Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Theo địa chỉ mà chị Chu cho, Phù Hiểu bước vào một tòa nhà thương mại lớn nằm ở khu Tam Hoàn. Cô đi thang máy lên thẳng lầu 35, cánh cửa thang máy mở ra, hiện ra trước mắt cô là một phòng làm việc nguy nga lộng lẫy. Kiến trúc căn phòng đơn giản mà không kém phần cá tính: những gam màu đối lập, chiếc đèn chùm to tướng, trong phòng bày rất nhiều bàn ghế, tuy chúng không được sắp theo thứ tự nhưng không những không làm căn phòng trở nên bừa bộn mà còn tạo cảm giác phóng khoáng cho căn phòng. Trong phòng có một đám các cô gái vận đồ hàng hiệu và đi giày đế mảnh, hoặc đang vội vàng bước đi, hoặc đang làm việc, hoặc đang nghỉ tay.
Nơi này được đó! Phù Hiểu thầm khen ngợi.
“Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô không?” Nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi.
Phù Hiểu nói lý do cô đến đây cho cô nhân viên lễ tân, cô kia nghe xong liền đưa cô đi xuyên qua phòng làm việc rộng cả trăm mét vuông thơm nức mà họ đang đứng.
“Tòa soạn này lớn thật.” Phù Hiểu nói.
“Từ lầu 30 đến lầu 35 tòa nhà thương mại này đều là của tòa soạn chúng tôi.” Cô nhân viên lễ tân không khỏi tự hào khoe ra.
“Là doanh nghiệp độc lập?”
“Thuộc Tập đoàn Truyền thông Kinh Hoa, nhưng được hưởng quyền tự chủ đặc biệt.” Cô nhân viên lễ tân nháy mắt, ra vẻ bí mật.
Phù Hiểu có phần tò mò, định hỏi tiếp, song cô nhân viên lễ tân đã gõ lên một cánh cửa thủy tinh màu cam. Sau khi nghe được tiếng: “Mời vào,” cô nhân viên lễ tân dẫn cô đi vào văn phòng Tổng biên tập.
Ngồi sau chiếc bàn công tác sang trọng với thiết kế hình khối là một người phụ nữ cực kỳ gợi cảm. Tóc cô được làm quăn, nhuộm màu đỏ sậm. Cô có đôi mắt quyến rũ, đôi môi đầy đặn mỡ màng. Bộ váy liền áo cổ chữ V ôm lấy thân hình khêu gợi của cô, chiếc dây chuyền đắt giá đong đưa trước bầu ngực đẫy đà của cô. Tuy khuôn mặt cô không tinh xảo bằng Tiêu Thiển Thiển nhưng cô rất có sức hút, từ cô như tỏa ra sự cám dỗ trí mạng, sự cám dỗ của một người đàn bà mặn mà, đằm thắm.
“Sếp tổng, đây là Phù tiểu thư, cô ấy là người mà nhà xuất bản đối tác giới thiệu đến tòa soạn chúng ta.” Cô thư ký nói, giọng có phần cung kính.
Thì ra người phụ nữ gợi cảm ấy chính là Sếp tổng kiêm Tổng biên tập của tờ tạp chí này. Cô khẽ gật đầu, mỉm cười với Phù Hiểu: “Mời em ngồi.”
Thật là một bà sếp quyến rũ! Phù Hiểu có hơi hâm mộ, Đường Học Chính vẫn chê cô không giỏi ‘đong đưa’.
Cô nhân viên lễ tân đi ra ngoài, hai người trò chuyện với nhau một lát. Làm phóng viên thực tập thì thường là những người mới ra xã hội công tác, công việc chủ yếu là làm chân sai vặt, nên yêu cầu cho công việc này cũng không cao lắm. Vả lại, Phù Hiểu là người nhà xuất bản đối tác gửi đến, Đỗ Dung nghĩ cô là tác giả mới, nhà xuất bản đối tác gửi cô đến rèn giũa thêm nên cũng không quá khắt khe với cô, chỉ kiểm tra xem cô có đáp ứng những yêu cầu cơ bản nhất chưa. Sau đó, Đỗ Dung bảo: “Mai em đến làm luôn nhé.”
Đây là lần đầu tiên Phù Hiểu đi phỏng vấn xin việc, thế mà cô được nhận vào làm luôn, cô phấn khởi lắm, “Vâng ạ.”
