Vương Quốc Hoa vốn định đến văn phòng Lưu Triệu Minh gặp nhưng nghĩ lại lại thôi. Trước đó hắn không gọi điện xin gặp, bây giờ đi đến chưa chắc đã gặp được.
Trên đường đi từ văn phòng Mã Dược Đông xuống, Vương Quốc Hoa được không ít người nhìn tới, trong đó có vài cô gái xinh đẹp. Ở trụ sở tỉnh ủy này phụ nữ luôn là người có tin tức linh thông, phụ nữ đẹp càng có nhiều người có tin tức ra vẻ trước mặt các cô. Bí thư thị ủy trẻ tuổi như Vương Quốc Hoa được chú ý cũng là bình thường. Đương nhiên cũng không có cô gái nào ngu ngốc cứ thế đi lên tỏ vẻ muốn gặp mặt một chút.
Vừa xuống dưới lầu Vương Quốc Hoa đã bị người chặn lại, là thư ký của Lục Vĩnh Hạo. Y cười ân cần chào hỏi.
- Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa cười đáp lại cùng thư ký đi tới trước. Đến bãi đỗ xe, hắn được Lục Vĩnh Hạo ra hiệu đi theo.
Vương Quốc Hoa gật đầu tiện tay đưa cặp cho Thang Tân Hoa, hắn lững thững lên xe rồi nói với Triệu Quân.
- Đi theo xe bí thư Lục.
Ra khỏi trụ sở tỉnh ủy vài phút đã dừng xe lại, phía trước đang tắc đường. khu này thực ra hiếm khi tắc đường, thậm chí có thể nói cảnh sát giao thông tuyệt đối sẽ không để khu vực này tắc đường, trừ khi cục trưởng Cục công an thành phố Thần Châu không muốn làm việc thì mới để như vậy. Chẳng may đoàn xe của lãnh đạo nào đó bị chặn, tên cục trưởng kia nhất định sẽ gặp đen đủi.
- Tôi xuống xem một chút.
Thang Tân Hoa nhìn ra ngoài thấy đoàn xe hơi dài liền vội vàng xuống. không lâu sau Thang Tân Hoa quay lại thở dài một tiếng.
- Là đám sinh viên tuần hành đến đại sứ quán Mỹ biểu tình.
Vừa nói chuyện máy điện thoại của y vang lên, y nghe xong rồi báo cáo.
- Sếp, trưởng ban thư ký gọi tới nói 9h sáng mai tỉnh ủy tổ chức hội nghị ở phòng hội nghị nhà khách tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa gật đầu không nói, Thang Tân Hoa lại xuống xe đứng ven đường xem một chút, lát sau y về nói.
- Đi thôi.
Xe lăn bánh, Thang Tân Hoa ngồi đằng trước quay đầu lại nói:
- Sếp, ngài thấy sao về việc này?
Hàng xe dài dần dần di chuyển được, Vương Quốc Hoa không lập tức trả lời vấn đề của Thang Tân Hoa mà là nhìn cảnh vật ven đường.
Thang Tân Hoa biết ý ngậm miệng, bên trong xe thoáng cái trở lại yên tĩnh.
Hai xe tới khách sạn Gia Hoa, Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, Lục Vĩnh Hạo đã đứng ở bên chờ. Vương Quốc Hoa hơi cúi đầu nói.
- Bí thư Lục muốn làm hại tôi rồi.
Nói xong hắn vươn tay ra, Lục Vĩnh Hạo đứng im nói.
- Gặp ngoài thì không cần nói đến chức vụ.
- Mời hai vị qua bên này.
Một người đàn ông mặc âu phục là nhân viên phục vụ đi ra mời. Lục Vĩnh Hạo đưa tay mời, Vương Quốc Hoa không dám đi trước.
- Mời ngài đi trước.
Vào thang máy Vương Quốc Hoa thấy hai chữ “chuyên dụng”, nhân viên phục vụ kia không tiến vào mà đứng bên. Một em mặc váy ngắn màu đen cao gầy ở trong thang máy xuất hiện, cô ả hơi cúi đầu nói.
- Chào mừng quý khách quang lâm.
Trang phục này Vương Quốc Hoa như gặp ở đâu đó rồi thì phải.
Vương Quốc Hoa vào theo Lục Vĩnh Hạo, Thang Tân Hoa được thư ký của Lục Vĩnh Hạo chặn lại.
- Xin lỗi mời Tiểu Thang đi cùng tôi.
