyện ban sáng ở quận đã truyền tới tai, vì thế lần này không dám quá nhiều nghênh đón. Chủ tịch xã vốn chủ trương cho các em học sinh thổi kèn, đánh nhạc tặng hoa lãnh đạo nhưng đều bỏ ra.
Vương Quốc Hoa xuống xe, hai lãnh đạo xã lên đón. bí thư thị ủy là nhân vật quá lớn trước mặt bọn họ. Chỉ là Vương Quốc Hoa còn quá trẻ làm người ta có cảm giác không thật. Hai vị lãnh đạo vẻ mặt vừa có chút kính sợ đồng thời còn có chút mất mát.
Sau khi bắt tay khách khí, bí thư đảng ủy xã –- Lão Toàn nói:
- Bí thư Vương, ngài xem có phải nên lầu ngồi nghe chúng tôi báo cáo không?
Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại:
- Báo cáo nghe không ít, hôm nay không nghe nữa. Tôi định đi quanh xem một vòng, không vào trụ sở.
Thấy Vương Quốc Hoa có thái độ như vậy, hai lãnh đạo xã thầm nuối tiếc, trước đó đã chuẩn bị đau đầu cho báo cáo ai ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
Xã Nham Thủy có tổng diện tích trồng táo trên 100 ngàn mẫu, có thể nói là một xã làm xuất sắc nhất. Theo yêu cầu của Vương Quốc Hoa, người phụ trách xã dẫn các lãnh đạo đi mấy thôn thị sát tình hình trồng táo.
Vốn là lần thị sát thành công nhưng khi khảo sát một trang trại trồng táo lại có chút bất ngờ. Trong vườn táo đột nhiên có một ông lão lao ra lớn tiếng nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu là lãnh đạo từ thị xã xuống?
Thang Tân Hoa phía sau Vương Quốc Hoa vô thức muốn tiến lên chắn trước mặt lãnh đạo thì Vương Quốc Hoa đã cản hắn lại. Vương Quốc Hoa đi lên một bước.
- Tôi là bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa, không biết có phải là lãnh đạo không, ông có gì có thể nói với tôi.
Lão Toàn phía sau Vương Quốc Hoa tiếp lời:
- Triệu lão, trước mặt lãnh đạo không nên nói lung tung.
Ông lão bị mắng mặt héo xuống cúi đầu. Sự lợi hại của bí thư đảng ủy xã, Vương Quốc Hoa lúc còn bé thấy không ít, vì thế cũng biết ông lão kia sợ.
Vương Quốc Hoa nghe tiếng quay đầu lại lạnh lùng nhìn, lão Toàn sợ hãi rụt cổ lại. Hướng Cảnh Hoa trừng mắt nhìn lão Toàn là đầu lão Toàn đầy mồ hôi.
Cái nhìn của Vương Quốc Hoa và Hướng Cảnh Hoa là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bí thư Hướng hận đó là anh không làm tốt công việc, Vương Quốc Hoa lại thể hiện sự tức giận.
Nếu so ra thì lực sát thương từ ánh mắt của Vương Quốc Hoa còn không bằng Hướng Cảnh Hoa.
Ven đường có mấy kệ đá, Vương Quốc Hoa mời ông lão ngồi xuống.
- Ông lão, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, ông hút thuốc không?
Vương Quốc Hoa lấy thuốc đưa ông lão một điếu. Ông lão run run nhận lấy diêm ra châm. Vương Quốc Hoa vốn định châm nhưng thôi.
Ông lão quẹt mấy cây diêm mới được, rồi ông cũng dần thả lỏng khi thấy Vương Quốc Hoa ngồi sát bên mình.
- Cậu rất giống cán bộ hồi giải phóng, cán bộ bây giờ, ôi, không nói tới nữa.
Ông lão cúi đầu hút thuốc không nói chuyện. Vương Quốc Hoa cười hỏi.
- Vừa nãy ông không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?
Ông lão ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, Vương Quốc Hoa chú ý tới mình sơ sót nên thu hồi nụ cười quay đầu nhìn quanh.
Vu Á Lệ lập tức lao ra nói.
- Mọi người nghỉ ngơi một chút, đi xa chút.