Cô đứng dậy, định đi ra ngoài thì Đỗ Dung gọi cô lại: “Tiểu Phù, tạp chí chúng ta là một tạp chí nổi tiếng, là một thành viên của tòa soạn, em nên thay đổi cách ăn mặc.” Đỗ Dung nhìn bộ đồ thể thao rẻ tiền cô đang mặc, nhắc khéo, “Đừng tiếc tiền, có đầu tư mới có thu về.”
Phù Hiểu có hơi lo lắng về vụ quần áo mà Đỗ Dung nhắc nhở. Tuy rằng cô của cô đã trả lại thẻ cho cô nhưng cô vẫn định để chỗ tiền đó lại, chờ bao giờ Gia Minh xuất ngoại thì cho thằng bé. Bây giờ, cô thực sự không còn dư nhiều tiền để mà mua đồ hàng hiệu… Đường Học Chính rất nhiều tiền, cô mà bảo anh mua cho cô mấy bộ quần áo thì anh cũng sẽ mua ngay thôi, chỉ là, cô thấy thế cứ kỳ kỳ sao ý, đồ dùng của mình mua bằng tiền của mình vẫn hơn.
Sau hồi lâu ngẫm nghĩ, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được một cách giải quyết: Dương Mật đã gia nhập ‘thành phần trí thức’ lâu như vậy thì nhất định sẽ có quần áo, bảo con bé cống hiến mấy bộ, cho cô mượn một tháng, thế là ổn rồi. Nghĩ là làm, cô gọi cho Dương Mật.
Khi này, Dương Mật đang bận kiểm duyệt kim ngạch, nhận được cuộc gọi của bạn thì trốn vào WC bắt máy, “Alo, gì thế mày?”
“Kẹo Mật, mày cho tao mượn mấy bộ quần áo để mặc nhé.” Phù Hiểu đi thẳng vào vấn đề.
“… Cái gì?” Con bé nghèo đến mức đó cơ à?
Thế là Phù Hiểu kể tóm tắt câu chuyện cho Dương Mật nghe, Dương Mật chậm rãi nói: “Cho mày mượn quần áo cũng được thôi, nhưng theo tao, mày nên bảo Đường thiếu mua ày thì hơn.” Nếu Đường thiếu biết, nhất định anh ta sẽ không để nó phải đi mượn quần áo.
“Tao không muốn…” Phù Hiểu có hơi mất tự nhiên. Nhà và tiền ăn đều là anh lo, giờ đến cả đi mua sắm cô cũng lấy tiền của anh, cô thấy thế thì không được hay cho lắm.
Dương Mật biết Phù Hiểu độc lập quen rồi, dùng tiền của người khác thì thấy ngượng tay, cô khuyên bạn: “Hiểu, Đường thiếu là chồng mày, là người thân thiết nhất với mày trên thế gian này, chứ không phải người ngoài.”
“Tao hy vọng tụi tao luôn ngang hàng với nhau, có vậy mới tiến xa được mày ạ.” Cô không muốn tạo sự bất bình đẳng trong địa vị kinh tế của hai vợ chồng, để rồi tình cảm vợ chồng bị ảnh hưởng.
“Đồ ngốc, có phải ngày nào mày cũng lèo nhèo đòi tiền anh ta đâu. Mày nghĩ mà xem: giả sử hai đứa mày tráo đổi thân phận với nhau, mày có tiền, anh ta không có tiền, anh ta muốn mày mua cho anh ta mấy bộ quần áo, liệu mày có cho anh ta là gã ăn bám không?”
Phù Hiểu cẩn thận suy ngẫm: “Ờ…”
“Giờ thì mày hiểu rồi chứ? Mày không bảo anh ta mua ày mới là coi anh ta là người xa lạ đó, Đường thiếu mà biết, anh ta sẽ giận à coi. Hai vợ chồng sống với nhau còn nhiều vấn đề lắm, không đơn giản như mặt ngoài đâu, mày còn phải học chán, cô ngốc ạ.”
Sau khi bị Dương Mật răn dạy, trên đường về nhà, Phù Hiểu đã suy nghĩ thật cẩn thận, rồi cô nhắn tin cho Đường Học Chính.
