Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49-50
Chương 49: Xin cho tôi thời gian ba ngày
Lúc tiêm xong cô chuẩn bị ra về, nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.
Trong đời Mạc Oánh lại bắt đầu mở ra cửa ải khó khăn. . . . . .
Bên trong phòng làm việc bệnh viện.
“Mạc tiểu thư, bệnh tình ông ngoại cô chợt chuyển biến xấu, trước mắt phải giải phẫu ngay, lần này gọi cô tới, chính là muốn nói với cô vấn đề này.”
“Tại sao có thể như vậy!” Lòng cô nhói đau “Sau cuộc giải phẫu, bệnh tình ông sẽ tốt hơn chứ?”
“Nay ông ngoại đã 75 tuổi, lớn tuổi tự nhiên sẽ mắc bệnh nhiều, rất nhiều vấn đề nhỏ cũng dẫn đến bệnh tình trở nên nghiêm trọng, sau cuộc giải phẫu, những di chứng di căn tạm thời được ngăn chặn, còn tế bào ung thư vẫn còn, nhưng sẽ không ảnh hưởng khỏe mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, vẫn có thể sống thêm vài năm nữa, nếu như không làm giải phẫu, đoán chừng sống không tới ba tháng. . . . . .”
sống Không tới ba tháng? Làm sao sẽ. . . . . .
“Cuộc giải phẫu cần bao nhiêu tiền?”
“Lần giải phẫu này viện phí tương đối cao, đại khái hai mươi vạn!” Bác sĩ nói xong, ngừng lại chút, tiếp lời: “Mạc tiểu thư, gia cảnh của cô, tôi hiểu, cô có thể lựa chọn không cần giải phẫu. Thân thể của ông lão khó tránh khỏi mắc căn bệnh đó, dù gì ông cũng lớn tuổi như vậy, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, bây giờ tốn nhiều như vậy tiền, chữa khỏi chẳng qua là trì hoãn khỏi bệnh được máy năm, kinh tế không cho phép, còn không bằng. . . . . . Cô còn trẻ lại mang trọng trách nặng như vậy, quả thật. . . . . .”
Mạc Oánh hiểu Lý chủ nhiệm nói những điều này là muốn tốt cho cô, tuy nhiên, cô nhất quyết không cho phép ông ngoại rời khỏi mình! Miễn là còn chút tia hi vọng, dù cho sống thêm một ngày, sống sống thêm một canh giờ, cô nguyện làm bằng bất cứ mọi giá!
“Ca giải phẫu này nhất định phải làm! Mong ông sớm thực hiện, tiền tôi nhất định sẽ trả!” Thanh âm Mạc Oánh dứt khoát, không dao động.
Lý chủ nhiệm nghe cô trả lời mà…. Chỉ biết thở dài: “Trừ này hai mươi vạn phẫu thuật ra, thêm tiền thiếu bệnh viện trước kia là hơn ba mươi vạn, tổng cộng gần hơn năm mươi vạn, khoản này tiền này quá lớn rồi, tôi không có cách giúp người thân cô kéo dài tiền viện phí, cho nên. . . . . .”
Ý tứ ông, cô hiểu.
“Phải thanh toán hết viện phí mới được giải phẫu?”
“Đúng vậy. . . . . .”
“Tốt, xin cho tôi thời gian ba ngày.”
Bên trong phòng bệnh, ông ngoại nằm trên giường ngủ.
Cô nhẹ nhàng đi tới bên giường, đã nhiều ngày không tới thăm ông, ông gầy rất nhiều, đôi lông mày tái nhợt nhíu chặt, dường như ngủ không được yên giấc.
Chương 50: ngươi phải còn sống
Từ khi Diệp Phong cùng Nhược Hi phát sinh chuyện, cô cũng chưa gặp ông ngoại, bởi vì tâm tình cô không tốt, mặt mày tiều tụy nhiều, cô sợ ông ngoại phiền lòng với bộ dạng nhếch nhác của mình.
Nhưng Mạc Oánh lại quên, mỗi ngày trôi qua sinh mệnh của ông ngoại ngắn dần, nếu bản thân không biết quý trọng thăm ông thường xuyên, có thể sau này sẽ không được thấy nữa.
Ông ngoại, ông phải sống, ông còn phải ở căn nhà lớn, ông còn phải hưởng phúc, tất cả cháu đều làm chưa được, ông không thể rời khỏi cháu, biết không, biết không. . . . . .
Bất tri bất giác, nước mắt thấm ướt khóe mi cô.