Thang Tân Hoa được đối phương giải thích như vậy.
Cô em gái trong thang máy được đào tạo rất bài bản, luôn nở nụ cười, duy trì tư thế ưu nhã giống như nữ tiếp viên ở một kỳ thế vận hội nào đó. Vương Quốc Hoa theo thói quen nhìn từ dưới lên trên.
Lục Vĩnh Hạo có lẽ chú ý thấy ánh mắt của Vương Quốc Hoa, ra khỏi thang máy y cười nói.
- Thói quen nhìn phụ nữ của lão đệ rất giống tôi, đều là nhìn từ dưới lên trên.
Vương Quốc Hoa tuy đề phòng Lục Vĩnh Hạo nhưng hắn cũng cần tạo quan hệ ở tỉnh Đông Hải cho nên khi Lục Vĩnh Hạo hẹn, hắn nhận lời ngay. Giọng điệu nói chuyện mang tính thân cận của Lục Vĩnh Hạo cũng nằm trong phạm vi tiếp nhận được của hắn.
- Một người đàn ông nhìn phụ nữ chắc đều như vậy.
Vương Quốc Hoa đáp lại một câu, Lục Vĩnh Hạo cười ha hả:
- Đúng thế, tôi không chịu được người phụ nữ không có vóc dáng tốt.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi vẫn cho rằng một người phụ nữ khi đứng là lúc có thể nhìn ra nhiều thứ nhất.
Lục Vĩnh Hạo đứng lại suy nghĩ một chút mới nói.
- Có lý, có phụ nữ lần đầu nhìn hai chân như không có khe hở, vài năm sau thì có buộc dây thì chân vẫn mở ra.
Nói câu này Lục Vĩnh Hạo nở nụ cười đầy hàm ý. Phụ nữ luôn là một phần quan trọng trong cuộc nói chuyện của đàn ông.
Dùng phụ nữ làm đề tài cũng là một trong các thủ đoạn hữu hiệu kéo gần khoảng cách giữa hai người đàn ông với nhau.
Lục Vĩnh Hạo có ý kết giao, Vương Quốc Hoa cũng có ý này. Trên đường đi tới sự đề phòng của Vương Quốc Hoa nhìn qua giảm đi nhiều. Lục Vĩnh Hạo có thể cảm nhận sự biến hoá của Vương Quốc Hoa, y không khỏi có chút đắc ý. Là người ai chẳng có nhược điểm.
- Tầng 39 là tầng đỉnh, cả tầng này chỉ có một gian phòng vip là kinh doanh, các gian khác không kinh doanh ra ngoài, có nơi là phòng lưu trữ, có nơi là dành cho nhân viên nghỉ ngơi.
Lục Vĩnh Hạo cười giới thiệu.
- Sao tôi không thấy nhân viên phục vụ nào vậy?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Lục Vĩnh Hạo nói.
- Trong phòng có chuông ấn, ấn xong là trong vòng ba phút nhân viên phục vụ sẽ có mặt.
Lục Vĩnh Hạo còn có một câu không nói đó là phòng Vip kia thực tế do y thuê dài hạn, về phần chi phí còn không sợ có người tranh cướp trả cho hắn sao?
Người phụ nữ mở cửa Vương Quốc Hoa đã gặp qua, lần trước là ở khu nghỉ dưỡng lúc hắn đi cùng Nghiêm Giai Ngọc, lần sau là ở quán café. Có một việc Vương Quốc Hoa vẫn suy nghĩ là khu nghỉ dưỡng kia sao thích hợp để Lục Vĩnh Hạo gặp gái chứ? Nó cũng là thuộc địa bàn Tân Thành mà.
Vấn đề này Vương Quốc Hoa sẽ không đi hỏi, đáp án cũng rất quan trọng bởi vì có thể nhìn ra được tác phong làm việc của Lục Vĩnh Hạo.
- Bí thư Vương.
Thải Thanh lần này cung kính hơn với Vương Quốc Hoa nhiều. Lục Vĩnh Hạo không đi vào mà đứng ở cửa đưa tay mời.
- Lần này mời lão đệ vào trước.
Vương Quốc Hoa không từ chối, cười cười một tiếng rồi đi vào trong.
Trên ghế sofa ở phòng khách có một cô gái trẻ tuổi ngồi đó, cô ả có chút khẩn trương đứng lên. Vương Quốc Hoa lần này không nhìn từ dưới lên vì không lễ phép, dù sao cũng là người lạ.