Đường Học Chính đang chủ trì một cuộc họp quan trọng, cụ Hàn Hướng Thiên ngồi cạnh dự thính. Chiếc di động anh để trên bàn rung lên, anh nhìn di động, nhướng mày, mở tin nhắn ra thì thấy:
“Bây giờ anh có rảnh không?”
Thế là người đàn ông vung bàn tay to bản lên, “Giải lao 10 phút.”
Thấy bóng anh khuất sau cánh cửa, Hàn Thần Duệ – nãy giờ ngồi cạnh cụ Hàn Hướng Thiên – nói với vẻ ghen tức: “Nội, nội có thấy nó công tư không rõ ràng không ạ?”
Cụ Hàn Hướng Thiên nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê không đường: “Anh có thấy cấp dưới nào dị nghị không? Nếu anh cũng có cái khí phách khiến người ta phải phục tùng ấy thì muốn làm gì chả được.” Người làm lãnh đạo không phải biến mình thành một cỗ máy của công việc mà là khiến cấp dưới của mình ngoan ngoãn trở thành những cỗ máy của công việc.
Hàn Thần Duệ cứng họng.
Đường Học Chính đi vào văn phòng, đóng cửa lại, gọi cho vợ: “Cục cưng bé bỏng, có việc gì thế em?” Bình thường, vào ban ngày cô sẽ không gọi cho anh vì cô sợ quấy rầy công việc của anh.
“Sao anh gọi lại mau thế?”
“Đúng lúc anh giải lao.”
“À… Em chỉ muốn nói với anh chuyện này.” Phù Hiểu do dự.
“Chuyện gì?”
“Hôm nay, em đến tòa soạn báo nọ, tổng biên tập bảo em phải thay đổi phong cách ăn mặc.”
“Hở chỗ này, hở chỗ nọ?” Nghe giọng có vẻ cô đang chột dạ chuyện gì.
“Anh nói bậy bạ gì thế hả, chỉ là đổi sang mặc mấy bộ hàng hiệu, hàng shop giá hàng ngàn tệ một chiếc thôi.”
“Không cho hở ngực, không cho hở lưng và váy phải dài quá gối.” Ông chủ gia đình lập tức tuyên bố ba chính sách.
“… Có phải chuyện đó đâu chứ?” Phù Hiểu bó tay với tư duy của anh luôn.
“Thế thì là chuyện gì?”
“Thì là…” Thật phải nói ra ư? Phù Hiểu còn đang phân vân lắm, cứ thế hỏi xin tiền anh, được chứ?
“Thì là gì?” Đường Học Chính chau mày, chuyện gì mà cô ấp úng vậy?
“Em… dạo này em không có tiền dành ua sắm, anh mua cho em được không?” Nói ra miệng, Phù Hiểu vẫn thấy hơi ngại ngại. Cô có thể xin tiền anh một cách không kiêng kỵ gì (như từng xin tiền cha mẹ cô) ư?
Đến khi lời cô truyền rõ mồn một vào tai, Đường Học Chính mới muộn màng hiểu ra lý do vì sao cô ấp úng. Anh luôn thấy Phù Hiểu tiêu tiền của anh là đương nhiên nên anh không nghĩ đến việc cô sẽ vì chuyện xin tiền anh mà lo nghĩ. Nhưng, anh ngẫm lại thì: với tính cô, cô sẽ chẳng bao giờ muốn mở miệng xin ai cái gì. Ấy vậy mà cô lại mở miệng xin tiền anh, điều đó chứng tỏ địa vị của anh trong lòng cô hơn hẳn người khác. Đúng là một niềm vui bất ngờ mà, anh bật cười sung sướng, “Vợ anh giác ngộ rồi, giỏi lắm, giỏi lắm.”
Phù Hiểu đỏ mặt, “Giác mới chả ngộ gì chứ…” Anh hí hửng thế làm gì…
“Phù Hiểu, anh rất vui.” Giọng nói trầm ấm xen lẫn tiếng cười cho thấy tâm trạng của chủ nhân, “Sao vợ Lão Gia giỏi lấy lòng Lão Gia thế không biết?”
“Em tiêu tiền của anh, anh còn mừng thế làm gì?” Tiếng cười của anh truyền niềm vui sang cô, dù Phù Hiểu chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cô vẫn phì cười.
