Trong cung,
Thái hậu ngồi uy nghiêm trên nhuyễn tháp nói với Lãnh Thiên Hạo:
"Ngươi ở lại đây bồi ai gia ít hôm. Đến cung yến tối mai liền để ngươi hồi phủ"
Lãnh Thiên Hạo ngoan ngoãn trả lời: "Vâng" Mặt không hề để lộ biểu cảm. Kỳ thực trong lòng hắn lúc này đang mong mỏi gặp gỡ tiểu nương tử của mình.
Thấy hắn ngoan ngoãn lông mày của thái hậu giãn ra không ít: "Bào phục đã may xong lát nữa ai gia sẽ cho người mang đến cho nàng. Xà phòng của nàng làm rất tốt ai gia ban thưởng đôi trâm phượng."
Lãnh Thiên Hạo kinh ngạc nhanh chóng thu hồi lại thần sắc liền cung kính nói: "Trâm phượng xưa nay chỉ có hoàng hậu và mẫu hậu được sử dụng. Xin mẫu hậu thu hồi khẩu dụ" Hắn rất hiểu tiểu nương tử nhà mình. Nàng nhất định không chịu mang trâm đâu.
"Kim khẩu của ai gia đã ban ra làm sao có thể thu hồi là thu hồi." Thái hậu không hài lòng nhưng lời nói cũng không nghe ra được sự sinh khí: "Chút nữa ai gia sẽ bảo người mang đến lục Vương phủ cho nàng"
Biết không thay đổi được gì hắn liền nói: "Chút nữa Vương quân sư sẽ đến gặp thần nhi, chi bằng để thần nhi bảo Vương quân sư mang về cho nàng."
Thái hậu hài lòng gật đầu.
Lát sau Vương Doãn đến kể cho hắn nghe chuyện của nàng rồi báo cáo chuyện trong phủ. Hắn đưa bào phục, trâm phượng cho Vương Doãn rồi dặn dò nhất định phải thấy nàng mặc.
Vương Doãn thật muốn khóc. Ngày mai hắn và Tiêu Tử phải vào cung sớm để bày bố thị vệ làm sao có thể thấy nàng mặc được. Hồi phủ hắn nhất định dặn dò Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý.
-------------Phân Cách Tuyến Luna Huang--------------
Sáng nay, dùng điểm tâm xong Lãnh Thiện đến gặp tiểu Vương phi. Thuốc của Hồ Điệp quả nhiên hiệu quả. Lần trước thấy hắn như người bệnh sắp chết hôm nay lại sinh long hoạt hổ rồi. Tuy vẫn còn ho nhưng đã khỏe hơn rất nhiều.
"Lão nô gặp qua Vương phi."
Vân Du ngồi trên ghế thái sư quan sát Lãnh Thiện: "Đứng lên đi. Sau này gặp ta không cần hành lễ."
Lãnh Thiện ngẩng đầu nhìn vị tân Vương phi há hốc. Lúc đầu là lén nhìn nhưng lúc sao lại quên mất cấp bật lễ nghĩa nhìn công khai. Sao lại nhỏ như vậy, đen như vậy? Tướng mạo...
Lấy lại tinh thần hắn liền quỳ xuống nói: "Lão nô mạo phạm thỉnh Vương phi giáng tội"
"Ngươi đứng lên đi."
"Thỉnh Vương phi trách phạt." Lãnh Thiện ngoan cố không chịu đứng lên.
Vân Du thầm thán. Đám đồ cổ này thật là hỡ chút là nhận tội mặc dù những cái đó cũng chẳng phải tội. Nàng cứ ngỡ chỉ có Lệ Chi mới ngu ngốc như vậy đến giờ đã biết ai cũng y như nhau.
"Ngươi đã muốn chịu phạt bổn phi liền giúp ngươi thành toàn."
Lúc này Tiêu Tử và Hồ Điệp bước vào. Thấy Hồ Điệp mặc nữ trang như tiên nữ hạ phàm nàng liền chạy đến ôm lấy: "Điệp tỷ tỷ thật đẹp."
