Mùa xuân đến cũng mang tới tin tức tốt. Sở lão có thể gắng gượng chống cự với bệnh tật. Sở Sở gọi điện tới gào lên đầy hưng phấn.
- Bác sĩ nói nếu điều dưỡng tốt thì ông nội có thể sống được hơn năm năm nữa. Đây chính là một kỳ tích.
Vương Quốc Hoa cũng phải khâm phục sức sống của Sở lão. Mặc kệ có phải kỳ tích hay không thì đây cũng là công của hệ thống y tế. Nếu không phải bên y tế dồn hết nhân lực, vật lực tốt nhất thì Sở lão sao có thể qua khỏi.
Nói tóm lại đây là việc tốt. Đối với Sở gia, Sở lão còn hay không có khác nhau rất lớn Năm năm có thể duy trì đến Đại hội Đảng khóa sau. Vương Quốc Hoa cũng coi như nửa người Sở gia, hắn cũng sẽ có lợi. Vương Quốc Hoa đang nghĩ xem nên mua gì tặng Sở lão, hắn nghĩ mãi cuối cùng đành gọi cho Lưu Linh.
Lưu Linh cho hắn một phương thuốc. Phương thuốc này có từ thời Minh có tác dụng tốt cho người già. Không ít người bị ung thư phải hóa trị uống theo phương thuốc này đã hồi phục rất nhiều.
….
Đề tài bên ngoài không nói tới, Vương Quốc Hoa mấ hơn tháng thời gian mang theo một đám người đưa ra một phương án. Vương Quốc Hoa coi trọng nhất chính là điều tra thị trường, đảm bảo các sản phẩm xóa đói giảm nghèo có thể bán ra được.
Trong quá trình này có một vài điều bất ngờ diễn ra. Phương án này không ngờ kéo theo vài ngành nghề của khu vực khác phát triển theo. Một vài nơi mặc dù không phải khu vực khó khăn nhưng kinh tế cũng không quá phát triển. Ví dụ như trồng dâu nuôi tằm, trồng dược liệu được đưa ra phương án cũng tạo thành phản ứng dây chuyền. Các huyện thị đều phái người tìm tới Ban xóa đói giảm nghèo, yêu cầu các chuyên gia nông nghiệp đến tập huấn cho nông dân địa phương bọn họ. Chuyện này Lưu Diệu Hồng đến báo cáo với Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cũng có chút bất ngờ.
Sau khi các khoản tài chính được đưa tới, sau hai tháng chuẩn bị hạng mục xóa đói giảm nghèo chính thức được khởi động. Tất cả công việc chia ra làm vài tuyến chính. Thứ nhất chính là công tác di dân, thứ hai là tập huấn cho nông dân.
Chuyện rất nhiều cũng rất vụn vặt, tổng thời gian đặt ra theo kế hoạch của hạng mục này kéo dài hơn năm. Các hạng mục tiến hành cũng kéo theo các ngành nghề của tỉnh Nam Quảng phát triển nhanh chóng. Trong đó nghề nuôi tằm và trồng dược liệu càng sáng tạo một kỳ tích, nó biến tỉnh Nam Quảng tiến vào hàng ngũ tỉnh hàng đầu về nghề nuôi tằm và trồng dược liệu của tỉnh.
Vương Quốc Hoa cũng rất chú ý quá trình di dân khỏi miền núi. Hắn yêu cầu bắt buộc về chất lượng nhà tái định cự, tất cả phải theo một tiêu chuẩn cứng. Hơn nữa hắn tự mình dẫn đội đi nghiệm thu chất lượng công trình tái định cư. Việc này do Vương Quốc Hoa nghiêm cẩn kiểm tra nên về cơ bản không có vấn đề gì.
Lưu Linh càng lúc càng có nhiều ấn tượng tốt hơn với tỉnh Nam Quảng. Cô quyết định chuyển công ty dược đến thành phố Tây Hải, nơi này có bến cảng nên việc vận chuyển cũng rất thuận lợi.