Cô gái này có gương mặt rất trong sáng, vẻ mặt đầy e lệ, trang điểm nhạt, mặc cũng khá cẩn thận…
Vương Quốc Hoa từ ánh mắt lo lắng của cô làm hắn rất nhanh hiểu được một điểm.
- Chào cô.
Vương Quốc Hoa khẽ gật đầu chào, thực tế lời của cô gái kia làm hắn biết mục tiêu hôm nay là gì.
- Tôi nên gọi cô là gì?
Vương Quốc Hoa nói tiếp.
- Hạ Tuyết Thuần, rất vui được gặp ngài.
Hạ Tuyết Thuần vươn tay ra, Vương Quốc Hoa bắt thấy khá ướt không biết có phải do khẩn trương hay không. Bàn tay cô gái này thực ra rất mềm mại.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống xem Tv, trên đó đang phát thời sự về vụ va chạm ở Nam Hải. Vương Quốc Hoa vô thức nhìn lướt qua, Lục Vĩnh Hạo ngồi xuống cười nói.
- Quốc Hoa lão đệ, cậu thấy chuyện này sẽ phát triển theo phương hướng nào?
- Quan hệ Trung Mỹ phát triển đến hôm nay chính là quan hệ dựa vào nhau mà tồn tại. nước Mỹ cần Trung Quốc chúng ta, lại không thể không suy nghĩ vì lợi ích chính trị, kinh tế trong nước mà chèn ép Trung Quốc. Loại chèn ép này có xuất phất từ chiến lược toàn cầu và cả lợi ích trong nước. Nói tóm lại quan hệ giữa các nước là rất phức tạp. Lần này trung ương có lẽ sẽ phản ứng rất mạnh, thậm chí từ ý nghĩa nào đó cũng sẽ mượn nước Mỹ để chuyển dời mâu thuẫn trong nước.
Lục Vĩnh Hạo khẽ gật đầu với lời nói của Vương Quốc Hoa.
- Quá chuẩn xác, không ngờ Quốc Hoa còn trẻ mà lại có tầm nhìn sâu sắc đến vậy.
Lục Vĩnh Hạo không khỏi thầm than, nếu như một người trẻ có xuất thân thấy được như vậy không có gì lạ, Vương Quốc Hoa có xuất thân bình thường nhìn được thế là hiếm thấy.
- Mời ngài dùng trà.
Hạ Tuyết Thuần bưng trà đưa tới, người cũng khẽ dựa lên. Vương Quốc Hoa lúc vào chọn vị trí đối diện với Hạ Tuyết Thuần, bây giờ Hạ Tuyết Thuần lại ngồi xuống cạnh hắn làm làn hương thơm phả vào mũi. Nếu Vương Quốc Hoa phải tìm điểm gì đó không hợp khẩu vị của mình về đối phương thì có lẽ là quá ngoan hiền.
Từ việc Hạ Tuyết Thuần nhân cơ hội bưng trà ngồi xuống, Vương Quốc Hoa nhận ra cô ả đã chuẩn bị.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thải Thanh vội vàng đứng dậy ra mở. Lục Vĩnh Hạo đứng lên nói.
- Chắc là bọn lão Thái tới.
Bọn họ? Ngoài trưởng ban Thái thì còn ai? Vương Quốc Hoa không khỏi nghi hoặc. Ngoài cửa là hai người đàn ông trung niên, một béo một gầy, gầy không râu là trưởng ban Thái, người béo Vương Quốc Hoa không nhận ra.
- Ha ha, cạ cứng của tôi đã tới. Quốc Hoa, giới thiệu một chút, đây là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy – trưởng ban thư ký Lâm.
Trưởng ban Thái rất nhiệt tình giới thiệu, Vương Quốc Hoa cũng kịp thời đưa tay ra.
- Ha ha, bí thư Quốc Hoa quá khách khí.
Phó trưởng ban thư ký Lâm nhận ra Vương Quốc Hoa, chẳng qua hai người không có qua lại gì. Phó trưởng ban thư ký Lâm tuy là cấp giám đốc sở nhưng nếu so về thực quyền thì đúng là không bằng Vương Quốc Hoa.
Sau hai người này đều có cô gái trẻ tuổi, đối phương không giới thiệu, Vương Quốc Hoa cũng không chủ động đi hỏi làm gì.
- Muộn rồi, làm vài ván chứ?
