Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Lưu Triệu Minh cảnh cáo không phải là thừa, việc bí thư, thị trưởng chống phá nhau xảy ra không ít. Tổ trưởng tổ công tác Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có quen biết với Vương Quốc Hoa, Lưu Triệu Minh phải đề phòng. Còn một điểm là Lưu Triệu Minh ngạc nhiên sao tên Vương Quốc Hoa này quá may mắn. Thị xã Thiết Châu thu hút đầu tư thành công, bây giờ TV báo chí vẫn còn đang đưa tin. Khó khăn lắm mới có một hạng mục Hác Long Quang lôi kéo có cơ hội thì vị chủ nhiệm Lãnh kia lại quen Vương Quốc Hoa.
Đương nhiên Lưu Triệu Minh cũng biết lai lịch của Vương Quốc Hoa.
- Cá nhân tôi đã nói với đồng chí Long Quang, bên ủy ban thị xã có yêu cầu gì, thị ủy toàn lực hỗ trợ, cố gắng thu hút thành công hạng mục này.
Vương Quốc Hoa tỏ rõ thái độ, đồng thời còn nhìn Hác Long Quang. Vương Quốc Hoa không sợ Lưu Triệu Minh thấy mình nhìn Hác Long Quang như vậy, hắn đây là cố ý để Lưu Triệu Minh thấy. Chút oán giận này hắn không thể không phất ra.
Quả nhiên, Lưu Triệu Minh quay đầu nhìn thoáng qua Hác Long Quang. Lúc báo cáo Hác Long Quang đã giấu điểm này. Cái này làm Lưu Triệu Minh có chút tức tối.
- Bên tỉnh Giang Bắc đã tốn không ít công sức, bí thư tỉnh ủy tự mình ra mặt, bên tỉnh Đông Hải chúng ta lần này muốn tranh thủ hạng mục có thể nói là rất khó khăn.
Lưu Triệu Minh thu hồi ánh mắt, chuyển lời về công việc. Y đã không còn hy vọng gì việc Hác Long Quang có thể làm gì đó ở hạng mục này. Nhưng thật ra Vương Quốc Hoa nếu đứng ở góc độ đại cuộc thì Lưu Triệu Minh đoán Vương Quốc Hoa có lẽ có thể thay đổi cục diện bất lợi này.
- Chủ tịch tỉnh, thẳng thắn mà nói tôi có chút quan hệ ở trên Bắc Kinh, lúc cần tôi có thể vận động một chút. Tất cả đều vì sự phát triển kinh tế của thị xã Thiết Châu, điểm này không có vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa không nói đến việc tiếp đón mà nhắc sang việc khác.
- Tiểu Vương, cậu có quan hệ sao trước đó không nói? Ừ, bây giờ nói ra cũng không muộn, việc gấp bây giờ là tiếp đón tổ khảo sát Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Cậu nếu đến thì không cần về, mai cùng đi đón.
Lưu Triệu Minh nói như vậy, Vương Quốc Hoa đương nhiên biết mai Lưu Triệu Minh tự mình ra mặt.
Thấy rõ thái độ của Vương Quốc Hoa, Lưu Triệu Minh rất hài lòng. Nói vài câu khách khí xong, Vương Quốc Hoa rất thức thời tỏ vẻ mình cần về trước. Chờ Vương Quốc Hoa đi xa, Lưu Triệu Minh sa sầm mặt lại nhìn chằm chằm Hác Long Quang.
- Anh nói tôi nên nói gì với anh giờ? Đến bây giờ anh còn không thấy rõ tình hình sao? Việc quan trọng với anh bây giờ là duy trì cục diện ổn định với Vương Quốc Hoa, tránh cho người ta vung tay là lật bàn của anh.
Hác Long Quang cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Sếp, ngài đánh giá hắn cao quá đó.
Lưu Triệu Minh đầy tức giận nhìn tới.
- Không nghe hắn nói có quan hệ trên Bắc Kinh sao? Đây là nói trước mặt tôi, anh điếc không? Quan hệ với tổ khảo sát hắn hoàn toàn có thể không dùng, khiến cho công sức của anh uổng phí. Người ta nói như vậy mà anh còn nghĩ mình giỏi lắm, đầu lợn à.
Vương Quốc Hoa đang định tìm khách sạn ở lại nhận được điện của Khương Nghĩa Quân.