"Ta còn chưa được ôm đâu thế mà Vương phi lại dành trước một bước." Tiêu Tử tiếc nuối khi mình không phải là người đầu tiên. Hồ Điệp sau khi vẫn nữ trang liền bắt hắn giữ khoảng cách.
"Do ngươi không đủ mị lực không thể trách bổn phi." Nàng đắc ý nói.
Tiêu Tử nhìn Lãnh Thiện quỳ dưới sàn liền nói: "Quản gia làm gì mà Vương phi phi lại trách phạt hắn?"
Nàng ngây thơ đáp: "Là do quản gia tự xin chịu phạt."
Làm gì có chuyện quản gia tự xin chịu phát chứ. Trước Lãnh Thiện đều hành xử rất cẩn thận cơ mà. Thế là Tiêu Tử giúp hắn một lần: "Quản gia, Vương phi không thích người khác hành lễ với người, càng không thích người nói người khác không nghe"
Lãnh Thiện hiểu chuyện liền đứng lên ôm quyền nói: "Tạ Vương phi."
Vân Du còn đang bận ngắm mỹ nhân nên không để ý đến hắn. Lãnh Thiên lại nói: "Hôm trước Vương phi có cùng lão nô nói qua Vương gia thiếu bạc của người"
Nghe đến bạc mắt Vân Du sáng lên rõ liền quay lại nói: "Đúng a." Nàng đưa cho hắn một cuốn sổ nhỏ. Trên đó có ghi đủ các khoảng nợ.
Lãnh Thiện xem xong liền cung kính nói: "Vương phi chờ lão nô đi lấy bạc." Bạc của Vương gia cũng là của Vương phi thôi. Nhiệm vụ của hắn là ghi chép cẩn thận báo cáo lại với Lãnh Thiên Hạo.
Vân Du trong lúc chờ đợi liền đến thăm Liễu Hoa, Liễu Thu Huệ.
"Huệ nhi, bổn phi giá đáo." Vân Du bước vào cười hì hì.
Liễu Thu Huệ đưa tay cười nói: "Phi phi."
Nàng đưa cái trống lắc cho Liễu Thu Huệ: "Thích không? Bổn phi mua cho Huệ nhi đấy" Tay nàng không quên véo cái má mũm mĩm của tiểu oa nhi.
Liễu Hoa khách sáo nói: "Vương phi đã giúp đỡ mẫu nữ ta rất nhiều rồi không cần mua lễ vật đâu."
Vân Du lại đưa cây trâm cho Liễu Hoa: "Tẩu tẩu ta còn có cây trâm gỗ tặng ngươi. Tẩu tẩu không nên khách sáo. Ta không còn nhiều bạc nên chỉ mua được nhiêu đây thôi. Không mua cũng đã mua không nên không nhận."
Nói qua nói lại Liễu Hoa cũng nhận. Nàng hỏi nàng ta về lễ vật lại mặt thông thường. Nàng ta liệt kê hết cho nàng nghe rồi hỏi:
"Vương phi muốn lại mặt sao?" Thấy nàng gật đầu nàng ta tiếp tục hỏi: "Người không đợi Vương gia về cùng người lại mặt?"
Đợi Lãnh Thiên Hạo biết đến khi nào. Hắn không hồi phủ thì không cần lại mặt sao? Nàng mới không cần hắn. Lúc nào cần cũng không có mặt, thật khó chịu chết được.
"Không cần đâu" Vân Du hôn Liễu Thu Huệ, hứa hẹn với nàng ta xong liền nói: "Ta đi đây, tạm biệt."
Nhìn bóng nàng khuất sau cánh cửa Liễu Hoa lắc đầu. Hy vọng tiểu Vương phi không giống nàng ta. Lúc nàng ta gả đi cũng không được phu quân cùng về lại mặt thế là nhà mẹ ruột liền khi dễ nàng. Đến lúc bị đuổi ra khỏi nhà bọn họ cũng không chịu nhận nàng.
Vân Du lấy bạc xong liền đem ngân phiếu giấu dưới vạt áo trước ngực. Nàng còn dặn quản gia chuẩn bị lễ vật lại mặt như Liễu Hoa nói. Lãnh Thiện kinh hỉ nói:
"Vương phi, lễ vật lại mặt như vậy là quá ít lại rất tầm thường, những hộ dân nghèo cũng có thể tặng được. Người nên đợi Vương gia về cùng thương lượng."
