Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Phù Hiểu nhìn sang cô bé mặc bộ váy cổ trễ nọ, cô có cảm giác mình đang phí lời: “Cô à, cô mời uống rượu cái kiểu đó thì ai muốn uống cơ chứ?” Mời mà cứ như chửi nhau ý.
Cung ca cười lớn, người đàn bà này quả thật rất thú vị: “Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện. Anh thay mặt con bé xin lỗi em.” Gã nâng ly với cô.
Thấy người ta ra sức mời mọc thì không còn cách nào khác cô đành lịch sự đón lấy ly rượu, cầm trên tay.
Người ta hay nói: “không cùng chí hướng khó đi chung đường,” dù Phù Hiểu đã cố phối hợp với đám người nọ nhưng cô luôn thấy họ và mình không hợp nhau. Dường như Dương Tư Lâm cũng nhận ra điều này, cô nàng kéo Phù Hiểu, hỏi với vẻ quan tâm: “Phù Hiểu, bây giờ cậu có còn ở nhờ nhà cô cậu nữa không?”
“Không, tớ sống một mình.”
“Thế à?” Dương Tư Lâm nhìn cô một cách thương hại: “Tớ luôn thấy cậu rất đáng thương, ba mẹ mất sớm, lẻ loi một mình, chả trách cậu muốn đi xem mặt để tìm người bầu bạn. Aizzz, nào ngờ cậu lại gặp phải cái gã xấu xa này chứ!” Cô nàng liếc xéo người đàn ông của mình một cái.
Lưu Minh Đức đã chếnh choáng men say, cười hì hì bảo: “Yên tâm đi, loại như Phù Hiểu ngược lại là loại dễ tìm trai nhất. Mẹ anh luôn nói: cô ấy không có nhà mẹ đẻ, sẽ không suốt ngày nghĩ khuân đồ về cho nhà mẹ đẻ, nên nhà chồng nào cũng thích.”
Phù Hiểu cười: “Đúng đó, về khoản này có vẻ chúng ta có chung cái nhìn rồi. Tôi vẫn bảo người ta giới thiệu cho tôi người nào trong nhà không còn người già để khỏi phải hầu hạ. Ai ngờ người ta lại giới thiệu anh cơ chứ.”
“Cô nói cái gì?” Lưu Minh Đức biến sắc. Từ khi sự nghiệp của gã gặt hái được thành công đến nay vốn không có người dám láo với gã, cái con nhãi mồ côi này thế nhưng dám rủa cả nhà gã?
“Được rồi, Minh Đức à, Phù Hiểu đã tội nghiệp lắm rồi, anh đừng…”
“Tiện nhân.” Lưu Minh Đức tức xanh mặt, bặm môi chửi.
Những tạp âm trong quán bar quá lớn nên tất nhiên là Phù Hiểu không nghe được gã nói gì. Cô chỉ thấy bực mình nên đứng dậy, nghĩ cách bỏ về.
Dương Tư Lâm định khuyên nhủ vài câu nữa thì chợt phát hiện ánh nhìn của rất nhiều người đều đang chiếu vào một chỗ, thế là cô nàng tò mò nhìn theo nên vừa khéo thấy tiêu điểm sự chú ý của mọi người đang xuyên qua đám đông tiến về phía họ.
Một người đàn ông bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, khuôn mặt tuấn mỹ của anh như nhuốm chút tà khí của bóng đêm, thân hình cường tráng của anh ẩn trong bộ trang phục tao nhã, theo mỗi bước đi từ anh tỏa ra một khí phách hiếm người có được, không kẻ nào cưỡng nổi sức hấp dẫn từ mỗi cử chỉ, động tác của anh dù không ai biết lai lịch của anh.
Dưới ánh đèn lập lòe của quán bar, một kẻ lạ mặt thế nhưng lại có thể khiến tất cả mọi người vốn đang say, đang điên trong cuộc chơi phải chú ý. Song với cái người trời sinh để làm ngôi sao ấy thì dù trong tình huống nào anh cũng sẽ là tiêu điểm cho sự chú ý của mọi người cả thôi.
“Đẹp trai quá…” Dương Tư Lâm coi như người trong giới nghệ sỹ và đã từng gặp gỡ với nhưng ngôi sao nam nổi tiếng, thế mà cũng phải ngẩn ra, thốt lên lời tán thưởng.
