Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
6. Chạm mặt
-“An tử, cậu uống ít thôi , chút lại không về được”
Đến tối, Tô Giản An cùng Mỹ Mỹ đi nhậu . Giản An say đến mức không biết trời đất gì nhưng dù Mỹ Mỹ có ngăn cản uống cô vẫn cứ uống
Cô uống để quên hết chuyện buồn, chuẩn bị sẵn tinh thần cho cuộc đời còn lại của mình
-“Mỹ Mỹ, mình hỏi cậu ..cái này …”
Giản An say xỉn vừa nói vừa nấc
-“Hỏi đi , mình nghe “
-“Cậu đã bao giờ tuyệt vọng chưa?”
-…
Mỹ Mỹ trầm mặt , không biết phải trả lời sao với Giản An.
Thật sự bây giờ, cô rất hiểu Giản An đang trong tình trạng nào.
Chưa bao giờ, thật sự chưa bao giờ cô thấy Giản An tuyệt vọng như thế ..
-“Thôi mình biết rồi. Mình hỏi các khác….cậu, cậu có bao giờ trách ông trời chưa?”
-“An tử, mình…..”
-“Từ nhỏ đến giờ , mình luôn nghĩ mình ngoan ngoãn, học giỏi, tốt bụng ,… là ông trời sẽ thương mình, che chở cho mình..hức…Nhưng mà…tại sao nhỉ? Tại sao cuối cùng ông trời vẫn trừng phạt mình nhỉ? Hức…huhu..h…mình….”
-“An tử cậu đừng nói nữa mà!”
Nhìn Tô Giản An khóc lóc, đau khổ, làm bạn thân của cô bao nhiêu năm vậy, Mỹ Mỹ vẫn không kiềm được mà khóc theo . Ôm áp, dỗ dành Giản An
-“Ông trời không phạt cậu đâu, cậu là người tốt mà, cậu sống là để hưởng sự yêu thương và hạnh phúc..”
-“Nhưng hiện giờ , mình ….”
Giản An ấm ức
-“Thôi nào, cậu chưa từng nghe câu :" Khổ trước sướng sau…” sao?”
-“Ừm, mình ….mình có nghe qua..”
Tô Giản An tay lau nước mắt , nói nấc
-“Vậy đó, thế nên cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc , ngoan , mau ăn đi. Nay anh đây sẽ khao cậu”
Mỹ Mỹ cười nói
-“Ừm”
Bao nhiêu năm qua, khi cô buồn, chỉ có Mỹ Mỹ là người hiểu nhất , và cũng chỉ có Mỹ Mỹ quan tâm và dỗ dành cô.
Ba mẹ thì không. Đến cái tên Phàm Tuấn Hiên kia chỉ gọi cô khi anh ta cần có việc….
*rrrrrrr
-“Alo mẹ ?”
…….
-“Mẹ đợi con, con về ngay !"
-“An tử, ba mình có chút chuyện, mình phải về gấp , cậu…”
Nghe mẹ nói xong, Mỹ Mỹ hối hả sắp đồ đứng dậy, hấp tấp nói
-“Cậu đi mau đi, mình tự bắt xe về được, có chuyện gì báo mình “
-“Được, vậy mình đi nha”
Tô Giản An cố tỏ ra là mình ổn vậy thôi chứ thật ra bây giờ cô còn trong cơn say, sao mà ổn được chứ?
Ăn uống xong, Tô Giản An không bắt xe mà cô đi bộ về.
Đi trên con đường rộng lớn mà không có nổi cái xe đi lại trên đường , cô lại cảm thấy rất thoải mái
Từng làn gió bay khẽ qua mái tóc cô khiến tóc bay phất vào mặt cô, sự hoang vắng ở đây cũng khiến cô cảm giác có chút lạnh lẽo
Đang bước qua đường , cô không tỉnh táo nên đã không để ý có một chiếc xe đang đi tới
Tài xế ngồi trong xe lại đang nghe điện thoại nên đã tông vào cô
-“Á"
*kít
Chiếc xe phanh gấp lại
-“ Có chuyện gì vậy?”
Lục Tư Thần ngồi ghế sau tay cầm hồ sơ , mắt nhắm hờ định chợp mắt một chút mà lại xảy ra chuyện
-“Boss Lục, tôi..tôi không để ý hình như tông nhầm vào cô gái ….”
-“Hazzz, xuống xem cô ta làm sao rồi bồi thường”
Anh mệt mỏi nói
Tài xế ra khỏi xe , chạy tới phía trước
-“Cô à , cô có sao không?”
-“Anh đi đường kiểu gì vậy hả, có biết…có biết tôi ngã không??”
Giản An ngồi ôm chân đau đớn, miệng thì mắng chửi tài xế nhưng lại mơ mơ hồ hồ không được tỉnh táo
-“Tôi xin lỗi, để tôi bồi thường tiền cho cô “
-“Tiền? Bà đây cần tiền à?”
Cô hừ một cái rồi nói lớn
-“Hả? Thế cô….”
-“Làm sao?”
Lục Tư Thần ngồi trong xe thấy lâu quá nên đã ra khỏi xe xem thế nào
-“Ai đây? Gọi đồng bọn ? Đánh tôi à? Xì.”
-“Cô gái, cần bao nhiêu tiền cứ nói”
Lục Tư Thần lạnh lùng nói
-“Lại tiền ? Tôi đây không cần tiền của các người! Tưởng giàu là làm gì cũng được? Xì! “
Tô Giản An cố gắng đứng dậy , cô hất tiền trên tay của người tài xế rồi nói
-“Ồ! Vậy cô muốn gì? “
Lục Tư Thần ngạc nhiên với lời nói của cô. Lần đầu tiên anh thấy có người lại chê tiền như vậy.
-“Tự do, hạnh phúc, vui vẻ …hihi”
Tô Giản An mắt nhắm lờ đờ, miệng cười nói
Bỗng chợt cô hỏi
-“Sao tôi lại ở đây nhỉ?”
-“Cô? Trời ơi boss,hình như cô gái này không được bình thường , hay chúng ta đi..?”
Tài xế hoang mang tột độ, không biết cô có bị làm sao về trí não không nữa
-“Trong 5 phút gọi xe cho cô ta rồi về công ty”
Nói rồi Lục Tư Thần quay người trở lại xe ..
(Dạo này tui lười viết quá:((()
7.Chạm mặt 2
Một tuần đã trôi qua….
Tô gia đang tất bật chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới của Lục Tư Thần và Tô Giản An
-“An An , ba nói này, tối nay cậu Lục sẽ tới đây ăn cơm , bàn chuyện, con chuẩn bị cho tốt”
Tô Trình bước tới trước phòng Tô Giản An , nhắc nhở cô
-“Con biết rồi”
Tô Giản An cả một tuần chỉ ngồi rúc mình trong căn phòng. Xung quanh là bốn bức tường càng khiến cho cô có cảm giác như bị giam giữ, cô độc.
Tại Lục Thị
-“Mã Đồng !”
Lục Tư Thần nói
-“Tổng Giám Đốc, có chuyện gì a?”
