Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-382
CHƯƠNG 382: GHEN TỊ
CHƯƠNG 382: GHEN TỊ
Kể từ khi đoạn ghi âm kia bị Đường Ngũ Tuấn bật lên, đầu Phương Dĩnh cứ cúi gằm xuống, cô sợ hễ ngẩng đầu lên là nhìn thấy đôi mắt khiến cô cảm thấy buốt lạnh toàn thân của Đông Phùng Lưu.
“Cô thật là to gan đấy nhỉ.”
Đông Phùng Lưu mở miệng nói, nhưng giọng điệu lại như đang nói về một chuyện rất bình thường. Nếu không phải đã biết được thủ đoạn của Đông Phùng Lưu, Phương Dĩnh hẳn sẽ cho rằng Đông Phùng Lưu chỉ đang nói mình to gan mà thôi.
Nhưng sự thật đương nhiên không giống với vẻ bề ngoài của nó, Đông Phùng Lưu vốn đã quyết tâm muốn điều tra ra kẻ phao tin đồn về Đường Tinh Khanh. Xét từ thái độ nghiêm túc của anh, sao có chuyện anh không tức giận được chứ.
“Tôi...”
Phương Dĩnh hoàn toàn không nghĩ ra được cái cớ nào, bằng chứng rõ rành rành ra đó, nói cái gì cũng là thừa thãi. Việc duy nhất bây giờ cô có thể làm chỉ là đợi phán quyết của Đông Phùng Lưu mà thôi.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại không vội vàng xử lý Phương Dĩnh mà chỉ cười mỉm nói với Đường Tinh Khanh: “Sao? Anh đã nói là muốn dạy dỗ em, bây giờ em phục rồi chứ.”
Đường Tinh Khanh không phục cũng phải phục. Việc dạy dỗ mà Đông Phùng Lưu nói đến hẳn là mắt nhìn người rồi.
Đường Tinh Khanh vẫn còn ngây thơ quá, chẳng những nhẹ dạ cả tin Phương Dĩnh, cô còn giúp cô ta nói đỡ trước mặt Đông Phùng Lưu để giữ lấy cái ghế thư ký của cô ta nữa.
Đường Tinh Khanh cũng tỏ ra rất ngượng ngùng. Cô không ngừng xem xét Phương Dĩnh, yên lặng nhíu mày. Ánh mắt cô như thể đang hỏi Phương Dĩnh vì sao lại làm như thế, thậm chí trong đôi mắt còn mang theo sự đồng cảm với Phương Dĩnh.
Bởi Phương Dĩnh làm những việc thế này là vì nhận tiền thù lao của Doãn Thu Ngọc, có khi nào cô ấy thiếu tiền không? Mãi đến giờ phút này mà Đường Tinh Khanh vẫn còn cố gắng tìm xem có điều gì có thể tha thứ có Phương Dĩnh được hay không, nói cách khác, cô cũng sợ Phương Dĩnh quả đúng là loại tiểu nhân như thế thì thật cô cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng ánh mắt cảm thông ấy lọt vào mất Phương Dĩnh lại bị hiểu thành chế giễu. Phương Dĩnh vẫn luôn cúi đầu đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Âm thanh như mang leo gió rét vùng Bắc Cực ấy khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên kỳ dị.
Phương Dĩnh ngẩng đầu, dùng ánh mắt tuyệt vọng mà căm hận nhìn Đường Tinh Khanh, cất giọng the thé cười nói: “Đủ rồi đấy Đường Tinh Khanh, cô còn giả làm người tốt cái gì chứ.”
Giả làm người tốt ư?
Đường Tinh Khanh lúc thì cảm thấy mình rất vô tội, lúc thì cảm thấy Phương Dĩnh thật kỳ lạ, cô chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với Phương Dĩnh cả.
Ngay cả việc Đông Phùng Lưu muốn thay đổi vị trí thư kí của cô ta cũng bị Đường Tinh Khanh ngăn lại, Phương Dĩnh không biết ơn thì cũng thôi đi, đằng này còn trách ngược lại cô sao?
Đường Tinh Khanh vẫn đang khống chế cảm xúc của mình. Cô nhíu mày, không vui nói: “Tôi giả vờ cái gì chứ? Có suy xét thế nào thì việc này vẫn là lỗi của cô. Mặc dù lúc đầu tôi không có ý định truy cứu, nhưng bây giờ cháy nhà ra mặt chuột, chẳng lẽ tôi phải giả vờ như không nhìn thấy ư?”