“Anh kiếm tiền chẳng phải để nuôi em ư? Em không tiêu thì ai tiêu?” Đường Học Chính đáp đến là đương nhiên, “Em hỏi anh kiểu đó thì chắc em chưa thấy mấy chiếc thẻ ngân hàng để trên cái két đầu giường ngủ chúng mình rồi, mặt sau thẻ đó đều in tên em.”
… Cô cho là thẻ của anh, anh vứt bừa, còn tưởng rằng mấy thẻ đó quan trọng, rằng anh để trong thẻ rất nhiều tiền, nên đã cất cả vào trong két.
“Anh còn tưởng là phải dạy em, em mới giác ngộ được cơ, ai ngờ em tự học thành tài được. Khá lắm! Rất có tiền đồ!”
Phù Hiểu thấy chột dạ, nhưng cũng thấy… ấm áp lạ. Hóa ra, với một cặp vợ chồng yêu thương nhau, tiền của không bao giờ là vấn đề nhạy cảm, là nguồn cơn gây mâu thuẫn ư? Kẹo Mật nói đúng, cô còn phải học nhiều lắm cơ, “Đường Học Chính, anh tuyệt quá…”
“Đồ ngốc,” Đường Học Chính cười khẽ, nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cổ trên tường, “Anh phải họp tiếp đây, em gọi Dương Mật đi mua quần áo với em nhé.”
“Vâng.”
“Không cho em mặc mấy bộ hở ngực, hở lưng, và váy phải dài qua gối đấy!”
“…”
Sau rốt, vì Dương Mật phải tăng ca, đến tối muộn mới tan làm, mà Phù Hiểu thì không biết đi đâu mua quần áo nên Phù Hiểu ngượng ngập gọi cho Lý Giản Tình, đương nhiên là Lý Giản Tình vui vẻ đi cùng với Phù Hiểu. Thế là, sáng hôm sau, Phù Hiểu mặc chiến lợi phẩm của ngày hôm trước đến tòa soạn báo danh, Đỗ Dung ngắm nghía Phù Hiểu, gật đầu một cách hài lòng: thấy Phù Hiểu mua toàn mẫu mới ra thì cho là cô gái này dám ‘đầu tư’.
Đỗ Dung dẫn Phù Hiểu đến chỗ Lam Tiểu Hi – một trong những cây bút chủ lực của tạp chí. Về danh nghĩa, công việc của Phù Hiểu là phóng viên thực tập, nhưng thực tế, công việc của cô là một trợ lý. Lam Tiểu Hi là điển hình cho thành phần nữ trí thức ‘ba tốt’ với: năng lực làm việc tốt, quan hệ rộng và khéo giao tiếp. Lam Tiểu Hi cũng khá khách sáo với Phù Hiểu, chỉ sai cô đi bưng nước, pha trà, sắp xếp tài liệu, chứ cũng không làm khó dễ gì cô.
Phù Hiểu cũng không có gì bất mãn với cách đối xử của cấp trên, cô cẩn thận làm tốt công việc ‘9h sáng-5h chiều’ đầu tiên của cô. Đi làm ở tòa soạn, cô mới thấy làm ‘thành phần trí thức’ cũng không dễ chút nào. Tuy bề ngoài chỉn chu: mặc đồ hàng hiệu, xách túi hàng hiệu, đi làm bằng ô tô riêng nhưng áp lực công việc cũng rất lớn. Tạp chí cô công tác không phải báo chính ngạch nên yêu cầu về tin tức không quá cao, nhưng những người tạp chí cô phỏng vấn cũng toàn tai to mặt lớn cả, viết tốt thì chẳng được khen, viết lỗi một tý là có vấn đề ngay… Thư ký của mấy người đó thì toàn ‘mắt lửa con ngươi vàng’, họ có thể giở kính lúp ra soi từng câu từng chữ, soi đi soi lại cỡ chục lần, thậm chí soi đến cả dấu chấm câu… Thế là hết tươi cười nịnh nọt lại hầu rượu… Đi làm mới thấy xã hội phức tạp, công việc thì nhiều, đồng nghiệp thì lục đục với nhau, viết báo mà muốn phê bình người ra thì phải cẩn thận ngôn từ, kẻo lại thành ‘dùng từ thô tục bôi nhọ người khác’, cẩn thận lắm rồi vẫn còn bị chê ỏng chê eo. Thậm chí, tòa soạn cô còn có mấy cô nàng ‘bạch cốt tinh’, đã lợi dụng cạp váy để thăng chức, trở thành bà hai, bà ba của mấy ông lãnh đạo nọ với chả giám đốc kia, lại còn suốt ngày khoe khoang mấy chuyện mà Phù Hiểu không thấy đáng khoe ra chút nào.
