2.
Sau khi Tống Liễu bước vào Trình gia, ngày nào cũng kiên nhẫn đến thỉnh an tôi.
Câu nào nói ra cũng đầy ám chỉ và khiêu khích.
Cô nàng lấy khăn tay che miệng cười nói: "Mấy bữa rày đêm nào Trình công tử cũng ở lại phòng chăm sóc thiếp thân, nếu không phải vì đang mang thai, kiểu gì chàng ấy cũng phải dằn vặt người ta một phen."
[Tên khốn kia ngày nào cũng bắt mình ngồi nghe hắn kể lại tình sử yêu thầm, còn thêm cả quá trình hắn mặt dày mày dạn xin thánh thượng ban hôn, khiến mình không đêm nào yên giấc, dằn vặt bà đây khổ muốn chết đi được!]
Hay lắm, hóa ra mối nhân duyên ai nấy đều ghét này là do Trình Hề Hoài cầu xin mà ra!
Thế mà lúc trước còn tỏ ra miễn cưỡng không tình nguyện nữa chứ.
Chờ đó mà xem tôi trị hắn!
Tôi thong dong chậm rãi rót cho Tống Liễu một chén trà, nói:
"Tống cô nương vất vả rồi, phu quân của ta phương diện kia hơi quả thực hơi bất lực, ta còn lo Trình gia đời này không cháu không con cơ, giờ cô có thể mang thai, cũng coi như là kỳ tích, trời xanh có mắt, không để cho Trình gia tuyệt nòi.
Tống Liễu còn giữ nụ cười ngọt ngào sặc mùi bạch liên bông, nghe tôi nói xong, nụ cười thoáng chốc cứng đờ.
Không khí bỗng như ngừng lại.
Cô nàng sững sờ ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: "Hả?"
Cùng lúc đó, một giọng nói đầy tức giận từ ngoài cửa vang tới:
"Khương Miên!"
Một bóng người màu mực từ ngoài cửa xông vào.
Là Trình Hề Hoài.
Hắn đứng sau lưng Tống Liễu, sắc mặt tối thui.
Tối tui tối mù, đen như đít nồi.
"Tống Liễu còn đang mang thai, cô đừng có mà nói mấy lời bẩn thỉu để kích thích nàng ấy!"
[Vì thế nên phu nhân thật sự không hài lòng với mình sao? Đây là nguyên nhân khiến nàng muốn làm quả phụ sao? Oa hu hu hu…]
[Thực sự tệ lắm sao? Hay là mai mốt đi tìm phó tướng nhiều nhiều vào nhỉ? Liệu hắn có cảm thấy mình biến thái không ta?]
[Không phải chứ, biết bao lần xong việc nàng đều xụi lơ luôn, chẳng lẽ… nàng giả bộ?]
Mặt tôi nóng ran, hung hăng lườm Trình Hề Hoài một phát.
Nhưng mà hắn vẫn còn chìm đắm trong cơn hoang mang hoài nghi bản thân "được với không được", "lên với không lên", không phát hiện ta tôi lườm hắn.
Còn Tống Liễu, cô nàng vẫn còn duy vẻ mặt kinh ngạc sững sờ chưa khôi phục tinh thần kia, mà tiếng lòng thì lại vang lên không ngớt:
[Chẳng trách muốn chọc vợ ghen để cứu vãn tình yêu, hóa ra Trình tiểu tướng quân không lên được!]
[Đáng thương thay cho Trình phu nhân, khổ đến thế là cùng…]
[Khoan đã, mình đã biết bí mật của tiểu tướng quân, có khi nào hắn giết mình bịt miệng không ta?]
Sắc mặt của nàng thoắt cái trở nên trắng bệch, con ngươi cũng run rẩy.
Tôi không lên tiếng, chỉ nháy mắt với Tống Liễu một cái, tỏ ý "đều hiểu cả".
Hai người họ đều thoáng đổi sắc mặt.
Người đen càng đen, người trắng càng trắng.
[Mình muốn đập đầu vào cột nhà.]
[Mình sẽ không bị giết để bịt miệng chứ…]
[Mình thực sự muốn đập đầu vào cột nhà.]
[Mình nhất định sẽ bị giết để bịt miệng.]
3.
Từ lúc tôi nói Trình Hề Hoài bất lực, hắn bèn tránh mặt tôi mọi lúc mọi nơi.
Nhưng mà người hầu trong phủ không biết nội tình, còn tưởng tôi bị thất sủng.
Kết hợp với một vài biểu hiện kỳ lạ của tôi sau khi nghe được tiếng lòng, trong phủ thậm chí còn đồn nhau rằng tôi đau lòng quá độ mà phát điên luôn rồi.