Nghe cái giọng lạnh ngắt này của Lục Tư Thần bao nhiêu năm qua, Mã Đồng cũng đã quen rồi. Nếu như là người khác nghe phải, chắc họ sẽ sợ đến phát khóc mất
-“Chuẩn bị xe lăn, chút nữa tan ca cùng tôi tới Tô Gia.”
-“Hả?”
Mã Đồng đơ người . Tại sao lại dùng xe lăn nữa? Chân đâu còn bị thương?
-“Tăng ca?”
-“Dạ tôi đi lấy liền “
Ngày nào cũng bắt anh tăng ca , mệt mỏi quá đi mất.
-“Cậu định làm gì mà cần xe lăn?”
Ôn Cố Bạch mở cửa bước vào
-“Tới Tô Gia!”
Lục Tư Thần lạnh lùng nói
-“Bao giờ cậu mới chịu nói sự thật?”
-“Diễn thì phải diễn cho tròn vai”
-“Ồ, ông anh cũng khá.”
-“Không về quán bar của cậu đi , còn có thời gian mà tới công ty tôi?”
-“Đi giờ đây “
Lục Tư Thần và Ôn Cố Bạch đã là bạn bè bao nhiêu năm qua. Mọi người xung quanh nhìn thấy họ nói chuyện với nhau rất lạnh lùng, dường như xa lạ. Mà đâu ai biết ,họ đều luôn hiểu ý của nhau.
Gần 7 giờ tối, cuối cùng Lục Tư Thần cũng đã đến Tô Gia
-“Con à, tuy bây giờ người mà bọn họ biết chuẩn bị làm vợ của cậu Lục là chị con, nhưng đến lúc đó sẽ là con. Cho nên con cứ biểu hiện cho tốt, đến khi cưới về họ biết được cũng sẽ không làm khó con”
Lưu Diệu ngồi trong phòng, một mặt thì ra sức an ủi, nhắc nhở Tô Giản An, một mặt thì đang vui sướng vì sắp có được cả đống tiền .
-“Con hiểu rồi, mẹ xuống dưới trước đi .”
Tô Giản An ngồi một mình trong phòng khóc thầm. Bây giờ cô là người gánh chịu tất cả, cô phải chịu đựng . Mà kể cả có vùng lên chống đối, liệu ba mẹ cô đồng ý sao ?
-“Lục thiếu, cậu đến đó hả. Mau mau kêu người đưa Lục thiếu vào trong”
Tô Trình chạy ra cửa chính, chào hỏi Lục Tư Thần
Một tên người hầu trong nhà đẩy xe lăn đưa Lục Tư Thần vào trong
-“Có chút quà muốn gửi tặng Tô gia, coi như là một phần sính lễ trước”
Lục Tư Thần hất tay, Mã Đồng liền kêu người bê đồ vào trong. Nào thì vàng bạc, nhân sâm, thuốc bổ,…đủ mọi thứ
-“Mẹ nhìn kìa, què thế kia, con mà lấy hắn ta chắc con thà chết còn hơn”
Tô Giản Đường và Lưu Diệu đứng bên trong thì thầm
-“Dù sao bây giờ em con là người cưới .Hôm nay con cứ giả bộ làm vợ sắp cưới thôi. Đến khi con bé nó gả vào Lục Gia, chúng ta sẽ hưởng lại hết số tài sản ấy”
Lưu Diệu mưu kế thân độc , cười gian xảo nói
-“Thôi được rồi, cũng đã đến giờ cơm, mau đưa Lục Thiếu vào trong dùng bữa.”
Tô Trình nói
Tất cả mọi người đều đã ngồi xuống bàn ăn. Lúc này, Tô Giản An mới chuẩn bị đi xuống. Dù sao thì, bụng cô nãy giờ cũng đang reo hò rồi đây này.
-“Ba mẹ , con xuống trễ “
-“Không sao không sao, mau ngồi vào đi con . À , mau chào hỏi Lục Thiếu”
Tô Trình đứng dậy, kéo tay Tô Giản An tới gần Lục Tư Thần, ngỏ ý muốn tiếp cận
-“Chào Lục Thiếu!”
Tô Giản An không thèm để ý Lục Tư Thần mà chào qua loa
Lục Tư Thần nhìn cô một hồi, nhíu hai cặp lông mày.
-Là cô ta?-
Anh nhớ lại tối hôm đó , cô say rượu đi trên đường mà bị xe anh tông trúng. Còn nói linh tinh vớ vẩn gì..
-“Chào Tô tiểu thư.”
-“À à, An An mau ngồi xuống đi con .”
-“Ayda, máy lạnh hôm nay sao chạy mạnh thế, lạnh thật đó. Em gái, hay em ngồi chỗ chị đi, cho chị qua chỗ em được không. Nay chị cảm thấy hơi mệt chút”
Tô Giản Đường thấy ba cô nháy mắt ra hiệu liền giả bệnh để đổi chỗ cho Tô Giản An .
-“Được !”
Tô Giản An đứng bên cạnh thấy họ ra hiệu với nhau, cô biết là đều đã có sự sắp đặt nên cũng lạnh giọng nói rồi ngồi vào vị trí đó
Trong bữa ăn, chỉ có Tô Trình, Lưu Diệu và Tô Giản Đường nói chuyện .
-“À Lục Thiếu, lễ cưới…lễ cưới tổ chức sao…?”
Tô Trình ấp úng hỏi Lục Tư Thần .
Lục Tư Thần dừng đũa, ngước mặt lên. Gương mặt lạnh tanh cùng ánh mắt đầy sát khí khiến Tô Trình rợn gai óc , không nói nổi
-“Cuối tuần sau!”
-“À à, được .. được ..”
-“Tôi có việc , xin phép được đi trước. Mong Giản Đường tiểu thư chuẩn bị cho tốt, đừng làm tôi mất mặt !”
Nói rồi Mã Đồng chạy tới đẩy anh rời đi
-“An An, con mau ra tiễn Lục Thiếu, chị con hơi mệt nên…”
-“Con biết rồi”
Cô cứ thế đứng dậy rời đi
-“Tô tiểu thư, cô ra đây ?”
Mã Đồng thấy cô bước ra liền hỏi
-“Tôi tiễn mọi người “
-“Tô tiểu thư không cần phiền vậy đâu!”
-“Chị Giản Đường mệt nên ba nhờ tôi ra tiễn mọi người. Không có gì thì tôi vào trước .”
Cô nói rồi chạy thẳng vào nhà
Lục Tư Thần ngồi trong xe nhếch môi cười đầy thần bí ..
8. Con Không Muốn Gả Vào Lục Gia!
Hai hôm trước hôn lễ…..
Tại phòng của Tô Giản An .
-“Tiểu An , cậu sao thế? Tiểu An..”
Mỹ Mỹ đang chuẩn bị đồ đạc cho Tô Giản An thì nghe tiếng uỳnh một cái
Quay ra đằng sau, cô đã thấy Giản An ngất xỉu dưới sàn .
Mỹ Mỹ hốt hoảng vừa đỡ Tô Giản An dậy vừa la lớn gọi người
-“Sao mà ồn ào thế hai con nhỏ này? Giản An?”
Tô Giản Đường đang ngồi trong phòng bên nghe thấy tiếng la lớn liền chạy sang xem thế nào .
