Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-278
Chương 278
Chương 278: Chẳng lẽ anh không cảm thấy bản thân mình quá đáng ư “,”Từ khi Mộ Cẩm Vân và Trần Đông Kiệt dính với nhau xong thì mọi người luôn để ý tới tin tức của hai người.
Vừa biết được tối hôm nay Trần Đông Kiệt sắp cầu hôn, anh ta căn bản không biết mở miệng với Tống Lâm như thế nào.
Anh ta đi vào thì Tống Lâm đang đứng trước cửa sổ.
Nghe được tiếng bước chân, anh ngước lên nhìn anh ta: “”Chuyện gì thế?””
“”Tổng giám đốc Lâm, vừa rồi tôi nhận được tin tức tối hôm nay…””
Nói đến một nửa, anh ta không dám nói tiếp, nhưng mà Tống Lâm lại nghiêng đầu nhìn anh ta, hiển nhiên là muốn anh ta tiếp tục nói: “”Tối hôm nay có chuyện gì?””
“”Trần Đông Kiệt chuẩn bị cầu hôn với cô Cẩm Vân.””
Anh ta vừa dứt lời thì bầu không khí quanh người Tống Lâm trở nên lạnh lẽo.
Lý Minh Việt theo bản năng cúi đầu: “”Tổng giám đốc Lâm?””
Tống Lâm cười lạnh: “”Cầu hôn?””
Anh nói xong bèn giơ tay lấy chiếc áo khoác bên kia lên: “”Tôi sẽ khiến bọn họ không thể làm được!””
“”Ở nơi nào?””
“”Nhà hàng Elise.”” Tống Lâm không nói chuyện với anh ta nữa mà nhanh chóng đi về phía trước.
Lý Minh Việt nhìn theo bóng lưng anh, cũng không biết mình có nên đuổi theo không.
Chần chờ trong chốc lát, anh ta vẫn đuổi theo.
Cùng lúc đó, xe vừa dừng trước cửa nhà hàng.
Trần Đông Kiệt xuống xe trước, sang bên kia mở cửa cho Mộ Cẩm Vân: “”Mời cô Cẩm Vân.””
“”Cám ơn.”” Mộ Cẩm Vân nở nụ cười, đưa tay đặt lên tay anh ta bước xuống xe.
Tối hôm nay cô mặc chiếc váy cúp ngực màu khói, xinh đẹp và lãng mạn, vừa mới bước xuống từ trên xe đã hấp dẫn khá nhiều ánh mắt.
Trần Đông Kiệt đã bao hết tầng trên cùng của Elise, hai người vừa mới khỏi thang máy thì nhân viên đã dẫn bọn họ lên.
Yêu cầu duy nhất của Mộ Cẩm Vân dành cho anh ta chính là nhất định phải lãng mạn và lộng lẫy, trên thực tế anh ta đã làm được.
Vừa mới ra ngoài thì bên cạnh đã có rất nhiều hoa tươi dẫn đường, đèn lấp lánh hai bên, khung cảnh cực kì lãng mạn.
Bàn ăn đó nằm phía trước, bên cạnh có người đang kéo đàn violon.
Trần Đông Kiệt dẫn cô vào chỗ ngời: “”Cô Cẩm Vân.””
Mộ Cẩm Vân cười cười nói tiếng cám ơn rồi ngồi xuống khi anh ta kéo ghế ra.
Gần đó có người đang cầm máy quay và chụp hình, Trần Đông Kiệt bao hết màn hình của quảng trường trung tâm và quá trình cầu hôn này sẽ được chiếu trực tiếp.
Đây là yêu cầu của Mộ Cẩm Vân, tuy rằng anh ta không hiểu vì sao, nhưng nếu cô đã mở miệng thì tất nhiên anh ta cũng không bác bỏ.
Giữa hai người là quan hệ cộng sinh đôi bên cùng có lợi.
Đương nhiên nếu như có thể khiến Tống Lâm khó chịu thì anh ta cũng thích làm.
Người ta hay nói một núi không thể có hai hổ, trước khi Hà Nội có Tống Lâm thì nhà họ Trần luôn là gia đình bậc nhất, thế nhưng sau khi có Tống Lâm thì vị thế của nhà họ Trần ngày càng sa sút.
Hơn nữa mấy tuần trước Tống Lâm còn đi gặp người nhà họ Lục.
Tống Lâm muốn làm gì thì anh ta biết rõ.