“Chính xác.” Phù Hiểu cũng nhìn mê mẩn người đàn ông nọ, cô tạm quên đi những không vui nãy giờ và gật gù tán thành. Người đàn ông này… là một bản ngã khác của anh ấy ư? Phiền nhỉ, dù có vẻ vô cùng tiều tụy nhưng sao trông anh ấy vẫn mê người đến thế… Khoan đã, sao anh ấy lại có mặt ở đây vậy? Hồi hồn sau giây phút bị cuốn theo sự mê đắm, cô mới chợt nghĩ đến vấn đề này.
Ánh mắt đầy nghi hoặc của cô chợt đối nhãn với đôi con ngươi đen khác, trong bóng tối mờ ảo, một tia u tối chợt lóe lên trong đôi con ngươi đen ấy rồi nhanh chóng biến mất. Người đàn ông nọ ngồi xuống một chiếc bàn trống gần chỗ các cô và vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.
Anh ấy thế nhưng đi có một mình thôi! Phát hiện ra con mồi béo bở, những cô nàng bạo dạn vội lấy gương ra trang điểm lại, thầm tính toán xem mình nên bắt chuyện kiểu gì để thu hút sự chú ý của anh chàng.
Dương Tư Lâm cũng thấy ngứa ngáy trong lòng. Cô nàng đã bỏ rất nhiều tâm huyết để nghiên cứu về đàn ông. Chỉ cần nhìn dáng vẻ ung dung, tự tại của anh, nhìn bộ quần áo hàng hiệu và vô cùng nhã nhặn anh đang mặc là cô nàng liền biết anh chắc chắn không phải kẻ tầm thường: Không ngờ cái trấn nhỏ quê mình mà lại có một nhân vật số một thế này…
“Mẹ nó chứ, cô đang nhìn cái gì hả?” Lưu Minh Đức quay mặt cô nàng lại một cách thô lỗ, trông gã có vẻ rất tức giận.
Dương Tư Lâm cau mày, hất tay gã ra: “Anh làm gì đấy!”
“Cô chấm thằng mặt trắng kia rồi phải không?” Lưu Minh Đức lườm cô nàng, lớn tiếng quát, “Có giỏi thì cô chìa cái mặt này lên với tôi nữa đi! Cô có tin ngay bây giờ, tôi nện cho thằng ranh kia một trận không?”
Mười tên Lưu Minh Đức cũng chả đánh thắng nổi anh ấy. Phù Hiểu cũng nhíu mày, cô không nhận ra là cô vừa nhìn về phía người đàn ông nọ một lần nữa, cô nghĩ: bây giờ mà mình đi đến chỗ anh ấy thì liệu có phô trương quá không nhỉ? Người nọ (dù anh có không làm gì cả) vốn cũng đã rất phô trương rồi.
Cung ca cũng phát hiện ra sự bồn chồn nơi cô nhưng gã không nổi giận đùng đùng như Lưu Minh Đức mà chỉ mỉm cười hỏi: “Sao nào, em cũng thích loại đàn ông chỉ được cái mặt đó à?”
Phù Hiểu chỉ cười cười.
Trong lúc họ nói chuyện, nhân viên phục vụ đã mang đến cho người đàn ông nọ những thứ mà anh gọi: ba, bốn chai rượu khác loại, một chiếc ly đế cao chuyên dùng cho cocktail, một khay đá đầy và một bình lắc.
Anh ấy định làm gì ý nhỉ? Đám người chú ý đến anh bắt đầu đoán.
Khi này, một ca sỹ mới nổi lên sân khấu biểu diễn thay cho tiếng nhạc ầm ĩ này giờ. Đây vốn là tiết mục đặc biệt của quán bar và cũng là tiết mục để hút khách. Thế nhưng tiết mục ấy chả thu hút được vị khách nào của đêm nay cả. Cánh phụ nữ thì trộm ngắm anh chàng anh tuấn nọ còn cánh đàn ông thì bận bực bội và ngầm ghen tỵ. Chẳng ai có tâm trạng mà chú ý đến người ca sỹ đang ra sức biểu diễn trên sân khấu cả.