Thấy Giản An ngất xỉu , cô cũng hoảng . Chẳng thương yêu gì Giản An , nhiều lúc Tô Giản Đường còn muốn cô chết. Nhưng bây giờ cô mà bị thế này, chả phải Tô Giản Đường sẽ phải lấy Lục Tư Thần sao ?
-“Ba mẹ! Giản An…ngất …ngất xỉu rồi !”
-“Hả? Mau mau lên xem con bé thế nào. Thằng Mẫn đâu, gọi xe “
Tô Trình bước nhanh lên lầu xem tình hình rồi đưa Tô Giản An đến bệnh viện
….
Sau một lúc kiểm tra
-“Bệnh nhân vì không ăn uống đầy đủ khiến mất sức nên ngất xỉu. Một hai ngày nữa sẽ khoẻ lại thôi.”
-“Cô ta là không muốn lấy Lục Tư Thần đây mà !”
Tô Giản Đường hừ một cái , mắng chửi
-“Thôi con, chúng ta vào xem con bé thế nào”
Tất cả mọi người đều bước vào trong , chỉ còn lại một mình Mỹ Mỹ ở bên ngoài . Cô tức giận , hai tay nắm chặt, miệng như muốn nuốt chửng Tô Giản Đường
-Tiểu An, mình xin lỗi vì không thể làm gì giúp cậu…hức-
….
-“An An, con thế nào rồi? Thấy ổn hơn chưa con?”
Lưu Diệu đứng bên cạnh Tô Giản An, tay xoa xoa đầu cô hỏi thăm .
-“Không muốn cưới thì nói luôn. Không cần phải giả vờ giả vịt như thế . Chỉ khiến người ta buồn nôn..”
Tô Giản Đường đứng góc tường mỉa mai
-“Giản Đường !”. Tô Trình nói
-“Đúng! Con không muốn gả vào Lục Gia”
Tô Giản An cuối cùng cũng nói hết ra. Cô quá mệt mỏi , cô không muốn chịu đựng một việc vốn dĩ là của chị cô
-“Giản An, con nói cái gì ?”
Lưu Diệu lúc này lại lật mặt, bà không còn ân cần, yêu thương cô như lúc nãy nữa.
-“Con không muốn ….”
-“Không được!”
Tô Trình tức giận , tay phải đập mạnh xuống bàn cáu gắt
-“Mày phải cưới! Đó là điều không thể thay đổi. Nghỉ ngơi cho khoẻ, mai sẽ có người tới đón về. Chúng ta đi”
Lần đầu tiên ông xưng hô như vậy với cô. Đều là con của ông mà tại sao ông lại đối xử với cô như vậy?
-“Mày thấy chưa ? Không một ai yêu thương mày cả, chỉ có mỗi con bạn phiền phức của mày thôi. Mà nó thì làm được gì nhỉ? Tốt nhất là yên phận chuẩn bị làm Lục phu nhân đi!”
Trước khi rời đi, Tô Giản Đường còn cố tình đâm vào tim Giản An một nhát nữa. Nhưng cái đâm này thật đau. Có lẽ cô phải tập làm quen thôi, sau này , chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều cái đâm như này nữa….
-“Tiểu…A..n..”
Lúc này Mỹ Mỹ mới dám bước vào. Tay chân cô có chút run, miệng nói lấp bấp
Bước gần đến giường bệnh, cô tiến nhanh đến ôm chầm lấy Tô Giản An
-“Khóc đi, khóc hết nước mắt đi. Để sau này cậu không phải khóc nữa. Chỉ có mình mới được nhìn thấy nước mắt của cậu thôi, mau khóc đi..”
-“Huuhuhhu….hức…”
Tô Giản An bật khóc nức nở. Cô khóc,khóc,khóc mãi . Khoca thật lớn để giải toả tất cả - chuẩn bị cho cuộc sống mới của bản thân
-“Mình về Lục gia rồi, cậu nhớ phải đến tìm mình đấy. Mình không muốn cô đơn, không muốn một mình “
-“Yên tâm, Mỹ Mỹ đây sẽ mãi mãi bên cậu . Giờ thì ăn cháo thôii , không cậu còn ngất nữa thì đừng trách mình..”
Mỹ Mỹ lau nước mắt cho Tô Giản An, đồng thời cũng lén lút lau nước mắt của mình .
9.
Những phút giây ngắn ngủi đã trôi qua từ bao giờ không hay biết! Tô Giản An đã về nhà
Bước đến cổng biệt thự Tô Gia, bao nhiêu là khách khứa. Nào thì người bưng nước bưng trà, người thì trang trí , người thì trò chuyện vui vẻ,,…
Cuối cùng thì- vẫn chẳng có ai thèm để ý tới cô.
-“Tiểu An, vào thôi”
Mỹ Mỹ từ phía sau bước tới ôm lấy bả vai cô, trấn an.
-“Ừm”
Tô Giản An thở dài , hơi thở có phần nặng nề ..
..
-“Em gái về rồi đó hả. Thế nào , sức khoẻ tốt chứ? Chắc không phải giả bệnh để huỷ hôn nhỉ?”
Tô Giản Đường từ sau cánh cửa bước ra, chắn ngang đường Tô Giản An , mắng xỉa.
-“Giả bệnh? Như vậy chẳng phải chị sẽ được lấy Lục Tư Thần sao? Chị không vui hả ? “
-“Mày…”
Giản An đẩy vai Tô Giản Đường sang một bên, gương mặt lạnh lùng lướt qua bước lên lầu .
-“Tiểu An , cậu biết nãy cậu ngầu lắm không. Uiii ngầu lắm luôn đó aaa”
Mỹ Mỹ chạy nhanh tới, gương mặt đầy sự vui sướng. Không ngờ Tô Giản An lại có thể nói cho người khác phải cứng họng.
-“Thôi đi mà. Lên lầu thôi”
Tô Giản An cũng chỉ cười mỉm. Đâu ai biết, ban nãy cô nói ra những lời ấy là cố gắng che đi sự sợ hãi, sự nhút nhát bên trong mình !
*cạch
Tiếng cửa mở ra, một căn phòng hoàn toàn khác lạ
Trước đây, phòng của Tô Giản An chỉ vỏn vẹn một chiếc giường đơn nằm gọn bên góc tường, một chiếc bàn nhỏ để vẽ vời, học tập cùng một số đồ thiết yếu khác .
Bây giờ , căn phòng đã được trang trí bóng bay, hoa,.. Trên giường có vài ba bộ váy cưới bồng bềnh đang đợi cô chọn mặc, chiếc bàn lớn đầy trang sức ,…
-“Phòng mình , sao lại..?”
-“An An về rồi đấy hả con.”
Tô Trình bước đến gần , hỏi
-“Ba, con…”
-“Mau vào trong đi.Ngày mai là con đã gả về Lục Gia rồi, sẽ không thường xuyên được về đây đâu. “
Ông xoa xoa đầu cô giống như một người cha tốt đang buồn rầu vì sắp xa con gái vậy.
-“Con biết rồi, ba “
Sau khoảng 3 tiếng nghỉ ngơi thì đã đến giờ chiều
Tô Giản An mặc một chiếc váy hồng phấn nhẹ nhàng xuống dưới nhà .