Người mạnh luôn thích hợp tác với nhau, thế nhưng Tống Lâm không muốn hợp tác với nhà họ Trần.
Bởi vì Tống Lâm trời sinh sẽ không thích bị người ta trên cơ, anh muốn đưa nhà họ Lục lên và để nhà họ Trần tranh chấp với nhà họ Lục, anh trở thành ngư ông nhìn trai cò tranh nhau, anh suy nghĩ hay thật.
“”Không biết cô có thích món Pháp không?””
“”Cũng thích.””
Trước đó Mộ Cẩm Vân đi du học từng được ăn đồ gốc nhưng cô cũng không thích thú gì mấy với đống cơm Tây, chẳng ham muốn gì.
Thế nhưng Elise là nhà hàng cao cấp nhất ở Hà Nội, nghe nói nơi này có tiếng là “”giơ tay hái được sao””.
Tất nhiên đó đều là chiêu trò của người kinh doanh cả, có cao đến mấy cũng không thể giơ tay hái được sao.
Thế nhưng người đầu tư cũng khá tỉ mỉ, tuy là tầng trên cùng được nằm ngoài trời nhưng trên thực tế nó cũng không nằm bên ngoài hẳn, nó được thiết kế để bên trên c ó một màn hình, dùng hình ảnh để mô phỏng lại bầu trời.
Nhìn thì cũng khá giống giơ tay có thể hái sao.
Trần Đông Kiệt đã tuyên bố tin tức này ra bên ngoài, chắc là cả Hà Nội đều biết chuyện hôm nay anh ta cầu hôn.
Trước khi bắt đầu, hai người đều ăn ngon lành, nghệ sĩ kéo đàn violin bên cạnh cứ tưởng bọn họ đùa, không biết có tính cầu hôn gì thật không.
Mộ Cẩm Vân nhanh chóng ăn no, cô nhấp một ngụm rượu và cười với Trần Đông Kiệt đối diện: “”Anh Đông Kiệt lo quá rồi, món gan ngỗng này khá ngon.””
Trần Đông Kiệt rút khăn ăn, vừa lau miệng vừa cười:””Cô thấy ngon là được rồi.””
Anh ta nói xong bèn đặt khăn ăn lên bàn và ngẩng đầu nhìn cô: “”Chuẩn bị xong chưa Cẩm Vân.””
Giữa bọn họ không có tình yêu nên cầu hôn chỉ là một nghi thức gặp dịp thì làm.
Mộ Cẩm Vân chẳng phải chuẩn bị gì cả, cô chỉ cần diễn tròn vai là xong.
Thấy cô gật đầu, Trần Đông Kiệt ra hiệu với người bên kia.
Tiếng đàn nhanh chóng thay đổi, Trần Đông Kiệt cầm bó hoa sau lưng và đi tới trước mặt Mộ Cẩm Vân: “”Cẩm Vân, em từng nói em thích trời sao biển rộng, bây giờ ngôi sao đã có, biển rộng thì anh muốn được đến ngắm cùng em, không biết em có thể cho anh cơ hội đó được không?””
Mộ Cẩm Vân hơi hoảng hốt, bọn họ không tập trước lời thoại cầu hôn với nhau.
Hôm nay cô mặc lễ phục sang trọng, cũng khá là trùng hợp.
Nó khá là hợp với tình huống.
Cô biết có máy quay nên cố che mặt tỏ ra bất ngờ: “”Đông Kiệt, anh.. Anh…””
“”Cẩm Vân, anh mong em sẽ cho anh cơ hội.””
Giờ này phút này, quảng trường trung tâm nhanh chóng chiếu trực tiếp, rất nhiều người đang hét lên: “”Đồng ý với anh ấy! Đồng ý với anh ấy đi!””
Mộ Cẩm Vân không nghe thấy, cô nghe thấy tiếng tranh cãi gần đó.
Trần Đông Kiệt cũng nghe thấy, thế nhưng hôm nay anh ta bao nhà hàng lại và dặn trước là không để ai vào quấy rầy.
Dù chỉ là diễn nhưng bị người ta phá đám như thế thì Trần Đông Kiệt vẫn nhíu mày.
Một giây sau đó, người không biết điều đó đã tới.
Là Tống Lâm.
Nhìn thấy người vừa tới thì cả Mộ Cẩm Vân và Trần Đông Kiệt đều sững sờ.