Hướng Cảnh Hoa có chút bực mình nhìn ả này, ả nịnh bợ, không biết sao lại nịnh được Bí thư Vương. Trước đây nịnh bí thư Lao, bây giờ nịnh Bí thư Vương, ả này ngoài nịnh lãnh đạo còn có thể làm gì chứ?
Đám người đi theo tản đi với vẻ mặt khác nhau nhưng ánh mắt không ngừng nhìn lại. Vu Á Lệ tích cực cũng có nguyên nhân. Lão Toàn là người của Hướng Cảnh Hoa, xã Nham Thủy chính là điển hình do Hướng Cảnh Hoa dựng lên. Điển hình này mà xảy ra vấn đề khi bí thư thị ủy thị sát thì Vu Á Lệ vui mừng còn không kịp. Ả ước gì ông lão kia nói vấn đề càng nghiêm trọng hơn trước mặt Bí thư Vương.
- Lãnh đạo, thực ra cán bộ xã coi như tốt, không giống xã khác, có chút tiền là lấy đi xây dựng trụ sở. Lão già thấy rõ điểm này trong lòng, chỉ là có chuyện vẫn cứ nghẹn mãi ở trong lòng.
Ông lão cuối cùng đã mở miệng nói, Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Ông nói tiếp, tôi nghe.
- Là như thế này, xã bảo chúng tôi trồng táo, chúng tôi trồng. Vụ đầu đến vụ thu hoạch thì mỗi mẫu còn kiếm được ba ngàn, bà con đều rất vui mừng. Nhưng năm ngoái không được, táo không bán được, nhìn táo đỏ khắp nơi nhưng không có xe tiến vào làm bà con sốt ruột. Táo chín cuối cùng lấy đi nuôi lợn. Xã kêu gọi trồng táo, bà con đều mong có thể có kết quả tốt, ai biết năm ngoái lại có kết quả này. Chúng tôi cũng biết lãnh đạo xã vì tốt cho mọi người nhưng không thể chỉ giúp đỡ trồng rồi không quản gì chứ?
Ông lão nói rất chậm, Vương Quốc Hoa chăm chú lắng nghe, hiện tượng này không lạ. Lãnh đạo quận muốn đưa vào cây trồng mới, người bên dưới cũng phải làm theo. Thực tế trước khi làm việc này thì việc điều tra thị trường, con đường tiêu thụ đều ít được quan chức chú ý. Đây là hiện tượng quá phổ biến hiện nay.
- Chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Vương Quốc Hoa nói như vậy làm ông lão lộ ánh mắt chờ đợi. Vương Quốc Hoa cười ha hả đứng lên nói:
- Ông lão, không còn sớm nữa, tôi còn muốn đi nơi khác xem.
Ông lão do dự một chút:
- Lãnh đạo, tôi nói với ngài như vậy, lãnh đạo xã sau này có thể …
Vương Quốc Hoa đáp lời.
- Cái này ông yên tâm, tôi sẽ dặn rõ ràng, ai gây phiền phức cho ông tôi cách chức hắn.
Bí thư Vương cuối cùng đã nói chuyện xong, ông lão hài lòng rời đi, ít nhất lãnh đạo nghe mình nói chuyện, có thể làm ông thấy một vài hy vọng. Cuộc sống không có hy vọng là không thể mà.
- Bí thư, ông lão nói gì với ngài vậy?
Vu Á Lệ tiến lên chủ động khơi mào đề tài này. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nhìn cô ả không nói nhưng vẻ mặt không vui vẻ mấy. Vu Á Lệ mặt bớt vui đi, Hướng Cảnh Hoa ở bên vừa âm thầm vừa có chút lo lắng. tâm trạng Bí thư Vương không cao là tại sao? chuyện ở Khu khai phát đã làm Bí thư Vương đã rất căm tức, vốn còn có thể lấy việc trồng táo ra để giới thiệu, làm điểm sáng, bây giờ lại xảy ra chuyện này. Hướng Cảnh Hoa bây giờ thật sự là muốn bóp chết lão Toàn, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm tốt.
Lên xe Vương Quốc Hoa gọi hai người Hướng Cảnh Hoa lên xe mình, hắn nói:
- vừa nãy ông lão nói một việc với tôi, quan chức chính phủ chỉ để ý trồng táo chứ không quan tâm cái khác. Như vậy không được. Chuyện này nhất định phải coi trọng. Tôi đưa một ý kiến là quận nên tổ chức nhân viên giúp đỡ bà con đẩy mạnh tiêu thụ táo. Việc này phải làm sớm, không thể để táo thu hoạch không bán được rồi mới vội vàng đi làm.
