Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-163
CHƯƠNG 163: TỐT NHẤT CÔ AN PHẬN MỘT CHÚT
CHƯƠNG 163: TỐT NHẤT CÔ AN PHẬN MỘT CHÚT
Nhưng Đường Tinh Khanh càng giãy giụa, Đông Phùng Lưu càng tức giận, anh càng dùng sức đè lên cô, ra tay vô cùng độc ác!
Cảm thấy cơ thể đột nhiên bị ngạt thở, Đường Tinh Khanh hô hấp khó khăn, dần dần từ bỏ việc giãy giụa, mồm nói không rõ: “Đông Phùng Lưu... anh... rốt cuộc anh muốn làm... gì... buông... buông tôi ra...”
Thấy Đường Tinh Khanh cuối cùng đã ngoan ngoãn, không giãy giụa nữa, Đông Phùng Lưu tiếp tục duy trì lực ở tay, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng cười nói: “Thư ký của tôi đừng quá hám trai, tốt nhất cô nên kiềm chế một chút! Đừng ra ngoài là quyến rũ đàn ông, khiến cho tôi mất mặt!”
“...” Tên quỷ tha ma bắt này! Cô có chỗ nào hám trai chứ!
Đường Tinh Khanh tức giận, nhưng lúc này cô đã khó chịu đến mức không thở nổi, cô nhịn đau, giãy giụa lần nữa, hai tay dùng sức kéo tay anh, muốn anh buông mình ra.
Nhìn thấy mặt Đường Tinh Khanh từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại chuyển sang xanh, Đông Phùng Lưu vẫn lạnh lùng như cũ, khuôn mặt vô tình, ánh mắt lạnh băng.
Cho đến khi Đường Tinh Khanh dường như sắp ngất đi, Đông Phùng Lưu mới lẳng lặng rút cánh tay về, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: “Lần này tôi chỉ cảnh cáo cô, nếu lần sau cô còn dám làm những việc không sạch sẽ, nhất định tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng như ngày hôm nay đâu!”
“... Khụ khụ!” Đường Tinh Khanh đã có thể hít thở, lập tức trở mình, ho sặc sụa, cố gắng hít thở, vừa rồi thiếu chút nữa là cô đã bị ngất rồi!”
Tên khốn nạn chết tiệt này! Vẫn giống như sáu năm trước, thường nghi ngờ cô và những người đàn ông khác có qua lại với nhau, vẫn bá đạo ngang ngược như vậy, không nói lý lẽ, lạnh lùng tàn khốc!
Đông Phùng Lưu, tôi thật sự chịu đựng anh đủ rồi!!!
Nếu không phải vì con trai, cô cũng không nghĩ đến việc ở bên cạnh tên khốn nạn này!
Đợi đến khi hơi thở khó khăn lắm mới ổn định trở lại, lúc này Đường Tinh Khanh ngồi dậy với vẻ mặt lạnh như băng, châm chọc nói: “Tổng tài Đông Phùng có tư cách gì quản đời sống cá nhân của tôi, tôi có ra ngoài quyến rũ đàn ông hay không, tôi có làm những chuyện không sạch sẽ hay không thì có liên quan gì đến anh? Hình như vẫn chưa đến lượt anh quản những chuyện này?”
Cô đã không phải là Đường Tinh Khanh năm đó nữa, hơn nữa càng không phải phu nhân Đông Phùng chết tiệt đó nữa! Dựa vào cái gì mà anh đối xử với cô như vậy?
“Cô nói cái gì?” Nghe thấy vậy, Đông Phùng Lưu tức giận nhìn Đường Tinh Khanh, nỗi bực tức trên người anh còn chưa hết lại đã bị một câu khiêu khích của cô làm cho sôi máu.
“Tôi nói...” Đường Tinh Khanh hít một hơi thật sâu, trong mắt ánh lên một tia lạnh băng, ngay sau đó, mặt cô sáng rỡ, cười tít mắt nhìn về phía Đông Phùng Lưu, vô cùng khiêu khích: “Tôi chỉ là thư ký của anh, không phải người tình cũng không phải thú cưng của anh, đời sống cá nhân của tôi không cần tổng tài phải lao tâm khổ tứ, lên giường của ai, không cần anh quản, anh nghe có hiểu không?”
Đông Phùng Lưu nổi giận, trong mắt dường như có thể phun ra lửa, người con gái này quả thật dám ngang nhiên công kích anh! Xem ra không dạy dỗ cho tốt cô thư ký mới này thì cô không biết trời cao đất dày là gì!
Ngay sau đó Đông Phùng Lưu với tốc độ cực nhanh, đột ngột kéo lấy tay của Đường Tinh Khanh, hung hăng đè cô dưới thân theo hướng vừa nãy, cũng không quan tâm hai người đang ở trên xe, phía trước còn đang có người lái xe.
Đường Tinh Khanh trói chặt hai tay của Đường Tinh Khanh, đè lên cô, không cho cô có cơ hội giãy giụa, sau đó hung hăng hôn lên cánh môi cô.
Một trận hôn mạnh mẽ như vũ bão hướng về phía Đường Tinh Khanh, khí thế hung hãn không nói lý lẽ, hung hăng bá đạo chiếm đoạt.
“Ư... ư, không...” Đường Tinh Khanh không thể từ chối, căn bản cũng không thể đẩy anh ra.
Rất nhanh chóng, môi của Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu cắn cho sưng đỏ lên...
Vốn dĩ Đông Phùng Lưu chỉ muốn hôn cô mang tính trừng phạt, để cô biết sợ, không ngờ nụ hôn này vừa đặt xuống, anh lại có cảm giác với cô, không thể nhịn được, cơ thể thôi thúc anh muốn nhiều hơn nữa...
“Ư... không... đừng...”
Cảm nhận được bàn tay nóng rực, Đường Tinh Khanh mới đột nhiên bừng tỉnh... Đã sáu năm rồi, cô không thể lại để Đông Phùng Lưu làm thế này, hơn nữa cô căn bản cũng không muốn!
Ngay sau đó cô liền phản kháng, nhưng dường như Đường Tinh Khanh không biết, cô càng như vậy thì càng kích thích ham muốn chiếm đoạt cô của Đông Phùng Lưu...
Đông Phùng Lưu rên lên một tiếng, giọng nói đã trở nên khàn đặc vì ham muốn đau khổ nói: “Đừng động đậy!”
Không động đậy mới lạ đấy! Tôi mới không muốn như anh!
Đường Tinh Khanh vốn không biết Đông Phùng Lưu có bao nhiêu khó chịu, cô vẫn không ngừng giãy dụa, sau mấy lần va chạm, cô mới cảm thấy có chỗ không ổn...
Cô cũng không phải người chưa từng trải qua, toàn thân cứng ngắc, không dám động đậy thêm nữa.
Mà lúc này Đông Phùng Lưu đã bị cô làm cho vô cùng khó chịu, anh cắn chặt răng, bất thình lình cúi đầu lần nữa đòi hỏi sự ngọt ngào từ đôi môi của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra âm thanh mờ ám.
Tên khốn Đông Phùng Lưu này, bây giờ đang ở trên xe đấy!
Đường Tinh Khanh vừa xấu hổ vừa tức giận, cô rất muốn giãy giụa, lại sợ tiếp tụ sẽ càng khích thích Đông Phùng Lưu, trong tình thế cấp bách, chỉ còn cách cắn mạnh vào đầu lưỡi của anh.
Đông Phùng Lưu rên lên một tiếng, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập ở miệng của hai người, anh cảm thấy một cơn đau buốt, lúc này mới buông Đường Tinh Khanh ra.
Ngồi dậy chỉnh lại quần áo của mình, Đường Tinh Khanh vừa tức vừa giận trừng mắt nhìn anh!
Hai người vừa mới trải qua chuyện đó, không khí không còn đối chọi gay gắt, khói súng mù mịt nữa, ngược lại có chút kỳ quái, có chút cảm giác mờ ám lạ thường...
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Đông Phùng Lưu không hề làm gì Đường Tinh Khanh, nhưng chỉ mình anh mới biết, nếu không phải đang đi trên xe, anh nhất định sẽ hung hăng chiếm đoạt người con gái này!
Xe trở về công ty, mà bây giờ đã đến giờ tan làm, Đường Tinh Khanh vừa xuống xe liền rời đi, trở về căn hộ của mình.
Đông Phùng Lưu nhìn thấy bóng dáng Đường Tinh Khanh rời đi, anh rơi vào trầm tư...
...
Trở về căn hộ thuê, cửa thang máy mở ra, Đường Tinh Khanh cúi đầu tìm chìa khóa, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy lúc này Nam Cường Thịnh đang đứng trước cửa căn hộ của cô.
“Anh...”
Thấy vậy, Đường Tinh Khanh kinh ngạc, cô đứng ngây ra tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Dường như là đã đợi rất lâu, Nam Cường Thịnh nhìn thấy cô trở về, cười gian nói: “Hi, Đường Tinh Khanh, sáu năm rồi, đã lâu không gặp...”
Đường Tinh Khanh: “...”
Anh ta... anh ta lại nhận ra mình?
Lời của Nam Cường Thịnh khiến cho Đường Tinh Khanh như bị sét đánh bên tai đứng sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích, anh ta lại có thể phát hiện ra thân phận thật sự của mình?
Anh ta làm sao biết... anh ta làm thế nào phát hiện ra?
CHƯƠNG 163: TỐT NHẤT CÔ AN PHẬN MỘT CHÚT
Nhưng Đường Tinh Khanh càng giãy giụa, Đông Phùng Lưu càng tức giận, anh càng dùng sức đè lên cô, ra tay vô cùng độc ác!
Cảm thấy cơ thể đột nhiên bị ngạt thở, Đường Tinh Khanh hô hấp khó khăn, dần dần từ bỏ việc giãy giụa, mồm nói không rõ: “Đông Phùng Lưu... anh... rốt cuộc anh muốn làm... gì... buông... buông tôi ra...”
Thấy Đường Tinh Khanh cuối cùng đã ngoan ngoãn, không giãy giụa nữa, Đông Phùng Lưu tiếp tục duy trì lực ở tay, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng cười nói: “Thư ký của tôi đừng quá hám trai, tốt nhất cô nên kiềm chế một chút! Đừng ra ngoài là quyến rũ đàn ông, khiến cho tôi mất mặt!”
“...” Tên quỷ tha ma bắt này! Cô có chỗ nào hám trai chứ!
Đường Tinh Khanh tức giận, nhưng lúc này cô đã khó chịu đến mức không thở nổi, cô nhịn đau, giãy giụa lần nữa, hai tay dùng sức kéo tay anh, muốn anh buông mình ra.
Nhìn thấy mặt Đường Tinh Khanh từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại chuyển sang xanh, Đông Phùng Lưu vẫn lạnh lùng như cũ, khuôn mặt vô tình, ánh mắt lạnh băng.
Cho đến khi Đường Tinh Khanh dường như sắp ngất đi, Đông Phùng Lưu mới lẳng lặng rút cánh tay về, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: “Lần này tôi chỉ cảnh cáo cô, nếu lần sau cô còn dám làm những việc không sạch sẽ, nhất định tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng như ngày hôm nay đâu!”
“... Khụ khụ!” Đường Tinh Khanh đã có thể hít thở, lập tức trở mình, ho sặc sụa, cố gắng hít thở, vừa rồi thiếu chút nữa là cô đã bị ngất rồi!”
Tên khốn nạn chết tiệt này! Vẫn giống như sáu năm trước, thường nghi ngờ cô và những người đàn ông khác có qua lại với nhau, vẫn bá đạo ngang ngược như vậy, không nói lý lẽ, lạnh lùng tàn khốc!
Đông Phùng Lưu, tôi thật sự chịu đựng anh đủ rồi!!!
Nếu không phải vì con trai, cô cũng không nghĩ đến việc ở bên cạnh tên khốn nạn này!
Đợi đến khi hơi thở khó khăn lắm mới ổn định trở lại, lúc này Đường Tinh Khanh ngồi dậy với vẻ mặt lạnh như băng, châm chọc nói: “Tổng tài Đông Phùng có tư cách gì quản đời sống cá nhân của tôi, tôi có ra ngoài quyến rũ đàn ông hay không, tôi có làm những chuyện không sạch sẽ hay không thì có liên quan gì đến anh? Hình như vẫn chưa đến lượt anh quản những chuyện này?”
Cô đã không phải là Đường Tinh Khanh năm đó nữa, hơn nữa càng không phải phu nhân Đông Phùng chết tiệt đó nữa! Dựa vào cái gì mà anh đối xử với cô như vậy?
“Cô nói cái gì?” Nghe thấy vậy, Đông Phùng Lưu tức giận nhìn Đường Tinh Khanh, nỗi bực tức trên người anh còn chưa hết lại đã bị một câu khiêu khích của cô làm cho sôi máu.
“Tôi nói...” Đường Tinh Khanh hít một hơi thật sâu, trong mắt ánh lên một tia lạnh băng, ngay sau đó, mặt cô sáng rỡ, cười tít mắt nhìn về phía Đông Phùng Lưu, vô cùng khiêu khích: “Tôi chỉ là thư ký của anh, không phải người tình cũng không phải thú cưng của anh, đời sống cá nhân của tôi không cần tổng tài phải lao tâm khổ tứ, lên giường của ai, không cần anh quản, anh nghe có hiểu không?”
Đông Phùng Lưu nổi giận, trong mắt dường như có thể phun ra lửa, người con gái này quả thật dám ngang nhiên công kích anh! Xem ra không dạy dỗ cho tốt cô thư ký mới này thì cô không biết trời cao đất dày là gì!
Ngay sau đó Đông Phùng Lưu với tốc độ cực nhanh, đột ngột kéo lấy tay của Đường Tinh Khanh, hung hăng đè cô dưới thân theo hướng vừa nãy, cũng không quan tâm hai người đang ở trên xe, phía trước còn đang có người lái xe.
Đường Tinh Khanh trói chặt hai tay của Đường Tinh Khanh, đè lên cô, không cho cô có cơ hội giãy giụa, sau đó hung hăng hôn lên cánh môi cô.
Một trận hôn mạnh mẽ như vũ bão hướng về phía Đường Tinh Khanh, khí thế hung hãn không nói lý lẽ, hung hăng bá đạo chiếm đoạt.
“Ư... ư, không...” Đường Tinh Khanh không thể từ chối, căn bản cũng không thể đẩy anh ra.
Rất nhanh chóng, môi của Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu cắn cho sưng đỏ lên...
Vốn dĩ Đông Phùng Lưu chỉ muốn hôn cô mang tính trừng phạt, để cô biết sợ, không ngờ nụ hôn này vừa đặt xuống, anh lại có cảm giác với cô, không thể nhịn được, cơ thể thôi thúc anh muốn nhiều hơn nữa...
“Ư... không... đừng...”
Cảm nhận được bàn tay nóng rực, Đường Tinh Khanh mới đột nhiên bừng tỉnh... Đã sáu năm rồi, cô không thể lại để Đông Phùng Lưu làm thế này, hơn nữa cô căn bản cũng không muốn!
Ngay sau đó cô liền phản kháng, nhưng dường như Đường Tinh Khanh không biết, cô càng như vậy thì càng kích thích ham muốn chiếm đoạt cô của Đông Phùng Lưu...
Đông Phùng Lưu rên lên một tiếng, giọng nói đã trở nên khàn đặc vì ham muốn đau khổ nói: “Đừng động đậy!”
Không động đậy mới lạ đấy! Tôi mới không muốn như anh!
Đường Tinh Khanh vốn không biết Đông Phùng Lưu có bao nhiêu khó chịu, cô vẫn không ngừng giãy dụa, sau mấy lần va chạm, cô mới cảm thấy có chỗ không ổn...
Cô cũng không phải người chưa từng trải qua, toàn thân cứng ngắc, không dám động đậy thêm nữa.
Mà lúc này Đông Phùng Lưu đã bị cô làm cho vô cùng khó chịu, anh cắn chặt răng, bất thình lình cúi đầu lần nữa đòi hỏi sự ngọt ngào từ đôi môi của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra âm thanh mờ ám.
Tên khốn Đông Phùng Lưu này, bây giờ đang ở trên xe đấy!
Đường Tinh Khanh vừa xấu hổ vừa tức giận, cô rất muốn giãy giụa, lại sợ tiếp tụ sẽ càng khích thích Đông Phùng Lưu, trong tình thế cấp bách, chỉ còn cách cắn mạnh vào đầu lưỡi của anh.
Đông Phùng Lưu rên lên một tiếng, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập ở miệng của hai người, anh cảm thấy một cơn đau buốt, lúc này mới buông Đường Tinh Khanh ra.
Ngồi dậy chỉnh lại quần áo của mình, Đường Tinh Khanh vừa tức vừa giận trừng mắt nhìn anh!
Hai người vừa mới trải qua chuyện đó, không khí không còn đối chọi gay gắt, khói súng mù mịt nữa, ngược lại có chút kỳ quái, có chút cảm giác mờ ám lạ thường...
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Đông Phùng Lưu không hề làm gì Đường Tinh Khanh, nhưng chỉ mình anh mới biết, nếu không phải đang đi trên xe, anh nhất định sẽ hung hăng chiếm đoạt người con gái này!
Xe trở về công ty, mà bây giờ đã đến giờ tan làm, Đường Tinh Khanh vừa xuống xe liền rời đi, trở về căn hộ của mình.
Đông Phùng Lưu nhìn thấy bóng dáng Đường Tinh Khanh rời đi, anh rơi vào trầm tư...
...
Trở về căn hộ thuê, cửa thang máy mở ra, Đường Tinh Khanh cúi đầu tìm chìa khóa, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy lúc này Nam Cường Thịnh đang đứng trước cửa căn hộ của cô.
“Anh...”
Thấy vậy, Đường Tinh Khanh kinh ngạc, cô đứng ngây ra tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Dường như là đã đợi rất lâu, Nam Cường Thịnh nhìn thấy cô trở về, cười gian nói: “Hi, Đường Tinh Khanh, sáu năm rồi, đã lâu không gặp...”
Đường Tinh Khanh: “...”
Anh ta... anh ta lại nhận ra mình?
Lời của Nam Cường Thịnh khiến cho Đường Tinh Khanh như bị sét đánh bên tai đứng sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích, anh ta lại có thể phát hiện ra thân phận thật sự của mình?
Anh ta làm sao biết... anh ta làm thế nào phát hiện ra?
Bình luận facebook