Về tình về lý đều không thể như thế được.
Phương Dĩnh cười nhạo một tiếng, trong đôi mắt cô ta hằn lên vô số tơ máu.
“Có Đông Phùng Lưu ở đây, đương nhiên cô làm cái gì cũng đúng. Xem ra tin đồn chẳng sai chút nào, quả nhiên cô chính là con đĩ chuyên đi quyến rũ đàn ông.”
Phương Dĩnh vừa nói vừa dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào người Đường Tinh Khanh, ánh mắt đó khiến người ta thật khó chịu, nhất là khi nó xuất hiện trên khuôn mặt như điên dại của Phương Dĩnh lại càng khiến người ta ngán ngẩm hơn.
Đường Tinh Khanh thật sự không ngờ có người có thể trở mặt nhanh như thế. Phương Dĩnh giỏi giang và trẻ trung trước đây sau khi bị vạch trần thì tỏ ra sa sút, nhưng chỉ trong chớp mắt cô ta đã trở nên ác độc và hung ác.
Quả thật chính là một kẻ điên.
Mặc dù Đường Tinh Khanh đã nghe những lời bàn luận như thế này từ Doãn Thu Ngọc đến quen tai, nhưng bị người mà mình nhìn lầm chỉ thẳng vào mặt mà mắng như thế, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, cô tức đến mức mặt mũi trắng bệch.
Đường Ngũ Tuấn nghe thấy Phương Dĩnh không thèm giữ mồm giữ miệng thì cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Dĩnh. Nếu muốn hại Phương Dĩnh thì cậu có vô số cách, cho dù có cộng thêm cả ngón chân cũng không thể đếm nổi.
Đông Phùng Lưu đương nhiên cũng thế, nhưng anh thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, bèn gằn giọng nói: “Nếu cô còn muốn tiếp tục sống trên thế giới này thì tốt nhất cô câm miệng lại.”
Giọng nói này cứ như phát ra từ miệng Diêm Vương, có khả năng bắt lấy hồn phách con người, vì thế vẻ điên khùng trên mặt Phương Dĩnh ngay lập tức biến mất, cơ thể cô run lên bần bật hệt như đã bị hút hết hồn vía.
Đông Phùng Lưu thương xót nhìn Đường Tinh Khanh, thở dài nói: “Lúc trước em còn nói là không quan tâm cơ đấy. Em xem, chẳng phải em cũng tức giận vì những thứ này hay sao? Tin đồn còn quá đáng hơn nữa, anh còn tức giận hơn cả em.”
Đường Tinh Khanh thật sự mong sẽ không làm lớn mọi chuyện lên, nhưng với tình hình hiện nay, đây không chỉ là âm mưu của Doãn Thu Ngọc nữa, hơn nữa tin đồn quả thực khiến cô khó mà nhẫn nhịn nổi, mà quan trọng nhất là, người mà cô coi trọng lại bị Đông Phùng Lưu chứng minh là kẻ phản bội của công ti.
Đường Tinh Khanh có thế nào đi chăng nữa cũng không thể can thiệp vào chuyện này.
“Anh cứ làm theo ý anh là được rồi.”
Mặc dù đã tìm được nguồn gốc gây ra tin đồn nhưng Đường Tinh Khanh không hề vui vẻ chút nào, cô thậm chí còn cảm thấy rất thất vọng. Cô thầm trách bản thân mình đã quá dễ dàng tin người.
Nhất là hôm qua khi anh nhìn thấy tên hai người rõ ràng rất thân thiết với Phương Dĩnh trên đơn xin từ chức, đáng lẽ lúc ấy cô ta đã bị vạch trần rồi, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng vào cô ta.
Nếu không nhờ Đông Phùng Lưu, nói không chừng sau này cô sẽ bị Phương Dĩnh hãm hại thê thảm hơn.
Đông Phùng Lưu thấy Đường Tinh Khanh không quan tâm đến chuyện này nữa, bèn chuẩn bị thả lỏng tay chân xử lý Phương Dĩnh. Anh hài lòng mỉm cười, sau đó nói với Phương Dĩnh: “Bây giờ cô đã biết sai chưa?”
Giọng điệu rất lạnh lùng, hơn nữa giọng nói còn khiến người nghe dù có trả lời hay không cũng đều cảm thấy rất áp lực.
Phương Dĩnh cắn chặt môi, dường như cô ta không muốn mở miệng thừa nhận lỗi lầm.