Lục Vĩnh Hạo có vẻ khá hăng hái đưa ra ý kiến ngay. Y là lãnh đạo có cấp bậc cao nhất ở đây, đề nghị của y đương nhiên được mọi người đồng ý.
Có lẽ sớm đã chuẩn bị, bàn bên lập tức đã xuất hiện quân bài.
Bốn người ngồi xuống, Vương Quốc Hoa cười nói.
- Có cần chia bài lại lần nữa không?
- Em vừa chia xong.
Thải Thanh cười giải thích, Lục Vĩnh Hạo nói.
- Mấy cô vào trong đánh mạt chượt, đừng đánh lớn quá đó.
Y vừa nói vừa lấy ví ném tới, hai vị kia cũng làm theo, Vương Quốc Hoa thoáng do dự một chút cũng đưa ví cho Hạ Tuyết Thuần.
- Quốc Hoa, cậu có phải đắc tội họ Tôn không?
Cầm quân bài, trưởng ban Thái đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra nói:
- Họ Tôn, không có, là ai vậy?
Lục Vĩnh Hạo tiếp lời.
- Còn là ai chứ, trưởng ban Tôn.
Vương Quốc Hoa nghe mới biết là trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy.
- Trưởng ban Tôn không phải theo sát bí thư Mã sao?
Vương Quốc Hoa vô thức hỏi một câu, đây coi như là điều bình thường. Bí thư tỉnh ủy như Mã Dược Đông sao lại để trưởng ban tuyên giáo nằm ngoài khống chế của mình?
- Quốc Hoa lão đệ, cậu vậy là không được rồi. Họ Tôn là ai chẳng lẽ cậu không biết?
Lục Vĩnh Hạo ra vẻ trêu chọc, Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.
- Cái này tôi đúng là không biết. Chẳng qua lúc tranh thủ hạng mục điện phân nhôm thì tôi đã gặp một người phụ nữ tên Tôn Khiết.
- Đó là em gái của trưởng ban Tôn, nói khó nghe là trưởng ban Tôn có thể đi lên toàn là nhờ vào cô em này.
Trưởng ban Thái xen miệng vào với giọng khá ghen tị. Vương Quốc Hoa như hiểu ra gì đó, hắn cười nói.
- Không ngờ, không ngờ, nói như vậy tôi không rõ người ta nhằm vào mình làm gì chứ?
- Cái này tôi cũng không rõ, dù sao tôi cảm thấy chắc là có liên quan đến chuyện cậu nói.
Lục Vĩnh Hạo đầy ẩn ý nói. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nghĩ đến Quách Khánh Hạo, chẳng lẽ là nhằm vào người này?
Chuyện có chút phức tạp , Vương Quốc Hoa lâm vào trầm tư, ba người kia cũng không có ý dục, bọn họ rất kiên nhẫn chờ Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa suy nghĩ một lát trong đầu lóe lên một tia sáng, chẳng lẽ nói đây là chiêu mượn đao giết người?
Nghĩ vậy Vương Quốc Hoa thầm giật mình, hắn càng lúc càng thấy khả năng này là rất lớn.
Sao lại vậy? Mã Dược Đông lui ra tuyến hai, trong lòng nhất định có suy nghĩ, bên kia chắc có tin tức bên trên nên biết Vương Quốc Hoa tiếp xúc với Quách Khánh Hạo. Thêm nữa Vương Quốc Hoa là người có lợi lớn nhất từ hạng mục điện phân nhôm, liên lạc việc này vào là coi như rõ ràng mọi việc.
Có người muốn mượn tay Mã Dược Đông đả kích Vương Quốc Hoa trước khi Quách Khánh Hạo đến nhận chức. Dù không thể làm gì Vương Quốc Hoa thì khả năng lớn cũng tạo thành phản ứng dây chuyền, dao động căn cơ khó khăn lắm mà Vương Quốc Hoa mới tạo dựng được ở thị xã Thiết Châu. Đây là thứ nhất, thứ hai là một khi Mã Dược Đông có động tác sẽ tạo ra khe rạn giữa bí thư Mã và Quách Khánh Hạo, nó sẽ mang lại lực cản không hề nhỏ khi Quách Khánh Hạo đến nhận chức.