- Lão đại, mau đến chỗ tôi.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Ông lại chọc họa gì vậy? Có phải là làm chuyện táng tận lương tâm gì rồi muốn tôi làm ô dù không?
Khương Nghĩa Quân cười khổ nói:
- Sao ông không nghĩ đến mặt tốt nhỉ?
Hai bên gặp mặt ôm nhau theo thói quen, Khương Nghĩa Quân nói:
- Lão đại, tôi gần đây đang tài trợ tiết mục hoa hậu gọi là bông hoa Đông Hải, gần đây ông xem quảng cáo trên Tv không?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Quảng cáo này thật ra có giá trị, chỉ việc này mà ông gọi tôi tới ư? Đây là tôi đang trên tỉnh, nếu ở thị xã Thiết Châu thì đi mất ba tiếng đó, ông nhịn được sao?
Vương Quốc Hoa khen cùng đả kích trong một câu.
Khương Nghĩa Quân nhe răng trợn mắt lắc đầu thở dài nói:
- Lão đại đúng là lão đại, ôi, nói ra cũng dài.
Vương Quốc Hoa cười ha hả:
- Vậy từ từ nói, tìm chỗ nào uống trà nói tiếp.
Khương Nghĩa Quân xua tay nói.
- Không kịp rồi, không phát hiện quần áo của tôi sao?
Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý tên này ăn mặc rất chỉnh tề.
- Ông đi gặp mặt vợ sắp cưới hay là đi gặp lãnh đạo thế?
Khương Nghĩa Quân há hốc mồm nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa một lúc. Vương Quốc Hoa cũng rất bất ngờ.
- Tôi nói trúng à?
Khương Nghĩa Quân gật đầu, Vương Quốc Hoa nói:
- Gặp lãnh đạo? Không phải, đi gặp mặt ư, đợi chút, ông đi gặp mặt sao?
- Đúng thế, mới tới nên tối đi dạo quanh quanh ai ngờ gặp một cô em, cô em đó đúng là …
Khương Nghĩa Quân có vẻ rất kích động, Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Dừng dừng, tôi không tán thành thẩm mỹ quan của ông, không có hứng thú với chuyện tình cảm của ông, nói xem cô ta có phải làm khó ông không?
Khương Nghĩa Quân nhăn nhó mặt lại ngay.
- Không phải là làm khó, chỉ là mẹ ả đưa ra một yêu cầu là giải quyết biên chế công chức cho ả.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.
- Ông coi là thật ư?
Khương Nghĩa Quân gật đầu nói.
- Lần này là thật, bụng cũng có rồi, không đợi được nữa.
Vương Quốc Hoa hừ lạnh một tiếng đầy tức giận rồi mới nói.
- Cái này tôi không thể giúp ông. Nhân viên hợp đồng thì còn được hoặc là ông đi xin Sở Sở bố trí vào công ty nhà nước.
Khương Nghĩa Quân nghe vậy vội vàng nói.
- Đừng mà đừng mà, phải là công chức. Chúng ta lên xe đi, chờ gặp rồi nói.
Vương Quốc Hoa không chịu rời bước.
- Ông đi gặp mặt sao lại gọi tôi.
Khương Nghĩa Quân lúc này mới thấp giọng nói:
- Tôi nói thật với ông, cô ả đó có ông chú họ nào đó làm trưởng phòng gì đấy ở ủy ban thành phố, lần trước gặp hắn nói khá nặng với tôi vì thế ông đi để tôi thêm can đảm.
Vương Quốc Hoa càng thấy có chuyện.
- Được, tôi đu cùng ông.
Lên xe, Vương Quốc Hoa mới hỏi.
- Nói thật đí có phải là ông bị người gài bẫy không hả? ông nói tôi còn biết đường chuẩn bị.
Khương Nghĩa Quân có chút xấu hổ thở dài nói.
- Bị ông nhìn ra rồi, đúng là thế. Do tiết mục kia tuyển người nên tôi không biết sao lên giường với ả, mới nửa tháng ả đã nói có thai, đòi tôi chịu trách nhiệm. Mẹ nó chứ, tôi ngủ bao gái đã con nào có thai chứ? Tôi đã đến bệnh viện kiểm tra kết quả tỉ lệ tinh trùng rất thấp. Ông nghĩ xem tôi có bệnh đó thì sao chịu nhận. Ai ngờ một thằng bên kia nói gì mà là trưởng phòng ở ủy ban thành phố, tôi không chịu trách nhiệm sẽ kiện tôi. Con mẹ nó chứ, tôi thấy bao lãnh đạo rồi, có gì chưa thấy chứ.