Không ai biết cô ta đang nghĩ điều gì, mình đã làm sai rồi, chẳng lẽ vẫn không nghe theo Đông Phùng Lưu hay sao?
Nhưng trong đầu Đông Phùng Lưu hiểu rất rõ ràng.
“Hẳn là cô ghen tị với Tinh Khanh nhỉ, ghen tị cô ấy xinh đẹp, ghen tị cô ấy có năng lực, thậm chí còn ghen tị cô ấy có tất cả mọi thứ, ấy vậy mà còn là người phụ nữ của Đông Phùng Lưu tôi nữa.”
Phương Dĩnh câm nín, cô ta thậm chí còn không có lý do để phản bác.
truyện được up trên app mê tình truyện
Bởi vì Đông Phùng Lưu nói câu nào cũng đúng cả.
Đông Phùng Lưu cười khẩy một cái, nói tiếp: “Cô tưởng mình có tất cả mọi thứ rồi sao? Thật ra còn rất nhiều thứ cô không có, cô không có sự lương thiện của Tinh Khanh, cô không có sự săn sóc chu đáo của cô ấy, thật ra ngoại trừ ganh tị với cô ấy ra, cô chẳng đúng ở điểm nào cả.”
Thay vì nói rằng anh đang công kích Phương Dĩnh, chi bằng nói rằng anh đang hủy diệt Phương Dĩnh thì đúng hơn.
Mặc dù trong giọng nói của Đông Phùng Lưu chỉ mang ý chế giễu, thậm chí còn chẳng mang chút giận dữ nào, nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi đã hoàn toàn đâm vào nỗi đau của Phương Dĩnh.
Đối với loại phụ nữ này, cách “trừng phạt” này của Đông Phùng Lưu còn khiến cô ta cảm thấy đau đớn hơn cái chết.
Phương Dĩnh cảm thấy cơ thể mình yếu ớt . Dưới sự giày vò của Đông Phùng Lưu, cô ta không còn sức lực để căm hận Đường Tinh Khanh nữa rồi. Cô ta cười chua chát nói: “Không sai, là tôi ganh tị, vì thế nên tôi mới nhận tiền thù lao của Doãn Thu Ngọc.”
Cũng có nghĩa là, Phương Dĩnh làm thế không chỉ vì tiền. Việc này khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy càng giận dữ hơn.
CHƯƠNG 382: GHEN TỊ
Kể từ khi đoạn ghi âm kia bị Đường Ngũ Tuấn bật lên, đầu Phương Dĩnh cứ cúi gằm xuống, cô sợ hễ ngẩng đầu lên là nhìn thấy đôi mắt khiến cô cảm thấy buốt lạnh toàn thân của Đông Phùng Lưu.
“Cô thật là to gan đấy nhỉ.”
Đông Phùng Lưu mở miệng nói, nhưng giọng điệu lại như đang nói về một chuyện rất bình thường. Nếu không phải đã biết được thủ đoạn của Đông Phùng Lưu, Phương Dĩnh hẳn sẽ cho rằng Đông Phùng Lưu chỉ đang nói mình to gan mà thôi.
Nhưng sự thật đương nhiên không giống với vẻ bề ngoài của nó, Đông Phùng Lưu vốn đã quyết tâm muốn điều tra ra kẻ phao tin đồn về Đường Tinh Khanh. Xét từ thái độ nghiêm túc của anh, sao có chuyện anh không tức giận được chứ.
“Tôi...”
Phương Dĩnh hoàn toàn không nghĩ ra được cái cớ nào, bằng chứng rõ rành rành ra đó, nói cái gì cũng là thừa thãi. Việc duy nhất bây giờ cô có thể làm chỉ là đợi phán quyết của Đông Phùng Lưu mà thôi.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại không vội vàng xử lý Phương Dĩnh mà chỉ cười mỉm nói với Đường Tinh Khanh: “Sao? Anh đã nói là muốn dạy dỗ em, bây giờ em phục rồi chứ.”
Đường Tinh Khanh không phục cũng phải phục. Việc dạy dỗ mà Đông Phùng Lưu nói đến hẳn là mắt nhìn người rồi.
Đường Tinh Khanh vẫn còn ngây thơ quá, chẳng những nhẹ dạ cả tin Phương Dĩnh, cô còn giúp cô ta nói đỡ trước mặt Đông Phùng Lưu để giữ lấy cái ghế thư ký của cô ta nữa.
