• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Phù Điêu (4 Viewers)

  • Chương 653

Muốn dành hạng mục điện phân nhôm này không chỉ có mình thị xã Thiết Châu – tỉnh Đông Hải. Thậm chí thị xã Thiết Châu cũng không có ưu thế rõ ràng, cái này phải xem hoạt động. Hác Long Quang mấy ngày này mời vài quan chức ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, cuối cùng y nhận được tin khá chính xác, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sẽ thành lập một tổ khảo sát tiến hành khảo sát thực địa ở mấy địa phương xin cấp phép hạng mục. Có thể tiếp đón tốt tổ khảo sát này hay không cũng có tác dụng mang tính quyết định.

Nghe nói phương án mới này ra đời có quan hệ lớn với tân phó chủ nhiệm Lãnh. Nghe nói do phó chủ nhiệm Lãnh tự mình đề nghị, hơn nữa rất có thể đích thân dẫn tổ khảo sát xuống địa phương.

Tin này làm mông Hác Long Quang không ngồi ổn. Y vội vàng gọi điện báo cáo tình huống này với chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh. Hạng mục đăng ký trên trung ương ít nhất đều là hạng mục có giá trị tầm vài ba tỷ, Lưu Triệu Minh cũng rất coi trọng.

Chẳng qua lúc Hác Long Quang báo cáo không nói đến phó chủ nhiệm Lãnh. Chỉ là nói sau nhiều cố gắng y nhận được tin này, hy vọng tỉnh có thể giúp đỡ.

Lưu Triệu Minh không ngờ lại nói:

- chuyện này anh đã nhắc với Vương Quốc Hoa chưa?

Hác Long Quang khó hiểu hỏi:

- Nói với hắn làm gì?

Cũng may Hác Long Quang phản ứng rất nhanh, lập tức bổ sung.

- Tôi biết rồi, lát tôi sẽ gọi điện cho hắn.

Lưu Triệu Minh lúc này mới hài lòng gật đầu nói:

- Cứ như vậy đi, xác định tin tức cụ thể thì ủy ban tỉnh sẽ có hành động.

Hác Long Quang gọi điện thông báo cho Vương Quốc Hoa. Hắn nói như thế nào ở điện thoại.

- Bí thư Vương, có việc này tôi muốn thông báo với anh.

Hác Long Quang nói như vậy nhưng Vương Quốc Hoa không so đo. Chờ Hác Long Quang nói xong, hắn mới nói:

- Đây là việc tốt, thị ủy toàn lực ủng hộ, có gì cần anh cứ nói.

Vương Quốc Hoa nói là thật tâm. Ở vấn đề này hắn căn bản không cần phải ganh đua làm gì. Về mặt công việc Vương Quốc Hoa không bao giờ xen ngang, phá rối người khác.

Có hạng mục như vậy đầu tư vào sẽ thúc đẩy kinh tế thị xã Thiết Châu phát triển nhanh chóng, đây là điều có thể khẳng định. Hạng mục lớn chính là hạng mục lớn nếu không đâu có nhiều địa phương lập văn phòng ở trên Bắc Kinh như vậy?

Hác Long Quang lại không coi là thật, thầm nghĩ mày không cướp công của tao đã là may rồi. Lòng người vốn là như vậy, quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Hác Long Quang nếu muốn phát triển theo hướng hài hòa là không thể nào.

Bây giờ tính Vương Quốc Hoa là kim giấu trong chăn, không đến lúc bất đắc dĩ sẽ không thò ra.

Văn phòng Vương Quốc Hoa nghênh đón một vị khách không mời. Người này là Mã Vân Hà.

Lần này Mã Vân Hà tới với tư thế khác hẳn. Vừa vào cửa không ngờ còn có thể cười nói:

- Bí thư Vương, không làm phiền công việc của anh chứ?