Lời đồn như thế càng lúc càng ghê.
Thậm chí ai nấy đều đinh ninh rằng đợi Tống Liễu sinh em bé xong, tôi sẽ bị trục xuất khỏi Trình phủ.
Cho nên tôi không ngờ được rằng, người bảo vệ tôi nhất trong Trình gia lại là em trai của Trình Hề Hoài, Trình Cẩm Ngôn.
Cậu ta là người duy nhất ở Trình gia theo nghiệp văn, dịu dàng cao quý, biết quan tâm chăm sóc.
Chỉ tiếc cậu ta không phải gu của tôi.
Cậu ta không biết đánh nhau.
Nhưng tôi biết cậu ta là gu của người nào.
Tống Liễu.
Vì sao tôi biết ấy hả?
Là thế này.
Hôm nào đó Tống Liễu theo lệ thường đến phòng tôi thỉnh an.
Cô nàng vừa mới nói dở câu "Bữa rày Trình công tử tặng thiếp rất nhiều thứ…"
Thì gặp Trình Cẩm Ngôn vừa tới.
Trình Cẩm Ngôn đương nhiên là có nghe thấy lời ong tiếng ve bên ngoài.
Lúc này đối mặt Tống Liễu, sắc mặt không tốt cho lắm.
Cậu ta đứng giữa hai người bọn tôi: "Tống cô nương, bất kể cô ở chung với anh cả của tôi như thế nào, thì Trình Cẩm Ngôn tôi đời này cũng chỉ nhận một người chị dâu là Khương Miên mà thôi, kính mong cô nương hãy tự trọng!"
Tôi vô cùng cảm động, không uổng công bình thường thương thằng nhóc này.
Thế nhưng cảm động xong rồi thì lại có đôi phần lo lắng.
Dù sao Tống Liễu cũng chỉ là người được Trình Hề Hoài thuê về để chọc tôi ghen, chứ không phải là vợ bé thật, nói vậy có khi nào làm tổn thương cô ấy hay không.
Kết quả là chỉ một chớp mắt sau đó, tôi liền nghe thấy một tràng âm thanh sặc mùi mê trai vang lên.
[Ôi trời ơi thật là quyết đoán, ngầu bá cháy!]
[Có thể mắng người ta thêm vài câu không?]
Con hàng thích khổ răm này từ đâu chui ra thế này?
Xoay người bỏ chạy!
Tống Liễu ôm mặt gào khóc bỏ đi.
Khóc đến mức khóe mắt cũng run lên.
Không đúng! Tôi định thần nhìn lại…
Diễn có tâm chút xíu đi cô gì ơi, đời thuở nhà ai vừa khóc vừa liếc mắt đưa tình thế kia!
Trình Cẩm Ngôn thở dài, tới trước mặt tôi ngồi xuống:
"Chị dâu, chị chớ nên buồn lòng, em nhất định không để anh bỏ chị đâu."
Tôi gật gù, đang muốn bày tỏ sự cảm động, ai dè…
[Hai ông bà tuyệt đối không thể bỏ nhau, mẹ tôi bảo rằng bà cực kỳ thích đứa con dâu nhà chị, anh tôi mà dám bỏ chị, thì sẽ bắt tôi cưới chị, tôi chân yếu tay mềm đánh không lại chị…]
"Ối!" Trình Cẩm Ngôn rớt mông đánh phịch xuống đất.
Chàng công tử lễ mạo khí thế đầy trời trong nháy mắt biến thành chật vật vô cùng.
"Sao chị dâu lại đạp ghế em chứ?"
Tôi khoanh tay mặt không cảm xúc, nói: "Đau lòng quá độ, phát điên rồi."
Cha tôi quả nhiên nói đúng.
Nhà họ Trình không có một kẻ nào tốt!
4.
Chuyện ở Trình gia ầm ĩ vô cùng, dĩ nhiên cha tôi sẽ nghe được tin tức.
Tôi vốn còn đang nghi ngờ, với tính khí của ông ấy, sao lại không có phản ứng gì với chuyện này chứ.
Mãi đến lúc tôi nhận được tập sách từ Khương phủ chuyển tới.
Là một đống tài liệu dày cộp.
"Làm sao giết chồng mà không bị quan phủ truy cứu"
"Phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai"
"108 loại thuốc độc không màu không mùi không vị"
"Danh sách trai bao lầu Vạn Hoa"
Xem một cuốn, khóe mắt tôi lại muốn giật một cái.