Hay cho chiêu mượn đao giết người. Vương Quốc Hoa hiểu ra lại thấy sợ hãi hơn. Từ lúc hắn đến tỉnh Đông Hải nhận chức tới bây giờ có lẽ đây là nguy hiểm lớn nhất. Cũng may Mã Dược Đông không phải người có lòng dạ hẹp hòi. Vương Quốc Hoa thầm may mắn, có thể nói chiêu này không chỉ độc ác mà rất cao minh làm người ta không tìm ra sơ hở gì. Thương báo Đông Hải là tờ báo dân sự, dù Vương Quốc Hoa có đòi đóng cửa tòa soạn này cũng có vấn đề gì chứ.
Nhưng nếu mưu kế thành công thì sao? Có thể nói là quang minh chính đại. người nghĩ ra được chiêu này đúng là quá lợi hại, kẻ này là ai? Từ giọng điệu của trưởng ban Thái thì y dùng câu đắc tội, nói rõ y cũng không biết gì nhiều.
Vương Quốc Hoa không tự giác nhìn thoáng qua Lục Vĩnh Hạo, Lục Vĩnh Hạo lại cười ha hả.
- đánh bài, Quốc Hoa, đến lượt cậu.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Vương Quốc Hoa không khỏi hơi sợ thầm nghĩ mình đúng là còn nhiều khiếm khuyết, không nghĩ đến việc đối phương mượn tay Mã Dược Đông để nhằm vào mình, không biết mình đang đi trên dây giữa vực thẳm, thiếu chút nữa rơi vào hố đầy chông gai.
Ván bài tiếp tục, Vương Quốc Hoa rất nhanh khôi phục bình thường. Dù sao từ kết quả mà nói hắn cũng không bị tổn thất gì nhiều.
Bốn người sau đó rất chuyên tâm đánh bài, kết quả sau 16 lượt chơi lại hòa.
Đây đúng là hiếm thấy.
Xem thời gian, Lục Vĩnh Hạo thản nhiên nói.
- Gọi đồ ăn thôi, tối mọi người uống vài chén.
Bốn cô em tiến ra, Thải Thanh đi trước cười nói.
- Hôm nay đánh kiểu gì ý, Tuyết Thuần quá đỏ.
Hạ Tuyết Thuần cũng đi đến bên cạnh Vương Quốc Hoa, cô mỉm cười bỏ ví xuống. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên gật đầu, Hạ Tuyết Thuần cầm cốc trà đi đổi nước. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua thấy ví dày lên không ít.
- Cô thằng sao không giữ lại?
Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói với Hạ Tuyết Thuần đưa cốc trà cho mình. Đối phương nói.
- Cứ để ở chỗ ngài.
- Em xuống chuẩn bị đồ ăn, các vị lãnh đạo nói chuyện một chút.
Thải Thanh cười cười đi ra gọi điện, hai cô em khác cũng tự giác rời đi, Hạ Tuyết Thuần thoáng do dự rồi đứng dậy.
- Đợi em giúp chút.
Mấy người phụ nữ tránh ra, phó trưởng ban thư ký Lâm vốn ít nói chuyện bây giờ mới lên tiếng.
- Bí thư Quốc Hoa, chuyện kia anh định đối phó ra sao, thật lòng mà nói thì chuyện không tiện kéo quá dài, chậm sẽ sinh biến.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Tôi cũng có vài ý tưởng nhưng không quá chắc chắn.
Lục Vĩnh Hạo cười nói.
- Quốc Hoa nói ra nghe một chút, mọi người cũng có thể tham mưu.
Vương Quốc Hoa cười nhìn mấy người đang đầy mong chờ. Hắn thuật lại lời mình nói với Mã Dược Đông, ba người nghe xong đều có chút giật mình. phó trưởng ban thư ký Lâm phản ứng khá mãnh liệt, y khẩn trương hít sâu một hơi, trưởng ban Thái há mồm muốn nói gì đó lại thôi. Lục Vĩnh Hạo lại khẽ nhíu mày nói.
- Đây là ý bên trên?
Câu này làm hai vị kia mở to mắt, tai dựng thẳng lên.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Sao có thể như vậy chứ? Chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, tôi chưa nói với ai cả.
Lục Vĩnh Hạo nghe xong thở dài một tiếng.
- Vậy là tốt, là tốt nếu không quá đáng sợ.
Y thậm chí còn đưa tay vuốt vuốt ngực. Vương Quốc Hoa cười cười lấy bao thuốc ra châm rồi bỏ lên bao lên bàn.
- Thực ra chỉ là vài ý tưởng, đừng nói là tỉnh ủy không thể thông qua, ngay cả hội nghị thường vụ thị xã Thiết Châu cũng chưa chắc có thể qua.