Bọn họ cũng biết màn trình diễn hôm nay được đành cho ai nhưng không ngờ người được xem ấy lại chạy tới tận nơi ghi hình xem.
Trần Đông Kiệt là người phản ứng trước, anh chuyển tầm mắt sang Mộ Cẩm Vân: “”Cẩm Vân, được chứ?””
Nghe anh ta nói thế thì Mộ Cẩm Vân cũng phản ứng lại.
Cô chuyển tầm mắt và cúi xuống nhìn Trần Đông Kiệt quỳ gối trước mặt mình, chuyện quá khứ nhanh chóng ùa về.
Cô nở nụ cười: “Tất nhiên là…””
“”Mộ Cẩm Vân!”” Cô còn chưa nói hết lời thì giọng nói khó chịu của Tống Lâm đã vang lên.
Chẳng mấy chốc những người khác cing4 ập tới.
Ánh mắt Tống Lâm cực kì âm u.
Mộ Cẩm Vân nhìn sang và giật mình nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Cô không còn nhìn anh nữa và cúi đầu nhìn Trần Đông Kiệt: “”Anh không muốn đeo nhẫn cho em ư?””
“”Em dám!”” Tống Lâm nhanh chóng chặn trước mặt cô, có lẽ anh đang cực kì tức giận, gân xanh trên trán anh như sắp bong ra ngoài tới nơi.
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười: “Tổng giám đốc Lâm, anh đang làm cái gì thế?””
Cô nói xong bèn nhấc chân muốn đi đến chỗ Trần Đông Kiệt thì lại bị Tống Lâm ngăn cản.
Bấy giờ, Trần Đông Kiệt quỳ trên mặt đất cũng đứng lên, nhìn Tống Lâm: “”Tổng giám đốc Lâm, hôm nay là ngày tôi cầu hôn vợ sắp cưới, tôi không biết anh làm thế này là thế nào?””
Tống Lâm nhìn lướt qua Trần Đông Kiệt, xoay người tóm lấy tay Mộ Cẩm Vân muốn kéo người đi nhưng cô không chịu theo.
Hai người giằng co mãi, Trần Đông Kiệt bèn đi tới che chở cho Mộ Cẩm Vân.
Hành động của anh ta trực tiếp chọc giận Tống Lâm, Tống Lâm quay sang nhìn anh ta, nổi giận nói: “”Cút ngay!””
Trần Đông Kiệt hết sức lo lắng, sau đó anh ta chợt giật mình bởi Mộ Cẩm Vân.
“”Bốp!””
Tiếng bạt tai vang dội, Trần Đông Kiệt hơi kinh ngạc nhìn về phía Mộ Cẩm Vân.
Nhưng mà Mộ Cẩm Vân không hề có tí hoảng hốt nào, cô lui về sau từng bước cho đến khi ghế chặn lại không thể lùi được nữa mới đứng lại nhìn Tống Lâm trước mặt: “”Anh làm ầm thế đủ chưa?””
Cô nhìn anh với ánh mắt lạnh tanh và thái độ cũng thế.
Một cái tát in lên mặt anh vừa nóng vừa rát.
Chẳng mấy khi Tống Lâm sững sờ như thế, anh vẫn không buông tay cô ra: “”Em dám kết hôn với anh ta thử xem?””
“”Tại sao tôi lại không dám nhỉ?””
Cô hừ lạnh: “Tôi cứ kết hôn với anh ấy đấy…”” Mộ Cẩm Vân nói xong, dừng một chút, mới cười tủm tỉm hỏi: “”Chẳng lẽ anh giết được tôi chắc?””
Cô gằn từng tiếng, mỗi một lời đều là những con dao đâm vào lòng anh.
Tống Lâm sống ba mươi ba năm, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là lòng đau như cắt.
Cô phải gả cho Trần Đông Kiệt bằng bất kì giá nào và anh lại không nỡ giết cô.
Đó không phải là chuyện quan trọng, vấn đề là đôi mắt từng đong đầy tình yêu đó nay lại chứa đầy mỉa mai và thù hận.
Tống Lâm nhớ những lời cô từng nói và dần tăng lực tay lên.
Mộ Cẩm Vân chỉ thấy tay mình sắp gãy đến nơi, thế nhưng khi cô tưởng tay mình gắp bị anh bóp nát thì anh đột nhiệt kéo mạnh.