Bất chợt, ông ngoại nhúc nhích, giựt mình tỉnh lại.
Cô giật mình hoảng sợ, mau mau lau khô mặt.
“Oánh Oánh, sao cháu lại tới đây? Đã trễ thế này. . . . . .” Ông ngoại nhìn thấy cô liền ngồi dậy, cô lại đè ông nằm xuống: “Đừng, cháu sẽ đi ngay, cháu qua thăm ông chuẩn bị về đây.”
“Gần đây công việc rất bận sao?”
“Dạ, đúng vậy, rất bận, nên không có thời gian tới thăm cô.”
“Cháu nhớ chăm sóc bản thân, nhớ ăn cơm đúng bữa, biết không?”
“Dạ, biết.”
“Gần đây Tiểu Phong rất ít đến đây, mỗi lần đều là thừa dịp lúc ông ngủ, mang một ít thức ăn cho ông rồi để trên tủ lạnh, khi ông tỉnh lại, đã không thấy người đâu.”
“. . . . . .” Mạc Oánh trầm mặc không biết nên nói gì, cô không muốn gặp ông ngoại còn có một nguyên nhân khác, chính là sợ ông nhắc tới người này.
Có vẻ Ông ngoại nhận thấy được cái gì, lo lắng hỏi: “Cháu và Tiểu Phong không cãi nhau chứ?”
“Không có, ông đừng nghĩ thế, chẳng qua cháu hơi bận rộn nên không có thời gian bận tâm đến anh.” Cô không muốn tiếp tục chủ đề này “Gần đây thân thể ông không thoải mái sao?”
“Có chút chút, khẩu vị không tốt lắm, tim hơi mệt, aizzz, bệnh cũ là do thói quen. Cháu đừng nghe bác sĩ nói lung tung, muốn ông tốn tiền làm giải phẫu, bọn họ cũng biết từ chúng ta nào có tiền nhiều như vậy, ông cũng lớn tuổi rồi, chết thì chết thôi!”
“Ông đừng nói những lời này, ông sẽ sống trăm tuổi, sẽ không chết!” Lỗ mũi cô bắt đầu khụt khịt chua xót: “Thôi, cháu phải đi, ông nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cháu quay lại thăm ông.”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Mạc Oánh không thể khống chế tâm tình của mình, nước mắt tuôn rơi như đê vỡ.
Lúc tiêm xong cô chuẩn bị ra về, nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.
Trong đời Mạc Oánh lại bắt đầu mở ra cửa ải khó khăn. . . . . .
Bên trong phòng làm việc bệnh viện.
“Mạc tiểu thư, bệnh tình ông ngoại cô chợt chuyển biến xấu, trước mắt phải giải phẫu ngay, lần này gọi cô tới, chính là muốn nói với cô vấn đề này.”
“Tại sao có thể như vậy!” Lòng cô nhói đau “Sau cuộc giải phẫu, bệnh tình ông sẽ tốt hơn chứ?”
“Nay ông ngoại đã 75 tuổi, lớn tuổi tự nhiên sẽ mắc bệnh nhiều, rất nhiều vấn đề nhỏ cũng dẫn đến bệnh tình trở nên nghiêm trọng, sau cuộc giải phẫu, những di chứng di căn tạm thời được ngăn chặn, còn tế bào ung thư vẫn còn, nhưng sẽ không ảnh hưởng khỏe mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, vẫn có thể sống thêm vài năm nữa, nếu như không làm giải phẫu, đoán chừng sống không tới ba tháng. . . . . .”
sống Không tới ba tháng? Làm sao sẽ. . . . . .
“Cuộc giải phẫu cần bao nhiêu tiền?”
“Lần giải phẫu này viện phí tương đối cao, đại khái hai mươi vạn!” Bác sĩ nói xong, ngừng lại chút, tiếp lời: “Mạc tiểu thư, gia cảnh của cô, tôi hiểu, cô có thể lựa chọn không cần giải phẫu. Thân thể của ông lão khó tránh khỏi mắc căn bệnh đó, dù gì ông cũng lớn tuổi như vậy, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, bây giờ tốn nhiều như vậy tiền, chữa khỏi chẳng qua là trì hoãn khỏi bệnh được máy năm, kinh tế không cho phép, còn không bằng. . . . . . Cô còn trẻ lại mang trọng trách nặng như vậy, quả thật. . . . . .”
Mạc Oánh hiểu Lý chủ nhiệm nói những điều này là muốn tốt cho cô, tuy nhiên, cô nhất quyết không cho phép ông ngoại rời khỏi mình! Miễn là còn chút tia hi vọng, dù cho sống thêm một ngày, sống sống thêm một canh giờ, cô nguyện làm bằng bất cứ mọi giá!
“Ca giải phẫu này nhất định phải làm! Mong ông sớm thực hiện, tiền tôi nhất định sẽ trả!” Thanh âm Mạc Oánh dứt khoát, không dao động.
Lý chủ nhiệm nghe cô trả lời mà…. Chỉ biết thở dài: “Trừ này hai mươi vạn phẫu thuật ra, thêm tiền thiếu bệnh viện trước kia là hơn ba mươi vạn, tổng cộng gần hơn năm mươi vạn, khoản này tiền này quá lớn rồi, tôi không có cách giúp người thân cô kéo dài tiền viện phí, cho nên. . . . . .”
Ý tứ ông, cô hiểu.
“Phải thanh toán hết viện phí mới được giải phẫu?”
“Đúng vậy. . . . . .”
“Tốt, xin cho tôi thời gian ba ngày.”
Bên trong phòng bệnh, ông ngoại nằm trên giường ngủ.
Cô nhẹ nhàng đi tới bên giường, đã nhiều ngày không tới thăm ông, ông gầy rất nhiều, đôi lông mày tái nhợt nhíu chặt, dường như ngủ không được yên giấc.
Chương 50: ngươi phải còn sống
Từ khi Diệp Phong cùng Nhược Hi phát sinh chuyện, cô cũng chưa gặp ông ngoại, bởi vì tâm tình cô không tốt, mặt mày tiều tụy nhiều, cô sợ ông ngoại phiền lòng với bộ dạng nhếch nhác của mình.
Nhưng Mạc Oánh lại quên, mỗi ngày trôi qua sinh mệnh của ông ngoại ngắn dần, nếu bản thân không biết quý trọng thăm ông thường xuyên, có thể sau này sẽ không được thấy nữa.
Ông ngoại, ông phải sống, ông còn phải ở căn nhà lớn, ông còn phải hưởng phúc, tất cả cháu đều làm chưa được, ông không thể rời khỏi cháu, biết không, biết không. . . . . .
Bất tri bất giác, nước mắt thấm ướt khóe mi cô.
Bất chợt, ông ngoại nhúc nhích, giựt mình tỉnh lại.
Cô giật mình hoảng sợ, mau mau lau khô mặt.
“Oánh Oánh, sao cháu lại tới đây? Đã trễ thế này. . . . . .” Ông ngoại nhìn thấy cô liền ngồi dậy, cô lại đè ông nằm xuống: “Đừng, cháu sẽ đi ngay, cháu qua thăm ông chuẩn bị về đây.”
“Gần đây công việc rất bận sao?”
“Dạ, đúng vậy, rất bận, nên không có thời gian tới thăm cô.”
“Cháu nhớ chăm sóc bản thân, nhớ ăn cơm đúng bữa, biết không?”
“Dạ, biết.”
“Gần đây Tiểu Phong rất ít đến đây, mỗi lần đều là thừa dịp lúc ông ngủ, mang một ít thức ăn cho ông rồi để trên tủ lạnh, khi ông tỉnh lại, đã không thấy người đâu.”
“. . . . . .” Mạc Oánh trầm mặc không biết nên nói gì, cô không muốn gặp ông ngoại còn có một nguyên nhân khác, chính là sợ ông nhắc tới người này.
Có vẻ Ông ngoại nhận thấy được cái gì, lo lắng hỏi: “Cháu và Tiểu Phong không cãi nhau chứ?”
“Không có, ông đừng nghĩ thế, chẳng qua cháu hơi bận rộn nên không có thời gian bận tâm đến anh.” Cô không muốn tiếp tục chủ đề này “Gần đây thân thể ông không thoải mái sao?”
“Có chút chút, khẩu vị không tốt lắm, tim hơi mệt, aizzz, bệnh cũ là do thói quen. Cháu đừng nghe bác sĩ nói lung tung, muốn ông tốn tiền làm giải phẫu, bọn họ cũng biết từ chúng ta nào có tiền nhiều như vậy, ông cũng lớn tuổi rồi, chết thì chết thôi!”
“Ông đừng nói những lời này, ông sẽ sống trăm tuổi, sẽ không chết!” Lỗ mũi cô bắt đầu khụt khịt chua xót: “Thôi, cháu phải đi, ông nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cháu quay lại thăm ông.”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Mạc Oánh không thể khống chế tâm tình của mình, nước mắt tuôn rơi như đê vỡ.
Bình luận facebook