Cô chuẩn bị tới lễ đường xem thế nào
-“An An mau lên con. Đường Đường, con mau lên xe . Kẻo chút Lục Gia có ở đó còn biết mà ra mặt”
Vậy là cả hai người họ đều đã lên xe
Tô Giản Đường một bên thì vô tư như không có chuyện gì. Bên này, Tô Giản An buồn bã , khóc thầm .
—————
Tại Lục Gia
-“Bà nội , cần thiết phải đến đó sao ? “
Lục Tư Thần ngồi trên xe lăn, cài cà vạt , mặt thì cau có.
-“Phải, cháu không muốn sao?”
Bà Lục nói
-“Được rồi, đi thôi .”
Lục Tư Thần tức tối cầm lấy chiếc áo vest ra ngoài
-“Ayzoo…Anh tới rồi đây.Cháu chào bà “
Ôn Cố Bạch nhảy thót ra trước mặt Lục Tư Thần, một mắt nháy nháy vs anh, một mắt quay sang nhìn bà Lục chào hỏi
-“Tiểu Bạch đến rồi hả cháu, mau mau đi thôi.”
-“Đẩy xe!”
Lục Tư Thần mặt mày cau có quát Ôn Cố Bạch..
….
Tại lễ đường
Tô Trình, Lưu Diệu và Tô Giản Đường đã ra bên ngoài kiểm tra , xem xét. Một mình Tô Giản An ngồi trong xe nhìn ra ngoài.
Nhìn qua thôi đã biết đây là một đám cưới rất sang trọng.
Đám cưới của mình mà mình lại không được tận mắt chứng kiến. Đám cưới của mình mà mình lại không được cưới người mình yêu
Thật nực cười!
…
Bên ngoài lễ đường
“Chào bà Lục , Lục Thiếu “
-
Xe của Lục Gia đã tới. Bà Lục bước đến gần , Lục Tư Thần thì được Ôn Cố Bạch đẩy tới .
-Xin chào , xin chào mọi người. Hình như tôi đến trễ thì phải.”
-“À không bà Luc, chúng tôi vừa mới đến thôi mà. À chúng ta mau tới xem thế nào rồi haa”
-“Được được, đi thôi. Tiểu Bạch , con mau đẩy Tư Thần tới đây”
Bà Lục xoay người lại, gọi
-“Dạ bà.”
Ôn Cố Bạch đẩy nhanh Lục Tư Thần tới.
10.Hôn Lễ
Sau 15 phút
-“Bà Lục , mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, đều là nhờ ơn bà. Con gái tôi gả sang bên nhà, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bà và Lục Thiếu”
Lưu Diệu lựa lời nói ngon nói ngọt, nịnh lên nịnh xuống
-“Ấy, Lục Thiếu dì chứ. Cuối cùng cũng là người một nhà cả , haah”
-“À mà, tôi nhớ còn một cô bé nữa mà nhỉ, không phải Tô gia có hai cô con gái sao?”
Không ngờ lại có người nhớ đến Tô Giản An cô đây.
-“À à, Giản An nhà tôi hôm nay có hẹn với bạn nên là vắng mặt. Có gì xin bà Lục bỏ qua cho.”
Tô Trình hấp tấp nói , mắt đảo qua về phía đỗ xe xem xét.
Quay sang bên này ,ở trong xe , Tô Giản An đã ngủ từ lúc nào.
….
HÔN LỄ
-“An tử, cậu xinh thật đấy “
Trong phòng cô dâu, Tô Giản An mặc bộ váy cô dâu trắng tinh bồng bềnh với những tia lấp lánh phát ra từ những viên kim cương nhỏ đính đầy chiếc váy.
Phải nói sao ta, thật sự cô rất xinh đẹp. Làn da trắng hồng , mịn màng không tì vết. Gương mặt chỉ trang điểm nhè nhẹ cũng cảm thấy thật cuốn hút.
Tại lễ đường
Bao nhiêu khách khứa của hai nhà. Không chỉ vậy mà còn rất nhiều đối tác của Lục Tư Thần , người nổi tiếng,…
Vốn dĩ anh chỉ muốn làm một đám cưới cho qua chuyện, nhưng bà Lục lại phản đối. Thôi thì đành chiều theo ý bà vậy….
—
Đến giờ lành, Tô Giản An cài trên đầu chiếc khăn voan, che đi khuôn mặt mình để tránh bị lộ. Cô được ba dắt tay đi tới chỗ Lục Tư Thần …
-“Lục Tư Thần , con có đồng ý lấy người này làm vợ không ? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh , nghèo hèn hay giàu sang, các con vẫn sẽ bên cạnh nhau, yêu thương nhau…”
-“Con đồng ý”
Lục Tư Thần ngồi trên chiếc xe lăn , gương mặt lạnh lùng, vô cảm. Trả lời một cách vô tâm, dường như là để lộ hẳn sự không cam tâm tình nguyện
-“Tô Giản An,con có đồng ý lấy người này làm chồng không ? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh , nghèo hèn hay giàu sang, các con vẫn sẽ bên cạnh nhau, yêu thương nhau…”
-“Con…”
Tô Giản An bây giờ rất sợ hãi. Chỉ một câu nói thôi, cuộc đời cô sẽ sang trang giấy mới.
-“Con…con đồng ý…”
Cuối cùng cô vẫn ngậm lại nước mắt , nói ra câu -con đồng ý-
-“Bây giờ, hai con sẽ trao nhẫn…”
Nhẫn được đưa tới tay hai người.
Tô Giản An run run bàn tay, đưa dần chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh
Đến lượt Lục Tư Thần
Chiếc nhẫn vừa đến nửa ngón tay, một cuộc gọi không lường trước đã reo lên
-“Tư Thần, cứu em, Tư Thần, sân…sân bay…cứu em..”
Giọng nói này….là nữ.!!
-“Dina?”
Lục Tư Thần đứng bật dậy, rời khỏi xe lăn . Anh chạy vụt qua người cô, chạm vào bàn tay đang dơ lên của cô khiến chiếc nhẫn được đưa hẳn vào ngón tay..
Xung quanh , mọi người lại đang bàng hoàng
-“Lục Tư Thần ? Chẳng phải cậu ta bị liệt chân sao?”
-“Ai gọi mà Lục Thiếu hốt hoảng vậy? Chẳng lẽ là…”
-“Lục Thiếu, cậu ấy….”
..
-“Ông mau gọi cho Đường Đường, kêu con bé về gấp, chúng ta bị cậu ta lừa rồi!”
Bên này, tại Mỹ . Tô Giản Đường cùng Phàm Tuấn Hiên đang ân ái vui vẻ
Không một ai để ý tới điện thoại .
——
Cuối cùng , đám cưới cũng kết thúc trong sự hoang mang lẫn buồn bã của Tô Giản An
Mọi người đều đã trở về, chỉ còn lại người trong nhà
-“Hai người cũng mau trở về đi, chúng tôi sẽ đưa con bé về.”