- Điểm thứ hai đừng nói ra, sau này cũng đừng nhắc tới. Nhưng thật ra điểm thứ nhất cậu có thể nói chi tiết cách thức không?
Lục Vĩnh Hạo tỏ vẻ tò mò, Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Sao, bí thư Lục có suy nghĩ gì ư?
- Quốc Hoa lão đệ, không giấu gì cậu, tôi nếu không làm gì đó hấp dẫn ánh mắt cấp trên thì hai năm sau tôi không có hy vọng gì.
Lời này rất thẳng, Lục Vĩnh Hạo không có ý tránh né mọi người.
- Chi tiết không nói đến, đơn giản chỉ là dự toán công khai, thẩm định công khai, phương thức này không mới, các quốc gia phương Tây đã làm từ lâu. Ví dụ như nước Mỹ, dự toán tài chính của chính quyền chẳng những công khai còn bị hai viện không ngừng tìm sơ hở. Công khai mà tôi nói chẳng qua đều là các ngành công khai trên mạng.
Lục Vĩnh Hạo mở to mắt, đảo đảo liên hồi. trưởng ban Thái cầm bao thuốc nhìn một chút rồi lại nhìn Vương Quốc Hoa.
- Tôi thấy chuyện này để cả Tân Thành và Thiết Châu cùng làm.
Lục Vĩnh Hạo trầm tư một lát không ngờ nói như vậy. Vương Quốc Hoa không nghĩ đối phương sẽ nói thế.
- Cái này có phải là hơi mạo hiểm không?
Trưởng ban Thái hỏi, Lục Vĩnh Hạo lắc đầu nói.
- Lão Thái, tôi coi như phục Quốc Hoa lão đệ, không ngờ lại nghĩ ra thủ đoạn cao minh như vậy để hóa bị động thành chủ động. Cái gì gọi là dự toán công khai, đây đều là các ngành công khai trên mạng, anh cảm thấy ở đây có cần công khai chi tiết không? Một vài thứ không tiện nói rõ có thể trực tiếp ghi vào chi tiêu khác là xong. Vấn đề là anh nghĩ xem làm như vậy sẽ có bao lợi ích không?
Vương Quốc Hoa nghe Lục Vĩnh Hạo nói thế không khỏi lạnh buốt sống lưng.
Thứ dù tốt của người nước ngoài đi vào Trung Quốc cũng thành theo chiều hướng khác, nhưng lại được lấy lý do là tình hình Trung Quốc khác biệt. biện pháp của Lục Vĩnh Hạo là tránh nặng tìm nhẹ, một khi làm thế thì thành tích cải cách vào tay không nói, còn không đắc tội người, đúng là rát vàng lên mặt một cách công khai.
Vương Quốc Hoa có chút buồn bực nhưng không thể lộ ra ngoài, hắn lấy cớ vào toilet để đứng dậy. Hắn muốn có chút thời gian để đánh giá quan hệ với Lục Vĩnh Hạo. Trong nháy mắt khi cửa toilet đóng lại, Lục Vĩnh Hạo đứng lên đi tới bên cạnh nhỏ giọng nói với Thải Thanh.
- Sao không phải là Kiều Na?
Lục Vĩnh Hạo nói tuy khá bình thường nhưng lại làm Thải Thanh sợ. Cô có chút khẩn trương nói.
- Kiều Na hôm nay không tiện, Tiểu Hạ không hề kém gì KIều Na, lại là đồng hương của em cho nên….
Lục Vĩnh Hạo không đợi Thải Thanh nói xong đã xua tay chặn lại.
- Bỏ đi, sau này không được tự quyết định, tâm tư đàn ông cô không biết đâu.
Lục Vĩnh Hạo nói xong trở về, Thải Thanh khẩn trương thở hổn hển thầm nghĩ.
- Tôi sao không biết, không phải Kiều Na là Mc đài truyền hình sao? Đàn ông không phải thích phụ nữ có vầng hào quang quanh người để thỏa mãn hư vinh sao?
Thải Thanh còn có vài tâm tư không nói ra, đó là Kiều Na kia mặc dù mới vào đài truyền hình nhưng leo lên rất nhanh. Cô ả này còn trẻ, có bằng cấp, xinh đẹp, âm điệu hay, mới hai tháng đã uy hiếp vị trí nữ Mc số một của Thải Thanh. Nếu để cô ả này dựa vào Vương Quốc Hoa thì Thải Thanh về sau sao áp chế được đối phương?
Bình luận facebook