Nữ y tá được gọi như vậy liền rất vui vẻ. Vương Quốc Hoa theo lễ phép gọi như vậy đã lấy được lòng đối phương. Cô y tá này cũng khá xinh xắn nên được khen càng vui.
- Không ngờ anh miệng ngọt như vậy, tự đến xem ở phòng trực ban đi.
Cô ả nói xong lắc lắc mông tiến vào phòng bệnh.
Vương Quốc Hoa đi tới phòng trực ban thấy trên bàn có quyển sổ ghi chép, hắn cầm tìm được tên và số điện thoại. Lúc này Thang Tân Hoa đi đến nói.
- Bí thư, tôi đã thông báo với Dư Mậu Hoa nhưng trời lại đổ tuyết nên chắc lát nữa mới đến được.
Vương Quốc Hoa cầm quyển sổ nói.
- Anh gọi điện vào số này xem có phải là của văn phòng thị ủy không?
Dặn xong Vương Quốc Hoa đi tới phòng bênh, Thang Tân Hoa hơi run run, vừa nãy Vương Quốc Hoa không để ý đến cách báo cáo của mình. Y thầm mắng mình lắm mồm.
Vương Quốc Hoa đến cửa phòng, bác sĩ và y tá đã rời đi, bên trong có thêm một cô bé khoảng 17, 18 tuổi.
Thấy Vương Quốc Hoa vào, cô bé mỉm cười nói.
- Vị đại ca này, nghe bác sĩ nói anh ở thị ủy tới?
Vương Quốc Hoa gật đầu, cô bé đột nhiên trở nên lo lắng nói.
- đại ca, em muốn hỏi anh một chuyện là thị xã có phải không định để ý đến bố em nữa không?
Vương Quốc Hoa mỉm cười thật tươi đáp.
- Cái này anh chưa nghe nói.
- Nhưng chiều nay lúc bố em vừa tỉnh thì cục trưởng gì đó ở thị xã nói muốn bố em ký tên gì đó trong bản mình bị ngã nên thành ra thế này. Bố em không đồng ý, tên cục trưởng đi còn gọi cả một cán bộ đang ở đây đi. đại ca, phiền anh nói với lãnh đạo thị ủy giúp nhà em. Bố em là trụ cột trong nhà, ông ngã xuống nhà em cũng như sụp xuống….
- Cô bé, em đừng gấp, em cùng anh đến phòng trực ban xem một chút.
Vương Quốc Hoa nghe cô bé nói chuyện không khỏi thấy chua xót trong lòng. Hắn và cô bé đi ra, Thang Tân Hoa tiến lên nói.
- Là số điện thoại ở phòng trực ban Cục dân chính, tôi vừa gọi nhưng không ai nghe.
- Tân Hoa, cậu dẫn cô bé đây ra ngoài hỏi ro chuyện xảy ra lúc chiều, tôi có lẽ sẽ tiếp khách nào đó rồi.
Vương Quốc Hoa vừa vặn thấy có người phía sau Thang Tân Hoa nên nói như vậy với y.
- Trùng hợp quá, Quốc Hoa, đã lâu không gặp, anh đúng là càng lúc càng đẹp trai.
Tôn Khiết đi cùng một người đàn ông tới, ả không giới thiệu người cùng đi mà đưa tay về phía Vương Quốc Hoa trước.
- Phong thái của Tôn tỷ vẫn như trước. Ha ha, trời vẫn còn mưa tuyết, Tôn tỷ đến đây làm gì vậy? Sao không báo trước để tôi phái người đến đón chị?
Vương Quốc Hoa cũng tươi cười đáp lời.
Tôn Khiết không nghĩ sẽ gặp Vương Quốc Hoa ở đây, ả không phải muốn vòng qua Vương Quốc Hoa mà muốn xử lý xong với bệnh nhân rồi tới gặp Vương Quốc Hoa. Bây giờ xem ra kế hoạch đã có biến. Nhưng Tôn Khiết vẫn thể hiện khá bình tĩnh. Cô ả này cũng biết mình chẳng thể gây sức ép với đối phương, điều này đã được chứng minh từ hạng mục điện phân nhôm cô ả tự gặp mặt khuyên nhưng còn không được.