Đường Tinh Khanh cũng tỏ ra rất ngượng ngùng. Cô không ngừng xem xét Phương Dĩnh, yên lặng nhíu mày. Ánh mắt cô như thể đang hỏi Phương Dĩnh vì sao lại làm như thế, thậm chí trong đôi mắt còn mang theo sự đồng cảm với Phương Dĩnh.
Bởi Phương Dĩnh làm những việc thế này là vì nhận tiền thù lao của Doãn Thu Ngọc, có khi nào cô ấy thiếu tiền không? Mãi đến giờ phút này mà Đường Tinh Khanh vẫn còn cố gắng tìm xem có điều gì có thể tha thứ có Phương Dĩnh được hay không, nói cách khác, cô cũng sợ Phương Dĩnh quả đúng là loại tiểu nhân như thế thì thật cô cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng ánh mắt cảm thông ấy lọt vào mất Phương Dĩnh lại bị hiểu thành chế giễu. Phương Dĩnh vẫn luôn cúi đầu đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Âm thanh như mang leo gió rét vùng Bắc Cực ấy khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên kỳ dị.
Phương Dĩnh ngẩng đầu, dùng ánh mắt tuyệt vọng mà căm hận nhìn Đường Tinh Khanh, cất giọng the thé cười nói: “Đủ rồi đấy Đường Tinh Khanh, cô còn giả làm người tốt cái gì chứ.”
Giả làm người tốt ư?
Đường Tinh Khanh lúc thì cảm thấy mình rất vô tội, lúc thì cảm thấy Phương Dĩnh thật kỳ lạ, cô chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với Phương Dĩnh cả.
Ngay cả việc Đông Phùng Lưu muốn thay đổi vị trí thư kí của cô ta cũng bị Đường Tinh Khanh ngăn lại, Phương Dĩnh không biết ơn thì cũng thôi đi, đằng này còn trách ngược lại cô sao?
Đường Tinh Khanh vẫn đang khống chế cảm xúc của mình. Cô nhíu mày, không vui nói: “Tôi giả vờ cái gì chứ? Có suy xét thế nào thì việc này vẫn là lỗi của cô. Mặc dù lúc đầu tôi không có ý định truy cứu, nhưng bây giờ cháy nhà ra mặt chuột, chẳng lẽ tôi phải giả vờ như không nhìn thấy ư?”
Về tình về lý đều không thể như thế được.
Phương Dĩnh cười nhạo một tiếng, trong đôi mắt cô ta hằn lên vô số tơ máu.
“Có Đông Phùng Lưu ở đây, đương nhiên cô làm cái gì cũng đúng. Xem ra tin đồn chẳng sai chút nào, quả nhiên cô chính là con đĩ chuyên đi quyến rũ đàn ông.”
Phương Dĩnh vừa nói vừa dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào người Đường Tinh Khanh, ánh mắt đó khiến người ta thật khó chịu, nhất là khi nó xuất hiện trên khuôn mặt như điên dại của Phương Dĩnh lại càng khiến người ta ngán ngẩm hơn.
Đường Tinh Khanh thật sự không ngờ có người có thể trở mặt nhanh như thế. Phương Dĩnh giỏi giang và trẻ trung trước đây sau khi bị vạch trần thì tỏ ra sa sút, nhưng chỉ trong chớp mắt cô ta đã trở nên ác độc và hung ác.
Quả thật chính là một kẻ điên.
Mặc dù Đường Tinh Khanh đã nghe những lời bàn luận như thế này từ Doãn Thu Ngọc đến quen tai, nhưng bị người mà mình nhìn lầm chỉ thẳng vào mặt mà mắng như thế, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, cô tức đến mức mặt mũi trắng bệch.
Đường Ngũ Tuấn nghe thấy Phương Dĩnh không thèm giữ mồm giữ miệng thì cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Dĩnh. Nếu muốn hại Phương Dĩnh thì cậu có vô số cách, cho dù có cộng thêm cả ngón chân cũng không thể đếm nổi.
Đông Phùng Lưu đương nhiên cũng thế, nhưng anh thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, bèn gằn giọng nói: “Nếu cô còn muốn tiếp tục sống trên thế giới này thì tốt nhất cô câm miệng lại.”
Giọng nói này cứ như phát ra từ miệng Diêm Vương, có khả năng bắt lấy hồn phách con người, vì thế vẻ điên khùng trên mặt Phương Dĩnh ngay lập tức biến mất, cơ thể cô run lên bần bật hệt như đã bị hút hết hồn vía.