Tất cả những điều đó dường như đều không lọt được vào tai, vào mắt của người đàn ông nọ. Anh đưa thẻ tín dụng cho nhân viên phục vụ để thanh toán. Rồi anh với chiếc ly đế cao, khẽ chạm đôi môi với nụ cười kín đáo lên miệng ly và rót Vermouth[1] vào ly.
“Hi! Có thể mời tôi uống một ly chứ?” Một cô xinh đẹp, vẻ đẹp mặn mà dựa người vào bàn anh, những móng tay sắc, dài của cô nàng sượt qua một trong những chai rượu trên bàn
Người đàn ông với một chai rượu khác, rồi từ bình lắc, anh rót một muỗng nhỏ hỗn hợp rượu vào chiếc ly đế cao, anh chẳng buồn ngẩng lên: “Tôi hẹn người khác rồi.”
Anh từ chối một cách thẳng thừng mà người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Tiếc ghê ta! Nhưng… anh chàng đẹp trai à… nghe giọng có vẻ anh không phải người địa phương ha?”
Động tác rót rượu dừng lại một cách dứt khoát, người đàn ông ngắm nghía hai tầng màu đỏ, vàng nối nhau trong chiếc ly đế à không nói câu gì.
Cô nàng nọ đợi hồi lâu mà không được đáp lại liền biến sắc mặt. Cô nàng đã bị anh cho sượng mặt hai lần rồi, một người đã quen được đám đàn ông nâng niu, nịnh hót như cô nàng thì đâu chịu được cái cách đối xử đó: Song nếu cứ thế này mà lui thì mất thể diện với đám chị em quá?
Thấy sự cứng ngắc giữa hai người họ, những cô nàng đang nhìn anh như hổ rình mồi khác thôi không hối hận vì bị cô nọ giành trước nữa. Những lời mỉa mai, chòng ghẹo cô nàng vừa thất bại vang lên khắp nơi. Đám người vây quanh cứ lời qua tiếng lại như vậy mà người đàn ông nọ vẫn không thèm để vào mắt, anh chỉ chuyên chú vào công việc pha chế rượu của mình.
Được hoan nghênh nghê ta! Phù Hiểu rùng mình, tuy ở đâu cũng có, hoặc ít hoặc nhiều những anh chàng được hoan nghênh nhưng quả là cô chưa thấy cái tình cảnh đám phụ nữ bu đến, siết vòng vây như thế này bao giờ.
Tuy Lưu Minh Đức chả có quan hệ gì với Phù Hiểu cả nhưng thấy Phù Hiểu vô duyên vô cớ dồn hết sự chú ý vào người đàn ông nọ thì gã cũng sa sầm sắc mặt. Gã vẫy một cậu bồi bàn lại dặn nhỏ mấy câu, cậu bồi bàn gật đầu không chút do dự.
Đám đông quanh bàn người đàn ông nọ ngồi bỗng hét rầm lên, Dương Tư Lâm vội nhổm người dậy hòng ngó xem đã xảy ra chuyện gì.
“Ôi…” Màu sắc đẹp quá. Cô thấy trong chiếc ly đế cao là cocktail đã được pha chế thành công, rượu trong ly lấp lánh màu của đá quý; Cùng với đó là nụ cười thỏa mãn, đầy dịu dàng của người đàn ông nọ. Chả trách các cô ấy lại hét rầm lên… Nhìn một “cool boy” mỉm cười ở cự ly gần như vậy không hét rầm lên mới là lạ.
Ngón trỏ thon dài lướt qua những đường cong duyên dáng của chiếc ly, người đàn ông rút di động ra và lách tách viết tin nhắn.
Ngay lập tức, di động của Phù Hiểu rung lên trong túi quần, cô tiện tay rút ra thì thấy: “Lại đây.” Chỉ hai chữ thôi mà khí phách mười phần.
[1]味美思: Vermouth: Là một loại rượu nho được thơm hóa, tên gọi của nó bắt nguồn từ tiếng Đức “Wermut” là loại hương thảo mà từ những năm đầu công nguyên người ta đã pha vào rượu nho để trị bệnh. Hiện nay các nước Đức, Italia, Pháp đều sản xuất Vermouth. Loại Vermouth ngon nhất là loại sản xuất ở hai bên sườn núi Alps, giữa Pháp và Italia, vì ở đây có rất nhiều loại hương thảo nổi tiếng.
Cung ca cười lớn, người đàn bà này quả thật rất thú vị: “Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện. Anh thay mặt con bé xin lỗi em.” Gã nâng ly với cô.
Thấy người ta ra sức mời mọc thì không còn cách nào khác cô đành lịch sự đón lấy ly rượu, cầm trên tay.
Người ta hay nói: “không cùng chí hướng khó đi chung đường,” dù Phù Hiểu đã cố phối hợp với đám người nọ nhưng cô luôn thấy họ và mình không hợp nhau. Dường như Dương Tư Lâm cũng nhận ra điều này, cô nàng kéo Phù Hiểu, hỏi với vẻ quan tâm: “Phù Hiểu, bây giờ cậu có còn ở nhờ nhà cô cậu nữa không?”
“Không, tớ sống một mình.”
“Thế à?” Dương Tư Lâm nhìn cô một cách thương hại: “Tớ luôn thấy cậu rất đáng thương, ba mẹ mất sớm, lẻ loi một mình, chả trách cậu muốn đi xem mặt để tìm người bầu bạn. Aizzz, nào ngờ cậu lại gặp phải cái gã xấu xa này chứ!” Cô nàng liếc xéo người đàn ông của mình một cái.
Lưu Minh Đức đã chếnh choáng men say, cười hì hì bảo: “Yên tâm đi, loại như Phù Hiểu ngược lại là loại dễ tìm trai nhất. Mẹ anh luôn nói: cô ấy không có nhà mẹ đẻ, sẽ không suốt ngày nghĩ khuân đồ về cho nhà mẹ đẻ, nên nhà chồng nào cũng thích.”
Phù Hiểu cười: “Đúng đó, về khoản này có vẻ chúng ta có chung cái nhìn rồi. Tôi vẫn bảo người ta giới thiệu cho tôi người nào trong nhà không còn người già để khỏi phải hầu hạ. Ai ngờ người ta lại giới thiệu anh cơ chứ.”
“Cô nói cái gì?” Lưu Minh Đức biến sắc. Từ khi sự nghiệp của gã gặt hái được thành công đến nay vốn không có người dám láo với gã, cái con nhãi mồ côi này thế nhưng dám rủa cả nhà gã?
“Được rồi, Minh Đức à, Phù Hiểu đã tội nghiệp lắm rồi, anh đừng…”
“Tiện nhân.” Lưu Minh Đức tức xanh mặt, bặm môi chửi.
Những tạp âm trong quán bar quá lớn nên tất nhiên là Phù Hiểu không nghe được gã nói gì. Cô chỉ thấy bực mình nên đứng dậy, nghĩ cách bỏ về.
Dương Tư Lâm định khuyên nhủ vài câu nữa thì chợt phát hiện ánh nhìn của rất nhiều người đều đang chiếu vào một chỗ, thế là cô nàng tò mò nhìn theo nên vừa khéo thấy tiêu điểm sự chú ý của mọi người đang xuyên qua đám đông tiến về phía họ.
Một người đàn ông bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, khuôn mặt tuấn mỹ của anh như nhuốm chút tà khí của bóng đêm, thân hình cường tráng của anh ẩn trong bộ trang phục tao nhã, theo mỗi bước đi từ anh tỏa ra một khí phách hiếm người có được, không kẻ nào cưỡng nổi sức hấp dẫn từ mỗi cử chỉ, động tác của anh dù không ai biết lai lịch của anh.
Dưới ánh đèn lập lòe của quán bar, một kẻ lạ mặt thế nhưng lại có thể khiến tất cả mọi người vốn đang say, đang điên trong cuộc chơi phải chú ý. Song với cái người trời sinh để làm ngôi sao ấy thì dù trong tình huống nào anh cũng sẽ là tiêu điểm cho sự chú ý của mọi người cả thôi.
“Đẹp trai quá…” Dương Tư Lâm coi như người trong giới nghệ sỹ và đã từng gặp gỡ với nhưng ngôi sao nam nổi tiếng, thế mà cũng phải ngẩn ra, thốt lên lời tán thưởng.
“Chính xác.” Phù Hiểu cũng nhìn mê mẩn người đàn ông nọ, cô tạm quên đi những không vui nãy giờ và gật gù tán thành. Người đàn ông này… là một bản ngã khác của anh ấy ư? Phiền nhỉ, dù có vẻ vô cùng tiều tụy nhưng sao trông anh ấy vẫn mê người đến thế… Khoan đã, sao anh ấy lại có mặt ở đây vậy? Hồi hồn sau giây phút bị cuốn theo sự mê đắm, cô mới chợt nghĩ đến vấn đề này.
Ánh mắt đầy nghi hoặc của cô chợt đối nhãn với đôi con ngươi đen khác, trong bóng tối mờ ảo, một tia u tối chợt lóe lên trong đôi con ngươi đen ấy rồi nhanh chóng biến mất. Người đàn ông nọ ngồi xuống một chiếc bàn trống gần chỗ các cô và vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.
Anh ấy thế nhưng đi có một mình thôi! Phát hiện ra con mồi béo bở, những cô nàng bạo dạn vội lấy gương ra trang điểm lại, thầm tính toán xem mình nên bắt chuyện kiểu gì để thu hút sự chú ý của anh chàng.
Dương Tư Lâm cũng thấy ngứa ngáy trong lòng. Cô nàng đã bỏ rất nhiều tâm huyết để nghiên cứu về đàn ông. Chỉ cần nhìn dáng vẻ ung dung, tự tại của anh, nhìn bộ quần áo hàng hiệu và vô cùng nhã nhặn anh đang mặc là cô nàng liền biết anh chắc chắn không phải kẻ tầm thường: Không ngờ cái trấn nhỏ quê mình mà lại có một nhân vật số một thế này…
“Mẹ nó chứ, cô đang nhìn cái gì hả?” Lưu Minh Đức quay mặt cô nàng lại một cách thô lỗ, trông gã có vẻ rất tức giận.
Dương Tư Lâm cau mày, hất tay gã ra: “Anh làm gì đấy!”
“Cô chấm thằng mặt trắng kia rồi phải không?” Lưu Minh Đức lườm cô nàng, lớn tiếng quát, “Có giỏi thì cô chìa cái mặt này lên với tôi nữa đi! Cô có tin ngay bây giờ, tôi nện cho thằng ranh kia một trận không?”
Mười tên Lưu Minh Đức cũng chả đánh thắng nổi anh ấy. Phù Hiểu cũng nhíu mày, cô không nhận ra là cô vừa nhìn về phía người đàn ông nọ một lần nữa, cô nghĩ: bây giờ mà mình đi đến chỗ anh ấy thì liệu có phô trương quá không nhỉ? Người nọ (dù anh có không làm gì cả) vốn cũng đã rất phô trương rồi.
Cung ca cũng phát hiện ra sự bồn chồn nơi cô nhưng gã không nổi giận đùng đùng như Lưu Minh Đức mà chỉ mỉm cười hỏi: “Sao nào, em cũng thích loại đàn ông chỉ được cái mặt đó à?”
Phù Hiểu chỉ cười cười.
Trong lúc họ nói chuyện, nhân viên phục vụ đã mang đến cho người đàn ông nọ những thứ mà anh gọi: ba, bốn chai rượu khác loại, một chiếc ly đế cao chuyên dùng cho cocktail, một khay đá đầy và một bình lắc.
Anh ấy định làm gì ý nhỉ? Đám người chú ý đến anh bắt đầu đoán.
Khi này, một ca sỹ mới nổi lên sân khấu biểu diễn thay cho tiếng nhạc ầm ĩ này giờ. Đây vốn là tiết mục đặc biệt của quán bar và cũng là tiết mục để hút khách. Thế nhưng tiết mục ấy chả thu hút được vị khách nào của đêm nay cả. Cánh phụ nữ thì trộm ngắm anh chàng anh tuấn nọ còn cánh đàn ông thì bận bực bội và ngầm ghen tỵ. Chẳng ai có tâm trạng mà chú ý đến người ca sỹ đang ra sức biểu diễn trên sân khấu cả.