Tay Tôn Khiết khá lạnh, tay Vương Quốc Hoa lại ấm áp.
- Miệng vẫn ngọt như vậy.
Nhìn phòng bệnh, Tôn Khiết nói tiếp.
- Tìm nơi khác nói chuyện vài câu được không?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Bên kia có ghế, sang đó ngồi đi.
Hắn đưa tay ra mời, Tôn Khiết có chút bất ngờ. Cô ả vốn định cùng Vương Quốc Hoa rời khỏi bệnh viện ai nghĩ hắn lại bảo mình ngồi đây nói chuyện.
Đợi Vương Quốc Hoa ngồi xuống, Tôn Khiết thấy khoảng cách giữa hai bên còn khá xa nên hơi nhích người kéo gần khoảng cách lại đôi chút mới nói.
- Quốc Hoa, lần trước cậu ở chỗ tôi, tôi đúng là không chiêu đãi tốt cậu. Có cơ hội đến lần nữa, tôi nhất định làm cậu hài lòng đi về.
Vương Quốc Hoa không tiếp lời, hắn nhìn Tôn Khiết từ trên xuống dưới. Tôn Khiết mặc dù không còn trẻ nhưng năm tháng không mang đi phong thái của ả, làm ả càng quyến rũ hơn.
Vương Quốc Hoa nhìn như vậy là không lễ phép, ánh mắt đó làm Tôn Khiết không thoải mái. Theo Tôn Khiết thấy Vương Quốc Hoa chẳng có gì đáng để mình chú ý cả, lần trước hắn thắng theo Tôn Khiết thấy là do mình không hiểu rõ về đối phương mà thôi. Lần này tới Tôn Khiết có thể nói đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhịn cơn khó chịu, Tôn Khiết liếc nhìn nói.
- CHắc được rồi đó, không sợ bị người thấy rồi mất hình tượng bí thư thị ủy sao?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Người phụ nữ xinh đẹp, trí tuệ như Tôn tỷ nếu không nhìn mới là lạ.
- Tôi biết lời dễ nghe không mất tiền, lát nữa đừng làm mất mặt tỷ tỷ là được rồi.
Tôn Khiết nói một câu đầy ẩn ý.
- Cái này phải xem là chuyện gì nữa.
Vương Quốc Hoa thu ánh mắt lấy thuốc ra châm, mắt hắn cũng chuyển sang nhìn bức tường đối diện.
- Người ngay không nói tiếng quỷ, công trình ở Viện phúc lợi xảy ra chuyện, lãnh đạo tỉnh rất chú ý nên phái một đồng chí ở Sở dân chính tỉnh đến thay mặt lãnh đạo thăm nạn nhân.
Vừa nói Tôn Khiết quay nhìn phòng bệnh, người đàn ông cùng hiểu ý lui ra.
Vương Quốc Hoa thấy cử động này của Tôn Khiết liền cười lạnh một tiếng.
- Viện phúc lợi thị xã Thiết Châu hình như là ngành trực thuộc ủy ban thị xã thì phải?
Tôn Khiết nghe vậy cười nói.
- Cậu xem mình kìa, vừa nãy không phải vẫn tốt sao giờ lại nói với giọng này. Yên tâm, không ai định vòng qua bí thư thị ủy đại nhân đâu.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc vài tiếng, mặt cũng trở nên dữ tợn hơn.
- Tôi không để ý việc bị vòng qua hay không, chỉ cần đối phương có bản lĩnh này là được. Tôn tỷ, không ngại nói thật với chị việc căn nhà mới xây dựng ở Viện phúc lợi bị sụp thì thị ủy đã quyết định không giấu diếm mà sẽ công khai tin tức với xã hội.
Tôn Khiết giật mình, tên này Vương Quốc Hoa định không nhường đường lui sao.
- Quốc Hoa, đừng nói chuyện như vậy. Như vậy đi, tôi gọi một cuộc điện thoại rồi cậu nghe một chút, mặc kệ hôm nay nói như thế nào thì tôi cũng nợ ân tình của cậu.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra mời.