Vương Quốc Hoa híp mắt một lúc sau mới hỏi.
- Tên trưởng phòng kia tên gì?
Khương Nghĩa Quân nói:
- Tên Phùng Quốc Khí, tôi hỏi rồi, ở ủy ban thành phố đúng là có người như vậy.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn Khương Nghĩa Quân.
- Ông giờ còn chưa nói thật sao hả. Họ Phùng có le chỉ là ngồi ở bên xem không nói gì cả, không chừng là “trùng hợp” đi qua, còn “trùng hợp” là bố nuôi của ả kia. Người ta tìm thằng ngu là ông gánh tội thay, ông lại tự nhảy vào bẫy.
Khương Nghĩa Quân nhìn Vương Quốc Hoa như thấy quỷ.
- Ông sao như tận mắt thấy vậy hả?
Vương Quốc Hoa hừ một tiếng:
- Đây là do kiến thức. Họ Phùng mà nói này kia thì hắn đã không xứng lăn lộn chính trị. Chỉ có thằng ngu như ông mới nói như vậy, nói dối cũng không biết được. Được rồi, ông cứ làm theo lời tôi là được.
Vương Quốc Hoa nói xong lấy máy tìm tìm một lúc không thấy số đành phải nói.
- lái xe, đến văn phòng Khu khai phát thành phố.
Đến nơi Vương Quốc Hoa dặn Khương Nghĩa Quân vài âu, đuổi Khương Nghĩa Quân đi còn tự mình lên lầu.
Mã Vân Hà không nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ đến, cô ngẩn ra một chút mới có phản ứng.
- Sao cậu lại tới đây?
- Có việc nhờ cô giúp.
Vương Quốc Hoa nói rất thẳng, Mã Vân Hà cười lạnh nói:
- Đừng có mà trêu bà chị này, cậu còn cần tôi giúp sao?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
- Tôi không trêu chị mà thật sự có việc cần tìm chị giúp, không thấy tôi tới một mình sao?
Mã Vân Hà nửa tin nửa ngờ.
- Cậu quá giảo hoạt, tôi không dám tin.
Năm phút sau Mã Vân Hà nở nụ cười đầy đắc ý.
- Cái này chơi hay đó nhưng phải nói trước xong việc này tôi không nợ gì cậu.
….
Tòa nhà thương mại Thần Châu nằm ở khu đất vàng của thành phố, trên đỉnh tầng là nhà hàng được xưng là nhà hàng đắt tiền bậc nhất thành phố.
Đối mặt với hai người phụ nữ một già một trẻ, vẻ mặt Khương Nghĩa Quân có chút khó coi.
Ở bàn bên còn có ba người đàn ông đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
- Ba triệu, thiếu một xu cũng không được.
Ả lớn tuổi hơn rất kiên quyết đưa ra yêu cầu, ả trẻ cúi đầu như rất xấu hổ.
- 30 ngàn, thêm một xu cũng không có, cùng lắm ra tòa.
Khương Nghĩa Quân nhìn thoáng qua cửa rồi cứng miệng.
Ả phụ nữ lớn tuổi hơi ngẩn ra, Khương Nghĩa Quân này thay đổi quá nhanh làm ả không kịp có phản ứng. Ả trẻ lúc này ngẩng đầu căm tức nói.
- Họ KHương, 30 ngàn cho ăn mày mà thôi. Có tin tôi kiện anh vào tù không? Trong tay tôi có chứng cứ của anh đó.
Khương Nghĩa Quân cười hắc hắc:
- Nghĩ tôi sợ ư? Không phải vài bức ảnh sao? Ông bỏ ra ba triệu mời luật sư giỏi nhất Bắc Kinh về còn hơn cho con ả qua tay bao thằng như cô.
- Anh nói ai?
Ả kia đứng lên nói, lúc này một người đàn ông trung niên ở bàn bên ho khan một tiếng đi tới. Ả phụ nữ trẻ hậm hực ngồi xuống, người đàn ông trung niên cười nói:
- Tổng giám đốc Khương, thái độ này của anh thì giải quyết vấn đề sao được?
Y vừa dứt câu lại có người từ sau lên tiếng.
- Ồ, đây không phải là tổng giám đốc Khương sao? Sao anh lại ngồi ở sảnh thế này chứ?
Bình luận facebook