Vương Quốc Hoa không biết sao mình có cảm giác Mã Vân Hà này như con sói đến chúc tết gà, không có ý gì tốt cả. Vương Quốc Hoa tuy không nói là sợ Mã Vân Hà, thậm chí hắn còn ghét tác phong càn rỡ của đối phương. Sau khi gặp Mã Vân Hà ở sân bay, Vương Quốc Hoa đã bảo Từ Diệu Quốc đi tìm hiểu thông tin về ả này. Tin truyền lại không quá tốt, Mã Vân Hà đã ly hôn hai lần, tác phong sống không quá nghiêm cẩn. Đương nhiên tác phong sống không phải vấn đề Vương Quốc Hoa cần chú ý, con người có nhu cầu sinh lý, đàn ông, phụ nữ đều như nhau cả. Chỉ là trong đó có một tin tức, nghe nói Mã Vân Hà ở Khu khai phát thành phố Thần Châu rất bá đạo, nói một không hai, làm cho mọi người đều sợ hãi, đây là điểm mà Vương Quốc Hoa phản cảm nhất.

- Mời chủ nhiệm Mã ngồi, không biết chị đột nhiên tới là có gì cần chỉ giáo.

Vương Quốc Hoa rất khách khí nói. Mã Vân Hà biết Vương Quốc Hoa phản cảm với mình nên nói thẳng.

- Tôi tới là thỉnh giáo Bí thư Vương một chút xem nên đàm phán như thế nào.

Sau năm ngày đàm phán gian khổ liên tục, bên ủy ban thành phố Thần Châu và người Mỹ về cơ bản đạt được thỏa thuận hợp tác sơ bộ. Trên bàn đàm phán người Mỹ tuy có khí thế mạnh nhưng hiệu quả rất bình thường. Về vấn đề bảo vệ môi trường, bên Trung Quốc rất kinh định, yêu cầu đạt tới tiêu chuẩn nhất định. Vấn đề này người Mỹ cũng không quá kiên trì. Nhưng vấn đề kỹ thuật thì người Mỹ lại cứng rắn, người Mỹ không chấp nhận thương thảo vấn đề kỹ thuật trung tâm, cái này làm mắc kẹt. Bên Thần Châu nhiệt tình như vậy, hơn nữa còn muốn có kỹ thuật, nếu không có thì còn liên doanh gì chứ?

Lúc ấy Mã Vân Hà cũng rất kiên quyết tỏ vẻ không chuyển giao kỹ thuật toàn diện thì không cần nói chuyện. Mã Vân Hà nói xong lại có chút hối hận. Nghiêm Giai Ngọc ở đối diện cũng đứng lên nói:

- Thu đội.

Vì vậy cuộc đàm phán rơi vào bế tắc. Phó chủ tịch tỉnh Diêu phụ trách chung việc đàm phán rất không hài lòng với việc này nhưng không nói gì, chỉ về tỏ vẻ lo lắng của mình đối với Lưu Triệu Minh mà thôi.

Lưu Triệu Minh lại nói:

- Chủ nhiệm Mã nhiệt tình với công việc, để cô ấy phát huy.

Trong câu này có ý gây họa, phó chủ tịch tỉnh Diêu cũng nghe ra, đồng thời đây cũng là gợi ý với y. Nếu Mã Vân Hà muốn làm thì cứ mặc ả làm. Vì thế phó chủ tịch tỉnh Diêu có chỉ thị với Mã Vân Hà, đó là việc chuyển giao kỹ thuật là điểm quan trọng nhất của đợt hợp tác này, phải hết sức tranh thủ.

Chỉ thị của lãnh đạo làm bên dưới mệt chết khiếp. Mã Vân Hà cũng không ngoại lệ, tối qua ả tìm tới xin lỗi Nghiêm Giai Ngọc, tỏ vẻ thái độ của mình không tốt, đương nhiên cũng không quên nhấn mạnh tính tất nhiên của việc chuyển giao công nghệ. Nghiêm Giai Ngọc khách khí tiếp đón Mã Vân Hà, hơn nữa nhận lời xin lỗi nhưng ở vấn đề chuyển giao công nghệ, Nghiêm Giai Ngọc lại nói:

- Kỹ thuật trung tâm không phải nội dung đợt đàm phán này.