Tất cả những điều đó dường như đều không lọt được vào tai, vào mắt của người đàn ông nọ. Anh đưa thẻ tín dụng cho nhân viên phục vụ để thanh toán. Rồi anh với chiếc ly đế cao, khẽ chạm đôi môi với nụ cười kín đáo lên miệng ly và rót Vermouth[1] vào ly.
“Hi! Có thể mời tôi uống một ly chứ?” Một cô xinh đẹp, vẻ đẹp mặn mà dựa người vào bàn anh, những móng tay sắc, dài của cô nàng sượt qua một trong những chai rượu trên bàn
Người đàn ông với một chai rượu khác, rồi từ bình lắc, anh rót một muỗng nhỏ hỗn hợp rượu vào chiếc ly đế cao, anh chẳng buồn ngẩng lên: “Tôi hẹn người khác rồi.”
Anh từ chối một cách thẳng thừng mà người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Tiếc ghê ta! Nhưng… anh chàng đẹp trai à… nghe giọng có vẻ anh không phải người địa phương ha?”
Động tác rót rượu dừng lại một cách dứt khoát, người đàn ông ngắm nghía hai tầng màu đỏ, vàng nối nhau trong chiếc ly đế à không nói câu gì.
Cô nàng nọ đợi hồi lâu mà không được đáp lại liền biến sắc mặt. Cô nàng đã bị anh cho sượng mặt hai lần rồi, một người đã quen được đám đàn ông nâng niu, nịnh hót như cô nàng thì đâu chịu được cái cách đối xử đó: Song nếu cứ thế này mà lui thì mất thể diện với đám chị em quá?
Thấy sự cứng ngắc giữa hai người họ, những cô nàng đang nhìn anh như hổ rình mồi khác thôi không hối hận vì bị cô nọ giành trước nữa. Những lời mỉa mai, chòng ghẹo cô nàng vừa thất bại vang lên khắp nơi. Đám người vây quanh cứ lời qua tiếng lại như vậy mà người đàn ông nọ vẫn không thèm để vào mắt, anh chỉ chuyên chú vào công việc pha chế rượu của mình.
Được hoan nghênh nghê ta! Phù Hiểu rùng mình, tuy ở đâu cũng có, hoặc ít hoặc nhiều những anh chàng được hoan nghênh nhưng quả là cô chưa thấy cái tình cảnh đám phụ nữ bu đến, siết vòng vây như thế này bao giờ.
Tuy Lưu Minh Đức chả có quan hệ gì với Phù Hiểu cả nhưng thấy Phù Hiểu vô duyên vô cớ dồn hết sự chú ý vào người đàn ông nọ thì gã cũng sa sầm sắc mặt. Gã vẫy một cậu bồi bàn lại dặn nhỏ mấy câu, cậu bồi bàn gật đầu không chút do dự.
Đám đông quanh bàn người đàn ông nọ ngồi bỗng hét rầm lên, Dương Tư Lâm vội nhổm người dậy hòng ngó xem đã xảy ra chuyện gì.
“Ôi…” Màu sắc đẹp quá. Cô thấy trong chiếc ly đế cao là cocktail đã được pha chế thành công, rượu trong ly lấp lánh màu của đá quý; Cùng với đó là nụ cười thỏa mãn, đầy dịu dàng của người đàn ông nọ. Chả trách các cô ấy lại hét rầm lên… Nhìn một “cool boy” mỉm cười ở cự ly gần như vậy không hét rầm lên mới là lạ.
Ngón trỏ thon dài lướt qua những đường cong duyên dáng của chiếc ly, người đàn ông rút di động ra và lách tách viết tin nhắn.
Ngay lập tức, di động của Phù Hiểu rung lên trong túi quần, cô tiện tay rút ra thì thấy: “Lại đây.” Chỉ hai chữ thôi mà khí phách mười phần.
[1]味美思: Vermouth: Là một loại rượu nho được thơm hóa, tên gọi của nó bắt nguồn từ tiếng Đức “Wermut” là loại hương thảo mà từ những năm đầu công nguyên người ta đã pha vào rượu nho để trị bệnh. Hiện nay các nước Đức, Italia, Pháp đều sản xuất Vermouth. Loại Vermouth ngon nhất là loại sản xuất ở hai bên sườn núi Alps, giữa Pháp và Italia, vì ở đây có rất nhiều loại hương thảo nổi tiếng.
Bình luận facebook