Ái chà, thế giới này mới ‘muôn màu muôn vẻ’ làm sao! Phù Hiểu thầm cảm khái.
Nơi này được đó! Phù Hiểu thầm khen ngợi.
“Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô không?” Nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi.
Phù Hiểu nói lý do cô đến đây cho cô nhân viên lễ tân, cô kia nghe xong liền đưa cô đi xuyên qua phòng làm việc rộng cả trăm mét vuông thơm nức mà họ đang đứng.
“Tòa soạn này lớn thật.” Phù Hiểu nói.
“Từ lầu 30 đến lầu 35 tòa nhà thương mại này đều là của tòa soạn chúng tôi.” Cô nhân viên lễ tân không khỏi tự hào khoe ra.
“Là doanh nghiệp độc lập?”
“Thuộc Tập đoàn Truyền thông Kinh Hoa, nhưng được hưởng quyền tự chủ đặc biệt.” Cô nhân viên lễ tân nháy mắt, ra vẻ bí mật.
Phù Hiểu có phần tò mò, định hỏi tiếp, song cô nhân viên lễ tân đã gõ lên một cánh cửa thủy tinh màu cam. Sau khi nghe được tiếng: “Mời vào,” cô nhân viên lễ tân dẫn cô đi vào văn phòng Tổng biên tập.
Ngồi sau chiếc bàn công tác sang trọng với thiết kế hình khối là một người phụ nữ cực kỳ gợi cảm. Tóc cô được làm quăn, nhuộm màu đỏ sậm. Cô có đôi mắt quyến rũ, đôi môi đầy đặn mỡ màng. Bộ váy liền áo cổ chữ V ôm lấy thân hình khêu gợi của cô, chiếc dây chuyền đắt giá đong đưa trước bầu ngực đẫy đà của cô. Tuy khuôn mặt cô không tinh xảo bằng Tiêu Thiển Thiển nhưng cô rất có sức hút, từ cô như tỏa ra sự cám dỗ trí mạng, sự cám dỗ của một người đàn bà mặn mà, đằm thắm.
“Sếp tổng, đây là Phù tiểu thư, cô ấy là người mà nhà xuất bản đối tác giới thiệu đến tòa soạn chúng ta.” Cô thư ký nói, giọng có phần cung kính.
Thì ra người phụ nữ gợi cảm ấy chính là Sếp tổng kiêm Tổng biên tập của tờ tạp chí này. Cô khẽ gật đầu, mỉm cười với Phù Hiểu: “Mời em ngồi.”
Thật là một bà sếp quyến rũ! Phù Hiểu có hơi hâm mộ, Đường Học Chính vẫn chê cô không giỏi ‘đong đưa’.
Cô nhân viên lễ tân đi ra ngoài, hai người trò chuyện với nhau một lát. Làm phóng viên thực tập thì thường là những người mới ra xã hội công tác, công việc chủ yếu là làm chân sai vặt, nên yêu cầu cho công việc này cũng không cao lắm. Vả lại, Phù Hiểu là người nhà xuất bản đối tác gửi đến, Đỗ Dung nghĩ cô là tác giả mới, nhà xuất bản đối tác gửi cô đến rèn giũa thêm nên cũng không quá khắt khe với cô, chỉ kiểm tra xem cô có đáp ứng những yêu cầu cơ bản nhất chưa. Sau đó, Đỗ Dung bảo: “Mai em đến làm luôn nhé.”
Đây là lần đầu tiên Phù Hiểu đi phỏng vấn xin việc, thế mà cô được nhận vào làm luôn, cô phấn khởi lắm, “Vâng ạ.”
Cô đứng dậy, định đi ra ngoài thì Đỗ Dung gọi cô lại: “Tiểu Phù, tạp chí chúng ta là một tạp chí nổi tiếng, là một thành viên của tòa soạn, em nên thay đổi cách ăn mặc.” Đỗ Dung nhìn bộ đồ thể thao rẻ tiền cô đang mặc, nhắc khéo, “Đừng tiếc tiền, có đầu tư mới có thu về.”
Phù Hiểu có hơi lo lắng về vụ quần áo mà Đỗ Dung nhắc nhở. Tuy rằng cô của cô đã trả lại thẻ cho cô nhưng cô vẫn định để chỗ tiền đó lại, chờ bao giờ Gia Minh xuất ngoại thì cho thằng bé. Bây giờ, cô thực sự không còn dư nhiều tiền để mà mua đồ hàng hiệu… Đường Học Chính rất nhiều tiền, cô mà bảo anh mua cho cô mấy bộ quần áo thì anh cũng sẽ mua ngay thôi, chỉ là, cô thấy thế cứ kỳ kỳ sao ý, đồ dùng của mình mua bằng tiền của mình vẫn hơn.
Sau hồi lâu ngẫm nghĩ, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được một cách giải quyết: Dương Mật đã gia nhập ‘thành phần trí thức’ lâu như vậy thì nhất định sẽ có quần áo, bảo con bé cống hiến mấy bộ, cho cô mượn một tháng, thế là ổn rồi. Nghĩ là làm, cô gọi cho Dương Mật.
Khi này, Dương Mật đang bận kiểm duyệt kim ngạch, nhận được cuộc gọi của bạn thì trốn vào WC bắt máy, “Alo, gì thế mày?”
“Kẹo Mật, mày cho tao mượn mấy bộ quần áo để mặc nhé.” Phù Hiểu đi thẳng vào vấn đề.
“… Cái gì?” Con bé nghèo đến mức đó cơ à?
Thế là Phù Hiểu kể tóm tắt câu chuyện cho Dương Mật nghe, Dương Mật chậm rãi nói: “Cho mày mượn quần áo cũng được thôi, nhưng theo tao, mày nên bảo Đường thiếu mua ày thì hơn.” Nếu Đường thiếu biết, nhất định anh ta sẽ không để nó phải đi mượn quần áo.
“Tao không muốn…” Phù Hiểu có hơi mất tự nhiên. Nhà và tiền ăn đều là anh lo, giờ đến cả đi mua sắm cô cũng lấy tiền của anh, cô thấy thế thì không được hay cho lắm.
Dương Mật biết Phù Hiểu độc lập quen rồi, dùng tiền của người khác thì thấy ngượng tay, cô khuyên bạn: “Hiểu, Đường thiếu là chồng mày, là người thân thiết nhất với mày trên thế gian này, chứ không phải người ngoài.”
“Tao hy vọng tụi tao luôn ngang hàng với nhau, có vậy mới tiến xa được mày ạ.” Cô không muốn tạo sự bất bình đẳng trong địa vị kinh tế của hai vợ chồng, để rồi tình cảm vợ chồng bị ảnh hưởng.
“Đồ ngốc, có phải ngày nào mày cũng lèo nhèo đòi tiền anh ta đâu. Mày nghĩ mà xem: giả sử hai đứa mày tráo đổi thân phận với nhau, mày có tiền, anh ta không có tiền, anh ta muốn mày mua cho anh ta mấy bộ quần áo, liệu mày có cho anh ta là gã ăn bám không?”
Phù Hiểu cẩn thận suy ngẫm: “Ờ…”
“Giờ thì mày hiểu rồi chứ? Mày không bảo anh ta mua ày mới là coi anh ta là người xa lạ đó, Đường thiếu mà biết, anh ta sẽ giận à coi. Hai vợ chồng sống với nhau còn nhiều vấn đề lắm, không đơn giản như mặt ngoài đâu, mày còn phải học chán, cô ngốc ạ.”
Sau khi bị Dương Mật răn dạy, trên đường về nhà, Phù Hiểu đã suy nghĩ thật cẩn thận, rồi cô nhắn tin cho Đường Học Chính.
Đường Học Chính đang chủ trì một cuộc họp quan trọng, cụ Hàn Hướng Thiên ngồi cạnh dự thính. Chiếc di động anh để trên bàn rung lên, anh nhìn di động, nhướng mày, mở tin nhắn ra thì thấy:
“Bây giờ anh có rảnh không?”
Thế là người đàn ông vung bàn tay to bản lên, “Giải lao 10 phút.”
Thấy bóng anh khuất sau cánh cửa, Hàn Thần Duệ – nãy giờ ngồi cạnh cụ Hàn Hướng Thiên – nói với vẻ ghen tức: “Nội, nội có thấy nó công tư không rõ ràng không ạ?”