Vương Quốc Hoa tuy phê bình nhưng giọng điệu khá nhẹ nhàng. Hướng Cảnh Hoa thầm thở dài một tiếng, xem ra Bí thư Vương không phải là loại lãnh đạo chỉ biết phê bình mà không căn cứ tình hình thực tế, nhất định là nghĩ tới hiện tượng này là khá phổ biến.
- Bí thư Vương, đầu tiên tôi xin tỏ thái độ là chúng tôi không có kinh nghiệm gì ở việc này nhưng sẽ cố gắng làmình tốt, làm Bí thư Vương hài lòng, làm quần chúng nhân dân yên tâm.
Hướng Cảnh Hoa lần này không bị Vu Á Lệ dành trước là do chuyện này chủ yếu do Vu Á Lệ làm.
- Nếu không có kinh nghiệm thì đi lục lọi. Nói cho các đồng chí bên dưới không nên gấp gáp, nền kinh tế thị trường rất phức tạp, muôn hình muôn vẻ, nhiều cạm bẫy. Thời gian còn có một đoạn, mất bò lo làm chuồng cũng không muộn mà. Tôi tin các đồng chí trong quận có thể làm tốt việc này. Nói tóm lại quận ủy, ủy ban quận Đông Hợp khuyến khích nông dân trồng táo, đây là hành vi đáng khẳng định.
Câu cuối cùng của Vương Quốc Hoa là đánh giá khả quan với Hướng Cảnh Hoa. Vu Á Lệ lại thất vọng còn Hướng Cảnh Hoa có chút bất ngờ.
Hướng Cảnh Hoa vốn nghĩ Vương Quốc Hoa do Vu Á Lệ mời đến thị sát, như vậy nhất định sẽ thiên hướng về phía Vu Á Lệ. Nhưng từ thực tế lại thấy Vương Quốc Hoa rất công chính, không thiên vị, có chuyện phê bình, có thành tích khẳng định.
- Bí thư, còn một vấn đề đó là kho lạnh của quận không đủ, đây cũng là vấn đề hạn chế việc tiêu thụ táo. Quận đang gom góp tài chính xây dựng kho lạnh mới.
Vu Á Lệ cuối cùng cũng đợi được cơ hội thể hiện, Vương Quốc Hoa nghe xong lại nhíu mày nói:
- Tại sao không khuyến khích dân chúng xây dựng kho lạnh? Chính quyền trong hoàn cảnh nền kinh tế thị trường thì có nhiệm vụ chủ yếu là làm tốt công việc phục vụ mà không phải tham gia vào kinh doanh, không nên can thiệp vào nền kinh tế thị trường.
- Chúng tôi xin ghi nhớ chỉ thị của Bí thư Vương, cũng sẽ tổ chức cán bộ, quần chúng học tập chỉ thị tinh thần của ngài.
Vu Á Lệ nịnh bợ nhưng Vương Quốc Hoa lại có phản ứng rất bình thường, hắn chỉ cười cười giống như Vu Á Lệ nịnh không đúng chỗ. Hướng Cảnh Hoa ở bên cạnh thầm khinh thường ả Vu Á Lệ này đúng là giỏi. Trước đây sao không thấy ả là như vậy. Cô bé năm đó chỉ biết làm việc khi phòng chống lụt bão vậy mà bây giờ lại thành ra thế này. Đều là cán bộ địa phương nên Hướng Cảnh Hoa hiểu khá rõ về quá khứ của Vu Á Lệ.
Lúc Vương Quốc Hoa đưa chỉ thị thì Cao Khiết đi đến văn phòng Hác Long Quang. Hác Long Quang ngồi im không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên nói:
- Phó thị trưởng Cao có việc?
Cao Khiết cười nói:
- Thị trưởng, tôi có chuyện này muốn trao đổi với anh.
Hác Long Quang chỉ đối diện.
- Ngồi xuống rồi nói.