Mộ Cẩm Vân bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo vào lòng anh.
Mộ Cẩm Vân còn chưa kịp làm gì thì đã bị anh bế lên bỏ ra ngoài.
Tất nhiên Trần Đông Kiệt không thể để anh dễ dàng mang Mộ Cẩm Vân đi như thế nhưng anh ta không cản được, ánh mắt Tống Lâm như muốn giết người.
Phút cuồi cùng anh ta vẫn e dè Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân cũng không giãy dụa, cả người cô bị anh khiêng lên vai, cô choáng váng đầu muốn nôn nhưng anh đi quá nhanh, cứ lắc qua lắc lại khiến tất cả những thứ cô vừa ăn vào có dấu hiệu trào ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Tống Lâm đã khiêng cô vào thang máy.
Bấy giờ anh mới buông lỏng tay thả cô xuống.
Thế nhưng thả thì thả chứ không buông ra.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đỏ hồng.
Nhìn một lát thì cô đột nhiên nở nụ cười: “”Tống Lâm, anh không thể ngăn cản được tôi, việc tôi muốn làm thì anh có làm gì cũng không ngăn được.””
Năm đó anh đã chọn lợi ích bản thân và gia tộc thì tại sao anh lại muốn quay đầu tìm cô?
Chẳng lẽ Mộ Cẩm Vân là con chó Nhật anh có thể gọi là tới và đuổi là đi?
Hơn nữa nhưng uất ức cô từng chịu năm đó còn chưa đủ ư? Cô trả giá thế vẫn chưa đủ nhiều à?
Dựa vào cái gì?
“”Em câm miệng!””
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đó đỏ tươi cực kì đáng sợ.
Mộ Cẩm Vân cười lạnh, há miệng cắn cổ anh.
Cô cắn rất nhanh và máu tươi nhanh chóng xộc vào mũi nhưng anh vẫn không buông tay.
Cả người cô bị anh ôm chặt.
Sau tiếng “”ting”” thì cửa thang máy mở ra.
Mộ Cẩm Vân há miệng nhìn anh, mở miệng hỏi: “”Tống Lâm, chẳng lẽ anh không cảm thấy bản thân mình cực kì quá đáng ư?”””
Chương 278: Chẳng lẽ anh không cảm thấy bản thân mình quá đáng ư “,”Từ khi Mộ Cẩm Vân và Trần Đông Kiệt dính với nhau xong thì mọi người luôn để ý tới tin tức của hai người.
Vừa biết được tối hôm nay Trần Đông Kiệt sắp cầu hôn, anh ta căn bản không biết mở miệng với Tống Lâm như thế nào.
Anh ta đi vào thì Tống Lâm đang đứng trước cửa sổ.
Nghe được tiếng bước chân, anh ngước lên nhìn anh ta: “”Chuyện gì thế?””
“”Tổng giám đốc Lâm, vừa rồi tôi nhận được tin tức tối hôm nay…””
Nói đến một nửa, anh ta không dám nói tiếp, nhưng mà Tống Lâm lại nghiêng đầu nhìn anh ta, hiển nhiên là muốn anh ta tiếp tục nói: “”Tối hôm nay có chuyện gì?””
“”Trần Đông Kiệt chuẩn bị cầu hôn với cô Cẩm Vân.””
Anh ta vừa dứt lời thì bầu không khí quanh người Tống Lâm trở nên lạnh lẽo.
Lý Minh Việt theo bản năng cúi đầu: “”Tổng giám đốc Lâm?””
Tống Lâm cười lạnh: “”Cầu hôn?””
Anh nói xong bèn giơ tay lấy chiếc áo khoác bên kia lên: “”Tôi sẽ khiến bọn họ không thể làm được!””
“”Ở nơi nào?””
“”Nhà hàng Elise.”” Tống Lâm không nói chuyện với anh ta nữa mà nhanh chóng đi về phía trước.
Lý Minh Việt nhìn theo bóng lưng anh, cũng không biết mình có nên đuổi theo không.
Chần chờ trong chốc lát, anh ta vẫn đuổi theo.
Cùng lúc đó, xe vừa dừng trước cửa nhà hàng.
Trần Đông Kiệt xuống xe trước, sang bên kia mở cửa cho Mộ Cẩm Vân: “”Mời cô Cẩm Vân.””
“”Cám ơn.”” Mộ Cẩm Vân nở nụ cười, đưa tay đặt lên tay anh ta bước xuống xe.
Tối hôm nay cô mặc chiếc váy cúp ngực màu khói, xinh đẹp và lãng mạn, vừa mới bước xuống từ trên xe đã hấp dẫn khá nhiều ánh mắt.
Trần Đông Kiệt đã bao hết tầng trên cùng của Elise, hai người vừa mới khỏi thang máy thì nhân viên đã dẫn bọn họ lên.
Yêu cầu duy nhất của Mộ Cẩm Vân dành cho anh ta chính là nhất định phải lãng mạn và lộng lẫy, trên thực tế anh ta đã làm được.
Vừa mới ra ngoài thì bên cạnh đã có rất nhiều hoa tươi dẫn đường, đèn lấp lánh hai bên, khung cảnh cực kì lãng mạn.
Bàn ăn đó nằm phía trước, bên cạnh có người đang kéo đàn violon.
Trần Đông Kiệt dẫn cô vào chỗ ngời: “”Cô Cẩm Vân.””
Mộ Cẩm Vân cười cười nói tiếng cám ơn rồi ngồi xuống khi anh ta kéo ghế ra.
Gần đó có người đang cầm máy quay và chụp hình, Trần Đông Kiệt bao hết màn hình của quảng trường trung tâm và quá trình cầu hôn này sẽ được chiếu trực tiếp.
Đây là yêu cầu của Mộ Cẩm Vân, tuy rằng anh ta không hiểu vì sao, nhưng nếu cô đã mở miệng thì tất nhiên anh ta cũng không bác bỏ.
Giữa hai người là quan hệ cộng sinh đôi bên cùng có lợi.
Đương nhiên nếu như có thể khiến Tống Lâm khó chịu thì anh ta cũng thích làm.
Người ta hay nói một núi không thể có hai hổ, trước khi Hà Nội có Tống Lâm thì nhà họ Trần luôn là gia đình bậc nhất, thế nhưng sau khi có Tống Lâm thì vị thế của nhà họ Trần ngày càng sa sút.
Hơn nữa mấy tuần trước Tống Lâm còn đi gặp người nhà họ Lục.
Tống Lâm muốn làm gì thì anh ta biết rõ.
Người mạnh luôn thích hợp tác với nhau, thế nhưng Tống Lâm không muốn hợp tác với nhà họ Trần.
Bởi vì Tống Lâm trời sinh sẽ không thích bị người ta trên cơ, anh muốn đưa nhà họ Lục lên và để nhà họ Trần tranh chấp với nhà họ Lục, anh trở thành ngư ông nhìn trai cò tranh nhau, anh suy nghĩ hay thật.
“”Không biết cô có thích món Pháp không?””
“”Cũng thích.””
Trước đó Mộ Cẩm Vân đi du học từng được ăn đồ gốc nhưng cô cũng không thích thú gì mấy với đống cơm Tây, chẳng ham muốn gì.
Thế nhưng Elise là nhà hàng cao cấp nhất ở Hà Nội, nghe nói nơi này có tiếng là “”giơ tay hái được sao””.
Tất nhiên đó đều là chiêu trò của người kinh doanh cả, có cao đến mấy cũng không thể giơ tay hái được sao.
Thế nhưng người đầu tư cũng khá tỉ mỉ, tuy là tầng trên cùng được nằm ngoài trời nhưng trên thực tế nó cũng không nằm bên ngoài hẳn, nó được thiết kế để bên trên c ó một màn hình, dùng hình ảnh để mô phỏng lại bầu trời.
Nhìn thì cũng khá giống giơ tay có thể hái sao.
Trần Đông Kiệt đã tuyên bố tin tức này ra bên ngoài, chắc là cả Hà Nội đều biết chuyện hôm nay anh ta cầu hôn.
Trước khi bắt đầu, hai người đều ăn ngon lành, nghệ sĩ kéo đàn violin bên cạnh cứ tưởng bọn họ đùa, không biết có tính cầu hôn gì thật không.
Mộ Cẩm Vân nhanh chóng ăn no, cô nhấp một ngụm rượu và cười với Trần Đông Kiệt đối diện: “”Anh Đông Kiệt lo quá rồi, món gan ngỗng này khá ngon.””
Trần Đông Kiệt rút khăn ăn, vừa lau miệng vừa cười:””Cô thấy ngon là được rồi.””
Anh ta nói xong bèn đặt khăn ăn lên bàn và ngẩng đầu nhìn cô: “”Chuẩn bị xong chưa Cẩm Vân.””
Giữa bọn họ không có tình yêu nên cầu hôn chỉ là một nghi thức gặp dịp thì làm.
Mộ Cẩm Vân chẳng phải chuẩn bị gì cả, cô chỉ cần diễn tròn vai là xong.
Thấy cô gật đầu, Trần Đông Kiệt ra hiệu với người bên kia.
Tiếng đàn nhanh chóng thay đổi, Trần Đông Kiệt cầm bó hoa sau lưng và đi tới trước mặt Mộ Cẩm Vân: “”Cẩm Vân, em từng nói em thích trời sao biển rộng, bây giờ ngôi sao đã có, biển rộng thì anh muốn được đến ngắm cùng em, không biết em có thể cho anh cơ hội đó được không?””
Mộ Cẩm Vân hơi hoảng hốt, bọn họ không tập trước lời thoại cầu hôn với nhau.
Hôm nay cô mặc lễ phục sang trọng, cũng khá là trùng hợp.
Nó khá là hợp với tình huống.
Cô biết có máy quay nên cố che mặt tỏ ra bất ngờ: “”Đông Kiệt, anh.. Anh…””
“”Cẩm Vân, anh mong em sẽ cho anh cơ hội.””
Giờ này phút này, quảng trường trung tâm nhanh chóng chiếu trực tiếp, rất nhiều người đang hét lên: “”Đồng ý với anh ấy! Đồng ý với anh ấy đi!””
Mộ Cẩm Vân không nghe thấy, cô nghe thấy tiếng tranh cãi gần đó.
Trần Đông Kiệt cũng nghe thấy, thế nhưng hôm nay anh ta bao nhà hàng lại và dặn trước là không để ai vào quấy rầy.
Dù chỉ là diễn nhưng bị người ta phá đám như thế thì Trần Đông Kiệt vẫn nhíu mày.
Một giây sau đó, người không biết điều đó đã tới.
Là Tống Lâm.
Nhìn thấy người vừa tới thì cả Mộ Cẩm Vân và Trần Đông Kiệt đều sững sờ.
Bọn họ cũng biết màn trình diễn hôm nay được đành cho ai nhưng không ngờ người được xem ấy lại chạy tới tận nơi ghi hình xem.
Trần Đông Kiệt là người phản ứng trước, anh chuyển tầm mắt sang Mộ Cẩm Vân: “”Cẩm Vân, được chứ?””
Nghe anh ta nói thế thì Mộ Cẩm Vân cũng phản ứng lại.
Cô chuyển tầm mắt và cúi xuống nhìn Trần Đông Kiệt quỳ gối trước mặt mình, chuyện quá khứ nhanh chóng ùa về.
Cô nở nụ cười: “Tất nhiên là…””
“”Mộ Cẩm Vân!”” Cô còn chưa nói hết lời thì giọng nói khó chịu của Tống Lâm đã vang lên.
Chẳng mấy chốc những người khác cing4 ập tới.
Ánh mắt Tống Lâm cực kì âm u.
Mộ Cẩm Vân nhìn sang và giật mình nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Cô không còn nhìn anh nữa và cúi đầu nhìn Trần Đông Kiệt: “”Anh không muốn đeo nhẫn cho em ư?””
“”Em dám!”” Tống Lâm nhanh chóng chặn trước mặt cô, có lẽ anh đang cực kì tức giận, gân xanh trên trán anh như sắp bong ra ngoài tới nơi.
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười: “Tổng giám đốc Lâm, anh đang làm cái gì thế?””
Cô nói xong bèn nhấc chân muốn đi đến chỗ Trần Đông Kiệt thì lại bị Tống Lâm ngăn cản.
Bấy giờ, Trần Đông Kiệt quỳ trên mặt đất cũng đứng lên, nhìn Tống Lâm: “”Tổng giám đốc Lâm, hôm nay là ngày tôi cầu hôn vợ sắp cưới, tôi không biết anh làm thế này là thế nào?””
Tống Lâm nhìn lướt qua Trần Đông Kiệt, xoay người tóm lấy tay Mộ Cẩm Vân muốn kéo người đi nhưng cô không chịu theo.
Hai người giằng co mãi, Trần Đông Kiệt bèn đi tới che chở cho Mộ Cẩm Vân.
Hành động của anh ta trực tiếp chọc giận Tống Lâm, Tống Lâm quay sang nhìn anh ta, nổi giận nói: “”Cút ngay!””
Trần Đông Kiệt hết sức lo lắng, sau đó anh ta chợt giật mình bởi Mộ Cẩm Vân.
“”Bốp!””
Tiếng bạt tai vang dội, Trần Đông Kiệt hơi kinh ngạc nhìn về phía Mộ Cẩm Vân.
Nhưng mà Mộ Cẩm Vân không hề có tí hoảng hốt nào, cô lui về sau từng bước cho đến khi ghế chặn lại không thể lùi được nữa mới đứng lại nhìn Tống Lâm trước mặt: “”Anh làm ầm thế đủ chưa?””
Cô nhìn anh với ánh mắt lạnh tanh và thái độ cũng thế.
Một cái tát in lên mặt anh vừa nóng vừa rát.
Chẳng mấy khi Tống Lâm sững sờ như thế, anh vẫn không buông tay cô ra: “”Em dám kết hôn với anh ta thử xem?””
“”Tại sao tôi lại không dám nhỉ?””
Cô hừ lạnh: “Tôi cứ kết hôn với anh ấy đấy…”” Mộ Cẩm Vân nói xong, dừng một chút, mới cười tủm tỉm hỏi: “”Chẳng lẽ anh giết được tôi chắc?””
Cô gằn từng tiếng, mỗi một lời đều là những con dao đâm vào lòng anh.
Tống Lâm sống ba mươi ba năm, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là lòng đau như cắt.
Cô phải gả cho Trần Đông Kiệt bằng bất kì giá nào và anh lại không nỡ giết cô.
Đó không phải là chuyện quan trọng, vấn đề là đôi mắt từng đong đầy tình yêu đó nay lại chứa đầy mỉa mai và thù hận.
Tống Lâm nhớ những lời cô từng nói và dần tăng lực tay lên.
Mộ Cẩm Vân chỉ thấy tay mình sắp gãy đến nơi, thế nhưng khi cô tưởng tay mình gắp bị anh bóp nát thì anh đột nhiệt kéo mạnh.
Mộ Cẩm Vân bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo vào lòng anh.
Mộ Cẩm Vân còn chưa kịp làm gì thì đã bị anh bế lên bỏ ra ngoài.
Tất nhiên Trần Đông Kiệt không thể để anh dễ dàng mang Mộ Cẩm Vân đi như thế nhưng anh ta không cản được, ánh mắt Tống Lâm như muốn giết người.
Phút cuồi cùng anh ta vẫn e dè Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân cũng không giãy dụa, cả người cô bị anh khiêng lên vai, cô choáng váng đầu muốn nôn nhưng anh đi quá nhanh, cứ lắc qua lắc lại khiến tất cả những thứ cô vừa ăn vào có dấu hiệu trào ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Tống Lâm đã khiêng cô vào thang máy.
Bấy giờ anh mới buông lỏng tay thả cô xuống.
Thế nhưng thả thì thả chứ không buông ra.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đỏ hồng.
Nhìn một lát thì cô đột nhiên nở nụ cười: “”Tống Lâm, anh không thể ngăn cản được tôi, việc tôi muốn làm thì anh có làm gì cũng không ngăn được.””
Năm đó anh đã chọn lợi ích bản thân và gia tộc thì tại sao anh lại muốn quay đầu tìm cô?
Chẳng lẽ Mộ Cẩm Vân là con chó Nhật anh có thể gọi là tới và đuổi là đi?
Hơn nữa nhưng uất ức cô từng chịu năm đó còn chưa đủ ư? Cô trả giá thế vẫn chưa đủ nhiều à?
Dựa vào cái gì?
“”Em câm miệng!””
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đó đỏ tươi cực kì đáng sợ.
Mộ Cẩm Vân cười lạnh, há miệng cắn cổ anh.
Cô cắn rất nhanh và máu tươi nhanh chóng xộc vào mũi nhưng anh vẫn không buông tay.
Cả người cô bị anh ôm chặt.
Sau tiếng “”ting”” thì cửa thang máy mở ra.
Mộ Cẩm Vân há miệng nhìn anh, mở miệng hỏi: “”Tống Lâm, chẳng lẽ anh không cảm thấy bản thân mình cực kì quá đáng ư?”””
Bình luận facebook