Tôn Khiết thở dài một tiếng lấy mày gọi, cô ả vốn không định dùng lá bài này nhanh như vậy.
- Bí thư Sở, là tôi, là tôi, Quốc Hoa đang ở đây.
Vừa nói Tôn Khiết đưa máy tới, ánh mắt có chút đắc ý nhìn xem phản ứng của Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa không đứng lên mà cứ thế ngồi nói chuyện.
- Là con, chuyện này bố đừng quản, nếu là con không nể mặt bố thì để lần xong con tạ lỗi.
Hắn đẩy trả máy lại ngay, Tôn Khiết chấn động ngồi ngẩn ra đó.
Sở Giang Thu là bố vợ của Vương Quốc Hoa, còn là bí thư tỉnh ủy nhưng giọng điệu của Vương Quốc Hoa lại không hề khách khí. Bên ngoài có lời nói Vương Quốc Hoa không phải đi theo Sở Giang Thu nhưng hạng mục lần trước Sở Giang Thu cũng tham gia vào, cuối cùng Vương Quốc Hoa kiếm được lợi, từ đó không ai nói Vương Quốc Hoa không phải cùng đường với Sở Giang Thu nữa.
- bí thư Sở, tôi đang nghe, vâng vâng, ngài nói.
Tôn Khiết đứng lên đi nhanh ra ngoài.
- Tiểu Tôn, cuộc điện này tôi có thể gọi nhưng tôi sớm đã nói là vô dụng, thằng này tôi không đè được, cứ như vậy đi, cô cố nói chuyện với hắn đi.
Tôn Khiết đứng tại chỗ không biết nên làm như thế nào thì nghe thấy Vương Quốc Hoa hét ầm lên với ai đó trong điện thoại.
- Tôi cho anh mười phút, mười phút sau mà không thể tới thì mai anh đừng có mà đi làm.
Nói xong Vương Quốc Hoa ném máy cho Thang Tân Hoa rồi tức giận nói.
- Khốn kiếp, còn là công bộc của dân gì chứ, là sâu mọt mới đúng.
Tôn Khiết biết lúc này có nói gì cũng vô ích, phải về tìm biện pháp khác mới ổn.
- Tôi về trước, mai cho cơ hội ngồi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa thấy Tôn Khiết đã bình thường lại nên cũng nói chuyện với giọng điệu bình thường.
- Sáng mai chắc tôi không có thời gian, trưa đi.
Người đàn ông đi cùng Tôn Khiết từ đầu tới giờ chỉ đứng bên không nói, Tôn Khiết quay đầu lại gật đầu với y, y cũng cứ thế mà đi.
Cô bé con bệnh nhân vừa nãy cùng cô y tá cùng đi với Thang Tân Hoa tới đây, nghe cuộc nói chuyện mới biết thân phận của Vương Quốc Hoa. Cô y tá đỏ mặt nói.
- Bí thư, tôi thật sự là …
Vương Quốc Hoa nói.
- Không có gì, cô đi làm việc đi, ở đây không có việc của cô.
Cô y tá vội vàng đi về phòng trực ban, ngồi xuống còn dùng tay ấn ngực đang phập phồng vì khẩn trương.
Vương Quốc Hoa quay sang nói với Thang Tân Hoa.
- Cậu đi gọi lãnh đạo bệnh viện tới đây.
Hắn vừa dứt câu đầu cầu thang đã có một người đàn ông đầy lo lắng chạy tới. Thấy Vương Quốc Hoa, y đi lên nói.
- Bí thư Vương, xin lỗi xin lỗi tôi tới chậm, tôi là viện trưởng Viên Gia Minh.
Phía sau Viên Gia Minh còn có một bác sĩ nhưng không đi lên. Vương Quốc Hoa bắt tay đối phương rồi nói chuyện.
- Vất vả rồi, tôi nghe viện trưởng Hoắc nói anh vì cấp cứu nên đã gọi điện nhờ giúp đỡ.
Viên Gia Minh có chút xấu hổ gãi đầu.
- lực lượng kỹ thuật của bệnh viện chúng tôi hơi kém một chút nên đành phải cầu viện.
Bình luận facebook