Thái độ của Hác Long Quang làm Cao Khiết rất khó chịu nhưng vẫn có thể tiếp nhận, dù sao thực tế ở đó, về tổng thể thực lực thì Vương Quốc Hoa vẫn chưa bằng Hác Long Quang. Vương Quốc Hoa tuy có biểu hiện tốt nhưng Cao Khiết là phó thị trưởng nên quyết định phải trưng cầu ý kiến của Hác Long Quang.
- Là như thế này, hai năm trước tôi đề cập phương án cải tạo hồ Hóa Tử không biết thị trưởng còn nhớ không? Lúc đó bí thư Lao lấy lý do tài chính khó khăn mà gác lại, lúc trước có thể tôi cân nhắc chưa chu đáo nên gần đây đưa ra một quy hoạch mới. Tôi cảm thấy là phó thị trưởng phụ trách quản lý thị chính, hồ Hóa Tử một ngày không cải tạo thì trong lòng tôi luôn thấy thiếu thiếu gì đó.
Cao Khiết mới nói tới đây, Hác Long Quang đã đưa tay chặn lại.
- Chuyện này không cần nói ra, thị xã không có tiền không phải chị không biết.
Vừa nói Hác Long Quang còn lộ ra một tia nghi hoặc.
- Phó thị trưởng Cao, gần đây các đồng chí bên trong ủy ban hơi dao động, chị không phải cũng…
Thấy mặt Cao Khiết hơi đổi, Hác Long Quang dừng lại thầm nghĩ ông chỉ điểm đến là thôi, mày đừng nghĩ ông không biết tính toán của mày. Nghĩ thằng Vương Quốc Hoa mới tới có thể đấu với ông ư? Sai rồi.
Hác Long Quang nói với Cao Khiết quả thực là vũ nhục. Cao Khiết đành đứng lên nói:
- Vậy tôi về trước.
Hác Long Quang lại do dự một chút đưa tay lên rồi lại bỏ xuống. Chờ Cao Khiết đi ra, Hác Long Quang sa sầm mặt lại vung chén trà trong tay lên định đập.
Gần đây Hác Long Quang có hai việc bận, một là cải tạo thôn nội đô, chuyện này là hưởng ứng lời kêu gọi của chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh, gần đây chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh vẫn chú ý chuyện này ở các nơi, là một trong các công trình dân sinh quan trọng nhất mà Lưu Triệu Minh đẩy mạnh. Hạng mục còn lại là hạng mục điện phân nhôm, hắn chạy lên tỉnh vài chuyến, được chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh ủng hộ, Hác Long Quang đang cân nhắc sắp tới lên Bắc Kinh một chuyến.
Cao Khiết nói chuyện cải tạo hồ Hóa Tử, Hác Long Quang lập tức cảm thấy là uy hiếp mình cho nên rất tức giận. Thực tế Cao Khiết không hề có ý uy hiếp hắn, mặc dù là Hác Long Quang nói để tạm đó một thời gian nhằm từ chối thì Cao Khiết cũng không tức giận mà đi như vậy.
Hác Long Quang không ngu nhưng lại do tính cách tác quái, thực ra hắn chỉ cần uyển chuyển nói một câu với Cao Khiết thì phương hướng của chuyện này sẽ không thành như vậy. Vấn đề là Hác Long Quang không thể hạ mình được cho nên làm Cao Khiết cứ như vậy rời đi.
Hác Long Quang tự tin chiếm thực lực ở thế thượng phong nhưng y vẫn cảnh giác việc Vương Quốc Hoa gần đây đi khảo sát. Nguyên nhân nằm ở chỗ Vương Quốc Hoa kéo Việt Phong đi cùng. Hác Long Quang không thể nào đánh mất vị trưởng ban tổ chức cán bộ kia.
Cảm giác việc cấp bách là xử lý trước vấn đề này nên Cao Khiết bỏ qua Cao Khiết. Mẫn Tự Hùng nhận được điện mời tối cùng ăn cơm của Hác Long Quang, y cũng nhận lời ngay. Hác Long Quang mời mỗi lần đều làm Mẫn Tự Hùng vui vẻ.
Cuối cuộc điện Hác Long Quang hỏi một câu:
- Việt Phong đi theo Vương Quốc Hoa xuống thị sát, anh thấy thế nào?