Cụ Hàn Hướng Thiên nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê không đường: “Anh có thấy cấp dưới nào dị nghị không? Nếu anh cũng có cái khí phách khiến người ta phải phục tùng ấy thì muốn làm gì chả được.” Người làm lãnh đạo không phải biến mình thành một cỗ máy của công việc mà là khiến cấp dưới của mình ngoan ngoãn trở thành những cỗ máy của công việc.
Hàn Thần Duệ cứng họng.
Đường Học Chính đi vào văn phòng, đóng cửa lại, gọi cho vợ: “Cục cưng bé bỏng, có việc gì thế em?” Bình thường, vào ban ngày cô sẽ không gọi cho anh vì cô sợ quấy rầy công việc của anh.
“Sao anh gọi lại mau thế?”
“Đúng lúc anh giải lao.”
“À… Em chỉ muốn nói với anh chuyện này.” Phù Hiểu do dự.
“Chuyện gì?”
“Hôm nay, em đến tòa soạn báo nọ, tổng biên tập bảo em phải thay đổi phong cách ăn mặc.”
“Hở chỗ này, hở chỗ nọ?” Nghe giọng có vẻ cô đang chột dạ chuyện gì.
“Anh nói bậy bạ gì thế hả, chỉ là đổi sang mặc mấy bộ hàng hiệu, hàng shop giá hàng ngàn tệ một chiếc thôi.”
“Không cho hở ngực, không cho hở lưng và váy phải dài quá gối.” Ông chủ gia đình lập tức tuyên bố ba chính sách.
“… Có phải chuyện đó đâu chứ?” Phù Hiểu bó tay với tư duy của anh luôn.
“Thế thì là chuyện gì?”
“Thì là…” Thật phải nói ra ư? Phù Hiểu còn đang phân vân lắm, cứ thế hỏi xin tiền anh, được chứ?
“Thì là gì?” Đường Học Chính chau mày, chuyện gì mà cô ấp úng vậy?
“Em… dạo này em không có tiền dành ua sắm, anh mua cho em được không?” Nói ra miệng, Phù Hiểu vẫn thấy hơi ngại ngại. Cô có thể xin tiền anh một cách không kiêng kỵ gì (như từng xin tiền cha mẹ cô) ư?
Đến khi lời cô truyền rõ mồn một vào tai, Đường Học Chính mới muộn màng hiểu ra lý do vì sao cô ấp úng. Anh luôn thấy Phù Hiểu tiêu tiền của anh là đương nhiên nên anh không nghĩ đến việc cô sẽ vì chuyện xin tiền anh mà lo nghĩ. Nhưng, anh ngẫm lại thì: với tính cô, cô sẽ chẳng bao giờ muốn mở miệng xin ai cái gì. Ấy vậy mà cô lại mở miệng xin tiền anh, điều đó chứng tỏ địa vị của anh trong lòng cô hơn hẳn người khác. Đúng là một niềm vui bất ngờ mà, anh bật cười sung sướng, “Vợ anh giác ngộ rồi, giỏi lắm, giỏi lắm.”
Phù Hiểu đỏ mặt, “Giác mới chả ngộ gì chứ…” Anh hí hửng thế làm gì…
“Phù Hiểu, anh rất vui.” Giọng nói trầm ấm xen lẫn tiếng cười cho thấy tâm trạng của chủ nhân, “Sao vợ Lão Gia giỏi lấy lòng Lão Gia thế không biết?”
“Em tiêu tiền của anh, anh còn mừng thế làm gì?” Tiếng cười của anh truyền niềm vui sang cô, dù Phù Hiểu chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cô vẫn phì cười.
“Anh kiếm tiền chẳng phải để nuôi em ư? Em không tiêu thì ai tiêu?” Đường Học Chính đáp đến là đương nhiên, “Em hỏi anh kiểu đó thì chắc em chưa thấy mấy chiếc thẻ ngân hàng để trên cái két đầu giường ngủ chúng mình rồi, mặt sau thẻ đó đều in tên em.”
… Cô cho là thẻ của anh, anh vứt bừa, còn tưởng rằng mấy thẻ đó quan trọng, rằng anh để trong thẻ rất nhiều tiền, nên đã cất cả vào trong két.
“Anh còn tưởng là phải dạy em, em mới giác ngộ được cơ, ai ngờ em tự học thành tài được. Khá lắm! Rất có tiền đồ!”
Phù Hiểu thấy chột dạ, nhưng cũng thấy… ấm áp lạ. Hóa ra, với một cặp vợ chồng yêu thương nhau, tiền của không bao giờ là vấn đề nhạy cảm, là nguồn cơn gây mâu thuẫn ư? Kẹo Mật nói đúng, cô còn phải học nhiều lắm cơ, “Đường Học Chính, anh tuyệt quá…”
“Đồ ngốc,” Đường Học Chính cười khẽ, nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cổ trên tường, “Anh phải họp tiếp đây, em gọi Dương Mật đi mua quần áo với em nhé.”
“Vâng.”
“Không cho em mặc mấy bộ hở ngực, hở lưng, và váy phải dài qua gối đấy!”
“…”
Sau rốt, vì Dương Mật phải tăng ca, đến tối muộn mới tan làm, mà Phù Hiểu thì không biết đi đâu mua quần áo nên Phù Hiểu ngượng ngập gọi cho Lý Giản Tình, đương nhiên là Lý Giản Tình vui vẻ đi cùng với Phù Hiểu. Thế là, sáng hôm sau, Phù Hiểu mặc chiến lợi phẩm của ngày hôm trước đến tòa soạn báo danh, Đỗ Dung ngắm nghía Phù Hiểu, gật đầu một cách hài lòng: thấy Phù Hiểu mua toàn mẫu mới ra thì cho là cô gái này dám ‘đầu tư’.
Đỗ Dung dẫn Phù Hiểu đến chỗ Lam Tiểu Hi – một trong những cây bút chủ lực của tạp chí. Về danh nghĩa, công việc của Phù Hiểu là phóng viên thực tập, nhưng thực tế, công việc của cô là một trợ lý. Lam Tiểu Hi là điển hình cho thành phần nữ trí thức ‘ba tốt’ với: năng lực làm việc tốt, quan hệ rộng và khéo giao tiếp. Lam Tiểu Hi cũng khá khách sáo với Phù Hiểu, chỉ sai cô đi bưng nước, pha trà, sắp xếp tài liệu, chứ cũng không làm khó dễ gì cô.
Phù Hiểu cũng không có gì bất mãn với cách đối xử của cấp trên, cô cẩn thận làm tốt công việc ‘9h sáng-5h chiều’ đầu tiên của cô. Đi làm ở tòa soạn, cô mới thấy làm ‘thành phần trí thức’ cũng không dễ chút nào. Tuy bề ngoài chỉn chu: mặc đồ hàng hiệu, xách túi hàng hiệu, đi làm bằng ô tô riêng nhưng áp lực công việc cũng rất lớn. Tạp chí cô công tác không phải báo chính ngạch nên yêu cầu về tin tức không quá cao, nhưng những người tạp chí cô phỏng vấn cũng toàn tai to mặt lớn cả, viết tốt thì chẳng được khen, viết lỗi một tý là có vấn đề ngay… Thư ký của mấy người đó thì toàn ‘mắt lửa con ngươi vàng’, họ có thể giở kính lúp ra soi từng câu từng chữ, soi đi soi lại cỡ chục lần, thậm chí soi đến cả dấu chấm câu… Thế là hết tươi cười nịnh nọt lại hầu rượu… Đi làm mới thấy xã hội phức tạp, công việc thì nhiều, đồng nghiệp thì lục đục với nhau, viết báo mà muốn phê bình người ra thì phải cẩn thận ngôn từ, kẻo lại thành ‘dùng từ thô tục bôi nhọ người khác’, cẩn thận lắm rồi vẫn còn bị chê ỏng chê eo. Thậm chí, tòa soạn cô còn có mấy cô nàng ‘bạch cốt tinh’, đã lợi dụng cạp váy để thăng chức, trở thành bà hai, bà ba của mấy ông lãnh đạo nọ với chả giám đốc kia, lại còn suốt ngày khoe khoang mấy chuyện mà Phù Hiểu không thấy đáng khoe ra chút nào.
Ái chà, thế giới này mới ‘muôn màu muôn vẻ’ làm sao! Phù Hiểu thầm cảm khái.
Bình luận facebook