Trước cuối năm Vương Quốc Hoa báo cáo về thành quả xóa đói giảm nghèo của tỉnh Nam Quảng lên Ban xóa đói giảm nghèo trung ương. Chủ nhiệm Quách tự mình đến thị sát và tán dương cao độ thành tích xuất sắc mà tỉnh Nam Quảng đã đạt được. Chẳng những đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ mà trung ương giao cho, đồng thời còn mượn cơ hội thúc đẩy nhiều ngành nghề phát triển theo. Ngành nuôi tằm kéo theo các ngành dệt may phát triển, ngành trồng dược liệu thúc đẩy các công ty sản xuất dược liệu phát triển. Trong vòng một năm tỉnh Nam Quảng có thêm hơn 10 công ty may mặc, ba công ty thuốc khổng lồ; công ty gia công thực phẩm càng đạt được hơn 30 công ty.
Chỉ riêng một hạng mục xóa đói giảm nghèo đã có thể làm ra nhiều thành tích như vậy, điểm này đã phản ánh trình độ, năng lực thực sự của một cán bộ. Chủ nhiệm Quách sau khi thị sát xong đã tìm Vương Quốc Hoa nói chuyện riêng. Trong bữa ăn y nói một câu.
- Có tính lên Bắc Kinh phát triển không?
Vương Quốc Hoa trả lời rất dứt khoát.
- Tôi thích làm ở chức vụ thật một chút.
Vương Quốc Hoa trả lời như vậy, đến tối Sở Giang Thu mắng cho hắn một trận.
- Cơ hội tiến bộ tốt như vậy bao người muốn mà không được, làm cấp phó bộ trưởng hưởng thụ đãi ngộ cấp bộ trưởng. Lãnh đạo rất thưởng thức năng lực của anh, chủ động nói ra và bảo lão Quách đi hỏi anh. Anh thì hay rồi, từ chối, muốn làm số mệt.
Sở Giang Thu mắng, Vương Quốc Hoa đành phải ngoan ngoãn nghe, không phản bác nhưng chưa chắc tán thành. Chẳng qua có mtoojd diểm Vương Quốc Hoa có thể đồng ý đó là mình quả thật có số mệt.
Mùa xuân thứ hai sau khi Vương Quốc Hoa đến tỉnh Nam Quảng nhận chức sắp tới, năm nay đối với Vương Quốc Hoa mà nói là một năm thu hoạch nhưng đối với Giản Trường Thanh mà nói lại là một năm nhiều thương cảm. Trước tết một tháng gia tộc chính thức từ nhiệm đến Đại hội đại biểu nhân dân làm phó chủ nhiệm, đãi ngộ không thay đổi. Y còn chủ tịch tỉnh công tác vài năm rồi lui hẳn.
Chủ nhiệm Quách cũng đến tỉnh Nam Quảng làm chủ tịch tỉnh Quách. Trong cuộc đấu tranh giành chức này Chủ nhiệm Quách có bối cảnh mạnh đã chiến thắng Chu Bồi Tiêu, trở thành người thắng trong cuộc đấu tranh này.
Ngày chính thức nhận chức, chủ tịch tỉnh Quách bắt tay Vương Quốc Hoa khá lâu.
- Quốc Hoa, thực ra cậu không lên Bắc Kinh, tôi rất vui.
Sau hội nghị đầu tiên diễn ra, chủ tịch tỉnh Quách giữ Vương Quốc Hoa lại nói chuyện, y tỏ vẻ.
- Tôi đến là muốn làm việc, hy vọng được cậu ủng hộ.
Vương Quốc Hoa rất dứt khoát tỏ vẻ làm việc sẽ không có vấn đề gì, ý của hắn cũng là không muốn can thiệp vào việc gì khác. Chuyện đầu tiên chủ tịch tỉnh Quách nhận chức là điều chỉnh phân công, phân công của Vương Quốc Hoa về lại phạm trù tương đối bình thường. Chu Bồi Tiêu thất bại nhưng lại nhanh chóng ngả về phía Lãnh Vũ, biến hoá này đúng là làm Vương Quốc Hoa giật mình vài ngày.
Đối với điểm này chủ tịch tỉnh Quách không tỏ vẻ gì mấy, Lãnh Vũ lại làm việc rất có quy củ, từ khi Quách Hào nhận chức y không can thiệp vào công việc bên chính quyền mấy.
Vương Quốc Hoa về vị trí phân công bình thường, hắn cũng an phận hơn nhiều.
Bình luận facebook