Đọc hết cuốn cuối cùng, tôi suýt nữa tắt thở, vứt luôn tập sách vào ngăn kéo.
Khá lắm, đập đầu vào cột nhà đã không cond thỏa mãn được cha tôi nữa rồi.
Tình hình này rõ là ông ấy muốn nhổ cột đập luôn cả mười tám đời tổ tông của Trình Hề Hoài rồi.
Tôi vừa đóng sầm ngăn kéo lại thì cửa phòng lại có tiếng gõ.
Phản ứng đầu tiên của tôi là Tống Liễu lại tới nữa rồi.
Mấy ngày nay, cô nàng tới bái phỏng càng lúc càng nhiều.
Đành chịu thôi, dù sao cô ấy cũng chẳng có lý do gì để tìm gặp riêng Trình Cẩm Ngôn, nên chỉ có thể chạy sang chỗ tôi.
Chắc cũng mong bữa nào hên hên lại gặp được Trình Cẩm Ngôn đến vấn an tôi.
Nghe chửi đôi ba câu, lại liếc mắt đưa ghèn vài miếng.
Thế là trong lòng đã vui đến nở hoa.
Chọc cho Trình Cẩm Ngôn cũng không nhịn được mà lén hỏi tôi: "Chị dâu, Tống cô nương này có phải mắt có tật không vậy?"
Tôi muốn cạn lời với thằng ngốc và ả khùng này luôn á.
Bèn tức giận nói: "Không phải nữa à, mắt không có tật ai lại coi trọng anh cậu hả?"
Trình Cẩm Ngôn rất đồng tình.
Ánh mắt nhìn về phía Tống Liễu cũng thêm mấy phần đồng cảm.
Tống Liễu còn tưởng mình đưa ghèn thành công, nháy mắt càng thêm nhiệt tình.
"Sao cô lại đến nữa rồi, đã nói là Trình Cẩm Ngôn không ở đây…"
Cửa mở, không ngờ lại là bản mặt âm trầm kia của Trình Hề Hoài.
Không hiểu sao, tôi đột nhiên thấy chột dạ.
Trình Hề Hoài bước qua cửa, từng bước ép sát.
Tôi từng bước lùi lại, mãi cho đến khi bên hông đụng phải cạnh bàn thì mới đột ngột dừng lại.
Trình Hề Hoài sa sầm mặt, nói: "Mấy hôm không gặp, phu nhân sống cũng thong dong tự tại quá nhỉ."
Hắn vẫn tiếp tục áp sát, mà tôi thì đã hết đường lui.
Gương mặt tuấn lãng kia cách tôi rất gần, hơi thở ấm nóng phả lên cổ tôi, khiến da dẻ tôi cũng phải run lên.
Nhưng mà…
[Tống Liễu được gặp nàng, Cẩm Ngôn cũng được gặp nàng, chỉ có mình không được gặp nàng. Mình! Rất! Ấm! Ức!]
[Nàng không cần ta nữa! Nàng không tới gặp ta! Nàng không thương ta!]
…
Bầu không khí tốt đẹp cỡ này lại bị tiếng khóc lóc om sòm phá vỡ không thương tiếc.
Tôi hết run rẩy, biến thành nổi da gà.
Không hiểu sức lực ở đâu ra, tôi húc đầu vào bả vai Trình Hề Hoài.
Trình Hề Hoài bị bất ngờ bị tôi húc cho phải lùi lại mấy bước.
Mặt hắn lộ vẻ sững sờ không dám tin.
"Nàng…"
[Nàng húc ta? Hôm nay nàng dám húc ta, ngày mai chắc sẽ dám tới lầu Vạn Hoa bao mười thằng trai bao mất!]
[Nàng thay lòng rồi, trước kia mà thế này là nàng hôn luôn rồi cơ mà hu hu hu!]
Đừng có hu hu được không vậy ông nội?
[Hu hu hu hu hu hu hu hu…]
Tôi phiền lòng quá đỗi, đẩy Trình Hề Hoài ra.
"Nói chuyện đàng hoàng được thì nói, không nói được thì cút."
Trình Hề Hoài sững người, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tốt, khỏe lắm, nếu phu nhân không ưa ta, vậy không làm phu nhân khó chịu nữa."
Dứt lời, hắn dứt khoát xoay người, bốn phía như có mây đen vần vũ, bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta không dám lại gần.
Tôi đỡ trán, nhìn vóng lưng âm trầm đang từ từ đi xa kia.
[Oa hu hu hu hu hu hu…]
[Oa hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu!]
Trời đất ơi ai cứu tôi với!
Bình luận facebook