Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Vào sáng ngày X tháng Y, một hôn lễ thế kĩ được diễn ra, được tổ chức dài trên các con đường, dường như đã được sắp xếp, cho nên các phương tiện lưu thông đều không có, tại đây có hơn hai ngàn người tham dự đám cưới, dù cho mời hay không cũng có thể đến.
Chẳng những vậy, những người có mặt ở đây, sau khi kết thúc hôn lễ sẽ được tặng một phần quà đắt giá.
Hầu hết những nhân vật có tiếng đều được ngồi ở một chỗ đã trang trí vô cùng lồng lẫy.
Cô dâu hiện được đang tranh điểm ở Vương Điện, chỉ còn nửa tiếng nữa thì chủ rễ sẽ đến rước dâu. Vì bà ngoại cô bảo phải làm lễ theo phong tục xa sữa rước dâu, đàng hoàng.
Lỗ Tiêu Mạn ngồi trước cái gương lớn, cô không dám tin hôm nay là lễ cưới của cô. Cuối cùng cô và anh cũng bên nhau rồi.
Sau này sẽ không còn ai chen vào nữa.
Vương Mẫn Mẫn tay chống gậy, bà mặc một bộ trang phục rất đẹp và tnh xảo, chỉ cần nhìn đã biết đắt tiền, bà đẩy cửa đi vào, nhìn chung quanh căn phòng được trang trí rất đẹp, lại nhìn vào đứa cháu gái xinh đẹp, sắp lên xe hoa:"Mạn Mạn??"
Lỗ Tiêu Mạn quay người lại, mỉm cười rất hạnh phúc:"Bà ngoại".
"Cháu của bà hôm nay đẹp lắm! Về sau làm vợ người ta thì phải biết lễ nghĩa gia giáo nghe không?"
"con biết, cha mẹ anh ấy đều mất cả rồi, con sẽ gánh vác gia đình cùng anh ấy mà, bà yên tâm, nếu như bà có thấy buồn chán cứ đến tìm cháu, cháu trò chuyện cùng bà".
Vương Mẫn Mẫn nhìn cô đầy đau lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười tươi, bao quanh nụ cười là nếp nhăn khá rõ:"Năm xưa, mẹ con cũng không được như con, cứ vậy mà vào nhà người ta ở, cũng không có cưới hỏi gì, đến đời con được chồng yêu thương như vậy là quá tốt rồi, bà chúc hai con trăm năm hạnh phúc."
Lỗ Tiêu Mạn đã khóc, những giọt nước mắt vui chứ không buồn, cô đứng dậy, ôm lấy bà:"Bà ngoại, cảm ơn bà".
"Ây, đừng khóc, sẽ lem đi lớp trang điểm bây giờ".
"Vâng"_Cô nín khóc đi.
Một lúc sau, có người đi vào nói:"Thưa bà, thưa tiểu thư, bên nhà trai đã đến rồi ạ?"
Vương Mẫn Mẫn nhìn cô:"Đi thôi cháu gái?"
"Vâng ạ!"
Cô nắm tay bà, rồi bà dẫn cô đi xuống lầu, bên dưới, người đàn ông nắm tay cô đi hết cuộc đời đang nhìn lên, hôm nay nhìn anh rất bảnh bao, tóc được cắt ngắn theo phong cách năm nay, còn vuốt keo, anh mặc bộ vest đem ôm gọn cơ thể, để nhận ra được đôi chân dài đẹp mắt. Bên ngực còn có gắn một bông hoa nhỏ.
Anh nhìn cô cười, cô cũng vậy.
Vương Mẫn Mẫn đặt tay cô vào tay anh, theo bản năng anh mắm chặt lấy, gật đầu một cái.
Rồi nhìn cô cười đầy hạnh phúc.
"Ta giao con bé lại cho con, hãy chăm sóc nó thật tốt, nếu như để ta biết con làm nó khóc thì ta sẽ mang nó về đây".
Vương Mẫn Mẫn nói vài lời.
Con trai yêu quý của hai người đứng ra nói:"Bà cố, bà yên tâm đi, mẹ sẽ được ba cưng chiều như nữ hoàng vậy đó".
"Jhahahha"
Hôm nay con trai bảo nối của cô cũng ăn mặc giống như ba của nó. Thoạt nhìn rất đáng yêu.
Lục Thiên Ân dẫn cô đi ra xe, không quên nắm tà váy giúp cô để cô dễ đi hơn.
Ngồi trên xe hoa, hạng sang, tim cô cứ đập rộn lên, cô vừa run vừa vui
Đằng sau là bốn chiếc nữa, là của bạn anh và bạn cô.
Những chiếc xe bắt đầu lăn bánh đến nơi tổ chức hôn lễ.
Lục Thiên Ân hôn lên trán cô:"Đừng run nữa".
Lỗ Tiêu Mạn cười lấy mắt:"Em không run nữa, nhưng anh phải nắm tay em thật chặt đó".
"Dù có xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối cũng không buông tay em đâu".
Sau khi đến nơi, các nghi thức cũng hoàn thành xong, cô dâu và chú rễ bắt đầu đi tiếp đãi khách.
Hai chân cô muốn rụng rời, con đường dài như vậy, khách lại nhiều như vậy, cô làm sao đi cho nỗi chứ.
Lúc này, Bát Bát cầm mictro lên khán đài:"Xin chào mọi người, tôi là bạn của cô dâu, hôm nay nhân ngày cậu ấy đi theo chồng tôi xin tặng cậu ấy một bài hát có tên 'Vợ tuyệt vời nhất' chả ca sĩ Vũ Duy Khánh".
Và sau mấy phút đồng hồ, bài hát kết thúc, ai nấy đều vỗ tay nồng nhiệt với chất giọng rất hay và êm dịu của Bát Bát.
Bát Bát vẫn đứng trên khán đài,hôm nay vui như vậy, cô nàng phả chơi cho đã:"Tiếp theo đây, tôi xin mời cô dâu và chú rễ bước lên đây được không ạ?".
Lục Thiên Ân và cô nhìn nhau, rồi cùng nhau bước lên.
Bất Bát nhìn đôi vợ chồng trai tài gái sắc này:"Ừm, tôi có một trò chơi là nắm tay tìm chồng, nó có luật lệ như sau".
Bát Bát đứng trước mặt bốn người đàn ông:"Ở đây tôi có bốn chàng trai, lát cộng thêm chú rễ, và cô dâu sẽ được bịt mắt lại, cho cô dâu nắm tay từng người, nếu như cô dâu thật sự tìm ra chú rễ của mình thì sẽ được chú rễ hôn một cái, mọi người thấy có được không ạ?"
"Được"_tất cả đều đồng thanh hô to.
Lỗ Tiêu Mạn:"Bát Bát, cái này có thể không chơi được không?"
"Tại sao?"
"Mình sợ mình chọn không ra".
Lục Thiên Ân:"Em hãy tin vào trực giác và cảm nhận, nếu em chọn sai anh không trách em đâu".
Và trò chơi được bắt đầu, anh đười sắp xếp đứng ở chỗ thứ ba.
Lỗ Tiêu Mạn được bịt mắt lại, sau đó Bát Bát dẫn cô đến người thứ nhất, cô sờ tay, rồi lắc đầu.
Đến người thứ hai, cô cũng lắc đầu.
Nhưng đến người thứ ba thì khác, cô sờ tay người đó, bất giác môi cô nở nụ cười:"Là anh ấy".
Cô nhanh chóng tháo đồ bịt mắt ra, cô cười, cô đoán đúng rồi.
Lục Thiên Ân hài lòng nhìn vợ yêu, trực tiếp hôn vào môi cô, hình ảnh này, giờ khắc này, giây phút này, đều tràn ngập hạnh phúc.
--------Còn----
Chẳng những vậy, những người có mặt ở đây, sau khi kết thúc hôn lễ sẽ được tặng một phần quà đắt giá.
Hầu hết những nhân vật có tiếng đều được ngồi ở một chỗ đã trang trí vô cùng lồng lẫy.
Cô dâu hiện được đang tranh điểm ở Vương Điện, chỉ còn nửa tiếng nữa thì chủ rễ sẽ đến rước dâu. Vì bà ngoại cô bảo phải làm lễ theo phong tục xa sữa rước dâu, đàng hoàng.
Lỗ Tiêu Mạn ngồi trước cái gương lớn, cô không dám tin hôm nay là lễ cưới của cô. Cuối cùng cô và anh cũng bên nhau rồi.
Sau này sẽ không còn ai chen vào nữa.
Vương Mẫn Mẫn tay chống gậy, bà mặc một bộ trang phục rất đẹp và tnh xảo, chỉ cần nhìn đã biết đắt tiền, bà đẩy cửa đi vào, nhìn chung quanh căn phòng được trang trí rất đẹp, lại nhìn vào đứa cháu gái xinh đẹp, sắp lên xe hoa:"Mạn Mạn??"
Lỗ Tiêu Mạn quay người lại, mỉm cười rất hạnh phúc:"Bà ngoại".
"Cháu của bà hôm nay đẹp lắm! Về sau làm vợ người ta thì phải biết lễ nghĩa gia giáo nghe không?"
"con biết, cha mẹ anh ấy đều mất cả rồi, con sẽ gánh vác gia đình cùng anh ấy mà, bà yên tâm, nếu như bà có thấy buồn chán cứ đến tìm cháu, cháu trò chuyện cùng bà".
Vương Mẫn Mẫn nhìn cô đầy đau lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười tươi, bao quanh nụ cười là nếp nhăn khá rõ:"Năm xưa, mẹ con cũng không được như con, cứ vậy mà vào nhà người ta ở, cũng không có cưới hỏi gì, đến đời con được chồng yêu thương như vậy là quá tốt rồi, bà chúc hai con trăm năm hạnh phúc."
Lỗ Tiêu Mạn đã khóc, những giọt nước mắt vui chứ không buồn, cô đứng dậy, ôm lấy bà:"Bà ngoại, cảm ơn bà".
"Ây, đừng khóc, sẽ lem đi lớp trang điểm bây giờ".
"Vâng"_Cô nín khóc đi.
Một lúc sau, có người đi vào nói:"Thưa bà, thưa tiểu thư, bên nhà trai đã đến rồi ạ?"
Vương Mẫn Mẫn nhìn cô:"Đi thôi cháu gái?"
"Vâng ạ!"
Cô nắm tay bà, rồi bà dẫn cô đi xuống lầu, bên dưới, người đàn ông nắm tay cô đi hết cuộc đời đang nhìn lên, hôm nay nhìn anh rất bảnh bao, tóc được cắt ngắn theo phong cách năm nay, còn vuốt keo, anh mặc bộ vest đem ôm gọn cơ thể, để nhận ra được đôi chân dài đẹp mắt. Bên ngực còn có gắn một bông hoa nhỏ.
Anh nhìn cô cười, cô cũng vậy.
Vương Mẫn Mẫn đặt tay cô vào tay anh, theo bản năng anh mắm chặt lấy, gật đầu một cái.
Rồi nhìn cô cười đầy hạnh phúc.
"Ta giao con bé lại cho con, hãy chăm sóc nó thật tốt, nếu như để ta biết con làm nó khóc thì ta sẽ mang nó về đây".
Vương Mẫn Mẫn nói vài lời.
Con trai yêu quý của hai người đứng ra nói:"Bà cố, bà yên tâm đi, mẹ sẽ được ba cưng chiều như nữ hoàng vậy đó".
"Jhahahha"
Hôm nay con trai bảo nối của cô cũng ăn mặc giống như ba của nó. Thoạt nhìn rất đáng yêu.
Lục Thiên Ân dẫn cô đi ra xe, không quên nắm tà váy giúp cô để cô dễ đi hơn.
Ngồi trên xe hoa, hạng sang, tim cô cứ đập rộn lên, cô vừa run vừa vui
Đằng sau là bốn chiếc nữa, là của bạn anh và bạn cô.
Những chiếc xe bắt đầu lăn bánh đến nơi tổ chức hôn lễ.
Lục Thiên Ân hôn lên trán cô:"Đừng run nữa".
Lỗ Tiêu Mạn cười lấy mắt:"Em không run nữa, nhưng anh phải nắm tay em thật chặt đó".
"Dù có xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối cũng không buông tay em đâu".
Sau khi đến nơi, các nghi thức cũng hoàn thành xong, cô dâu và chú rễ bắt đầu đi tiếp đãi khách.
Hai chân cô muốn rụng rời, con đường dài như vậy, khách lại nhiều như vậy, cô làm sao đi cho nỗi chứ.
Lúc này, Bát Bát cầm mictro lên khán đài:"Xin chào mọi người, tôi là bạn của cô dâu, hôm nay nhân ngày cậu ấy đi theo chồng tôi xin tặng cậu ấy một bài hát có tên 'Vợ tuyệt vời nhất' chả ca sĩ Vũ Duy Khánh".
Và sau mấy phút đồng hồ, bài hát kết thúc, ai nấy đều vỗ tay nồng nhiệt với chất giọng rất hay và êm dịu của Bát Bát.
Bát Bát vẫn đứng trên khán đài,hôm nay vui như vậy, cô nàng phả chơi cho đã:"Tiếp theo đây, tôi xin mời cô dâu và chú rễ bước lên đây được không ạ?".
Lục Thiên Ân và cô nhìn nhau, rồi cùng nhau bước lên.
Bất Bát nhìn đôi vợ chồng trai tài gái sắc này:"Ừm, tôi có một trò chơi là nắm tay tìm chồng, nó có luật lệ như sau".
Bát Bát đứng trước mặt bốn người đàn ông:"Ở đây tôi có bốn chàng trai, lát cộng thêm chú rễ, và cô dâu sẽ được bịt mắt lại, cho cô dâu nắm tay từng người, nếu như cô dâu thật sự tìm ra chú rễ của mình thì sẽ được chú rễ hôn một cái, mọi người thấy có được không ạ?"
"Được"_tất cả đều đồng thanh hô to.
Lỗ Tiêu Mạn:"Bát Bát, cái này có thể không chơi được không?"
"Tại sao?"
"Mình sợ mình chọn không ra".
Lục Thiên Ân:"Em hãy tin vào trực giác và cảm nhận, nếu em chọn sai anh không trách em đâu".
Và trò chơi được bắt đầu, anh đười sắp xếp đứng ở chỗ thứ ba.
Lỗ Tiêu Mạn được bịt mắt lại, sau đó Bát Bát dẫn cô đến người thứ nhất, cô sờ tay, rồi lắc đầu.
Đến người thứ hai, cô cũng lắc đầu.
Nhưng đến người thứ ba thì khác, cô sờ tay người đó, bất giác môi cô nở nụ cười:"Là anh ấy".
Cô nhanh chóng tháo đồ bịt mắt ra, cô cười, cô đoán đúng rồi.
Lục Thiên Ân hài lòng nhìn vợ yêu, trực tiếp hôn vào môi cô, hình ảnh này, giờ khắc này, giây phút này, đều tràn ngập hạnh phúc.
--------Còn----
Bình luận facebook