"Ý ta đã quyết." Vân Du bắt trước giọng điệu của Lãnh Thiên Hạo: "Ngươi giúp ta chuẩn bị đi. Ta ra ngoài một chút quay lại liền đến Vân phủ. Ngươi cho người qua đó thông báo một chút."
"Người không đợi Vương gia cùng lại mặt sao?" Nữ nhân lại mặt không có phu quân đi cùng sẽ bị khi dễ. Lễ vật lại ít như vậy Vân phủ sẽ cho rằng Vương phi thất sủng sẽ bị khi dễ.
Tuy hắn không biết Vương gia có sủng tiểu Vương phi hay không nhưng lễ vật lại mặt cũng không thể qua loa được, đây là mặt mũi của vương phủ a. Một mặt hắn làm theo ý nàng, một mặt hắn cho người thống báo với Lãnh Thiên Hạo.
Vân Du bước ra ngoài bằng tốc độ nhanh nên không nghe được lời hắn nói. Cho dù có nghe nàng cũng chỉ trả lời "Ta có thể tự đi được".
Nàng chạy xuống phố đi hết các cửa tiệm trong kinh thành mua bảy cái gương to chất đầy đồ bên trong. Các lão bản ở các tiệm khác nhau thấy nàng mua nhiều như vậy cũng thắc mắc nhưng nàng chỉ nói là cần dùng gấp thôi.
Lãnh Thiện làm xong theo phân phó của Vân Du liền gọi người đến thông báo với Lãnh Thiên Hạo. Đáng tiếc Tiêu Tử sớm đưa Hồ Điệp ra ngoài dạo còn Vương Doãn bị gọi vào cung vẫn chưa về. Nhưng người khác không ai được phép nhập cung.
Hắn quyết định ngăn cản Vân Du. Đứng ở đại môn đợi tiểu Vương phi không thấy nhưng thấy Vương Doãn trở về. Hắn đem sự tình kể hết một lần cho Vương Doãn nghe.
Vương Doãn vừa định giá ngựa vào cùng thông báo thì thấy nàng mang bảy cái gương to trở về. Lãnh Thiện cùng Vương Doãn há hốc nhìn nhau rồi nhìn vào bảy cái gương trên xe ngựa.
Lãnh Thiện: Hóa ra Vương phi đã sớm có chuẩn bị. Báo hại hắn lo lắng nãy giờ. Hiện tại tâm có thể đặt xuống rồi.
Vương Doãn: Không phải nàng ở Vân phủ sống không tốt sao? Sao lại chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh như vậy?
Vân Du leo xuống phân phó Lãnh Thiện mang lễ vật đem đặt lên bảy gương to. Bản thân nàng mang theo Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý leo lên xe ngựa của lục Vương phủ.
Vương Doãn hô to: "Vương phi, ta cũng đi." Bây giờ báo cáo cũng muộn rồi. Vẫn là hắn đi theo tiểu Vương phi tránh xảy ra sơ xuất.
Lúc đó Tiêu Tử và Hồ Điệp cũng trở về. Tiêu Tử cũng đòi theo. Thế là nàng hô to gọi Lãnh Tâm. Lãnh Tâm vừa thấy Vương Doãn liền giữ chặt thắt lưng của hắn:
"Doãn ca ca, sao dạo này huynh là trốn muội."
Bên trong xe ngựa bốn nữ nhân cười khi nghe được tiếng kêu la thống khổ của Vương Doãn.
Vương Doãn ôm lấy Tiêu Tử hét to: "Lãnh Tâm mau buông ta ra. Ta phải đi theo Vương phi." Hắn để nàng đi một mình nhất định sẽ bị Lãnh Thiên Hạo cạo trọc đầu.
Tiêu Tử cũng gào thét: "Lão Vương, ta không phải nữ nhân."
Lãnh Thiện và Hồ Điệp thay phiên nhau kéo Lãnh Tâm ra. Trước đại môn lục Vương phủ náo nhiệt một trận ra trò.
Bình luận facebook