Đông Phùng Lưu thương xót nhìn Đường Tinh Khanh, thở dài nói: “Lúc trước em còn nói là không quan tâm cơ đấy. Em xem, chẳng phải em cũng tức giận vì những thứ này hay sao? Tin đồn còn quá đáng hơn nữa, anh còn tức giận hơn cả em.”
Đường Tinh Khanh thật sự mong sẽ không làm lớn mọi chuyện lên, nhưng với tình hình hiện nay, đây không chỉ là âm mưu của Doãn Thu Ngọc nữa, hơn nữa tin đồn quả thực khiến cô khó mà nhẫn nhịn nổi, mà quan trọng nhất là, người mà cô coi trọng lại bị Đông Phùng Lưu chứng minh là kẻ phản bội của công ti.
Đường Tinh Khanh có thế nào đi chăng nữa cũng không thể can thiệp vào chuyện này.
“Anh cứ làm theo ý anh là được rồi.”
Mặc dù đã tìm được nguồn gốc gây ra tin đồn nhưng Đường Tinh Khanh không hề vui vẻ chút nào, cô thậm chí còn cảm thấy rất thất vọng. Cô thầm trách bản thân mình đã quá dễ dàng tin người.
Nhất là hôm qua khi anh nhìn thấy tên hai người rõ ràng rất thân thiết với Phương Dĩnh trên đơn xin từ chức, đáng lẽ lúc ấy cô ta đã bị vạch trần rồi, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng vào cô ta.
Nếu không nhờ Đông Phùng Lưu, nói không chừng sau này cô sẽ bị Phương Dĩnh hãm hại thê thảm hơn.
Đông Phùng Lưu thấy Đường Tinh Khanh không quan tâm đến chuyện này nữa, bèn chuẩn bị thả lỏng tay chân xử lý Phương Dĩnh. Anh hài lòng mỉm cười, sau đó nói với Phương Dĩnh: “Bây giờ cô đã biết sai chưa?”
Giọng điệu rất lạnh lùng, hơn nữa giọng nói còn khiến người nghe dù có trả lời hay không cũng đều cảm thấy rất áp lực.
Phương Dĩnh cắn chặt môi, dường như cô ta không muốn mở miệng thừa nhận lỗi lầm.
Không ai biết cô ta đang nghĩ điều gì, mình đã làm sai rồi, chẳng lẽ vẫn không nghe theo Đông Phùng Lưu hay sao?
Nhưng trong đầu Đông Phùng Lưu hiểu rất rõ ràng.
“Hẳn là cô ghen tị với Tinh Khanh nhỉ, ghen tị cô ấy xinh đẹp, ghen tị cô ấy có năng lực, thậm chí còn ghen tị cô ấy có tất cả mọi thứ, ấy vậy mà còn là người phụ nữ của Đông Phùng Lưu tôi nữa.”
Phương Dĩnh câm nín, cô ta thậm chí còn không có lý do để phản bác.
truyện được up trên app mê tình truyện
Bởi vì Đông Phùng Lưu nói câu nào cũng đúng cả.
Đông Phùng Lưu cười khẩy một cái, nói tiếp: “Cô tưởng mình có tất cả mọi thứ rồi sao? Thật ra còn rất nhiều thứ cô không có, cô không có sự lương thiện của Tinh Khanh, cô không có sự săn sóc chu đáo của cô ấy, thật ra ngoại trừ ganh tị với cô ấy ra, cô chẳng đúng ở điểm nào cả.”
Thay vì nói rằng anh đang công kích Phương Dĩnh, chi bằng nói rằng anh đang hủy diệt Phương Dĩnh thì đúng hơn.
Mặc dù trong giọng nói của Đông Phùng Lưu chỉ mang ý chế giễu, thậm chí còn chẳng mang chút giận dữ nào, nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi đã hoàn toàn đâm vào nỗi đau của Phương Dĩnh.
Đối với loại phụ nữ này, cách “trừng phạt” này của Đông Phùng Lưu còn khiến cô ta cảm thấy đau đớn hơn cái chết.
Phương Dĩnh cảm thấy cơ thể mình yếu ớt . Dưới sự giày vò của Đông Phùng Lưu, cô ta không còn sức lực để căm hận Đường Tinh Khanh nữa rồi. Cô ta cười chua chát nói: “Không sai, là tôi ganh tị, vì thế nên tôi mới nhận tiền thù lao của Doãn Thu Ngọc.”
Cũng có nghĩa là, Phương Dĩnh làm thế không chỉ vì tiền. Việc này khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy càng giận dữ hơn.
Bình luận facebook