Bà Lục nói với Tô Trình và Lưu Diệu rồi kêu người đưa Tô Giản An lên xe
Mỹ Mỹ đứng từ xa chỉ biết buồn thay , nhắn tin cho Tô Giản An
-Chút về nhắn mình nhé-
-“An tử, cậu uống ít thôi , chút lại không về được”
Đến tối, Tô Giản An cùng Mỹ Mỹ đi nhậu . Giản An say đến mức không biết trời đất gì nhưng dù Mỹ Mỹ có ngăn cản uống cô vẫn cứ uống
Cô uống để quên hết chuyện buồn, chuẩn bị sẵn tinh thần cho cuộc đời còn lại của mình
-“Mỹ Mỹ, mình hỏi cậu ..cái này …”
Giản An say xỉn vừa nói vừa nấc
-“Hỏi đi , mình nghe “
-“Cậu đã bao giờ tuyệt vọng chưa?”
-…
Mỹ Mỹ trầm mặt , không biết phải trả lời sao với Giản An.
Thật sự bây giờ, cô rất hiểu Giản An đang trong tình trạng nào.
Chưa bao giờ, thật sự chưa bao giờ cô thấy Giản An tuyệt vọng như thế ..
-“Thôi mình biết rồi. Mình hỏi các khác….cậu, cậu có bao giờ trách ông trời chưa?”
-“An tử, mình…..”
-“Từ nhỏ đến giờ , mình luôn nghĩ mình ngoan ngoãn, học giỏi, tốt bụng ,… là ông trời sẽ thương mình, che chở cho mình..hức…Nhưng mà…tại sao nhỉ? Tại sao cuối cùng ông trời vẫn trừng phạt mình nhỉ? Hức…huhu..h…mình….”
-“An tử cậu đừng nói nữa mà!”
Nhìn Tô Giản An khóc lóc, đau khổ, làm bạn thân của cô bao nhiêu năm vậy, Mỹ Mỹ vẫn không kiềm được mà khóc theo . Ôm áp, dỗ dành Giản An
-“Ông trời không phạt cậu đâu, cậu là người tốt mà, cậu sống là để hưởng sự yêu thương và hạnh phúc..”
-“Nhưng hiện giờ , mình ….”
Giản An ấm ức
-“Thôi nào, cậu chưa từng nghe câu :" Khổ trước sướng sau…” sao?”
-“Ừm, mình ….mình có nghe qua..”
Tô Giản An tay lau nước mắt , nói nấc
-“Vậy đó, thế nên cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc , ngoan , mau ăn đi. Nay anh đây sẽ khao cậu”
Mỹ Mỹ cười nói
-“Ừm”
Bao nhiêu năm qua, khi cô buồn, chỉ có Mỹ Mỹ là người hiểu nhất , và cũng chỉ có Mỹ Mỹ quan tâm và dỗ dành cô.
Ba mẹ thì không. Đến cái tên Phàm Tuấn Hiên kia chỉ gọi cô khi anh ta cần có việc….
*rrrrrrr
-“Alo mẹ ?”
…….
-“Mẹ đợi con, con về ngay !"
-“An tử, ba mình có chút chuyện, mình phải về gấp , cậu…”
Nghe mẹ nói xong, Mỹ Mỹ hối hả sắp đồ đứng dậy, hấp tấp nói
-“Cậu đi mau đi, mình tự bắt xe về được, có chuyện gì báo mình “
-“Được, vậy mình đi nha”
Tô Giản An cố tỏ ra là mình ổn vậy thôi chứ thật ra bây giờ cô còn trong cơn say, sao mà ổn được chứ?
Ăn uống xong, Tô Giản An không bắt xe mà cô đi bộ về.
Đi trên con đường rộng lớn mà không có nổi cái xe đi lại trên đường , cô lại cảm thấy rất thoải mái
Từng làn gió bay khẽ qua mái tóc cô khiến tóc bay phất vào mặt cô, sự hoang vắng ở đây cũng khiến cô cảm giác có chút lạnh lẽo
Đang bước qua đường , cô không tỉnh táo nên đã không để ý có một chiếc xe đang đi tới
Tài xế ngồi trong xe lại đang nghe điện thoại nên đã tông vào cô
-“Á"
*kít
Chiếc xe phanh gấp lại
-“ Có chuyện gì vậy?”
Lục Tư Thần ngồi ghế sau tay cầm hồ sơ , mắt nhắm hờ định chợp mắt một chút mà lại xảy ra chuyện
-“Boss Lục, tôi..tôi không để ý hình như tông nhầm vào cô gái ….”
-“Hazzz, xuống xem cô ta làm sao rồi bồi thường”
Anh mệt mỏi nói
Tài xế ra khỏi xe , chạy tới phía trước
-“Cô à , cô có sao không?”
-“Anh đi đường kiểu gì vậy hả, có biết…có biết tôi ngã không??”
Giản An ngồi ôm chân đau đớn, miệng thì mắng chửi tài xế nhưng lại mơ mơ hồ hồ không được tỉnh táo
-“Tôi xin lỗi, để tôi bồi thường tiền cho cô “
-“Tiền? Bà đây cần tiền à?”
Cô hừ một cái rồi nói lớn
-“Hả? Thế cô….”
-“Làm sao?”
Lục Tư Thần ngồi trong xe thấy lâu quá nên đã ra khỏi xe xem thế nào
-“Ai đây? Gọi đồng bọn ? Đánh tôi à? Xì.”
-“Cô gái, cần bao nhiêu tiền cứ nói”
Lục Tư Thần lạnh lùng nói
-“Lại tiền ? Tôi đây không cần tiền của các người! Tưởng giàu là làm gì cũng được? Xì! “
Tô Giản An cố gắng đứng dậy , cô hất tiền trên tay của người tài xế rồi nói
-“Ồ! Vậy cô muốn gì? “
Lục Tư Thần ngạc nhiên với lời nói của cô. Lần đầu tiên anh thấy có người lại chê tiền như vậy.
-“Tự do, hạnh phúc, vui vẻ …hihi”
Tô Giản An mắt nhắm lờ đờ, miệng cười nói
Bỗng chợt cô hỏi
-“Sao tôi lại ở đây nhỉ?”
-“Cô? Trời ơi boss,hình như cô gái này không được bình thường , hay chúng ta đi..?”
Tài xế hoang mang tột độ, không biết cô có bị làm sao về trí não không nữa
-“Trong 5 phút gọi xe cho cô ta rồi về công ty”
Nói rồi Lục Tư Thần quay người trở lại xe ..
(Dạo này tui lười viết quá:((()
7.Chạm mặt 2
Một tuần đã trôi qua….
Tô gia đang tất bật chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới của Lục Tư Thần và Tô Giản An
-“An An , ba nói này, tối nay cậu Lục sẽ tới đây ăn cơm , bàn chuyện, con chuẩn bị cho tốt”
Tô Trình bước tới trước phòng Tô Giản An , nhắc nhở cô
-“Con biết rồi”
Tô Giản An cả một tuần chỉ ngồi rúc mình trong căn phòng. Xung quanh là bốn bức tường càng khiến cho cô có cảm giác như bị giam giữ, cô độc.
Tại Lục Thị
-“Mã Đồng !”
Lục Tư Thần nói
-“Tổng Giám Đốc, có chuyện gì a?”
Nghe cái giọng lạnh ngắt này của Lục Tư Thần bao nhiêu năm qua, Mã Đồng cũng đã quen rồi. Nếu như là người khác nghe phải, chắc họ sẽ sợ đến phát khóc mất
-“Chuẩn bị xe lăn, chút nữa tan ca cùng tôi tới Tô Gia.”
-“Hả?”
Mã Đồng đơ người . Tại sao lại dùng xe lăn nữa? Chân đâu còn bị thương?
-“Tăng ca?”
-“Dạ tôi đi lấy liền “
Ngày nào cũng bắt anh tăng ca , mệt mỏi quá đi mất.
-“Cậu định làm gì mà cần xe lăn?”
Ôn Cố Bạch mở cửa bước vào
-“Tới Tô Gia!”
Lục Tư Thần lạnh lùng nói
-“Bao giờ cậu mới chịu nói sự thật?”
-“Diễn thì phải diễn cho tròn vai”
-“Ồ, ông anh cũng khá.”
-“Không về quán bar của cậu đi , còn có thời gian mà tới công ty tôi?”
-“Đi giờ đây “
Lục Tư Thần và Ôn Cố Bạch đã là bạn bè bao nhiêu năm qua. Mọi người xung quanh nhìn thấy họ nói chuyện với nhau rất lạnh lùng, dường như xa lạ. Mà đâu ai biết ,họ đều luôn hiểu ý của nhau.
Gần 7 giờ tối, cuối cùng Lục Tư Thần cũng đã đến Tô Gia
-“Con à, tuy bây giờ người mà bọn họ biết chuẩn bị làm vợ của cậu Lục là chị con, nhưng đến lúc đó sẽ là con. Cho nên con cứ biểu hiện cho tốt, đến khi cưới về họ biết được cũng sẽ không làm khó con”
Lưu Diệu ngồi trong phòng, một mặt thì ra sức an ủi, nhắc nhở Tô Giản An, một mặt thì đang vui sướng vì sắp có được cả đống tiền .
-“Con hiểu rồi, mẹ xuống dưới trước đi .”
Tô Giản An ngồi một mình trong phòng khóc thầm. Bây giờ cô là người gánh chịu tất cả, cô phải chịu đựng . Mà kể cả có vùng lên chống đối, liệu ba mẹ cô đồng ý sao ?
-“Lục thiếu, cậu đến đó hả. Mau mau kêu người đưa Lục thiếu vào trong”
Tô Trình chạy ra cửa chính, chào hỏi Lục Tư Thần
Một tên người hầu trong nhà đẩy xe lăn đưa Lục Tư Thần vào trong
-“Có chút quà muốn gửi tặng Tô gia, coi như là một phần sính lễ trước”
Lục Tư Thần hất tay, Mã Đồng liền kêu người bê đồ vào trong. Nào thì vàng bạc, nhân sâm, thuốc bổ,…đủ mọi thứ
-“Mẹ nhìn kìa, què thế kia, con mà lấy hắn ta chắc con thà chết còn hơn”
Tô Giản Đường và Lưu Diệu đứng bên trong thì thầm
-“Dù sao bây giờ em con là người cưới .Hôm nay con cứ giả bộ làm vợ sắp cưới thôi. Đến khi con bé nó gả vào Lục Gia, chúng ta sẽ hưởng lại hết số tài sản ấy”
Lưu Diệu mưu kế thân độc , cười gian xảo nói
-“Thôi được rồi, cũng đã đến giờ cơm, mau đưa Lục Thiếu vào trong dùng bữa.”
Tô Trình nói
Tất cả mọi người đều đã ngồi xuống bàn ăn. Lúc này, Tô Giản An mới chuẩn bị đi xuống. Dù sao thì, bụng cô nãy giờ cũng đang reo hò rồi đây này.
-“Ba mẹ , con xuống trễ “
-“Không sao không sao, mau ngồi vào đi con . À , mau chào hỏi Lục Thiếu”
Tô Trình đứng dậy, kéo tay Tô Giản An tới gần Lục Tư Thần, ngỏ ý muốn tiếp cận
-“Chào Lục Thiếu!”
Tô Giản An không thèm để ý Lục Tư Thần mà chào qua loa
Lục Tư Thần nhìn cô một hồi, nhíu hai cặp lông mày.
-Là cô ta?-
Anh nhớ lại tối hôm đó , cô say rượu đi trên đường mà bị xe anh tông trúng. Còn nói linh tinh vớ vẩn gì..
-“Chào Tô tiểu thư.”
-“À à, An An mau ngồi xuống đi con .”
-“Ayda, máy lạnh hôm nay sao chạy mạnh thế, lạnh thật đó. Em gái, hay em ngồi chỗ chị đi, cho chị qua chỗ em được không. Nay chị cảm thấy hơi mệt chút”
Tô Giản Đường thấy ba cô nháy mắt ra hiệu liền giả bệnh để đổi chỗ cho Tô Giản An .
-“Được !”
Tô Giản An đứng bên cạnh thấy họ ra hiệu với nhau, cô biết là đều đã có sự sắp đặt nên cũng lạnh giọng nói rồi ngồi vào vị trí đó
Trong bữa ăn, chỉ có Tô Trình, Lưu Diệu và Tô Giản Đường nói chuyện .
-“À Lục Thiếu, lễ cưới…lễ cưới tổ chức sao…?”
Tô Trình ấp úng hỏi Lục Tư Thần .
Lục Tư Thần dừng đũa, ngước mặt lên. Gương mặt lạnh tanh cùng ánh mắt đầy sát khí khiến Tô Trình rợn gai óc , không nói nổi
-“Cuối tuần sau!”
-“À à, được .. được ..”
-“Tôi có việc , xin phép được đi trước. Mong Giản Đường tiểu thư chuẩn bị cho tốt, đừng làm tôi mất mặt !”
Nói rồi Mã Đồng chạy tới đẩy anh rời đi
-“An An, con mau ra tiễn Lục Thiếu, chị con hơi mệt nên…”
-“Con biết rồi”
Cô cứ thế đứng dậy rời đi
-“Tô tiểu thư, cô ra đây ?”
Mã Đồng thấy cô bước ra liền hỏi
-“Tôi tiễn mọi người “
-“Tô tiểu thư không cần phiền vậy đâu!”
-“Chị Giản Đường mệt nên ba nhờ tôi ra tiễn mọi người. Không có gì thì tôi vào trước .”
Cô nói rồi chạy thẳng vào nhà
Lục Tư Thần ngồi trong xe nhếch môi cười đầy thần bí ..
8. Con Không Muốn Gả Vào Lục Gia!
Hai hôm trước hôn lễ…..
Tại phòng của Tô Giản An .
-“Tiểu An , cậu sao thế? Tiểu An..”
Mỹ Mỹ đang chuẩn bị đồ đạc cho Tô Giản An thì nghe tiếng uỳnh một cái
Quay ra đằng sau, cô đã thấy Giản An ngất xỉu dưới sàn .
Mỹ Mỹ hốt hoảng vừa đỡ Tô Giản An dậy vừa la lớn gọi người
-“Sao mà ồn ào thế hai con nhỏ này? Giản An?”
Tô Giản Đường đang ngồi trong phòng bên nghe thấy tiếng la lớn liền chạy sang xem thế nào .
Thấy Giản An ngất xỉu , cô cũng hoảng . Chẳng thương yêu gì Giản An , nhiều lúc Tô Giản Đường còn muốn cô chết. Nhưng bây giờ cô mà bị thế này, chả phải Tô Giản Đường sẽ phải lấy Lục Tư Thần sao ?
-“Ba mẹ! Giản An…ngất …ngất xỉu rồi !”
-“Hả? Mau mau lên xem con bé thế nào. Thằng Mẫn đâu, gọi xe “
Tô Trình bước nhanh lên lầu xem tình hình rồi đưa Tô Giản An đến bệnh viện
….
Sau một lúc kiểm tra
-“Bệnh nhân vì không ăn uống đầy đủ khiến mất sức nên ngất xỉu. Một hai ngày nữa sẽ khoẻ lại thôi.”
-“Cô ta là không muốn lấy Lục Tư Thần đây mà !”
Tô Giản Đường hừ một cái , mắng chửi
-“Thôi con, chúng ta vào xem con bé thế nào”
Tất cả mọi người đều bước vào trong , chỉ còn lại một mình Mỹ Mỹ ở bên ngoài . Cô tức giận , hai tay nắm chặt, miệng như muốn nuốt chửng Tô Giản Đường
-Tiểu An, mình xin lỗi vì không thể làm gì giúp cậu…hức-
….
-“An An, con thế nào rồi? Thấy ổn hơn chưa con?”
Lưu Diệu đứng bên cạnh Tô Giản An, tay xoa xoa đầu cô hỏi thăm .
-“Không muốn cưới thì nói luôn. Không cần phải giả vờ giả vịt như thế . Chỉ khiến người ta buồn nôn..”
Tô Giản Đường đứng góc tường mỉa mai
-“Giản Đường !”. Tô Trình nói
-“Đúng! Con không muốn gả vào Lục Gia”
Tô Giản An cuối cùng cũng nói hết ra. Cô quá mệt mỏi , cô không muốn chịu đựng một việc vốn dĩ là của chị cô
-“Giản An, con nói cái gì ?”
Lưu Diệu lúc này lại lật mặt, bà không còn ân cần, yêu thương cô như lúc nãy nữa.
-“Con không muốn ….”
-“Không được!”
Tô Trình tức giận , tay phải đập mạnh xuống bàn cáu gắt
-“Mày phải cưới! Đó là điều không thể thay đổi. Nghỉ ngơi cho khoẻ, mai sẽ có người tới đón về. Chúng ta đi”
Lần đầu tiên ông xưng hô như vậy với cô. Đều là con của ông mà tại sao ông lại đối xử với cô như vậy?
-“Mày thấy chưa ? Không một ai yêu thương mày cả, chỉ có mỗi con bạn phiền phức của mày thôi. Mà nó thì làm được gì nhỉ? Tốt nhất là yên phận chuẩn bị làm Lục phu nhân đi!”
Trước khi rời đi, Tô Giản Đường còn cố tình đâm vào tim Giản An một nhát nữa. Nhưng cái đâm này thật đau. Có lẽ cô phải tập làm quen thôi, sau này , chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều cái đâm như này nữa….
-“Tiểu…A..n..”
Lúc này Mỹ Mỹ mới dám bước vào. Tay chân cô có chút run, miệng nói lấp bấp
Bước gần đến giường bệnh, cô tiến nhanh đến ôm chầm lấy Tô Giản An
-“Khóc đi, khóc hết nước mắt đi. Để sau này cậu không phải khóc nữa. Chỉ có mình mới được nhìn thấy nước mắt của cậu thôi, mau khóc đi..”
-“Huuhuhhu….hức…”
Tô Giản An bật khóc nức nở. Cô khóc,khóc,khóc mãi . Khoca thật lớn để giải toả tất cả - chuẩn bị cho cuộc sống mới của bản thân
-“Mình về Lục gia rồi, cậu nhớ phải đến tìm mình đấy. Mình không muốn cô đơn, không muốn một mình “
-“Yên tâm, Mỹ Mỹ đây sẽ mãi mãi bên cậu . Giờ thì ăn cháo thôii , không cậu còn ngất nữa thì đừng trách mình..”
Mỹ Mỹ lau nước mắt cho Tô Giản An, đồng thời cũng lén lút lau nước mắt của mình .
9.
Những phút giây ngắn ngủi đã trôi qua từ bao giờ không hay biết! Tô Giản An đã về nhà
Bước đến cổng biệt thự Tô Gia, bao nhiêu là khách khứa. Nào thì người bưng nước bưng trà, người thì trang trí , người thì trò chuyện vui vẻ,,…
Cuối cùng thì- vẫn chẳng có ai thèm để ý tới cô.
-“Tiểu An, vào thôi”
Mỹ Mỹ từ phía sau bước tới ôm lấy bả vai cô, trấn an.
-“Ừm”
Tô Giản An thở dài , hơi thở có phần nặng nề ..
..
-“Em gái về rồi đó hả. Thế nào , sức khoẻ tốt chứ? Chắc không phải giả bệnh để huỷ hôn nhỉ?”
Tô Giản Đường từ sau cánh cửa bước ra, chắn ngang đường Tô Giản An , mắng xỉa.
-“Giả bệnh? Như vậy chẳng phải chị sẽ được lấy Lục Tư Thần sao? Chị không vui hả ? “
-“Mày…”
Giản An đẩy vai Tô Giản Đường sang một bên, gương mặt lạnh lùng lướt qua bước lên lầu .
-“Tiểu An , cậu biết nãy cậu ngầu lắm không. Uiii ngầu lắm luôn đó aaa”
Mỹ Mỹ chạy nhanh tới, gương mặt đầy sự vui sướng. Không ngờ Tô Giản An lại có thể nói cho người khác phải cứng họng.
-“Thôi đi mà. Lên lầu thôi”
Tô Giản An cũng chỉ cười mỉm. Đâu ai biết, ban nãy cô nói ra những lời ấy là cố gắng che đi sự sợ hãi, sự nhút nhát bên trong mình !
*cạch
Tiếng cửa mở ra, một căn phòng hoàn toàn khác lạ
Trước đây, phòng của Tô Giản An chỉ vỏn vẹn một chiếc giường đơn nằm gọn bên góc tường, một chiếc bàn nhỏ để vẽ vời, học tập cùng một số đồ thiết yếu khác .
Bây giờ , căn phòng đã được trang trí bóng bay, hoa,.. Trên giường có vài ba bộ váy cưới bồng bềnh đang đợi cô chọn mặc, chiếc bàn lớn đầy trang sức ,…
-“Phòng mình , sao lại..?”
-“An An về rồi đấy hả con.”
Tô Trình bước đến gần , hỏi
-“Ba, con…”
-“Mau vào trong đi.Ngày mai là con đã gả về Lục Gia rồi, sẽ không thường xuyên được về đây đâu. “
Ông xoa xoa đầu cô giống như một người cha tốt đang buồn rầu vì sắp xa con gái vậy.
-“Con biết rồi, ba “
Sau khoảng 3 tiếng nghỉ ngơi thì đã đến giờ chiều
Tô Giản An mặc một chiếc váy hồng phấn nhẹ nhàng xuống dưới nhà .