Thực ra câu này tối có thể hỏi cũng được nhưng Hác Long Quang không nhịn được, thấy không thoải mái cho nên hỏi một câu.
- Chuyện này tôi biết, Việt Phong trước khi đi cũng nói với tôi.
Mẫn Tự Hùng trả lời mà có chút buồn bực, đây là hắn không tin mình ư?
- Ồ, tôi chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi.
Thái độ của Hác Long Quang đối với phó bí thư Mẫn Tự Hùng cũng tốt hơn nhiều. Lúc đầu nếu không có Mẫn Tự Hùng giúp thì Hác Long Quang đâu thể đánh ngã nguyên bí thư.
Về văn phòng mà Cao Khiết không thể thoải mái được. Ngồi yên suy nghĩ một lúc cô khẽ cắn môi cầm máy gọi điện cho Vương Quốc Hoa. Chuyện cải tạo hồ Hóa tử đối với Cao Khiết mà nói là rất quan trọng.
- Ừ, là tôi.
Vương Quốc Hoa vẫn nói chuyện với giọng điệu ôn hòa, Cao Khiết nghe xong cũng thư thái. Bí thư thị ủy còn như vậy, nói chuyện dễ nghe đến thế.
- Bí thư Vương, việc cải tạo hồ Hóa tử tôi đã hạ quyết tâm. Tài chính bên ủy ban thị xã có khó khăn nhưng chuyện không thể kéo dài nên chỉ có thể đi hướng khác. Trong hội nghị thường vụ tiếp theo tôi sẽ đưa ra vấn đề này. Chẳng qua trước khi đề nghị tôi hy vọng có thể đạt thành thỏa thuận cơ bản với hai nhà đầu tư.
Cao Khiết vẫn rất cẩn thận, lo Vương Quốc Hoa lập bẫy với mình.
- Cái này chắc không vấn đề gì. Tôi đề nghị thị trưởng Cao cần tranh thủ nhiều hơn việc phân phối lợi ích, không thể nhường quá nhiều.
Vương Quốc Hoa nói coi như là đứng về phía Cao Khiết, Cao Khiết không khỏi nóng lên trong lòng. Cô thầm nghĩ chỉ cần chuyện thành rồi vận động một chút thì mình tiến bộ một bước dài cũng không phải là không thể.
- Được, tôi sẽ chăm chú chuẩn bị theo chỉ thị của bí thư. Bên phía nhà đầu tư lúc nào có thể trở lại?
Tâm trạng nặng nề của Cao Khiết hoàn toàn được thả lỏng, giọng điệu cũng nhẹ, nhanh hơn nhiều. Chuyện nếu đã hạ quyết định thì cô lại không thấy áp lực gì.
- Cái này chắc mất nửa tháng đến một tháng, đến lúc đó tôi sẽ sớm thông báo.
Vương Quốc Hoa nói mà tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, bên ủy ban coi như có người nghe tiếng mình, mặc dù nỗ lực không ít nhưng nó đáng giá.
Hết giờ làm Cao Khiết tâm trạng vui vẻ đi đến gặp Hàn Hạo. Vẻ mặt Hàn Hạo thật ra lại khá âm trầm.
- Thị trưởng Hàn sao vậy?
Cao Khiết khá vui vẻ nên nói chuyện nhanh một chút, nói xong lại hối hận lo bị đối phương coi mình là cười đối phương. Hàn Hạo không suy nghĩ việc này, thấy Cao Khiết liền cười khổ nói:
- Số liệu từ Cục thống kê đưa tới nói tỷ lệ thất nghiệp quỹ này lại tăng lên.
Hàn Hạo đã cố gắng rất nhiều nhưng kết quả không được như ý, tâm trạng không vui cũng là rất bình thường. Cao Khiết giật mình cười nói:
- Thị trưởng Hàn, qua hai tháng nữa là tình hình sẽ chuyển biến tốt lên.
Câu nói của Cao Khiết mang đầy tin tưởng, Hàn Hạo không khỏi có chút sửng sốt:
- Sao, thị trưởng Cao có biện pháp xử lý gì ư?
Cao Khiết ý chính là khởi động hạng mục cải tạo hồ Hóa tử thì nhất định cần nhiều nhân lực, như vậy sẽ cải thiện được vấn đề công ăn việc làm của người dân thị xã Thiết Châu.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook