Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-299
CHƯƠNG 299. TRỞ LẠI BÊN CẠNH ĐÔNG PHÙNG LƯU
CHƯƠNG 299. TRỞ LẠI BÊN CẠNH ĐÔNG PHÙNG LƯU
"...Vâng." Hai tên vệ sĩ bị Tịch Song quát cho run bần bật, nhận ra mình đã làm sai liền vội vàng cởi trói cho Đường Tinh Khanh, sau đó bỏ miếng giẻ trong miệng ra cho cô. Làm xong tất cả liền lùi lại phía sau đợi lệnh của Tịch Song.
Tịch Song đi đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, đưa tay kéo cô dậy, nhìn thấy vết hằn rõ rành rành trên cổ tay cô, liền dịu dàng hỏi:"Có đau không?"
Đường Tinh Khanh mím môi lắc đầu, không nói lời nào.
Thấy thế vẻ mặt Tịch Song đen sì, quát hai tên vệ sĩ đứng đằng sau Đường Tinh Khanh với vẻ uy nghiêm: "Còn không mau cút đi!"
"Vâng! Ông chủ!" Nhận được mệnh lệnh, hai tên vệ sĩ vội vàng quay người đi ra ngoài, rất nhanh chóng trong phòng khách chỉ còn lại Đường Tinh Khanh và Tịch Song.
Sau khi người đi hết rồi, Tịch Song mới dịu dàng nắm tay Đường Tinh Khanh ngồi xuống sô pha, hắn ta nhìn Đường Tinh Khanh, dịu dàng an ủi cô, "Xin lỗi vì đã dùng cách này để đưa em về đây, bọn họ đều là những kẻ thô lỗ không hiểu ý anh, em đừng để tâm."
Vào giờ phút này, Đường Tinh Khanh mới biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ Tịch Song muốn đưa cô về, nên mới gọi bọn họ đi tìm cô, không ngờ bọn họ không biết thương hoa tiếc ngọc, còn khiến Đường Tinh Khanh tưởng rằng mình bị bắt cóc.
Kết quả phát hiện ra chỉ là một hồi hiểu nhầm, Đường Tinh Khanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, lắc đầu cười nói, "Không sao, tôi không để ý."
Nếu là khi cô bị Đông Phùng Lưu cưỡng chế giam cầm, Tịch Song có thể đến đưa cô đi như thế này thì tốt. Nhưng bây giờ Đông Phùng Lưu đang làm phẫu thuật trong bệnh viện mà cô lại trở về vào đúng lúc này, hình như không được hay cho lắm. Cho dù thế nào thì cô cũng phải xác định được Đông Phùng Lưu an toàn mới quay về được!
Nghe Đường Tinh Khanh nói thế, Tịch Song cười lên, vỗ tay cô nói: "Em không để ý là được rồi, có đói không? Có cần ăn khuya không? Hay là em đi tắm trước nhé? Bây giờ đã muộn nên anh đã bảo Ngũ Tuấn đi ngủ trước rồi."
"Tôi không đói..." Đường Tinh Khanh lại lắc đầu lần nữa, cô im lặng rút tay mình ra khỏi tay Tịch Song, lo lắng nói: "Tịch Song, tôi muốn quay về bệnh viện xem tình hình của Đông Phùng Lưu, hôm nay bệnh của anh ấy lại tái phát, phải phẫu thuật, tôi lo cho an toàn của anh ấy..."
Nghe Đường Tinh Khanh nhắc đến tên của Đông Phùng Lưu, gương mặt Tịch Song thoáng thay đổi, giọng điệu hắn có vẻ không vui: "Từ lúc nào mà em lại quan tâm đến hắn ta vậy?"
"Tôi..." Đường Tinh Khanh bị Tịch Song chặn họng, nói thế cũng có lý nhưng mà...
"Nói cho cùng Đông Phùng Lưu vào viện cũng có một phần nguyên do từ tôi, tôi không thể cứ mặc kệ anh ta được, lương tâm tôi không cho phép điều đó xảy ra."
Nghe Đường Tinh Khanh nói vậy, vẻ mặt Tịch Song thoáng dịu đi, anh ta không đồng ý nói: "Không sao, em không cần đến bệnh viện nữa. Huống hồ, em đã ở bệnh viện cả một ngày rồi, bây giờ Đông Phùng Lưu vẫn không có tin tức gì, không bằng cứ đợi ở nhà. Em yên tâm, một khi có chuyện, anh sẽ báo cho em ngay." Nghe vậy, Đường Tinh Khanh chỉ đành gật đầu nói, "Được rồi."
Cuối cùng Đường Tinh Khanh cũng không nhắc đến Đông Phùng Lưu nữa, khóe môi Tịch Song mới cong lên thành một nụ cười nhạt, anh ta nhìn gương mặt hơi mệt mỏi của Đường Tinh Khanh, không kìm được quan tâm hỏi han, "Em xem em này, mặt mũi nhợt nhạt thế này, chắc chắn là không ăn uống tử tế, anh đã dặn nhà bếp làm bữa khuya cho em rồi. Đi thôi, đi ăn với anh."
Nói rồi, Tịch Song kéo Đường Tinh Khanh đi về phía nhà bếp.
Quả thực Đường Tinh Khanh cũng đang đói bụng nên cũng không phản kháng, hai cái bánh bao mua vừa nãy đã bị rơi lúc bị kéo lên xe, bây giờ bụng đã sôi ùng ục, đói mờ mắt.
Ăn xong bữa khuya, Đường Tinh Khanh quay về phòng tắm rửa, đợi đến khi cô lên giường nghỉ ngơi liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Đường Ngũ Tuấn.
Đường Tinh Khanh vừa nằm xuống liền nghe thấy Đường Ngũ Tuấn nói mơ, "Mẹ..."
Nghe thấy tiếng gọi của con, tâm trạng căng thẳng lo lắng cả một ngày của Đường Tinh Khanh dịu đi, cô không nhịn được cười lên, đưa tay lên kéo chăn đắp lại cho con sau đó nghiêng người nằm xuống.
Nhưng Đường Tinh Khanh vừa mới nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn tú đầy đau khổ của Đông Phùng Lưu, nói thật một người bình thường luôn oai phong lẫm liệt, đột nhiên có một ngày xuất hiện trước mặt bạn trong tình cảnh chật vật, cho dù là ai cũng không thể chịu đựng được biến đổi như vậy.
Trong đầu Đường Tinh Khanh không ngừng hiện lên dáng vẻ đau đớn của Đông Phùng Lưu khiến cô không thể ngủ nổi, đồng thời trong lòng càng lúc càng bất an, áp lực khiến Đường Tinh Khanh thở cũng khó khăn.
Cuối cùng, quả thực là Đường Tinh Khanh trằn trọc không ngủ nổi, chỉ đành đứng dậy ra ngoài ban công hóng gió, giờ đang là lúc vào thu, thời tiết dần chuyển lạnh. Đột nhiên Đường Tinh Khanh muốn quay về bệnh viện, ít nhất ở đó cũng có thể biết được tin tức về Đông Phùng Lưu ngay, ở đây còn không biết phải đợi đến lúc nào.
Nhắc đến mới nhớ, Đông Phùng Lưu đã vào phòng phẫu thuật được mười mấy tiếng đồng hồ, không biết đã ra chưa, không biết anh đã qua cơn nguy hiểm chưa, anh có sống sót ra khỏi phòng phẫu thuật không.
Một đống những câu hỏi chất chồng trong lòng, Đường Tinh Khanh quả thực vô cùng phiền muộn, với cái tình hình này thì đến thẳng bệnh viện còn hơn!
Nhưng bây giờ đã muộn rồi, cô lại không tiện đi ra ngoài... trong thoáng chốc Đường Tinh Khanh cảm thấy phiền lòng vô cùng.
"Mẹ... mẹ về rồi à... sao mẹ không ngủ?" Không biết Đường Ngũ Tuấn đã tỉnh từ lúc nào, cậu bé đứng sau lưng Đường Tinh Khanh, dụi dụi đôi mắt mông lung hỏi.
Nghe thấy giọng nói của Đường Ngũ Tuấn, tâm trạng nôn nóng của Đường Tinh Khanh dần dần bình tĩnh lại, cô quay lại nhìn thấy Đường Ngũ Tuấn đang mặc áo ngủ, gương mặt vẫn còn chút ngái ngủ nhìn cô.
Đường Tinh Khanh đau lòng bước đến nắm tay con, khẽ nói, "Mẹ có chút chuyện, tạm thời không ngủ được, Ngũ Tuấn nghe lời mau mau lên giường ngủ đi."
Vừa nói Đường Tinh Khanh vừa bế Đường Ngũ Tuấn về giường, kéo chăn đắp lại cho cậu bé.
"Mẹ." Đường Ngũ Tuấn rút tay ra khỏi chăn, kéo tay Đường Tinh Khanh lại, đôi mắt lại trở nên sáng ngời, nhìn Đường Tinh Khanh không chớp mắt nói. "Mẹ, có phải mẹ đang nhớ bố không? Thực ra mẹ đang muốn quay lại đúng không?"
Câu nói của Đường Ngũ Tuấn khiến Đường Tinh Khanh không hiểu ra sao, trong bụng vẫn nghĩ là thằng nhóc chưa tỉnh ngủ, bất giác đưa tay xoa đầu cậu bé, khẽ cười nói: "Ngoan, Ngũ Tuấn ngủ đi nhé, có chuyện gì để mai nói."
Nói rồi Đường Tinh Khanh định nhét tay Đường Ngũ Tuấn vào trong chăn lần nữa, Đường Ngũ Tuấn lại nhất quyét không chịu, bướng bỉnh nói: "Mẹ, mẹ ngủ cùng con."
Đường Tinh Khanh thoáng sửng sốt sau đó cười nói: "Được, mẹ ngủ với con." Nói rồi, Đường Tinh Khanh cũng lên giường, chui vào trong chăn, nghiêng người nhìn Đường Ngũ Tuấn.
CHƯƠNG 299. TRỞ LẠI BÊN CẠNH ĐÔNG PHÙNG LƯU
"...Vâng." Hai tên vệ sĩ bị Tịch Song quát cho run bần bật, nhận ra mình đã làm sai liền vội vàng cởi trói cho Đường Tinh Khanh, sau đó bỏ miếng giẻ trong miệng ra cho cô. Làm xong tất cả liền lùi lại phía sau đợi lệnh của Tịch Song.
Tịch Song đi đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, đưa tay kéo cô dậy, nhìn thấy vết hằn rõ rành rành trên cổ tay cô, liền dịu dàng hỏi:"Có đau không?"
Đường Tinh Khanh mím môi lắc đầu, không nói lời nào.
Thấy thế vẻ mặt Tịch Song đen sì, quát hai tên vệ sĩ đứng đằng sau Đường Tinh Khanh với vẻ uy nghiêm: "Còn không mau cút đi!"
"Vâng! Ông chủ!" Nhận được mệnh lệnh, hai tên vệ sĩ vội vàng quay người đi ra ngoài, rất nhanh chóng trong phòng khách chỉ còn lại Đường Tinh Khanh và Tịch Song.
Sau khi người đi hết rồi, Tịch Song mới dịu dàng nắm tay Đường Tinh Khanh ngồi xuống sô pha, hắn ta nhìn Đường Tinh Khanh, dịu dàng an ủi cô, "Xin lỗi vì đã dùng cách này để đưa em về đây, bọn họ đều là những kẻ thô lỗ không hiểu ý anh, em đừng để tâm."
Vào giờ phút này, Đường Tinh Khanh mới biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ Tịch Song muốn đưa cô về, nên mới gọi bọn họ đi tìm cô, không ngờ bọn họ không biết thương hoa tiếc ngọc, còn khiến Đường Tinh Khanh tưởng rằng mình bị bắt cóc.
Kết quả phát hiện ra chỉ là một hồi hiểu nhầm, Đường Tinh Khanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, lắc đầu cười nói, "Không sao, tôi không để ý."
Nếu là khi cô bị Đông Phùng Lưu cưỡng chế giam cầm, Tịch Song có thể đến đưa cô đi như thế này thì tốt. Nhưng bây giờ Đông Phùng Lưu đang làm phẫu thuật trong bệnh viện mà cô lại trở về vào đúng lúc này, hình như không được hay cho lắm. Cho dù thế nào thì cô cũng phải xác định được Đông Phùng Lưu an toàn mới quay về được!
Nghe Đường Tinh Khanh nói thế, Tịch Song cười lên, vỗ tay cô nói: "Em không để ý là được rồi, có đói không? Có cần ăn khuya không? Hay là em đi tắm trước nhé? Bây giờ đã muộn nên anh đã bảo Ngũ Tuấn đi ngủ trước rồi."
"Tôi không đói..." Đường Tinh Khanh lại lắc đầu lần nữa, cô im lặng rút tay mình ra khỏi tay Tịch Song, lo lắng nói: "Tịch Song, tôi muốn quay về bệnh viện xem tình hình của Đông Phùng Lưu, hôm nay bệnh của anh ấy lại tái phát, phải phẫu thuật, tôi lo cho an toàn của anh ấy..."
Nghe Đường Tinh Khanh nhắc đến tên của Đông Phùng Lưu, gương mặt Tịch Song thoáng thay đổi, giọng điệu hắn có vẻ không vui: "Từ lúc nào mà em lại quan tâm đến hắn ta vậy?"
"Tôi..." Đường Tinh Khanh bị Tịch Song chặn họng, nói thế cũng có lý nhưng mà...
"Nói cho cùng Đông Phùng Lưu vào viện cũng có một phần nguyên do từ tôi, tôi không thể cứ mặc kệ anh ta được, lương tâm tôi không cho phép điều đó xảy ra."
Nghe Đường Tinh Khanh nói vậy, vẻ mặt Tịch Song thoáng dịu đi, anh ta không đồng ý nói: "Không sao, em không cần đến bệnh viện nữa. Huống hồ, em đã ở bệnh viện cả một ngày rồi, bây giờ Đông Phùng Lưu vẫn không có tin tức gì, không bằng cứ đợi ở nhà. Em yên tâm, một khi có chuyện, anh sẽ báo cho em ngay." Nghe vậy, Đường Tinh Khanh chỉ đành gật đầu nói, "Được rồi."
Cuối cùng Đường Tinh Khanh cũng không nhắc đến Đông Phùng Lưu nữa, khóe môi Tịch Song mới cong lên thành một nụ cười nhạt, anh ta nhìn gương mặt hơi mệt mỏi của Đường Tinh Khanh, không kìm được quan tâm hỏi han, "Em xem em này, mặt mũi nhợt nhạt thế này, chắc chắn là không ăn uống tử tế, anh đã dặn nhà bếp làm bữa khuya cho em rồi. Đi thôi, đi ăn với anh."
Nói rồi, Tịch Song kéo Đường Tinh Khanh đi về phía nhà bếp.
Quả thực Đường Tinh Khanh cũng đang đói bụng nên cũng không phản kháng, hai cái bánh bao mua vừa nãy đã bị rơi lúc bị kéo lên xe, bây giờ bụng đã sôi ùng ục, đói mờ mắt.
Ăn xong bữa khuya, Đường Tinh Khanh quay về phòng tắm rửa, đợi đến khi cô lên giường nghỉ ngơi liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Đường Ngũ Tuấn.
Đường Tinh Khanh vừa nằm xuống liền nghe thấy Đường Ngũ Tuấn nói mơ, "Mẹ..."
Nghe thấy tiếng gọi của con, tâm trạng căng thẳng lo lắng cả một ngày của Đường Tinh Khanh dịu đi, cô không nhịn được cười lên, đưa tay lên kéo chăn đắp lại cho con sau đó nghiêng người nằm xuống.
Nhưng Đường Tinh Khanh vừa mới nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn tú đầy đau khổ của Đông Phùng Lưu, nói thật một người bình thường luôn oai phong lẫm liệt, đột nhiên có một ngày xuất hiện trước mặt bạn trong tình cảnh chật vật, cho dù là ai cũng không thể chịu đựng được biến đổi như vậy.
Trong đầu Đường Tinh Khanh không ngừng hiện lên dáng vẻ đau đớn của Đông Phùng Lưu khiến cô không thể ngủ nổi, đồng thời trong lòng càng lúc càng bất an, áp lực khiến Đường Tinh Khanh thở cũng khó khăn.
Cuối cùng, quả thực là Đường Tinh Khanh trằn trọc không ngủ nổi, chỉ đành đứng dậy ra ngoài ban công hóng gió, giờ đang là lúc vào thu, thời tiết dần chuyển lạnh. Đột nhiên Đường Tinh Khanh muốn quay về bệnh viện, ít nhất ở đó cũng có thể biết được tin tức về Đông Phùng Lưu ngay, ở đây còn không biết phải đợi đến lúc nào.
Nhắc đến mới nhớ, Đông Phùng Lưu đã vào phòng phẫu thuật được mười mấy tiếng đồng hồ, không biết đã ra chưa, không biết anh đã qua cơn nguy hiểm chưa, anh có sống sót ra khỏi phòng phẫu thuật không.
Một đống những câu hỏi chất chồng trong lòng, Đường Tinh Khanh quả thực vô cùng phiền muộn, với cái tình hình này thì đến thẳng bệnh viện còn hơn!
Nhưng bây giờ đã muộn rồi, cô lại không tiện đi ra ngoài... trong thoáng chốc Đường Tinh Khanh cảm thấy phiền lòng vô cùng.
"Mẹ... mẹ về rồi à... sao mẹ không ngủ?" Không biết Đường Ngũ Tuấn đã tỉnh từ lúc nào, cậu bé đứng sau lưng Đường Tinh Khanh, dụi dụi đôi mắt mông lung hỏi.
Nghe thấy giọng nói của Đường Ngũ Tuấn, tâm trạng nôn nóng của Đường Tinh Khanh dần dần bình tĩnh lại, cô quay lại nhìn thấy Đường Ngũ Tuấn đang mặc áo ngủ, gương mặt vẫn còn chút ngái ngủ nhìn cô.
Đường Tinh Khanh đau lòng bước đến nắm tay con, khẽ nói, "Mẹ có chút chuyện, tạm thời không ngủ được, Ngũ Tuấn nghe lời mau mau lên giường ngủ đi."
Vừa nói Đường Tinh Khanh vừa bế Đường Ngũ Tuấn về giường, kéo chăn đắp lại cho cậu bé.
"Mẹ." Đường Ngũ Tuấn rút tay ra khỏi chăn, kéo tay Đường Tinh Khanh lại, đôi mắt lại trở nên sáng ngời, nhìn Đường Tinh Khanh không chớp mắt nói. "Mẹ, có phải mẹ đang nhớ bố không? Thực ra mẹ đang muốn quay lại đúng không?"
Câu nói của Đường Ngũ Tuấn khiến Đường Tinh Khanh không hiểu ra sao, trong bụng vẫn nghĩ là thằng nhóc chưa tỉnh ngủ, bất giác đưa tay xoa đầu cậu bé, khẽ cười nói: "Ngoan, Ngũ Tuấn ngủ đi nhé, có chuyện gì để mai nói."
Nói rồi Đường Tinh Khanh định nhét tay Đường Ngũ Tuấn vào trong chăn lần nữa, Đường Ngũ Tuấn lại nhất quyét không chịu, bướng bỉnh nói: "Mẹ, mẹ ngủ cùng con."
Đường Tinh Khanh thoáng sửng sốt sau đó cười nói: "Được, mẹ ngủ với con." Nói rồi, Đường Tinh Khanh cũng lên giường, chui vào trong chăn, nghiêng người nhìn Đường Ngũ Tuấn.
Bình luận facebook