Cô chuẩn bị tới lễ đường xem thế nào
-“An An mau lên con. Đường Đường, con mau lên xe . Kẻo chút Lục Gia có ở đó còn biết mà ra mặt”
Vậy là cả hai người họ đều đã lên xe
Tô Giản Đường một bên thì vô tư như không có chuyện gì. Bên này, Tô Giản An buồn bã , khóc thầm .
—————
Tại Lục Gia
-“Bà nội , cần thiết phải đến đó sao ? “
Lục Tư Thần ngồi trên xe lăn, cài cà vạt , mặt thì cau có.
-“Phải, cháu không muốn sao?”
Bà Lục nói
-“Được rồi, đi thôi .”
Lục Tư Thần tức tối cầm lấy chiếc áo vest ra ngoài
-“Ayzoo…Anh tới rồi đây.Cháu chào bà “
Ôn Cố Bạch nhảy thót ra trước mặt Lục Tư Thần, một mắt nháy nháy vs anh, một mắt quay sang nhìn bà Lục chào hỏi
-“Tiểu Bạch đến rồi hả cháu, mau mau đi thôi.”
-“Đẩy xe!”
Lục Tư Thần mặt mày cau có quát Ôn Cố Bạch..
….
Tại lễ đường
Tô Trình, Lưu Diệu và Tô Giản Đường đã ra bên ngoài kiểm tra , xem xét. Một mình Tô Giản An ngồi trong xe nhìn ra ngoài.
Nhìn qua thôi đã biết đây là một đám cưới rất sang trọng.
Đám cưới của mình mà mình lại không được tận mắt chứng kiến. Đám cưới của mình mà mình lại không được cưới người mình yêu
Thật nực cười!
…
Bên ngoài lễ đường
“Chào bà Lục , Lục Thiếu “
-
Xe của Lục Gia đã tới. Bà Lục bước đến gần , Lục Tư Thần thì được Ôn Cố Bạch đẩy tới .
-Xin chào , xin chào mọi người. Hình như tôi đến trễ thì phải.”
-“À không bà Luc, chúng tôi vừa mới đến thôi mà. À chúng ta mau tới xem thế nào rồi haa”
-“Được được, đi thôi. Tiểu Bạch , con mau đẩy Tư Thần tới đây”
Bà Lục xoay người lại, gọi
-“Dạ bà.”
Ôn Cố Bạch đẩy nhanh Lục Tư Thần tới.
10.Hôn Lễ
Sau 15 phút
-“Bà Lục , mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, đều là nhờ ơn bà. Con gái tôi gả sang bên nhà, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bà và Lục Thiếu”
Lưu Diệu lựa lời nói ngon nói ngọt, nịnh lên nịnh xuống
-“Ấy, Lục Thiếu dì chứ. Cuối cùng cũng là người một nhà cả , haah”
-“À mà, tôi nhớ còn một cô bé nữa mà nhỉ, không phải Tô gia có hai cô con gái sao?”
Không ngờ lại có người nhớ đến Tô Giản An cô đây.
-“À à, Giản An nhà tôi hôm nay có hẹn với bạn nên là vắng mặt. Có gì xin bà Lục bỏ qua cho.”
Tô Trình hấp tấp nói , mắt đảo qua về phía đỗ xe xem xét.
Quay sang bên này ,ở trong xe , Tô Giản An đã ngủ từ lúc nào.
….
HÔN LỄ
-“An tử, cậu xinh thật đấy “
Trong phòng cô dâu, Tô Giản An mặc bộ váy cô dâu trắng tinh bồng bềnh với những tia lấp lánh phát ra từ những viên kim cương nhỏ đính đầy chiếc váy.
Phải nói sao ta, thật sự cô rất xinh đẹp. Làn da trắng hồng , mịn màng không tì vết. Gương mặt chỉ trang điểm nhè nhẹ cũng cảm thấy thật cuốn hút.
Tại lễ đường
Bao nhiêu khách khứa của hai nhà. Không chỉ vậy mà còn rất nhiều đối tác của Lục Tư Thần , người nổi tiếng,…
Vốn dĩ anh chỉ muốn làm một đám cưới cho qua chuyện, nhưng bà Lục lại phản đối. Thôi thì đành chiều theo ý bà vậy….
—
Đến giờ lành, Tô Giản An cài trên đầu chiếc khăn voan, che đi khuôn mặt mình để tránh bị lộ. Cô được ba dắt tay đi tới chỗ Lục Tư Thần …
-“Lục Tư Thần , con có đồng ý lấy người này làm vợ không ? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh , nghèo hèn hay giàu sang, các con vẫn sẽ bên cạnh nhau, yêu thương nhau…”
-“Con đồng ý”
Lục Tư Thần ngồi trên chiếc xe lăn , gương mặt lạnh lùng, vô cảm. Trả lời một cách vô tâm, dường như là để lộ hẳn sự không cam tâm tình nguyện
-“Tô Giản An,con có đồng ý lấy người này làm chồng không ? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh , nghèo hèn hay giàu sang, các con vẫn sẽ bên cạnh nhau, yêu thương nhau…”
-“Con…”
Tô Giản An bây giờ rất sợ hãi. Chỉ một câu nói thôi, cuộc đời cô sẽ sang trang giấy mới.
-“Con…con đồng ý…”
Cuối cùng cô vẫn ngậm lại nước mắt , nói ra câu -con đồng ý-
-“Bây giờ, hai con sẽ trao nhẫn…”
Nhẫn được đưa tới tay hai người.
Tô Giản An run run bàn tay, đưa dần chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh
Đến lượt Lục Tư Thần
Chiếc nhẫn vừa đến nửa ngón tay, một cuộc gọi không lường trước đã reo lên
-“Tư Thần, cứu em, Tư Thần, sân…sân bay…cứu em..”
Giọng nói này….là nữ.!!
-“Dina?”
Lục Tư Thần đứng bật dậy, rời khỏi xe lăn . Anh chạy vụt qua người cô, chạm vào bàn tay đang dơ lên của cô khiến chiếc nhẫn được đưa hẳn vào ngón tay..
Xung quanh , mọi người lại đang bàng hoàng
-“Lục Tư Thần ? Chẳng phải cậu ta bị liệt chân sao?”
-“Ai gọi mà Lục Thiếu hốt hoảng vậy? Chẳng lẽ là…”
-“Lục Thiếu, cậu ấy….”
..
-“Ông mau gọi cho Đường Đường, kêu con bé về gấp, chúng ta bị cậu ta lừa rồi!”
Bên này, tại Mỹ . Tô Giản Đường cùng Phàm Tuấn Hiên đang ân ái vui vẻ
Không một ai để ý tới điện thoại .
——
Cuối cùng , đám cưới cũng kết thúc trong sự hoang mang lẫn buồn bã của Tô Giản An
Mọi người đều đã trở về, chỉ còn lại người trong nhà
-“Hai người cũng mau trở về đi, chúng tôi sẽ đưa con bé về.”
Bà Lục nói với Tô Trình và Lưu Diệu rồi kêu người đưa Tô Giản An lên xe
Mỹ Mỹ đứng từ xa chỉ biết buồn thay , nhắn tin cho Tô Giản An
-Chút về nhắn mình nhé-
Bình luận facebook