Đàm phán không có tiến triển, Mã Vân Hà rầu rĩ về nhà sao vui được. Đây là đả kích không hề nhỏ đối với Mã Vân Hà. Bây giờ cô đột nhiên phát hiện thân phận con gái bí thư tỉnh ủy lại không có chút tác dụng gì trên bàn đàm phán cả. Mã Dược Đông tối vừa lúc ở nhà, thấy con gái buồn bã cũng hỏi vài câu. Mã Vân Hà nói chuyện này với bố, Mã Dược Đông bảo ả tìm Vương Quốc Hoa, nói Vương Quốc Hoa nhất định có biện pháp. Mặc dù không thích nhưng vì thành tích nên Mã Vân Hà vẫn đến tìm Vương Quốc Hoa.

Nếu là nói chuyện công việc, Vương Quốc Hoa cũng không có ý làm khó đối phương. Chẳng qua việc đàm phán hắn không tiện nói gì, dù sao hắn cũng không tham gia. Vì thế hắn nói:

- Chuyện này sao cô lại hỏi tôi? Cô phải hiểu rõ nhất chứ?

- Tôi nói qua với anh về tiến triển đàm phán, nói xong anh đưa ra đề nghị.

Mã Vân Hà trước luôn ra vẻ con gái bí thư tỉnh ủy với Vương Quốc Hoa, hôm nay lại có ý khác hẳn.

Biến hoá này làm Vương Quốc Hoa không kịp quen, con mẹ nó chứ, nhất định không phải việc tốt.

Nghe Mã Vân Hà nói xong, Vương Quốc Hoa biết là có việc gì. Đây nhất định là thủ đoạn đàm phán của Nghiêm Giai Ngọc. Đây đâu có lợi ích gì của người Mỹ, đây là có cả lợi ích của riêng Nghiêm Giai Ngọc.

- Không biết chủ nhiệm Mã biết bao nhiêu về thị trường sản phẩm của hạng mục này?

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu, Mã Vân Hà nói:

- Cũng biết đôi chút. Ở thị trường trong nước hiện nay sản phẩm của Đức chiếm gần như tuyệt đối. Sao vậy?

Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng không nói, Mã Vân Hà bị ánh mắt của hắn nhìn tới làm cho mơ hồ.

- Anh sao không nói?

Mã Vân Hà không cho rằng Vương Quốc Hoa nhìn mình là có ý đồ kia.

- Tôi đã nói rõ rồi, chẳng lẽ cô cho rằng tôi chưa nói rõ sao?

Vương Quốc Hoa tiếp tục hỏi, nếu chút năng lực này cũng không có thì Mã Vân Hà về nhà chăm sóc ông lão đi.

Mã Vân Hà như nghĩ ra gì đó, cô ả cúi đầu không nói. Lát sau mắt sáng bừng lên nói:

- Ý của anh là hư trương thanh thế?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Sao phải làm vậy? người Mỹ đến đoạt thị trường, người Đức nhất định là sốt ruột hơn chúng ta mà.

- Được, tôi về sẽ cho người liên lạc với người Đức, tôi thấy tạm thời có thể gác vấn đề này lại, nói chuyện khác.

Mã Vân Hà vẫn kém một chút làm Vương Quốc Hoa đáng tiếc, bảo sao cô ả chỉ là cấp phó.

- Tôi thấy nên tạm dừng đàm phán để liên lạc với phía Đức. Hơn nữa cần tìm cơ hội ngẫu nhiên cho người Mỹ biết, nhớ là ngẫu nhiên.

Vương Quốc Hoa đành phải nói rõ vấn đề vì không còn trông mong Mã Vân Hà tự hiểu.

Mã Vân Hà đứng lên nói:

- Được, tôi về trước, nếu đàm phán thành công tôi mời anh uống rượu.

Vương Quốc Hoa cười cười nhận câu nói này nhưng hắn lại thầm nghĩ đừng có mời, tôi không muốn đi lại gần với cô.

- Tôi không tiễn, chủ nhiệm Mã đi thong thả.

Vương Quốc Hoa chỉ hơi hạ thấp người, Mã Vân Hà không ngờ cũng không để ý. Nếu là trước đây chắc cô ả đã tức điên lên.

Mã Vân Hà đến nhanh, đi nhanh và để lại một bước ngoặt coi như tốt trong lòng Mã Vân Hà, đây là một cán bộ muốn làm việc, đương nhiên cũng chỉ giới hạn như vậy mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom